- 15 năm trước -
Tôi từng là 1 vị vua cai trị Vùng Unknown và chỉ quan sát mọi thứ, tạo ra Jim mỗi một viên pha lê Jim chứa vô hạn các mẫu truyện khác nhau, trong mỗi câu chuyện đó chứa vô hạn các Megaverse trong mỗi Megaverse chứa vô hạn Multiverse và các thế giới cao hơn các Chiều không gian cao hơn tất cả mọi thứ mà các người đọc nghĩ ra được đều nằm bên trong Viên pha lê Jim tôi tạo ra chúng và Phá hủy chúng ta tạo ra chúng nhưng vô tình đã tạo ra các thực thể trừu tượng hay siêu việt, bọn chúng đã nhiều lần muốn xoá sổ ta nhưng mà cho dù muốn thoát khỏi Jim thì cần có sự đồng ý của ta, ta đã cho bọn chúng thoát khỏi Jim tuy nhiên khi chúng thoát khỏi Jim đến Unknown bọn chúng đã biến mất, không phải là chúng biến mất vì ta suy nghĩ đâu mà là Unknown không phải là nơi đến là đến, không có sự tồn tại nào ở đây khác ngoài ta. Những gì tôi muốn chỉ cần một dòng suy nghĩ hay là lời nói, dù nó logic hay phi logic, toàn năng toàn tri sự sống và cái chết, tất cả mọi thứ nếu như tôi muốn tất cả sẽ biến mất, giống như một giấc mơ vậy, cho dù chúng muốn vượt qua ta thì chúng sẽ tự khắc trở về con số 0 sự tồn tại của chúng bị xoá sổ vĩnh viễn và không hề tồn tại trừ khi ta cho chúng sống lại, căn bản chúng lặp đi lặp lại đến vô tận không có kết thúc, công việc của tôi chỉ Ở một nơi như thế lập đi lập lại. Cho đến một hôm, tôi tìm thấy những thứ tôi chưa từng biết đến, cảm xúc, tình yêu hay bản ngã.
Những thứ đấy nó khiến tôi cảm thấy hứng thú và muốn tìm hiểu về chúng, mặc dù những sinh vật bé nhỏ này là những sinh vật yếu ớt. Nhưng chúng lại có những thứ mà tôi không thể nào có được!
Cho nên, tôi quyết định trở thành một con người để tìm hiểu thêm về những thứ được gọi là cảm xúc của bản thân tôi. Trước khi tôi chuyển sinh, tôi đã từ bỏ ngai vị của Vua và không muốn Những kẻ dưới quyền kiểm soát của tôi tìm thấy tôi trước khi chuyển sinh.
Tôi đã phong ấn sức mạnh của các kẻ dưới quyền kiểm soát của tôi, xoá sổ sự tồn tại của chính tôi như thể tôi chưa từng tồn tại.
Mahh, Sau khi chuyển sinh, tôi biết được toàn bộ cảm xúc và những ngày tháng hạnh phúc cho đến khi tôi 10 tuổi cũng là lúc không mấy may mắn, khi gia đình tôi bị sát hại, cả mẹ và em gái tôi đã bị chúng cưỡng bức ngay trước mặt tôi ,Bọn chúng nói với tôi rằng:
- Sao nào? Cảm giác khi thấy em gái và con điếm này bị bọn tao cưỡng hiếp tập thể như thế này!
- Aghh, Con bé này cũng xinh xắn dễ thương đó chứ, có cố gắng vùng vẫy cũng không được đâu, cho dù tụi mày có van xin cách mấy hay cầu cứu cũng chẳng có ai đến giúp đâu haha!
- Ugh, tao lại ra rồi đến lượt mày đấy Rozer.
- Okay, nào bây giờ hãy mua vui cho tao, cầu xin tao tha mạng đi haha.
Bọn chúng vẫn tiếp tục kéo dài suốt vài tiếng Khoảnh khắc đó đã khiến tôi cảm thấy căm phẫn đến mức tôi muốn xé xác bọn chúng ra làm trăm mảnh bắt chúng phải sống không bằng chết nhưng tôi chẳng thể làm được gì, bọn chúng quay sang nhìn vào tôi nở một nụ cười man rợ, 1 trong số chúng lại nói khẽ vào tai tôi rằng:
- Sao tao lại quên mày được nhỉ, Có lẽ mày cũng đã đói rồi, tao sẽ cho mày ăn những món ăn ngon miệng mà trước giờ mày chưa từng được ăn. Ê tao có 1 ý tưởng, chúng ta sẽ " Lột từng lớp da, cắt từng mảng thịt và Lấy nội tạng 2 con điếm này cho nó ăn thử 1 lần trong đời không nhỉ"?
- Ôh, ý hay đó Brenkos!
Bọn chúng hô to, hứng thú cười lớn, gương mặt của bọn chúng thật kinh tởm, chúng còn chẳng phải là con người.
Những tiếng la hét thảm thiết của cô em gái bé bỏng của tôi và mẹ tôi vang vọng khắp nơi, những giọt nước ướt đẫm, Tôi hét lên cầu xin bọn chúng trong vô vọng:
- Kh...không làm ơn, hãy tha cho bọn họ, làm ơn. Tôi cầu xin các anh làm ơn đừng làm hại họ.
Bọn chúng nắm tóc tôi, bắt tôi nhìn xem bọn chúng đang chọn nơi bắt đầu lột những mảnh da của họ, đầu tiên là mẹ tôi, bà ấy bị bọn chúng cắt từ hai tay vào đến ngực và từ chân lên đến cổ bà ấy, những tiếng la hét của mẹ tôi, đang làm tôi cảm thấy bất lực giá như tôi có sức mạnh, giá như tôi có thể dẫm nát bọn khốn này!
Mẹ nhìn về phía tôi, giường như bà ấy muốn nói một điều gì đó:
- Alpha , Rinko , mẹ rất vui vì chúng ta có một khoảng thời gian ấm áp và hạnh phúc, mẹ rất hạnh phúc, mẹ cảm ơn các con .
Dù ở hoàng cảnh như vậy bà ấy lại có thể nở một cười hạnh phúc mãn nguyện đến như vậy. Bọn chúng đã lột da hoàn toàn cơ thể của mẹ tôi bây giờ toàn thân bà ấy chỉ có một màu máu đỏ thẫm, tên Brenkos hắn đang cầm rìu đến và bổ thật mạnh vào đầu mẹ tôi. Tôi hét lên :
- Kh, khoan đã làm ơn dừng lại!
Hắn ngó lơ tôi, những tiếng cười man rợ của chúng, lấn át tiếng hét của mẹ tôi và rồi cây rìu đã bổ vào đầu của bà ấy " BỤP".
-DỪNG LẠIIIIIIIIIIIII !!!
Bọn chúng cười khúc khích,còn tôi thì la hét khóc trong vô vọng, tên Brenkos hắn vung rìu liên tục vào cơ thể mẹ tôi, còn Rinko em ấy đang hoảng loạn, sợ hãi vùng vẫy dữ dội, những tiếng la hét của em ấy khiến tôi nhói lòng, còn bọn khốn nạn rác rưởi đó lại càng phấn khích, em ấy cầu xin và gọi tôi :
- Nii-Chan làm ơn cứu em với, em không muốn chết, em không muốn chết.
Những lời nói của Rinko làm tôi tuyệt vọng vì chính bây giờ tôi cũng không thể làm được gì, mẹ thì đã bị bọn chúng giết chết rồi, tôi không thể nào chịu nổi nữa.
- Rinko, anh sẽ tìm mọi cách để cứu em, anh sẽ bảo vệ cho em và chúng ta sẽ....
Tên Brenkos đá mạnh vào mặt tôi, hắn nhổ nước bọt vào mặt tôi và một cú đấm trời giáng vào bụng tôi khiến tôi nôn mửa, cơ thể tôi bây giờ không thể nào cử động được, cơn đau khắp nơi trên cơ thể và chứng kiến những cảnh tượng không dành cho một đứa trẻ như Rinko.
Tên Brenkos cười lớn nói với tôi:
- Chà, bây giờ là đến lượt con bé này nhỉ, tao phải làm sao để thật hoàn hảo nhất có thể. Ah đúng rồi, tao có một ý tưởng hay để làm gì với con bé này rồi! - Trước tiên là lột da, kế tiếp là " Từng ngón tay" , "từng Cơ quan nội tạng " và rồi Tao sẽ chặt từng khúc ra!
Tên Brenkos hắn thực hiện như những gì hắn nói, Rinko em ấy đang la hét thảm thiết đến mức em ấy không thể hét thành tiếng, cho đến khi chỉ còn lại tiếng rìu sắt,
bên trong lòng ngực tôi rạo rực, tim tôi đập rất nhanh đến nỗi tôi có thể nghe thấy chúng bên tai. Tôi đã chứng kiến tất cả mọi thứ ngay trước mặt mình, cho đến khi họ:
" Em ấy bị bọn chúng Lột sạch từng lớp da, cắt xẻ từng mảng thịt, từng bộ phận cơ thể của mẹ và Rinko chúng bắt tôi phải ăn tươi nuốt sống".
Nếu như tôi không nuốt nổi, bọn chúng dùng những lưỡi dao cậy các móng tay của tôi. Chúng bắt tôi phải la hét để nhồi nhét các bộ phận cơ thể vào miệng tôi bắt tôi nuốt hết, Cảm giác rất đau đớn nước mắt của tôi trộn lẫn với máu. Bọn chúng đã ép tôi ăn cho đến hết và rồi cơ thể mẹ và em gái tôi:
"Mọi thứ, những gì về mẹ và Rinko đều nằm bên trong cơ thể của tôi và chúng tôi đã hòa làm một".
Mọi thứ đều trở nên tối sẫm lại và tôi ngất đi.
và Chúng bắt tôi và bán cho các Quý tộc.
Những ngày tháng sau tôi trở thành một nô lệ cho bọn Quý tộc, bọn chúng đánh đập tôi dã man, đem ra làm thú vui tiêu khiển, cũng lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ hãi khi đang bờ vực của cái chết, tôi không nghĩ nó lại đáng sợ đến như vậy.
Từ cái hôm định mệnh đó đến nay đã được 2 năm, lòng căm thù thế giới này của tôi ngày một tăng lên và nhiều câu hỏi trong đầu tôi:
- Tại sao? Các vị thần, họ quan sát được tất cả nhưng họ chẳng làm gì?
- Tại sao? Những kẻ mạnh mẽ lại không bảo vệ kẻ yếu?
Các câu hỏi trong tâm trí tôi ngày càng tăng lên, đến mức tôi muốn mình chết quách đi cho rồi. Nhưng tôi lại không thể, cho đến một ngày, tên Quý Tộc tôi đang phục vụ hắn:
- Này con chó của tao, Hôm nay phải thật là tuyệt vời đấy, tao nghĩ cũng đã đến lúc rồi.
Hắn ta ném tôi vào tường thật mạnh, sau đó hắn lấy cây roi quật vào người tôi, những lần hắn quất roi vào người tôi, hắn đều chửi rủa thầm tệ, sỉ nhục mẹ và cô em gái bé bỏng của tôi, mỗi một từ hắn nói ra tôi lại muốn Bẻ gãy tứ chi hắn và đem nội tạng cho lợn ăn , nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ, tôi muốn cho hắn sống cũng không được chết cũng không xong.
Sau một thời gian dài hắn tra tấn tôi, hắn bỏ tôi vào một cái túi đem tôi đến một nơi đầy tiếng reo hò, "tôi rất thắc mắc bên ngoài là ở đâu"?
Hắn ném tôi thật mạnh xuống đất, tôi cởi bao trùm ra , tôi khá sốc trợn tròn đôi mắt,
" Đây, đây chính là một đấu trường sinh tử! "
Khi tôi vẫn đang chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, một tên to xác đang đến gần tôi,
Vung một cú đấm thật mạnh, tôi đỡ được cú đấm đó nhưng với sức mạnh của mình tôi không thể nào ngăn cản nó hoàn toàn được.
Cú đấm đó đã đánh văng tôi từ trung tâm đấu trường bay đến chỗ khán giả, khoảng cách bây giờ tôi và hắn là trên 70m, hắn ta đúng là một con quái vật giống như " Bọn Chúng" vậy.
Người đàn phụ nữ phía sau lưng tôi toả ra một luồng mana đáng sợ, tôi không thể đo lường được mana của Cô ấy sở hữu là bao nhiêu và tôi chắc chắn rằng nó là vô hạn. Người phụ nữ đó nhìn về phía tôi một lúc rất lâu sau đó tôi bị tên cuồng loạn kia bóp cổ tôi và ném tôi xuống "đấu trường sinh tử" tên khốn này giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, hắn đấm, ném liên tục đến mức tôi cận kề với cái chết.
Ngay khoảnh khắc này, trong tâm trí tôi chỉ có Lòng căm thù, sự phẫn nộ, ham muốn sức mạnh để Báo thù cho Mẹ và Rinko, tôi muốn xé xác bọn chúng, như cái cách mà bọn chúng đã làm với họ, thật đáng hận khi tôi chẳng làm được gì: " nah tại sao lại là tôi chứ, tôi đã làm gì sai chứ? Chết tiệt, tao nhất định sẽ giết chết bọn mày, nhất định tao sẽ giết chết lũ khốn bọn mày!!! ".
Mọi thứ xung quanh, đấu trường sinh tử trở nên im lăng, đấu trường bắt đầu rung chuyển dữ dội, từ hư không xuất hiện một thanh kiếm bao phủ bởi một lớp mana hắc ám, màu sắc u tối, những luồng khí đen đỏ bao quanh thanh kiếm ấy tỏa ra một sát khí rất đáng sợ, bỗng nhiên người phụ nữ phía trên khán đài, đứng lên và tạo ra một lớp mana bao phủ xung quanh cô ấy. Mỗi thứ ngưng rung chuyển được vài giây, người phụ nữ kia lên tiếng:
- Nó đến rồi!
Tất cả dường như im lặng thì một Luồng Mana bộc phát từ thanh kiếm. Mọi thứ xung quanh đấu trường dường như không có chuyện gì xảy ra
Tất cả các quý tộc, sau đó cười nhạo tôi ngay chính khoảnh khắc đó , một cơ thể đã bị cắt ra làm nhiều mảnh tất cả nội tạng nổ tung chúng văng đi khắp nơi, kế tiếp là một người khác và rồi tất cả những kẻ bên trong khán đài nổ tung, máu và nội tạng bắn đi khắp nơi ở đây bây giờ tựa như biển máu vậy, những tiếng *lách cách* từ máu nhiễu xuống, còn tiếng *bịch bịch* là những nội tạng rơi rãi rác khắp nơi, ở ngay giữa đấu trường sinh tử chỉ còn lại ba người tôi, tên khốn kiếp đó và người phụ nữ bí ẩn ở trên khán đài.
Tên cuồng loạn trước mặt tôi gương mặt hắn tái mét, nhưng lạ thay hắn không hề xảy ra chuyện gì. Hắn lùi lại về phía sau, dường như Thanh kiếm này muốn kiểm tra tôi. Tôi nắm lấy cơ hội, chụp thanh kiếm lao thẳng về phía hắn đâm một nhát thật mạnh vào mặt hắn " xoạt ", tôi ghim thanh kiếm vào mặt hắn và tiếp tục đẩy mạnh hết sức có thể đến lúc cơ thể hắn chạm vào tường, hắn la hét thảm thiết, gương mặt của tôi bây giờ nở một nụ cười thích thú, tôi vừa cười vừa nói cho hắn:
- Nahh, chẳng phải lúc trước mày thích thú lắm sao? Bây giờ, hãy nhìn lại mày xem, mày chả khác gì một tên súc vật đang bị tao chà đạp, như cách mày đã làm với tao vậy, Ahh nếu mà tao rút thanh kiếm ra thì mày sẽ mất máu mà chết mất, nên tao sẽ giữ nguyên như vậy cho mày nhé và giờ.
Tôi lấy vỏ kiếm nắm chặt nó trong tay, một cú đập mạnh vào tay hắn.
" Coi nào, hãy xem tao sẽ hành hạ mày như thế nào nhé "
tiếp theo tôi liếc mắt nhìn vào phía dưới của hắn, nở một nụ cười đắc ý
" Ahh, tao biết rồi, mày sắp chết rồi có lẽ không cần đến thứ này đâu nhỉ, được rồi tao sẽ giúp mày".
Một cú đập mạnh vào hạ bộ của hắn, hắn la hét thật sự rất thảm thiết, cho dù hắn có la hét bao nhiu tôi cũng mặc kệ, tôi liên tục đập mạnh vào hạ bộ của hắn đến mức tôi nhìn thấy cả nội tạng ở phần bụng của hắn.
" Có lẽ đến giờ kết thúc rồi, tao sẽ giúp mày giải thoát ngay đây."
Tôi nắm lấy chuôi và siết chặt thanh kiếm, luồng Mana truyền vào người hắn khiến hắn nổ tung cơ thể máu hắn văng khắp cơ thể tôi. Bổng nhiên thanh kiếm hấp thụ tất cả mọi thứ xung quanh máu, nội tạng và có thể là những linh hồn ở đây đều bị nó nuốt chửng, tôi khá ngạc nhiên, khi cầm thanh kiếm lượng mana trong nó ngày một tăng lên.
Tôi ngước nhìn lên bầu trời, tôi vừa hét lên và cười lớn :
" Kuhaha, mẹ , Rinko, con làm được rồi, con đã có sức mạnh để trả thù rồi, con nhất định sẽ giết chết bọn khốn đó và dâng hiến cho hai người".
Tôi ngã về phía sau, có lẽ đã đến giới hạn rồi, người phụ nữ kia đang tiến về phía tôi, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo và tất cả tối sẫm lại.