Tiếng còi ngân dưới màn mưa tháng Ba báo hiệu phà sắp rời bến.
Rung động mạnh khi thân phà to lớn rẽ biển băng về phía trước lan từ mênh mông lên khắp cơ thể.
Vé của tôi là vé phòng hạng hai, nằm sát đáy phà. Chuyến hải trình tiến ra Tokyo kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, đến tối phà mới cập bến. Đây là lần thứ hai trong đời tôi đón chuyến phà này ra Tokyo. Tôi đứng dậy, bước tới cầu thang dẫn lên boong.
"Hình như tên đó có tiền sự..."
"Nghe đâu cậu ta vẫn bị cảnh sát theo dõi..."
Sau vụ việc xảy ra tại Tokyo cách đây hai năm rưỡi, tôi bât đầu nghe mấy lời đồn như thế ở trường. Bị nói này nói nọ cũng chẳng hề gì (thật ra tôi còn thấy đồn đại là tất nhiên), song tôi vẫn không hé răng với ai trên đảo về vụ việc xảy ra ở Tokyo hè năm đó. Tôi từng đề cập vài chi tiết, nhưng chưa bao giờ đề cập đến phần quan trọng nhất, kể cả với bố mẹ, bạn bè hay cảnh sát.
Một mực giữ riêng câu chuyện của mùa hè năm ấy, tôi tìm đến Tokyo lần thứ hai. Giờ tôi đã 18 tuổi. Lần này đi là để sống tại thành phố ấy. Và để gặp người ấy.
Cứ nghĩ đến đấy ngực tôi lại nóng ran, mặt như có lửa đốt. Tôi leo nhanh hơn để mau ra hóng gió biển.
Đặt chân lên boong, tôi liền bị gió lạnh và mưa quất mạnh vào mặt. Như muốn thu hết chúng vài người, tôi hít thở thật sâu. Gió vẫn lạnh nhưng đã nức hơi xuân. Cuối cùng cũng tốt nghiệp cấp ba... Giờ này cảm giác đó mới rộn lên trong lòng tựa bản thông báo đến muộn. Chống khuỷu tay lên thanh vịn tôi trông về phía hòn đảo đăng dần lùi xa rồi ngước nhìn vùng trời cuồn cuộn gió. Vô vàn hạt mưa nhảy múa nơi xa khuất tầm mắt.
Vào khoảnh khắc ấy, tôi bỗng rùng mình, toàn thân nổi gai ốc.
Lại nữa rồi. Tôi bất giác nhắm chặt mắt, bất động. Nước mưa táp vào mặt, tiếng mưa không ngừng dội vào màng nhĩ.
Mưa vẫn rơi ở đó suốt hai năm rưỡi nay. Tựa nhịp đập con tim không thể lặng im dù có cố nín thở. Tựa đôi mắt không bao giờ chìm hẳn vào bóng tối dù đã cố gắng nhắm thật chặt. Tựa cõi lòng không có cách nào bình yên dù đã nỗ lực trấn tĩnh.
Tôi chậm rãi thở ra và mở mắt.
Mưa.
Mưa liên tục bị hút xuống mặt biển đen thẫm, nhấp nhô như hít thở. Chẳng khác nào trời và biển bắt tay nhau, nghịch ngợm xô đẩy mặt nước. Tôi bỗng thấy sợ. Từng đợt run rẩy dâng lên từ thẳm sâu cơ thể. Tôi ngỡ mình sắp bị xé rách, tôi hít vào thật sâu qua mũi. Hình ảnh người ấy lại hiện về như mọi khi. Cô gái với đôi mắt to, biểu cảm sinh động , tông giọng biến hoa liên tục và mái tóc buộc thành hai chùm. Rồi tôi nghĩ, "Sẽ ổn thôi." Cô ở đó. Cô đăng sống ở Tokyo. Chừng nào còn có cô, tôi con được gắn kết với thế giới.
"...Vậy nên Hondaka à ,đừng khóc."
Đêm ấy, trong khách sạn ở Ikebukuro nơi chúng tôi ẩn nấp, cô đã nói thế. Tiếng mưa giội xuống trần nhà nghe như tiếng trống vọng tới từ xa. Tóc cô thơm mùi dầu gội hai đứa dùng chung, giọng nói dịu dàng như thể sẵn sàng thứ tha tất cả, làn da ánh sắc trắng xanh trong bóng tối. Tất cả là quá đỗi sống động, đến độ tôi bỗng có cảm giác lúc này mình vẫn đăng ở đó.
Phải chăng chúng tôi quả thật vẫn ở khách sạn, và tôi chỉ tình cờ gặp hiện tượng kí ức ảo giác mà tưởng tượng bản thân ở tương lai đi phà? Phải chăng lễ tốt nghiệp hôm qua lẫn chuyến phà hôm này đều là ảo giác, còn tôi thực sự vẫn nằm trên giường khách sạn? Rồi sớm mai thức dậy, mưa đã tạnh, cô vẫn ở bên tôi, diện mạo thế giơ vẹn nguyên như trước giờ, và một ngày như mọi ngày lại bắt đầu?
Còi hú vang.
Không, không đúng. Tôi xác nhận xúc giác khi nắm lấy thanh vịn sắt, xác nhận mùi thủy triều,
xác nhận hòn đảo dần khuất bóng nơi chân trời. Nhầm rồi, giờ không phải buổi tối. Chuyện đã lùi xa vào quá khứ. "Tôi" đang lắc lư trên phà này là tôi thực sự ngẫm kĩ đi. Nhớ lại từ đầu đi. Tôi vừa nhìn màn mưa chăm chăm vừa nghĩ. Trước khi gặp lại cô, phải hiểu hết những việc đã xảy đến với hai đứa. Không, dẫu không hiểu cũng phải suy nghĩ cho cặn kẽ.
Chuyện gì đã xảy đến với chúng tôi? Chúng tôi đã lựa chọn gì? Còn tôi, sắp tới nên nói gì với cô?
Căn nguyên của mọi việc...Phải, có lẽ là hôm đó.
Ngày cô chứng kiến "Hiện tượng kia" lần đầu tiên. Sư viêc mà sau này cô kể tôi nghe chính là khởi đầu của tất cả.
Mẹ cô hôn mê suốt nhiều tháng nay.
Trong phòng bệnh nhỏ chỉ có âm báo điện tử đề đặn phát ra từ màn hình theo dõi bệnh nhân, tiếng tút dài của máy thở và tiếng mưa dai dẳng đập vào cửa sổ. Cùng với đó là bầu không khí tách biệt đặc trưng của những phòng bệnh có bệnh nhân nằm lâu ngày.
Ngồi trên ghế đẩu cạnh giường bệnh, cô nắm lấy bàn tay chỉ còn da bọc xương, dọi theo chiếc mặt nạ oxy đều đặn chuyển màu trắng mờ theo nhịp thở, đăm đăm ngắm hàng mi khép chặt của mẹ.
Dẫu bị nỗi bất an đè nặng, cô vẫn một lòng cầu nguyện. Cầu cho mẹ tỉnh. Cầu cho gió mạnh thổi tới như vị anh hùng xuất hiện giữa lúc nguy nan, quét sạch những thứ u ám và nặng nề, bất kể u uất, lo lắng hay mây đen, rồi gia đình ba người lại có thể tươi cười sánh bước dưới trời quang.
Tóc cô chợt lay động. Tiếng nước tong tong nho nhỏ vẳng vào tai.
Cô ngẩng đầu.
Cửa sổ vốn khép chặt, vậy mà rèm vẫn khẽ đung đưa. Ánh mắt cô bị hút về phía khoảng trời ngoài khung cửa. Vầng dương đã chiếu rọi từ khi nào. Mưa chưa ngừng, nhưng một khe hở nhỏ đã xuất hiện giữa tầng mây. Những tia sáng lách qua khe hở, soi sáng một điểm trên mặt đất. Cô căng mắt nhìn. Vô số tòa nhà trải dài hút tầm mắt. Duy chỉ có sân thượng của một trong số đó sáng tựa diễn viên đứng dưới ánh đèn sân khấu.
Như thể có ai gọi, cô chạy ào khỏi phòng bệnh.
Cô dừng bước trước một tòa nhà bỏ hoang. Các cấu trúc lân cận mới toanh, riêng toà nhà phức hợp này mục nát, xám xịt như bị thời gian quên lãng. Hàng loạt biển hiệu gỉ sét phai màu, nào "Bi-a", " Cửa hàng kim khí ", " nào "Lươn", " Mạt chược "... treo tứ phía. Cô ngẩng đầu, nhìn qua lớp ô nhựa trong suốt. Nắng quả thật đăng rọi xuống sân thượng. Liếc sang hông tòa nhà, cô thấy bãi đỗ xe nhỏ cùng cầu thang thoát hiểm hoen gỉ cũ kĩ dẫn lên sân thượng.
Hệt một vũng sáng.
Leo hết cầu thang, cô sững lại giây lát, mê mẩn ngắm cảnh sắc trước mắt.
Sân thượng có lan can bao quanh, rộng chừng phân nửa hồ bơi dài 25mét. Gạch lát nền vỡ gần hết, phủ một lớp cỏ dại xanh mướt.
Ở góc sân có một cổng Torii nhỏ đứng im lìm như nằm trong bụi cây. Nắng xuyên qua tầng mây, chiếu thẳng xuống cổng. Dưới chùm nắng, màu đỏ tươi ánh lên lấp lánh bên những hạt mưa. Đây là nơi duy nhất rạng rỡ giữ thế giới mưa phủ mờ này.
Cô chậm rãi băng qua sân, tiến về phía cổng. Cứ mỗi bước giẫm lên lớp cỏ mùa hè đẫm mưa, âm thanh loạt soạt êm tai lại vang lên cùng cảm giác đàn hồi dễ chịu. Những toà nhà trắng đục vươn mình thẳng tắp sau màn mưa. Không gian ríu rít tiếng chim non. Dường như đâu đây có tổ chim. Thoảng trong đó là âm thanh tuyến Yamanote xa xôi tựa đến từ thế giới khác.
Cô đặt ô xuống đất. Cái lạnh của cơn mưa ve vuốt đôi gò má mịn màng của cô. Sau cổng Torii có một ngôi miếu nhỏ bằng đá, hoa tím li ti mọc kín xung quanh. Không biết ai đã đặt hai cỗ xe ngựa vong hồn dùng cho lễ Obon tại đó. Trông chúng như bị vùi vào vạt hoa. Một bằng cà tím, một bằng dưa chuột, đứng trên bốn que tre mảnh. Gần như vô thức, cô chắp tay, khẩn thiết cầu nguyện. Cầu cho mưa tạnh. Cô chậm rãi khép mi, vừa cầu nguyện vừa bước qua cổng. Cầu cho mẹ tỉnh lại và cùng cô bước đi dưới trời quang.
Qua khỏi cổng Torii, không khí lập tức thay đổi.
Tiếng mưa ngừng bặt.
Và rồi cô mở mắt... giữa bốn bề là trời xanh.
Gió lớn thổi cô bay bồng bềnh trên tầng không cao vời vợi. Không, chính xác là cô đăng rẽ gió rơi xuống. Tiếng gió hú trầm thăm thẳm chưa từng nghe trong đời cuộn gió xung quanh. Cứ mỗi nhịp thở ra, hơi thở đông trắng, lấp lánh bay lượn giữa vùng trời xah thắm. Vậy mà cô không hề sợ hãi, cảm giác kì lạ như thể đăng mơ trong khi vẫn tỉnh táo. Dưới chân là những cột mây vũ tích trông như cây súp lơ khổng lồ trôi lơ lửng. Mỗi đám mây phải rộng đến mấy kilomet, tạo nên một khu rừng trên không tráng lệ.
Cô chợt nhận thấy sắc mây đăng biến đổi. từng đốn xanh nối nhau xuất hiện trên đỉnh những đám mây, nơi bằng phẳng như đồng bằng và tiếp giáp với không khí. Cô mở to mắt theo dõi cảnh tượng ấy.
Giống thảo nguyên quá. Những chấm xanh lục nhộn nhịp hiện ra rồi biến mất trên đỉnh mây, nơi mà người dưới đất chắc chắn không thể nhìn thấy. Để ý kĩ, cô còn thấy thứ gì đó bé xíu tựa sinh vật sống tập trung thành đàn khắp bốn bề.
"... Cá?"
Hình thể khoan thai uốn lượn thành hình chóp xoáy ấy giống hệt đàn cá. Cô vừa rơi vừa nhìn không chớp mắt. Vô số cá đăng bơi lội giữa bình nguyên trên mây.
Đột nhiên ngón tay cô chạm phải thứ gì đó. Cô kinh ngạc nhìn xuống tay. Quả nhiên là cá. Những chú cá nhỏ với cơ thể trong suốt bơi qua ngón tay và tóc cô như những cơn gió có trọng lượng. Có con vây dài ve vẩy, có con tròn như sứa, có con lại mảnh dẻ như các sóc. Bầy cá trong suốt muôn hình muôn vẻ lấp lánh như lăng kính dưới nắng. Chẳng rõ tự khi nào, cô đã bị vây giữa đàn cá trời.
Trời xanh, mây trắng, màu xanh lục lao xao, đàn cá ánh sắc cầu vồng. Cô đăng hiện diện giữa thế giới trên không đẹp đẽ và kì lạ, chưa từng nghe qua cũng chưa từng tưởng đến. Cuối cùng mây đen vẫn vũ dưới chân cô dần biến mất như như thể tan chảy. Phố phường Tokyo mênh mông hiện ra dưới tầm mắt. Từng toà nhà, từng chiếc xe, từng tấm kính cửa sổ tắm mình dưới nắng, kiêu hãnh rực sáng. Cô cưỡi gió, chầm chậm đáp xuống thành phố vừa tái sinh sau khi được mưa gột rửa. Cảm giác hợp thể lạ lùng từ từ lan đi khắp người. Bằng một dạng giác quan tồn tại trước cả ngôn từ, cô hiểu rằng mình là một phần của thế giới. Mình là gió, là nước, là xanh, là trắng, là trái tim, là nguyện ước. Niềm hạnh phúc cùng nỗi day dứt lạ thường xâm chiếm châu thân. Và rồi, ý thức dần tan biến tựa hồ lún sâu vào tấm đệm dày...
"Cảnh tượng đó... Có thể những gì tớ thấy khi ấy đều là mơ..." Cô từng nói với tôi như thế.
Song đó không phải mơ. Giờ đây chúng tôi đã biết đó là thật. Sau này cô kể tôi nghe, hai đứa cong tận mắt chiêm ngưỡng khung cảnh tương tự một lần nữa, chiêm ngưỡng thế giới trên trời không ai biết đến.
Vào mùa hè tôi cùng cô trải qua năm ấy, trên bầu trời Tokyo. chúng tôi đã thay đổi hoàn toàn bộ mặt của thế giới.