Chereads / Hoa Nở Trên Máu / Chapter 5 - Chương 5: Con rối của kí ức (phần 1)

Chapter 5 - Chương 5: Con rối của kí ức (phần 1)

Từng bước chân cẩn thận, chậm rãi bước đi trong một căn phòng rộng thênh thang ngập tràn sắc trắng tang thương. Những dải lụa trắng trên trần nhà và ở các bức tường buông xuống rũ rượi khẽ bay theo tiếng gió rít từ ngoài cửa sổ vào. Mùi nhang trầm hòa lẫn với mùi hoa hồng trắng phảng phất trong không gian. Một làn khói mỏng đến từ những cây nhang trầm bị đốt chậm chạp bay đến, chạm lên dải lụa trắng rồi tan đi.

Những ngón tay tuyết trắng thanh mảnh của Kim Giao chạm lên dải lụa trắng rũ xuống che lấp lối đi của phía trước, nhẹ nhàng vén nó sang một bên rồi tiến sâu vào không bên phía sau dải lụa một cách vô thức.

Càng đi sâu vào trong căn phòng này, mùi nhang trầm càng nồng nặc. Tuy mùi hương đó không quá khó ngửi nhưng cũng đủ làm Kim Giao cảm thấy ngột ngạt. Dù biết là bản thân bị dị ứng với mùi hương tịch mịch, ma mị đó nhưng Kim Giao vẫn kiên trì tiến vào và dừng chân trước một cỗ quan tài màu trắng được chạm khắc tinh xảo, xung quanh phủ đầy hoa hồng trắng nằm ngay giữa căn phòng.

Từ sâu thẳm trong vô thức hối thúc Kim Giao tiến đến gần cỗ quan tài đó. Cô gái nhỏ không làm chủ được những bước chân của mình, cứ tiến đến, không quá chậm cũng không quá nhanh rồi dừng lại, nhìn gương mặt người con trai đang ngủ say sau lớp kính trong suốt.

Bất chợt, nước mắt của Kim Giao rơi xuống. Người nằm trong cỗ quan tài đó là Nhật Minh. Kim Giao ngồi xuống, định chạm tay lên lớp kính trong suốt kia thì lửa từ mặt đất chợt bùng lên, thiêu rụi cỗ quan tài thành bụi tro trong nháy mắt.

"Anh ơi…" Khóe môi của Kim Giao run rẩy khẽ gọi. Đôi tay bé nhỏ bất lực buông thỏng xuống khoảng không gian vừa bị lửa thiêu đốt.

"Anh ở đây…" Một giọng nam trầm ấm vang lên phía sau lưng. Nhân ảnh mờ nhạt vừa xuất hiện tiến đến gần, mỉm cười đỡ Kim Giao đứng lên rồi nói tiếp, "Có gì đáng để em phải khóc? Anh ở đây, đừng sợ."

"Anh dọa em! Em ghét anh!" Kim Giao vừa khóc vừa nói.

Nhân ảnh của Nhật Minh im lặng trước những lời trách móc trẻ con của Kim Giao.

Con bé này muôn đời vẫn như vậy. Cái tính cách bất biến qua thời gian luôn khiến người khác phải đau đầu nhưng cũng khiến người khác yêu nó nhiều hơn.

"Đừng khóc nữa…" Nhân ảnh đó đưa tay lau đi những giọt nước mắt yếu đuối của Kim Giao rồi dặn dò, "Anh chỉ có một, và luôn ở cạnh em. Nếu có một ai đó giống hệt anh xuất hiện, em tuyệt đối không được nương tay với kẻ đó."

Những lời nói của Nhật Minh khiến Kim Giao tròn mắt vì không hiểu. Con nhóc đó đưa tay định bẹo má, trêu chọc và bảo Nhật Minh không được nói những lời khó hiểu như vậy thì một cơn gió từ bên ngoài mang theo bụi tro từ đâu đó thổi vào, vây lấy Nhật Minh. Hình ảnh thân quen trước mắt Kim Giao bị tro bụi che phủ rồi biến mất cùng cơn gió.

"Anh ơi!" Kim Giao hoảng sợ, thét gọi nhưng không có ai trả lời. Một khoảng không gian tối đen dưới chân Kim Giao mở ra và hút Kim Giao xuống phía dưới.

Kim Giao thức giấc, ngồi bật dậy, nghe thấy rõ mồn một nhịp tim đang đập liên hồi của mình. Những cơn ác mộng luôn mang đến cảm giác bất an trong một thời gian dài. Đầu óc của Kim Giao vẫn còn mải quẩn quanh trong những suy nghĩ về cơn ác mộng đó cho đến khi tiếng chuông đồng báo hiệu đã tám giờ sáng vang lên. Kim Giao đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt rồi trang điểm nhẹ để che đi mi mắt đã mọng lên vì khóc nhiều của mình rồi đi xuống lầu.

"Bé Giao, ai lại làm gì em? Sao mặt mũi buồn xo vậy?" Quốc Minh đang ngồi cặm cụi viết báo, nghe tiếng bước chân khẽ khàng của Kim Giao thì cất lời hỏi thay cho câu chào buổi sáng rồi thẳng thừng tuyên bố, "Ai bắt nạt em thì cứ nói anh, anh sẽ viết bài gieo tai tiếng cho ba đời nhà nó không ngóc đầu lên được."

Kim Giao giật mình, nhìn Quốc Minh bằng ánh mắt kinh sợ và đầy cảnh giác nhưng vẫn đi đến nơi anh phóng viên đang làm việc, chọn ghế ở phía đối diện và ngồi xuống.

"Còn anh sẽ biến xác nó thành phân bón hữu cơ cho cây cảnh của nhà mình." Thái Điền đang tỉa cây ở ngoài sân nói vọng vào rồi tuôn ra một chuỗi cười ha ha đầy man rợ.

"Không cần mấy đứa phải vất vả như vậy đâu!" Thiên Minh Mang điểm tâm vừa mới làm xong đi ra và đặt lên bàn, nói đùa. "Mấy đứa ăn sáng đi. Chuyện giết người cứ để anh lo."

"Đại ca nói cứ như thật vậy." Quốc Minh trầm trồ và lưu dữ liệu vừa mới viết, đặt máy vi tính xách tay sang một bên rồi hào hứng nhìn bữa điểm tâm muộn mà Thiên Minh vừa đặt lên bàn, hỏi, "Cho phép em đắc tội, được không?"

Thiên Minh bật cười trước câu hỏi đó. Ăn điểm tâm thôi, có phải làm chuyện điên rồ, thất lễ đâu mà đắc tội. Hơn nữa, khi chỉ có anh em ở nhà thì có thể bỏ qua những lễ nghi phép tắc. Chỉ cần mọi người cảm thấy thoải mái, vui vẻ là được.

Nhìn gương mặt háu đói tham ăn của Quốc Minh, Thiên Minh biết phần điểm tâm này vốn dĩ không đủ để lấp đầy cái dạ dày trống rỗng của thằng em mình sau một trận chiến tốn nhiều thể lực vừa xảy ra lúc rạng sáng. Thiên Minh vui vẻ nói:

"Mấy đứa ăn tự nhiên, để anh vào bếp lấy thêm."

"Ăn! Ăn!" Thái Điền đang bắt sâu cho mấy chậu cây cảnh ở sân trước nhà, ngửi thấy mùi thức ăn thơm thì hào hứng chạy vào hưởng ứng.

Quốc Minh chuẩn bị ăn, nhìn thấy Thái Điền chạy vào nhà quên cả cả việc vứt bỏ lũ sâu vừa bắt được thì nghiêm nét mặt, hắng giọng:

"Thằng kia, đề nghị mày không mang "vũ khí sinh học" vào nhà, nhất là trong bữa ăn."

Mặc kệ lời nhắc nhở của Quốc Minh, Thái Điền chìa lũ sâu xanh, mập tròn đủ kích cỡ ra trước mặt Quốc Minh, dọa:

"Ai sợ ai? Mấy "em" của tao hiền lắm."

Kim Giao nhìn lũ sâu rồi lấy con dao Phán Quyết bé xíu ra, khều khều con sâu mập nhất đang nằm lười trên tay Thái Điền. Cảm nhận được sự đe dọa từ bên ngoài, con sâu ị một ít phân ra lòng bàn tay của Thái Điền. "Lão nông tri điềm" thấy vậy thì hét toáng lên và chạy ra ngoài, hất hết lũ sâu trong tay vào thùng rác.

Thấy điệu bộ vừa đáng thương vừa buồn cười đó của Thái Điền, Quốc Minh tuôn ra một chuỗi cười ha ha độc ác ghê rợn như một lão phù thủy vừa pha chế xong một loại thuốc độc nào đó rồi nhận xét:

"Làm nông mà sợ sâu là thất bại to lớn."

"Kệ tao!" Thái Điền quay vào, lên giọng phản bác.

"Được rồi. Dẹp bỏ vũ khí, ăn trưa đi." Thiên Minh mang những món vừa mới nấu dọn lên bàn ở phòng khách rồi nói. "Quốc Minh, Thái Điền. Một trong hai đứa lấy vào bếp lấy chén đũa giúp anh."

Nhìn thấy những món ngon còn nóng hổi, Quốc Minh ngồi lì một chỗ còn hai mắt thì sáng rực lên. Thái Điền vội rửa tay rồi chạy vào bếp lấy bát đũa ra đưa cho tất cả mọi người ở đó và ngồi xuống ăn.

Thiên Minh cẩn thận chọn những phần ngon nhất, gắp bỏ vào chén của Kim Giao, dặn dò:

"Em ăn nhiều vào. Em dạo này gầy đi nhiều lắm."

Trước những cử chỉ ân cần và lời quan tâm đó, Kim Giao im lặng, dán mắt vào miếng ngon nhất đang nằm gọn trong chén cơm, do dự.

Biết con bé vẫn chưa sẵn sàng mở lòng tha thứ cho mình, Thiên Minh cố nén một cái thở dài, giữ lại một chút điềm tĩnh và nhẫn nại trong ánh mắt để che đi sự thất vọng của mình.

"Đúng rồi! Em có cần chuẩn bị thứ gì cho năm học mới không? Anh nghe nói sinh viên khoa Luật cần phải mua nhiều thứ lắm." Thái Điền dừng đũa, nuốt thức ăn trong miệng xuống và gợi ý.

"Trước mắt là phải mua đồng phục và giáo trình thôi anh." Kim Giao lí nhí trả lời.

"Đồng phục thế nào?" Quốc Minh hỏi xen vào.

"Áo sơ mi trắng, cà – vạt đen, váy ngắn xếp li và áo vest màu đen."

"Tưởng tượng ra thôi cũng đủ biết đồng phục khoa Luật mùa này nóng bỏng như thế nào rồi." Quốc Minh nói đùa và tuôn một tràng cười đáng sợ. Kim Giao nhíu mày, phồng má chu môi hờn dỗi.

Là một đứa con gái thích ăn mặc đơn giản, kín đáo nhưng vì đam mê nên phải tuân thủ quy định, trở thành một nữ sinh viên khoa Luật học nóng bỏng, gợi cảm trong trí tưởng tượng của các anh, cảm giác ngượng ngùng đó, Kim Giao không chịu được. Dù biết là các anh trong nhà mẹ Thủy đều là những người học cao hiểu rộng, cư xử chuẩn mực nhưng bị các anh trêu ghẹo như vậy, Kim Giao không giận không được.

"Ăn xong rồi để anh đưa em đi." Thiên Minh nói. "Anh biết chỗ bán đồng phục."

"Anh Quốc Minh hay anh Thái Điền đưa em đi cũng được mà." Kim Giao khẽ phản bác.

Nghe Kim Giao nói vậy, Thái Điền đạp chân Quốc Minh, định nhờ anh hai nói hộ giúp mình vài câu nhưng trong trường hợp này, Quốc Minh hoàn toàn không nắm bắt được dụng ý của Thái Điền.

Bị tấn công bất ngờ, Quốc Minh liếc xéo rồi đá mạnh vào chân Thái Điền. Hai tên con trai giao tranh quyết liệt với nhau bằng chân dưới gầm bàn còn nét mặt thì vẫn bình thản và tập trung vào câu chuyện mua đồng phục của Kim Giao.

"Ăn xong anh phải ra phim trường ở quận 9 để quay phóng sự rồi nhóc." Quốc Minh nói xong thì đạp mạnh lên mũi chân của Thái Điền rồi cười thầm trong bụng.

Mày dám đánh lén ông à? Ông không hiền như mày tưởng đâu.

"Còn anh thì phải họp nhóm để chia nhân sự và làm thuyết trình với cấp trên về đề tài mới nghiên cứu." Thái Điền phân trần rồi phản đòn bằng cách đá vào mắt cá chân của Quốc Minh.

Nhận ra sự bất thường không thua gì hai người điên của hai thằng em của mình, cặp chân mày sắc sảo của Thiên Minh khẽ nhíu lại khó chịu. Hai thằng này không biết học từ ai cái thủ thuật diễn như thật, giống hệt các diễn viên chuyên nghiệp trên phim trường, người thường khó mà nhận ra sự thật đang ẩn nấp sau hai gương mặt vui vẻ khó đoán kia.

"Vậy thôi, để em tự đi." Kim Giao buồn bã nói.

"Không được! Em mới đến đây, không rành đường, dễ bị lạc lắm." Thiên Minh phản bác, "Để anh đưa em đi lần này cho em nhớ đường, sau này em muốn đi một mình anh cũng không cản."

Biết bản thân không được quyền lựa chọn, Kim Giao miễn cưỡng gật đầu rồi tiếp tục bữa cơm của mình với mọi người.

Dưới gầm bàn, cuộc chiến giữa những cái chân vẫn tiếp tục nhưng lần này là hai chọi bốn. Quốc Minh và Thái Điền cùng đàn áp Thiên Minh khi anh cả vừa đạp chân của hai người họ để nhắc nhở. Từ người mang thiện ý hòa bình, Thiên Minh trở thành kẻ tham chiến và tấn công, tàn sát không thương tiếc bốn cái chân đang múa may, đá đạp loạn xạ cả lên vì không xác định được đâu là bạn đâu là thù trong cuộc hỗn chiến ngầm ngày.