Chapter 2 - Không tên/Vô danh

Bỏ qua nội dung

Wu Mei Zhuang

Giống như ngọn lửa bốc lên từ những cành khô, đam mê bắt nguồn từ sự rảnh rỗi nhất thời của con người.

☰ Menu

Thoát khỏi trò chơi chết chóc – Chương 1.

Posted on Tháng Ba 24, 2020 by Wu Mei Zhuang

241 Tình iu thích ăn bắp

Chương 1: Tàu hỏa

Ánh sáng mặt trời mờ ảo chiếu xuyên qua rèm ô cửa sổ, thời gian vẫn còn sớm, cả thành phố rộng lớn hiện tại vẫn đang say giấc ngủ.

Lâm Kiều tuy nhắm mắt nhưng lại có cảm giác là ai đó đang khẽ vuốt ve khuôn mặt của mình. Ngón tay của người kia thon dài mạnh mẽ, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, mang theo một cảm giác vô cùng quen thuộc, gần gũi.

"Anh đi đây, bảo bối."

Bên tai cậu vang lên một giọng nói trầm thấp đầy nam tính, chứa đầy sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành,

"Nửa tháng sau gặp lại."

"Ừm…"

Lâm Kiều lười biếng đáp một tiếng, vòng tay qua ôm lấy cổ người đàn ông, hơi ngẩng mặt lên rồi hôn hắn.

Hai đôi môi quấn lấy nhau, hơi thở đan xen. Nụ hôn vừa dứt, người đàn ông ôm lấy eo của Lâm Kiều, khẽ cụng vào trán cậu rồi cười nhẹ một tiếng.

"Nửa tháng sau chính là ngày kỉ niệm của chúng ta, chờ anh trở về."

Hắn hôn nhẹ lên khóe môi Lâm Kiều, trong giọng nói đan xen sự thâm tình cùng yêu chiều khó giấu được.

Lâm Kiều khẽ mỉm cười: "Được thôi, nếu anh không trở lại thì em sẽ chạy theo người khác đó."

Cánh tay đang ôm eo cậu bỗng trở nên siết chặt, người đàn ông ôm chặt Lâm Kiều vào sâu trong lồng ngực rồi nhẹ nhàng cắn lên vành tai của cậu.

"Em không chạy nổi đâu, dù có đi đến chân trời góc biển, anh cũng có thể bắt em trở về."

Người đàn ông khẽ thì thầm, đè hai tay của Lâm Kiều lại, đặt ở bên gối.

"Em vĩnh viễn thuộc về anh."

(Nói một chút về cách xưng hô của nhân vật: Ở ngôi thứ ba, mình sẽ gọi công là "hắn" và gọi thụ là "cậu"; Khi xưng hô trong mối quan hệ yêu đương, sẽ xưng "anh" và "em"; Còn trong trường hợp chưa yêu đương, công sẽ gọi "cậu" xưng "tôi" và thụ sẽ gọi "anh" xưng "tôi" nhé.)

CẤM RE-UP, CHUYỂN VER. Bài viết thuộc blog: https://banhtongakasun.wordpress.com/ Nếu bạn đọc truyện ở web khác ngoài WordPress, hãy truy cập vào link edit chính. Cám ơn !

Ba giờ chiều, ngày 03 tháng 10 năm 2020

Xe chạy trong bão cát suốt ba ngày cuối cùng cũng hoàn toàn tắt máy. Ở phía trước mấy trăm mét, giữa cơn gió cát mù mịt, mơ hồ lộ ra góc viền của một trạm tàu hỏa.

Trên lưng Lâm Kiều đeo balo leo núi, bên hông cắm một thanh đoản đao, cậu đá văng cửa xe rồi bước xuống.

Bão cát thổi suốt mấy ngày nay vừa tạm thời ngừng lại, cậu cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, kim giờ kém một giây nữa là vừa vặn chỉ đúng ba giờ.

Tích ——

Kim giây cạch một tiếng, cùng lúc đó, vang lên tiếng còi của một chiếc tàu hỏa màu xanh đang từ xa chạy tới. Ở ngoại ô một thành phố bị tàn phá tới mức này, dù như thế nào đi chăng nữa cũng tuyệt đối không thể xuất hiện một đoàn tàu như vậy.

Rất kỳ lạ.

Ngón tay Lâm Kiều khẽ ma sát một chút lên chuôi của đoản đao, bước chân đi về phía trạm  tàu hỏa.

Từ bên ngoài nhìn lại thì ga tàu hỏa này chỉ là một ga tàu phổ thông như bao ga tàu khác, dãi nắng dầm mưa, nhìn qua trông khá cổ xưa. Nhưng sau khi Lâm Kiều hoàn toàn đi vào, phía sau lưng cậu đột nhiên nhẹ đi —— balo leo núi đang đeo trên lưng bỗng dưng biến mất.

Lâm Kiều lập tức sờ soạng bên hông, phát hiện đoản đao vẫn còn thì buông lỏng tay ra.

"Là người mới phải không?"

Có người đi tới vỗ vỗ bờ vai cậu, đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt hòa nhã, dễ gần.

"Nơi này không cho phép mang quá nhiều đồ vật. Tôi tên là Trương Phỉ Nhiên, rất vui được gặp mặt."

"Lâm Kiều."

Lâm Kiều bắt tay người kia rồi hỏi, "Đây là đâu?"

Trương Phỉ Nhiên nhìn chằm chằm cậu vài giây, nở nụ cười: "Trạng thái của cậu không tệ lắm. Đi thôi, chúng ta lên xe rồi nói."

Tàu hỏa đã ngừng lại, không giống với tàu hỏa thông thường, nó chỉ có một toa xe. Cánh cửa xe rỉ sét loang lổ tự động mở ra, dù không hề xuất hiện bóng dáng của nhân viên phục vụ trên tàu.

Lâm Kiều cùng Trương Phỉ Nhiên lên xe, toa xe rất rộng rãi, bên trong có bốn người, tính thêm cả Lâm Kiều và Trương Phỉ Nhiên thì vừa vặn là sáu người.

Lâm Kiều tùy ý liếc mắt nhìn về bốn người kia, trong bọn họ có một đôi tình nhân, một nữ sinh và một thiếu niên. Nữ sinh ngồi cùng một chỗ với đôi tình nhân, vẻ mặt của cả ba người đều rất lo lắng. Cậu thiếu niên kia thì lại ngồi ở phía xa với bộ dạng nhàn nhã, giống như cậu ta đối với mọi chuyện xung quanh đều không có gì đáng phải để tâm.

Sau khi phát hiện có người lên xe, bốn người kia đều nhìn về phía Lâm Kiều. Đôi tình nhân và nữ sinh đều bày ra thái độ dò xét và im lặng không nói gì. Chỉ có đôi mắt của thiếu niên kia hết nhìn qua nhìn lại, đảo qua Trương Phỉ Nhiên, rơi vào Lâm Kiều rồi nói: "Ồ, đủ chỗ rồi."

Trương Phỉ Nhiên giống như không nghe thấy lời nói của cậu thiếu niên, trực tiếp kéo Lâm Kiều ngồi xuống. Bọn họ vừa ngồi xuống, cửa xe tàu hỏa cũng lập tức đóng lại.

"Chờ đã… Dừng lại! Dừng lại! !"

Trong tiếng khởi động ong ong của tàu hỏa, một tiếng hét tuyệt vọng từ xa vọng lại. Lâm Kiều nghiêng đầu, xuyên qua cửa sổ xe nhìn thấy một người trẻ tuổi thẳng hướng bên này mà nhanh chân chạy tới, rõ ràng là muốn đi lên tàu hỏa.

Phía sau lưng người trẻ tuổi kia còn có một cô gái, có lẽ là bạn của người trẻ tuổi. Cô gái đang chạy trên đường thì bỗng ngã lộn nhào, đau đến mức không bò dậy nổi, chỉ có thể đưa tay về phía người trẻ tuổi, khóc thút thít: "A Tân, A Tân, cậu kéo tớ dậy đi, đừng bỏ lại tớ mà!"

Người trẻ tuổi cũng không vì âm thanh cầu xin của cô gái mà dừng bước lại, ngược lại để lộ ra vẻ mặt kinh sợ tột độ, chạy trốn càng nhanh hơn.

Lâm Kiều: "Đó là —— "

Cậu còn chưa dứt lời, cô gái kia liền há to miệng, từ trong miệng cô duỗi ra một cái tay to lớn, trong nháy mắt đem đầu của cô gái bẻ gãy.

Ầm!

Máu tươi văng khắp nơi, cánh tay dài kia vẫn còn dính thịt lập tức chui ra, đầu ngón tay sắc nhọn đâm xuyên qua người người thanh niên, xé cậu ta ra thành hai khúc.

Một lượng lớn máu tươi hắt lên trên cửa sổ, hai cô gái bên trong tàu hỏa hét ầm lên, bị dọa khóc ngay tại chỗ.

Lâm Kiều: "…"

Lông mày của cậu hơi nhíu lại, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh.

"Hoa ăn thịt người."

Trương Phỉ Nhiên thấp giọng nói, "Người không lên kịp tàu hỏa, sẽ rơi vào kết cục như thế."

Máu tươi còn đọng lại sền sệt trên cửa sổ, chúng chậm rãi rơi xuống, trong không khí đều là mùi máu tanh gay mũi. Lâm Kiều nghe thấy tiếng khóc của hai cô gái trong ga tàu, cậu liền hỏi: "Còn có những quái vật khác giống như thế sao?"

Trương Phỉ Nhiên đáp: "Có, bọn chúng đến từ trong bão cát, chúng xuất hiện ở khắp mọi nơi, sau này cậu sẽ phải nhìn thấy nhiều hơn."

Lâm Kiều không nói gì nữa, cậu trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì, ngón tay khẽ chạm vào thanh đoản đao bên hông, chậm rãi vuốt nhẹ.

Phía xa xa lần thứ hai nổi lên bão cát, ga tàu chìm vào trong bão cát, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Tàu hỏa chạy rất lâu, mãi đến tận hoàng hôn mới dừng lại. Cửa xe mở ra, bên ngoài là một mảnh rừng núi hoang vắng.

Trương Phỉ Nhiên đứng dậy, nói: "Đi thôi, có vẻ đây chính là điểm dừng chân cuối cùng của trạm này rồi."

"Chờ một chút, không có trạm tiếp theo sao?"

Người con trai trong đôi tình nhân thấy thế liền nhanh chóng mở miệng nói, "Nhưng chẳng phải bên ngoài không có thứ gì hết sao!"

"Địa điểm của nhiệm vụ đã tới rồi"

Trương Phỉ Nhiên lắc đầu nói, "Tàu hỏa một khi đã dừng lại thì chúng ta lập tức phải rời đi ngay, nếu không quái vật sẽ xuất hiện."

Người con trai kia nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, bạn gái của hắn cũng lập tức ôm chặt lấy hắn, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi và lo lắng. 

Trương Phỉ Nhiên cười nói: "Các người đều là người mới cả à? Không sao, chúng ta  không bao giờ thiếu người mới."

Trong lúc nói chuyện, hắn đã dẫn đầu đi xuống xe lửa. Những người khác thấy thế cũng dồn dập đuổi theo sau. Đôi tình nhân kia cùng một nữ sinh khác một bước cũng không dám tụt lại, thiếu niên thì lại đút tay vào túi, chậm rãi đi ở cuối cùng.

Sắc trời càng lúc càng tối tăm, màn đêm nặng nề buông xuống, tối tới mức đưa tay ra không thể nhìn thấy năm ngón. Gió đêm vù vù thổi, không biết đã trôi qua bao lâu, phía trước cuối cùng cũng xuất hiện đèn đuốc, một tòa thôn trang xuất hiện trước mặt họ.

Trương Phỉ Nhiên nói: "Đến rồi! Chúng ta vào đi thôi."

Đúng vào lúc này bỗng lóe lên một vệt sáng, Lâm Kiều ngẩng đầu, dựa vào ánh trăng nhìn thấy ở giữa sườn núi có một căn nhà lẻ loi. Căn nhà này đen kịt tối om, hoàn toàn toàn tương phản với đèn đuốc sáng choang của thôn trang.

Thiếu niên đi tới bên cạnh cậu, vỗ vỗ bờ vai nói: "Làm gì mà ngẩn ra thế, nơi này bất cứ lúc nào có thể xuất hiện quái vật, rất nguy hiểm."

Lâm Kiều dời ánh mắt, nói: "Cám ơn đã nhắc nhở."

"Không cần cám ơn "

Thiếu niên mỉm cười nhìn cậu, "Tôi tên là Tiếu Kha Ngải, còn cậu?"

"Lâm Kiều."

"Ồ, chưa từng nghe qua, quả nhiên là người mới."

Tiếu Kha Ngải nói "Vậy thì chúc cho ngày mai vẫn có thể gặp lại cậu."

Cậu ta vẫy tay với Lâm Kiều, nhưng cũng chỉ là sượt qua vai cậu mà thôi.

Người trong thôn rất nhanh đã phát hiện ra có sáu người từ ngoài thôn tới, bọn họ nhiệt tình tiếp đón sáu người, trưởng thôn còn chính mình sắp xếp cho họ một gian nhà, là một ngôi nhà nhỏ ba tầng đã bỏ trống lâu ở trong thôn.

"Hôm nay đã muộn lắm rồi, mọi người ở lại nơi này nghỉ ngơi một chút, ngày mai tôi sẽ bảo người mang đồ ăn đến cho mọi người ."

Trưởng thôn đã có tuổi cười hiền lành, chống gậy quay trở về.

Suốt một ngày luôn lo lắng đề phòng, cuối cùng cũng có chỗ nghỉ, đôi tình nhân kia đã không kịp chờ đợi chạy lên tầng chọn gian phòng. Nữ sinh còn lại thì khoanh tay đứng ở dưới tầng, chau mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ: "Một nơi như thế này có thể cho người ở được sao"

Trương Phỉ Nhiên khuyên nhủ: "Chỗ này vẫn còn được xem là tốt, ngược lại cô cũng ở không được mấy ngày, cố chịu một chút sẽ ổn thôi."

Nữ sinh cũng không còn cách nào khác, đứng tại chỗ dậm chân một lúc rồi không cam tâm tình nguyện đi lên tầng chọn phòng.

Sau khi nữ sinh đi rồi, Trương Phỉ Nhiên gọi Lâm Kiều lại, nói: "Hai chúng ta ở hai phòng cạnh nhau đi, còn có thể có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Lâm Kiều cũng không có ý kiến,  cậu chọn một căn phòng ngay sát phòng của Trương Phỉ Nhiên. Sau khi chọn phòng xong, mọi người liền giới thiệu bản thân.

Người con trai trong cặp tình nhân tên là Vương Cường, người con gái là Lý Uyển. Còn nữ sinh vừa tỏ vẻ ghét bỏ gian nhà gọi là Thẩm Phỉ Nhi, thái độ của cô rất không kiên nhẫn, nói ra tên của mình thì lập tức trở về phòng nghỉ ngơi, không hề có ý định ở lại thêm một chút nào nữa.

Trương Phỉ Nhiên nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta cũng đi nghỉ trước đi. Theo tình huống thông thường thì buổi tối đầu tiên hẳn là sẽ không xảy ra chuyện, không cần quá lo lắng."

Nghe hắn nói lời này, mấy người khác đều về tới phòng của mình. Phòng của Lâm Kiều có cửa sổ, cậu đẩy ra cửa sổ ra, thì phát hiện vị trí này vừa vặn đối diện với ngôi nhà không có bật đèn ở giữa sườn núi.

Lâm Kiều đứng ở phía trước cửa sổ, hơi nheo mắt.

Sườn núi được ánh trăng chiếu sáng kia xuất hiện một bóng người đang leo lên ——- bóng người kia to lớn dị thường, chân tay vừa nhỏ vừa dài. Nó từ từ leo lên giữa sườn núi, cuối cùng biến mất trong căn nhà tối đen kia.

Lâm Kiều chờ rất lâu mà không thấy nó xuất hiện trở lại, liền đóng cửa sổ lại.

Trong căn phòng bên cạnh, Trương Phỉ Nhiên đẩy cửa phòng vệ sinh, đã chuẩn bị xong nước tắm.

Phòng hắn chọn là phòng ngủ chính, là nơi này duy nhất có nhà vệ sinh trong phòng. Nước nóng từ vòi hoa sen chảy xuống, khiến nhà vệ sinh nhỏ hẹp rất nhanh xuất hiện đầy hơi nước.

Trong nhà vệ sinh quanh quẩn ào ào tiếng nước chảy, Trương Phỉ Nhiên xả nước làm ướt tóc, vào lúc hắn muốn đi lấy khăn mặt thì lại có cảm giác có một luồng gió lạnh thổi qua, thổi đến mức trên người hắn nổi cả da gà.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, phát hiện cánh cửa nhà vệ sinh không biết từ lúc nào đã bị mở hé ra. Quay lại đóng cửa, sau đó hắn tiếp tục cầm khăn mặt lên.

Nước nóng chảy trên thân thể, khiến con người ta thoải mái và tinh thần cũng dần thanh tĩnh lại. Trương Phỉ Nhiên thở một hơi thật sảng khoái, nhưng ngay một giây sau đó, hắn liền nghe thấy âm thanh "Kẹt kẹt" vang lên từ phía sau.

Dưới ánh mắt của hắn, cửa phòng nhà vệ sinh chầm chậm bị đẩy ra.

Trương Phỉ Nhiên: "…"

Từ khe cửa nhỏ hẹp, vang lên tiếng hát trầm thấp của một người phụ nữ

"Thắt dây buộc vào những ngón tay bạn có thể kết dây

Kéo dây, móc ra hình, hoạt tiết thật dễ thương."

*Đây là một bài đồng dao, tên là "Chơi dây", một trong những bài đồng dao kinh dị nổi tiếng ở Trung Quốc. Nguyên văn là:

"Thắt dây buộc vào những ngón tay bạn có thể kết dây

Kéo dây, móc ra hình, hoạt tiết thật dễ thương

Bạn xoay một móng gà lớn, tôi biến thành một sợ mì

Bạn thắt thành lưới cá, tôi thắt ra cái chậu

Bạn thắt máy bay hạ cánh, tôi thắt thành cái kéo và lọ hoa.

Chơi dây, chơi dây nha ~ ngón tay khéo léo xoay nha ~

Phía sau bài đồng dao là một câu chuyện đầy máu me: Trước đây có cặp anh em song sinh luôn ngồi trong góc nhà chơi dây với nhau, hai đứa không có cha, người mẹ vì cuộc sống bức bách đi làm gái điếm rồi quen biết một gã đàn ông không bình thường, thích ngược đãi trẻ con, một ngày nọ gã đến nhà người mẹ trông thấy cặp song sinh đáng yêu, lập tức đánh thức con quỷ trong người gã, thừa dịp người mẹ đi vắng gã đã sát hại tàn nhẫn 2 anh em. Khi đó 2 đứa trẻ đang ở nhà chơi dây, gã biến thái đã ra tay với thủ pháp vô cùng kinh tởm. Ở hiện trường, hai đứa trẻ bị treo lên ruột thòng xuống đất, bên dưới là hai cái chậu đầy máu. Cả hai đều bị chặt làm bảy tám khúc. "Móng gà lớn" là tay, "sợi mì" là ruột, "lưới cá" là dây trói, "chậu" là chậu máu, "máy bay hạ cánh" cùng "cây kéo" chính là thủ pháp gã thực hiện, gã dùng kéo rạch bụng hai đứa trẻ cắt từng khúc nội tạng quăng xuống đất (máy bay hạ cánh), và "lọ hoa" chính là đem hai trái tim bỏ vào lọ thủy tinh.

Theo: thegioitamlinh.com.

Thanh âm của người phụ nữ vang lên đầy lạnh lẽo, khiến người ta có cảm giác u ám quỷ dị. Trương Phỉ Nhiên chăm chú nhìn cửa nhà vệ sinh, da đầu tê dại một hồi.

Hắn lùi về sau một bước, lưng dán sát vào vách tường lạnh lẽo.

Nhà vệ sinh vốn đang ấm nóng chẳng biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng lạnh lẽo, từ vòi hoa sen phun ra một thứ chất lỏng đặc sệt, chậm rãi chảy trên cơ thể hắn.

Bàn tay Trương Phỉ Nhiên rủn rẩy chạm lên cơ thể, hắn cúi đầu nhìn thấy bày tay của mình đỏ một màu máu… Tất cả đều là máu tanh.

Con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại, vừa hoảng sợ muốn kêu lên thì vô số tóc dài màu đen liền từ bên trong vòi hoa sen tuôn ra tựa như một dòng nước, cuồn cuộn không dứt, lập tức che kín cả khuôn mặt hắn.

Tóc dài cuốn lấy toàn bộ gương mặt của Trương Phi Nhiên, những sợi tóc tiến vào cơ thể hắn xuyên qua lỗ tai, mũi và miệng. Chúng điên cuồng giãy dụa, tựa như là vô số con rắn độc nhỏ dài, dữ tợn và khủng bố.

Thân thể Trương Phỉ Nhiên ra sức giãy giụa, hai chân lơ lửng trên không, liều mạng đá chân bốn phía. Máu tươi theo những sợi tóc chảy ra từ cổ họng hắn, dọc theo cổ trượt dài tí tách, lại bị nước nóng rửa trôi, tạo thành từng vũng nước đỏ hồng loang lổ ở trên sàn nhà.

Một màn kinh khủng này thế nhưng lại không hề bị bất cứ ai phát hiện, bởi vì từ đầu tới cuối, Trương Phỉ Nhiên cũng không thể nào phát ra một chút âm thanh.

Không biết qua bao lâu, sự giãy dụa trong phòng vệ sinh cuối cùng cũng đã ngừng lại. Một cỗ thi thể bị treo trên không trung nhẹ nhàng đung đưa, cái bóng bị kéo thật dài.

Đèn trong gian phòng chớp nháy mấy lần, đột nhiên tắt hẳn.

CẤM RE-UP, CHUYỂN VER. Bài viết thuộc blog: https://banhtongakasun.wordpress.com/ Nếu bạn đọc truyện ở web khác ngoài WordPress, hãy truy cập vào link edit chính. Cám ơn !

Hết chương 1.

Chương 2 ->

Share this:

Twitter

Facebook

Thoát khỏi trò chơi chết chóc – Chương 56.Tháng Tư 24, 2020Trong "thoát khỏi trò chơi chết chóc"

Thoát khỏi trò chơi chết chóc – Chương 63 – Hoàn.Tháng Tư 27, 2020Trong "thoát khỏi trò chơi chết chóc"

Thoát khỏi trò chơi chết chóc – Chương 50.Tháng Tư 21, 2020Trong "thoát khỏi trò chơi chết chóc"

Posted in UncategorizedThẻ HE, kinh dị, Lâm Kiều, nhược ương quân, Phó Miễn, thoát khỏi trò chơi chết chóc, vô hạn lưu, Wu Mei Zhuang, đam mỹ, đam mỹ edit

Đăng bởi Wu Mei Zhuang

Góc trú ngụ của một tâm hồn mộng mer... Xem tất cả bài viết bởi Wu Mei Zhuang

Điều hướng bài viết

Bài trước[ĐM] Thoát khỏi trò chơi chết chóc – Nhược Ương Quân | Wu Mei Zhuang (Hoàn)

Bài tiếp theoThoát khỏi trò chơi chết chóc – Chương 2.

31 bình luận về "Thoát khỏi trò chơi chết chóc – Chương 1."

 [Mục lục] Thoát khỏi trò chơi chết chóc – Nhược Ương Quân. – Wu Mei ZhuangTháng Ba 24, 202011:52 sáng Trả lời

[…] Chương 1 […]

Thích

jethro1009Tháng Ba 24, 202012:02 chiều Trả lời

hello bạn iu :)) mình nè

Đã thích bởi 1 người

Ngô Mai TrangTháng Ba 24, 202012:03 chiều Trả lời

Đọc và like nha, iu cậu =)))))

Thích

jethro1009Tháng Ba 24, 202012:05 chiều

tí ăn cơm xong t đọc tiếp, ncl t tin khả năng chuyên văn của m nên không sợ khó hiểu đâu :3

Đã thích bởi 1 người

Ngô Mai TrangTháng Ba 24, 202012:16 chiều

Đừng khen xong tí đọc lấn cấn thì ngại chết t =))

Thích

jethro1009Tháng Ba 24, 202012:22 chiều

không có nút thả react haha nhỉ :)))

Đã thích bởi 1 người

 Thoát khỏi trò chơi chết chóc – Chương 2. – Wu Mei ZhuangTháng Ba 24, 20206:51 chiều Trả lời

[…] <- Chương 1 […]

Thích

munukuluTháng Ba 31, 202010:49 chiều Trả lời

(。・ω・。)ノ♡( ◜‿◝ )♡(。・ω・。)ノ♡( ◜‿◝ )♡꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡♡˖꒰ᵕ༚ᵕ⑅꒱

Đã thích bởi 2 người

PetamTháng Tư 29, 20207:26 sáng Trả lời

Ối trời mới vô mà kinh dị như vậy rồi,nhưng mà tui khoái 😆.Tui là tui thik mấy bài đồng dao kinh dị lắm luôn ý.

Đã thích bởi 2 người

pikekuteTháng Năm 1, 20201:27 chiều Trả lời

Tưởng ông kia có khá nhiều đất diễn ai dè die ngày chap 1

Đã thích bởi 4 người

Wu Mei ZhuangTháng Năm 1, 20201:30 chiều Trả lời

Đất diễn ổng còn nhiều =))

Thích

Bạch Tử NgạnTháng Năm 2, 202011:05 sáng Trả lời

Trung khuyển công lại còn cuồng chiếm dục *ôm tim*

Đã thích bởi 1 người

Tiên TửuTháng Năm 7, 20205:54 sáng Trả lời

Bây giờ mình mới tìm thấy truyện này, cảm ơn bạn đã edit. Bạn edit hay lắm, rất mượt, đọc rất thích, lại chú thích có tâm nữa giúp mình dễ hiểu hơn hẳn.

.

Anw, anh trai ấy thấy có vẻ là người cũ nhiều kinh nghiệm mà sao mới vô bay luôn mang rồi =.="

Đã thích bởi 2 người

Wu Mei ZhuangTháng Năm 7, 20209:09 sáng Trả lời

Cám ơn bạn ^^

Thích

Hả gì ? Ai biết đâu :3 đọc trộm thuiTháng Năm 26, 20209:05 chiều Trả lời

sợ hãi các thứ mới vô là có án mạng rồi…

Đã thích bởi 1 người

Khánh Huyền Phạm LêTháng Bảy 3, 20208:49 sáng Trả lời

Mới đầu mà đã kịch tính rồi😆😆😆😆

Đã thích bởi 1 người

selvia90000Tháng Chín 7, 20206:12 chiều Trả lời

chủ nhà dịch mượt quá cho 1 like

Đã thích bởi 1 người

ElliottTháng Chín 16, 202012:10 chiều Trả lời

Mới chương đầu đã máu me thế này r☺

Đã thích bởi 1 người

kẹo hồ lô táoTháng Mười Hai 28, 202012:37 chiều Trả lời

Mới chương 1 thôi đã thấy cuốn

Đã thích bởi 1 người

tuysinhmongtu.nguyettuyTháng Một 3, 202112:46 sáng Trả lời

Hm hm buổi đêm đọc .. k dám vô nhà vệ sinh luôn á

Ủng hộ chủ nhà edit cố lên

Đã thích bởi 1 người

tuysinhmongtu.nguyettuyTháng Một 3, 202112:47 sáng Trả lời

.. đọc đêm .. không dám đi vệ sinh luôn

Chủ nhà cố lên

Đã thích bởi 1 người

Ly Tam ThấtTháng Sáu 14, 20213:19 sáng Trả lời

Lần trc mk cx có đọc 1 truyện xuyên nhanh có nhắc đến bài đồng dao trên. Cx rùng rợn lắm nhg thi thoảng hài nên k sợ lắm. Truyện này thì đáng sợ hơn🥲🥲🥲

Đã thích bởi 1 người

Anna LeTháng Bảy 11, 20218:06 chiều Trả lời

Canh me đêm khuya đọc =)))) Thú dị thật sự

Đã thích bởi 1 người

Gà Ăn MàyTháng Bảy 15, 20212:18 sáng Trả lời

Nhảy hố ạ 😊

Mới chap 1 mà máu me kích thích ghê, đúng khẩu vị tui 🤤

Đọc đoạn tóc quấn khắp người mà đầu tui chứ hiện cảnh bốt điện thoại trong grudge 2 😱

Đã thích bởi 1 người

Sterling WilsonTháng Bảy 30, 20212:52 chiều Trả lời

Anh TPN đi sớm ghê=))

Đã thích bởi 1 người

sevolTháng Tám 1, 20211:02 sáng Trả lời

Cũng ko biết đêm hôm mưa gió mò đi đọc truyện này j nữa😢

Đã thích bởi 2 người

Khởi DưTháng Chín 6, 20216:43 chiều Trả lời

Chương đầu kích thích quá, khóc thét.:)))

Đã thích bởi 1 người

Ngân KimTháng Chín 12, 20211:15 chiều Trả lời

1:14 sáng belike 😀🥲 luôn🤣🤣

Đã thích bởi 2 người

melodysoyaniTháng Mười 13, 20219:18 chiều Trả lời

Đọc xong hết muốn ăn cơm 🥲🥲

Đã thích bởi 1 người

nguynnamchcTháng Mười 16, 20211:38 sáng Trả lời

Hay quá, ủng hộ chủ nhà

Đã thích bởi 1 người

Wu Mei ZhuangTháng Mười 19, 202110:29 sáng Trả lời

Cảm ơn bạn nhé ^^

Thích

Trả lời

Email của bạn sẽ không hiển thị công khai. Các mục bắt buộc được đánh dấu *

Bình luận 

Tên * 

Email * 

Trang web 

Nhắc email khi có bình luận mới.

Nhắc email khi có bài viết mới.

Tại sao tình iu đọc truyện nhà iem mà lại không theo dõi iem ?

Nếu tình iu không có tài khoản wordpress thì hãy nhập tài khoản gmail để được theo dõi iem và nhận thông báo mới về truyện nhé ~

Địa chỉ email:

Cúc hoa em nè nhấn đi ~

Ghé thăm và like góc nhỏ của mình nhé

Link wattpad nhà mình

https://www.wattpad.com/user/BanhTongAkaSun

Giới thiệu về blog ~

Blog làm về đam mỹ, edit và review truyện. Nhà chỉ có một mình mình phụ trách và mình còn đang đi học nên tiến độ có thể không ổn định nhé! 

~ CẢNH BÁO ~

KHÔNG !!!

RE-UP, CHUYỂN VER, SHARE PASS CÔNG KHAI.

Có điều gì thắc mắc hoặc muốn cập nhật thông tin truyện, các bạn có thể truy cập vào page facebook được mình dẫn link trên blog nhé.

Bạn muốn tìm gì nào ?

Tìm kiếm cho:

Dấu chân của những người thích ăn bắp ^^

397 587 dấu chân ~

Hạt bắp mới chín

REVIEW: VÔ HẠN TRỌNG SINH – YÊN CHI ĐẰNG

REVIEW: RƯỢU CHÀNG TIÊN – TIÊU ĐƯỜNG ĐÔNG QUA

Xuyên vào sách toán – Chương 15: Hướng đi đúng

Xuyên vào sách toán – Chương 14: Giới tính và địa lý.

Xuyên vào sách toán – Chương 13: Hàm số và tập số.

Ai đang lựa bắp ?

Wannable TDT trong Thoát khỏi trò chơi chết chóc…Wannable TDT trong Thoát khỏi trò chơi chết chóc…Wannable TDT trong Thoát khỏi trò chơi chết chóc…luhathanh trong Thoát khỏi trò chơi chết chóc…Hủ mê trai trong Thoát khỏi trò chơi chết chóc…

Thời gian làm vườn

Tháng Ba 2020HBTNSBC 12345678910111213141516171819202122232425262728293031 « Th2   Th4 »

Blog tại WordPress.com.