Không có ai tỏ ra nghi vấn khi Cale đột nhiên bảo ra sẽ ra ngoài. Đầy tớ Ron chắc đã đi đâu đó nên không thấy mặt. Hans chỉ hỏi về nơi cậu hướng tới.
"Thiếu gia, ngài sẽ đi đâu vậy?"
"Đừng quan tâm"
"Vâng! Chỉ là có điều, hôm nay là ngày đầu tiên đến thủ đô nên ngài thấy việc cầm chai rượu về thay vì đập vỡ, như thế nào ạ?"
"...cứ hỗn xược vậy đi?"
"Tuyệt đối không đâu ạ. Xin hãy đi đường cẩn thận, thưa thiếu gia"
Ngồi trên xe, Cale nghĩ về chuyện phải làm gì với Hans càng ngày càng lấn lướt. Rồi xe ngựa dừng lại, cậu đứng dậy.
"Xuống thôi"
"Vâng"
Sau khi lên xe, à không, từ lúc rời khỏi phòng Cale trở đi, Choi Han không nói lời nào. Có vẻ cậu ta đang chìm trong dòng suy nghĩ phức tạp. Cale chỉ biết về tính cách của Choi Han được đề cập đến tập 5 của [Sự ra đời của Anh Hùng]. Nhưng cậu biết một sự thật.
Cậu ta là một kẻ thông minh chứ không phải một kẻ tốt bụng đơn thuần. Cậu ta sẽ tạm tin nếu biện minh bằng lời bịa đặt nhưng kết cục vẫn sẽ nghi ngờ.
Sau hàng chục năm sống một mình, cậu ta cảm thấy cô đơn, nhưng cũng sau khi chịu đựng trong ngần ấy thời gian, Choi Han trở nên thông minh và cẩn trọng.
Hiện tại cậu ta đang nhìn nhận Cale theo hướng tốt và đi theo nhưng rốt cuộc thì giống như trong phần giữa của [Sự ra đời của Anh Hùng], cậu ta là kẻ sẽ trở thành lãnh đạo. Choi Han là người sống vì chính nghĩa của bản thân.
"...trắng quá"
Cale xuống xe và đối diện với Thần điện trắng xóa quá mức của Tử Thần. Cậu được biết màu trắng kia là nhờ người ta chùi đi chùi lại mỗi ngày để không có lấy một hạt bụi hay vết bẩn.
'Một nơi hiếm thấy'
Ban đêm. Thần điện của Tử Thần muốn nói rằng màn đêm mà con người luôn e sợ thực ra không như vậy. Họ truyền tải điều đó qua hành động. Khi mà mặt trời bắt đầu lặn thì họ mới mở cửa Thần diện cho các tín đồ và những người khác.
'Nếu đến vào ban ngày thì các Thần Quan đều đang ngủ nhỉ?'
Cale cho rằng đây quả thật là nơi kì lạ. Cậu chạm mặt hai Thần Quan đang đứng chào ở lối vào.
"Luôn đồng hành cùng giấc nghỉ bình an!"
"Luôn đồng hành cùng giấc nghỉ bình an!"
Hầu hết các Thần Quan của Tử Thần đều tràn đầy sức sống. Nói tới cái chết thì sẽ nghĩ đến sự yên tĩnh nhưng Giáo Đoàn của Tử Thần theo phương châm là trải qua khoảng thời gian sống trước khi chết một cách năng động.
"Thần Quan"
Cale chậm rãi tiến tới gần Thần Quan. Thần Quan dò xét Cale bằng gương mặt kì lạ. Trang phục nói lên chàng trai này nếu không phải là một thương nhân giàu có thì cũng phải xuất thân từ một gia đình quý tộc quyền quý. Và chàng trai với bộ dạng ăn mày theo sau. Cậu ta đeo kiếm nên hẳn là khá mạnh.
"Sao vậy ạ?"
"Còn Tử phòng nào còn trống không?"
Nét mặt của hai Thần Quan đứng ở lối vào trở nên cứng đờ. Thần Quan đã nói chuyện với Cale lần lượt nhìn Choi Han và Cale rồi nói.
"Vị nào sẽ đặt cược cái chết vậy?"
Vừa nói như vậy, Thần Quan lét lút hướng ánh mắt về phía Choi Han. Quần áo cậu ta như vừa đi lăn lộn trên núi về vậy. Cộng với vẻ ngoài như đã hai ngày không ăn uống đầy đủ và chìm đắm trong khổ tâm. Thêm cả cái khuôn mặt thật thà dễ bị lừa nữa. Nhìn thế nào cũng thấy thật khó chịu.
Thần Quan đảo mắt nhìn về phía chàng trai trông có vẻ giàu có. Gương mặt đẹp trai cùng mái tóc đó rực rỡ. Gương mặt không phải kiểu cực kì đẹp trai mà thuộc kiểu dù đi đâu cũng khiến người khác để mắt. Và hiện tại, chàng trai ấy đang cười.
Chàng trai vừa cười vừa giơ tay lên với Thần Quan.
"Tôi ạ"
"Vâng?"
Cale bật cười khi thấy Thần Quan ngớ người hỏi lại
"Tôi sẽ đánh cược cái chết"
Lúc ấy, Choi Han đặt tay lên vai Cale.
"Cale-nim"
"Sao?"
Cale quay người lại, cậu thấy được gương mặt cứng đờ nhưng lại trông có vẻ bồn chồn một cách kì lạ của Choi Han
"Cậu không cần làm đến mức như vậy, tôi tin cậu"
Nụ cười của Cale trở nên có chút bất thường. Cậu khẽ nói.
"Sẽ không tin đâu"
Choi Han sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài tin cậu. Bởi Cale chẳng định nói gì với cậu ta cả. Cũng vì thế nên cậu mới cược tính mạng mình.
'Sao mình phải nói với cậu ta mọi thứ cơ chứ? Điều mà chỉ khiến mình dính dáng tới cậu ta hơn?'
Cale không có việc gì để phải tiếp xúc với Choi Han nhiều như thế. Theo như kỷ luật thép về cuộc sống hạnh phúc của Choi Han thì...Thử nhìn xem, Chẳng phải cậu ta vừa đem theo lũ nhóc tộc Sói về đấy sao?
'Cậu ta còn chính là kẻ mà sau này cưỡi Cá Voi thuộc Tộc Cá Voi và đi đánh nhau với Tộc Nhân Ngư đấy'
Choi Han, là trung tâm của cả thế giới.
Đó là thế giới bao gồm cả con người và những thứ không phải con người. Khi cậu ta muốn bao dung với cả hai thì vị thế của cậu ta cũng dần thay đổi. Và điểm xuất phát chính là Tộc Cá Voi.
Xuất hiện vào cuối tập 5, thực ra Tộc Cá Voi.... rất khinh khủng.
'Thứ động vật săn mồi kinh khủng nhất'
Tộc Cá Voi là tộc Nhân thú mạnh nhất. Và cũng là tộc Nhân Thú đẹp nhất. Trong thế giới này, Nhân ngư có cơ thể người được phủ bởi vảy cá, có hai chân với màng chân vịt. Còn Tộc Cá Voi là tộc Nhân thú xinh đẹp với những màu đen, xám, hồng.
'Nhưng lại có bản tính cộc cằn, không chịu cúi đầu trước cả Rồng'
Những kẻ đáng sợ. Với số lượng cá thể ít nhưng có sức mạnh mà chỉ cần đấm một phát nhẹ cũng khiến đầu người nát bét. Lock còn chẳng thể thở được khi đứng trước tộc Cá Voi.
'Bởi bản tính hung ác của họ'
Dẫu sao thi Choi Han là kẻ mà sẽ dính líu tới tất cả các tai nạn và tất cả mọi chủng tộc, Cale không muốn phải dính líu tới cậu ta thêm nữa.
"Thần Quan, có phòng phải không?"
"Có ạ. Tôi sẽ lập tức chuẩn bị ngay. Mời đi xuống tầng hầm"
"Vâng"
Cale bước theo Thần Quan. Choi Han đi theo sau với gương mặt không hề dò xét. Khi cảm nhận được cậu ta đã di chuyển, Cale thong thả bước chân vào sâu trong Thần Điện.
Sau một hồi đi vào trong, thì cậu thấy rất nhiều cánh cửa ở một bên tường. Thần Quan mở một trong số những cánh cửa ấy và bước xuống cầu thang dẫn xuống tầng hầm.
"Cái chết đang chờ đợi ở phía dưới cùng"
"Tốt. Đi thôi"
Thần quan nhìn cách Cale thong thả bước xuống tầng hầm một cách kì lạ. Từ [Cái chết] được nhắc tới trong Thần điện của Tử thần với ý nghĩa là [Lời thề]. Cái chết sẽ tìm đến bất cứ lúc nào. Giáo đoàn Tử Thần là nơi tiếp nhận cái chết không thể tránh khỏi ấy như là một [Lời thề] hay [Định mệnh] mà nhất định sẽ đi kèm cùng với sự sống.
Bởi vậy mà đương nhiên là hầu hết những người đi tới [Căn phòng của lời thề] hay còn gọi là Tử Phòng đều rất nghiêm trang và cẩn trọng. Cũng vì thể mà Thần Quan cảm thấy chàng trai giàu có với dáng vẻ thong thả kia thật kì diệu.
'Làm mình nhớ tới Thần Quan Cage'
Cage. Người cứ rảnh ra là chửi rủa Giáo đoàn nhưng lại được Tử Thần yêu mến. Đột nhiên nghĩ tới Cage, Thần Quan lập lức dẹp bỏ cô ta ra khỏi đầu. Vậy nhưng vào thời điểm đó Cage đang bực dọc vì lại nghe thấy lời của Thần.
Và khi Thần Quan đã loại bỏ hết những suy nghĩ về Cage thì cũng đã xuống hết cầu thang. Thần Quan xoay tay cầm của cánh cửa trước mặt rồi nói Cale và Choi Han.
"Xin hãy chờ tôi một lát, sẽ chuẩn bị xong ngay thôi"
Và Thần Quan một mình bước vào trong phòng trước, Cale nhìn cánh cửa đã đóng và nói.
"Nếu cậu thật lòng như vậy thì ta sẽ thử nói trước một điều vậy. Thấy sao?"
Choi Han lập tức đáp.
"Vâng. Xin hãy nói. Tôi tin cậu mà"
"Vậy à?"
Cale đưa một tay lên vuốt cằm và nói.
"Điều đầu tiên trong hai điều ta định nói.."
Đội mắt của cậu hướng về phía Choi Han.
"Ta không biết mục tiêu và thân phận của tổ chức bí ẩn ấy"
"..chuyện đó sao c–"
Đội mắt của Choi Han giao động. Và lúc ấy.
Cạch. Cùng với tiếng xoay tay cầm cửa, Thần Quan đi ra ngoài.
"Hai vị có thể vào được rồi. Người đặt cược cái chết hãy giơ tay lên với ThầnQuan-nim"
"Vâng. Tôi đã hiểu"
Cale trả lời một cách thản nhiên, trái lại, Choi Han trông có rất rối lòng và hoảng loạn. Thần Quan ngó nghiêng qua dáng vẻ ấy của họ, nhưng rồi cũng lập tức rời đi. Bởi đó chuyện đó chẳng liên quan gì đến ông ta. Cale nắm lấy tay cầm cửa và quay lại nhìn Choi Han.
"Khó tin phải không?"
"Không phải, chuyện đó-"
Choi Han hiếm khi lấp bấp như vậy, cậu vừa hoảng loạn vừa thấy khó tin. Dù cậu đã bảo rằng tin tưởng nhưng cậu không thể tin nổi lời Cale.
Không biết sao?
Chuyện đó có thể sao?
Lúc ấy Choi Han nghe thấy giọng nói bình thản.
"Ta hiểu mà"
Choi Han nhìn Cale. Như thường ngày, gương mặt thư thả trông rất người lớn. Và Cale nói bằng gương mặt ấy.
"Đi vào thôi"
Choi Han theo sau Cale, bước qua cánh cửa trắng vào trong Tử Phòng. Quả nhiên trong căn phòng được sơn trắng thì từ bàn ghế cho đến giấy dán tường đều trắng tinh. Và tại nơi đó chỉ có duy nhất Thần Quan là mang màu sắc khác.
Ông ta bị bịt miệng và tai, Thần Quan khiếm thính. Thử đặt mình vào vị trí của những người được gọi như vậy thì Cale chẳng thấy thích cái biệt danh ấy chút nào, tuy nhiên họ là những người sống nhận được sự kính trọng.
Quý tộc, Hoàng Tộc, hay những người mà cần giữ bí mật về kế hoạch hay cuộc trò chuyện không thể để người khác biết, đều tìm đến những vị Thần Quan này. Cale không nói gì, cúi người chào vị Thần Quan và giơ tay lên. Thấy vậy, Thần Quan gật đầu và lần lượt chỉ vào hai cái ghế phía ở cái bàn trước mặt cho mỗi người.
Cale ngồi vào ghế bên phải còn Choi Han ngồi vào ghế bên trải ở phía đối diện. Và ngồi tại ghế cao trước bàn, Thần Quan đưa ra một tờ giấy.
Hơ, thật là. Văn tự này thật man rợ. Sau khi chắc chắn là Choi Han đã đọc xong nội dung của văn tự, Cale đưa tờ giấy lại cho Thần Quan. Lúc này Thần Quan nhẹ chìa hai tay ra phía trước giống như Cage đã làm. Và cùng lúc ấy.
Uuuuug–ùuuu—
Căn phòng trắng bắt đầu rung động. Bởi đây là nơi thờ phụng Thần nên mới vậy sao? Cùng với chấn động ấy, một làn khói đen tỏa ra xung quanh Thần Quan. Và luồng khói đen ấy bao bọc lấy cả Choi Han và Cale trong chốc lát, rồi dần dần tụ lại thành một sợi.
"...cái này là sức mạnh của Thần sao?"
"Đúng vậy"
Cale trả lời câu hỏi của Choi Han và cảm nhận được sợi khói đen đang bao bọc lấy cậu. Cũng giống như khi Cage lập lời thề, không cần được cho biết thì não bộ cũng tự nhận thức được đó là sức mạnh của Thần.
'Mình sẽ chết nếu vi phạm lời thề'
Cale chắc là Choi Han cũng cảm nhận được điều này. Bởi vậy mà gương mặt của cậu ta mới trở nên cứng đờ. Cảm nhận được bàn tay của Thần, Cale bắt đầu lời thề
"Thần Quan đang đứng ở trước mặt tôi, người không thể nghe thấy. Ông ta sẽ phải trả giá bằng mạng sống nếu đó không phải là sự thật"
Theo tập quán, thì đó là lời mà người ta thường dùng khi thực hiện lời thề cùng với Thần Quan khiếm thính.
"Và trước Vị Thần của giấc ngủ vĩnh hằng, tôi, Cale Henituse xin thề rằng những điều tôi nói với Choi Han tại đây là sự thật, và nếu có một chút dối trá thì tôi lập tức sẽ phải trả giá bằng cái chết"
Lập tức. Gương mặt Choi Han lại càng đông cứng hơn trước từ ấy. Cậu ta đang căng thẳng. Ban đầu Cale đā lo nghĩ liệu có nên nói hết tất cả hay không. Cậu đã rơi vào trong thế giới của quyển tiểu thuyết đang đọc dở.
Cậu cũng là người Hàn Quốc. Và cậu biết nội dung đến tập 5. Tổ chức bí ẩn này đang gây lên hàng loạt các sự kiện ở khắp nơi trên Đại Lục. Và chắc chắn chiến tranh vì nhiều loại quyền lợi sẽ nổ ra trên toàn Đại Lục và khiến Đại Lục hoang tàn.
Phải nói như thế này sao?
Hay là, cậu đã rơi vào trong thế giới của tiểu thuyết đang đọc và trở thành con trai của gia đình quý tộc giàu có. Bởi nhớ nội dung truyện nên đã can thiệp một tí để được sống một cách thoải mái. Dù chiến tranh nổ ra trên toàn thế giới nhưng cậu sẽ sống thật thoải mái.
Hay là phải nói như thế. Dù thế nào thì chỉ nghĩ tới ảnh hưởng từ chiến tranh thôi cũng đã kinh khủng rồi.
Theo cách đầu tiên, nếu lỡ làm gì không đúng rồi dính tới chiến tranh Đại Lục thì khả năng sẽ chết trong cuộc chiến.
Theo cách thứ hai, thì sẽ cứ vậy mà chết bởi sự khinh miệt của Choi Han.
Cale ghét cả hai.
"Thứ nhất"
Điều đầu tiên trong hai điều cậu định nói.
"Tôi, Cale Henituse không biết về thân phận của Tổ chức bí ẩn"
Hah. Choi Han thở một hơi dài rồi dùng hai tay che mặt. Và rồi cậu ta bỏ hai tay ra và nhìn thấy Cale vẫn đang sống.
"Tôi thật sự không biết về thân phận của chúng"
Là sự thật. Cale - Kim Rok Soo đã đọc đến tận tập 5 của Sự ra đời của Anh Hùng, cậu biết về những chuyện bọn chúng đã làm nhưng không hề biết một tí gì về mục đích hay thân phận của chúng.
"Và thêm một điều nữa. Đây cũng là lời thật lòng rõ ràng hơn bất cứ thứ gì"
Và điều thứ hai.
"Tôi căm ghét và mong muốn bọn chúng bị xóa sổ"
Quả nhiên, Cale vẫn còn sống. Cậu ghét những kẻ đã gây ra những sự kiện tai nạn và còn là những kẻ được cho là can thiệp tới chiến tranh Đại Lục. Choi Han tỏ nét mặt không nắm bắt được tình hình.
Cậu ta vừa nhìn sợi khói đen liên kết bản thân, Cale và Thần Quan, vừa lặp lại việc siết chặt và nới lỏng nắm đấm. Khi Cale hơi chần chừ trước gương mặt kinh dị của cậu ta thì Choi Han nói.
"Làm sao ngài có thể ghét bọn trong khi không hề biết bọn chúng?"
"Bởi ta biết về một số việc mà bọn chúng định gây ra. Như việc của Rồng cũng vậy, và cả Lock nữa. Choi Han"
Cale chỉ ngón trỏ vào bản thân cậu.
"Ta đã luôn sống như một kẻ vô lại. Đó cũng là ước mơ của ta"
Gương mặt Choi Han trở nên lạ thường trước ước mơ sống bất lương của Cale.
"Ta không có ý nghĩ sẽ trở thành người kế thừa gia môn. Basen Henituse. Em trai mang cùng dòng máu với ta. Ta mong đứa trẻ ấy sẽ trở thành người thừa kế"
Điều này cũng là thật lòng. Bởi vậy mà Cale hỏi Choi Han.
"Vậy mà tại sao ta lại tới thủ đô với tư cách là người đại diện cho gia tộc Henituse nhỉ? Vừa nói mong muốn Basen thành người thừa kế mà? Dù Gia chủ, cha ta có bảo đi nhưng đó là chuyện mà ta có thể từ chối."
Một hồi sau, Choi Han trả lời.
"..tôi không biết"
"Bởi ta biết về chuyện mà tổ chức bí ẩn định gây ra tại thủ đô"
Lần nữa, con ngươi của Choi Han lại mở to.
"Ta không thể nói cho cậu làm sao mà ta biết được chuyện đó. Chỉ là bọn chúng định giết rất nhiều người tại thủ đỏ. Ta không thể để Basen đi tới nơi như vậy được và cũng muốn ngăn cản sự kiện ấy"
Tất nhiên là cậu chẳng định ngăn cản bằng cả nhiệt huyết hay tính mạng mình.
"Và sau khi giải quyết tất cả mọi chuyện một cách lặng lẽ nhất thì trở về lãnh địa"
"...ngài không thể nói cho tôi làm sao mà ngài biết được ư?"
"Đúng vậy. Ta không thể nói cho bất kì ai trên thế giới này"
Ánh mắt của Choi Han chứa đầy nghi vấn nhưng cậu im bặt. Cale không biết về thân phận của tổ chức bí ẩn. Nhưng lại biết về một số việc bọn chúng định làm. Ghét và mong muốn bọn chúng biến mất.
Choi Han dần dần cúi đầu xuống và chìm trong khổ não. Đầu óc cậu trở nên rối loạn. Dù vậy nhưng sợi khói đen mang sức mạnh của Thần đã khiến cho câu nhận thức được. Nếu nói dối thì người kia sẽ lập tức chết tại đây.
"Tuy nhiên, ta sẽ nói thêm một điều nữa cho cậu"
Một điều nữa. Nghe thấy từ ấy, Choi Han ngước đầu nhìn Cale.
"Điều cuối cùng"
Điều thứ ba vừa được thêm vào. Cale nói.
"Ta không có ý định làm hại cậu"
Cale bình thản. Nhưng việc cậu đang còn sống chứng tỏ đó là sự thật.
Gương mặt Choi Han bắt đầu nhăn nhúm.
Tap. Tap.
Choi Han siết nắm đấm và gõ vào bắp đùi. Cậu gõ với một lực nhẹ nhưng gân máu nổi phình lên trên mu bàn tay. Rồi Choi Han ngước đầu lên. Cale vẫn còn sống.
"... tôi tin cậu"
Trước cậu trả lời sau một hồi lâu ấy, Cale nói lại lời mà đã nói với Choi Han trước khi bước qua cánh cửa
"Ta hiểu mà"
Và Cale cười.
Haaa-
Choi Han thở dài lên mặt bàn trắng. Cậu ta ngước đầu và nhìn Cale. Từ lúc nào mà ánh mắt của cậu ta đã trở nên mạnh mẽ như thường ngày và cả có chút cố chấp nữa
"Cale-nim, xin hãy hứa thêm một điều nữa. Như vậy thì tôi sẽ hoàn toàn tin tưởng"
'..mình không nghĩ được tới chuyện này'
Cale cảm thấy không thoải mái trước phản ứng của Choi Han. Chẳng có gì khó nếu vấn đề là chỉ cần đưa ra sự thật một cách khéo léo, nhưng Choi Han lại nói hoàn toàn tin tưởng. Nên vấn đề lại ở chỗ cậu không thể từ chối.
"Được rồi, gì nào?"
"Cale-nim"
"Sao"
"Tôi phải trả thù bọn chúng. Đây là lần đầu tiên tôi căm ghét người nào, tổ chức nào như thế này"
Sự căm ghét xuất hiện trong đôi mắt mạnh mẽ. Và còn có thể thoáng qua thấy được cả sự quyết liệt trên cả căm ghét. Hẳn là cậu ta đang nhớ lại sự kiện làng Harris.
Mm. Cale nuốt nước bọt. Bởi thế mà Cale mới ghét việc để Choi Han theo cạnh mình. Choi Han hiền lành nhưng cậu ta sẽ kết thúc tất cả trong một lần nếu đã quyết tâm. Cũng vì thế mà Cale căng thẳng chờ đợi Choi Han nói tiếp.
Choi Han mở lời.
"Nếu cậu biết được thân phận của bọn chúng, nhất định hãy nói cho tôi biết"
"Ah–đương nhiên rồi."
Cứ tưởng là đòi hỏi cái gì khó khăn chứ. Cale lập lời thề bằng gương mặt khó hiểu
"Tôi, Cale Henituse, nếu biết được thân phận của tổ chức bí ẩn thì sẽ nói cho Choi Han biết. Nếu trái phạm thì sẽ phải trả giá bằng cái chết. Được chưa?"
"Vâng. Được rồi"
Phải vậy thì Choi Han mới cười. Có vẻ cậu ta đã thỏa mãn. Thấy cậu ta như vậy, Cale nghĩ.
'Có chuyện ta biết được thân phận của bọn chúng sao?'
Nếu muốn biết được thân phận của bọn chúng, thì phải bước theo con đường mà Choi Han đã trải qua trong truyện thì mới nắm được manh mối. Có điên mới đi làm thế. Rời khỏi thủ đô, rời khỏi vương quốc Roan và sẽ đụng mặt tất cả các anh hùng và những chủng tộc khác.
Thật khinh khủng.
"Vậy xong rồi chứ?"
"Vâng"
Bộp! Cale giơ tay lên rồi đập xuống mặt bàn. Mặt bàn bị chấn động và Thần Quan mở mắt rồi gật đầu. Lúc này, không khí lại chấn động thêm lần nữa.
Uuuuuuuggg–
Cùng với chấn động, làn khói đen thấm vào cơ thể mỗi người. Hơi khác với lúc đã làm cũng Thần Quan điên Cage. Cale cảm nhận được có hai lời thề trong cơ thể mình và cậu lấy ra một tờ giấy từ trong túi.
Ngân phiếu 10 triệu gallon. Cale đặt tiền trước vị Thần Quan đang ngồi nghiêm nghị, và đứng dậy. Cậu chào rồi ra khỏi phòng. Choi Han lần lượt nhìn tờ ngân phiếu và Cale, rồi cậu ta theo sau Cale, ra khỏi phòng và đóng cửa.
Choi Han nhìn Cale bằng gương mặt e ngại. Thấy vậy Cale nói.
"Thế gian này không có gì là miễn phí"
"Ra là vậy"
Cale đi lên mặt đất. Thần Quan đứng ở cửa tầng một thấy Cale vẫn còn sống và chào.
"Mong rằng sự sống của ngài sẽ luôn tiếp tục"
Là lời chào với hàm ý hãy tiếp tục sống và đừng vi phạm lời thề. Thật là kinh dị.
"Cảm ơn Thần Quan"
Cale cười và cảm ơn ông ta. Thấy Thần Quan tỏ vẻ kì quặc trước nụ cười và giọng nói thư thả của mình nhưng cậu cứ thể lướt qua ông ta và rời khỏi Thần điện.
"Thêm nữa là pháp sư điên uống máu. Hắn ta là kẻ cầm đầu sự kiện tại thủ đô lần này"
"...tôi có thể giết hắn khi bắt gặp không?"
"Sao cứ hỏi những điều hiển nhiên vây? Cứ làm theo ý cậu"
Giết hay không giết. Có điều, hắn ta là pháp sư thượng cấp với sở trường về ma thuật dịch chuyển nên Choi Han đã không thể giết được hắn vào mỗi lần bắt gặp.
"Vâng. Tôi nhất định sẽ giết chết hắn"
Thấy Choi Han căm thù dai dẳng với gương mặt hiền lành, Cale lập tức nhìn sang chỗ khác.
Bởi cậu ta trông man rợ quá. Vượt quá mức mà Cale có thể chống chịu được. Và cả ở đây. Còn có một nhân vật nữa mà Cale không thể đối phó được.
"Thưa cậu chủ"
"Ron"
Về dinh thự, Cale đang định lên giường nghỉ ngơi thì sát thủ Ron với nụ cười hiền hậu tìm tới.