Chereads / (ABO -NP ) VÌ GẶP ĐƯỢC EM. / Chapter 1 - Chương 1.

(ABO -NP ) VÌ GẶP ĐƯỢC EM.

Gaubongnho
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 2.9k
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chương 1.

Đứng bên bờ vực, gió thổi qua tai làm mái tóc màu đen sắc đỏ của người con gái bay lên. Nhìn ra phía xa chân trời :

Cuối cùng cũng kết thúc rồi.!

Thầm nghĩ cô gái dang tay ra , ngã người xuống vực thẳm. Nơi đó đen tối sâu thẳm như muốn nuốt trọn thân ảnh bé nhỏ của cô gái. Nhắm lại đôi mắt, lần đầu trong đời cô nở nụ cười ,mang theo giải thoát cùng nhẹ nhõm.

Bên tai như có hàng ngàn sinh linh đã chết dưới tay cô đang đòi mạng vậy, làm sai cũng nên trả giá có lẽ đạo lý này rất đúng.

Cứ ngỡ như thế rời đi, chỉ là sau đó cô cảm nhận được đau đớn, không phải do nhảy vực mà do như bị sức nóng của lửa ảnh hưởng, mở bừng mắt ra.

Xung quanh lửa đang bùng cháy, mà bản thân cô đang nằm trong chiếc xe đang bị cháy.

Nhảy vực như thế nào nhảy vào xe? Đây là tình tiết quỷ dị gì?

Không có thời gian suy nghĩ, cô liền bò người khỏi xe, chỉ là hình như thân thể chân bị thương nên cô đành bò lết chui ra.

Bò ra được một đoạn cả người cô đau nhức nóng rát do sự tiếp nhiệt vừa rồi trong đó, cơ thể mệt mỏi rã rời cô bò người dậy, đưa mắt nhìn quanh đây, nhìn thân thể mình, chắc chắn đây là thân thể cô, không sai được chỉ là...hình như có chút trẻ thì phải?

Không lẽ nhảy vực một lần liền được khuyến mãi gói ưu đãi trẻ hoá da cải thiện tuổi tác?

Ở đây và một con đường mòn vắng vẻ, nhìn chiếc xe bóc cháy, nhìn cùng những lỗ thủng trên lóp xe kia, nhìn ra được...thân thể này đang bỏ trốn hay nói đúng hơn là bị truy đuổi.

Im lặng men theo vách đá đi từng bước nặng nề, cô thở dài mệt mỏi.

"Hộc...hộc ..." thở gấp cô đưa tay đỡ đầu, cả đầu đau nhức hoa mắt. Không lẽ lại chết lần nữa. Cũng tốt sống như thế cũng chả ít gì.

Sống không có nhân tính, chỉ có thể mặt người sai khiến không bằng chết đi có thể tiêu dao tự tại cũng không chừng.

Nhắm mắt lại, định từ bỏ ai ngờ phía sau truyền đến tiếng động sau đó là ánh sáng đèn chiếu vào mắt cô. Đưa tay che mắt nhìn phía xa xa, thấy rõ một chiếc xe ô tô sang trọng đến gần, sau đó là tiếng người lại gần. Bên tai tiếp truyền đến giọng nói nhu nhu mềm mại nữ tính:

"Cô ấy không sao chứ? Chúng ta mang cô ấy về đi."

"Mang về làm gì. Chỉ phiền thêm thôi." Tiếp đó là một cái giọng nam trầm tính mang theo lành lạnh hơi thở.

"Nhưng cô ấy dù sao cũng là Beta chắc cũng không sao. " Nữ tính kia không đồng ý nói.

"Thôi tùy em vậy " Nam nhân kia như đầu hàng tùy ý nói.

"Hảo."

Cảm nhận được cơ thể bị nâng dậy, muốn mở mắt ra nhưng mí mắt nặng nề khiến cô lâm vào bóng tối sâu thẳm chỉ là bên tai hơi thở lạnh lẽo cùng vòng ngực rắn chắc lại an toàn đến lạ cũng nguy hiểm đến sợ hãi lòng người.

Chìm vào một giấc mộng dài, cô thấy bản thân bị đánh đập, bị cho uống thứ thuốc đó, cơ thể bị đem ra nằm bất động mặt người phẫu thuật trên mình, sống không còn ánh sáng, mất đi giọng nói, chỉ có thể phục tùng người khác. Vì những kẻ đó lơ là, bắt được một lần cơ hồi liền bỏ trốn, chỉ là không may bị đuổi sát rơi xuống vách núi, bỏ mạng .

"A..." Bật dậy, cả người cô đầy mồ hôi lạnh, những giấc mơ kì lạ đó, chính là thân thể này từng trải nói đúng hơn chính là bản thân cô. Chỉ là...tại sao lại có gì đó rất kì lạ. Chẳng hạn như...cô chưa từng bỏ trốn cũng chưa từng bị truy sát, rơi vách núi. đây là chuyện gì.?

Cạch...

Một tiếng mở cửa kéo cô ra khỏi giấc mộng của quá khứ, nhìn ra cửa người vào là một cái nữ hài tử, nàng ta có chút ngượng ngùng nhìn cô:

"Cái đó... chị tỉnh rồi sao ? "

Không nói cô đưa mắt nhìn chằm chằm nữ hài tử, mắt đầy phòng bị, tràn ngập xa cách, thấy như thế nữ hài tử liền đỏ mặt :

"Chị đừng sợ...em...ừm đêm qua lúc đi ngang đường...em thấy chị cả người bị thương nên...." xoắn xuýt giải thích .

Nghe hiểu ra ý nàng ta, cô gỡ sự phòng bị đi, nhưng sự xa cách vẫn vậy, giơ tay ra kí hiệu, nàng ta khó hiểu nhìn, cô nhận ra bản thân quên mất người này mãi sẽ không hiểu mình nói gì.

Chỉ chỉ điện thoại trong túi cô gái, nàng ta hiểu ý đưa ra. Cô đánh một dòng tin

[ Tôi không nói được. cảm ơn đã cứu tôi.]

Hiểu ý, cô gái kia tỏ vẻ ái ngại, lắc đầu bảo không sao sau đó nói với cô:

"Cái đó....Em là Diệp Linh Nhã, em là Omega "

Omega ? Đây là cái quỷ gì nữa?

Trong đầu linh quang trợt loé qua, đôi mắt trợn ngược nhìn cô gái trước mặt , lấy điện thoại kia nhắn tiếp :

[ Diệp Linh Nhã, nữ sinh 18 tuổi, học trường A danh giá? Bạn thân là Lục Tuyết Ân.]

"Sao...sao chị biết ?" kinh ngạc nhìn cô. Linh nhã che miệng .

Khoé môi giật giật nhẹ, thế mà đúng rồi. Thế nào mà lại là.cái quỷ quái thế giới này???

[Nghe người ta nói. ]

" À thì ra thế." nghe cô nói vậy, liền ngay ngốc tin theo. Dù sao gia đình này ấy cũng có chút danh giá nên nghe cô nói cũng không nghi gì.

Đơn thuần và ngốc nghếch Omega là ấn tượng của cô với người này cũng như trong sách miêu tả.

Nếu nói thế, thân phận cô lúc này chắc hẳn là...

[ Tôi là Beta đúng.không? ]

"Ân đúng thế. Chị không biết sao?" nghi hoặc nghiêng đầu hỏi.

Nghe thế cô liền thở phào nhẹ nhõm, tốt còn mừng không phải là O hay A này nọ. Không trách cô, đối với cái này thế giới ngay cả A cũng ăn được A thì có gì không lo.

Chính xác mà nói, nữ chính thế giới này là một Alpha còn nam chính hả? Hơi bị đông dân...toàn là Alpha!

Mà cái trước mặt nữ sinh cũng chỉ là một cái nữ chính hờ Omega mà thôi. Nghĩ nghĩ, cô nhắn lại :

[ Ta...không nhớ gì ...]

"A? ?? Mất trí nhớ đi?? " Kinh ngạc trợn to đôi mắt. Nhìn gương mặt xinh đẹp không chút nào tì vết nhìn chằm chằm bản thân , Linh nhã đỏ mặt. Mẹ ơi!! Chị gái này cũng quá xinh rồi.

"Cái đó...để em đi tìm bác sĩ cho chị. Chị đợi em chút." Nói liền xông ra ngoài không để cô ú ớ gì. Cô còn chưa nói xong mà.

[ Tôi không nhớ gì về mọi thứ xung quanh...nhưng tôi nhớ tôi là ai.]

Đáng tiếc không người đọc được.

END.