Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Ebe Của Tôi Là Nam Thần

🇻🇳Tom_Nho
--
chs / week
--
NOT RATINGS
2.3k
Views

Table of contents

VIEW MORE

Chapter 1 - Anh hàng xóm

Yêu nam thần là loại trải nghiệm gì?

Tôi là Nhung, một con nhỏ học cấp hai vô cùng bình thường. Nhưng người yêu tôi khiến tôi bất bình thường.

Người yêu tôi là Nam - nam thần trường cấp ba trọng điểm của thành phố, kiêm anh hàng xóm của tôi. Hắn có ngoại hình vô cùng nổi bật với chiều cao mét tám, học lực giỏi nhất trường, sở hữu lượng lớn fangirl trong và ngoài trường. Nói chung là định nghĩa chuẩn xác cụm từ "nam thần". Nói ngắn gọn cho mấy bạn dễ hiểu thôi nha!

Nếu hỏi tôi làm sao cua được anh nam thần ấy thì bí quyết là... tôi quá dễ thương. Nhỉ? Đùa thôi! Tôi cũng không biết làm sao mà anh ấy lại thích tôi nữa. Tôi học bình thường, ngoại hình nhỏ nhắn vì chiều cao có chút từ tốn là mét năm lăm.

Nam là hàng xóm của tôi nên không khó để tìm gặp hắn. Câu chuyện bắt đầu từ đây.

Lúc hắn mới đến xóm tôi thì tôi đã thủ sẵn ở trong nhà chờ thời rồi. Nhờ có bà chị hóng hớt nên tôi mới biết.

Bất ngờ là anh ta lại chuyển đến ngay cạnh nhà tôi, hai nhà lại sát sàn sạt nhau. Chỉ cần một bước đi là có thể từ ban công nhà này leo qua ban công nhà kia. Với tôi, hẳn đây là ơn huệ mà ông trời ban cho một đứa ế chổng mông như tôi.

Mỗi ngày tôi đều mở cửa sổ với lý do lý trí là cho thoáng phòng, nhưng lý do con tim là "bổ sung vitamin trai đẹp". Xin lỗi chứ ai chẳng yêu thích thẩm mỹ quan đúng không nào?

Lắm lúc say mê ngắm nghía trai đẹp mà tôi chẳng để ý rằng ai đó cũng đang nhìn mình! Định thần lại thì tôi chỉ thấy hắn đang nhìn tôi...và cười. Ôi các ông ơi, đúng nghĩa "siêu thần tượng đã nở nụ cười cũng không đẹp bằng cậu" luôn á!

Lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện với nhau từ một sự cố hi hữu của tôi.

Hôm đó tôi đi chơi với đám bạn thân về trễ bị ba phát hiện. Ông vừa cầm cây roi vừa dí đánh tôi.

Bà chị tôi bả cũng hay đi chơi với bạn bè nên cũng hiểu cảm giác của tôi lắm. Nên bả giúp tôi trốn ba.

"Thôi chết rồi Nhung! Hay mày phóng qua nhà thằng Nam đi. Giờ tao chỉ nghĩ được cách đấy thôi."

"Em sợ lắm! Lỡ té thì sao!"

"Mẹ nó té làm sao được? Cái giò cụt ngủn của mày bước một bước là tới rồi còn sợ té."

Vấn đề không phải ở đó. Mà là khi không lại đi qua nhà mỹ nam một cách lén lút như vậy. Khác nào là biến thái chứ!

"Nhanh đi! Ba đuổi tới rồi kìa."

Tôi bất lực chạy, cuối cùng phóng cái vèo qua ban công nhà hắn, chân tôi ngắn với lại phóng mà quên lấy đà. Cái chân đã ngắn nay lại thêm u một cục nữa chứ.

Điều đáng nói là anh ta lại còn... đang quấn khăn tắm say sưa hát ca?!

"Thấy má! Tránh vỏ mít gặp vỏ sầu riêng rồi."

Tôi tròn mắt nhìn hình ảnh "phản cảm" trước mặt, thì thầm.

Kẻ nào đó nghe tiếng động thì quay người lại, bắt gặp cặp mắt sợ hãi, tò mò và kinh ngạc pha lẫn ý cười. Chà, biểu cảm của tôi phong phú lắm hả mấy cậu? Chắc vậy.

Nhưng mà, lúc hắn xoay người qua thì tôi "vô tình" nhìn thấy... một thân ảnh vô cùng hoàn hảo! 1... 2... 3... 6 múi! Ùi ui mẹ ơi còn thêm cái anh ta mới tắm xong nên người và tóc chưa khô! Đúng là đàn ông quyến rũ nhất khi gội đầu xong mà!

Nam hoàn hồn lại, với vội lấy chiếc áo phông bên cạnh mặc vào nhanh nhất có thể.

Tôi nhận thức rằng có vẻ như anh ta sắp la toáng lên thì tôi cuống cuồng xách giò lại chỗ hắn bịt mồm hắn lại.

"Anh Nam à, em xin lỗi. Giúp em một lần này thôi! Van xin anh đấy." - Tôi nhăn nhó năn nỉ.

"Ưm..." - Nam gật gật, chỉ vào cái tay của tôi đang bụm miệng anh ta.

"À... vâng."

Tôi vừa mở tay ra thì nghe tiếng ba tôi vọng qua.

"Con Nhung đâu? Mày đâu rồi? Mới thấy lên đây mà!"

"Nam! Nam ơi! Chú hỏi thăm cái."

Nghe tới tên hắn tôi tự dưng giật thót, vội vã trốn vào chăn.

"Anh, cứu người hơn xây bảy tháp chùa. Giúp em đi. Em đội ơn anh suốt đời."

Nam nghe vậy chỉ biết nhíu mày, ngồi lên giường che chắn cho một cục nhỏ dưới chăn.

"Có việc gì không chú?"

"Con có thấy con Nhung, con gái chú đâu không?"

"Dạ... dạ không."

Tôi run người. Não bộ của tôi dù đang có vẻ sợ hãi nhưng mà ở một góc nào đó của não vẫn không hề sợ hãi, mà là thích thú. Mùi chăn có hương của mùi dầu gội và sữa tắm thơm lừng nức mũi. Về nhà tôi chả tắm đâu!

"Vậy à? Cảm ơn cháu nhé."

Nghe tiếng đóng cửa từ nhà bên tôi mới an tâm mở chăn ra. Vẫn bất an nên tôi mới ló đầu ra quan sát tình hình.

Nam thấy tôi ló đầu ra. Hình như là đang cười tôi!

"Phù... cảm ơn anh nhiều ạ." - Tôi thở phào, đưa chân ra khỏi chăn nhưng vẫn không buông chăn ra mà quấn vào người.

Nam nhìn chân tôi, khẽ nhăn mặt rồi vội vã đi lấy hộp màu trắng gì đó ở trong tủ quần áo.

"Gì vậy anh?" - Tôi tò mò, trong não thầm đắc ý vì sắp được nam thần chữa trị vết thương rồi.

Ủa! Sao anh ta lại lấy ra hộp kẹo từ trong hộp trắng đó vậy? Trong đó có băng keo với thuốc sát trùng mà, sao không lấy nhở?

"Anh... làm gì thế?"

"Ăn kẹo bổ sung đường. Ban nãy em làm anh tuột đường huyết."

#Tôm_Nhỏ