Trong một căn phòng tối đèn, Mãn Lệ Như nằm trên chiếc giường rộng với hơi thở gấp rút. Cô hình như đã bị ai đó lên cho uống xuân dược. Người Mãn Lệ Như nóng rực, cô dần dần cởi bỏ những lớp đồ trên cơ thể.
' Cạch '
Một người đàn ông dáng người cao lớn bước vào căn phòng. Vì quá tối và với sự không nhận rõ tiềm thức của mình nên Mãn Lệ Như chẳng nhìn thấy rõ mặt của người đàn ông kia. Anh ta đứng ngơ người nhìn chằm chằm vào thân thể đang trơ trụi còn ít mảnh vãi của Mãn Lệ Như rồi mỉm cười.
" Thật là quyến rũ quá đi ". - Anh ta cười trừ rồi nhìn cô.
Được một lúc lâu thì anh ta quay người rời đi. Nhưng vừa định đi thì Mãn Lệ Như kéo tay anh ta lại.
" Giúp.... làm ơn giúp tôi ". - Cô thở gấp rút, mặt đỏ bừng, nắm lấy viền áo của anh ta rồi ngước mắt cầu xin.
" Vậy thì em đừng hối hận ". - Anh ta nhìn cô rồi lao tới đè người cô xuống.
Hai người trao nhau một nụ hôn cuồng nhiệt. Cô hết hơi đập mạnh vào người anh. Anh cũng luyến tuyến rời môi kéo theo sợi chỉ bạc. Hai người quấn quýnh với nhau suốt một đêm dài.
' Reng...reng...reng '
" Mami....mami, người mau dậy đi ". - Tiếng nói trong trẻo, dễ nghe kèm theo đôi tay nhỏ bé đang cố lay người cô dậy.
" Ưm.... ". - Cô hé mở mắt, gương mặt chưa tỉnh táo, cố gắng ngồi dậy.
Mãn Lệ Như ngồi dậy, ngước mắt nhìn xung quanh. Nhìn qua nhìn lại, cô thấy một cặp song sinh nam nữ rất ưa nhìn. Cậu nhóc đứng chống hông, mặt hơi tức giận ngước nhìn về phía cô. Bé gái thì dịu dàng đứng bên giường của cô, mắt long lanh nhìn.
" Chào buổi sáng, hai tiểu bảo bối ". - Cô mỉm cười hiền dịu nhìn hai đứa bé.
" Người sắp trễ làm rồi đó mami ". - Cậu nhóc nhìn cô, đôi má phúng phính phồng lên.
" Hể? Con nói trễ sao? ". - Mã Lệ Như mặt ngơ ngác.
Cô bé kia lấy tay khều khều Mã Lệ Như. Vội lấy chiếc đồng hồ bị vỡ khung hình cho cô xem. Mặt Mã Lệ Như dần tái xanh, hiện rõ sự hốt hoảng.
" Mình trễ mất rồi!!!!!! ". - Mã Lệ Như hét lớn.