Chereads / Ký ức trẻ mãi không già / Chapter 2 - CHƯƠNG 0 : Phần ký ức đã quên

Chapter 2 - CHƯƠNG 0 : Phần ký ức đã quên

Part 2 :

Mùa thu lá rụng, người ông đáng kính ấy dần yếu đi, cơ thể không còn đủ khoẻ để tự sinh hoạt, nên vì thế, Kenji và Yuiko đến chăm sóc ông rất thường xuyên, tất cả các ngày trong tuần vào thời gian rảnh.

Đông về, buổi chiều buốt gió, ông nội ốm nặng, nghĩ sẽ không qua khỏi, vợ chồng Satou cũng đến thăm với hai chị em Kenji. Ông nội đã yếu lắm rồi, không còn sức để gọi tên hai đứa cháu thân thương đang nắm chặt tay mình khóc lóc.

Nằm trên giường bệnh, biết mình không còn thời gian, ông đưa đôi mắt đã mờ nhoà nhìn Yuiko, rồi lại sang phía đứa cháu trai đang cắn chặt môi, nước mắt hai hàng.

Dù cho đôi mắt dần mờ đi, dù cho cơ thể có nặng nhọc, dù cho quả tim đập sắp đến hồi kết đi nữa, tình yêu thương của người ông già yếu càng to lớn hơn, ông vẫn muốn hai chị em Kenji sẽ luôn đùm bọc nhau chăm sóc nhau mà không có ông cạnh bên..

Nhắm mắt, không gian trong căn phòng lặng im, tiếng khóc, tiếng sụt sịt, tiếng nấc ngày càng rõ, ông đi rồi, gương mặt thanh thản... ông bỏ lại hai chị em mà đi.

Satou đứng cạnh cánh cửa nhìn vào căn phòng, đứng bên ngoài, không chút thương cảm vào nhìn mặt người cha già quá cố những giây phút cuối cùng, vô cảm tạc lưỡi rồi lắc đầu tỏ vẻ như ngao ngán.

" Lão già tạch rồi, tôi với mình chuẩn bị hậu sự thôi ".

Satou ngoảnh mặt lại bảo với bà xã Yuuko.

" Tôi biết rồi " Bà Yuuko vừa đáp vừa tranh thủ sửa soạn lại đống giấy tờ trên bàn.

Được một lúc.

" Cạch.. " Kenji mở cửa bước ra và liếc đôi mắt còn đỏ.

" Này ông bà già, không vào sao ? Hay là sợ người chết đến thế à, cái danh nghề cao quý của mấy người cuối cùng cũng chỉ để trưng thôi nhỉ ? " Kenji nói mỉa mai.

" Láo toét quá rồi đấy đồ vô học "

Bà Yuuko cau mày nói với giọng hời hợt.

Vẫn với cái nhìn coi thường, khinh bỉ xưa nay vẫn thế, không khác gì, ông Satou lườm :

" Im mồm đi thằng ranh, mày nghĩ mày đang nói với ai thế hả ? "

" Chậc.. lão già cũng ghê gớm quá đấy, tao biết lão sẽ viết di chúc để lại cho mày căn nhà này của lão mà, cũng tốt thôi, miễn là mày cút khỏi nhà tao là được ".

" Sao cũng được, ông già " Kenji đáp lại mệt mỏi.

Ông nội vừa mất, lại chứng kiến cuộc nói chuyện vừa rồi giữa ba và cậu em Kenji, Yuiko buồn lắm, nhưng cũng chỉ lẳng lặng cho qua.

Nhìn em trai bước đi, Yuiko cũng chợt nhận ra, dù là chút một, cậu em trai của mình có gì đó dần thay đổi từ từ.

Với nỗi buồn đeo bám trên đôi chân nặng trĩu, Kenji bước trên con đường về nhà, cậu dự định thu dọn đồ đạc để chuyển đi.

Cậu sẽ đi khỏi căn nhà cậu lớn lên cùng những ký ức buồn cũng như những kỉ niệm đẹp với người chị Yuiko để chuyển đến ngôi nhà chứa tình thương của người ông nhân hậu.

" Hm.. thế này đủ rồi, đồ đạc ít thế này cũng tiện ".

Thu xếp đầy đủ, Kenji nhìn căn nhà lần cuối, và cậu nhìn ra khu vườn, nơi có căn nhà kho mà cậu cứu mèo con mắc kẹt trên mái, nơi có gốc cây cậu từng ngồi đó cùng chị.

Nhìn lại một hồi lâu, cậu mới để ý đến hòn đá tảng mà ông Satou đặt làm cảnh gần gốc cây.

" Hm...? Hòn đá tảng ấy... ".

Đến lại gần, cậu ngẩng mặt lên nhìn chỗ cành cây bị gãy năm xưa.

" Khoan đã.. hình như là..."

" Oiii Kenji, làm gì ngoài đấy thế ? "

Yuiko gọi bất chợt làm Kenji đang ngẩn người giật mình.

Thì ra cô chị gái đã theo sau Kenji về nhà.

" Ah.. Yuiko ? Chị theo em về sao ? Em chuẩn bị đồ đạc thôi, ông nội viết di chúc rồi ".

" ừm.." Yuiko khẽ nói.

" Sao thế ? Chị mệt à, đi bộ có 1km thôi mà ".

" Em chuyển đồ sang nhà ông đây, chị cứ nghỉ trước đi, mai còn làm lễ cho ông nữa ".

Đám tang diễn ra trong ngày đông rét u sầu, buồn bã.

Từ ngày hôm ấy đến giờ, thêm hai mùa đông nữa trôi qua.

Tuổi 16, Kenji lúc này là học sinh trung học năm nhất cao ráo, nhuộm lại màu tóc đen, cậu đã đi làm thêm hồi cuối cấp sơ trung để có tiền lo học phí và sinh hoạt ở ngôi nhà mới.

Cuộc sống bận rộn làm cho Kenji không còn chút thời gian nào để giao du, chơi bời đánh lộn nữa, cậu đã trưởng thành hơn.

Và cũng cùng với đó, cuộc sống vội vàng kia cũng khiến cho kết quả học tập chẳng thay đổi gì mấy, với đôi mắt thâm quầng cứ lim dim chẳng thể để cậu tập trung học hành.

Buổi chiều làm vận chuyển, tối làm thêm ở quầy tiện lợi, đêm rồi vừa ngắm trăng sao vừa gấp hoa.

Ngủ được vài giờ đồng hồ ít ỏi, lại phải dậy sớm chuẩn bị những tờ báo để đem giao.

Cuối cùng là về nhà mặc quần áo, vác cặp đi học.

Sống lặp đi lặp lại như thế, Kenji có mệt mỏi nhưng cậu không hề nản lòng, bởi vì, mỗi sáng về nhà, Yuiko luôn đến chuẩn bị bữa sáng và đợi cậu.

" Mừng về nhà, Kenji, vào ăn sáng đã ".

" Vâng, hôm nay chị vẫn đến ạ, mất công lắm "

" Hứ ! Không có chị nấu thì chắc chắn em sẽ ăn uống qua loa thôi, vẫn kêu ca được à " Yuiko cau mày.

" Vâng vâng, em ăn ngay luôn đây, chị đi trước đi, mà chẳng phải chị muốn thi đại học sao ? Dành thời gian cho em thế này có sao không đấy ? ".

Kenji cười.

" Biết quan tâm chị đến thế thì cũng phải tự biết chăm sóc bản thân chứ, cứ để chị phải lo thôi ".

" Rồi mà, thôi em đi học đây " Kenji uống vội cốc sữa.

" ừ... " Yuiko đáp nhẹ.

" À mà, chị có... " Kenji ngoảnh lại hỏi.

' Uỵch.. '

Chưa để cậu nói hết câu thì Yuiko ngã xuống, nằm ra sàn.

" Hả... Yuikoo...? "

" Này Yuiko ! Chị sao thế ? Dậy.. dậy đi... Yui..ko ?".