Chapter 8 - CHƯƠNG 7: THĂNG CHỨC

CHƯƠNG 7: THĂNG CHỨC

Trans+Beta: Hac_laoto

***

Hóa ra, "Các biện pháp đối phó với Ma Lâm" của bộ "Quốc phòng" chưa phải là khoản tiêu tốn nhất đối với ngân sách.

Ban đầu, người ta nói rằng chướng khí từ Ma Lâm bùng phát theo chu kỳ cứ 100 năm một lần, nhưng trên thực tế, thời gian này không còn chính xác, bởi đã 120 năm trôi qua kể từ sự cố cuối cùng. Trước đó, vì Thánh Nữ có thể được tìm thấy ở trong vương quốc hoặc các nước láng giềng, nên ngân quỹ dự phòng còn dư dả khá nhiều. Bởi vậy, những người thuộc thế hệ không quen với Ma Lâm đã tùy tiện sử dụng khoản tích lũy đó mà chẳng hề tính toán bất cứ điều gì cho tương lai.

Rồi đến hiện tại, khi chướng khí bắt đầu có dấu hiệu bùng phát trở lại, vương quốc đã chi ra một khoản lớn ngân sách để thực hiện nghi thức bí thuật, bằng cách này, Seiichirou bị bắt cóc từ thế giới bên kia như "tiền thưởng" của Thánh Nữ.

Ngân sách vốn dĩ chỉ dành cho Thánh Nữ giờ đây lại phải tính toán chia thêm cho một người. Tuy nhiên, anh cũng không có ý định từ chối khoản thanh toán đó. Bởi khi bị bắt cóc, anh đã mất tất cả tài sản, gia đình và bạn bè – những điều anh dày công vun đắp từ trước đến nay. Mức bồi thường ấy là số tiền vương quốc hiển nhiên phải hoàn trả cho anh.

Rắc rối ở đây là vị hoàng tử đệ nhất, người có vẻ say mê truyền thuyết về Thánh Nữ được lưu truyền, đã quan tâm đến mọi nhu cầu của Yua.

Điều này không hẳn là không tốt. Cậu ta có thể làm bất kỳ điều gì cậu ta muốn, cho dù vì mê đắm hay ngưỡng mộ, miễn là số tiền đó thuộc về cậu ta.

Tuy nhiên, mọi thứ trao cho Yua đều được lập hóa đơn như chi tiêu quốc gia dưới cái tên "Ngân sách của Thánh Nữ".

Không chỉ vậy, riêng chi phí hỗ trợ cuộc sống hàng ngày của Yua thôi cũng nhiều gấp ba lần số tiền mà Seiichirou nhận được rồi. Anh không phàn nàn gì về sự khác biệt giữa "Thánh Nữ" và một "người bình thường", nhưng khoản thanh toán cho phụ kiện, váy vóc, v.v đã vượt mức lẽ thường.

Theo quan điểm của hoàng tử, số tiền đó là chi phí cần thiết để Thánh Nữ làm quen với văn hóa nơi đây cũng như đảm bảo cô yêu thích vương quốc này. Nhưng ý nghĩ rằng toàn bộ tiền bạc đều là của Hoàng gia đã khiến cậu ta tiêu pha quá trớn.

'Bây giờ vẫn ổn, nhưng nếu tiếp tục để mặc thế này, sẽ rất tồi tệ một khi thiệt hại do chướng khí xuất hiện...'

Thiệt hại do chướng khí bắt đầu từ thảm thực vật, sau đó là động vật, và cuối cùng nó sẽ lan rộng như một loại bệnh dịch với con người.

Mùa màng thất bát có nghĩa là thuế khoán từ cây trồng sẽ giảm xuống. Tương tự như vậy với động vật, thu thập từ sản phẩm chăn nuôi cũng sẽ ít đi.

Dường như những nhà cầm quyền đều nghĩ rằng doanh thu từ thuế vẫn tự nhiên xuất ra ngay cả khi họ không làm gì. Seiichirou vừa cắn móng tay vừa tính toán các tình huống mô phỏng trong đầu. Anh đã vô thức hình thành thói quen ấy sau khi đến thế giới này, bởi lẽ anh buộc phải bỏ thuốc lá.

Ngoài những vấn đề đó, còn cả tá điều rắc rối khác xảy ra.

"Tại sao đơn xin ngân sách từ Đoàn Kị sĩ đệ tam bọn ta lại bị từ chối?"

Trước lần đột kích thứ hai trong ngày, Seiichirou nén một tiếng thở dài.

Cho dù Seiichirou nới lỏng các quy định của mình thế nào đi chăng nữa, không có bất cứ Bộ phận nào gửi lại đơn xin. Thay vào đó, anh nhận thấy những lời phàn nàn chỉ ngày một tăng lên.

Nếu Seiichirou chuyển đống khiếu nại cho Helmuth, ông sẽ chỉ nhượng bộ và dễ dàng chấp thuận các yêu cầu. Đó là lý do tại sao lần nào anh cũng ra mặt để giải thích, nhưng lượng người làm phiền đã vượt mức có thể chấp nhận. Họ làm gián đoạn công việc của anh, và anh không thể hoàn thành bất cứ điều gì.

"Ta không muốn nói chuyện với thằng chạy việc như ngươi, Bộ trưởng Sommelier đâu?"

"Bộ trưởng Sommelier vừa ra ngoài rồi..."

Dĩ nhiên, đó là một lời nói dối. Để đảm bảo những người khác không phải đối mặt bất kỳ phiền phức nào, Seiichirou đã căn giờ để thúc họ đi ăn trưa vào khoảng thời gian này. Mặt khác, Seiichirou cũng tự chuẩn bị một chiếc bánh mì cho riêng mình, anh không xuống căng tin mà vừa ăn vừa xem tài liệu tại văn phòng.

Tuy vậy, so với những cuộc gọi mà anh phải tiếp nhận hàng giờ ở Nhật Bản, đây giống như khoảng thời gian nghỉ ngơi thoải mái hơn.

Sau khi trải qua những ngày như thế này, điều anh lo sợ cuối cùng cũng trở thành sự thật.

Những dấu hiệu đầu tiên của đợt bùng phát chướng khí chính thức được ghi nhận.

Báo cáo về thiệt hại mùa màng từ ngôi làng gần Ma Lâm nhất được gửi đến, và tất nhiên, doanh thu thuế cũng đồng thời phải cắt giảm.

Yua, Thánh Nữ duy nhất, vẫn đang trong quá trình học phép thanh lọc nên vị hoàng tử đệ nhất dường như không muốn để Thánh Nữ quý giá của mình lại gần khu rừng ấy, vì vậy tình hình hiện tại có thể sẽ kéo dài.

Và cứ như vậy, cuối cùng thảm trạng của ngân khố quốc gia đã bị phanh phui, rồi hiển nhiên là Bộ phận Kế toán phải chịu trách nhiệm.

"Các ngươi làm ăn kiểu gì thế!"

"Hết tiền là như thế nào?"

"Các ngươi dám biển thủ công quỹ sao?!"

Bị Bộ trưởng Bộ phận Pháp chế cáo buộc hết vấn đề này đến vấn đề khác, Helmuth rơi vào trạng thái lo lắng.

Phòng Kế toán thông thường chỉ được quyền tiếp nhận và phê duyệt các đơn xin ngân sách theo lệnh của những Bộ phận khác, tại sao bây giờ họ lại buộc phải đứng ra hứng chịu mọi tội lỗi?

Với quầng thâm một lần nữa dày đặc bên dưới mắt, Seiichirou chờ Helmuth lê bước quay trở lại văn phòng.

"Ngài Helmuth, đây là chỗ tài liệu đã hoàn thành."

Nhìn chằm chằm vào xấp giấy tờ Seiichirou đưa ra, Helmuth chết lặng.

Đây không phải là lúc để họ tiếp tục làm các công việc bình thường.

Seiichirou là người dị giới vô tình bị kéo vào vòng triệu hồi Thánh Nữ. Mặc dù vương quốc đã đảm bảo anh sẽ không phải lo lắng về tiền bạc trong suốt quãng đời còn lại của mình, anh vẫn hành động như một kẻ lập dị khi tự nguyện đến làm việc tại Bộ phận Kế toán.

Vì anh mới đến từ thế giới bên kia và chưa hiểu gì về văn hóa của họ, Helmuth đã tiếp nhận anh khi được lệnh từ cấp trên. Ông không hề kỳ vọng vào Seiichirou, nhưng chẳng ai ngờ được, người đàn ông này hóa ra lại rất hữu ích.

Vì lý do nào đó, anh sẵn sàng làm thêm giờ, và trước khi Helmuth để ý thì Seiichirou thậm chí đã sắp xếp và phân loại xong các loại hồ sơ.

Anh là một nhân viên chăm chỉ đến bất thường, và bất kỳ công việc nào giao cho anh đều được hoàn thiện ở mức đáng kinh ngạc. Mặc dù đôi khi anh cũng là nguyên gây ra bất hòa với các bộ phận khác, nhưng Seiichirou luôn tự mình xử lý tốt những vấn đề này.

Tuy nhiên, Helmuth hiện tại không còn tâm trạng để quan tâm đến chuyện đó.

"Xin lỗi, tôi có thể xem cái này sau được không? Có việc phải hoàn thành ngay lập tức."

Helmuth từ chối với giọng điệu kiệt quệ, nhưng Seiichirou chỉ nhìn ông chằm chằm bằng ánh mắt đờ đẫn như thường nhật và đưa tài liệu ra một lần nữa.

"Vâng, đây là hồ sơ chi tiết về các khoản chi tiêu quốc gia trong hai mươi năm qua cũng như báo cáo thu nhập năm ngoái và kế hoạch ngân sách trong tương lai. Vui lòng đọc chúng tại cuộc họp sắp tới và giao chúng cho các quản lý cấp cao."

"... Hả?"

Helmuth nói không nên lời.

Tại buổi họp ngày hôm sau, đại diện của từng bộ phận, bao gồm cả Bộ phận Pháp chế, đều tái xanh mặt.

Tất cả báo cáo thu nhập và chi tiêu trong hai thập kỷ qua đều được tính toán lại cẩn thận kèm theo số tiền thực chi của từng bộ phận. Nó cũng bao gồm một bản tóm tắt về lượng quỹ và lý do tại sao Bộ phận Kế toán xuất ngân cho toàn bộ những năm trước đây.

Ngoài ra, bản báo cáo còn phân tích ngân sách hiện tại và ước tính chi phí thiệt hại do bùng phát chướng khí gây ra trong tương lai.

Bởi vì các nhân viên của Bộ phận Kế toán địa vị không cao, những bộ phận khác đã cố gắng gán tội cho họ. Nhưng thật không may, báo cáo về hóa đơn nhà thổ một tuần trước đã bị phơi bày, khi đối chiếu với số tiền trên đơn xin ngân sách, họ chẳng còn đường nào để chối tội nữa.

"Ngươi làm cái này sao?"

Với vẻ ngoài phong độ và mái tóc xen lẫn nâu hồng đỏ vuốt ngược ra sau, Tể tướng Kamil Calvada ngồi ở đầu phòng họp nói chuyện trực tiếp với Helmuth, người có trái tim giật thót như thể bay ra khỏi lồng ngực, ông thở gấp trước khi ngập ngừng cất lời.

"Không... Cái này...."

∴∴∴∴∴∴

"Như tôi đã nói, Bộ trưởng hiện không có ở đây nên tôi là người thay thế."

"Ta đã bảo là ta không muốn nói chuyện với ngươi!"

Khiếu nại về đơn xin ngân sách từ các thành viên Bộ phận khác ngày một trở nên phổ biến khiến Seiichirou luôn phải kìm nén ý định muốn đá thẳng họ đi. Nhưng sự thật vẫn dễ thấy rằng ngay cả khi họ đến tận đây để kháng cáo, họ cũng không thể thắng được anh.

Mặc dù gã kia nói Seiichirou không được phép mở miệng, nhưng chính Seiichirou là người đã từ chối yêu cầu đó. Không anh thì ai khác sẽ chịu trách nhiệm cho tình huống này?

"Ngài Helmuth thực sự đang họp mà~."

Không thể nhắm mắt làm ngơ thêm nữa, Norbert cố gắng ném phao cứu hộ cho Seiichirou, nhưng cậu ngay lập tức bị quát thẳng vào mặt "Chẳng là cái thá gì ngoài con trai của một Tử tước!" và cuối cùng đành phải rút lui.

Với tư cách là thành viên của Quân đoàn Kị sĩ đệ tam, người đàn ông kia nắm giữ nhiều quyền lực hơn so với một quý tộc nghèo. Thay vì vị thế gia đình, gã ta đã sử dụng cái danh Kị sĩ đệ tam để hạ thấp người khác.

"Chúng tôi đã xuất ngân sách cho Quân đoàn Kị sĩ đệ tam rồi, nếu có thêm bất kỳ yêu cầu nào nữa, chúng tôi sẽ phải khấu trừ vào chi chí ăn ở hàng năm tại ký túc xá."

Ngay khi Seiichirou nói rằng họ sẽ phải giảm mức chi phí ăn uống nếu có thêm bất kỳ yêu cầu nào khác, người đàn ông kia, như dự đoán, đã tức tối quát lớn.

"Đừng có ngu ngốc thế! Bọn ta là Kị sĩ đệ tam đấy!? Một tên làm công thấp hèn như ngươi làm sao có quyền..."

"Vậy ta là người sẽ ban quyền hạn cho cậu ta."

Giọng nói xen vào không hề thô bạo, thay vào đó là âm thanh nhẹ nhàng và điềm tĩnh vang vọng khắp căn phòng, khiến cả đôi bên đang tranh cãi bất giác phải ngừng lại.

"Hử?..."

Seiichirou nhìn về phía đằng sau thân hình cường tráng của Kị sĩ đệ tam, anh thấy một người tóc nâu đỏ ánh vàng với nước da trắng đang mặc bộ trang phục công chức dưới lớp áo choàng dài xanh đậm. Thậm chí chỉ cần nhìn thoáng qua, có thể thấy rõ người đàn ông trang nghiêm khoảng bốn mươi tuổi này là người có địa vị cao. Trước sự hiện diện bất ngờ ấy, anh chỉ biết đứng như trời trồng.

"Ng-Ngài Tể tướng!"

Hiệp sĩ lập tức cúi đầu trước người đàn ông, và những nhân viên của Bộ phận Kế toán cũng gấp rút chỉnh đốn tư thế của họ. Chỉ còn Seiichirou là hoang mang trước tình thế đột ngột nên không kịp phản ứng.

'Tể tướng... có phải giống như thủ tướng ở Nhật Bản không?'

Mặc dù Phòng Kế toán đúng là được đặt trong hoàng cung, nhưng tại sao người cao quý như vậy lại tự mình đến một bộ phận khuất tất mà không hề thông báo trước một lời?

Chẳng ai có thể trả lời câu hỏi đó, họ đều đang nóng ruột chờ đợi Tể tướng mở lời. Trước bầu không khí này, chỉ có Tể tướng vẫn thong thả tiếp bước.

Khi Tể tướng đến gần, Kị sĩ chặn đường Seiichirou ngay lập tức lui về phía sau, chỉ để lại Seiichirou đang sững sờ.

"Hừm... đây là lần đầu tiên ta nhìn gần thế này, trông cậu cũng không tệ như họ nói đâu."

Ngài Tể tướng ghé sát vào mặt Seichiirou, lẩm bẩm với âm lượng chỉ mình anh có thể nghe thấy. Trước khi Seiichirou kịp phản ứng, tể tướng đã lùi lại và quay đầu nhìn hiệp sĩ.

"Theo như ngươi đã nói, ngươi từ chối lắng nghe người này vì cậu ta không có địa vị và là người thuộc tầng lớp thấp hơn, phải không? Vậy đích thân ta sẽ ban cho cậu ta tư cách để thực thi các quyết định của mình."

"A... không, không phải..."

Seiichirou trông còn hoang mang hơn cả gã Kị sĩ đang bối rối.

Tể tướng không hướng đến một đối tượng cụ thể, nhưng vẫn đủ rõ ông đang ám chỉ ai.

"Đ-đợi một chút, thưa Tể tướng... chuyện này là sa—?"

"Ta ban cho cậu vị trí trợ lý trưởng Bộ phận Kế toán. Hãy tiếp tục nỗ lực vì lợi ích của vương quốc này."

Lời của Tể tướng khiến các nhân viên trong Bộ phận Kế toán đồng loạt ồ lên, nhưng Seiichirou thì không.

"Nhưng, tôi thực sự không phù hợp với chức vụ trợ lý... "

'Mình ghét nó! Chức vụ trợ lý... hơn tất thảy chính là vị trí trung gian sẽ bị làm phiền từ cả bên trên lẫn phía dưới! Mình chỉ muốn làm công việc của riêng mình mà không phải chịu bất kỳ trách nhiệm hay gông cùm nào!'

Seiichirou dường như đã quá nóng vội và mắc sai lầm.

Dưới góc nhìn của mọi người xung quanh, sự phản đối của Seiichirou có thể giống như một lời từ chối khiêm nhường, nhưng hiện anh đang trực tiếp đối mặt với Tể tướng, người được mệnh danh là bộ não sáng suốt nhất vương quốc này. Nghe Seiichirou nói, đôi mắt xám ngọc lục bảo của ông nheo lại.

"Ồ... Có vẻ như cậu đã có kinh nghiệm đảm đương chức vụ trợ lý rồi nhỉ..."

"!!!"

Đến khi Seiichirou nhận ra lỗi lầm của mình thì đã quá muộn.

Tể tướng nở một nụ cười tinh tế, vươn bàn tay lớn nắm lấy vai Seiichirou và vui vẻ thì thầm vào tai anh.

"Cậu thực sự là một nô lệ công sở tuyệt vời. Ta rất trông chờ vào những nỗ lực không ngừng của cậu đấy."

Để mặc bầu không khí xung quanh dần náo nhiệt trở lại sau màn xuất hiện bất ngờ của mình, Kamil một lần nữa vui vẻ đọc lại các tập hồ sơ.

'Không có vấn đề gì với thông tin hay cách trình bày. Các dự báo dựa trên thông tin cũng rất thuyết phục và thậm chí còn kèm theo nhiều phương án đề xuất khác nhau. Không ai mong đợi cậu ta làm bất cứ điều gì trong số này, nhưng cậu ta đã hoàn thành tất cả mà không cần nhắc nhở. Chúng ta đã nhận được một 'phần thưởng' xứng đáng khi triệu hồi Thánh Nữ.'

Thu thập một lượng dữ liệu khổng lồ, tập hợp chúng thành những bản báo cáo và lập kế hoạch hành động, đây không phải là công việc dễ dàng hoàn thành chỉ trong một vài ngày như vậy.

'Thì ra nô lệ công sở là thế sao? Người sẵn sàng dành hàng giờ để làm việc mà không đòi hỏi bất kỳ ơn huệ nào...'

Tự nó hoạt động, thật là một con tốt tuyệt vời.

Một thứ hữu ích như vậy...

'Còn có lý do gì để từ chối nó chứ.'

Kamil bắt đầu ngân nga khe khẽ, khiến hiệp sĩ hộ tống tái mặt và nghi ngờ vào chính đôi tai mình.

***HẾT***

Author: Ngài Tể tướng có vẻ yêu thích nô lệ chốn công sở. Đã đến lúc chậm rãi bắt đầu vào phân cảnh BL...|