Ra khỏi phòng giam, Cale đặt con rồng mình đang ôm xuống trước mặt hai con mèo.
"Chắc là đau lắm"
"Tội nghiệp quá"
On và Hong tới tận bây giờ mới mở lời, chúng xoay tròn xung quanh con Rồng. Nhưng con Rồng nhe răng cảnh cáo. Có vẻ trong 4 năm qua, đây là lần đầu Rồng nhìn thấy sinh vật khác ngoài con người. Calelạii kiểm tra đồng hồ. Có vẻ đã đến lúc quay về.
"Chắc là đau lắm"
On tiến đến gần và gõ gõ chân trước vào chân Cale. Có vẻ là con bé đã nghĩ tới lọ nước phục hồi trong hộp ma thuật mà Cale mang theo. Không thể vòi vĩnh bằng lời, nên nó hành động như vậy.
"Yên nào"
Cale cũng định sử dụng lọ nước phục hồi kia nên mới mang tới đây. Nhưng trước tiên phải tháo gỡ đạo cụ loại bỏ ma thuật. Phải để mana, thứ quan trọng như trái tim của Rồng, được tự do thì nước phục hồi mới cho hiệu quả. Cale hướng tới phía đối diện phòng giam, nơi mà kẻ tra tấn đã canh giữ.
Dù thính giác không nhạy bén nhưng cậu cũng nghe được tiếng Choi Han đang đánh nhau từ xa. Có vẻ trận chiến cũng sắp kết thúc.
"Xem nào"
Cale mò mẫm bức tường nơi có kẻ tra tấn. Cậu đá kẻ tra tấn gây vướng víu ra xa, rồi tiếp tục mò mẫm bức tường. Con Rồng nhe rãng khi thấy cậu dùng chân đá kẻ tra tấn, nhưng Cale vẫn tập trung vào bức tường.
Ngay gần đây có thứ cuối cùng mà Venion đã sắp đặt Người nhà Hầu Tước Stan, cũng như Venion, vô cùng lo sợ việc có kẻ đột nhập vào khi họ đang ở đây. Để đối phó với những trường hợp như thế, họ đã tạo ra một lối thoát bí mật. Kẻ tra tấn bởi không biết đến sự tồn tại của lối thoát ấy mà đã không thể bỏ trốn.
'Được biết là chỉ có duy nhất một chỗ là bằng phẳng—đây rồi'
Trên bức tường đá lởm chởm có một phần bằng phẳng cỡ khoảng lòng bàn tay. Venion, khác với vẻ ngoài tươm tất như mắc bệnh sạch sẽ của mình, những người trong nhà Hầu Tước đều học võ thuật từ đời này sang đời khác.
'Dưới một lực mạnh nhất định tác động vào thì tường sẽ mở ra'
Không phải là thiết bị ma thuật. Mà là dùng lực tác động để khiến thiết bị máy phía trong chuyển động, Cale quay đầu lại, nhìn kẻ vừa bước vào.
"Xong hết rồi à?"
"Vâng"
Choi Han nhẹ nhàng vung kiếm, rảy đi máu đang dính ở trên và tiến lại gần chỗ Cale. Cậu ta hướng mắt về phía Rồng, rồi cau mày lại. Là một phản ứng hiển nhiên khi thấy một sinh mệnh bé nhỏ loe loét máu. Ánh mắt nhắm đến kẻ tra tấn của Choi Hạn trở nên mạn rợ
"Choi Han"
Bởi vậy mà Cale gọi cậu ta. Choi Han báo cáo trong khi vẫn chòng chọc nhìn kẻ tra tần.
"Như lời ngài bảo, tôi đã mặc kệ những tên chạy vặt bỏ trốn. Và đā khiến cho những kẻ có vũ lực vào tình trạng không thể chiến đấu được nữa."
"Làm tốt lắm"
Cale khen thưởng cậu ta, rồi hướng về khoảng tường bằng phẳng cỡ lòng bàn tay ấy.
"Đấm vào đây đi"
"Vâng? Dùng hết lực sao?"
"Tính phá cả hang này à? "
"Không, vừa phải thôi. Cỡ khiến cho phần tường này lún sâu 10cm"
"Mm, vậy là chỉ đấm nhẹ thôi nhỉ"
"Đúng vậy"
Bảo là nhẹ tay ư. Việc mà Cale không thể làm được nhưng Choi Han cho đó là 'nhẹ tay'. Cale lùi xa ra khỏi Choi Han. Cậu ta hiểu được hành động ấy của Cale có ý giục cậu ta nhanh lên, và lập tức đấm vào tường.
Quoành!
"Woa"
"Wow"
Cặp chị em mèo cảm thán. Cale bế con Rồng vào lòng.
Kitttttttttttt--
Âm thanh rợn người vang lên từ trong tường, cùng với tiếng uỳnh thì một khoảng không vừa lọt một người trưởng thành mở ra trên bức tường. Choi Han lập tức cầm ngọn đuốc lên.
"Đi thôi"
Trước lời Cale, hai con mèo leo lên lưng Choi Han. Choi Han dẫn đầu và nhảy vào trong thông lộ. Cale theo ngay sau cậu ta. Rồng không nói một lời nào mà chỉ thở khè khè. Nhưng cặp mắt đang nhìn như muốn xuyên thủng Cale của nó vẫn rất tàn bạo.
Ánh mát ấy trái với sự cảm ơn đối với người đã cứu mình, chỉ tràn ngập sự thù ghét đối với con người dối trả và sự cảnh giác đối với bạo lực khác có thể xảy đến với nó.
"Đừng nhìn chằm chằm ta như vậy"
Cale thản nhiên nói với con Rồng trong tay.
Ah, khó thở quá Cale phải chạy nhanh để bắt kịp được Choi Han đang thong thả chạy phía trước. Hơi thở của cậu trở nên khó khăn.
Đáng lẽ ra cậu nên để Choi Han bế Rồng. Con Rồng 1 mét tương đối nặng. Nếu mà lấy được năng lực cổ đại 'Sinh lực của trái tim' thì đã không mệt như thể này. Cứ thế này thì cậu sẽ nổi nóng lên mà vứt nó lại mất, Cale lại càng ôm chặt con Rồng hơn.
Đã vất vả thế rồi thì không thể cứ thể mà bỏ lại được. Rồng đang quan sát cậu. Bộ đồ đen của cậu ướt đảm bởi máu rồng. Sau mấy phút chạy xuyên qua thông lộ hẹp và tối, Choi Han nói với Cale
"Phía trước có tường"
"Đấm vào chính giữa. Rồi cứ làm như đã bàn trước"
"Đã rõ"
Hai con mèo nhảy xuống khỏi vai Choi Han, rồi bắt đầu chạy. Choi Han dồn lực vào tay rồi đấm vào tâm của bức tường với một lực như trước.
Quoành!
Ngay trong chốc lát, bức trường vỡ ra. Và để lộ bầu trời đêm. Là phía ngoài hang động.
Lần này, Cale đi lên đầu và nhìn xung quanh. Lý do cần đạo cụ gây hỗn loạn mana với phạm vi toàn ngọn núi vì ở lối ra của thông lộ này Venion cũng đã lập thiết bị ghi hình. Hắn là kẻ kĩ càng. Với lại, Cale chỉ biết sơ qua về thông lộ này chứ không rõ tường tận. Bởi vậy mà cậu cần đạo cụ gây hồn loạn mana với phạm vi bao trùm cả ngọn núi.
Không còn nhiều thời gian. Trong 1,2 phút nữa, cần phải ra khỏi phạm vi của các thiết bị ghi hình. Nhưng thời gian ấy là vừa đủ. Choi Han theo sau Cale, cậu ta tạo ra những dấu vết mới và xóa bỏ những dấu vết mà họ để lại. Sau một thời gian lâu dài sinh tồn trong Dạ Lâm, cậu ta rất chuyên nghiệp trong việc tạo và xóa dấu vết. Và sau khoảng 2 phút chạy khỏi lối vào thông lộ thì Cale nhìn đồng hồ và bảo.
"Dừng lại"
Những tiếng kêu inh ỏi đã dừng lại. Đạo cụ gây hỗn loạn mana đã ngừng hoạt động.
"Hùu"
Cale hô hấp sâu để làm cho trái tim đang đập dữ dội bình ổn lại. Tim cậu càng đập dữ dội thì 'Khiên Bất Hoại' đang bao bọc lấy tim lại càng tập trung sức mạnh lại để đối phó với tình huống nguy cấp.
'Không định dùng mà'
Nhưng Cale không hề có suy nghĩ sẽ dùng 'Khiên Bất Hoại'. Sau khi giải thoát cho Rồng và chia tay Choi Han ở thành phố tiếp theo, cậu định sẽ đoạt lấy năng lực 'Sinh lực của trái tim' để cường hóa cho tấm khiên. Và sau đó cậu mới có ý định sử dụng 'Khiên Bất Hoại'.
Khi có thời gian để nhìn lại xung quanh, cậu cúi đầu rồi nhìn xuống con Rồng trong tay. Cale bật cười.
Ánh mắt phản kháng đã biết mất, và bằng ánh mắt đầy cảm động, con Rồng nhìn lên bầu trời đêm. Trong 4 năm qua, lần đầu tiên nó được thấy thế giới bên ngoài. Cale hiểu được sự cảm động ấy và muốn cho nó chút thời gian để nhìn thêm nhưng cậu đã không thế làm thế.
Cậu đặt con Rồng lên lùm cây và nhìn nó. Rồng cũng nhìn cậu. Từ lúc nào mà ánh mắt nó lại ngập đầy sự phản kháng và cảnh giác, nó thu mình và dựng cánh lên.
'Không chịu khuất phục như vậy, hẳn 4 năm qua nó đã luôn bị đánh'
Cá nhân Cale thấy hài lòng trước dáng vẻ lúc này của con Rồng. Bởi nó khác cậu. Kẻ trở thành trẻ mồ côi và lớn lên, Cale, à không, Kim Rok Soo đã khuất phục. Và sau đó cậu cũng không muốn trở thành một nhân vật chính như Choi Han. Cậu đã từ bỏ cả nơi được gọi là nhà và cũng không có sức mạnh để đối đầu với thế giới.
"Này"
Sau khi xác nhận việc Rồng đang liếc nhìn mình, Cale lấy ra từ trong túi ma thuật một cải kéo lớn và một đôi găn tay. Trên hai lưỡi kéo có khắc rất nhiều biểu tượng ma thuật. Cậu mang găng tay cách điện vào. Lưỡi kéo ấy là một trong hai món đồ mà Cale phải mượn dưới tên của Billos. Đây không phải món đồ cậu thuê bằng tiền.
'Dù không biết vì sao ngài lại cần cái này nhưng, thiếu gia, nhất định hãy sống sót và gặp mặt tại thủ đô'
'Người nghĩ ta định đi chết sao'
'Dù vậy nhưng tôi biết ngài sẽ gây ra sự cố'
'phiên phức'
Cale nhớ lại cuộc hội thoại với Billos, cậu giật mình quay lại nhìn quanh, khi bầu không khí bỗng trở nên im lặng. Choi Han nhìn cây kéo với hình thù man rợ ấy với ánh mắt hoảng loạn. Còn cặp chị em mèo thì rời xa Cale và núp sau Choi Han. Và ánh mất của con Rồng trở nên trống rỗng.
"Tks"
Trước phản ứng ấy, Cale tặc lưỡi rồi tiến gần đến con Rồng. Vòng cổ có gắn đạo cụ loại bỏ mana được làm bằng chất liệu khá giống với cao su. Giả sử nếu làm bằng kim loại thì sẽ không vừa khi Rồng lớn lên. Bởi vậy mà nó được làm bằng chất liệu có tính đàn hồi. Cậu túm lấy cố con Rồng.
"Hức"
Hai con mèo hít sâu. Cale muốn nhanh chóng giải quyết nên lờ đi phản ứng ấy và tiếp tục. Lưỡi kéo hướng về phía cổ. Phản chiếu ánh trăng, lưỡi kéo sắc bén lóe lên, nhưng con Rồng chỉ nhìn thẳng vào mặt Cale.
Cặp mắt của cậu vô cảm và đơn điệu, con Rồng nhắm mất lại. Lúc ấy
Xoẹt.
Tiếng thứ gì đó bị cắt vang lên.
Roẹt- roẹt-
Những tia điện nhỏ được phóng ra khi vòng cổ bị cắt, cậu cầm nó trong tay.
"Nhìn gì?"
Cale thẳng thừng hỏi con Rồng vừa mở mắt và tiếp tục nhìn mình. Cậu tháo một bên găng tay và chuyền cho Choi Han. Cậu ta nhận lấy và đeo găng tay vào rồi nhận vòng cổ từ tay Cale.
Cale lấy nước phục hồi từ trong túi ra. Là nước phục hồi thượng cấp. Cái này cũng mất rất nhiều tiền. Sau này cậu sẽ phải để ý đến việc nhận và dùng tiền tiêu vặt như thế nào. Cale tặc lưỡi, rồi nhìn con Rồng bằng ảnh mắt sắc bén.
"Biết ta vì ngươi mà tốn bao nhiêu tiền không?"
Rồng một lần nữa lại nghe được điều mà nó vẫn thường phải nghe. Đó là lời mà nó đã luôn phải nghe từ lúc được sinh ra. Đã tốn bao nhiều tiền mà sao không chịu nghe lời, phải đánh cho mới được. Bởi vậy mà bị đánh. Bọn chúng vừa đánh nó vừa bảo nó đừng có bày đặt suy nghĩ mà hãy nghe lời. Nhưng mà.
"Nên hãy bình phục đi, nhóc con bướng bỉnh này"
Rồng không thấy đau đớn. Cale đổ khoảng một nửa lọ nước phục hồi lên người Rồng, và cậu mở to miệng Rồng rồi đổ nửa còn lại vào. Thật may là con Rồng không phản kháng mà cứ thế đón nhận và uống. Vài phút sau, Cale chẳng thể nghĩ gì ngoài chuyện quả nhiên nó là 'Rồng'.
Cội nguồn của mọi sức mạnh, Mana, thứ không khác gì trái tim của Rồng, bắt đầu hoạt động. Tất cả vết thương trên người nó đều biến mất, và một vòng sóng được tạo bởi sức mạnh của mana vây quanh và bao bọc lấy nó như một làn gió. Sự biến đổi trong chớp mắt ấy khiến Cale nhận ra Rồng là sinh vật đáng sợ và mạnh mẽ như thế nào.
"Này"
Từ bây giờ sẽ không có chuyện khiến Rồng bị thương nữa. Đứa nhóc thông minh hẳn cũng tự nhận ra được tình trạng cơ thể mình, ánh mắt nó đã hoàn toàn sống lại.
Cale tiến một bước lại gần con Rồng. Rồng con thu mình lại và thăm dò Cale. Cale phớt lở điều này và hỏi nó.
"Giờ ngươi muốn như nào?"
Thấy con Rồng ngậm chặt miệng không trả lời, Cale phì cười.
"Ta biết ngươi có thể nói tiếng người. Bởi ngươi là Rồng con. Là loài ngạo mạn và thông minh nhất"
Cale hỏi lại một lần nữa.
"Nếu được tự do, ngươi muốn làm gì?"
"..Ta"
Rồng đã lên tiếng. Quả nhiên Rồng biết nói tiếng người. Rồng thông minh hơn loài người nhiều. Không thế có chuyện trong 4 năm mà không biết nói tiếng người được.
"Ta"
Bằng bản năng của mình, con Rồng nhận biết được. Rằng với sức mạnh bây giờ nó có thể giết chết kẻ đang đứng trước mặt. Dù tên đàn ông đứng phía sau thì khá đáng sợ, nhưng nó vẫn có thể bỏ trốn được. Nó đã đạt được sức mạnh mà nó mong chờ bấy lâu nay.
Bởi vậy mà Rồng con đã nói lời mà nó không thể nói ra, lời mà nó đã nghiền ngẫm cả ngàn lần.
"Ta sẽ sống"
Sống. Sống sót bằng mọi giá.
"Ta sẽ rời khỏi đây"
Rời khỏi nơi này. Nó nói ra tiếng lòng mình.
"Ta ghét bị thuần hóa"
"Ừ, đúng rồi"
Cale bảo rằng con Rồng nói đúng.
"Ngươi là Rồng. Ngươi có tư cách được sống tự do"
Là Rồng 4 tuổi, nó mạnh hơn hầu hết các sinh vật sống. Nó có đủ sức mạnh để có thể sống sót một minh. Loài rồng với tính độc lập cao thì dù mới chỉ 2 tuổi cũng có thể tự mình tạo ra Tổ Rồng rồi.
So sánh với đứa trẻ loài người 2 tuổi, thì quả là một tốc độ trưởng thành khó tin. Nhìn vào cặp mắt vẫn đầy sự cảnh giác và không tin tưởng con người ấy, Cale quả quyết.
"Ta sẽ không giữ ngươi lại"
Cale không có lý do gì để phải chăm sóc cho một kẻ mạnh hơn mình cả. Và nếu để đứa nhóc này làm việc trả tiền cơm thì sẽ là mối nguy hiểm và gánh nặng lớn. Khác với On và Hong. Rồng nằm ngoài phạm vi của Cale. Rồng con không tin lời Cale.
"Nói dối!!! Loài người chỉ biết nói dối thôi!"
Sự phẫn nộ xuất hiện trong đôi mắt của Rồng. Sự phẫn nộ ấy không hướng tới Cale. Lòng tự tôn ngạo mạn là bản năng của loài Rồng trong nó vừa trỗi lên. Đó là sự phẫn nộ với thời gian mà bản năng ấy của nó bị giẫm đạp.
"Gì chứ, ta đúng là rất giỏi nói dối"
Cale dễ dàng đồng tình với lời của Rồng, rồi nói tiếp.
"Ngươi cứ sống như ngươi muốn. Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ta-"
Rồng con ngước đầu lên và nhìn trời đêm. Khác với bóng tối mà nó vẫn luôn nhìn thấy ở trong hang động. Tối nhưng lại tỏa sáng.
"Ta ghét loài người. Ta muốn tự do"
"Phải rồi"
Cale đứng dậy. Và cuối cùng cậu lấy ra vài lọ nước hồi phục trung cấp từ túi ma thuật rồi bỏ vào một túi nhỏ và đặt bên cạnh con Rồng.
"Hãy sống thật tự do"
Đồng tử màu đen của Rồng mở to và giao động. Nhưng trong đó vẫn ngập tràn sự nghi hoặc và cảnh giác. Nhưng đó cũng chẳng phải điều Cale quan tâm.
'Như vậy là được rồi'
Giải thoát cho Rồng, trả đũa Venion, cứu ngôi làng và Choi Han thì thông qua Rồng mà đã hiểu được tự do là gì. Trên tất cả là không phải chịu trách nhiệm gì với con Rồng. Cậu thấy được sự căm ghét đối với việc phải đi theo người khác hiện lên trong mắt nó. Một kết thúc viên mãn.
Với sự hài lòng, Cale nói với những người đồng hành bằng chất giọng êm ái.
"Đi thôi"
Cậu chẳng luyến tiếc gì, quay lưng lại với con Rồng và cất bước. Choi Han cũng không nói thêm gì mà theo sau Cale và gây hỗn loạn dấu vết. Cặp chị em Miêu Tộc sững lại trong chốc lát, sau khi nhìn thấy con Rồng ngừng nhìn Cale thì tụi nó đuổi theo sau cậu.
Ngay khi cặp chị em Miêu Tộc bắt kịp sau lưng Cale, thì con Rồng ngước đầu lên và nhìn dáng vẻ phía sau của họ.
"...ta ghét loài người. Loài người....rất xấu xa"
Ánh mắt của Rồng không hướng về dáng vẻ lần đầu được thấy của thế giới bên ngoài, mà lại hướng về dáng vė phía sau của loài người quen thuộc đến nhàm chán mà nó căm ghét.
Hong vừa theo sau Cale, vừa lẳng lặng sát lại gần chị gái On
"Chị à, hình như nó sẽ đi theo"
"Um. Chị cũng nghĩ thế"
"Em sắp có em út sao?"
"Có vẻ là thế"
Hai con mèo vừa gật gù vừa nói chuyện. Trước lời chúng, Cale cười nhạt rồi đáp lại.
"Đừng có lảm nhảm chuyện không đâu. Rồng là loài có tính độc lập cao, bản năng của chúng không chấp nhận việc việc nằm dưới trướng con người. Vả lại đứa nhóc kia căm hận loài người"
On tỏ nét mặt khó hiểu. Nếu hỏi nét mặt khó hiểu của mèo là như thế nào, thì chính là gương mặt lúc này của On. On vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm.
"..có vẻ không phải vậy"
"...ừm"
Hong ngoảnh lại và khẳng định. Rồng đen vẫn đang nhìn về phía này, Hong chắc chắn. Cậu bé muốn chia sẻ với Rồng con yêu thích tự do kia một ít thịt bò của mình.
Cale nói với cặp chị em đang cằn nhằn.
"Đi lấy viên ngọc về đây"
Cặp chị em vì thịt bò mà rời đi để lấy ngọc. Cale không thèm liếc nhìn lũ mèo, cậu vỗ vai Choi Han,
"Cậu cũng vất vả rồi"
Hôm nay là lần đầu tiên Choi Han cứu giúp một thứ gì đó. Dù trước đấy cậu ta đã chiến đấu với bọn sơn tặc nhưng đó là giống với 'bảo vệ' hơn là 'giải cứu'. Tất nhiên là thay việc cứu dân làng như trong truyền, cậu ta đã cứu con Rồng mà đáng ra mình sẽ giết chết. Nhưng điều quan trọng với Choi Han là việc 'cứu giúp'.
"Cale-nim"
Choi Han im lặng một lúc sau khi gọi, rồi mới mở lời.
"Nếu như con Rồng ấy nghĩ khác về cậu thì cậu sẽ làm gì?"
"Không có chuyện đó đâu"
"Ý tôi là nếu như, là giả sử như đó"
Giả sử sao? Cale suy nghĩ kĩ càng rồi nhẹ nhàng đáp.
"Ta không nghĩ về những việc đã qua hay những việc sẽ không xảy ra"
Dù vậy không hiểu sao Cale thấy lạnh gáy, và cậu xoay đầu lại nhìn về phía sau lưng. Cũng may là cậu không thấy Rồng đen.
Cale an tâm và giải quyết hết mọi vấn đề rồi về phòng và ngủ. Cũng bởi vậy, mà Cale không hề biết được là lần đầu tiên, Rồng đen sử dụng ma thuật bằng ý chí của mình để ẩn thân và hướng nhìn về cửa số phòng ngủ của cậu trong một lúc lâu. Rồng con đã ôm chặt túi đựng nước ma thuật.
Và ngày hôm sau, mới sáng sớm Cale đã nhận được câu hỏi từ Choi Han.
"Cale-nim, đi thêm vài ngày nữa thì sẽ tới thành phố, đó là điểm trung gian ư?"
Đã đến lúc Choi Han làm việc trả tiền cơm mà Cale đã nói. Điều này cũng có nghĩa là khoảnh khắc Cale đoạt được một năng lực Cổ Đại khác đã đến gần. Dù khoảng một tháng nữa, thì trưởng nam mà đã bị Venion đẩy ra ngoài của nhà Hầu Tước sẽ tìm đến năng lực này như hi vọng cuối cùng.
Nhưng đó lại là năng lực mà cậu ta không dùng được.