Tuần lễ trước khi kỳ thi địa ngục, tôi không gặp bất cứ ai trong gia tộc mã số. Chỉ có the gang EN là gặp nhau mỗi ngày vì phải giúp nhau ôn bài thi.
"Cho thẻ."
"Cầm đi. Lát tao về. Đi mua nước xíu."
"Lẹ nha. Bạn ơi, cho xin thẻ. Mày có học không, thằng quỷ?"
"Đứa nào không có nhiệm vụ làm ơn ở đây. Để tao lên đặt phòng đã."
Giọng thằng Kai lúc này đang sắp xếp lũ quỷ sứ vẫn vang lên liên hồi. Chúng tôi đang ở trước cửa thư viện thu thẻ sinh viên để mở phòng phụ đạo riêng cho nhau.
Hôm nay phụ đạo khá nhiều môn. Đám bạn học giỏi hàng top ở các môn xuất hiện đông đủ, nhưng hình như quá khó để tụi mày có thể tập trung đúng giờ. Hẹn 3 giờ chiều thì 4 giờ tụi mày mới đến. Đợi đến khi bắt đầu học thì đã 6 giờ! Ăn tạm con F mà đợi nhau đi vậy.
Và đúng như mong đợi...
"Giải tích 1 phụ đạo bởi bạn Pok. Nào vỗ tay."
Bẹp bẹp
Động tác này dễ dàng hơn so với việc học. Bình thường môn nào không khó thì mạnh đứa nào đứa đó học. Nhưng nếu nhắc đến môn giải tích nhiều phần mà con dân Kỹ thuật nào cũng phải gặp đôi lần thì không thể tự học một mình được. Vậy nên tụi kí túc xá thích hẹn nhau đi học nhóm để giúp đỡ nhau qua cơn khó khăn.
Học bá ngành Điện có thì có thật, nhưng mà mẹ nó, không nhiều đâu.
Cái tụi ngồi tụ tập ở đây chẳng có đứa nào muốn được điểm A đâu. Chỉ cần không để mình bị dính F là đủ rồi.
"Câu hỏi đầu tiên, bắt đầu làm thôi." Thằng bạn đứng trước phòng bắt đầu múa bút trên white board. Và có vẻ như tất cả đều hết sức chuyên tâm kiểu nonstop, xong môn đầu tiên thì đến môn thứ 2 một cách liên tục.
8 giờ nghỉ giải lao cho mọi người ăn cơm trước khi bắt đầu phụ đạo tiếp vào lúc 9 giờ 15. Không biết tụi nó lấy sức ở đâu ra mà không có đứa nào than ngắn thở dài như mọi khi. Thấy vậy làm tao cũng chiến đấu tới cùng luôn.
Nửa đêm là thời gian nghỉ giải lao tiếp theo.
"Phải P"Arc không? Ốiiiiiii. Idol tao tới."
Một đứa trong nhóm la toáng lên làm cả phòng hết hồn. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía phần kính trong suốt ngay cửa trước khi nhận ra người thân cao đang đứng cùng bạn. Hình như ông bác sắp đi về rồi.
"Gọi không?"
"Đừng mà." Tôi mè nheo đáp, dù chúng tôi đã 5 ngày rồi không gặp nhau đi chăng nữa.
Trong lòng tôi không muốn làm phiền. Sợ anh ấy bận. Chuyên tâm với việc học bài hay gì đó. Nhưng nhìn vậy cũng yên tâm vì trông có vẻ vẫn bình thường.
"Sao được chứ, thằng Arm? Idol đi ngang qua thì phải chào hỏi." Dứt lời, thằng Yo mở cửa say hello với đàn anh năm 3 ngay lập tức.
"Em chào các anh."
"Ơ, năm nhất. Tới phụ đạo hả?" Câu hỏi này đến từ mọt sách của nhóm là P"Pond.
"Vâng ạ. Tụi anh sắp về rồi à?"
"Ừ."
"Vậy em không làm phiền nữa. Chỉ mà mở cửa chào hỏi thôi."
"Arm có đó không?" Thanh âm trầm thấp cực kỳ quen thuộc cắt ngang. Tôi ngồi im nhưng tim lại đập manh như thể trống diễu hành.
"Có ạ. Đây này. Anh cứ vào đi ạ." Tất cả hùa nhau chỉ vào tôi trước khi cánh cửa được mở rộng ra cùng với sự xuất hiện của người mà ai cũng biết là ai.
Anh ấy mặc áo thun màu đen có in chữ "Khoa Kỹ thuật" ở chính giữa ngực, chiếc quần jeans cũ, balo Hello Kitty mà tao ghét chết đi được và đôi giày vải màu đen cũ kỹ.
Mày giàu thế mà gu mặc đồ là cái gì đó thảm bại trong cuộc đời này ghê gớm.
"P"Arc đúng ngầu luôn." Đã thế còn có vài đứa nhiệt tình khen tấm tắc.
"Ừ."
"Arc, tụi tao về trước nhé. Mai gặp."
"Ờ." The gang năm 3 nói ngắn gọn trước khi kéo nhau ra về, chỉ còn lại Trội trăng đứng ở giữa phòng. Ánh mắt nhìn thẳng về phía tôi vốn không dám chạm mắt, chỉ biết tập trung vào tài liệu và cây bút highlight đang đặt trên đó.
"Tao vẫn chưa buồn ngủ. Tụi mày có ai muốn uống gì không? Tao xuống dưới mua cho."
"Ốiiiiiiiiiii. P"Arc. Không sao đâu ạ. Ai lại dám sai anh chứ."
"Hới, không sao thật mà. Tao rảnh. Viết ra giấy đi."
"Cảm động muốn rớt nước mắt. Muốn hôn cổ chân P"Arc thay cho lời cảm ơn." Tụi mày quá khích thế nào vẫn hoàn thế ấy. Có bộ phận nào trên người Trội trăng mà không bị tụi mày quấy rối bằng lời nói không.
Tất cả gọi mỗi đứa 1, 2 món. Tụi nó đề nghị đi giúp, nhưng anh ấy không chịu. Nếu đã muốn làm người tốt nhiều như vậy, tôi cũng không dám cản.
"Arm lấy gì?" Sự khốn nạn đi tới chỗ tôi rồi hỏi bằng giọng bình thản.
"Em...xin một chai Red Bull đi vậy."
"Nếu không có Red Bull thì sao?"
"Phải có."
"Nếu không có?"
"Xin cafe của 7eleven đi. Muốn tỉnh."
"Lấy gì nữa không?"
"Không."
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
"Ok. Lát tao quay lại."
Rồi P"Arc biến mất gần 20 phút. Tụi bạn nó mất trí luôn rồi, chỉ biết ngóng trông sự trở lại của idol người man rợ. Cuối cùng thời khắc trông mong cũng đã đến. Ông bác xuất hiện cùng với túi đồ ăn đầy tay.
"P"Arc ơi, để em giúp. Em giúp chooooo." Tất cả lao tới chỗ người thân cao không khác gì cô hồn. Căn phòng rơi vào hỗn loạn một lúc lâu, mãi mới trở lại trạng thái bình thường.
"Có ghế không?" Anh ấy hỏi.
"Có ạ, Trội trăng. Đợi nhé." Đứa nào đó chạy ra ngoài phòng, sau đó trở về cùng thứ mà đối phương yêu cầu.
Nhưng hỏi một chút nha. Chỗ quá trời quá đất, sao phải lôi qua góc phòng ngồi sát rạt tôi làm gì chứ.
"Red Bull của em đâu?" Nói rồi tôi đòi hỏi liền luôn, bởi vì sau khi bạn bè lấy hết đồ ăn đồ uống đã gọi, tôi mới nhận ra không còn gì cho tao nữa. Khóc thút thít.
"Không có."
"Vậy còn cafe?"
"Không có."
"Thế sao bạn tao có?"
"Của mày không có. Cầm cái này uống thay đi." Anh ấy chìa một hộp sữa. Giấc mơ tan biến vào hư không.
"Nó không giúp hết buồn ngủ." Tôi nói sự thật.
"Buồn ngủ thì ngủ."
"2 ngày nữa thi rồi. Sợ học không kịp."
"Rồi đó giờ sao không học? Có cả đống thời gian."
"Từng nghe qua câu one night miracle* chưa?"
(*) Thần chú của học sinh, sinh viên trước mỗi kỳ thi. Tu thành chánh quả trong một đêm.
"Chưa." Chết tiệt. Chẳng bao giờ hiểu được trò đùa của tao. Đã thế xuất hiện ở đây cũng chẳng giúp được gì ngoài cư xử cục súc. Nếu hỏi rằng phiền phức không thì muốn đáp là có, dù thật ra không hề cảm thấy như vậy đi chăng nữa. "Không cãi nữa."
"Học bài đi. Tao hi sinh không gặp mấy ngày vì tội nghiệp mày đấy."
"Tội nghiệp làm gì?"
"Thấy mặt mày là chịu không nổi rồi."
"..."
"Muốn làm thật mạnh."
Khoannnnnnnnnnn. Vượt trên cả dâm dê là anh đấy. Thằng cha Arc khốn nạn. Đồ khốn kiếp.
"Ok. Tao tỉnh rồi. Uống sữa rồi, hừng hực luôn." Giải bài một chút nào, hi vọng ông bác sẽ không làm phiền đến tao nữa. Tuy vậy, mới giải được 2 câu mà thằng bạn giảng cho, tôi đã bắt đầu làm không kịp. Ghét cơ học thật sự.
"Tập trung xíu đi." Thanh âm trầm thấp thì thầm bên tai trong khi những đứa bạn khác đang chú ý vào nội dung trên bảng.
"Anh làm tao mất tập trung."
"Tại mày ngốc thì có. Sao lại đổ thừa tao?" Bị mắng lại một cú. Thấy tôi im lặng và hiểu rằng tao ngốc thật, người kia rướn mặt đến gần hơn làm tao tự động nín thở.
"Thay sai biến rồi kìa. Nhìn cẩn thận."
"Không phải cái này hả? Kiểu..." Cho nhìn lại một chút nhé. "Ờ nhỉ."
"Thay biến thôi mà còn không đúng. Tao chắc như đinh đóng cột thể nào mày cũng ăn F."
"Anh đừng nói chứ. Tao đã sợ thì chớ. Lỡ dính con F đầu tiên vào năm nhất, ba tao cắt tiền tiêu vặt chắc luôn." Lần trước mắc nợ anh ấy, tôi còn chưa trả.
"Ba cắt tiền tiêu thì qua xin tao."
"Lại cư xử như daddy rồi. Vậy xin Audi đời mới được không?"
"Chuyện này phải thảo luận với quý ngày Anirut đã."
"Chơi đến hàng ba luôn hả? Tao méc quý ngài Rangsan cho coi."
"Hứ! Sợ chết mất."
"Rồi anh sẽ biếtttttttttt."
"Nào! Mày tới đi."
"Các bạn hiểu câu này rồi đúng không?" Trận khẩu chiến tạm dừng một lần nữa nhờ con người đang đứng trước phòng. Khi mọi tiếng động dần lắng xuống, nó mở miệng nói tiếp. "Vậy chúng ta làm tiếp câu thứ 13 nhé."
Chao ôi the gang. Đi nhanh dễ sợ. Chỉ còn mình tao vẫn kẹt lại ở câu thứ 11 vì bận cãi nhau với P"Arc. Tội nghiệp mình ghê.
3 giờ sáng là khoảng thời gian khủng bố nhất. Không phải vì là thời gian các linh hồn đi theo nhát con người đâu, mà là thời gian mọi người không thể gắng gượng thân thể của mình thêm nữa. Mẹ nó. Kéo dài từ chiều đến khuya. Làm hết tới câu cuối cùng, tất cả lập tức thu dọn balo.
"Cảm ơn mọi người nhiều lắm vì đã giúp đỡ. Cảm ơn cả P"Arc nữa đã ở cùng và giảng giúp các câu khó nhé."
"Ừm. Không có gì." P"Arc đứng dậy, cầm balo Kitty lên đeo lên một vai rồi cất giọng hỏi tôi. "Về kiểu gì?"
"Lái xe đến ạ. Đi cùng thằng Sand và thằng Po."
"Ừ. Vậy lái xe cẩn thận."
"Rồi ngày mai...anh có đi đâu không?"
"Mai có buổi thi."
"Hả?" Câu trả lời của P"Arc khiến tao sửng sốt mất mấy giây.
Tôi không hề biết rằng theo lịch ngày mai năm 3 sẽ thi môn đầu. Trời ạ. Tôi đúng ngốc. Đối phương thay vì được nằm nghỉ ngơi thì lại phải ngồi chung tới khuya.
"Mặt méo xệch vậy. Không sao. Ngày mai thi mỗi một môn."
"Anh..."
"Tao không cảm được vẻ mặt gian tà của mày đâu. Đi đây." Người kia vẫy tay tạm biệt rồi bước chân ra khỏi phòng đầu tiên.
Sau đó, bạn bè bắt đầu nối đuôi nhau đi ra. Chỉ còn lại tôi và bạn thân là vẫn ở nguyên chỗ cũ.
"Đi chưa?"
"Tao vào nhà vệ sinh một chút." Miệng nói vậy, nhưng tay lại thò vào túi quần móc ra điện thoại. Tôi rảo bước vào nhà vệ sinh, trong lòng không khỏi lo lắng cho con người bất bình thường kia nên phải liên lạc ngay. Và P"Arc cũng không để cho tôi nóng ruột lâu mà ấn nút nghe một cách nhanh chóng.
[Sao?]
"Anh ở đâu rồi?"
[Trong xe.]
Một màn tĩnh lặng...
Sao đây ta. Trong đầu tôi có rất nhiều lời không biết sắp xếp câu chữ nào trước.
[Nếu không có gì thì...]
"Anh lái xe cẩn thận nhé."
[Ừ.]
"Với cả...mai thi rồi, chúc anh không ngủ quên trong phòng."
[Ghẹo gan.] Nghe thấy câu này, tôi bật cười ngay lập tức. 2 chân đồng thời sải bước đến trước cửa nhà vệ sinh và toan đi vào nếu không tình cờ nhìn thấy ai đó đứng ở bồn rửa tay.
Bác ơi, sao bảo đang ở trong xe cơ mà?
"Anh giỏi. Thể nào cũng được điểm cao thôi."
[Sao biết rõ hơn cả tao vậy?]
"Biết vậy thôi."
Anh ấy cúi đầu nên tôi không biết đối phương đang có vẻ mặt như thế nào, chỉ có thể quan sát được hành động. Không những không đứng yên, tay trái của anh ấy còn liên tục ấn mở đóng vòi nước. Nó mà hư thì anh chịu trách nhiệm với bác lao công đấy nhé.
[Mày cũng thế. Nếu thông báo kết quả được điểm cao, tao sẽ dắt đi ăn bánh.]
"Muốn ăn French lemon pie."
[Được đòi hỏi nữa hả?]
"Chiều ý nhau xíu đi mà. Dù gì anh cũng đối xử tốt với tao rồi."
[Đợi điểm ra đi.]
"Được thôi. Vậy...anh ngủ ngon nhé. Cảm ơn đã mua sữa cho tao."
[Không có chủ ý mua. Chỉ lấy đại thay cho Red Bull bị hết mà thôi. Vậy nhé. Khởi động xe rồi.] Dứt lời, anh ấy cúp máy.
Nước ngừng chảy. Vòi nước được đóng chặt cho đến khi thân hình cao cao xoay người rời đi. Chính vào lúc đó, tôi nhìn thấy nụ cười siêu rạng rỡ ngự trị trên gương mặt của anh ấy. Trội trăng vốn cư xử cục súc mọi lúc mọi nơi giờ đây cười đúng thường xuyên.
"Uầy. T...tao mắc tè." Vì không biết nói gì nên chọn cách nói dối.
"Ờ. Tao cũng vậy."
"Sao anh bảo ở trong xe rồi?"
"Nhiều chuyện."
"Ok ok."
"Nhìn mặt tao làm gì?" Bắt đầu hỏi gây sự rồi đấy.
"Không có."
"Ghẹo gan cho đáng yêu hoài nha mày."
"Ghẹo gan đáng yêu là sao?"
"Kiểu như mày. Đi đây." Bàn tay dày giơ ra vò đầu tôi 2, 3 cái trước khi bỏ đi hướng khác. Sau đó chưa đầy vài giây, thằng Po và thằng Sand đi tới.
"Nói chuyện với ai thế?"
"Không có. Sao hả?"
"Chỉ thắc mắc là P"Arc đi làm gì về. Tai đúng đỏ luôn."
"Chẳng biết nữa."
"Rồi mày bị cái gì thế, thằng Arm?" Lần này thằng Sand quay qua hỏi tôi.
"Hả?"
"Mặt đỏ chết đi được. Không khỏe hả?"
"..."
"Có gì thì giữ gìn bản thân cho kỹ vào. Sắp thi rồi."
"Tao không sao. Tao ok." Chỉ là...
Bị tác dụng phụ sau khi nói chuyện điện thoại giống người nào đó mà thôi.
Yo men ~
Midterm địa ngục đã tới rồi. Môn đầu tiên là môn đại cương như tiếng Anh. Dù học phần mà tôi học chỉ toàn sinh viên khoa Kỹ thuật ngành Điện, nhưng tới ngày thật thì bên trường lại gộp nhiều học phần thi chung với nhau trong phòng lớn. Đếm ra thì một phòng gần đúng 200 nhân mạng. Tổ chức siêu hoành tráng.
Quá trời gái! Chỉ lạ một điều là tôi chẳng để ý một người nào.
"Tao nghĩ tao chết phần Error rồi."
"Tao cũng chết. Chưa ăn nữa." Tôi làu bàu. Thằng bạn lập tức trả lời lại.
"Nghe mà muốn chửi thề. Vẫn còn thời gian, mày xuống mua sandwich đi."
"Tốn thời gian. Tao mà chạy xuống tòa nhà là hết sức thi luôn. Kệ đi. Bình thường ăn sáng với ăn trưa chung một bữa vẫn được mà."
"Siêu thế."
"Đúng không?"
"Tao mỉa mai. Đúng ngu." Hự! Bị chửi khốn nạn còn không đau bằng ngu. Đủ rồi. Người chửi tao nhiều rồi.
"Khoan đã. Kia là idol tao phải không?"
"Đúng đúng. Tao thấy rồi. Thôi chết. Trội trăng đến!"
"Mấy đứa, P"Arc tới." Tiếng la hét cuồng nhiệt như điên như khùng của tụi kí túc xá nam vang khắp cả khu vực. Cái đám vừa ỉu xìu như cái bánh bao chiều như được tiếp nước trong tích tắc. Tiếng xôn xao vang lên một lúc trước khi lắng xuống.
Tôi nhìn về phía bác cùng mã số trong bộ đồ sinh viên đúng quy định từ đầu đến chân. Xem chừng không giống với hình tượng thường ngày của anh ấy lắm. Trước giờ toàn thấy mặc áo đá bóng với áo đồng khoa khoa Kỹ thuật, đến nỗi mấy lần muốn donate áo mới cho. Thế nhưng hôm nay tất cả hoàn toàn khác lạ.
"Tới kêu gọi sự chú ý hả? Năm nhất nhìn từ đầu đến chân tòa nhà rồi." Là câu đầu tiên mà tôi chọn dùng để chào hỏi người trước mặt, sau khi người kia đi phăng phăng không thèm nhìn ai rồi dừng lại ở chỗ nhóm của tôi.
"Tới xem tình hình nhóc one night miracle."
"Chắc chắn rồi. Anh cứ chờ mà xem. Tao sẽ được điểm A môn này cho coi."
"Vừa mới thi giữa kỳ mà mày đã khoanh chân ngồi phán trước được tương lai luôn hả?" Bị cái quần què gì mà cứ phải cạnh khóe tao vậy chứ. Tủi thân chết đi được.
"Gặp anh lần nào là tao đau đầu lần đó."
"Gặp mày lần nào là tao cũng đau..."
"Úiiiiiiiii. Idol. Đối đáp sắc bén ghê." Thằng trâu Po. Hắn quấy rối tao qua mặt chữ đó, mày không thấy hả? Tức ghê. "Dù sao P"Arc cũng tới rồi, anh chúc tụi em một chút đi." Mọi người chắp tay chuẩn bị vái. Tôi cũng bị ảnh hưởng nên làm theo.
"May mắn, thắng lợi."
"Mô Phật~~~~~" Khốn kiếp. Bạn khoa khác đứng nhìn không chớp mắt luôn.
Kỳ quan thiên nhiên thế giới thế hệ mới gửi lời chúc đến đám chết tiệt trước cửa phong thi là hình ảnh thật sự rất khó kiếm.
Nhận xong lời chúc, tụi nó tiếp tục tụ tập. Riêng tôi dành toàn bộ thời gian vào việc nói chuyện với bác cùng mã số của mình.
"Không thi hả?"
"Có."
"Thế qua đây làm gì?"
"Đã bảo qua xem bản mặt mày mà."
"Được nhìn rồi đó. Anh đi đi. Vào phòng thi trễ bây giờ."
"Tao thi 10 giờ." P"Arc ngừng nói một lát trước khi nhìn tôi chăm chú. "Tối qua mấy giờ ngủ? Sao mắt lờ đờ vậy?"
"One night miracle đó. Không có ngủ."
"Arm!" Lên giọng rồi. Chỉ cần nhìn thấy sắc mặt biến đổi thành hung dữ, tôi biết ngay mình lỡ làm anh ấy giận mất rồi.
"Tao học kịp mà. Chỉ là không có thời gian ôn lại nên không ngủ."
"Rồi ăn sáng chưa?"
"Hè hè. Lát thi xong đi ăn ạ."
"Arm."
"Cái này biết. Nhưng không sao đâu."
"Đúng bướng luôn."
"Anh, tao giỏi đấy nhé."
"Ở yên đây. Lát tao quay lại."
"Anh vội đi đâu?"
"Đi kiếm cây đập mày."
Tôi nuốt một ngụm nước miếng lớn, còn bạn bè trong nhóm cũng kéo nhau nổi da gà da vịt với điệu bộ biến đổi của P"Arc.
Thân hình cao cao trong màn mắt xuyên qua đám đông người đi về phía trước, không lâu sau đổi thành chạy cho đến khi khuất bóng. Tôi không biết anh ấy đi đâu, chỉ biết anh ấy đang rất bực mình, vì thế đành đứng túm tụm nói chuyện với the gang xem nên làm thế nào đây. Nhưng còn chưa kịp đưa ra kết luận thì người kia đã chạy trở về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại khắp cả người.
Đây là người hay The Flash vậy chứ. Suýt chút nữa bay lên trong không trung được rồi đấy.
"Ăn đi." Bàn tay dày đưa sandwich cho tôi với dáng vẻ thở hổn hển.
"Sao anh phải làm như vậy chứ? Là do tao không tốt. Anh đừng làm như thế mà."
"Ăn."
"Tao không sao mà."
"Ăn. Không là đau bụng." Giận bản thân vì khiến anh ấy phải cực nhọc nhưng lại không cách nào cãi lời người trước mặt được, vì thế tôi đành chầm chậm xé vỏ rồi cắn xuống miếng bánh mì trong bộ dạng rưng rưng nước mắt.
"Các bạn sinh viên vào phòng thi được rồi."
Lần này cánh cửa bật mở cùng với tiếng gọi của cô giám thị.
"Anh."
"Ăn đi. Cho bạn vào trước." P"Arc kéo tôi đứng né sang một bên để không chắn đường bạn bè đang từng người một nối đuôi nhau đi vào.
"Nhiều quá. Lỡ trướng bụng, tao ói mất."
"Mày đừng vội nhồi nhét. Bạn mới vào có tí xíu. Nước này." Anh ấy mở nắp chai xong xuôi, sau đó đưa tận tay tôi.
"Cảm ơn nha."
"Từ giờ phải ăn sáng."
"Iết ồi."
"Chỉ tao được phép nói. Lúc ăn mày không cần nói."
"Ham hông on."
"Chắc ngon đấy. Tao lấy đại mà."
"Muốn ăn vị bacon cơ."
"Nhiều chuyện. Để lần sau đi."
"Bao nhiêu?"
"Tao bảo không được nói."
"Nước. Nước."
"Bướng chết đi được." Tôi không thèm nghe lời cằn nhằn của P"Arc, giơ chai nước lên uống một cách nhanh chóng. Nuốt được nửa miếng sandwich xuống bụng thì từ từ cắn phần còn lại, lại còn đúng hồi hộp vì phải chạy đua với thời gian mà người bạn cuối cùng bước vào phòng.
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ. 3 phút nữa là bắt đầu làm bài thi.
"Arm, đừng nôn nóng. Ăn ở đây cho hết rồi hẵng đi. Đừng nhét vô miệng rồi nuốt. Mày nhai đi đã."
Hửmmmm. Muốn hỏi dễ sợ. Đây là bác cùng mã số hay Bộ Y tế công cộng vậy chứ. Hướng dẫn tao tất cả các bước từ miếng đầu tiên cho tới miếng cuối cùng.
"2 phút."
"Bướng. Đã nói đừng nói chuyện lúc nhai."
Đệtttttttttt. Suýt nữa phun ra lửa.
"1 phút."
Mẹ nó, lúc này tao có bộ dạng không khác gì con trâu nhai đi nhai lại. Giả mà nôn được, không chừng tao cũng làm rồi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của người trước mặt, tôi lại không đành lòng, chỉ từ từ giảm tốc độ nhai xuống cho đến miếng cuối cùng...
Và nó là miếng rất to. Đảm bảo thể nào cũng ăn không nổi, nhưng vì anh, tao sẽ cố.
Tôi còn chưa kịp cắn hết nửa miếng sandwich, P"Arc bỗng cúi đầu rồi ngang nhiên cắn nốt phần bánh còn lại vẫn chưa cho vào miệng.
Tôi đứng bất động. Đầu óc như thể bị đóng băng thành hố đen.
Người kia chìa chai nước trong lúc miệng vẫn nhai một cách ngon lành. Tôi đón lấy, đưa lên tu một cách mông lung trước khi nhanh chóng bị đẩy lưng cho vào trong phòng thi.
"Mày ăn chậm quá, không kịp giờ. Mau vào đi. Đến giờ thi rồi."
"Ừ."
"Cố gắng thi nhé."
"Vâng. Anh cũng..." Nói chưa hết câu, người kia đã đóng cửa ngay lập tức.
Cô giám thị đứng phía trước, trong tay cầm đề thi với tờ giấy trả lời. Tôi cúi đầu đi tới bàn của mình. Nhưng vẫn chưa kịp đặt mông xuống chỗ ngồi, cô đã cất tiếng hỏi.
"Cho cô xem thẻ sinh viên một chút nào."
"Đây ạ." Cô cầm xem, sau đó hết nhìn mặt tôi rồi lại nhìn thẻ sinh viên cả mấy phút.
"Em sinh viên không khỏe à?"
Tôi giơ tay lên sờ má mình rồi khẽ đáp.
"Không ạ."
Chỉ là sự phấn khích nó mắc lại cổ họng.
Tôi cảm nhận được chỉ trong một khắc nhanh như chớp mắt, môi của chúng tôi chạm vào nhau...
Và nó vẫn để lại sự ấm áp phảng phất không biến mất đi đâu.
"Đề thi dễ như shit."
"Tuyệt vời iiiiiiiiiiiii."
"Đảm bảo được A."
"Tao làm xong từ 20 phút đầu rồi."
"Đúng khoe khoang."
Môn đầu tiên trải qua. Chúng tôi rảnh 2 tiếng đồng hồ để đợi thi môn kế tiếp vào buổi chiều. May sao đề thi không khó như đã nghĩ. Bạn tôi liền lớn tiếng khoác lác rằng dễ như ăn cháo. Hầu hết sinh viên trog phòng đều ra ngoài trước khi hết giờ vì đề thi thật sự dễ chịu.
Chúng tôi thi ở lầu 4 của tòa nhà. Mục tiêu tiếp theo là quán cơm, nhưng do tôi vẫn no nên chỉ đi theo the gang. Tuy nhiên, trên đường đi từ lầu 3 xuống lần 2, chúng tôi phải đi ngang qua phòng thi môn gì đó mà rất đông.
Sinh viên đứng tụ tập trước cửa phòng, lối đi, hành lang, kéo dài tới tận cuối đường.
Không ngờ Trái Đất tròn, xoay vòng cho chúng tôi gặp phải đàn anh năm 3 của khoa.
"Hổooooo. Gia tộc mã số thần thánh." Ai đó nói một cách phấn khích. Dù vậy, tôi chẳng quan tâm hay để ý đến người xung quanh mà chỉ chăm chăm đi theo mông đám bạn.
"Đáng yêu chết đi được."
"Nhũn tim rồi này. Có người ở đây sắp chết." Cái gì chứ. Giống như đang đi thì có oan hồn đòi ban phước lộc.
"Arm."
"...!" Tôi quay trái nhìn phải.
"Arm."
"À...vâng." Bạn P"Arc ấy mà. P"Copp, P"Bloom, P"Pond. Còn Trội trăng biến đâu không biết.
"Thi xong rồi hả?" Tôi dừng bước, đứng lại trước mặt đàn anh thân cao. Miệng chu ra hiệu cho đám bạn đi xuống đợi ở quán cơm trước.
"Vâng. Rồi tụi anh không thi nữa hả?"
"Chưa. 10 phút nữa."
"Cố lên nhé ạ."
"Mày cũng thế. Từ giờ ăn sáng nữa nhé. Bạn tao mệt. Chạy xuống toà nhà đến nỗi bị cả khoa trêu luôn rồi." Tôi nhíu mày trước khi hiểu ra ý tứ mà đối phương cần truyền đạt.
"Em không cố ý mà. Từ giờ sẽ thường xuyên tự mắng mình."
"Người điên khùng gì
mà cãi nhau với chính mình được hả?" Lần này tôi không cãi mà giả bộ quét ánh mắt một lượt khắp xung quanh để tìm người mà ai cũng biết là ai. "Tìm thằng Arc hả?"
Ờ. Tôi nghĩ bây giờ hết giả bộ được rồi.
"Không có ạ. Chỉ là em thấy lạ. Gần thi rồi sao lại biến mất."
"Nó quên đồ trong xe."
"À."
"Thầy gọi rồi. Tụi tao vào thi trước đây."
"Nó quay lại ngay ấy mà."
Tôi gật đầu tỏ ý hiểu, nhìn đàn anh năm 3 đi vào phòng thi cùng với chiếc balo. Chúng tôi biết rõ nó sẽ bị thu lại đem ra phía trước theo quy định của nhà trường.
9 giờ 57 phút, năm 3 vào phòng hết rồi. Xung quanh vốn đầy ắp sự hỗn loạn bỗng tĩnh lặng. Nhưng trong lòng tôi lại không an tĩnh như bầu không khí, bởi lẽ vẫn chưa thấy P"Arc đi lên.
Thi midterm có những môn nếu đến trễ sẽ bị đánh vắng. Tôi không muốn anh ấy phải gặp vấn đề như vậy nên quyết định móc điện thoại ra, không chậm trễ bấm số của đối phương. Tao đứng nghe tín hiệu từ đầu dây bên kia lâu ơi là lâu, lâu đến nỗi gần như thót tim. Nhưng rồi cuối cùng cũng có người nghe máy.
"P"Arc, tao ở trước cửa phòng thi của anh. Thầy bắt đầu phát đề rồi. Anh ở đâu? Đến muộn là bị đánh vắng đó."
[Biết rồi.]
"Không có biết rồi được. Anh phải lẹ lên. Tao lo cho anh lắm. Có bị gì không thế?"
[Không sao. Ar...]
"Thế thì sao lại muộn? Cần tao chạy vào báo với thầy cho không? Thầy chắc chắn sẽ thông cảm đó là trường hợp khẩn cấp."
[Khoan đã. Đi xa rồi.]
"Không biết bạn anh đã nói với thầy chưa? Đợi đã. Hỏi trước. Giờ anh đang ở đâu để em chạy đi tìm liền. Hay là thế này. Để tao điểm danh tên trước cho, vì chúng ta tên Anon giống nhau. Nhưng mà không được. Thẻ sinh viên không giống."
[Arm, nghe đã.]
"Anh không nghe tao gì hết."
[Đang nghe. Nhưng cho xin một chút thời gian. Giờ tao đang ở trong phòng thi.]
"Hả!!"
[Tao ở trong phòng rồi.]
Giống như có ai đó hiện ra đá tao rớt xuống một cách nhanh chóng. Cơ thể bỗng chốc đổ sụp. Một lát sau, cánh cửa bị bật mở trước khi tôi thở phào nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy Trội trăng bước ra.
"Sao tao không nhìn thấy anh?" Sắp khóc rồi đây. Tôi cố hết sức kiềm nén lại cơn mếu máo.
"Tao đi bằng cửa bên kia. Tao cũng không thấy mày."
"Đúng xấu xa.
"Giỏi nhõng nhẽo. Thi xong rồi về giải quyết với nhau."
"Tao không cố ý." Tôi nói giọng mè nheo. "Tao lo cho anh. Nếu anh không quan trọng, tao đã chẳng phát điên như vậy."
"Biết rồi."
"Anh không biết."
"Arm."
"..."
"Với người mà tao yêu như thế này, sao tao lại không biết?"
[Thần lửa]
Trong ánh mắt của tôi lúc này chỉ nhìn thấy khuôn mặt ghẹo gan nhưng đúng đáng yêu của người nào đó. Ban nãy khi chúng tôi nói chuyện điện thoại với nhau, tôi có thể cảm nhận được giọng nói từ đầu dây bên kia run rẩy, sợ hãi như thể vừa nói vừa có thể òa khóc bất cứ lúc nào. Mà đúng như vậy thật...
Ngay khi cánh cửa phòng thi bị bật mở, tôi nhìn thấy cháu cùng mã số đang đứng trước cửa phòng mà làm loạn lên một cách vô cớ. Nếu là người khác, nói thẳng luôn là tao chửi cho một trận te tua rồi. Nhưng người này dường như là ngoại lệ của tất cả. Hơn nữa, sau khi biết được lý do khiến nó làm như vậy là vì lo lắng, tim tôi càng đập mạnh vì vui sướng.
Tôi chưa bao giờ như thế với bất kỳ ai. Người này là người đầu tiên và là người duy nhất...
"Buồn ghê. Làm khổ mọi người rồi." Mặt thằng Arm bí xị còn hơn trước làm tôi buồn cười, vì thế đành an ủi nó một cách ngắn gọn.
"Có thấy ai nói gì đâu. Về được rồi. Thi xong tao gọi."
"Anh phải tập trung thi đấy nhé."
"Ừ. Mày cũng thế."
"Em đi đây." Người kia giơ tay gãi ót chữa ngượng trước khi nhoẻn miệng cười ngại ngùng rồi xoay người đi về hướng khác. Điệu bộ này làm tôi mỉm cười theo. Khỉ thật. Đúng thích luôn. Nếu không kẹt đang ở trước phòng thi, tao đã lôi về vật một trận rồi.
Phải mất một lúc sau, tâm trí mới trở lại như cũ. Tôi đóng cửa phòng thi lại. Không nghĩ đến sau khi quay đầu sẽ gặp phải sự ghẹo gan ở một đẳng cấp khác của lũ bạn.
"Hửmmmmmmmm."
"Arummmmmmmm."
Gần như cả phòng đều đồng loạt la ó. Chưa hết, tụi nó còn kéo nhau làm mặt suиɠ sướиɠ.
"Các em sinh viên im lặng một chút đi. Tới giờ làm bài thi rồi."
Tôi về lại bàn ngồi giữa những tiếng cười khúc khích không ngớt. Tất nhiên rồi. Mọi người đều biết đã xảy ra chuyện gì, vì thằng Arm đứng ngay trước cửa mà lớn tiếng làm loạn. Ai nghe thấy cũng sẽ vỡ lẽ ra thôi. Nếu hỏi rằng có mắc cỡ không, tôi có thể mạnh miệng trả lời là không.
Với cảm xúc tuyệt vời như vậy, có gì đâu mà mắc cỡ.
2 tiếng đồng hồ không phải là thời gian thi quá dài. Đề thi không khó đối với những người đã chuẩn bị và học kỹ bài. Thầy cho phép sinh viên đi vệ sinh 15 phút sau khi bắt đầu thi và ra khỏi phòng thi 15 phút trước khi hết giờ. Sau khi làm xong bài thi như mọi lần, không ai chuồn về trước. Tất cả tụ tập trước cửa phòng để kiểm tra đáp án như lúc học nhóm chung.
"Ra trễ thế. Vui đến nỗi không có tâm trí làm bài luôn hả mày?"
"Cái gì chứ."
"Ái chà. Tại tao lo cho anh mà." Giọng điệu trêu chọc của thằng Pond đúng đau đầu nhức óc luôn.
"Tránh xa ra mà ghẹo gan."
"Làm bài được không?" Lần này bạn tôi đổi chủ đề.
"Ờ."
"Ái chà! Chắc chắn là nhờ lời chúc của thằng Arm đây mà." Thằng Copp nói. Sau đó thằng Bloom cũng hùa vào.
"Tại tao lo cho anh mà."
"Mất nết."
"Đáng yêu quá trời. Trước lúc vào phòng thi thì nhìn quanh quất kiếm mày. Lúc không thấy thì cuống cuồng gọi điện thoại. Người như vậy, dám buông ra sao?" Thật lòng mà nói thì chủ đề về thằng Arm đã trở thành chuyện bình thường trong nhóm rồi. Tất cả đều biết giữa tôi và cháu cùng mã số xảy ra chuyện gì. Mà tôi cũng chẳng giấu diếm, đồng thời cũng chưa bao giờ nói rõ ràng với tụi nó.
Giống như cứ để cho tụi nó cảm nhận thông qua hành động. Khi nào tóm gọn được thằng nhóc kia hẵng nói sau. Thật sự chỉ có vậy.
"Mấy đứa, tụi mày nghe tao nói đã. Hôm nay không thi nữa. Đừng quên ôn bài cho môn thi ngày mai đấy." Tiếng của chủ tịch học phần cắt ngang một lúc trước khi tất cả đồng thanh đáp lại, sau đó ra về.
"Hới, khoan đã. Có người làm rơi hộp bút. Của ai đây?"
"Kiểu nào?"
"Màu hồng. Hình Kitty."
"Của thằng Arc." Thằng bạn chung ngành nêu tên tôi một cách tự tin. Rồi tụi mày bị cái gì nhập mà nhìn thấy món đồ này liền liên tưởng đến tao. Trời ạ.
"Không phải của tao."
"Ơ. Dạo này thấy mày đeo balo Kitty mà. Tưởng đâu thích."
"Tao không có thích. Rồi cái hộp bút đó cũng không phải của tao."
"Ok~ Cái gì không phải của thằng nhóc Arm, mày đều không thích hết. Híuuuuuuuuuu."
Bị thêm một cú. Bị liên hoàn!
Sau khi bạn bè đường ai nấy đi, nhóm của tôi xoay người tìm chỗ ngồi để ăn cơm trưa như bình thường. Hôm nay đặc biệt hơn một chút ở chỗ chúng tôi ngồi ở căn tin tòa nhà chung thay vì tòa nhà khoa như mọi ngày.
Đồ ăn cũng đơn giản, ngày ngày ăn đi ăn lại thôi. Không cơm thịt heo xào thì cơm trứng chiên. Thiếu dinh dưỡng nguyên cả đám do không nghĩ ra món. Tôi cũng không quá đặt nặng vì còn chuyện khác quan trọng hơn...
"Làm cái gì thế?" Thằng Bloom ló đầu vào nhiều chuyện ngay khi nhìn thấy tôi cầm điện thoại lên bấm.
"Không phải việc của mày."
"Nào nào. Page Cute Boy bây giờ đổi hình profile của em mày rồi. Không cần ra mặt giữ kỹ, sợ người ta vào comment suốt nữa. Nhảm nhí hết sức."
"Tao chỉ xem vậy thôi. Chưa bao giờ làm như mày nói nhé." Làm gì có?
Tao từng có lúc căm ghét chính mình vì không chịu làm gì hết ngoài đọc comment rồi đi giải quyết riêng với nạn nhân.
Hễ thấy thằng con trai nào có vẻ để mắt đến thằng Arm, tôi lập tức cản đường ngay. Như đã biết, không một ai dám động vào người của tôi. Chắc chắn một điều rằng nó đã có tác dụng, bởi lẽ sau đó chẳng ai dám comment tư tình với thằng Arm nữa. Tôi không biết cảm xúc thay đổi từ bao giờ, chỉ biết mình đã đánh mất bản thân vì Arm.
Từ một người không thèm quan tâm đến mọi thứ trở thành người phải chạy theo làm loạn lên vì những chuyện không đâu. Ai biết chuyện đều sẽ bật cười hết cho coi. Trội trăng mà người người nhắc tới, hóa ra cũng chỉ là một cậu nhóc năm 3 bình thường mà thôi.
"Xem thôi nhỉ. Đừng để tao biết mày lén lưu hình em nó nữa đấy." Thằng Pond vẫn kiếm đủ thứ chuyện để chọc ghẹo.
"Tao chưa bao giờ làm."
"Đầy trong gallery luôn. Chưa bao giờ làm thật hả?"
"Nhiều chuyện quá."
"Danh bạ điện thoại chỉ có số của người ta. Đi quán rượu cũng phải xin người ta. Sắp thi tới nơi mà vẫn ngồi trông chừng người ta. Ai vậy nhỉ?"
"Còn nữa nha mày. Mua đồ dùng chuẩn bị sẵn đầy đủ trong phòng. Xà bông, dầu gội, kem đánh răng. Ô hổoooo. Làm như là chủ nhân không bằng, trong khi người ta chỉ là đàn em chung mã số. Tội nghiệp chết đi được."
"Cuộc sống của người bị nghiệp quật là như vậy đấy. Thồ...Không nên mà."
Chán phải nghe lũ bạn nghiệp chướng nói năng huyên thiên, tôi quyết định bấm luôn dãy số siêu quen thuộc cho đỡ phiền phức. Dù sao cũng nhắc tới thằng Arm đến vậy rồi, tao mà không thể hiện gì để đáp trả có lẽ cũng kỳ. Ghẹo hả? Tao trả đũa lại cho coi.
[Anh thi xong rồi hả?] Arm chưa bao giờ bắt tôi chờ máy lâu. Sau khi bấm nút nhận cuộc gọi, giọng nói ghẹo gan của nó liền khiến người nghe tâm trạng vui vẻ cả ngày.
"Ừ. Còn mày? Ăn cơm chưa?" Nói rồi tôi nhìn mặt đám bạn trong nhóm. Hình như tụi nó đang hùa nhau chống đối hành động ngứa mắt kia bằng cách giơ ngón giữa.
[Tao ăn rồi. Lát nữa còn phải chuẩn bị thi môn buổi chiều."
"Vậy thôi nhé. Chỉ muốn gọi kiểm tra thôi."
[Đợi đã. Chuyện là...anh thi được không? Rồi có làm kịp bài không?]
"Lo cho tao hả?"
[Không có. Chỉ hỏi vậy thôi.]
"Hỏi vậy thôi? Thế thì tao không trả lời."
[Nói cho em út yên tâm thì khó chỗ nào chứ.]
"Khó."
Đầu dây bên kia im lặng. Nếu là lúc trước, có lẽ nó đã cúp máy rồi hét "chuyện của mày" từ lâu rồi. Thế mà bây giờ lại không phải. Chúng tôi chỉ giữ im lặng với nhau. Tuy nhiên, nhìn thôi cũng biết đối phương có chuyện vướng mắc trong lòng.
[P"Arc, tao...]
"Xưng bằng tên trước đi đã rồi tao mới trả lời."
[Tao...]
"Vậy thôi nhé." Khoái vụ trêu nhóc con này chết đi được.
[P"Arc, làm được bài không?]
"..."
[Vừa hay Arm muốn nhiều chuyện ạ.]
"Ghẹo gan hoài nha mày." Năm thì mười họa mới làm nũng một lần mà như thế đấy. Dù vậy đúng yêu luôn. Kiểu nào cũng yêu. "Tao làm bài kịp và gần như làm được hết. Vì vậy, mày không cần phải lo."
[Vậy thôi đó.]
"Ờ."
[Cảm ơn nha.] Tôi nhíu mày, không hiểu điều nhóc con bướng bỉnh kia vừa nói.
"Cảm ơn tao làm gì?"
[Cảm ơn đã làm em yên tâm. Vì trong đầu chỉ toàn chuyện của anh nên tao chẳng nghĩ được gì ngoài lo lắng.]
"..."
[Ừ. Vậy đấy. Lo.]
Keng!!
Tiếng muỗng rơi xuống đĩa gây nên tiếng động lớn. Tôi cảm giác hô hấp của mình bị đình trệ. Cơ thể cứng đờ, không cách nào cử động được dù chỉ là đầu ngón tay. Tất cả diễn ra chỉ trong vài phút, nhưng thanh âm đó vẫn in sâu vào trong cảm xúc.
"Arc."
"..."
"Hới, thằng Arc. Thằng Arc, mày bị làm sao?"
"Biểu hiện bất tỉnh phải lập tức đưa ngay vào bệnh viện. Arc, đừng chết nhé bạn. Arccccc."
[Kết thúc part thần lửa]
"Thi xong rồiiiiiiiiiiiiiiiii."
Tôi hét thật to sau khi môn thi giữa kỳ cuối cùng cũng trôi qua. Trong lòng cảm thấy vui sướng hơn bao giờ hết, như thể được giải thoát khỏi tất cả nỗi lo lắng. Liệu có thi được không? Có phải ôn bài không? Rồi thì sợ ba mẹ buồn lòng. Đủ thứ áp lực trên người, cuối cùng...cũng trôi qua rồi.
Cái gì đến thì cho nó đến. Cứ xem như đã cố gắng hết sức là được.
Chiều nay tôi có hẹn ăn uống với các anh chị trong mã số vì là người cuối cùng hoàn thành xong kỳ thi. Năm nhất gom hết tất cả các môn đem ra thi. Quay qua nhìn tụi năm 3, năm 4 ăn ở không như Teletubbies mà ghen tỵ chết đi được. Cơ mà đoán chừng bên đó cũng có nhiều chuyện phải lo lắm.
5 giờ chiều, tôi đứng trước cửa kí túc xá đợi đàn chị và ông nội cùng mã số đến đón. Không lâu sau, chiếc xe cực quen đỗ tới. Tôi chào hỏi người ngồi ghế trước, sau đó mở cửa sau.
"Chết tiệt!!"
"Cái gì?" Giọng nói chán đời này không phải của ai khác mà chính là Trội trăng, con người nghiệp chướng khi xưa. Có thêm cái là mấy ngày rồi chúng tôi chưa gặp nhau.
"A...anh cũng đi nữa hả?"
"Tiệc chiêu đãi mã số, không đi sao được?"
"Bình thường toàn tự lái xe cơ mà. Đang yên đang lành lại ra ghế sau ngồi như vậy, đúng không quen."
"Than thở lâu nữa không? Lên lẹ đi." Tôi nào dám trái lời P"Arc nên đành ậm ừ, vội vàng chen người vào xe, ngồi xuống bên cạnh người thân cao. Trong lòng bỗng có cảm giác thổn thức một cách lạ lùng.
Dù trên xe toàn là anh chị em trong cùng mã số, thế mà sao sự chú ý của tôi lại chỉ hướng về một mình anh ấy.
"Thi cử sao rồi, Arm?" Hoa khôi khoa lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong lúc xe từ từ lăn bánh.
"Tốt ạ."
"Có môn nào khó không?"
"Cơ học ạ. Không nổi thật sự. Muốn nói lời vĩnh biệt." Nghĩ tới thôi là nổi da gà.
"Cuộc sống đại học là vậy đấy. Cực hơn hồi cuối cấp một chút, nhưng xem như là màu sắc của cuộc đời." P"Yeepun động viên trước khi người làm nhiệm vụ lái xe là P"Jet lên tiếng.
"Nhắc tới làm anh đây cũng muốn trở lại năm cuối cấp học ghê. Không phải vì mệt, chỉ là muốn tìm vợ mới."
"P"Jet!"
"Cái gì? Đùa thôi mà."
"Rồi anh sẽ biết tay em. Cứ liệu thần hồn đấy."
"Ốiiiiiiiii. Sợ quá đi à."
"Ra khỏi phòng mà ngủ nhé."
"Rất sẵn lòng. Đúng lúc đang muốn qua phòng bạn ngủ ké." Màn cãi vã của cả 2 đúng buồn cười. Không biết 2 người này có bao giờ cãi nhau chưa ta. Nhưng mà nhìn như vậy khiến tôi không khỏi cảm thấy vui lây. Dễ thương chết đi được...
Nếu được, tôi cũng muốn có một tình yêu chỉ toàn là hạnh phúc. Chỉ mong sao tôi gặp được người ấy...Nhưng ngay khi nhìn qua người bên cạnh, tôi liền bắt gặp ánh mắt nghiêm túc đang nhìn lại mình.
"Nhìn mặt em, bộ có chuyện gì hả?" Tôi cất giọng hỏi một cách ghẹo gan.
"Không."
"Đâu nào? Có chuyện gì thì nói đi. Giải quyết với nhau ở đây luôn."
"Không có gì. Chỉ là nhớ."
"...!!"
"Ốiiiiiiii. Bác cháu tình thương mến thương. Pun mừng quá." Tôi không đáp gì mà chỉ ngồi bất động, để cho đôi tình nhân mã số thần thánh làm thay tất cả nhiệm vụ. Nó giúp giảm bớt đi một chút sự ngượng ngùng, nhưng không thể khiến nó hoàn toàn biến mất.
"Tao hỏi thật 2 đứa mày." Bỗng dưng P"Jet hỏi bằng tông giọng có phần nghiêm túc. "Có chuyện gì giấu diếm tao với Pun không?"
"E...em không có giấu gì hết á. Không có bí mật với anh mà."
Nói năng không khác gì đang chột dạ. Nhưng mà không còn kịp nữa rồi. Mồm miệng lanh chanh chính là tao.
"Vậy hả? Tại thấy lạ lạ. Giống y hệt...tao hồi đang theo đuổi Yeepun."
Hự!!
Mồ hôi chảy đầm đìa. Tôi quay qua len lén nhìn P"Arc. Người kia vẫn làm lơ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mày Indie cái gì vào lúc này không biết, thằng cha kia! Đã thế còn bỏ mặc tao ứng phó một mình.
"Là anh em nên yêu thương nhau như vậy ấy mà. Đúng không P"Arc?"
"Ừ." Người kia đáp một cách bình thản. Thay vì vui mừng, tôi lại cảm thấy lo lắng hơn trước. Hay là anh ấy không hài lòng với sự phủ nhận của tao nhỉ? Làm sao đây? Bắt đầu căng thẳng rồi này. Nỗi bất an thúc đẩy khiến tôi nhích lại gần người thân cao, sau đó nhân cơ hội người phía trước đang nhìn đường nắm lấy tay đối phương.
P"Arc quay qua nhìn một lát, nhưng không đáp gì cả mà chỉ đan tay vào cho đến khi không còn khoảng trống giữa những ngón tay.
"Làm nũng cái gì?" Thanh âm kia nhẹ vô cùng. Nhẹ đến nỗi chỉ 2 chúng tôi có thể nghe thấy. Cộng thêm bài hát đang bật trong xe đã giúp che giấu đi tất cả.
"Không có. Anh mới bị làm sao ấy."
"Căng thẳng."
"Chuyện thi hả?" Anh ấy lắc đầu trước khi khom người thì thầm vào tai tôi. "Muốn cɦịƈɦ nhóc con quanh đây."
Ốiiiiiiiiiii. Đồ khốn. Như vậy cũng được hả. Không nên phí thời gian lo lắng mà. Càng nhìn thấy nụ cười ghẹo gan đáp lại, tâm trạng tôi càng rầu. Trả lại sự lo lắng hồi đầu của tao đây.
"Làm ơn tránh xa em ra một chút mà dâm dê."
"Nhìn nhóc con đỏ mặt buồn cười ghê." Tôi vội giơ tay còn lại lên sờ má trước khi cụp mắt nhìn xuống sàn, không dám chạm mắt với đối phương.
P"Arc không gây áp lực. Chúng tôi chỉ ngồi nắm tay nhau. Nắm lâu đến nỗi tay đổ cả mồ hôi và chỉ buông ra sau khi đã tới quán ăn mà P"Jet và P"Yeepun chở đến. Thời gian của gia tộc mã số vẫn trôi qua vui vẻ. Có vụ cá cược điểm thi nữa. Người thua sẽ phải để cho người thắng sai gì cũng được. Mà...tao chẳng còn lựa chọn nào nên đành phó mặc theo game.
Tôi trở về từ tiệc chiêu đãi mã số vào lúc 8 giờ. Vừa mở cửa bước vào say hello với thằng roommate, tôi đã thấy thằng bạn thân sửa soạn xong xuôi từ đầu đến chân, nhìn mà ngứa cả con mắt.
"Mày có hẹn hả?" Tôi hỏi với vẻ thắc mắc.
"Mày có đọc Line nhóm không vậy?" Cái gì chứ. Tôi lắc đầu, do mải lo ăn uống và cãi nhau với P"Arc nên làm gì có thời gian mở máy xem ai nhắn tin đến.
"Có chuyện gì thế?"
"Tụi kí túc xá hẹn ăn mừng ở quán rượu."
"Nữa à?" Kiếm chuyện cho tao không thôi. Vấn đề là lười gọi điện xin phép ông bác. Dù dạo gần đây anh ấy không cấm cản và thả tự do cho tôi sống cuộc sống vui vẻ với bạn bè, cơ mà sâu trong lòng vẫn có cảm giác e ngại.
"Đi hay không?" Thằng Sand thở dài một cái, nhưng giọng điệu ấy lại chứa đầy sự thúc bách. Kiểu như là...dù sao cũng thi xong rồi, chúng ta nên ăn mừng với nhau thôi.
"Muốn đi, nhưng không đi Bangon Pochana được không? Tao sợ gặp P"Arc."
"Gọi xin đi."
"Ngại lắm. Lén đi chắc không biết đâu."
"Ờ. Tụi tao không đi Bangon. Dù sao mày cũng mau tắm rửa thay đồ đi. Tối nay đảm bảo vui tới bếnnnnnnnnn."
"Triển hết mình đi bạn!"
Không những no bụng với gia tộc mã số mà tôi còn no cả alcohol với lũ bạn. Đẻ ra làm thằng Arm đúng may mắn luôn. Tôi nhanh chóng tắm rửa, xịt nước hoa khắp người. Quần áo tóc tai thì khỏi phải nói, sửa soạn kỹ càng như người chưa bao giờ đi chơi.
Thằng Po gia nhập không lâu sau khi tôi tắm xong. Chúng tôi tập trung ở phòng của thằng Yo. Bợm nhậu trong nhóm lo liệu đặt bàn xong xuôi, vì hôm nay chúng tôi không đi quán rượu bình thường mà đi pub ở gần trường, nơi không có vụ soát thẻ nhưng có quy định không bán rượu cho người không đủ tuổi.
Chán ghê, cơ mà không sao. Đúng lúc chỉ đi ngắm gái vậy thôi.
Đúng 10 giờ, con dân khoa Kỹ thuật kéo nhau hiên ngang đi tới quán rượu. Tiếng nhạc ồn ào là bầu không khí mà tôi không quen thuộc lắm, tuy nhiên cũng không khó để thích nghi.
Nước uống đơn giản được mang lên đặt giữa bàn. Thằng Kai quen với nhân viên làm việc trong quán nên đặt được VIP zone cho chúng tôi ngồi đẹp trai. Nhưng mà ờ...đồ uống mà mày gọi cũng tốt cho sức khỏe quá cơ. Nước lựu, nước ép cam, mocktail và nước ngọt.
Nhìn mà muốn rớt nước mắt. Cho chụp hình share cái nha.
"Nhìn cái gì? Nào, cụng!"
Keng!!
Cuộc sống về đêm của những cậu nhóc năm nhất bắt đầu. Đêm nay hẵng còn dài. Tiếng nhạc tạo cảm hứng khiến một vài đứa bạn phải đứng dậy ra sàn nhảy lắc lư. Phần tôi vừa đưa mắt nhìn người trong quán vừa nhâm nhi mocktail.
"Gái bốc lửa chết đi được. Người kia kìa...Hướng 9 giờ. Tao nhớ người đó bên khoa Chăm sóc sức khỏe."
"Gì đỉnh dữ vậy."
Tôi nghe thằng Po huyên thiên một lúc lâu cho đến khi thời gian điểm gần 11 giờ. Không một ai say cả. Chỉ có một vài đứa bạn mò sang bàn bên cạnh xin uống ké rượu.
"Lát tao quay lại. Vào nhà vệ sinh cái đã."
"Tao đi nữa." Do ngồi lâu nên thấy mắc tè. Tôi và thằng Sand xuyên qua đám đông để đi tới nhà vệ sinh. Và tin xấu là người siêu đông nên phải mất thời gian đứng xếp hàng dài trước khi được đi tè.
"Cậu..." Tôi quay trái nhìn phải sau khi nghe thấy tiếng cô gái trong bộ đồ màu đen bó sát run rẩy gọi. "Cậu đó."
Chết tiệt!! Cô ấy gọi tôi.
"Ơ...ờ, có chuyện gì không ạ?"
"Đưa mình đi đi."
"Đưa đi đâu?" Cơ thể yếu ớt mà mỏng manh tiến tới gần. Người tôi bỗng chốc run rẩy vì chưa bao giờ gặp phải loại con gái tấn công dữ dội thế này. Không những vậy, lúc này bà chế còn bắt đầu sờ soạng tao.
"Đưa tới phòng." Ayyyyyyyyyy. Muốn đi mà đi không được. Sợ không biết làm...
Uổng phí một kiếp người dễ sợ.
"Vừa hay...vừa hay...đi cùng bạn rồi. Thật sự xin lỗi."
"Phải học sinh cấp 3 tập tành đi chơi không vậy?"
"Không có. Học năm nhất rồi."
"Đúng nhóc con luôn." Cô ta nói bằng giọng cáu kỉnh hơn trước, nhưng cũng chịu nhả xúc tu khỏi người tôi một cách dễ dàng. Trong lòng thầm nghĩ có lẽ tao thoát rồi. Không ngờ trước khi đi, cô ta còn để lại ký ức xấu xa bằng việc thơm má tôi một cái làm dính đầy cả son.
What the fuckkkkkkkkkkk.
"Thằng quỷ, đúng hot luôn. Tao chịu rồi." Thằng Sand nói một cách phấn khích, trong khi tôi suýt tè ra quần luôn rồi. Nghiệp chướng. Từ giờ tao sẽ không đến pub nữa. Gái xinh thì nhiều mà đáng sợ quá.
Tôi kiềm chế rất nhiều xúc cảm đang chực chờ phun trào nơi lồng ngực, sau đó trở về bàn cùng thằng bạn thân. Tin chắc rằng chuyện này phải kể cho the gang nghe. Tôi chuẩn bị sẵn tinh thần chinh chiến với hổ cùng với niềm tự hào, dù trong thâm tâm vẫn cảm thấy rờn rợn sống lưng đi chăng nữa.
"Đỉnh cực. Hồi nãy có con gái đến thơm má thằng Arm đấy."
"Nói gì cơ!" Ngay khi thằng Sand bắt đầu chủ đề, lũ bạn trong bàn có vẻ kinh ngạc không ít với những gì mình được nghe.
"Bị tấn công trước cửa nhà vệ sinh luôn. Không nhẹ nha."
"Xin lỗi nhé. Vừa hay đẻ ra đã hot."
"Ư hưuuuuuu. Ghen tỵ ghê. Vậy cho phỏng vấn kiểu exclusive một chút với." Thằng Po làm tay giống như đưa micro phỏng vấn. Thế mà tôi cũng hùa theo nó.
Nhưng còn chưa kịp há miệng trả lời, thân hình cao lớn của Trội trăng đã xuyên qua đám đông để đi tới. Đáng sợ hơn thế là ông bác cũng đi ra từ hướng nhà vệ sinh. Trời ơi. Vừa mới hạnh phúc một tí mà địa ngục đã tìm đến tao ngay rồi.
"Sao đứa nào bảo P"Arc không đến quán này cơ mà?"
"Tao không biết."
"Arm." Ô hổ ~ Cả giọng nói lẫn sắc mặt. Biết liền luôn là tối nay tao chết chắc.
"RIP bạn Arm."
"Không nên mà. Tuổi vẫn còn ít lắm."
"Mãi yêu mày nhé bạn."
"Tụi mình sẽ không quên cậu đâu, Arm."
"Ư hưuuuuuuuuuuu."
Lũ bạn xấu xa. Lúc nguy cấp thì đạp tao xuống nước rồi nhanh chóng chèo thuyền bỏ trốn, để mặc tao đối mặt với rắc rối một mình.
Tụi nó đều biết gia tộc mã số thần thánh vô cùng yêu thương nhau. Và P"Arc cũng đã thể hiện rất rõ rằng không muốn tao đến quán rượu mà không có sự cho phép. Tóm lại tối nay thế mà lại đụng mặt nhau. Lông tơ trên người tôi thi nhau tự động dựng đứng.
"Mày cứu tao với. Làm sao mới thoát thân được đây?"
"Làm nũng đi. Làm mặt thành khẩn như mày hay làm ấy. Đảm bảo thua!"
"P"Arc thua hả?"
"Không. Mày thua ấy. Mặt hung dữ thế kia, mày lấy cái gì ra mà thoáttttttttttt."
Chết tiệt. Tới rồiiiiiiiii. Anh ấy đi tới rồiiiiiiiiiiii. Làm ơn chuẩn bị xe cứu thương với. Có người ở đây sắp chết và sẽ chết hết lần này đến lần khác dưới tay của Trội trăng. Nam mô a di đà Phật. Thần thánh tứ phương xin hãy cứu con.
Thân hình cao cao tiến tới gần. Đám bạn bắt đầu nhường chỗ ngồi cho Trội trăng trước khi P"Arc thả người ngồi xuống bên cạnh tôi giữa bao con người hồn xiêu phách lạc.
"Arm." Chỉ bị gọi tên thôi, tôi đã giật bắn người, lo đến mức phải nhanh chóng thanh minh.
"Anh, tao không làm gì hết mà. Chỉ là đang đứng đợi trước cửa nhà vệ sinh thì tự nhiên cô nàng sεメy kia đến thơm má tao. Tao không biết chuyện gì hết. Thề luôn đó."
"..."
"Anh tin tao đi."
P"Arc nghiêng cổ
nhìn, lâu thật lâu sau mới nói gì đó.
"Tao vừa biết có con gái đến thơm má cũng chính là lúc mày tự thú đấy." Chết lặng! Tao đúng muốn vả miệng mình thật mạnh cho xứng với sự ngu ngốc mà tao có. Thằng Arm, mày ngu lắm.
"Haha. Vui quá đi. Tao đùa anh thôi. Đúng không tụi mày?"
"Đúngggggggg. Chuyện này vui ghê. P"Arc còn tin thì chịu rồi. Đi độc tấu thay Note Udom* được luôn đấy." Đầu óc đã đình trệ nên cách thoát thân chỉ còn lại duy nhất cách này thôi. Hơn nữa, tôi sinh ra thật may mắn khi có bạn bè chịu chèo thuyền trở về cứu giúp.
(*) Diễn viên hài nổi tiếng người Thái
"Vậy hả?" P"Arc hỏi bằng giọng trầm thấp hơn trước.
"Vâng ạ."
"Rồi má mày bị làm sao thế kia?"
"Muỗi cắn ạ. Đây này!" Vỗ cho đơ luôn.
"Ok. Tin."
Phùuuuuuuuu. Nhẹ cả lồng ngực.
"Nếu tao là thằng ngu."
Thấy mẹ rồi. Cuối cùng vẫn không thoát được.
"Anh, tao sai rồi." Ngồi làm mặt cún con tội nghiệp ngay. Mắc cỡ với bạn bè thật đấy, cơ mà tối nay tao nhất định phải giữ bằng được mạng sống để trở về phòng. Chết dưới chân bác cùng mã số chính là chuyện hủy hoại danh dự đến đời con cháu luôn.
"Có gì muốn thú nhận?"
"Tao lén đi quán rượu với bạn mà không xin phép. Rồi...rồi đang đứng bình thường thì có con gái đến thơm má tao. Cái này tao không sai nhé anh." Cách duy nhất để xuất chiêu chính là làm ánh mắt sao cho tội nghiệp nhất có thể. Hơi chớp chớp một xíu, rơm rớm vừa đủ nước mắt, sau đó ngước mặt lên nhìn đối phương một góc 45 độ.
"Chỉ cần gọi điện nói với tao ngay từ đầu là tao đã cho đi rồi. Việc gì phải trốn tránh."
"Sợ anh mắng."
"Như thế này tao càng muốn mắng."
"Rồi sao anh biết? Tao có nói với ai đâu ta. Với lại..." Nói rồi tôi quay qua nhìn xung quanh quán. "Không thấy có đàn anh năm 3 nào khoa chúng ta ở quanh đây luôn. Thế thì sao anh lại biết?"
"Hỏi bạn mày đi."
"...?"
"Mày chụp hình nhóm với bạn không phải sao? Nó đăng lên Facebook, tag mày hẳn hoi."
Khốn kiếp! Tôi cầm điện thoại lên, mau chóng bắt gặp bản mặt mình nổi bật không khác gì bát cúng dường ngay giữa khung hình cùng với dòng caption "Lá la lá la ~" Nhìn mà muốn lá la ghê vậy á, thằng quần.
"Lá la đủ chưa?"
"Đủ rồi ạaaaaaaa."
"Về được chưa đây?" Vừa hỏi vừa dọa nạt thế kia, nếu trả lời là không, liệu tao có bị đập gáy không.
"Đ...được rồi ạ."
"Vậy về."
"Em đi cùng bạn mà."
"Hôm nay tao đưa Arm về. Tụi mày có ý kiến gì không?" Người kia quay qua hỏi the gang của tôi lúc này đang vây xung quanh. Rồi làm gì có chuyện tụi nó từ chối ngoài sẵn sàng dâng tao đến tận tay.
"Anh cứ hốt đi ạ. Đã bảo gọi cho P"Arc trước đi mà không tin."
Lũ đểu cángggggg. Đừng để tao đi về nhé. Tao sẽ tính sổ từng đứa một. Cơ mà bây giờ phải toàn mạng dưới bàn tay của ông bác cùng mã số trẻ trâu này đã.
P"Arc lôi tôi ra xe của mình, sau đó lái thẳng về căn hộ. Tới nơi thì bị bắt đi tắm mà không cách nào phản đối gì được.
Tôi làm tất cả như một thói quen. Mặc đồ của anh ấy, sử dụng mọi thứ thuộc về anh ấy. Mãi cho đến khi trở ra đối diện với nhau một lần nữa, sau khi đã gom hết dũng cảm trong phòng tắm một lúc lâu.
"Xin lỗi ạ."
"Qua đây ngồi."
"Tao sai rồi."
"Qua đây ngồi." Tôi bước chân qua chỗ đối phương một cách nửa dám nửa sợ. Nhưng có vẻ như sự kiên nhẫn của P"Arc quá ít. Còn chưa kịp tiến tới gần, cơ thể đã bị vòng tay nặng trịch bắt lấy khiến cho cả người ngã lăn lên giường.
"Anh." Siết chặt quá rồi nha.
"Mặt đỏ." Thanh âm trầm thấp khẽ cất lên. Nó lại khiến mặt tôi nóng bừng thêm.
"Tại tao nóng đó."
"Vừa tắm xong không phải sao?"
"Thì đó. Tao là người dễ nóng. Anh thả tao ra được chưa?"
"Thả thế nào được? Mày vẫn chưa bị phạt mà."
"Anh, tao không sai nhé."
"Để cho người ta thơm má hả? Thích không? Muốn ăn đòn hay sao?"
"Hới. Đó đâu phải lỗi của em. Tự người ta làm chứ bộ. Áaaaaa. Thằng cha nghiệp chướng." Chưa kịp nói hết câu, hắn đã ngoạm tai tao rồi. Không lâu sau, đôi môi đầy đặn bắt đầu trượt từ tai xuống cổ. Khoan đã. Bình tĩnh nha.
"Xin lỗi mà. Anh, tao xin lỗi. Tao sai rồi."
"Có làm nữa không?" Miệng hỏi nhưng khuôn mặt và sống mũi không rời xa khỏi cần cổ tao.
"Không làm nữa ạ. Hưuuuuuu."
Rrrrr...!
Tiếng chuông điện thoại như thể tín hiệu cứu mạng. P"Arc bất động một lúc trước khi ngồi dậy khỏi giường để lấy điện thoại. Riêng tôi cũng mau chóng bật người dậy, lao tới trước gương để kiểm tra bộ dạng của mình. Mẹ nó...Là chó hay sao vậy chứ. Lại làm dấu nhay cắn trên cổ tao nữa rồi.
"Ờ, sao?" Người thân cao hắng giọng với đầu dây bên kia. Tôi bèn lắng tai nghe một cách chăm chú. "Rồi đang ở đâu? Bây giờ tao không rảnh."
"Cái gì? Khoan đã. Tao kêu tụi mày đến hồi nào?"
Giọng ngày càng nghiêm trọng trước khi kết thúc bằng một câu.
"Khốn kiếp."
Nhìn anh đúng vui vẻ luôn.
"Có chuyện gì thế ạ?" Tôi đặt câu hỏi sau khi người kia cúp máy.
"Bạn tao đến. Bây giờ đang ở trước phòng rồi."
"Hả!" Shock cinema...
"Mày ở đây. Để tao ra mở cửa cho tụi nó đã."
"Không được đâu anh. Cổ tao đầy dấu rồi này. Sợ anh bạn nhìn thấy thì không hay đâu."
"Kệ nó."
"Không kệ được. Chúng ta chỉ là anh em, thế mà anh lại làm như vậy thì người ta nghĩ xấu về tao mất. Không gặp bạn anh được không? Xin luôn á. Hưuuuu." Tôi nghe thấy tiếng thở dài của người thân cao trước khi ông bác ném tôi lên giường một lần nữa, sau đó quấn chăn che kín người.
Chàng Anon lúc này đã biến thành gối ôm một cách hoàn hảo rồi.
"Đợi ở đây trước. Tao sẽ kêu tụi nó ở ngoài phòng khách. Không lâu là tụi nó về rồi."
"Vâng."
Câu hỏi duy nhất hiện lên trong đầu lúc này là...tao tới đây làm cái quái gì vậy chứ.
Tiếng động len lỏi từ bên ngoài thu hút gần hết sự chú ý của tôi. Có vẻ như nguyên băng năm 3 đều kéo đến vì khá là ồn ào. Nhưng điều bất ngờ hơn cả chính là chưa đầy 5 phút đã có người mở cửa phòng ngủ bước vào.
"Arc, tao vào nhà vệ sinh nhé."
"Ừm." Tiếng huýt sáo vang lên thi thoảng. Tôi không khác gì người mù. Dù vậy, 2 tai vẫn có thể nghe rõ. Vậy nên tôi biết cái người đi vào nhà vệ sinh không hề trở ra mà cứ lượn lờ quanh giường ngủ khiến tôi phát bực.
"Arc, tao nằm xem TV trong phòng nhé." Dứt lời, tiếng bước chân nặng nề vang lên theo. Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ chủ nhân căn phòng đã mau chóng lao tới như The Flash.
"Ra ngoài mà xem."
"Mày giữ kỹ cái gì? Bình thường tao vẫn vào xem hoài mà. Hới, thằng Pond, thằng Bloom. Tụi mày vào đây đi."
"Ờ, đợi xíu. Ăn bánh đã."
Tôi cảm nhận được chiếc giường lún xuống trước khi nhận biết được cơ thể của người nào đó di chuyển tới gần, làm người tôi run cầm cập trong chăn.
"Vậy thì qua kia nằm." Chắc chắn là P"Arc không sai. Cảm ơn anh nhiều lắm vì đã cứu mạng, dù thật ra mày cũng sai đầy mình.
"Ok ok. Cơ mà chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Cái gì?" Cuộc đối thoại thường ngày giữa bạn bè bắt đầu với tôi là thính giả ở gần đó.
"Trận bán kết. Kỳ này mà thua, bên câu lạc bộ đem ra gϊếŧ."
"Làm gì nghiêm trọng đến mức đấy."
"Do mày có người chăm sóc thôi. Sẵn tiện nhắc đến thằng nhóc Arm, tao thấy bạn nó check in ở pub rõ ràng. Mày không đi theo xử lý hả?" P"Pond nói như thể biết rõ. Tuy nhiên, tôi cũng muốn xem xem P"Arc sẽ bao biện như thế nào.
"Tao đi theo làm gì?"
"Mày thích giữ kỹ." Đột nhiên có cảm giác ấm áp trong lòng.
"Nhiều chuyện."
"Nói thật. Giả mà có đứa cháu cùng mã số đáng yêu như vậy, là tao tao cũng tán."
"Vớ vẩn." Sao tôi phải nghe những thứ như vậy chứ.
"Đi quán rượu như vậy, không sợ nó bị bắt mất hả? Nói thật. Tao nghĩ chắc chắn có rất nhiều người dòm ngó." Nữa hả? Còn chưa thôi nhắc đến tao à?
"Nó đi được thì cũng tự thoát được."
"À. Hiểu rồi. Chỉ là hơi băn khoăn một chút thôi. Tại bình thường thằng Arm đi đâu là có mặt xuất hiện ở đấy. Sao hôm nay lại ở trong phòng được nhỉ? Hồi đầu tao tới kiếm là định rủ mày đi pub rồi cơ."
"Muốn đi thì đi. Tao sắp ngủ rồi."
"Ngủ sớm vậy. Có giấu tao chuyện gì không đó, Arcccccccc?"
"Mày muốn gì thì nói đi. Chọc tức tao cho bằng được." P"Arc bắt đầu hơi nổi giận. Nghe từ giọng điệu bắt đầu có vẻ cáu kỉnh hơn thấy rõ.
"Có muốn gì đâu. Thôi thì uống bia trong phòng mày tiếp đi vậy."
"Thế thì ra ngoài mà uống đi chứ."
"Ok. Cơ mà mày khó hiểu ghê. Sao cứ nằm dính lấy cạnh giường thế kia?"
"Không có."
"Sợ tao nhìn thấy cái gì à?" P"Copp im lặng, một lát sau mới nói tiếp một câu làm tôi giật bắn người, suýt nữa rớt xuống giường. "Thằng nhóc Arm, không định chào hỏi nhau chút nào sao?"
Chết tiệt! Đừng trả lời. Đừng trả lời. Đừng trả lời.
"Buồn cười. Gọi Arm làm gì?"
"Ơ hay. Nó nằm kế bên mày cơ mà, sao tao không gọi được?"
"...!!"
"Lỡ đâu mày vẫn chưa biết. Chân em mày ló ra khỏi chăn rồi kìa. Với cả tao biết nó ở đây từ lúc nhìn thấy giày nó cởi ra để trước cửa phòng rồi, thằng trâu."
"..."
"Tóm lại 2 đứa mày làm gì nhau hả? Trông vui quá vậy."
Mất mặt quá thì có. Mắc cỡ đến mức không biết giấu mặt vào đâu rồi đây nàyyyyyyyy.
Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, cùng với đó là sự trơ mặt.
Sau khi bị bạn bè trong nhóm P"Arc trêu suốt cả tuần lễ vì chuyện nhìn thấy tôi nằm ngủ trong phòng của Trội trăng, hơn nữa trên cổ còn đầy dấu nhay cắn của chủ nhân căn phòng, hình ảnh tôi trong mắt đối phương đã thay đổi.
Đó không phải là ánh mắt tồi tệ mà ngập tràn ý cười. Đôi lần các anh ấy còn cố gắng trêu tôi. Nếu không nhờ có P"Arc đứng ra bảo vệ, tôi đã bị đem ra chế giễu không thương tiếc rồi. Hôm nay lại là một ngày như thế. May sao mọi người không ai có thời gian ngồi càn rỡ vì trận thi đấu bán kết bóng đá sắp diễn ra.
Khoa Kỹ thuật đấu với khoa Kinh tế. Tôi phải đi theo làm nhiệm vụ đã được giao phó, đó là chăm sóc các vận động viên. Trong đội chúng tôi có rất nhiều người. Tổ hậu cần làm việc cực kỳ chăm chỉ. Trên khán đài cổ vũ rần rần vì người ngồi chật kín.
P"Arc từng nói anh ấy và bạn phải gánh vác trên vai niềm hi vọng của cả khoa nên hôm nay trông có vẻ nghiêm túc nhiều hơn bình thường.
"Đội bên khoa Kinh tế mở màn trận đấu rồi. Tiếng la hét cổ vũ vô cùng lớn. Tôi, Thịt heo nướng xào húng quế, đến từ khoa Giáo dục vẫn nhận nhiệm vụ làm bình luận viên như cũ. Ơ! Hiện tại trái bóng đã bị bên phía khoa Kỹ thuật giành mất rồi. Khó hiểu cực độ luôn."
Trận đấu sôi động cũng nhờ có bình luận viên này đây. Trận nào cũng có mặt anh ấy. Phun nước bọt liên tục nên vui muốn chết.
"Hổ. Số 9 chạy mà muốn ù tai luôn. Bình tĩnh nào. Khung thành ở đây, không phải ở Africa."
Tiếng la hét vang khắp sân ngay khi đội trưởng bên phía khoa Kỹ thuật chuyền bóng đi vào khu chấm phạt đền. Một tí nữa thôi là chúng tôi đã có bàn thắng nhanh nhất trong lịch sự giải đấu bóng đá cấp trường trong khuôn khổ 10 năm. (Nói quá lên ấy mà)
"Tới rồi. Số 9 Bác Samorn chủ vựa sầu riêng. Bác Samorn chuyềnnnn. Chuyềnnnn. Và quyết định...Sút!"
"Ốiiiiiiiiiiiiii."
"Không thể tin được. Bay thẳng một phát đến Mochit xong xuôi. Không sao. Làm lại. Lần này bóng bị ném đi bởi thủ môn bên đội Kinh tế. Athipong đón bóng. Không thể tin được. Mới đó đã bị Bangon Pochana giành mất dưới chân."
"P"Arcccccccc. P"Arc cố lên."
"Bangon cố lên."
"Trận này mà thắng, chế Bangon bao 4 chai rượu luôn."
"Quýtttttttttttt."
"Các cầu thủ hừng hực ngay sau khi phía bên sân đem rượu ra dụ. Sangsom* đang đợi mọi người đấy nhé. Bangon Pochana chạy rất nhanh. Chuyền bóng tiếp cho Bác Somjit quầy thịt heo. Quầy thịt heo chuyền bóng tiếp cho Bác Tun lẩu Thái thơm nức. Tuyệt vời. Đội bóng trong huyền thoại. Cùng xem xem lần này...lần này..."
(*) Một hãng rượu rum của Thái
"...!!"
"Lại ra ngoài như cũ."
Trận đấu vẫn tiếp diễn. Tuy nhiên, ở hiệp đầu cả 2 đội vẫn chưa thể làm gì nhau. Trong ánh mắt của tôi lúc này chỉ tập trung vào một mình P"Arc. Anh ấy ngã rất nhiều. Có đôi lần còn bất ngờ đến nỗi phải đứng bật dậy. Ấy thế mà người kia vẫn cắn răng chạy tiếp. Tôi đúng muốn mắng cho một trận luôn, song mặt khác lại cảm nhận được sự nỗ lực.
Vì thế khi hiệp 1 kết thúc, tôi không chậm trễ chạy ngay tới chăm sóc bác cùng mã số một cách thân thiết.
Thân hình cao cao thả người ngồi xuống ghế. Cả người ướt đẫm mồ hôi. Hơi thở gấp gáp đến nỗi tôi sợ anh ấy sẽ ngã xuống một lần nữa.
"Anh có đau không? Hồi nãy ngã đúng mạnh."
"Suýt chết."
"Rồi sao anh không chết luôn đi? Còn suýt làm gì."
"Miệng mồm."
Nhưng mà nói thật là lo lắng. Lo mỗi lần anh ấy ngã. Lo mỗi lần anh ấy đau. Kỳ lạ làm sao trước đây tôi chưa từng như thế, vậy mà bây giờ triệu chứng lại khá nặng. Tôi thật sự đã rơi vào lưới tình của P"Arc rồi. Đúng thua cuộc luôn.
"Cho nước với." Có lẽ người kia để ý thấy tôi im lặng nên liền lên tiếng cắt ngang. Tôi vội cầm chai nước lên vặn nắp rồi lập tức đưa cho người trước mặt.
"Đây ạ."
"Cho cây hít mũi nữa."
"Có đây." Trong túi có vài cây để dành cho trường hợp khẩn cấp. Thà dư còn hơn thiếu.
"Khăn lạnh."
Cũng có luôn. Hơn nữa còn mua quá trời vì của câu lạc bộ không ok lắm, thế nên tôi phải tự bỏ tiền túi ra.
"Mày có tất cả luôn hả?"
"Tại tao giỏi. Xin cái gì cũng được hết."
"Vậy xin thơm đầu xíu đi."
"Ghẹo gan rồi đấy."
"Không được hả? Vậy đổi thành đưa về phòng ngủ một đêm."
"Sao tao phải ngủ phòng anh chứ? Nếu như đêm đó, tao không đi đâu. Tao giận anh."
"Bạn tao có nói gì đâu." Anh ấy nói bằng giọng dịu dàng khiến tôi phải ngước mặt lên nhìn. P"Arc mỉm cười với tôi. Đó là nụ cười làm cho người nhìn chết tươi mỗi lần nhìn thấy. Dù vậy, tôi vẫn chuẩn bị sẵn tinh thần chinh chiến với hổ, không hề e sợ dù trong lòng đang quằn quại đến phát điên.
"Tao bị bạn anh trêu."
"Bạn tao nó biết. Tụi nó không cố ý làm mày mất mặt đâu."
"Biết cái gì? Chuyện tao ở trong phòng anh ngay từ đầu rồi hả?"
"Không. Biết tao thích mày. Và còn thích đến mức không ngóc đầu lên nổi nữa cơ."
"..."
"Còn mày thì sao? Đã biết lòng mình chưa?"
Khó xử ghê. Phải làm sao đây? Nên trả lời thế nào? Đang từ chỗ tự tin, giờ đây tôi chỉ biết cụp mắt nhìn xuống sân cỏ. P"Arc đã rõ ràng như thế rồi, còn tôi thì sao? Tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời chắc chắn cho mình. Chỉ biết rằng cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi được ở gần người này.
Tôi không xem anh ấy là Trội trăng. Không xem anh ấy đặc biệt hơn người khác như trước đây nữa. Anh ấy chính là anh ấy. Là một người con trai quan trọng đối với tôi.
"Không chắc nữa."
"..."
"Nhưng cái câu "không ngóc đầu lên nổi" như thế nào thì chỉ một chút nữa thôi, có lẽ em cũng sẽ như vậy chăng?"
Chức vô địch mấy năm liên tiếp mà khoa Kỹ thuật lập nên đã bị phá tan vào ngày hôm nay.
Chúng tôi thua ở những phút cuối cùng trước khi trận đấu kết thúc. 0 - 1 là tỷ số không quá đáng ghét, nhưng có thể làm cầu thủ đi thất thểu ra khỏi sân. Đội cổ vũ khóc lên khóc xuống vì Trội trăng không giành chiến thắng. Riêng staff và coach ôm cổ nhau thật chặt để nhịn xuống cơm thèm rượu free.
Tất cả ập tới cùng lúc khiến tôi không biết phải làm thế nào. P"Arc không nói gì ngoài một câu duy nhất rằng "không sao đâu". Với cả hiện tại anh ấy đã đi tụ tập cùng bạn bè rồi nên tôi cũng không muốn làm phiền.
Tôi trở về kí túc xá cùng với the gang. Tụi nó than ngắn thở dài khi khoa Kỹ thuật thua trận, cơ mà chỉ một chút xíu thôi vì còn phải chụm đầu vào nghĩ project an ủi các cầu thủ. Nghĩ ra ý tưởng vui quá trời luôn, ngặt nỗi không cái nào làm được ngoài việc gửi tin nhắn động viên vào câu lạc bộ khoa.
Tất cả dường như quay về trạng thái bình thường. Ngày hôm sau, mọi người trở lại đi học như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có nhóm của P"Arc là không còn vui vẻ như trước. Thật ra tụi mày vốn theo đuổi hình tượng ngầu lòi sẵn rồi. Có điều lần này nhiều hơn trước gấp đôi. Đến cả thằng Po và thằng Sand mà còn nhận ra.
"Mày nghĩ idol của tụi mình có bị gì không? Hay là buồn vì hôm qua thua bóng đá?"
"Đúng thế. Trông lạ lạ sao ấy."
"Thằng Arm, mày có hỏi Trội trăng không?"
"Không." Muốn hỏi nhưng thiết nghĩ cứ để anh ấy ở một mình có lẽ sẽ tốt hơn. Tuy nhiên, bây giờ tôi bắt đầu không chắc nữa rồi.
"Theo như tao biết từ bên câu lạc bộ thì do chúng ta có hi vọng chiến thắng nên hình như có xin thêm kinh phí từ trường, vì thế sẽ gây ảnh hưởng đến ngân sách của năm sau."
"Nghiêm trọng đến vậy à?" Tôi hỏi một cách thắc mắc.
"Ờ. Vì vậy tao mới muốn biết xem P"Arc có bị mắng hay không. Không muốn idol căng thẳng đâu. Không vui. Không ư hưuuuu."
Chuyện vừa nghe được từ thằng bạn thân kiến tôi cực kỳ bất an. Thế là sau giờ học, tôi bèn tìm cơ hội mua sữa và 2, 3 loại bánh cho anh ấy dù cho nó không giúp ích được gì mấy.
Anh ấy hay ngồi với bạn ở chiếc bàn đá cẩm thạch sau lưng khu Dân dụng. Đúng như dự đoán, hôm nay thân hình cao cao thật sự ngồi cùng bạn. Không những vậy, sắc mặt còn hiện rõ vẻ căng thẳng.
"Anh." Không nghĩ ra gì nên đành gọi tên trước. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi trước khi chào hỏi lại.
"Sao hả, N"Arm? Ngọn gió nào thổi đến đây vậy?"
"Thì...em đi ngang qua tiệm bánh nên ghé vào mua. Rồi...rồi..."
"Mày đi ngang qua khu Dân dụng hả?" P"Bloom vừa hỏi vừa cười nên tôi không phủ nhận.
"Vâng."
"Ngược hướng với tòa nhà khu Điện cơ mà."
"Vậy nên mới nói là tình cờ. Đi loanh quanh vậy đó. Không được hả?"
"Được chứ. Mày muốn đi đâu là chuyện của mày. Ngồi đi đã." Tôi không chậm trễ bước chân tới gần trước khi chen người ngồi xuống bên cạnh người thân cao. P"Arc mỉm cười rồi giơ tay vò đầu tôi rối tung.
"Mày lộn xộn chết đi được." Câu này là mang ý tốt hay xấu vậy chứ. Chả khi nào giải mã nổi.
"Tao mua bánh cho này. Động viên anh chơi bóng giỏi."
"Được ăn bánh xô rồi."
"Cái đó không ngon đâu. Đây này. Ghé vào mua Brownie với Butter cho nữa đó. Có cả sữa đậu nành." Có đủ cho các thành viên trong nhóm anh ấy để trông không quá thiên vị.
"Thằng Arc có uống đậu nành đâu nhỉ." P"Copp lên tiếng khiến tôi im lặng một lúc vì chưa bao giờ biết gì hết.
"Ờ. Em mới biết. Có gì..."
"Uống được." Nói rồi anh ấy cầm sữa lên hút.
"Đợi đã, P"Arc." Không kịp nữa rồi. Anh ấy đã xử gần hết hộp chỉ trong chưa đầy một phút. Sao anh phải uống thứ mình không thích vì em chứ. Thật không ok mà.
"Không ngon thì vứt đi. Có gì em uống phụ anh cũng được."
"Uống hết rồi. Hôm nay thế nào?" Anh ấy đổi chủ đề.
"Ok. Không có vấn đề gì. Anh thì sao?"
"Phát điên."
"Bình thường điên sẵn rồi mà không phải sao?" Tôi đáp trước khi đổi sang chuyện khác. "Hôm qua tụi anh có bị la không?"
"Chuyện gì?"
"Chuyện đá bóng."
"Ai la? Tối nay còn tổ chức ăn mừng vì khoa Kỹ thuật đã thua trận sau bao nhiêu năm."
"Như vậy cũng được hả?"
"Được chứ. Ngưng lo lắng được rồi. Mọi người không có ai căng thẳng đâu. Sở dĩ thấy lạ lạ như vậy là vì điểm đã có."
Chết tiệt! Quên mất tiêu.
"Anh rớt hả?" Người bên cạnh lắc đầu trước khi các đàn anh trong bàn phá ra cười. Điều đó càng làm tôi tò mò hơn.
"Tao top." Đệt cụ...Cái sự Trội trăng. "Nhưng sở dĩ không cười là vì luật của nhóm. Đứa nào rớt phải tỏ lòng thương tiếc."
"Ơ. Thế ai rớt hả anh?"
"2 đứa tao đây này, thằng khỉ!! Có mỗi thằng Arc với thằng Pond qua."
Sau đó, một màn lộn xộn diễn ra. Đang yên đang lành, tôi phải ngồi nghe chương trình kể khổ trong sự hoang mang. Đợi đến khi giải tán cũng đã gần 6 giờ chiều. Tôi trở về kí túc xá. Thằng Sand đang ở trong bộ dạng cởi trần, độc mỗi cái qυầи ɭóŧ nằm mốc meo trên giường.
Mặt nó hớn hở như thể đang rất hạnh phúc. Tất nhiên rồi. Mối quan hệ với hoa khôi khoa đã tiến xa đến mức gần như có thể gọi là bạn gái luôn rồi. Ấy thế mà nó vẫn giấu, không chịu nói với bạn bè.
"Về trễ thế mày." Thằng roommate ngẩng đầu lên chào hỏi một lúc trước khi cắm mặt vào điện thoại.
"Tao tạt qua kiếm P"Arc với bạn. Bây giờ tao biết tại sao các anh ấy căng thẳng rồi."
"Sao thế? Cái gì? Như thế nào? Kể mauuuuu." Là chuyện của Trội trăng nên mày chịu bỏ rơi gái luôn nhỉ.
"Có điểm rồi. Bạn anh ấy rớt nên kéo nhau buồn cả lũ."
"Àaaaaa. Tội nghiệp ghê."
"Ờ mà tao vừa mới biết idol của mày không thích đậu." Thân nhau mấy tháng trời, vậy mà từ đó đến giờ chưa bao giờ biết. Bình thường mỗi khi có tiệc chiêu đãi mã số, anh ấy đều xử sạch sẽ cơ mà.
"Đợi đã. Không thích hay dị ứng?" Thằng Sand hạ thấp giọng xuống khiến tôi kinh ngạc.
"Không thích."
"Mày hỏi anh ấy chưa? Lỡ P"Arc dị ứng thì sao? Nói thật đi. Anh ấy có ăn đậu không?"
"Tao mua quá trời sữa đậu nành. Rồi anh ấy uống hết luôn. Chắc không dị ứng đâu."
"Chết tiệttttttt. Mày đúng là chả quan tâm gì đến idol tao hết. Đợi đã." Nói chưa hết câu, thằng Sand đã cầm điện thoại lên bấm bấm trước khi nói với tôi bằng tông giọng nghiêm trọng hơn trước. "Người dị ứng đồ ăn sẽ dần có biểu hiện ngứa ngáy, đau đầu. Một thời gian sau sẽ cảm thấy buồn nôn, ói mửa và bất tỉnh."
"Kh...không đến mức đó đâu. Mày đừng có làm quá."
"Hệ hô hấp cũng sẽ có vấn đề. Nếu P"Arc không thở được rồi dẫn đến triệu chứng tồi tệ hơn thì sao?"
"..."
"Đệt! Có thể tử vong."
"Hảaaaaaa? Chết người luôn á?"
"Ờ."
Đang từ không suy nghĩ gì cả, giờ thì bắt đầu thấy lo rồi. Tôi đi tới đi lui trong phòng, sau đó quyết định gọi cho người thân cao. Bình thường P"Arc nghe máy nhanh lắm. Tuy nhiên, lần này lại khác ở chỗ không có ai nghe máy. Gửi tin nhắn qua mạng xã hội cũng không thấy bấm vào đọc.
"Sand. Lát nữa tao về." Nếu không phải vì thằng bạn chết tiệt kia nói, có lẽ tôi đã không nóng ruột như thế này.
"Đi đâu?"
"Tìm P"Arc."
"Gọi chưa?"
"Gọi rồi. Không có người nghe."
"Vào phòng được hả? Mày đâu có chìa khóa." Người trước mặt hỏi tiếp.
"Tao có."
"Dữ dội thếeeeeeee. Cho tao mượn đi đánh thêm một cái với. Muốn nằm quyến rũ idol trong phòng từ lâu rồi." Đúng khốn nạn. Tao không nên nói chuyện này cho nó nghe mà.
"Nói chuyện với gái của mày trước đi. Có gì tao gọi báo."
"Ờ. Khi nào cần tao gọi xe cấp cứu đợi sẵn thì báo."
"Phiền phức." Anh không được làm sao đâu nhé. Nhưng để cho yên tâm và có thể ăn ngon ngủ yên, tôi phải tạt vào xem người kia một chút.
Tôi khởi động xe hướng thẳng đến căn hộ của anh ấy. Tôi đi qua đi lại trước sảnh một lúc lâu, vừa cầu nguyện, ngồi xếp bằng, lặn nước, trồng san hô. Tạo nét với mọi thứ ngoại trừ đi lên tìm anh ấy. Cuối cùng nỗi lo lắng chất chứa trong lồng ngực đã thúc đẩy tôi quyết định đi lên tìm đối phương.
Cốc cốc cốc
Theo phép lịch sự thì nên gõ cửa trước khi vào phòng. Tôi vểnh tai lên nghe ngóng, nhưng không có dấu hiệu của người mà ai cũng biết là ai. Vì vậy, tôi đành móc điện thoại ra gọi một lần nữa. Vẫn nhận được câu trả lời như cũ là không có ai nghe máy. P"Arc thích để chế độ rung. Mỗi khi có người gọi đến thì gần như không nghe thấy.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa trong tay một lúc lâu, thiếu điều muốn hư luôn con mắt.
Ờ! Ra sao thì ra. Cứ vào đại đi.
Cạch!
Cửa mở ra. Nguyên căn phòng có đủ ánh sáng nhưng lại không thấy bóng dáng của người tôi đang tìm kiếm. Tôi cầu nguyện cho mình đừng gặp phải cảnh đối phương nằm bất động trên sàn. Nếu không tôi chết chắc.
"P"Arc. Anh...có sao không? P"Arc." Tôi gọi rồi lại gọi nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, vì thế đành đánh bạo xoay nắm cửa phòng ngủ một cách ngang nhiên. Tại tao lo cho anh mà. Không được mắng tao đâu đấy.
"Làm cái gì?"
"Chết tiệt!!"
Thanh âm trầm thấp cất lên làm tôi kinh ngạc đến mức suýt nữa thì ngã ngửa. Thằng cha kia có đi đâu đâu. Vừa ló mặt ra từ phòng tắm. Hơn nữa còn ướt sũng cả người. Đoán chừng có lẽ trốn đi tắm ấy mà. Với cả biểu hiện cũng bình thường, hoàn toàn không giống với những gì thằng Sand suy đoán.
Toàn là nghĩ quá lên không.
"Sao tới được đây?"
"T...tao gọi cho anh mà không có người nghe nên lo."
"Tao đi tắm. Thật sự không nghe thấy tiếng."
"Không sao. Ưuuuuu. Tại thằng Sand bảo anh có thể dị ứng với đậu nên tao sợ. Chuẩn bị sẵn cả xe cấp cứu đợi luôn rồi."
"Không có dị ứng. Tao chỉ không thích thôi."
"Nhưng anh vẫn uống. Tao cảm thấy tệ lắm."
"Mày mua gì, tao cũng uống hết. Bỏ bao tâm ý như thế, không uống sao được?"
"Hưuuuuu. Tao sợ anh chết."
"Nếu có chết thì mày là đứa đầu tiên phải ra đi. Vùng vằng làm gì." Khốn nạn. Chẳng bao giờ an ủi tao. Cứ toàn ghẹo gan thôi.
Nhưng giờ biết rồi nên tôi cũng yên tâm. Nhìn P"Arc đi tới tủ quần áo rồi chầm chậm mặc vào một cách thong thả, đoán chừng có lẽ anh ấy chuẩn bị tối nay đi ăn mừng với the gang cầu thủ như đã nói nên tôi không muốn làm phiền nữa.
"Dù gì anh cũng không sao rồi, tao về trước đây."
Rrrr...!
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang. P"Arc mặc vội quần áo cho xong, sau đó đi tới lấy điện thoại ở đầu giường. Nhưng không lâu sau, 2 chân lại mau chóng tiến tới chỗ tôi.
"Suỵttttttttttt." Anh ấy bảo tôi im lặng rồi mới bấm nút nghe.
"Ừ. Tới rồi hả?" Tôi không hiểu tình huống hiện tại cho lắm. P"Arc nói chuyện điện thoại thật đấy, nhưng cùng lúc đó lại đẩy tôi sát vào tường cho đến khi không còn đường thoát. Mẹ nó...Cái gì của anh vậy chứ.
"Vẫn ở trong phòng. Vừa tắm xong."
"..."
"Ừ. Tính đi lên hay sao? Xin lỗi nhé. Vừa hay phòng bừa bộn. Tụi mày đợi ở dưới đi."
Khuôn mặt đẹp trai áp tới gần đến nỗi đầu mũi của chúng tôi chạm vào nhau, khiến tôi phải bất giác nín thở một cách tự động. Đôi mắt tinh anh nhìn tôi nghiêm túc hơn hẳn mọi lần. Tôi không biết nó có ý nghĩa gì.
"Tao ở một mình. Nhưng để ăn gì đó lót bụng đã."
"..."
"Quán này làm gì có cơm. Đói chết mất."
Tôi không biết đầu dây bên kia nói thế nào với P"Arc. Nó chẳng quan trọng đâu. Quan trọng là bây giờ tôi đang rơi vào tình cảnh tiến không được mà lùi cũng không xong, chỉ có thể mở to mắt nhìn đối phương và đợi chờ điều gì đó.
"Cho tao 10 phút. Ừ...Cảm ơn nhiều lắm."
Nói xong câu đó, người kia cúi mặt tới gần thêm. Trong tích tắc, môi của chúng tôi chạm vào nhau. Suy nghĩ trong đầu tôi lập tức vỡ tung.
"Cơm đúng ngon luôn. Còn thơm nữa." Khuôn mặt đẹp trai rời ra một lúc, hòa quyện ánh mắt với tôi rồi mỉm cười như thể biết rằng điểm yếu của tôi là gì. Ờ, tao chịu thua. Mềm nhũn của người rồi đây.
"Ăn một miếng nữa vậy."
Rồi anh ấy áp xuống tiếp một nụ hôn. Sau đó thì rời ra rồi lại hôn. Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Hưuuuuuuuuuu. Anh hôn tao. Anh hôn tao ~~~~
"Đúng ngon luôn, thằng quỷ. Hạnh phúc quá."
"..."
"Mày xin cái gì mà xin. Của tao là của tao. Thôi nhé. Lát gặp." Cuộc gọi bị ngắt. P"Arc đối mặt với tôi.
Trong đầu tôi trống rỗng. Thậm chí không biết nên nói gì ngoài đứng im. Nước mắt bất giác chảy và không lâu sau nó ngừng lại khi anh ấy đưa tay lau một cách nhẹ nhàng.
"Biết là nếu đến phòng tìm tao, mày sẽ không dễ dàng về được đúng không?"
"Ưuuuuuuuu." Người thân cao chỉ nói vậy trước khi dùng 2 tay giữ lấy mặt tôi, sau đó áp xuống một nụ hôn.
Nhưng lần này không giống như những lần trước đó, bởi lẽ anh ấy không chỉ chạm nhẹ lên môi rồi rời ra mà đang dùng đầu lưỡi dần dần tách miệng tôi, sau đó chậm rãi tiến sâu vào bên trong khoang miệng. Tôi cảm giác mình không thể thở được. Biểu hiện không khác gì người sẵn sàng ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Đầu lưỡi ẩm ướt ma sát với răng trước khi quyện vào với lưỡi của tôi, khiến nước bọt chảy ướt cả khóe miệng. Anh ấy giỏi chủ động, còn tôi lại non nớt đến mức không biết gì ngoài để cho đối phương dẫn dắt. Cho dù thế nào Trội trăng vẫn là Trội trăng.
Người mà tôi chịu thua hết lần này đến lần khác.
Nụ hôn của anh ấy dịu dàng, đồng thời cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức cả cơ thể co rút như bị điện giật.
Không biết qua bao lâu thời gian, tôi mới được thả tự do. Tôi hít lấy hít để khí oxygen. Cơ thể mềm oặt, gần như không còn sức để đứng. P"Arc đỡ lấy tôi không cho ngã xuống.
"Hôm nay là cậu nhóc ngoan, tao sẽ không làm gì." Giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai.
"..."
"Nhưng lần sau thì đừng mơ sẽ thoát nhé. Tao thật sự sẽ không thả mày đi đâu."
"Ư. Anh, tao..."
Chỉ thế này thôi, tao đã không thoát nổi rồi.
Gửi tới thằng Sand, người mà mày phải gọi xe cấp cứu cho không phải P"Arc mà chính là tao. Tao sắp...chết.
Bang!
"Thằng Arm, mày đóng cửa rầm rầm làm gì?"
Thằng Sand rống ngay khi tôi về đến phòng. Nó ngóc đầu dậy khỏi gối rồi nhìn bằng ánh mắt xám xịt.
"Xin lỗi. Tao quên mất."
"Ờ, kệ đi. Rồi tóm lại idol tao sao rồi?"
"Kh...không sao. P...P"Arc bình thường. Mày mới nghĩ nhiều ấy." Làm tao suýt nữa thất thân. Cũng may anh ấy có hẹn party với bạn. Nếu không, có lẽ tôi đã không thể trở về tới kí túc xá với bộ dạng này.
"Trội trăng ok thì tao cũng không có vấn đề gì nữa. Cơ mà mày bị cái quái gì thế? Nói năng lắp bắp. Mặt mũi đỏ bừng. Không khỏe hả?" Người trước mặt nheo mắt nhìn như thể đang bắt gian. Điều đó càng khiến tôi chột dạ đến nỗi không biết phải làm sao, đành giả vờ lúc thì mở tủ quần áo, lúc thì đi ra bàn học để mình trông không bối rối hơn.
Lúc lái xe về kí túc xá thôi đã suýt chết mấy lần. Mẹ nó...Anh làm tim tao nhũn hết cả.
Đây là lần đầu tiên tôi bị hôn kiểu muốn rút hết linh hồn như thế. Tất cả diễn ra một cách đột ngột, khiến cảm xúc nảy sinh bây giờ vẫn chưa hề phai nhạt. Cơ thể ghi nhớ. Ngay cả giây phút thả người ngồi xuống đầu giường, mỗi một bộ phận vẫn không ngừng run rẩy.
"Arm. Thằng Arm!"
"Hả? Nói gì cơ?" Tôi giống như bị đạp cho tỉnh dậy khỏi tiềm thức, một lần nữa trở về đối mặt với hiện thực.
"Tao hỏi mày bị làm sao? Không khỏe hả? Cần tao giữ chỗ ở chùa trước không?"
"Ghẹo gan tao đấy. T...tao không sao. Vậy thôi đi tắm trước nhé."
"Không ăn cơm hả?"
"Đi tắm đã."
"Vậy thì mau lên. Tao bắt đầu đói rồi này. Để tao gọi thằng Po qua phòng tụi mình standby."
"Ừ. Cho tao 10 phút."
Chỉ nói vậy thôi, tôi vội lấy khăn lau người, mau chóng đi vào phòng tắm. Tôi thật sự hi vọng nước sẽ giúp mình giải tỏa, bởi lẽ tâm trí lúc này vẫn không ngừng luẩn quẩn chuyện bị P"Arc hôn.
"Ngưng nghĩ." P"Arc, mày có biết đang khiến người nào đó phát điên không? Mẹ nó. Tối nay tao có ngủ được không đây không biết.
Không được nghĩ tới anh nữa.
Phải quên bằng được lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
Vờ như tất cả chỉ là giấc mơ để bảo toàn trái tim mình không vì đập mạnh mà chết trước.
Tôi tự nhủ với chính mình. Cứ nhắc đi nhắc lại, đồng thời tìm gì đó làm để bản thân không nghĩ tới đối phương. Chắc chắn một điều rằng nó có tác dụng, nhưng chỉ trong thời gian...5 phút. Sau đó, tôi không thể kéo P"Arc ra khỏi đầu nữa. Khóc rồi đây.
Rồi cứ nằm như thế.
"Hới, thằng Sand. Mày bị sao vậy?"
Tôi bất ngờ vì sáng sớm mới mở mắt không lâu đã phải hết hồn với người ở giường đối diện. Sắc mặt của thằng Sand khá tệ. Nó ngồi run rẩy như thể đang cố kiềm chế tiếng nức nở. Một tay cầm điện thoại, tay kia cầm cây hít nhét vào trong lỗ mũi để làm dịu đi triệu chứng đang tấn công khiến nó rơi vào trầm tư.
"Hưuuuuuuuu. Cuộc đời."
"Khoan đã. Mày làm sao thế? Cần tao giúp gì không?" Nó chỉ lắc đầu. "Nói tao nghe đi."
Hôm qua hẵng còn vui vẻ mà. Sao bây giờ bộ dạng lại như ma chết rồi.
"Chỉ là cuộc đời bị làm cho tổn thương."
"Khoan đã. Mày bình tĩnh đi."
"Nhưng cuối cùng lại không được tổn thương."
"..."
"Chỉ là hôm nay con tim tan nát. Nhắc nhở bản thân rằng dù thế nào tôi cũng phải sống...*" Hát hết bài luôn không để tao còn nằm chờ. Mẹ nó!
(*) Lời bài "Thất tình" của Bodyslam
"Cần tao gọi thằng Po không?"
Người nghe lắc đầu. Thế là tôi đành bước chân xuống giường rồi đi tới thả người ngồi xuống bên cạnh thằng bạn thân. Thằng Sand là người vui vẻ. Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy khía cạnh buồn bã của nó. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được nên mới hiểu quả bom thứ thiệt là như thế nào.
"Chưa cần nói với tao cũng được. Khi nào sẵn sàng hẵng nói." Dù thế nào tôi cũng sẽ ngồi bên cạnh nó cho đến khi mọi thứ ổn hơn.
"Tình yêu đúng khốn nạn." Tới rồi. Chuẩn bị đón nhận sức mạnh ập đến được rồi đó, bởi nó đang liên tục phun trào.
"Có thể nó không phải như vậy cũng nên."
"Khốn nạn. Nó khốn nạn. Mày biết tối qua tao thấy gì trong điện thoại không?"
"Th...thấy gì chứ?" Nói rồi tôi vỗ vai người bên cạnh để giảm bớt sự lo lắng.
"P"Wan phản bội tao."
"Nhưng 2 người đã hẹn hò đâu."
"Thì đó. Chị ấy không chỉ nói chuyện qua lại với một mình tao."
"Có lẽ có chuyện hiểu lầm thôi."
"Ô hổ. Đàn anh nam khôi năm 3 tag hình chụp chung như vậy, mày kêu tao nghĩ thế nào?"
"Biết đâu họ là bạn bè."
"Nếu mày thấy hình, mày sẽ biết chắc chắn không phải bạn. Đợi đi! Đợi!" Nói rồi thằng Sand lướt màn hình điện thoại vào Facebook của người nào đó. Không lâu sau, nó đưa cho tôi rồi mếu máo như sắp khóc.
Tôi cúi đầu nhìn tấm hình chụp chung mà đàn chị được tag. Đúng như những gì thằng Sand nói. Sự gần gũi, gương mặt tươi cười và bó hoa to trong tay người con gái khiến tôi chợt có suy nghĩ rằng 2 người này chắc chắn không chỉ có quan hệ bạn bè.
Thấy mẹ rồi. Tao chuẩn bị hát nhạc buồn đợi bạn rồi đây.
"Tao nên biết ngay từ đầu rồi mới phải. Người đẹp không đời nào qua lại với một người."
"Trước khi kết luận, mày đã hỏi chị ấy chưa?" Tôi không muốn vội áp đặt, bởi vì cuối cùng sự thật có thể không như chúng ta đã nghĩ.
"Không cần thiết."
"Cứ làm như mình là nam chính trong phim ấy. Sợ rằng nếu chuyện không phải như thế, mày sẽ tự vả."
"Không thể nào. Bây giờ...tao xin thời gian để bình tâm." Rồi. Được luôn.
Thức dậy đã hoang mang rồi, gặp thằng bạn tự biên tự diễn lại càng hoang mang hơn. Nhưng mà vậy đó. Tình huống kiểu này y hệt dòng nước. Dù chúng ta có cố gắng giành giật thế nào cũng không có tác dụng, chỉ có thể tiếp tục ở bên nó mà thôi.
Thời gian u ám kéo dài từ sáng cho đến trưa.
Câu chuyện drama được kể tiếp cho một đứa trong the gang là thằng Po. Tôi tội nghiệp nó dễ sợ khi phải ngồi hùa theo thằng Sand. Không những vậy, chúng tôi còn phải ngồi nghe câu chuyện buồn thảm kể đi kể lại cả chục lần kiểu không có hồi kết đến điếc cả tai.
Mày nên đi mà solo với microphone ấy, biết chưa hả? Vì theo như tao quan sát, có lẽ nó sẽ thích hợp hơn.
"Tình yêu chưa bao giờ tốt đẹp. Trước đây tao cũng từng bị như vậy. Mày nhìn mặt tao đi! Mặt mũi tao đẹp như thế này, tại sao tụi con gái dám đá chứ?"
"Bình tĩnh đi." Muốn nói là đôi khi lý do không nằm ở ngoại hình.
Thằng Sand là người có ngoại hình rất ưa nhìn. Chưa kể còn khá nổi trong dàn năm nhất. Vậy mà nó đâu thèm quan tâm, cứ khăng khăng theo đuổi đàn chị ở đẳng cấp hoa khôi khoa. Trèo cao không sợ té đau thật mà.
Giờ thì sao? Đau hơn ai hết, bạn ơi.
"Rồi mày sẽ tìm được người chữa lành tâm hồn."
"Tao tởn. Đúng nghiêm túc với người này luôn đó."
"Ừm." Rõ rồi ạ. Chỉ cần dùng tai cộng với gật đầu phụ họa là đủ.
"Thôi kệ đi. Đau bây giờ còn hơn ngày sau hẹn hò xong rồi bị đá."
"..."
"Tụi mày cũng cẩn thận đấy. Qua lại với tụi ở top, coi chừng ngày nào đó lại đau khổ." Thằng Sand tiếp tục lẩm bẩm. "Người ta có nhiều sự lựa chọn. Chọn người có ngoại hình, học giỏi hay giàu có đến đâu cũng được. Tụi mình chỉ là đồ bỏ."
"Đúng loser luôn." Thằng Po vốn im lặng một lúc lâu bèn lên tiếng, vừa nói vừa xúc cơm cho vào miệng.
"Thằng Po. Cuộc đời mày chỉ quan tâm thú bông, mày không hiểu đâu."
"Sao lại không hiểu?"
"Mày vẫn chưa gặp phải tình huống giống tao. Thất tình vì người mình thích rất nhiều đúng đau khổ luôn."
"Mày vẫn chưa hẹn hò với chị ấy, sao lại là thất tình?"
Hự! Đau nhưng chuẩn. Chỉ xin một điều thôi. Đừng đấm nhau ngay giữa căn tin là được. Tao xấu hổ.
"Tao đã trao con tim đi rồi." Thằng Sand vẫn nói bằng giọng run rẩy.
"Đã hỏi chị ấy xem có muốn trao lại cho con tim cho mày chưa?"
"..."
"Mẹ nó. Rồi đây là đang tổn thương hay tàn tật? Sao lại bắt một đứa lùn tịt như thằng Arm chăm sóc mày? Không thấy tội nghiệp nó hả?" Có vẻ thương tao đó, nhưng mà không hề...
"2 đứa tụi mày bình tĩnh lại đi đã."
"..."
"Mọi vấn đề đều có cách giải quyết." Miệng nói vậy, nhưng bây giờ chính mình lại là người căng thẳng.
Có lẽ đúng như những gì thằng Sand nói. Có tình yêu ắt có ngày phải đau lòng.
Nguy cơ đó càng tăng cao khi chúng ta gắn kết với người có nhiều sự lựa chọn. Nếu một ngày kia người đó gặp người khác tốt hơn rồi vứt bỏ chúng ta ở lại sau, cuối cùng có thể chúng ta sẽ là người duy nhất đau khổ.
Biến thành như thằng Sand, ngồi than vãn, không ăn cơm ăn cá, đánh mất hết chính mình.
Ngẫm nghĩ lại bản thân...
Không muốn liên tưởng đến chuyện của P"Arc đâu, nhưng kể từ ngày nghe được lời tỏ tình từ miệng của đối phương, cũng có những phút giây tôi tự hỏi rằng anh ấy thích người như tao thật sao. Người vốn chẳng có gì xuất sắc hơn người khác. Tôi không tự tin vào bản thân cho lắm. Và cảm giác đó càng tăng lên khi anh ấy ở cùng người thích hợp hơn.
Cuộc sống của P"Arc có rất nhiều người tìm đến. Vừa có ngoại hình, học giỏi, lại vừa có địa vị. Ngay cả người hội tụ tất cả các ưu điểm, anh ấy cũng đã gặp rồi. Nếu anh ấy chọn tôi thì tương lai sẽ như thế nào?
Liệu có phải đau khổ như thằng Sand lúc này không?
Trong một mối quan hệ, chuyện giới tính luôn chỉ là vấn đề thứ yếu. Lần đầu tiên khi nghe anh ấy tỏ tình bất chấp việc là con trai, tôi có hơi bất ngờ một chút nhưng trong lòng lại không hề có cảm giác thất vọng. Hình tượng của anh ấy vẫn vậy, như thể chuyện này chẳng phải vấn đề to tát. Ngay cả tôi cũng nghĩ như thế.
Không hề sợ người khác sẽ xem đây là gay...
Ba mẹ tôi cũng thế. Ba mẹ không nuôi tôi để trở thành người khác mà nuôi tôi để tôi là chính tôi, người sống đúng với bản thân mình nhất.
Tất thảy vấn đề không nằm ở đó. Tôi đang mở lòng chấp nhận những tình cảm tốt đẹp của anh ấy, đến nỗi quên mất hậu quả có thể kéo theo trong tương lai.
Sự bất định trong cảm xúc của con người.
Ai rồi cũng sẽ thay đổi. Con người trưởng thành hơn mỗi ngày. Sự yêu thích cũng sẽ luôn đổi thay.
Tôi không có lòng tin rằng P"Arc sẽ ở bên cạnh tôi đến cuối con đường. Sẽ có ngày anh ấy phải rời đi. Đến lúc đó liệu tôi có buồn khi không còn anh ấy ở bên? Rồi nếu...không thử mạo hiểm, chấm dứt tất cả tại đây thì có phải trong tương lai tôi sẽ không cần đau lòng nữa? Bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ rồi đây.
"Thằng Sand đã buồn thì chớ, giờ đến mày cũng nhập tâm theo nó là không được nha, thằng quỷ Arm."
"T...tao không có mà." Tôi giật bắn người, vội vàng thanh minh với thằng Po ngay lập tức.
"Thấy mày im lặng. Mặt mày buồn hiu."
"Tao mải suy nghĩ chuyện làm cách nào mới khiến thằng Sand khá hơn."
"Tự nó sẽ khá hơn thôi. Mày đừng nghĩ nhiều."
"Tin đi. Tao phải tìm được người tốt hơn P"Wan. Tao sẽ hẹn hò với gái để chọc tức chị ấy." Cái thằng thất tình phun nước bọt không ngừng.
Tình yêu thật sự đã thay đổi nó sao? Từ người luôn giữ trạng thái vui vẻ lúc ở cùng bạn bè, khi bị tổn thương tinh thần một chút liền biến đổi ngay thành con người khác. Ai cũng được, mau trả thằng Sand ngày xưa lại đây. Người này đúng phiền phức luôn.
Vậy còn tôi thì sao? Nếu phải đau khổ vì tình yêu, liệu tôi có cư xử phiền phức như vậy?
"Ăn đi, thằng trâu. Nói nhiều làm gì." Thằng Po chấm dứt chủ đề trước khi chúng tôi cắm đầu ăn cơm, không đứa nào nói thêm gì nữa.
Hôm nay nhóm bạn không hẹn nhau ở đâu hết. Thằng roommate của tôi vẫn đang hurt nên bèn kéo nhau về kí túc xá sớm một chút. Hơn nữa, ngày mai bên khoa còn có hoạt động quan trọng, đó là dọn dẹp khoa trước khi sự kiện lễ kỷ niệm thành lập diễn ra. Kế hoạch đi say sưa ở quán rượu vì thế cũng đổ sông đổ bể.
10 giờ tối, thằng Sand đi ngủ sớm hơn bình thường vì không cần dành thời gian ngồi chat nói chuyện với gái như mọi bữa. Tôi không ngủ được nên lén lút qua phòng kiếm thằng Po. Tối nay roommate của nó không có trong phòng vì trốn đi tiệm game nên cũng thoải mái.
"Thằng nhiễu sự ngủ rồi hả?" Câu hỏi đầu tiên bất ngờ ập tới. Thằng Po ngồi trên giường với chiếc laptop. Sau đó, nó nhích người sang một chút chừa chỗ cho tôi một cách hiểu ý.
"Ừm."
Tôi nằm trên giường rồi nhân cơ hội kéo gối của thằng bạn thân ra kê. Tay rảnh rỗi một chút thì cầm thú bông của nó lên ôm để bớt cảm giác ngượng ngùng.
"Chịu đựng một chút. Rồi nó sẽ ổn hơn thôi."
"Tao cũng nghĩ vậy. Mà cũng chẳng có gì phiền phức, thấy thông cảm nhiều hơn." Tình yêu ấy mà, lúc thì đẹp đẽ, lúc lại xấu xa. Đôi khi con người ta không đủ giỏi để có thể kiềm nén được cảm xúc. "Mày."
"Gì?" Thằng Po đáp mà không ngẩng đầu lên nhìn tôi, bởi ánh mắt của nó vẫn tập trung vào màn hình laptop.
"Nếu giả sử. Cái này giả sử thôi nhé."
"Mỗi lần thấy mày nói như vậy thì đều là chuyện của mày." Hự! Thằng quỷ này luôn luôn bắt thóp được tao. Cơ mà tôi sẽ không nói đâu.
"Cái này không phải chuyện của tao. Là chuyện trong phim. Nhân vật quyết định một cách khó hiểu."
"Mày đi xem phim hồi nào?"
"Lâu rồi. Nhưng đó có phải trọng điểm đâu."
"À, ok. Nói đi."
"Kiểu như là...Nếu mày lỡ cảm thấy thích một người nào đó, rồi tình cờ người đó chỉ toàn người vây quanh. Hơn nữa mày lại cảm thấy bản thân không có gì nổi bật đến mức đó. Mày còn có suy nghĩ thích người đó nữa không?" Hỏi ra mất rồi, bởi vì tôi không thể chịu nổi sự ngột ngạt ở trong lòng.
"Nghĩ." Người bên cạnh trả lời ngay lập tức.
"Ngay cả khi mày biết mình không thể đấu lại ai ư?"
"Thế người đó có thích lại mày không? Nếu người đó thích thì dù thế nào tao cũng đấu."
"Sao mày chắc chắn được là người ấy sẽ mãi mãi yêu một mình mày? Nếu không thì làm gì có chuyện chia tay."
"Mày cũng để tâm à?"
"Phải để tâm chứ. Lỡ đâu một ngày người đó không yêu mày nữa rồi mày phải chìm đắm trong nỗi buồn, liệu mày có còn ok không?"
"Ừ." Bây giờ tôi bắt đầu không chắc rằng thằng Po có còn nghe mình nữa không, bởi lẽ người kia chỉ mải mê vào màn hình máy tính, làm tôi muốn đạp cho một cái rớt giường cho biết mùi. Dù vậy, tôi không có ý định hỏi tiếp mà chỉ nằm lặng im trên giường. "Thật ra..."
Tới rồi. Sự Indie...
"Thật ra cái gì?"
"Mày không có tí xíu nào dũng cảm hả?" Đối phương hỏi lại.
"Dũng cảm cái gì?"
"Thử mạo hiểm. Hạnh phúc thì tốt mà đau khổ thì xem như là bài học."
"Bài học về sự đau khổ như thằng Sand ấy hả? Mày nghĩ có sẽ hiệu quả sao? Coi nó thay đổi quá nhiều từ khi xảy ra chuyện kìa."
"Đó là sự trưởng thành thì có. Đau khổ để trưởng thành đó."
"Sao hôm nay mày nói năng triết lý quá vậy?"
"Tao vốn là người như thế từ lâu rồi mà. Là mày ngu thì có." Thằng nghiệp chướng này. "Tao biết mày đang lo lắng chuyện gì."
"L...lo cái gì chứ? Không có mà. Tao chỉ đang nghĩ về khả năng khác của phim."
"Thế thì tao tìm thấy khả năng cho mày rồi."
Dứt lời, thằng Po nâng laptop của nó lên cho tôi xem.
"Hỏi cho rồi này."
"...!!" Màn hình hiển thị trước mặt là cuộc nói chuyện của nó với người nào đó. Người đó là người khiến tôi gần như lúc nào cũng nghĩ đến và đôi lúc còn không khỏi lo lắng về tương lai sắp tới. P"Arc...
Từ trước đến giờ anh ấy ít khi đồng ý kết bạn với ai. Nhưng thằng Po với thằng Sand lại là ngoại lệ. Tụi nó trông có vẻ vui chết đi được sau khi Trội trăng đồng ý kết bạn cách đây không lâu. Thế nhưng ai mà ngờ cuối cùng tụi nó lại có thể nói chuyện riêng với idol chứ.
Không những vậy còn là về chuyện của tôi.
Phần lớn là chuyện khiến tôi cảm thấy lo âu mà thôi. Nhưng mà khoan đã. Mày không thể translate nguyên xi lời tao nói như vậy.
"Mày gõ cái quái gì thế?"
"Thì tại mày thắc mắc. Tao giúp giải đáp câu hỏi cho còn gì."
"Nhưng mà tao hỏi mày chứ có kêu đi hỏi P"Arc đâu."
"Đọc đi. Anh ấy trả lời câu hỏi của mày rồi đấy." Nó vội vàng đánh trống lảng để thoát thân. Tôi bèn chỉ mặt cảnh cáo nó trước khi co người ngồi khoanh chân ở trên giường.
Ánh mắt nhìn chăm chú vào màn hình đang chuyển động như thể có người đang gõ tin nhắn một cách chuyên tâm. Không lâu sau, tin nhắn hiện ra trước mặt.
Anol Paraminphisan
Arm.
Chết tiệt! Biết tao đang đọc luôn. Siêu quá rồi đấy, Trội trăng.
Nhưng tôi không có ý định trả lời mà chỉ đợi đọc tin nhắn của đối phương. Có lẽ anh ấy biết đầu óc của tôi lúc này đã quá trống rỗng để có thể tìm kiếm từ ngữ đáp lại.
Anol Paraminphisan
Lo lắng hả? Lo lắng cũng không sai.
Vậy nếu tao hỏi ngược lại. Không cần trả lời cũng được nhé.
Nếu giả sử mày biết tương lai phải đau khổ vì chúng ta không thể đi cùng nhau, mày vẫn chọn hẹn hò với tao chứ?
Tôi không biết. Không biết đáp án. Không biết trái tim mình.
Chỉ biết rằng tao quan tâm anh rất nhiều, nhưng lại không thể không lo sợ nếu một ngày thật sự phải đánh mất anh ấy, tôi có còn là đứa sống hạnh phúc như xưa nữa hay không.
Anol Paraminphisan
Nếu mày trả lời là không.
Tương lai của mày sẽ không có tao ở trong ký ức.
Mày cũng sẽ không ở trong ký ức của tao.
Mày không buồn khi mọi chuyện trở thành như vậy sao?
Buồn chứ. Cho dù là hạnh phúc hay khổ đau, ghẹo gan hay tốt bụng, tôi đều muốn có anh ấy ở trong đó.
Và nếu biết trước sẽ phải đau khổ, có lẽ tôi...
Câu trả lời còn chưa kịp hiện lên trong suy nghĩ, tin nhắn mới đã xuất hiện. Và lời nhắn ngay tại giây phút đó của P"Arc khiến tôi bỗng dưng muốn khóc.
Anol Paraminphisan
Tao sẽ buồn đấy khi không có mày ở trong đó. Đừng quên chứ...
Một trong những giá trị của việc làm người là việc có ký ức.