'Cậu chủ, sáng nay tôi đã được nghe kể tất cả từ Phó quản gia Hans rồi. Để người có thể tỏa sáng ở thủ đô, Ron tôi đây dù còn nhiều thiếu sót nhưng sẽ chuẩn bị tốt nhất có thể'
Trên đường rời khỏi nhà Bá Tước, vai cậu run bần bật. Cậu nhớ lại cuộc đối thoại với Ron khi vừa mới mất tỉnh dậy sáng nay.
'Đây là lần đầu người rời khỏi lãnh địa đúng không? Tôi rất tự tin trong việc săn thỏ. Tôi sẽ săn thỏ cho cậu chủ tại điểm cắm trại'
Giọng nói điềm tĩnh và lịch lãm của Ron cứ luẩn quẩn bên tai cậu. Cứ như là giọng nói ấy phát ra từ trong làn sương dày đặc ở đẳng xa kia. Dáng vẻ của Ron khi giải thích về cách săn thỏ khi vừa sáng sớm khiến Cale phát sợ.
'Cần phải cẩn thận khi nhắm đến những loại động vật nhỏ, dễ sợ hãi như thỏ. Bởi không thể biết nó sẽ chạy trốn lúc nào. Phải cẩn thận quan sát và quyết định thời điểm hạ thủ. Ah, sau khi bắt được nó thì phải mổ lấy nội tạng ra nữa. Tôi cũng rất giỏi trong việc này'
Cậu tránh né Ron khi lão bắt chước dáng vẻ mổ bụng thỏ. Ron rất hứng thú. Cale không rõ tại sao mình lại cảm thấy như đang bị lão ta đùa giỡn, cậu thấy thật khó chịu.
Nhưng việc Ron đã nói trước rằng sẽ theo cậu lên thủ đô khiến cậu thấy yên lòng.
'Mình có thể đem theo Beacrox như đầu bếp riêng'
Ron, Beacrox. Để mang theo hai cha con này mà sáng nay ngay trước khi rời khỏi nhà cậu đã dặn trước với Hans. Tất nhiên Ron cũng có mặt ở đó.
"Hans, Trong chuyến đi này ta muốn mang theo Beacrox làm đầu bếp riêng"
"Tôi có thể hỏi lý do được không ạ? Cậu ta cần điều hành phòng bếp số 2 nên thời gian có vẻ khá eo hẹp"
"Mặc kệ. Ta sẽ không ăn gì ngoài thứ Beacrox làm. Dù sao thì cũng sẽ mang hắn theo. Biết thế đi"
Hans hoảng loạn còn Ron đang cười, có vẻ lão ta rất vui vì được đi cùng con trai.
"Cậu chủ, con trai tôi chắc chắn sẽ rất vui. Dù người không nói thì tôi cũng có việc cần lên thủ đô với nó. Nhất định tôi sẽ chuyển lời người tới con trai mình"
Cale cảm thấy yên tâm trước lời Ron. Nếu câu trả lời là không thì cậu chẳng biết phải làm sao, nhưng thật may là họ có vẻ khá thích việc lên thủ đô. Cale vừa tản bộ trong nội thành Western ngập sương sớm vừa suy nghĩ về những thành viên sẽ cùng cậu đi lên thủ đô.
Dù hơi khác với mạch truyện một chút nhưng làm sao mà cậu bỏ qua lợi ích của bản thân được?
"Thưa thiếu gia, hôm nay ngài đến sớm thật đấy ạ"
Sau mấy lần chạm mặt thì nay chủ tiệm bánh đã có thể nói chuyện khá thoải mái với cậu, Cale hỏi một cách cộc cằn.
"Thế bánh đâu?"
Chủ tiệm mỉm cười rồi đưa túi bánh cho cậu.
"Tất nhiên là đã chuẩn bị xong hết rồi. Nhưng mà hôm nay là lần cuối cùng ạ?"
"Sao? Ngươi muốn có thêm tiền à?"
"Vâng ạ"
Cale nhếch mép. Cậu thích những câu trả lời thẳng thắn như vậy.
Cậu vỗ vai người chủ tiệm đã nắm bắt được con người mình sau vài lần gặp, rồi hướng về phía khu ổ chuột.
"Lần sau nếu muốn ăn ta sẽ đến"
Chủ tiệm bánh vừa nhìn Cale biến mất sau màn sương vừa cầu nguyện. Nhất định hãy để Cale đến nữa và vung tiền. Hắn đã cầu nguyện như vậy.
Cale không biết đến lời cầu nguyện này. Cậu nhăn mặt nhìn cặp chị em cũng đứng đợi cậu vào hôm nay.
Hai đứa này không có nhà sao? Hôm nay cậu đến đây sớm hơn nhiều so với thường ngày.
Trông hai đứa bé đang dính lấy nhau này như đã đứng đợi cậu tại đỉnh đồi này từ tối hôm qua đến giờ vậy. Cậu em trai dường như hoàn toàn dựa hẳn vào người chị mình.
Cặp chị em im bặt và ngước nhìn cậu. Không biết có phải do dầm sương sớm quá lâu không mà tóc và quần áo đều ướt hết. Dĩ nhiên là Cale vờ như không biết.
"Này, cầm lấy đi"
Cậu em trai nhận luôn phần của chị gái mình. Sau đó Cale tiến đến cây ăn thịt người.
'Thật may vì có làn sương này'
Nhờ làn sương mà tầm nhìn giảm thấp. Nhất là tại nơi cao nhất thành phố chỉ sau Dinh thự Lãnh Chúa, ở ngọn đồi của khu ổ chuột này, sương càng dày hơn. Những kẻ khác sẽ không thế thấy được Cale đang làm gì hay đạt được gì ở đây.
[ Thêm, thêm nữa, cho ta thêm nữa.]
Hôm nay, như thường lệ, khi nghe thấy giọng nói ớn lạnh của vong hồn đầy oán hận kia, cậu đổ túi bánh vào cái lỗ dưới gốc cây. Màu xám tối bên trong lỗ dần dần sáng lên. Cảm thấy việc này chẳng mất nhiều công sức gì Cale nhếch mép. Ngay lúc ấy.
[Nữa, nữa, thêm nữa]
Gì thế. Cale ngần ngại trước tiếng gào với tông giọng cao hơn trước ấy, rồi lùi ra sau. Trong sách không đề cập đến chuyện này?
[Nữa, thêm nữa! Đem thêm nữa, ta sẽ cho người quà!]
Quà. Mắt cậu sáng lên trước từ này. Cậu không biết là cô ta sē gào lên như điên thế kia nhưng có vẻ kết quả đã đến gần.
"Đợi đi"
Như rất mừng trước lời ấy, các nhánh cây khẽ rung lên. Y như một cảnh trong phim kinh dị vậy. Cale rùng mình rồi nhanh chóng di chuyển trong màn sương.
Đã sáng muộn nhưng không hề thấy mặt trời, dưới những đám mây mịt mù, làn sương lại ngày càng dày đặc. Có vẻ trời sắp mưa. Cale không thấy cặp chị em nữa, cậu nghĩ bụng là tụi nhỏ đã tìm chồ để tránh mưa rồi đem bịch bánh thứ 3 đến tới chỗ cây ăn thịt người.
Đây là lần cuối. Màu trắng trong cái lỗ y như màu của màn sương đang bao bọc lấy cậu. Thêm bịch này nữa thì sẽ trở nên trong suốt. Cậu đổ bịch bánh xuống lồ trong sự mong chờ. Và ngay tức khắc
Uuungggg-
Tiếng gầm với cường độ rất to khác với trước khiến Cale giật bắn. Thay vì tiếng gầm đang gào lên với mình, cậu dính chặt mắt vào ánh sáng đang dần trở nên trong suốt ở trong lỗ.
Sâu trong cái lỗ ấy đáng lẽ phải có bóng tối nhưng đây không phải là một thứ tuân theo nguyên tắc tự nhiên. Đó là 'Năng lực Cổ Đại'
Vào lúc ấy. Cale nghe thấy giọng nói mà vẫn luôn đòi thêm bánh
[ Rất, rất ngon!]
Giọng nói ấy rất vội vã.
[Độ mềm mại của bánh và nhất là túi bánh thứ ba rất là ngon. Quả nhiên qua bao nhiêu năm thì ẩm thực cũng đã phát triển hơn nhiều. Vào thời đại của ta, không có thứ gọi là 'bánh mì'! Dù sao thì bánh của tiệm thứ 3 cũng rất là ngon! Hẳn là sử dụng loại mì được trồng ở nơi có đất đai phì nhiều hơn những chỗ khác. Bột mì cũng có loại này loại nọ...]
...Giọng nói ấy đang đánh giá vị ngon.
Giọng nói kia thao thao bất tuyệt dồn dập vào Cale. Chuyện này không được nhắc tới trong truyện mà? Vong hồn đầy oán hận ấy sau khi tán thưởng vị ngon của bánh đã giải thoát được nỗi oán hận của mình.
Cale nhăn mặt. Cậu nhớ lại về những Năng lực Cổ Đại xuất hiện trong [Sự ra đời của Anh Hùng], trong số đó năng lực duy nhất không chưa có ai sở hữu, 'Khiên Bất Hoại'
'Cứ thế này thì sẽ chẳng lấy được gì'
Tại sao thứ năng lực mà không có ai đoạt được lại xuất hiện trong truyện? Cậu chợt nghĩ vậy nhưng cái giọng nói hối hả kia lại quá nhiều lời.
[..bởi thế mà ta đã no bụng rồi, ngon lắm!]
Bla bla bla bla.
Chẳng rõ nỗi hận của cô ta là phàm ăn hay là không được nói nữa. Sau một hồi lâu phải nghe cô ta đánh giá vị ngon thì Cale gật đầu rồi định ngắt lời cô ta.
[..Bởi thời Cổ Đại chẳng có những vị ngon như vậy. Những kẻ tự nhận là sùng bái thần linh ở Dạ Lâm cho ta những thứ chả ngon gì cả..]
Nhưng khi cô ta nhắc đến chuyện thời Cổ Đại, Cale lại chờ thêm một lúc.
[Mặc dù ta đã bị đuổi khỏi đó vì bản tính phàm ăn. Cũng chẳng phải chuyện đáng cười. Tất nhiên là khi đó ta đã đi cùng đồng đội. Bọn ta đã định uốn nắn lại thế giới này]
Cale cần nhiều 'Năng lực Cổ Đại' nên cậu cần biết sử tích về những năng lực này. Tuy nhiên ngay sau khi nhắc đến thời Cổ Đại thì câu chuyện về vị ngon của bánh mì lại tiếp diễn. Cale ngắt lời.
[Ta dù có bị tăng cân cũng không thể từ bỏ được vị ngon này. Phải ăn những thứ bẩn thiu rồi chết đói thật uất ức..]
"Phải rồi. Quả là một bài đánh giá ẩm thực đầy chuyên nghiệp và vĩ đại. Chỉ là hơi ồn à–"
Giọng nói ấy ngắt lời cậu.
[Ngươi hiểu được bài đánh giá của ta sao, ngươi quả là một người tốt! Cảm ơn ngươi]
....có thể nói chuyện được mà cứ như không. Cậu không nắm bắt được cái tình huống này. Dù sao thì sau lời cảm ơn ấy cậu không nghe thấy giọng cô ta nữa. Cale nhìn cái cây trước mặt.
"Thật kì ảo"
Cây ăn thịt người, cái cây đen sì giờ đang chuyển sang màu trắng. Và những mầm lá xanh bắt đầu nảy mầm. Dưới màn sương, khung cảnh ấy càng thêm huyền ảo.
Ùuuuungg-
Tiếng gầm đầy mạnh mẽ thay vì sự tăm tối như trước đó. Cale khụy một bên gối rồi ngồi xuống trước cái lỗ. Trong lỗ có một ánh sáng trắng đang tỏa sáng. Cale cầm ánh sáng ấy trong tay. Cậu nhắm mắt.
'Là thứ này'
Ánh sáng mạnh mẽ và ấm áp ấy như bao bọc lấy tay cậu. Cale mỉm cười và lần cuối cậu nghe thấy giọng nói ấy. Một giọng nói thanh nhã và ấm áp.
[Ta sẽ bảo vệ ngươi.]
Phhhhhaaaátttttt-
Trong khoảnh khắc ngắn, ánh sáng rực rỡ ấy bao bọc lấy cậu. Ánh sáng mang sắc bạc ấy luẩn quẩn xung quanh người cậu. Rồi nó tụ lại tập trung về tim cậu.
"Huuh"
Cậu thở một hơi thật dài và mở măt. Không hề đau đớn. Mà sức mạnh ấm áp và thanh nhã ấy khiến cậu cảm thấy rất hài lòng.
Cậu kéo áo lên.
"Được rồi"
Vị trí có trái tim. Trên vị trí đó, có một tấm khiên bạc nhỏ được khắc lên. Khác với hình xăm, tấm khiên giống như vừa được vẽ bằng màu, rực rỡ và đẹp để ấy được khắc lên ngực cậu. Tấm khiên bảo vệ và đặt tính mạng của chủ nhân là trên hết. Lời thề ấy được khắc ghi ngay tại vị trí của trái tim. Tấm khiến này sẽ tồn tại cho đến khi tim cậu ngừng đập.
"Tuyệt thật?"
Cậu cảm nhận được sức mạnh đang bao bọc trái tim mình. Không gây ra cản trở gì ngược lại nhờ sức mạnh đang bao bọc ấy mà nhịp đập của trái tim trở nên mạnh mẽ, khỏe khoản hơn. Tùy vào đặc tính của mỗi 'Năng lực Cổ Đại' khác nhau mà cho những tác động khác nhau.
Phhhhaátt-
'Khiến Bất Hoại' hiện ra trước mặt Cale. Một tấm khiên bạc trong suốt che phủ hết toàn bộ người cậu. Hai bên tấm khiến có đôi cánh bạc. Nhờ đôi cánh này mà cậu có thể cố định hay di chuyến tấm khiên. Và cậu cũng có thể điều chỉnh kích thước của nó.
Cale ngay lập tức cảm nhận như mình hòa làm một với sức mạnh ấy. 'Năng lực Cổ Đại' hữu dụng ở chỗ có thể ngay lập tức làm quen và sử dụng thành thạo. Bởi thế mà dù là sức mạnh vay mượn nhưng vẫn được các Anh Hùng sử dụng.
Cale nở nụ cười.
'Tối thiếu là 2 lần'
Cale suy nghĩ dựa trên đối thủ là kẻ mạnh nhất hiện tại quanh cậu, Choi Han. Cậu có thể chặn được khoảng hai đường kiếm của Choi Han.
'Sức mạnh vay mượn này có sức phòng thủ lớn hơn mình tưởng'
'Khiên Bất Hoại' trái với cái tên, tấm khiến này có thể vỡ. Chỉ là không mất đi. Trước một lực tấn công mạnh nhất định thì tấm khiên sẽ vỡ chỉ chừa lại một phần để có thể bảo vệ được trái tim của chủ nhân. Và sau một thời gian nhất định thì sức mạnh này sẽ được hồi phục. Nguyên lý của nó dựa vào sinh lực của trái tim.
Trái tim còn đập. Trái tim ấy chính là nguồn sức mạnh của tấm khiên. Tấm khiến và trái tim trở thành sức mạnh cho nhau. Nếu vậy, giả sử như trái tim ấy mạnh lên thì tấm khiên sẽ ra sao?
'Tất nhiên là trở nên vững chắc hơn'
Có rất nhiều cách để cường hóa 'Năng lực Cổ Đại'. Cale dự định sẽ cường hóa cái khiên này dọc đường lên thủ đô. Phòng khi có kẻ mạnh như Choi Han muốn giết mình, cậu cần cường hóa tấm khiên có thể chống chọi được 10 phút, à không, khoảng 5 phút.
Như cây ăn thịt, 'Năng lực Cổ Đại' nếu không phải do là 'tình cờ phát hiện' thì rất khó để đạt được. Và người biết nhiều nhất về những sự tình cờ này là Cale Henituse. Chính là cậu người đã đọc đến tập 5 của bộ truyện. Cale nhếch mép. Cậu thò tay sờ tấm khiên. Cảm giác thật thích.
Nhưng có một thứ cậu không vừa lòng.
"..trông nó thần thánh quá"
Nếu để lộ năng lực này ra nhưng vậy thì trông chẳng khác gì những tấm khiên thần thánh được Hiệp sĩ của Thần Linh cầm cùng với kiếm trong thần thoại cả.
Dĩ nhiên là chủ nhân cũ của tấm khiên này là một Thần Nữ nhưng giờ đã là quá cổ, chủ nhân hiện tại, Cale Henituse là kiểu người ghét Thần Linh.
'Dù sao, mình cũng có nhiều việc phải dùng đến nó'
Mấy chuyện đánh nhau sẽ nhường hết cho mấy kẻ khác. Khi mà vụ khủng bố xảy ra ở thủ đô. Giả như lúc ấy xảy ra chuyện nguy hiểm thì cứ khiến cho tấm khiên thật bé và mờ nhạt rồi dùng là được.
Cale thu lại 'Khiên Bất Hoại' về tim, gõ nhẹ vào cái cây chuyển trắng kia, rồi rời khỏi chỗ đó. Cơn mưa phùn trong làn sương khiến vai cậu bị ướt.
Cậu khá thích làn sương này, nhưng không hề thích phải dầm mưa, bước chân cậu vội hơn và hướng thắng về nhà Bá Tước. Lúc ấy.
Nyannn- Nyan-
Trong giây lát, Cale thấy lạnh gáy. Trước lối rẽ vào ngay trước nhà Bá Tước. Cậu thấy hai cặp mắt vàng kim rực rỡ. Mặt cậu nhăn lại. Là hai con mèo con với bộ dạng dầm mưa rất đáng thương. Tụi nó kêu nhéo lên và tiến đến gần Cale. Và một con mèo thì vừa lấy chân gãi gãi đầu.
"Hah"
Cale thở dài rồi bước đi. Hai con mèo con đã theo cậu. Mấy thứ bé nhỏ với đôi chân ngắn ấy vẫn bất kịp cậu.
"Thiếu gia, đây là gì vậy ạ?"
Khi vừa về nhà Bá Tước, cậu đụng mặt Hans. Hắn ngẩn mặt ra, mắt mở to tròn xoe. Nhìn qua thì là một khuôn mặt bị sốc. Cale tặc lưỡi rồi chìa thứ đang cầm trên tay ra.
"Đừng có nói thừa, cầm lấy"
Đồng tử của Hans giao động.
"Những chú mèo bé nhỏ sao có thể đ-áng yêu và d-dễ thương như thế này chứ!"
Phó quản gia Hans quả rất có tố chất của một quản gia. Không biết phải làm thế nào khi nhìn hai con mèo, Hans nhẹ nhàng ôm lấy chúng vào lòng.
Bị Cale túm lủng lằng đưa đến đây nhưng khi nằm trong lòng Hans, hai con mèo vẫn chăm chú nhìn cậu.
"Thiếu gia, tôi có thế chăm sóc cho hai ngài mèo đây không ạ?"
"Tùy ngươi"
Khóe môi Hans mấp máy và tỏ ra rất thích thú. Cale nhìn điệu bộ ấy của Hans, rồi lướt qua 2 con mèo và nói thêm.
"Ah, thêm nữa, cứ cho đồ ăn thì chúng nó sẽ im lặng. Với lại tụi nó là chị em"
Hai con mèo giật thót và run rẩy. Chúng mở to đôi mắt vàng kim và hướng về phía Cale.
"Vâng?"
Hans ngẩn người hỏi lại, Cale tiến gần lại chỗ hắn. Rồi cúi xuống xoa đầu hai con mèo. Cậu cứ nghĩ không lẽ nào lại vậy, nhưng tới lúc này cậu đã chắc chắn.
Cái lúc mà con mèo lông bạc tiến đến gần, mùi hương dược liệu cậu đưa cho bé gái tỏa ra từ người nó. Khi bế hai con mèo bị ngấm nước mưa, cái mùi bít tết và patsa thịt hun khói mà cậu cho cặp chị em sáng nay thoang thoảng bốc lên. Sau khi đã sắp xếp lại những chuyện này trong đầu, cậu đã chắc chắn.
"Tưởng ta không biết hả?"
Đôi mắt hai con mèo con giao động. Cale nhìn cặp chị em mà mình cho thức ăn mấy ngày nay, khóe miệng cậu nhếch lên.