Chereads / Lichaeng • Chrysalism • / Chapter 2 - The Truth

Chapter 2 - The Truth

"Love me like you do."

.

.

.

Mùa đông năm 1917, vương quốc Anh, phủ Bá Tước.

- Mason, chúng ta phải làm gì để Rosé nghe lời và đi dự tiệc hoàng gia Công nương Vivian đây? - Bên ánh lửa hồng, Công nương Claire rầu rĩ, một tay nâng tách trà, một tay vuốt ve chú chó Hank của con gái nhỏ, nhẹ nhàng đưa bức thư mời của công nương Vivian cho Bá Tước Mason.

Nhà họ Park là gia tộc vô cùng giàu có. Sự quyền lực trong bàn tay gia tộc Bá Tước Mason Park đã thâu tóm hoàng gia hơn 1 thế kỷ nay. Vì vậy bên cạnh đó, việc thành gia lập thất cho cô con gái út - Tiểu thư Rosé cũng là một chuyện vô cùng quan trọng.

Công nương Vivian, hay còn gọi là Vương Phi Vivian, chính là vợ của Thái Tử Leonardo, Thân Vương xứ Carlsberg. Con trai trưởng của Công nương Vivian, Vương Tôn Albert, cùng với việc Rosé đang được Thái Tử Leonardo chọn làm con dâu của hoàng gia. Tất nhiên, cha mẹ nàng vô cùng tán đồng chuyện này. Xét về tuổi tác, Rosé đã 17 tuổi, hoàn toàn có thể gả cho Vương tôn Albert. Chỉ là Vương tôn Albert đã gần tứ tuần, điều này khiến nàng thấy vô cùng chán ghét.

- Em đừng quá nuông chiều nó! Là con gái của 1 Bá tước mà dám chống đối hôn nhân của mình, vậy mà cũng xứng đáng làm con ta ư? - Bá Tước Mason nổi giận. Công nương Claire nhận lại từ tay chồng bức thư mời, tiếp tục nghe ông nói, - Mà em đừng quên, đây là lời mời đích thân Công nương Vivian và Thái tử Leonardo cho người đưa tới, vinh dự không nói hết.

Bá Tước Mason lắc đầu, nhìn ra phía bản đồ đang treo ngay ngắn trên tường, ngao ngán nói:

- Chiến tranh giữa xứ Carlsberg của chúng ta và xứ Ucrainia chuẩn bị nổ ra, không biết tới bao giờ mới chấm dứt, nếu không mau củng cố lại địa vị cho gia tộc chúng ta, sau chiến tranh, sẽ chẳng có ai nhớ đến những gia tộc lớn như nhà chúng ta nữa mất.

Rosé ở trên tầng nghe thấy hết mọi sự việc, uất hận đi vào bên trong căn phòng của mình. Là con gái của một Bá Tước giàu có, sống trong một căn biệt thự, sở hữu những thứ xa hoa nhất của con người, nhưng nàng chưa từng cảm thấy hạnh phúc. Chị gái của nàng, Công tước Phu nhân Alice, cũng bị bắt gả cho Công Tước xứ Carlsberg.

Người mà chị nàng yêu cũng bị cha thẳng tay giết chết, chỉ vì anh ta cản trở cuộc hôn nhân chính trị của hai bên gia tộc, cũng như, chỉ vì... anh ta là một dân thường nghèo nàn rách nát. Giống như lời của Bá Tước Mason, anh ta là kẻ khốn nạn, tầng lớp chỉ xứng đáng rửa chân cho chị gái nàng mà thôi.

Phu nhân Alice cũng vì thế mà đã bị ép phải lấy Công tước xứ Carlsberg, dù chị cũng chẳng hề muốn. Song, vì lợi ích cả gia tộc và mưu cầu an toàn về chỗ đứng trong giới chính trị, Bá Tước Mason nhẫn tâm hy sinh và để con gái đi, mặc sự đau đớn mà Công tước Phu nhân Alice cầu xin, cũng như thiên tính người mẹ của chính vợ mình, bà Claire.

Rosé nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy bản thân giống như một con chim bị giam lỏng trong chiếc lòng đẹp đẽ, chờ đợi để mua vui cho con người, hạ thấp để hầu hạ, nhún nhường kẻ khác. Nàng không, và cũng chưa bao giờ cam lòng.

Nàng chỉ muốn có một hạnh phúc cho riêng mình, một hạnh phúc mà nàng biết, có thể sẽ không bao giờ tồn tại trong xã hội này.

Tách.. Tách... Bên ngoài trời bắt đầu mưa. Trong lòng Rosé lúc này cũng đang nổi bão tố.

Các cung nhân ráo riết chạy ra thu dọn quần áo, dọn dẹp biệt thự và đóng các cửa lại. Mưa càng ngày càng to, sấm chớp đùng đùng, vang khắp cả một trời. Rosé sợ hãi, bật đèn lên rồi lại ngồi mân mê những bức tranh mà nàng từng vẽ.

Rosé có một niềm đam mê tột cùng với nghệ thuật. Nàng không chỉ yêu thích, mà nàng say mê, đắm chìm vào sự cuốn hút của nó với mình. Không phải chỉ là nghệ thuật, nó còn là cả một thế giới trong mắt Rosé. Nhưng việc theo đuổi nghệ thuật là điều không thể với Rosé, nhất là khi nàng còn là một tiểu thư khuê các, là hậu duệ của Bá Tước Mason và càng hơn thế là một đứa con gái.

Vào mấy ngày trước, công nương Claire mang đến cho nàng một chiếc vòng cổ. Rosé hiếu kì, hỏi về chiếc vòng thì công nương Claire kể rằng, vào thế chiến thứ 1 - "Mặt Trăng Đen" (Dark Moon), chiếc vòng được chính Nữ hoàng Sofie đệ nhị ban cho Công nương Lil, thân mẫu của Thái tử Leonardo, sau đó tới Công nương Vivian và cuối cùng là nàng, là vật tín nhiệm mà hoàng gia dùng mỗi khi ngoại giao với vương quốc khác, chỉ dành cho các Vương Phi, Vương Hậu và Hoàng Hậu, tức con dâu Hoàng gia.

Chẳng lẽ đã đến mức này rồi sao? Nàng không còn lối thoát, không còn đường lui cho mình rồi ư? Đây là ý mà Công nương Vivian ngầm báo cho gia tộc Park: Nàng đã được chỉ định để trở thành Công nương, vị Vương phi tiếp theo của Hoàng gia.

Rosé khổ sở nhắm mắt, từ từ đeo lên chiếc cổ trắng nõn nà của mình. Sự lạnh lẽo từ chiếc vòng chạm vào cổ khiến Rosé giật mình.

Những thứ hào nhoáng thì thường khiến người khác ghê sợ.

.

.

- Cốc cốc cốc... Tiểu thư, em vào được không? - Tiếng của hầu gái nhỏ Wenny vang lên khiến cho Rosé bừng tỉnh. Nàng đứng dậy, vội đáp lại, - Em vào đi.

Hầu nhỏ Wenny đi vào, mang lên một cốc sữa dê ấm, để lên bàn rồi từ từ nói:

- Tiểu thư, Công nương bảo em mang lên cho cô. Đúng rồi, vừa nãy em thấy ở bên ngoài biệt thự phủ chúng ta có một cô gái kì lạ lắm.

Câu chuyện của Wenny luôn thu hút sự chú ý của Rosé, nhưng lần này có vẻ khá lạ, vì nó mang một cái gì nó rất cuốn hút với nàng. Rosé trực tiếp hỏi lại:

- Cô gái nào cơ?

Wenny mang cốc sữa đã có khăn bọc xung quanh đưa cho nàng, nhanh nhẹn đáp:

- Cô gái ấy ăn mặc trông vô cùng cao quý, nhưng cô ấy lại bị dầm mưa, người ướt nhẹp, em không thấy rõ mặt của cô ấy, nhưng có vẻ vô cùng khổ sở.

Tiếng mưa rào rào ngoài cửa sổ ngày càng lớn. Đột nhiên dưới nhà vang lên những tiếng kêu to, tiếng cửa lớn mở ra khiến Rosé cảm thấy hoang mang lạ kì. Giờ này còn ai tới đây nữa? Chẳng lẽ...

- Chuyện gì ở dưới mà ồn ào vậy?

Ngay khi nghe những tiếng hỗn loạn dưới kia, bên ngoài liền vú Zelda gọi vào:

- Tiểu thư, Wenny có ở trong không ạ? - Chưa kịp đợi Rosé nói, Wenny đã mở cửa đi ra, - Cháu đây ạ!

- Cô gái lúc nãy bị ngất, Công nương nói đưa vào chữa trị và cho tá túc, đi giúp mọi người mau! - Vú Zelda giọng nói gấp gáp, dặn dò Wenny rồi nhanh chóng đi xuống. Rosé nghe vậy, lập tức muốn đi xuống cùng, cũng quên mất việc phải tháo chiếc vòng kia ra mà cũng gấp gáp đi theo Wenny.

Công nương Claire và Bá Tước Mason thấy nàng đi xuống, không khỏi bất ngờ mà hỏi:

- Con xuống đây làm gì?

- Cô ta là ai vậy mẹ? - Rosé tò mò hỏi, đúng lúc đó thì cô gái kia được các thị vệ gác cổng đỡ vào.

Rosé hiếu kì khi khuôn mặt của cô gái kia hoàn toàn bị che phủ. Toàn thân cô bị dính đầy bùn và bụi bẩn. Quần áo cô ta rách tươm tả và người thì dính đầy máu làm tanh cả một xó xỉnh. Rosé khiếp đảm, cố gắng mường tượng ra khuôn mặt cô gái kia nhưng ngay lúc này nàng bị ánh mắt nhắc nhở của Công nương Claire về hành động lỗ mãng kia làm vô thức sợ hãi.

Bá Tước Mason nhìn quần áo của cô gái kia, hứng thú nói:

- Claire, có vẻ là một nữ bá tước. - Công nương Claire nhìn theo, trong giọng nói cũng lộ ra ý cười, - Ôi lạy Chúa! Chúng ta cũng chẳng cần tới cái ơn này, Mason anh. Nhưng nếu có thể mở rộng mối quan hệ giữa các gia tộc, không nên phí hoài thời cơ.

Rosé bị những lời nói thực dụng kia của cha mẹ làm cho bất lực. Nàng đã nghe và quá quen với sự ngạo nghễ của họ, nhưng trong một vài vấn đề nào đó, Bá Tước Mason và Công nương Claire làm nàng cảm thấy họ cư xử hệt như một lũ hạng bét trong con tàu chứa đựng sự xa hoa tột bậc. Nó đúng là như vậy, thật khiến người khác chê cười và khinh bỉ làm sao!

- Mau đưa vị kia lên phòng dành cho khách, cứu chữa cho ả, nhớ phải thật thận trọng, vì có lẽ ả là con mồi béo bở mà ta chuẩn bị dùng. - Nói xong, Bá Tước Mason cũng khoác áo rồi đi ra ngoài, lúc đi còn không quên nói vọng vào, - Ta đi tới chỗ Bá Tước Watson bàn giao công việc, em hãy chăm lo cho vị kia, Claire.

- Vâng thưa anh. - Công nương Claire nhẹ giọng đáp. Chờ tới khi Bá Tước Mason rời đi khuất bóng, bà thận trọng bước đến gần cô gái vừa nãy rồi dặn dò các hầu gái, - Gọi Bác Sĩ Hogarth tới rồi chuẩn bị đồ cho cô ta. Nhớ phải thật cẩn thận nhé...

- Vâng ạ! - Mọi người đồng thanh đáp rồi nhanh chóng làm công việc của mình.

- Còn con, lên tầng nghỉ ngơi đi, mai chúng ta sẽ nói chuyện sau. - Dứt lời, Công nương Claire đi một mạch lên tầng cùng vú Zelda.

Cô gái kia cũng được đưa lên phòng, rất nhanh đã gọi được bác sĩ đến. Rosé không muốn bị mẹ nàng để ý nữa, liền quay gót về phía phòng mình ở ngay cạnh.

- ... Wenny, có gì sang báo cho ta biết một tiếng. - Bất giác, Rosé cảm thấy lo lắng cho cô ả kia. Không biết cô ta đã trải qua những chuyện gì, và cô ta là ai, đó là điều chưa một ai biết rõ.

Rosé mệt nhoài, đi lên phòng cùng Wenny. Được hầu vệ sinh và thay đồ xong, Rosé tĩnh lặng đọc sách, ngủ quên rồi đắm chìm vào giấc mơ của mình.

.

.

Trong giấc mơ, Rosé thấy được lịch sử kì lạ của chiếc vòng. Từ Nữ Hoàng Sofie, Công nương Lil tới Công nương Vivian, Rosé nhìn thấy người kế nhiệm tiếp theo đang đeo chiếc vòng đứng đối diện với mình. Dù không nhìn rõ mặt, nàng biết đây là một tiểu thư còn trẻ tuổi. Chiếc váy lộng lẫy mà cô ta mặc, khí chất kiêu hãnh và sự hợm hĩnh của cô ta làm nàng biết rằng, Công nương tiếp theo của Hoàng gia không phải nàng.

Rosé phấn khích, nhưng rồi nàng muốn nhìn xem mặt của cô gái kia là ai. Nàng nghĩ rằng chắc chắn phải vô cùng bản lĩnh mới có thể được thay thế nàng, con gái của Bá Tước Mason Park, người quyền lực dưới một người mà trên vạn người.

- Chính là cô! Cô đi chết đi! - Đang chìm đắm trong cảm xúc, cô gái đeo chiếc vòng kia đột nhiên lao vào, một nhát đâm vào người Rosé. Máu chảy lênh láng khắp một vùng đất. Rosé đau đớn, cố dùng tay với lấy với để kéo chiếc mặt nạ trên mặt cô ả xuống, nhưng không còn kịp nữa. Ả giơ tay lên, một nhát định đâm chết nàng.

- Á! - Rosé bị giấc mơ quái gở kia làm giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi nhễ nhại chạy dọc theo sống lưng của nàng rơi xuống.

Giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng đàn sói gào rú và tiếng cú kêu làm nàng càng thêm thập phần rùng mình. Rosé thận trọng ngồi dậy, đi tới bên cửa nhưng có gì đó trong cái tôi vẫn ngăn cản không cho nàng ra ngoài. Dẫu vậy, lời gọi thiêng liêng nào đó đang dẫn Rosé đi tới căn phòng kia...

Cánh cửa phòng bên hé mở, Rosé tò mò nhìn vào góc giường thì vẫn lờ mờ không rõ nét về khuôn mặt của cô gái kia, nhưng bóng dáng, cơ thể quen thuộc kia như quấn lấy tâm trí nàng. Rosé khốn khổ thốt lên:

- Chúa ơi, khốn nạn thân con! Con đã làm gì để phải chịu sự dày vò của cuộc hôn nhân này?

Tiếng thở đều đều, ổn định của cô gái dần vang lên. Rosé hiếu kì vô cùng, từ từ bước vào trong, đi qua cánh cửa nhìn thấy ánh sáng trăng rọi vào căn phòng tối tăm kia. Khuôn mặt của người con gái kia dần dần hiện ra, Rosé nhấc tà váy dài của chiếc áo ngủ lên, chậm chạp đi tới bên giường, nơi một cô gái bị thương nặng đang hôn mê sâu...

.

.

.

.

End.