Chereads / Grand Ower / Chapter 6 - Chương 4.5: Tiến hóa II, hội mạo hiểm giả

Chapter 6 - Chương 4.5: Tiến hóa II, hội mạo hiểm giả

"nơi nài là nơy nào"

hình như mình bị lạc rồi, cơ mà không phải, mình ở rừng suốt mà, đâu có ở chỗ khác đâu mà lạc nhỉ

"hahh"

mình ăn bao nhiêu sinh vật rồi nhỉ, cũng khá nhiều, thế mà chưa tiến hóa, số lượng quái mình ăn cũng gần gấp 9 lần số quái lúc đầu rồi, mặc dù đều hầu như là côn trùng

"hahhh"

thế giới này đúng là khó khăn, mọi sinh vật ở đây đều khác thường chỉ trừ con người ra, vì đó là do con người mình đã gặp, tại sao nhỉ, mà, mình đi ngược hướng cũng xa rồi mà sao vẫn chẳng thấy đồng bằng đâu nhỉ, hay do cơ thể của mình nhỏ quá nên nó mới như vậy

"hahhh"

mà mình thở dài hơi nhiều rồi nhỉ, cơ mà giọng của tụi con người kia là sao vậy trời, chả hiểu gì cả, nhưng cái đó để sau đi, lúc mình gặp một con nai thì cơ thể của nó nổi bong bóng trên cơ thể, trông sợ vãi

"ah"

có con mồi, nó đang đi đâu thế nhỉ, cơ thể khá béo, một con thỏ 3 sừng. Một ở ngực, một ở đuôi và một ở trán, nhìn trông chiến khủng, cơ mà lông thẳng tắp, nhìn chả dễ thương gì cả

"hửm?!"

hình như nó vừa liếc sang đây, vừa liếc sang đây đúng không, không, không thể nào, mình đang núp ở nơi xa nó tận vài chục mét mà, sao mà nó có thể làm được chứ, khoan?! nó đang tới đây!! nó phát hiện ra mình rồi, nó đang lao về phía này, phải làm sao đây!? có rồi!!

lúc nó sắp nhảy tới thì tôi dùng bám dính bật lên thừ bụi cây sang một cái cây gần đó, nó to hơn gấp đôi tôi

thế này là quá mạnh rồi, |bảng kỹ năng| để xem có cái gì giúp ích cho mình lúc này không, huh, mình có kháng ngủ rồi à, đúng là dạo này mình thường hay thức khuya hơi nhiều, chắc là sau khi săn con này thì mình sẽ nghỉ ngơi một lát

nó húc trượt thì xoay người cực kỳ nhanh, và bật lại lên cây, tôi có né một chút nhưng nó vẫn đâm trúng tôi, sức bật của nó rất mạnh, cơ mà nó bật hơi mạnh nên sừng của nó bị ghim vào thân cây rồi, tôi tranh thủ chích cho nó một phát |độc siêu tốc|, nhưng chỉ mới truyền thì cái đuôi có sừng của nó lại đâm vào ngực tôi

đau quá, cái sừng đó không phải đồ trang trí à, hình như trúng tim rồi, nhưng mình vẫn còn sống, à phải rồi, mình có bất tử mà nhỉ

tôi kiểm tra chỉ số của con thỏ lúc bị ghim thì rất bất ngờ, (sức mạnh: F; tốc độ: E; chính xác: F; phòng thủ: F; kỹ năng: E, trí tuệ: D; tinh thần: D; tầm xa: F; ma lực: D; tiềm năng: C), chỉ số quá lớn so với cái cơ thể đó, sẽ là một cuộc chiến dài hơi khó khăn đây, mặc dù nó không cách biệt chỉ số về tôi là mấy.

Tôi cố gắng giẫy giụa thoát ra, nhưng có vẻ không thuận lợi, lúc đó thì tôi suy nghĩ ra một ý tưởng táo bạo là cắt phần bụng của mình và rạch thẳng tới cái sừng, rạch xong thì tôi đẩy mạnh cơ thể của tôi ra và nó thành công, tôi nhảy lên cành cây và giữ chặt nó bằng 2 chân sau của mình

có vẻ như là con thỏ sắp thoát xong rồi, |bảng kỹ năng| ồ, bất tử của mình lên cấp 5 còn giảm đau đớn lên cấp 2 rồi à, ngon. Có lẽ nên mua thêm một kỹ năng nữa, cái này đi |độc cấp 1| nếu như có có cấp thì nó sẽ là tăng chất lượng độc, ngon quá luôn, có lẽ lúc mua xong là con thỏ nó cũng thoát xong, nó đang tiến tới hướng này, nó dai quá, dính độc thế mà vẫn còn sống được, sao mà ảo ma thế nhỉ

nó bắt đầu bật lên không trung, tiếng xé gió nghe khá to, nó đang tiến thẳng với vận tốc khoảng 10m/s. Một vận tốc cực kì nhanh mà tôi không thể đỡ được. Tôi cũng phải chuẩn bị thêm một cơn đau đến thấu xương, nhưng may là vẫn né được một chút, một phát đâm nát tay của tôi

đúng là cơn đau này thật không dễ chịu gì mà, nhưng mà tôi vẫn chưa thua

tôi phát động kỹ năng |độc| và nắm chặt vào bộ lông trên cơ thể con thỏ lúc nó đâm vào cánh tay của tôi xong, số độc rất lớn chảy ra và thấm vào bộ lông đó. Nhưng áp lực rất lớn, cơ thể của tôi bị kéo một phát mạnh cực kì tàn bạo, tay của tôi bị kéo giãn đến mức các khớp và xương bên trong bị vỡ vụn, cùng với áp lực gió làm cổ của tôi bị bẻ cong, tôi nghe một tiếng động khá lớn, cái cành cây đã bị gãy khi tôi giữ chặt nó khá lâu

tôi rớt xuống, tôi đáp xuống đất với tốc độ khá nhanh với ước lượng độ cao hơn 50m với cơ thể của một con chuột thì có lẽ bình thường sẽ chết ngay tức khắc mất, đã thế tôi còn lỡ tiếp đất bằng lưng của tôi, khi rớt xuống tới nơi thì cơ thể của tôi bị đập mạnh, máu từ miệng và những nơi khác chưa hồi phục thì phun ra, tôi rất đau, đau lắm, tôi liếc qua nhẹ thì thấy cái cành cây bị gãy

may mà cái cành cây bị gãy rơi sát mình mà không đè lên, cơ mà cách cái bụi cây khá gần mà vẫn không rơi trúng, mình hơi nghi ngờ vận may của mình rồi đấy, cơ mà con thỏ kia cũng vậy nhỉ

cái cổ bị gãy của tôi đã quay đúng đầu sang nhìn con thỏ, nó rơi cao hơn mình, dính độc cũng lớn hơn, và lúc này thì nó đang nằm ở nơi đồng không mông quạnh chả có gì trong bán kính 10m

tiếng động hồi nãy khá lớn nhỉ, cơ mà nó không cử động được, tiếng động kia chắc chắn sẽ thu hút những con quái vật tới gần, nhưng mà nó là con mồi của mình

tôi bắt đầu đứng dậy, cái cổ bị gãy đã bị tôi lắc đầu một phát xoay lại chỗ cũ, có lẽ cái chân và răng chưa tái tạo ngay được, nhưng xương của cái chân còn lại hồi phục đủ để đi được rồi, những cái răng bị gãy của tôi đang khá sắc, tôi lết tới gần con thỏ, nó hơi giật giật cơ thể một chút, có lẽ là do độc, tôi đã dùng cái răng bị gãy của mình đâm sâu vào bên trong con thỏ và rạch ra rất dễ dàng, tôi dùng |độc siêu tốc| và |độc| của mình để kết liễu nó, sau đó dùng |túi đồ không gian| để nhét nó vào

hình như mình tiết kiệm thức ăn cũng hơi nhiều nên có chút không vừa

"hahhh"

sau đó tôi đi tới một cái cây có cái lỗ ở dưới gốc cây để chui vào gần đó, sau đó tôi lôi thấy hơi đói nên đã lôi một con chuột ra ăn, sau khi ăn gần hết thì tôi đã no rồi, huhh, sao mà, buồn ngủ quá, tôi thiếp đi và gục xuống mà chưa biết rằng đó là lần tiến hóa số 2 của tôi

---------------------------------------------------------------------------

"ngươi nói là trận chiến thất bại chỉ bởi hai thằng nào đó can thiệp à"

"v-vâng hoàng huynh"

tôi trả lời anh ấy một cách lúng túng

"hahh, thật là vô dụng, lẽ ra ta không nên để ngươi chỉ huy"

Anh ấy tức giận, cũng phải thôi, mình đã thất bại mà

Nhưng mà tôi cũng cay cú, dù anh ấy không phải anh ruột của tôi, nhưng anh ấy lại tỏ vẻ rất là kiêu ngạo

"ngươi đi đi"

"v-vâng"

tôi chạy ra ngoài thật nhanh và đóng cửa lại

---

"hah"

Lẽ ra mình không nên để nó đi mới phải.

Đã được khoảng 4 tháng từ khi mình tới đây, nhưng mà mình vẫn chưa quen lắm, có lẽ là mình không quá hợp với nơi này, mặc dù mình biết rằng sau này sẽ làm vua nhưng mà việc quản lí cũng khó quá, cơ mà hai bọn họ là ai nhỉ.

Tôi đưa tay lên cằm nghĩ ngợi, dù vậy tôi vẫn không chắc chắn được họ là ai.

Thôi thì để họ vậy.

"lính đâu"

"dạ vâng"

Một vài tên lính đi vào với thái độ chững chạc, tôi bắt đầu ra lệnh cho bọn họ.

"các ngươi hãy đi tìm kiếm hai người mà em ta nói, hãy nhớ, nếu tìm được thì hãy quan sát, đừng làm gì cả"

"vâng"

Bọn họ ngay lập tức làm theo lệnh và chạy ra ngoài.

Tôi dựa lưng vào ghế tựa và nghĩ ngợi.

Mong rằng chuyện này sẽ ổn thỏa, làm việc đúng là khổ thật mà

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"tớ không đi nổi nữa đâu"

"cố gắng lên đi chứ, tụi mình đã đi một quảng đường dài rồi, chắc sắp tới rồi"

"ừm, 'chắc sắp tới rồi', TUI ĐÃ NGHE NÓ QUÁ NHIỀU LẦN RỒI ĐẤY!!! hả, tui đã có thể lực yếu mà cứ bắt tui đi xa thế biết mỏi không hả"

"từ từ bình tĩnh nào, cậu đã đi dưới hầm ngục miết đó thôi"

"tớ không bình tĩnh được, với lại cái đó khác"

"khác?!"

"lúc đó có nghĩ ngơi đấy, còn cái này là đi một mạch đấy"

"à, xin lỗi"

"hahh, cậu thật là"

"thôi để tớ cõng cậu"

"được rồi, vậy có được hơn không"

lúc tôi cõng cậu ấy lên thì hai quả bưởi đặt lên đầu, lúc trước có vậy đâu nhỉ

"Phương Anh"

"sao thế"

"cậu hình như, tăng cân lên rồi, và cao lên nữa"

"cái gì…"

"do cậu ăn vô tội vạ đấy"

"guh, được rồi"

cô ấy hơi bực mình khi tôi nói ra câu đó

"thôi, đi nào"

"ừm~"

có vẻ cậu ấy hơi buồn nhỉ, chắc là hơi tổn thương tí

"vui lên đi, mình sẽ cõng cậu tới vương quốc luôn"

"ưm"

cậu ấy vui lên rồi, đi thôi, hửm?! hình như có tiếng động khá lớn, khoan, nhìn bên kia có một con quái siêu to, nhìn nó có sát khí ở đây, hay là giết ở đây luôn nhỉ, mà thôi kệ đi, chắc không sao đâu

"mình đi thôi"

*một lúc sau

chán quá~ đi, có gì làm không nhỉ, à, hay là thử đi nhẹ tí, một bước, hai bước

"cậu đang làm gì thế"

"tớ đang đi nhẹ nhàng thử để không phát ra tiếng động"

"[cô chủ đã đạt được kỹ năng đi bộ cấp 1]"

"cái gì, thế này mà cũng có kỹ năng"

"hả"

"à, khi mình đi nhẹ thử thì mình có kỹ năng đi bộ"

"vậy à, vậy tí nữa mình sẽ thử"

"ừm"

*vài tiếng sau

"[kĩ năng đi bộ của cô chủ đã đạt lên cấp 4]"

hay thật đấy, nếu mình làm thế này mỗi ngày thì chắc là nó sẽ tăng kinh lắm nh…

"vương quốc kìa"

"đâu đâu"

trước mắt của tôi là vương quốc khá lớn, nếu ước tính ngoài thành thì nó rộng bằng bốn quả núi vừa gộp lại, tóm lại là nó rất lớn, tôi chạy tới đó thật nhanh

"chạy… từ… từ… thôi…, xốc… quá…"

tôi thắng lại và tỏ ra hơi hối lỗi

"xin lỗi, tớ hơi phấn khích"

tôi cúi đầu nhẹ liên tục

"không sao đâu"

cậu ấy cười thầm và nói vậy

"hửm"

có vài tên lính ra hiệu, chắc là muốn tôi đến gần đó, tôi đi bộ tới nhưng mấy tên lính có vẻ không thoải mái

"hửm"

khi tôi đứng tới gần đó thì họ lộ rõ ánh mắt sợ sệt, họ chĩa giáo về phía tôi

"cái gì đây"

"xin cậu hãy tránh xa nơi này một chút"

"đó là cách tiếp đãi người du hành đấy hả"

"xin cậu đấy"

"được rồi"

bọn tôi đi xa vài mét và ngồi ở bãi cỏ gần đó

*một lúc sau

hình như có người đi ra, mặt của anh ấy khi tới gần tái mét lại, nhưng anh ấy vẫn cố giữ bình tĩnh mà nói

"xin chào các cậu, tôi là imbeck nicrow, đội trưởng đội 1"

"xin chào, em là Vương Chi Linh, và đây là Hoàng Phương Anh"

"được rồi Wuong Shiling xin em hãy thu sát khí của mình lại…"

"là Vương Chi Linh, anh có nghe rõ không, không phải Wuong Shiling mà là Vương Chi Linh"

"được rồi, nó chỉ hơi khác cách nói tí thôi mà"

"hahhh, được rồi, cơ mà thu sát khí kiểu gì nhỉ"

"sao cơ, em không biết à"

"vâng"

"em chỉ cần thả lỏng và đừng tạo ra áp lực là được mà"

"à em hiểu rồi"

tôi bắt đầu thu hết sát khí của mình lại

"vậy được chưa ạ"

"được rồi"

nhìn mặt của anh ấy có vẻ như là hết tái rồi

"vậy em vào được chưa"

"được rồi, cơ mà em phải đưa giấy chứng minh"

"giấy chứng minh?!"

"em không có hả"

"dạ không ạ"

"vậy sao các em lại ở ngoài đây được vậy"

"thật ra…"

tôi kể ra một câu chuyện rằng hai bọn tôi bị mất trí nhớ, lúc tỉnh dậy thì thấy hai người đang ở đồng bằng rồi, cơ mà có lẽ cấp bậc nói dối của mình đã lên một bậc rồi, mà sao không có cái kỹ năng nào liên quan đến việc nói dối vậy trời

"[là do thế giới này chỉ có kỹ năng lừa đảo, mà nói dối không phải là một trong số đó]"

vậy à

"được rồi, anh hiểu rồi, các em vào đi, nhưng các em phải trả 5 đồng bạc coi như lộ phí"

"vâng ạ, cơ mà không phải 3 mà là 5 ạ"

"đúng rồi, và số tiền thông hành đó vào 20 năm trước rồi"

"vậy à"

sau đó tôi tới cổng thành và đóng lộ phí, chúng tôi có lẽ sẽ quen việc này

"cơ mà giờ em đi đâu"

"tụi em sẽ đi tới mạo hiểm giả trước để cấp giấy sau đó sẽ tới thư viện, thật ra chị của em bị mất trí nhớ và quên luôn ngôn ngữ nhân của thế giới này và nói ngôn ngữ kỳ lạ"

"này, cậu nói hơi lâu rồi đấy, cơ mà chị gái và ngôn ngữ kỳ lạ là sao"

"rồi cậu sẽ hiểu tại sao mà tớ nói như vậy"

"được rồi, các em đi đi"

"vâng"

"hẹn gặp lại"

bọn tôi vào thành phố, một khu phố mà đầy người tấp nập, những thương nhân đi vào từ cửa chính, họ mua bán những món hàng cực kì chất lượng, và đây là khu chợ, chợ đấy, có lẽ mình sẽ mua thứ gì đó ở đây nhỉ

"cơ mà họ chả bán gì quá nhiều"

mà thôi kệ đi, tôi quay đầu sang nhìn Phương Anh thì thấy cô ấy đang bịt tai lại, có lẽ là do ngôn ngữ và ô nhiễm tiếng ồn, nên hỏi thăm một chút nhỉ, mình sẽ làm vẻ dễ thương tí

"chị có làm sao không~"

"á hự, này, cậu làm thế là tớ đau tim đấy"

cậu ấy nói thế với bàn tay ôm chặt lồng ngực

"em không được làm như này à"

tôi tỏ ra dễ thương

"không được, và chỉnh cách xưng hô đi"

"không, em sẽ nói như vậy cho tới khi xung quanh không có ai"

"cậu không nghe lời tớ đúng không"

"em là em gái của chị thì em phải xưng hô như vậy chứ, a, tới mạo hiểm giả rồi kìa, nhanh lên chị"

"thôi tùy theo ý cậu vậy, chờ chị với"

---------------------------------------------------------------------------

đây là khu mạo hiểm giả hả, nó khá lớn nhỉ, nơi này không giống trong phim lắm, căn nhà này phải gọi là giống quán bia hơn là hội mạo hiểm giả, chắc là buổi tối sẽ là như vậy, bọn tôi đẩy cửa nhẹ nhàng và nhìn thấy những anh chàng cơ bắp và có ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía này, đúng hơn là rất nhiều người như thế, có lẽ những mạo hiểm giả đều như vậy, trông sợ thế

"này, trông hai cô bé kia xinh nhỉ"

"đúng vậy nhỉ, có lẽ là hai chị em"

"đứa lớn là pháp sư và đứa nhỏ là gì thế nhỉ"

"chịu, không biết"

"tụi nó đi báo cáo hay là gia nhập đây"

có lẽ những cái ánh mắt dồn về phía này đang bàn tán dữ dội về mình, định làm gì thế nhỉ, đột nhiên Phương Anh ôm áo mình

"em có thấy hơi sợ không, chị nhìn thấy ánh mắt của họ nhìn về phía mình trông có vẻ đáng sợ lắm"

"không sao đâu có em đây mà"

"bọn họ nói gì thế"

"chịu, không biết"

"tôi không biết được cô bé pháp sư kia nói gì"

"tôi cũng vậy"

những tiếng xì xầm vang vọng trong hội mà ngay cả tôi cũng nghe thoáng qua được vài từ

"được rồi"

bọn tôi tới quày tiếp tân, và cô ấy hỏi

"xin chào các em, các em muốn báo cáo nhiệm vụ hay muốn gia nhập hội mạo hiểm giả vậy"

"dạ là gia nhập ạ"

"vậy các em viết vào đơn đi, để chị xác nhận là các em đủ tuổi để gia nhập hết chưa"

"dạ rồi"

"vậy em điền vào đây đi"

"vâng ạ"

"này, Linh"

Phương Anh gọi tôi với khuôn mặt kề sát tôi và hơi cẩn trọng

"sao thế chị"

tôi hỏi lại để tìm hiểu lí do mà cậu ấy làm vậy

"em kí dùm chị luôn"

cậu ấy nói một cách nhỏ nhẹ như thể đã biết rằng ngôn ngữ của mình sẽ gây bàn tán rộng

"vâng ạ"

cơ mà mình lùn quá, không biết cái bàn gì mà cao thế không biết, tay của mình chưa với tới nổi chứ

"hahhh"

tôi ngó qua ngó lại thì thấy một cái thùng gỗ, tôi chạy tới lấy nó và đặt xuống xong đứng lên trên cái thùng gỗ đó, sau đó tôi viết giấy gia nhập

---

*suy nghĩ của những người xung quanh

dễ thương quá

---

đột nhiên một cảm giác ớn lạnh chạy qua sống lưng của tôi

sao cản thấy hơi rợn nhỉ, cơ mà cái giấy gia nhập này nói về gì nhỉ, để xem (tên, tuổi, chức nghiệp)

"có thể không ghi tên thật được không ạ"

"được ạ, hội không cấm điều đó, những mạo hiểm giả không muốn điền tên thật đều là muốn tránh phiền phức hoặc muốn giấu danh tính, và nếu điền tên thật thì có khả năng sẽ gây ra rắc rối không nhỏ nên chúng tôi không ưu ái việc đó"

"ra vậy"

hừm, tên giả của mình, nên đặt là gì ta

*một lúc sau

nghĩ ra rồi, là Arael, tuổi là 15, chức nghiệp là kiếm sĩ, còn Phương Anh thì là

*lại một lúc sau

ra rồi, là Lucia, tuổi là 16, chức nghiệp là pháp sư, được rồi

"xong rồi ạ"

tôi nhảy xuống thùng gỗ và đẩy nó lại chỗ cũ, tôi đẩy nó một cách nhẹ nhàng và từ từ, sau đó tôi quay lại chỗ tiếp tân

---

*suy nghĩ của những người xung quanh

dễ thương quá

---

tôi lại cảm giác thêm một thứ gì đó chạy qua sống lưng, cảm giác rất là kỳ cục

lại lạnh gáy rồi

sau đó cô tiếp tân lấy con dấu ra và nhấn vào hai tờ giấy đăng ký, thao tác của cô ấy nhanh và chính xác đến nỗi tôi đoán chắc rằng cô ấy đã làm việc ở đây khá là lâu về trước rồi

"xong rồi, giờ xin hai em hãy đi tới phòng đo cấp độ"

hửm?! cấp độ?

"cấp độ là gì vậy ạ"

đây là lần đầu tiên mình nghe thấy thứ gọi là đo cấp độ đấy

"đó là mức đo sức mạnh của thế giới này, tôi tưởng ai cũng biết cái này rồi chứ"

cô ấy nói với vẻ mặt hoài nghi

"dạ, do bọn em bị mất trí nhớ cách đây không lâu nên không nhớ gì nhiều cho lắm"

tôi cố gắng giải thích một lời nói dối mà tôi đã tạo ra mà không một chút hối lỗi, cơ mà nếu lặp lại thế này nhiều lần thì sẽ quen thôi

"vậy à"

cô ấy nói với vẻ thông cảm và đau buồn, bọn tôi không cần cái đó nên không quan tâm lắm

"được rồi, để chị giải thích lại cái gọi là cấp độ nhé, cấp độ là sự phân cấp của các loại mạo hiểm giả, nó sẽ đánh giá sức mạnh của các em để các em có thể đi ra nguoif chinh chiến mà có thể giảm tỉ lệ tử vong từ khi mới gia nhập. Mà nó giống như bài kiểm tra thôi nên các em cứ thoải mái"

cô ấy giải thích cặn kẽ từng chi tiết và giới thiệu cho bọn tôi

"vâng"

tôi trả lời to và rõ ràng

"được rồi, các em nên tự trải nghiệm cho nhanh"

cô ấy vừa nói vừa dẫn tụi tôi đi

"vâng"

tôi trả lời với khuôn mặt vui vẻ

"nơi này là nơi nào thế"

"nơi đo cấp độ"

"nơi đo cấp độ!?"

ủa, nơi đo cấp độ là gì, mình tưởng là phải sử dụng thứ gì đó như quả cầu giống sách mình đọc hồi dưới hầm ngục chứ, đây là lần đầu mình nghe nó, kiến thức của mình có vẻ thiếu hơi nhiều, chắc là tới thư viện mà tiềm hiểu thôi

"à, bọn em bị mất trí nhớ nhỉ"

cô ấy lộ ra một biểu cảm hơi băn khoăn do nói câu đó

"vâng"

"vậy à"

bọn tôi được đưa xuống lòng đất bằng thang máy, công nghệ ở đây cũng xịn thật, ở đây có đủ các loại phòng, có lẽ đây có thể là nơi đo cấp độ

"đây là nơi đo cấp độ, có 10 cấp độ được chia theo mức độ phá hủy"

à đúng luôn à

"vậy à"

"mà nó có để bảng để các em tự đo sức mạnh nè, nếu các em có thể lấy được số đo thì căn phòng sẽ không bị phá hủy, và đỡ phải xây. Vì nó khá tốn tiền"

hmm, nó có chia bảng nè, và còn chi tiết nữa chứ, tôi đi lòng vòng để đọc những dòng chữ trên cái bảng đó và nó nói như sau

cấp 1 là có khả năng giết được quái nhỏ như slime

cấp 2 là giết được goblin

cấp 3 là đánh gãy được cây cối

cấp 4 là có thể phá được tường

cấp 5 là có thể phá được ngôi nhà

cấp 6 là phá được núi nhỏ

cấp 7 là chiến lực ngang với quốc gia

cấp 8 là phá hủy được hòn đảo

cấp 9 là phá được đảo lớn

và cấp 10 là phá hủy được lục địa. Có lẽ họ chỉ mới đo được mức này thôi nhỉ, nhưng hai bọn mình có lẽ là cấp 7 nhỉ

"được rồi"

tôi nhìn xong bảng và nói vậy rồi quay đầu lên

"em chọn xong chưa"

cô tiếp tân nói vậy khi nhìn tôi quay đầu lên

"vâng, em chọn cấp 7"

"hả, này, em chọn cái nào dễ dễ thôi, cấp 7 là em sẽ được phê chuẩn vào loại chiến tranh của quốc gia luôn rồi"

"em biết mà"

"hahhh, tùy em"

"được rồi"

"mà cây kiếm của em đâu"

"đây nè"

tôi rút một thanh đại kiếm từ kỹ năng ra, và tất nhiên là nó dài 2m

"c-cái gì thế này, nó từ đâu chui ra thế, và còn độ dày của nó nữa, sao em cầm được thế"

"chị muốn nâng nó thử không"

"muốn"

"nó nặng hơn chị nghĩ đấy, cẩn thận chút nha"

"ừm"

tôi để nó xuống đất, và cô ấy cầm tay cầm, nhưng đừng nói cầm lên, ngay cả nhích nó cũng không nổi được

"không được rồi, nó nặng quá"

"không sao đâu, dù sao nó cũng hơn tầm 300 kí mà"

tôi nói ra câu đó một cách dễ dàng như một trò đù

"300 kí, em đùa à, sao mà con người có thể nhấc được nó cơ chứ"

"thế mà em nhấc được đấy, hahahaha"

"hahhh, thôi em vào đo đi"

cô ấy lại thở ra hơi thở chán chường

"vâng"

khi tôi bước vào là có mấy con người đá, tôi thử chém nó thì nó bị đứt đôi, và rồi nhiều con cũng chạy tới theo. Lần này không dễ như lần trước nữa, nhưng nó vẫn chưa được tính là quá khó, tôi gồng lực mạnh hơn và một phát đứt hơn 5 con người đá cùng lúc, tôi bắt đầu chém nhiều hơn, nhưng tôi không di chuyển nhiều, và chỉ vung một cách cực kỳ bình tĩnh

*một lát sau

tôi vung được khoảng 49 con rồi, chắc là khoảng 50 con là ngừng được rồi nhỉ, tôi vung kiếm theo đường dọc xuống và đó là con thứ 50

một tiếng bíp vang lên, có lẽ nó báo hiệu là xong bài kiểm tra rồi

"vậy là được rồi hả chị"

"được rồi, em ra ngoài đi"

"mấy con người đá này tuyệt thật đấy

"đồ hội làm ra mà, được rồi, giờ là đến lượt Lucia, Lucia?"

"hửm"

cô ấy nhìn chị tiếp viên ngơ ngác và nhìn tôi

"tới chị kìa"

tôi vừa nói vừa chỉ vào bên trong phòng kiểm tra

"à vâng"

"con bé nói gì thế?"

cô ấy nhìn vào tôi và hỏi

"chị ấy 'vâng' thôi ạ"

"thôi được rồi, bắt đầu"

cậu ấy giơ gậy lên, rồi truyền ma lực vào trong, một con người máy bước vào trong, cậu ấy tạo ra nguyên tố

"|hỏa tiễn|"

một phát ăn luôn, ngon

"v-vô niệm chú!!"

cô ấy hốt hoảng lên

"sao thế chị"

"cô bé đó vô niệm chú à, đó là một thiên tài, 2 con quái vật rồi, quá là kinh khủng, hội của chúng ta lên ngôi rồi, hahahaha"

"chị phản ứng hơi thái quá rồi"

tôi vừa nói vừa lùi lại

"không thái quá đâu"

"v-vậy à"

ồ, cậu ấy sắp làm xong rồi, nó còn nhanh hơn cả tôi, đúng là pháp sư có khác, kỹ năng diện rộng đầy mình

"chị, chị mạnh quá"

"haha, ừm"

cậu ấy xoa đầu mình, nó khá tuyệt

"xoa tiếp đi ạ"

tôi cố gắng yêu cầu cậu ấy xoa đầu tôi

"hả, vâng"

cô ấy hơi bối rối và tiếp tục xoa đầu tôi, cảm giác sướng thật đấy

"âu yếm thế đủ rồi, các em lên hội chờ lấy thẻ đi"

"vâng"

bọn tôi đi lên và tìm chỗ chờ thì thấy có hàng ghế ngồi bên tường, bọn tôi vào ngồi thì thấy có một bé gái, bé ấy mặc bộ đồ xềnh xoàng và hơi rách rưới một chút, bé ấy đang ngồi khóc, với lòng tốt xuất phát từ trái tim thì mình lại hỏi thăm

"này, sao em lại khóc vậy"

"mẹ của em hức bị bệnh, mà em hức lại hức không có tiền mua thuốc, giờ em không có hức ai cho em hức tiền hết hức hức"

"nín đi, chị cũng không khá giả gì, thôi thì chị sẽ cho em 5 đồng bạc nhé"

"vâng hức, em cảm hức ơn chị hức"

hàng nước mắt của cô ấy rơi lệ xuống, khi tôi nhìn như thế, tôi có cảm giác gì đó vừa đi xuyên qua lồng ngực của tôi, mặc dù vậy thì chả có sự kỳ lạ nào xảy ra cả, nhưng cô bé ấy có phần hơi bất ngờ, sau đó là bình tĩnh lại

"rồi em sẽ trả lại"

bé ấy vừa nói vừa tức tốc chạy đi, nhìn mặt cô bé hình như có chút giận giữ

"sao em lại làm điều đó, chị tưởng em không quan tâm đến ai"

"có lẽ chị nói đúng, nhưng cô bé ấy có gì đó đặc biệt mà em không biết, và em cũng không muốn cô bé đó bị đánh"

"nhưng mà…, ủa sao em lại nghĩ cô bé đó sẽ bị đánh"

"chị thấy bộ đồ rách rưới của bé ấy chứ"

"ừm…"

cô ấy vừa nói vừa gật đầu nhẹ nhàng

"cô bé ấy còn có điều chưa nói là ẻm bị mẹ hành hạ"

"sao em biết!?"

"em nhìn cơ thể của bé ấy thì có thể thấy một vài vết phấn được bôi trên cơ thể, nếu nhìn sơ qua thì sẽ thấy nó rất bình thường, nhưng mà cơ thể của bé ấy trắng một cách lạ thường, những vết bị phồng lên nhẹ và trắng toát, chứng tỏ sau thứ mà cô bé che giấu có thể có một thứ gì đó như vết thương hay vết bầm tím vậy, và thêm nữa, sẽ không có ai lại có thể có loại suy nghĩ mà phải che dấu loại này, và kẻ che giấu có thể là mẹ của bé ấy"

tôi nói và suy luận ra một cái giả thuyết mà tôi thấy nó rất hợp lý

"được rồi, tớ tạm thời tin cậu đấy"

may quá cậu ấy tin rồi, cơ mà bọn họ làm lâu thật đấy

"1 luca nữa

"thẻ làm xong rồi đây"

"vâng"

chờ mãi, bọn tôi đi tới quầy lễ tân và lấy thẻ, cơ mà nó đang ở hạng G

"sao bọn em lại ở hạng G vậy ạ"

"đó là hạng khởi đầu chả bọn em, đáng lẽ ra bọn em phải ở hạng H cơ, do chị xin chủ hội với kinh nghiệm của bọn em nên nó vậy đấy. Cơ mà em sẽ lên nhanh thôi, chị sẽ chờ"

"vâng"

à nói về phân hạng đã nhể, ở đây có phân cấp từ G đến SS, cấp H là cấp giới thiệu, họ sẽ được chỉ dẫn cách giết quái và sinh tồn, còn cấp SS là cấp cao nhất, họ chính là người có thể thay đổi cả lục địa. Các cấp khác: G;F; E; D; C; B; A; S, một người bình thường sẽ gặp được cấp cao nhất là cấp A, vì số người đạt được cấp S và cấp SS rất ít

"giờ thì, đi tới thư viện trước đã nhỉ, rồi thuê phòng sau"

"ừm"

---------------------------------------------------------------------------

viện thư hội, chả hiểu vì sao nó lại được gọi như vậy cả, hội thư viện chả phải được hơn sao, cơ mà họ đặt vậy thì cũng không thể trách được

"chờ đã"

"hửm"

tiếp viên này nhìn có vẻ là bằng tuổi của chúng tôi, và có làn da khá đẹp, mặt cũng cân đối

"các cậu đây là lần đầu tới đây à"

"à dạ vâng"

"muốn vào thì cần 5 xu, làm thẻ hội viên thì cần 5 bạc"

"dạ vâng, à 1 vàng đây ạ"

"hai thẻ à"

"dạ vâng"

"được rồi"

cô ấy lấy ra hai cái thẻ, có cái khung ở trên đó và nó trống không

"hai cậu nhấn vào đây đi"

"cậu ấy nói gì á *nói nhỏ"

"ấn ngón tay vào khung đó *nói nhỏ"

hai bọn tôi nhấn ngón tay vào đó và một thứ gì đó đâm vào ngón tay, tôi, nó hơi đau, cơ mà cũng không kéo dài mấy, máu của bọn tôi nhỏ xuống và chữ hiện ra, nó cung cấp tên và mặt, cả hạn sử dụng nữa

"được rồi, tên lạ nhỉ, các cậu vào đi, và nhớ giữ im lặng"

"ừm"

mình biết mà, nó lạ ở thế giới này, tại sao chứ, hay do tên của họ giống nước ngoài nên vậy, mà thôi quan tâm làm gì, để sau đi, cơ mà luật của thư viện cũng giống nước mình nhỉ, mà nơi này khá lớn, cũng bằng cái triển lãm tranh chứ đừng đùa, có lẽ nơi này sẽ có nhiều kiến thức hơn

"cậu ngồi đây đi, tớ sẽ tìm cuốn sách ngôn ngữ học và bách khoa quái vật của lục địa"

"ừm"

"tớ đi đây"

---

cậu ấy đi rồi, giờ thì mình nên làm gì ta

"hửm"

đột nhiên một cậu con trai đi tới

" እዚህ መቀመጥ እችላለሁ?"

ừm…, cậu ấy nói gì nhỉ, hừm, nhìn cử chỉ thì chắc là muốn ngồi đây, mà mình có chiếm đâu, cứ ngồi đi, tôi làm cử chỉ cho cậu ấy ngồi xuống

" አህ፣ ምን እያደረክ ነው፣ ይህን ከእኔ ጋር ማንበብ ትፈልጋለህ"

eto, cậu ấy nói gì nhỉ, ah khó hiểu quá, hay muốn mình đọc cùng, chắc vậy lắm, tôi lắc đầu

" ያ ነው፣ ግን ለምን ምንም አትልም፣ የሆነ ነገር ለመናገር ሞክር፣ ወይም ዲዳ ነህ"

ôi trời cứ đọc đi, cứ nói với mình hoài vậy, chết tiệt, đúng là ngôn ngữ rất quan trọng mà

"tớ quay lại rồi đây, ai thế"

"ơn trời cậu đây rồi, cậu dịch giùm mình đi chứ mình không hiểu gì hết á"

---

"được rồi"

đúng là nguy hiểm khi để cậu ấy một mình mà

"suỵttttttttttttt"

quên mất là phải im lặng

"được rồi, em sẽ dạy chị ngôn ngữ nha"

"này, tôi bị bơ à"

"xin lỗi nha, mà cậu là ai"

"tôi là ambert adison"

à, cái tên ambert cũng hay nhỉ

"sao cậu lại ngồi đây"

"vì còn chỗ này thôi"

tôi liếc ngang dọc và thấy còn nhiều chỗ ngồi, và mặt hiện lên một nụ cười kỳ quái, tôi kề sát tai cậu ấy và nói

"cậu muốn lấy lòng chị tôi chứ gì"

"ai-ai lại muốn chứ"

đột nhiên một quyển sách bay vào đầu cậu ấy

"suỵttttttttt"

"xin lỗi"

"mơ đi nhé, không có cửa đâu"

"hmmmmm"

cậu ấy bực bội và bỏ đi chỗ khác

"cậu dạy tớ được chưa"

"được rồi"

tôi dạy cậu ấy cách phát âm và các từ vựng, cái này như dạy tiếng anh nhỉ, nhưng có vẻ khó hơn. May mà cậu ấy thông minh nên dạy dễ hiểu hẳn, tôi cũng chú tâm vào dạy học cho cậu ấy mà quên luôn thời gian, lúc bất giác ra thì trời đã xế chiều rồi

"đã tới giờ này rồi à, được rồi, hôm nay tới đây thôi"

"được rồi"

bọn tôi cất sách và rời khỏi thư viện

"cảm ơn đã đọc, à khoan đã"

"sao vậy"

"các cậu nhớ cẩn thận nhẹ nhàng với các quyển sách nha, rách một chút hoặc mất cái là phải bồi thường khá nhiều đấy"

"vâng"

có lẽ sách ở thế giới này khá quan trọng, cơ mà chưa đọc được chữ nào của bách khoa quái vật hết

"hahhh"

"sao thế"

"không có gì đâu"

"được rồi"

"[kỹ năng đi bộ của cô chủ đã đạt lên cấp 5]"

"a, đây rồi"

"hửm"

"kh-không, không có gì đâu"

cô ấy liếc tôi một lát và để vẻ mặt hoài nghi mà không nói lời nào

"thôi kệ, cậu có nhiều bí mật mà"

"ơn giời cậu hiểu tớ quá"

"không sao"

"mọi thứ ở đây thật vắng lặng"

"đúng vậy"

---------------------------------------------------------------------------

*sau vài tiếng

"đây đúng không"

"chắc đúng rồi"

cái thành phố gì mà cái nhà trọ cái thì xa tít, cái thì kín người, đến tôi cũng chịu, biết vậy đăng ký nhà trọ trước rồi tới thư viện sau, thôi kệ, giờ khóc thì được gì

"xin chào"

"chào mừng các bạn đã đến với quán trọ Coconut, xin hãy chọn phòng ạ"

"dừa?"

"dừa?!"

"à không gì đâu, cho bọn tôi ở dài hạn, cỡ 1 tháng"

một cô bé làm tiếp tân nhỉ, cũng được đấy

"phòng đơn hay đôi ạ"

"phòng có 2 giường đi"

"à nhà trọ của em phòng 2 giường ạ chỉ có phòng giường đôi thôi ạ"

"thôi vậy cũng đươc, cho chị đi"

"a để em tính đã, để xem, tiền trọ một đêm là 3 bạc, phòng đôi là 5 bạc một đêm , 1 tháng là 30 ngày"

"30 vàng"

"dạ?!"

"30 vàng một đêm đúng không, trả tiền"

tôi lấy ra một lượng tiền vừa đủ và lấy ra đưa, có lẽ nó khá lớn, mà thôi kệ, à sẵn tiện là tôi còn 27 bạc 193 vàng, khá nhiều từ sự kiện đó, cơ mà hình như mình hơi nổi bật, thôi kệ

"đủ chưa"

"dạ đủ rồi ạ, em sẽ dẫn anh chị lên phòng"

bé này cũng dễ thương đấy, cơ mà lúc đó mình cũng như vậy nhỉ, hửm, nghĩ lại cảnh đó thì thấy hơi xấu hổ.

Tôi vừa suy nghĩ vừa đỏ ửng khuôn mặt lên, sau đó là cúi thấp xuống.

"đây là phòng của hai chị ạ"

trong lúc này thì mình vẫn còn đỏ mặt và Phương Anh trả lời giùm.

"được rồi, em đưa chị chìa khóa và đi đi"

"à vâng ạ"

"nè Linh, vào đi, cậu đang nghĩ gì thế"

"hửm?! à…, tớ đang nghĩ lúc ở trong hội mạo hiểm giả"

"à, lúc đó cậu dễ thương lắm"

"thật à"

Tôi tỏ ra vẻ ngại ngùng, khi Phương Anh nhìn vào tôi thì cậu ấy nở ra một nụ cười.

"awwww, cậu dễ thương lắm á"

Cậu ấy bắt đầu tiến sát tới gần tôi.

"khoan, chờ đã Phương Anh"

"không chờ gì cả"

"aaaaaaaaah"

Cô ấy vồ dập lấy tôi và sờ mó tôi cả đêm đó.