Tôi không biết P"Arc muốn gì ở tôi. Nhưng thật lòng mà nói thì tao quá ngu để có thể hiểu. Nếu đem chuyện này đi hỏi người khác thì vớ vẩn quá, vì vậy tôi đành giữ thắc mắc đó lại trong lòng rồi trở về ngồi cùng đám bạn. Trận đấu vẫn diễn ra đủ 90 phút thi đấu.
Tóm lại bị dính lời nguyền của tao. Cổ vũ đội nào đội đó thua...
Trường tôi thua đội bên Chiang Mai 1-2. Dù vậy, đám cầu thủ cũng chả tỏ vẻ nghiêm trọng lắm vì đa phần chỉ đá cho vui. Duy có tụi cổ động là than tiếc hùi hụi. Cơ mà cái đám bi lụy đến nỗi tụ tập nhau ngồi khóc thì chỉ thấy mỗi lũ bạn tao.
Ngành Điện - nô ɭệ của Trội trăng qua mọi kiếp.
"Đảm bảo P"Arc khóc nhiều lắm luôn. Tao muốn chạy tới an ủi quá." Thằng Yo đầu têu. Đã thế mấy đứa bạn còn đồng tình gật gù theo. Lúc cầu thi đi về lại sân, tụi nó lập tức một lòng chạy tới động viên P"Arc.
Tụi bạn dành thời gian an ủi idol một lúc lâu trước khi ra về. Tôi cũng thế, tuy nhiên lại bị giọng nói trầm thấp giữ lại trước nên buộc phải ở lại đối diện trực tiếp với bác cùng mã số.
"Đá thua. Buồn ghê." Mày buồn sao mà gian xảo quá. Nhìn mà tin không nổi.
"Ai bảo cùi bắp."
"Tao nhường thôi."
"Hổ. Nhường nhiều ghê. Bộ không sợ mất danh dự trường mình hay gì?"
"Tao có chơi vì trường đâu."
"Húiiiii. Thế anh chơi vì ai?" Tôi nói, giọng có ý trêu chọc. Càng nhìn khuôn mặt đơ ra của đối phương, tôi càng thấy vui.
"..."
"Nghe mà mắc cỡ thay luôn á."
"Mày mắc cỡ thật hả?"
"Đỏ mặt theo luôn rồi này. Úiiiii. Tóm lại là chơi cho ai xem vậy? Anh nói tao nghe đi."
"Chơi cho mày xem."
"...!!"
"Úiiiiiiiiiii. Mày đỏ mặt thật mày. Đi soi gương đi."
Tôi bị đẩy đầu mạnh một cái khiến cả người lui về phía sau mấy bước. Mặc dù P"Arc đã bỏ đi thật xa, tuy vậy tôi vẫn cảm nhận được sự nóng bừng lan tỏa trên khuôn mặt. Muốn cầm điện thoại lên mở camera trước nhưng lại không dám. Có lẽ vì sợ bản thân sẽ đúng như những gì anh ấy nói thật.
Có lẽ sợ...trót có tình cảm gì đó với người chung mã số của mình.
Khoa Kỹ thuật kết nối vẫn nhộn nhịp từ sáng cho đến chiều.
Buổi sáng có thi đấu một vài môn thể thao, riêng chiều hôm nay sẽ diễn ra cuộc thi người trong mộng của khoa Kỹ thuật. Chắc chắn một điều rằng mọi người đều đang mong chờ hoạt động này. Trường nào cũng mang theo đồ đạc, bao gồm phục trang và các tiết mục biểu diễn. Tôi rất muốn xem nên đến ngồi đợi từ lúc sự kiện còn chưa bắt đầu.
Ai mà ngờ mới ngồi được một xíu đã bị năm 2 sai việc.
"N"Arm rảnh không?"
"Dạ."
"Chị nhờ xíu. Em giúp các anh chị năm 2 đem cơm hộp cho hoa khôi, nam khôi nhé. Bên này đang bận quá."
"Được ạ. Không có vấn đề gì."
Tôi đứng dậy, đi thẳng tới tổ hậu cần để nhận cơm hộp.
Chỗ tập trung của hoa khôi, nam khôi là phòng gương, nơi chỉ có thể nhìn ra được từ bên trong. Tôi cởi giày bỏ trước phòng. Một tay xách túi cơm hộp lớn, trong khi tay còn lại cố hết sức đẩy cửa đi vào.
Nhưng đẩy thế nào cửa cũng không chịu mở. Mãi cho đến khi người nào đó đi tới mở cửa giùm.
"P"Arc."
"Cửa trượt, nhóc con ngốc nghếch."
Tôi bị cốc đầu một cái rõ đau trước khi đối phương xung phong đón lấy túi cơm hộp trong tay. Chết tiệt...Xấu hổ ghê. Thế rồi tao như thằng điên đứng ở đấy rõ lâu, để cho staff và đám hoa khôi, nam khôi ngồi cười một cách khoái chí.
"Nó có ghi là phải đẩy, trượt hay kéo đâu. Em không biết mà."
"Mày thì biết được cái gì. Cả ngày chỉ biết hậu đậu."
"Kệ em. Mà anh đến đây làm cái gì?"
"Đưa đồ cho buddy."
"Ngúi. Coi chừng người anh thích giận đó nha. Buddy của anh lại còn xinh nữa chứ." Nói rồi tôi lén đảo mắt nhìn qua mục tiêu. Nhìn thấy hoa khôi khoa tên Brink, tim nổi phồng liền. Gì mà dễ thương tỏa hào quang từ xa như thế.
"Nói nhiều quá. Phiền phức. Đi đâu thì đi đi."
"Giỏi chửi. Giỏi đuổi. Nếu em không làm theo lời anh, anh sẽ làm gì không biết?"
"Tao sẽ đá mày thật mạnh."
"Cục súc quá vậy. Đi đây. Cảm ơn đã không thấy em phiền nhé." Cuối câu, tôi quay qua nói với người trong phòng trước khi nhận được nụ cười đáp lại. Nhưng chưa kịp bước chân qua khỏi bậc thềm thì đúng lúc đó, 5 người staff năm 2 bê thùng nước uống đi ngang qua. Thế là tôi đành xung phong đi tới phụ một cách không thể né tránh.
Anh mở, tao bê. Cơ mà giây phút đó ai mà ngờ trong phòng lại diễn ra sự kiện bất ngờ khi tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện thốt ra từ miệng của người trong phòng. Có lẽ họ không biết tôi đứng khuất sau lưng đàn anh năm 2.
"Hồi đầu Arm suýt nữa là nam khôi rồi nếu không té trên sân khấu."
"Không làm nam khôi cũng tốt."
"..."
"Là của Trội trăng tốt hơn. Đúng không, thằng Arc?"
Câu nói đó là của P"Pond, bạn thân trong nhóm anh ấy.
"Ừm."
Tôi cũng chẳng hiểu lý do tại sao P"Arc lại không thẳng thừng phủ nhận.
"Arm. Arm."
"Vâng." Tôi bừng tỉnh khỏi tiềm thức sau khi P"Yeepun gọi tên mấy lần.
"Thất thần gì vậy? Cơm không ngon hả?"
"Không ạ. Hôm nay hơi mơ màng một chút. Chắc tại làm việc nhiều quá." Sự thật không phải vậy đâu. Trong đầu đang lởn vởn những lời của người trong phòng nghỉ nam khôi - hoa khôi. Dù cho có cố gắng gạt nó ra khỏi suy nghĩ thế nào cũng không được.
Hôm nay chúng tôi vẫn áp dụng quy trình cũ là ăn cơm tối trước, sau đó mới bắt đầu tiết mục trên sân khấu. Chỉ khác biệt một chút ở chỗ đàn chị tạo cơ hội cho chủ nhà chăm sóc buddy của mình bằng cách tặng đồ và ăn cơm chung. Thằng Sand và thằng Po chuồn đi ngồi với cặp đôi của mình. Riêng P"Yeepun lại chui qua xin ngồi chung một cách khó hiểu.
Hôm nay P"Fah vẫn mua nước trái cây cho tôi, còn tôi đáp lễ bằng cách mua bánh ở tiệm nổi tiếng gần trường.
"Ơ, P"Arc về rồi. Mua gì cho buddy vậy ạ?" P"Yeepun mở lời sau khi người thân cao đã đưa xong đồ cho hoa khôi khoa phải lên trình diễn tối nay.
"Bánh." Anh ấy đáp ngắn gọn và vẫn đơ mặt chen người ngồi giữa tôi và Thong Fah như mọi lần.
"Qua kia ngồi đi. Chỗ ngồi quá trời." Tôi lẩm bẩm càu nhàu nhưng lại không dám nhìn thẳng mặt đối phương. Chả hiểu sao tim đập mạnh không ngừng.
"Không đi. Đồ của mày này." P"Arc đánh trống lảng sang chuyện khác rồi giơ hộp sữa cỡ lớn ra trước mặt tôi.
"Cho em làm gì?"
"Uống vào cho cao. Có ích lợi hơn nước trái cây." Miệng thì nói nhưng mắt lại nhìn nước trái cây trong tay tôi do P"Thong Fah mua cho. Biết luôn vụ này thể nào cũng có đánh đấm Muay Thai cho mà xem. Cơ mà tôi không hiểu P"Arc tị nạnh với người ta làm gì.
"Em không có gì cho lại anh đâu đấy." Tiền rượu bữa trước còn chưa trả. Với lại chủ nợ vẫn chưa muốn cho trả. Giàu mà.
"Tao hi vọng được gì ở mày hay sao?"
"Được chứ."
"Ví dụ?"
"Chầu chực anh tập bóng mỗi ngày."
"Hớ!" Ghét điệu cười kiểu này chết đi được.
"Này. Cho hỏi một chút nha. Lúc ở trong phòng, em nghe chuyện anh nói với bạn rồi. Tính giải thích sao đây?" Bầu không khí lúc mọi người nhìn thấy tao và thùng nước cực kỳ sitcom. Tất cả im phăng phắc trước khi kéo nhau đánh trống lảng sang chuyện khác.
"Giải thích cái gì?"
"Thì P"Pond bảo em là của Trội trăng ấy."
"Phải giải thích nữa à?"
"Phải giải thích chứ."
"Ok. Nói vậy để dằn mặt thôi. Không muốn ai tán mày."
"Sao được?"
"Được. Từ lúc Yeepun để hình mày làm profile của page chả hốt được một mớ người còn gì. Về sau tập chọn lọc đi, không phải ai cũng lấy đâu."
"Thật hảaaaaaa? Con gái xinh không?"
"..."
"Húiiii. Phải vào xem ai like hình em mới được." Sự căng thẳng lúc ban đầu bị đập vỡ tan tành. Tôi cầm điện thoại lên, lướt vào xem trang chủ page Engineer Cute Boy một cách háo hức trước khi nhận ra có khá nhiều người xinh xắn ở các trường khác để ý đến hình của tôi.
Hôm trước người like chỉ hơn 10 ngàn thôi. Thế mà Khoa Kỹ thuật kết nối vừa diễn ra một cái, lượt like đã tăng vèo lên gần 30 ngàn trong một khoảng thời gian ngắn. Hừm. Thằng Theme thì thằng Theme. Đừng hòng đấu lại được. Mặt mũi không quan trọng, quan hệ mới là số 1.
Nghĩ mà muốn vái lạy trên đùi P"Yeepun dễ sợ. Khi nào về sẽ âm thầm check inbox xem có ai gửi tin nhắn tới.
"Thấy Arm phấn khích với page như vậy, chị lại nhớ tới tấm hình P"Thong Fah vừa đăng." Sau khi tập trung vào màn hình một lúc khá lâu, hoa khôi hoa kiêm admin còn lại của page đổi chủ đề. Không những vậy, đề tài bàn tán còn nhắm vào buddy của tôi.
"Tại sao?" Nhưng người hỏi không phải Thong Fah mà lại là Anol.
"Thì hình P"Thong Fah ấy, P"Arc. Hot lắmmmmmmm."
"Tốt. Cho người ta kéo vào page rồi gỡ hình thằng Arm ra khỏi profile đi." Xấu xa không nể nang ai thật mà. Chắn hết phúc khí từ khi tao còn chưa biết đi.
"Đủ tháng là chọn hình năm khác làm profile rồi mà. Ai bảo P"Arc không chịu chụp hình. Pun xin một tấm không được sao?"
"Đợi khi nào page sắp đóng cửa hẵng xin chụp."
"Thồ. Trù ẻo em làm gì chứ."
"Và rồi thời khắc quan trọng mà mọi người mong đợi cũng đã đến. Các bạn có biết là gì chưa?" Tiếng của MC trên sân khấu vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Biết!"
"Biết gì nào?"
"Hoa khôi - nam khôi."
"Mọi người đã biết hết rồi thì chúng ta hãy cùng thưởng thức màn trình diễn của trường đầu tiên đi nàooooooo."
"Íiiiiiiiiii. Quýt quiu!!"
Sự rộn ràng bắt đầu dâng lên sau khi ánh đèn trên sân khấu tắm ngúm. Trường đầu tiên biểu diễn là trường ở tỉnh phía Tây. Họ mô phỏng theo truyện Disney. Có điều nó là phong cách tôi chưa bao giờ thấy.
"Đẹp quá đi!" Tôi hét lớn sau khi hoa khôi khoa xuất hiện trong bộ váy màu xanh da trời.
"Tém tém lại." P"Arc lên tiếng ngăn cản. Tôi liền bĩu môi. Anh không có tác dụng gì với sự phát cuồng của tao đâu. Ngay cả Cherprang còn phải thừa nhận tôi đào hoa cơ mà. Chậc...
"Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?"
"Ôi không, nữ chính của ta."
"Đó là mánh khóe chọc cười." Đám bạn ở bàn kế bên nêu ý kiến một cách rôm rả. Mọi ánh mắt đều tập trung về phía trước mặt. Vở kịch mà các bạn trường khác chuẩn bị vừa vui vừa gây cười. Bài hát thêm vào cũng siêu hay. Vậy nên tôi không có thời gian để ý đến những người xung quanh nữa. Đến lúc nhận ra thì chẳng còn ai ngồi ở bàn chúng tôi ngoài tôi và P"Arc.
"Ơ, P"Yeepun đi đâu rồi ta?"
"P"Jet gọi qua bên kia ngồi rồi."
"Thế còn buddy em?"
"Không biết. Thấy đứng dậy đi ra rồi không thấy về nữa."
"Như vậy cũng được hả?"
"Nếu buồn quá thì cũng đứng dậy theo đi."
"Sao được?" Trái lệnh đi lang thang bên ngoài, đàn chị gϊếŧ tao chết. Nhưng đáng sợ hơn thế chính là sợ bị sai vặt làm cái này cái kia đến nỗi mệt bã cả người. Thà dành thời gian đó ngồi xem biểu diễn vui hơn.
Trong lúc đợi nhân viên chuẩn bị sân khấu cho màn trình diễn tiếp theo, tôi phải kiếm chuyện nói với người bên cạnh để không khí xung quanh không bị buồn tẻ.
"Ờ, đang định hỏi. Từ lúc qua đây ngồi, anh ăn gì chưa?"
"Chưa?" P"Arc vừa nói vừa lắc đầu.
"Sao chịu được vậy chứ. Đồ ăn còn nè. Để em ăn chung với anh lần nữa nha."
"Mày đói nên kiếm chuyện để ăn thì cứ nói huỵch toẹt đi."
"Làm gì có." Tôi cầm chiếc đĩa sạch lên, sau đó bắt đầu múc cơm trong thố vào đĩa cho người thân cao. Menu hôm nay có 3 món. 1 là cà ri xanh, 2 là canh hầm và 3 là trứng ốp lết.
2 món sau cùng ăn hết rồi, chỉ còn lại cà ri xanh là có thể cứu đói P"Arc thôi. Do cảm thấy áy náy vì là đứa ăn nhiều nhất, tôi bèn múc cơm bỏ vào đĩa cho anh ấy.
"Này anh. Đảm bảo ngon." Tôi đặt đĩa cơm xuống bàn. Gương mặt đẹp trai hết nhìn đồ ăn rồi lại nhìn tôi.
"Sao toàn cà không vậy?"
"Em ăn hết thịt heo rồi."
"Mày đúng thật là."
"Có nước chan là phúc đức thế nào rồi. Đừng có cằn nhằn mà." Và anh ấy không cằn nhằn thật. Lặng lẽ ngồi xúc cơm bỏ vào miệng trong khi nhân viên đang chuẩn bị hoạt cảnh cho tiết mục kế tiếp.
"Anh, ngày mai em thi đứng cổ động." Thấy im lặng như vậy liền thấy không quen. Kiếm chuyện nói tiếp thì hơn.
"Thì sao?" Đúng hi vọng sẽ được nghe giọng nói phấn khích từ anh ấy. Cơ mà tao đã kỳ vọng quá cao rồi.
"Hôm nay anh thi đá bóng, em cũng cổ vũ mà. Ngày mai anh không đến cổ vũ em luôn hả?"
"Không."
"Đồ nhẫn tâm. Con người ta nhìn thấy được tình anh em cũng chính là ngày hôm nay."
"Nói nữa đi."
"Sao tao đi cổ vũ anh được mà anh lại không chứ? Đau lòng lắm đấy nhé. Tập lắc bông cổ vũ cho đúng nhịp luôn rồi đó."
"Kêu tao đi xem mày lắc bông cổ vũ ấy hả? Có hành hạ tao quá không?"
"Có surprise mà. Hoạt náo viên cấp khoa đứng nhảy phía trước sẽ có màn thay đồ thành nàng mèo đáng yêu nữa đó. Lần đầu em nhìn thấy liền sững sờ luôn."
"Chỉ cần có mày diễn là không surprise rồi."
"Anh có nhìn tận mắt đâu."
"Ghét nhóc con lắm lời ghê." Tao cũng ghét loại đàn anh như mày. Tóm lại tôi không năn nỉ anh ta đi xem nữa. Nói mà như phí nước bọt. Thà dành thời gian đó ngồi xem tiết mục của trường thứ 2 sắp sửa bắt đầu vui hơn. Họ làm theo chủ đề phim Nước mắt Cupid.
"Íiiiiiiiiiiiiiiii." Tiếng hò reo vang lên không ngớt sau khi nam khôi, hoa khôi bước ra sân khấu. Không những vậy, lần này buddy của P"Arc còn xách theo chiếc lồng đi ra hoạt cảnh trong bộ đồ màu hồng ngọt ngào. Thật lòng mà nói thì dễ thương dễ cưng muốn chết.
"Anh thấy Brink dễ thương không?" Tôi hỏi bằng giọng mê mẩn. Thậm chí không kịp nhìn mặt người nghe.
"Biết người ta tên gì luôn hả?"
"Biết chứ. Thằng Po với thằng Sand mở cho xem mà. Người anh thích dễ thương giống vậy không?"
"Dễ thương."
"Như vậy luôn hả?"
"Dễ thương hơn."
"Ế!! Thật không?" Câu trả lời nghe được làm tôi không nhịn nổi mà quay đầu sang nhìn người thân cao. P"Arc cũng đang nhìn tôi. "Anh không nói cho em biết người đó là ai được sao? Tao giữ bí mật giỏi lắm đó."
"Mày tọc mạch chết đi được."
"Đợi đã. Người đó có trong Khoa Kỹ thuật kết nối với chúng ta không? Hay là ở khoa khác?"
"Trả lời mày thì tao được gì?"
"Được thêm cà đó." Dứt lời, tôi dùng muỗng múc cà từ trong tô bỏ vào đĩa đối phương rồi nhướng mày 2 cái ngầu lòi. "Ngon lắm nha."
"Muốn cắn mày ghê."
"Bộ anh là chó hả? Tò mò có tí xíu đã đòi cắn người rồi."
"Tập trung lên sân khấu đi. Không cần làm phiền tao."
Dứt lời, P"Arc cắm cúi ăn cơm. Có đôi lần ngẩng đầu lên nhìn những thứ đang diễn ra trên sân khấu. Thế là tôi không có cơ hội để nhiều chuyện nữa, vì đối phương không hợp tác. Dù cho có muốn biết đáp án đến đâu, điều duy nhất làm được cũng chỉ là tưởng tượng. P"Arc kín miệng như thế. Hôm nào muốn cho biết, anh ấy sẽ tự nói thôi.
Cơ mà nhịn không nổi. Mùi nhiều chuyện nó nồng nặc quá.
"Em không tưởng tượng ra được cảnh anh có người yêu. Nếu có người yêu, anh có đối xử tốt với người ta không? Ví dụ như múc cơm vào đĩa cho, đánh thức vào buổi sáng, mua đồ tốt cho sức khỏe cho ăn, chỉ làm bài tập lúc cần thiết. Cái gì đó đại loại vậy."
"Đây là người yêu trong suy nghĩ của mày hả?"
"Ơ, thế người yêu của anh phải như thế nào?"
"Kiểu nhóc con nhiều chuyện như mày chưa bao giờ biết."
"Ờ, kệ nó đi."
"Hỏi thật. Mày muốn biết đến cỡ đó luôn hả?"
"Thì một xíu thôi."
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Trội trăng, tao hết luôn động lực sống tiếp. Tôi không thèm quan tâm nữa, thay vào đó ngước mặt nhìn lên sân khấu.
Tiết mục thứ 2 đã kết thúc. Trường thứ 3 standby. Lần này đến lượt của chủ nhà, vốn là nhiệm vụ của thằng Theme và A Ngun phải gánh vác danh dự và mặt mũi trên vai.
"Quýt quiu!! Íiiiiiiiiiiiiiiii."
"Cố lên nhé."
Tiếng cổ vũ vang lên không ngớt. Ánh đèn spotlight tắt ngúm trước khi bừng sáng một lần nữa cùng với sự xuất hiện của thằng Theme, gây được tiếng cười lớn của người trong phòng.
Vì nó xuất hiện trong bộ đồ Captain America cùng với cái khiên yêu dấu làm bằng nắp nồi.
Khốn nạn thật mà.
"Haha. Chịu rồi. Ốiiiiiiiiiiii." Tôi ngồi cười muốn đau bụng. Lúc nó nhảy khỏi ghế rồi tự giới thiệu mình là Steve Rosso, tôi gần như không còn sức để làm việc khác ngoài cười.
May chết đi được khi tao không phải nam khôi khoa. Nếu không thể nào cũng có bộ dạng không khác gì thằng Theme.
"Anh nhìn The Avengers của chúng ta đi. Là tao chắc khóc thét luôn rồi. Không muốn giải cứu thế giới đâu. Cứu mặt mũi mình trước đã. Haha." Tôi vừa nói vừa vỗ cánh tay P"Arc. Không biết có phải đối phương đang cảm thấy phiền phức hay không nên mới hỏi bằng giọng cục súc.
"Arm."
"Cái gì?" Tôi đáp, không hề nhìn mặt người kế bên.
"Mày thấy mắc cười lắm hả?"
"Mắc cười mà. Anh nhìn mặt thằng Theme đi. Ai trang điểm cho nó vậy chứ."
"Arm."
"Chuyện gì nữa."
"Cười đến mức đó, mắt mày híp cả lại rồi kìa."
"Ơ, thì anh nhìn đi. Haha." Cười đến rung cả vai.
"Arm."
"Cái gìiiiiiiii?"
"Người nhìn mày nhiều rồi."
"Không care. Người nhìn thằng Theme nhiều hơn."
"Arm."
"Cái gì? Cái gì? Cái gì?" Lần này tôi quay qua đối diện trực tiếp với anh ta vì cứ bị hỏi hoài đâm phát bực. "Anh thắc mắc chỗ nào hỏi đi. Tao trả lời hết."
"Từ đó đến giờ chưa bao giờ biết hả?"
"..."
"Mẹ nó, sao mày phải đáng yêu như vậy chứ?"
"..."
"Thắc mắc đó. Trả lời đi."
Giữa những tiếng hò reo và cười đùa, giây phút ấy tôi không nghe được bất cứ âm thanh gì khác ngoại trừ....một mình P"Arc.
"Các em ơi, đống bàn và đệm ngồi dọn vào góc này nhé."
"Chị! Thế còn đồ ăn thừa ạ?"
"Thùng rác hữu cơ nha."
"Vậy còn đĩa?"
"Bỏ vào rổ chuyển qua cho tổ địa điểm. Các em ơi, có một số thứ không cần hỏi đâu. Dọn đại đi để còn về kí túc xá nữa."
"Vậy giờ em về được không chị?"
"Được chứ. Rồi ngày mai trả tiền công cho bạn nhé."
"Hô. ~ Cái gì vậy."
Tiếng than vãn của tụi kí túc xá nam vang lên lác đác. Bạn tôi toàn đứa ghẹo gan. Thấy là năm nhất vậy thôi, nhưng thật ra tụi nó đúng giỏi chuyện chống đối đàn anh đàn chị.
Sự kiện đã kết thúc gần cả tiếng rồi. Bạn bè và anh chị các trường khác đều đã kéo nhau về nơi nghỉ ngơi. Chỉ có chủ nhà như chúng tôi phải ở lại dọn dẹp tàn cuộc. Năm nhất phải chịu chung số phận với mấy anh chị khóa trên có nhiệm vụ. Từ dọn dẹp bàn, rửa bát cho đến quét nhà cũng không được phép thiếu. Tôi đây cũng trốn không thoát...
"Tối nay tụi mình có hẹn ăn mừng tiếp đấy." Sau khi tất cả giữ im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên roommate của tôi lên tiếng.
"Mệt muốn chết còn đi đâu nữa?"
"Tao sẽ dắt buddy đi quẩy ở Bangon Pochana. Thằng Po với buddy cũng đi. Mày rủ P"Thong Fah đi cùng đi."
"Hứ!" Nghe mà nổi da gà.
Sở dĩ tôi cười chẳng phải vì cái quy định nghiêm ngặt rằng đàn chị không cho phép chúng tôi đi tới những địa điểm tiệc tùng vào thời gian này đâu, mà là vì bác cùng mã số là P"Arc có thể sẽ gϊếŧ tao chết. Với cả tôi cũng không muốn lừa anh ấy bằng cách dựng cảnh phòng ngủ trong xe để phải mất mặt với ai thêm nữa.
"Cười vậy là đồng ý hay gì?"
"Mày không biết thật hay cố tình ghẹo gan? Lần này tao không đi được thật mà. Cả mày cũng không cần đi."
"Hẹn rồi. Không rút lời được."
"Thằng chết tiệt này."
"Tóm lại sao đây? Không đi vì sợ P"Arc hả?"
"Ừ..."
Mỗi lần nhắc tới người có cái tên này, tim tôi đều rung lên. Trước giờ tôi chưa bao giờ như vậy. Nhưng gần đây cảm giác lạ lùng này xuất hiện thật sự rất thường xuyên.
Tôi vẫn nhớ rõ câu nói nghiêm túc khi ấy. Chúng tôi ngồi cùng nhau ở chiếc bàn kiểu Nhật, phía trước là sân khấu cuộc thi người trong mộng Khoa kỹ thuật kết nối. Vậy nhưng ánh mắt và 2 lỗ tai lại chỉ tập trung nơi một người duy nhất.
"Arm."
"Cái gì? Cái gì? Cái gì? Anh thắc mắc chỗ nào hỏi đi. Tao trả lời hết."
"Từ đó đến giờ chưa bao giờ biết hả? Mẹ nó, sao mày phải đáng yêu như vậy chứ?"
"..."
"Thắc mắc đó. Trả lời đi."
"A...anh nói gì vậy? Sao tao phải đáng yêu cơ chứ? Như thằng Anon chỉ có thể gọi bằng một từ duy nhất là "đẹp trai" thôi."
"Đẹp trai?"
"Đúng. Với lại anh đừng nói như vậy với bất kỳ cô gái nào nhé. Nếu không nghiêm túc thì sợ rằng cuối cùng họ sẽ nghĩ xa đấy."
"Nghĩ xa thế nào?"
"Thì nó giống như câu thả thính ấy. Nếu em không phải con trai, tao đã phải lòng anh mất rồi."
"Thế còn bây giờ, không phải lòng hả?"
"Có ngủ nghê gì chưa vậy? Em là con trai. Làm sao phải lòng anh được. Ối!"
"Ờ. Chắc do tao không ngủ thật. Đã thế còn mệt mỏi khi phải nói chuyện với mày nữa."
Cuộc nói chuyện chấm dứt. P"Arc bị bạn gọi qua bên kia ngồi với vẻ mặt chán chường.
Tôi không biết anh ấy cần gì mà lại hỏi câu như thế. Nhưng điều gây thắc mắc hơn cả chính là tại sao tao lại quắn quéo cơ chứ. Mẹ nó, không biết phải làm sao luôn. Cảm giác nóng bừng cả khuôn mặt. Ngại ngùng y hệt con gái đang được trai đẹp tán tỉnh. Trong khi tao nào có phải.
"Arm."
"..."
"Thằng quỷ Arm!"
"Hả...Hả? Nói gì cơ? Cái gì? Như thế nào? Tao không có cảm giác gì hết."
"Bị cái quái gì? Tao đã hỏi câu nào đến cảm giác của mày đâu." Thằng Sand lắc đầu, 2 tay đổ đồ ăn vào túi rác một cách hăng hái.
"À, không có gì. Thế hồi nãy mày nói gì?"
"Tao bảo là nếu mày không đi thì nằm canh phòng, đừng có ngủ trước. Không lại không có người mở cửa."
"Biết rồi mà. Tóm lại tối nay có những ai đi?"
"Nguyên băng trừ mày."
"Xin lỗi thật mà. Bất khả kháng thôi."
"Đợi khi nào mày thỏa thuận được với P"Arc cho đi uống rượu dài hạn hẵng tính. Giờ dọn đồ lẹ đi. Tao muốn quẩy tiếp lắm rồi." Sắc mặt đối phương có vẻ phấn khởi hơn một chút. Chúng tôi dọn dẹp mọi thứ xong xuôi thì cũng vừa đúng 11 giờ.
The gang chui thẳng vào nhà vệ sinh trước khi thay đồ và xịt nước hoa mùi bay khắp phòng. 10 phút sau, tụi nó lặng lẽ đánh bài chuồn khỏi kí túc xá, bỏ lại một mình tôi làm người gác cửa.
Ờ...Buồn quá đi.
Ngồi hóng hớt mạng xã hội đi vậy. Đoán chừng chưa đầy một tiếng nữa, bọn bạn tôi sẽ có hình chụp ở quán rượu cho đàn chị nổi điên chắc luôn.
Tôi bấm vào Instagram, lướt timeline của những người tôi follow rồi ấn thích vài hình. Đa phần là bạn bè trong khoa cả thôi. Tụi nó thi nhau đăng một đống hình, bởi lẽ bầu không khí của Khoa Kỹ thuật kết nối huyên náo đến mức phải khoe ra cho người khác ghen tỵ. Tuy nhiên, ánh mắt đã bắt gặp phải tấm hình của ai đó trước.
P"Arc đăng hình một cách bất đắc kì tử. Không những vậy, thứ upload lên kia còn không hề liên quan đến bóng đá.
Lần này anh ấy tự chụp chính mình. Hollllllll. Thật không muốn tin mà. Đã thế người như Trội trăng nào có được bình thường. Người như vậy phải lạ lùng cơ. Chỉ xuất hiện nửa mặt trên, lộ ra 2 con mắt mà thôi.
Mô Phật. Có vậy thôi mà 220 followers đang bấm theo dõi lao vào làm loạn xì ngầu cả lên. Tôi cũng muốn vào comment ca tụng bác cùng mã số. Chỉ có điều...
BrinkBrink
Ai thế nhỉ?
Câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu. Tôi bấm vào xem thông tin của đối phương trước khi ồ lên trong lòng. Bởi lẽ cô nàng không phải ai khác mà chính là hoa khôi khoa có lượng follow đạt con số trăm ngàn. Cộng với việc định mệnh đã đưa hai người trở thành buddy của nhau nên cũng không lạ mấy khi cô nàng vào comment.
BrinkBrink Đẹp trai quá.
Nhưng mà...gõ tin kiểu này chắc chắn phải có something gì với nhau.
Không bình thường. Một đứa nhiều chuyện như tôi phải theo dõi sát sao động tĩnh. Bắt đầu bằng việc ấn thả tim tấm hình của bác cùng mã số và dòng bình luận của Brink, sau đó quay qua tập trung với việc mở hình được tag trên IG ra xem. Và y như rằng!
Hoa khôi khoa tag hình chụp chung với P"Arc.
Tôi để ý thấy mấy lần rồi. Từ lúc hai người gặp mặt, họ luôn chăm sóc nhau rất chu đáo. P"Arc hay mua đồ, vào tận phòng nghỉ ngơi của hoa khôi - nam khôi để chăm sóc. Buddy cần gì, anh ấy đều lo hết không thiếu một thứ nào. Sự rõ ràng trong hành động này khiến tôi bắt đầu có được kết luận trong lòng. Tin sốt dẻo nữa rồi. Chuyện này phải đến tai the gang.
Tôi bật người dậy khỏi giường, nhìn trái nhìn phải khắp phòng trước khi nhớ ra cả thằng Po lẫn thằng Sand đều đã đi uống rượu hết rồi. Chết tiệt. Ngứa miệng, muốn nói ghê. Giờ thành ra cô đơn, không có ai lắng nghe.
Rầu quá đi. Biết vậy trốn đi chơi theo tụi bạn ngay từ đầu là vui rồi.
Rrr...!
Tiếng chuông điện thoại làm tôi giật bắn người, vội vàng hướng mắt nhìn xuống màn hình điện thoại đang bừng sáng một cách phấn khích trước khi nhảy dựng lên vì người gọi đến không phải lũ bạn trong nhóm mà là P"Arc người cục súc.
"Sao thếeeeeeeee?" Không để thời gian trôi qua một cách lãng phí, tôi mau chóng bấm nút nghe vì muốn trêu anh ấy chết đi được. Ít ra phi vụ tọc mạch lần này cũng phải thu hoạch được gì chứ.
[Bạn tao gặp bạn mày ở quán rượu.] Ô hổ. Gián điệp của P"Arc làm việc còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng thật sự.
"Em không có đi nha. Đang nằm trong phòng nè. Anh đừng mắng tao đó."
[Rồi sao không đi?]
"Thì tại anh cấm."
[Lần này tao có cấm đâu.]
"Ơ." Thằng trâuuuuuuuu. Sao không nói ngay từ đầu chứ. Làm tao sợ ăn đạp vì dám cãi lời lâu ơi là lâu. P"Arc này mâu thuẫn quá đi. "Giờ nói còn kịp không? Rốt cuộc vẫn nằm buồn thiu một mình trong phòng thôi."
[Than thở làm gì. Tự mày quyết định mà.]
"Buồn..."
[Để tao nói chuyện bầu bạn.]
"Đẹp trai quá."
[Cái gì?]
"Có người nói anh như vậy không phải hả? Ái chà..." Cảm giác mình đỉnh chết đi được khi có thể bẻ lái chuyện quán rượu qua chuyện đời tư của đối phương.
[Nhiều chuyện.]
"Thấy có gì đâu mà phải khen đến mức đó. Cơ mà nhắc trước là bẻ cua cho kịp đấy. Nào là người anh thích, nào là hoa khôi khoa. Lần này đau đầu đây." P"Arc có người thích rồi, tuy vậy không có nghĩa là sẽ không rung động với người mới. Chưa kể người đó vừa đẹp vừa hot, lại càng thu hút ánh nhìn như vậy.
[Vấn đề không nằm ở tao mà là ở mày.]
"Liên quan gì đến em?"
[Kệ đi.]
"Đẹp trai quá." Tôi vừa nói vừa bất giác bật cười.
[Mày mà còn nói nữa, tao cho ăn đạp.]
"Uầy, anh mắc cỡ kìa. Được con gái khen đẹp trai sướng gần chết. Nếu có người comment như vậy cho em, mẹ nó, em yêu sống chết luôn."
[Hứ!]
Lại nữa. Mỗi lần làm cái tiếng này là tôi lại chả biết nói gì nữa, bởi vì nó như thể màn chấm hết câu hoàn hảo theo đúng kiểu của P"Arc. Chẳng bao lâu sau, anh ấy cúp máy. Đến kiểu Indie thì đi cũng phải kiểu Indie.
Cuộc sống vừa có màu sắc chưa được bao lâu, tôi đã lại buồn chán. Thế là đành lượn vòng vòng mạng xã hội, xem video mà bọn bạn upload trên Instagram với lòng ghen tỵ. Tuy nhiên chẳng bao lâu sau, cả thế giới của tôi đảo lộn khi người nào đó gây chuyện...
Thằng cha Arc. Đồ nghiệp chướng.
Mẹ nó, hắn lại đi comment dưới tấm hình gần đây nhất của tao. Không những vậy còn lôi kéo người ngoài, bao gồm cả follower của tôi vào thả tim một cách đông vui chỉ bằng một câu duy nhất.
Arc_anol Đẹp trai quá.
Đây là đang trả đũa nhau đúng không!!
Với khả năng chịu đựng vốn ít ỏi, tôi bèn không chậm trễ phản bác ngay lập tức.
Armm01 @Arc_anol Có vấn đế gì không?
Arc_anol @Armm01 Mắc cỡ chưa?
Armm01 @Arc_anol Sao phải mắc cỡ?
Arc_anol @Armm01 Tại mày bảo nếu khen đẹp trai thì sẽ yêu.
Cái gì của anh vậy chứ. Muốn gây sự chú ý hả?
Nói luôn là được!! Người thả tim cho anh đã lên tới 200 rồi đấy, đồ nghiệp chướng.
Armm01 @Arc_anol Ý em không phải vậy nha.
Arc_anol Đẹp trai quá.
Arc_anol Đẹp trai quá.
Arc_anol Đẹp trai quá.
Armm01 @Arc_anol Tránh xa ra mà ghẹo gan nhaaaaaaa.
Arc_anol Đẹp trai quá.
Armm01 @Arc_anol Đúng phiền phức.
Arc_anol Đẹp trai quá.
Armm01 @Arc_anol Ok. Chịu thua.
Nhưng P"Arc vẫn chịu dừng. Chúng tôi cãi qua cãi lại lâu ơi là lâu, đến nỗi comment đã lên tới gần 200 cái. Đã thế còn chẳng kiếm được gì có ích ngoài những bình luận cãi nhau một cách hung hăng.
Giờ đã là hơn 1 giờ sáng. Thằng Sand mở cửa đi vào trong phòng. Nó nhướng mắt nhìn tôi một chút trước khi leo lên giường rồi ngủ luôn. Và chắc chắn một điều rằng tôi cũng buồn ngủ theo.
Armm01 @Arc_anol P"Arc, bạn tao về rồi.
Arc_anol @Armm01 Ừ, hết buồn chưa?
Armm01 @Arc_anol Hết từ lúc anh gõ "đẹp trai quá" rồi.
Arc_anol @Armm01 Tốt.
Câu nói kia kết thúc một cách cụt ngủn, tuy vậy cảm giác ấm áp trong lòng thì vẫn còn đó.
Tôi không hiểu lắm mục đích của đối phương, chỉ biết trong lòng cảm thấy vui một cách khó tả. Đôi khi...có P"Arc ở bên khiến cho thời gian buồn chán của tôi không còn buồn chán nữa...
"Các em ơi, chuẩn bị lên đứng được rồi."
"Thấy mẹ rồi. Nếu tao còn quên và giơ lộn chữ cái nữa, năm 2 gϊếŧ tao chắc luôn." Thằng Po bắt đầu rối lên như con chuột sập bẫy. Riêng thằng Sand vẫn cắm mặt vào điện thoại không rời mắt vì đang mải in love. Vào thời khắc quan trọng mà nó vẫn dành thời gian tán gái được.
"Cái gì phải đến thì sẽ đến thôi. Mau lên làm đại đi cho xong." Tôi nói với đối phương trong lúc bước chân lên khán đài. Bầu không khí của ngày hôm nay đầy ắp sự náo nhiệt. Tiếng reo hò cổ vũ của các trường khác dấy lên như những đợt sóng. Chúng tôi là tiết mục thứ 5 nên vẫn có thời gian ngắm nghía thành quả trang trí của trường đối diện.
10 phút sau, màn biểu diễn bắt đầu. Phía trên là nhiệm vụ của tụi cầm chữ cái. Phía dưới là hoạt náo viên cấp trường và các đại diện trang điểm ăn diện kỹ càng. Đàn chị trường chúng tôi thi nhau bồn chồn bất an, vì lỡ mà xếp bét thì bôi tro trát trấu lên mặt cả đám.
"Buddy mày đúng nổi luôn." Thằng Sand bị đàn chị tịch thu điện thoại tạm thời, không có gì làm nên bắt đầu buồn miệng, quay qua thì thầm vào tai tôi.
Chúng tôi nhìn về khán đài phía đối diện. P"Thong Fah đứng tỏa hào quang ở bên dưới và đang nhìn năm nhất vốn đang ngồi yên để chuẩn bị cho tiết mục một cách nghiêm túc.
"Ừ. Nam khôi khoa mà, không đẹp trai cũng lạ. Sao hả? Muốn đẹp trai như anh ấy à?" Tôi hỏi ngược lại.
"Không. Nếu đẹp trai và ngầu thì tao chỉ có thể giống P"Arc mà thôi."
Lại nữa. Đến giờ tâng bốc của nó rồi đấy.
"P"Arc có tốt đẹp đến cỡ đó đâu chứ."
"Nếu mày nói câu này một lần nữa, tao sẽ kéo bọn kí túc xá nam ra đập mày." Sợ quá đi thôi. Không động vào được thật chứ. Thấy vậy, tôi không khỏi thắc mắc rằng rốt cuộc tao có phải bạn nó thật hay không. Hình như từ đó đến nay toàn xem trọng người khác hơn.
"Ờ, tao không nói nữa."
"Hỏi xíu. Nếu giả sử mày là con gái rồi có 2 người con trai đến theo đuổi, mày sẽ chọn ai giữa P"Thong Fah và P"Arc?"
"Không chọn."
"Ơ. Làm giá hả, thằng quần?"
"Tao có phải con gái đâu, tại sao phải chọn chứ."
"Tao đã bảo là giả sử cơ mà, thằng trâu!"
"Không biết. Tao không tưởng tượng ra."
"Ối."
Người nghe đảo mắt nhìn lên trời trước khi một lần nữa hướng sự tập trung về phía khán đài đối diện. Các màn trình diễn vẫn nối đuôi nhau tiếp tục, từ trường đầu tiên dần dần thành trường thứ 2 và thứ 3. Bầu không khí náo nhiệt gây tiếng cười cho mọi người trước khi nó bị xáo trộn và thay thế bằng áp lực khi cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi.
"Các em ơi, sẵn sàng chưa nào?"
"Sẵn sànggggggggg." Tao chưa sẵn sàng mà. ~
"Đợi tín hiệu từ đội cổ động là có thể bắt đầu được rồi." Tôi hít một hơi thật sâu trước khi thở ra thật mạnh. Tim đập thình thịch. Sợ nhất là lỡ đâu làm sai khiến cả trường mất mặt trước người ngoài.
Nhưng khi quay qua nhìn thấy the gang kí túc xá nam cũng thi nhau run rẩy không ngừng, tôi cảm giác nhẹ nhõm hơn vì vẫn có người bồn chồn hơn tôi nhiều.
Hoạt náo viên cấp khoa đứng zone, hít một hơi rồi la lên 3 4. Sau đó, bài nhạc đầu tiên mà chúng tôi tập đi tập lại cất lên. Lần này thì vui luôn. Tất cả đứng dậy, hát vang bài hát của khoa để dân tình có thể trầm trồ tình yêu dành cho khoa Kỹ thuật.
Nhưng bạn có biết cái lũ đứng trên khán đài này là cùng một nhóm với tụi rủ nhau cúp buổi tập trung để ngồi chiến game với nhau một cách điên cuồng ở kí túc xá không. Hớmmmmm.
Bài nhạc đầu tiên trôi qua. Tiếng trống sôi động đánh thức sự khùng điên trong con người. Tấm bảng chữ cái đặt ở bên dưới được giơ lên từng cái một. Tôi chẳng biết mình làm sai hay làm đúng nữa, bởi lẽ đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng. Điều có thể làm được chỉ là để cho cơ thể làm tất cả một cách tự động.
Chúng tôi phải hát hơn 10 bài. Đợi đến khi vượt qua được thì cũng toát mồ hôi hết mấy lần. Bây giờ gắng nặng nặng nhất nằm trong tay team biểu diễn xuất hiện thay team cổ động. Vì vậy, nhiệm vụ của tôi và the gang chỉ còn lại...
"Hú!!! Quýt quiu!!"
Hò hét động viên.
Cho anh một viên Strepsils với. Bây giờ cảm giác dây thanh quản không chịu nổi nữa rồi.
"Và màn trình diễn của chủ nhà đã kết thúc. Hãy cho một tràng pháo tay đi nào."
"Yeah yeah."
Tiếng vỗ tay vang lên từ khắp nơi. Tôi quệt mồ hôi khỏi mặt, cảm giác nhẹ nhõm chưa từng thấy vì tất cả đã diễn ra êm đẹp. Dẫu có sai sót một chút nhưng không một ai nói gì. Dù sao đi nữa, bây giờ chúng tôi cũng chỉ có thể ngồi xem tiết mục của các trường tiếp theo mà thôi.
"Íiiiiiiiiiiiiiiiiii." Tiếng la hét vang lên trong không khí rồi truyền đến tai. Tôi quay ngoắt sang phía phát ra tiếng động, trong lòng không hỏi thắc mắc. Trường kia vẫn chưa bắt đầu diễn, thế thì tụi con gái bị khùng điên cái gì.
"P"Arc đến. Hưuuuuuuuuuuu."
Và chỉ vậy thôi, mọi thứ bỗng sáng tỏ.
"Đến từ hồi nãy lúc tụi mình diễn rồi, nhưng trốn ở bên dưới."
"Sao lại tốt bụng như vậy? P"Arc đến cổ vũ nữa đó. Nhận xác tao với. Sắp chết rồi đây."
"Tao chết chung với. Idol..." Câu này là của thằng Po. Nó tựa đầu vào vai tôi, sau đó làm bộ như rớt nước mắt. Chết tiệt. Mẹ nó, đúng làm quá.
"Arc, đến cổ vũ các em hả?"
"Không có. Đi ngang qua thôi."
"Đừng có cứng miệng mà. Cứ trả lời thật đi. Như vậy các em năm nhất sẽ có động lực."
"Tùy muốn nghĩ sao thì nghĩ." Người kia vừa nói vừa ngước mắt lên nhìn tôi.
Thấy vậy thì phải làm thế nào...?
Đúng thế. Tao lập tức cụp mắt xuống để trốn tránh ánh mắt hung dữ của đối phương. Cũng chẳng biết tại sao nữa, nhưng cảm xúc đang lẫn lộn đến nỗi không thể nào phân biệt được.
"Có gì muốn nói với các em không?" Đàn chị năm 4 nói tiếp, nhưng người thân cao lại lắc đầu từ chối rồi chỉ tay về phía khán đài bên kia đang biểu diễn. Tôi biết anh ấy không muốn mất lịch sự mà làm gián đoạn người khác. Tuy nhiên, có lẽ anh ấy không biết sự xuất hiện của mình đã khiến cho tâm trí của nhiều người xáo trộn hết cả.
Do không thể tập trung ánh mắt vào người ở bên kia mà cứ mải mê nơi anh ấy một cách hiển nhiên...
Phải đợi đến khi màn trình diễn của tất cả các trường đại học kết thúc, điều mọi người mong chờ mới tới.
"Trội trăng phát biểu chốt hạ cho đội đứng cổ động tụi mình với. Các em hi vọng mình sẽ không xếp hạng bét." Và rồi một đợt sóng cười lại vang lên lần nữa, thu hút không ít sự chú ý của các bạn trường khác.
"Không cần buồn. Được hạng mấy cũng nên tự hào. Hôm nay có phải thi đấu thật đâu."
"Áaaaaaaaa. Đẹp trai qué!"
Chuyển cảnh qua mặt người phát biểu...
Tuyệt nhiên không có cảm xúc.
"Đẹp trai thấy mẹ. Đẹp muốn chết. Điên quá đi. Tao mắc cỡ." Thằng Yo ngồi ở hàng phía trên đầu tôi quắn quéo một cách mất kiểm soát trước khi bị đàn chị năm 4 làm gián đoạn một lần nữa.
"Được rồi các em. Được tiếp đủ động lực từ P"Arc rồi thì đi dưới xuống nhận cơm hộp đi. Nửa tiếng nữa ban tổ chức sẽ công bố kết quả chúng ta được hạng mấy."
"Yeah yeah."
"Đi xuống một cách trật tự nhé."
"Vânggggggggg."
Năm nhất xếp hàng đi nhận cơm hộp trước khi kéo nhau ngồi quây thành vòng tròn như mọi lần. Hôm nay chúng tôi vẫn không tránh khỏi đống đồ ăn đơn giản như cơm thịt xào trứng chiên như thường lệ.
Tôi ngồi khảy khảy vụn ớt trong hộp cơm một lúc lâu thì được người vừa tới bắt chuyện, sau đó chen người ngồi xuống bên cạnh một cách thân thiết.
"P"Fah. Ăn cơm chung đi."
"Ừm." Buddy tao đây mà. "Này." Lần này người kia không chỉ đến cùng hộp cơm trong tay mà còn mang theo túi bánh có kèm nước uống.
"Thật ra nhiệm vụ này là của em."
"Nhiệm vụ của ai cũng như nhau. Trước giờ mày cũng cho tao nhiều rồi."
"Húi. Anh không những đẹp trai mà tính cách cũng đẹp nữa." Tôi khen lấy khen để. Ai ngờ đâu cuối cùng lại bị người mà ai cũng biết là ai đứng thậm thụt sau lưng từ lúc nào không biết chen vào.
Tên chết tiệt. Tao còn tưởng đâu Shutter. Mém xíu nữa là ăn gáy tao luôn rồi.
"Ngồi chung nữa."
"Được chứ. Thằng Kai, nhích qua cho P"Arc ngồi." Tất cả bắt đầu mau chóng nhích mông qua để chiều lòng Trội trăng trước khi anh ấy thả mình ngồi xuống bên cạnh tôi xong xuôi.
"Cơm anh đâu?" Tôi đặt câu hỏi vì thấy anh ấy đi người không.
"Không muốn ăn cơm." Trả lời y như con nít ấy.
"Lát nữa đói đó."
"Muốn ăn Brownie với nước trái cây."
"Cái này của buddy em mua cho mà."
"Giữ kỹ quá nha mày." Nói rồi P"Arc giơ tay búng đầu tôi một cái trước khi ánh mắt quay sang tập trung vào món cơm thịt xào trong hộp của tôi.
"Đừng nha. Cái này của em. Nếu anh muốn ăn thì phải tự đi lấy."
"Tao bảo ăn hồi nào?"
"Thì anh nhìn."
"Thế thì nếu tao nhìn mày, tao sẽ được ăn hết cả người mày luôn à?" Chết tiệt! Sợ rồiiiiiiiiiiii.
"Muốn gì nói đi."
"Nếu tao nói, mày sẽ cho tao hả?"
"Không cho."
"Vậy thì đừng hỏi." Cãi nhau với P"Arc là chuyện vô ích nhất trong cuộc đời tôi. Vậy nên giữ sức lại đắm rắm còn có ích hơn.
Sau khi ngồi vừa xúc cơm vừa tám chuyện với bạn không lâu, kết quả cuộc thi cổ động hôm nay cũng chính thức được công bố, khiến cho đống cơm thiếu điều muốn đổ ụp vì không dám tin chúng tôi lại giật được giải 3.
Phần thưởng lớn đến mức muốn rớt nước mắt. Chủ tịch khóa chạy ra phía trước nhận giải. Khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc cùng tiếng hô đồng thanh của bạn bè bảo rằng đừng có lấy. Thằng chết tiệt! Tao sợ xô bánh.
Ăn đến mức bao tử bài xích. Ăn không ngừng nghỉ. Bởi lẽ từ khi vào học năm nhất hoặc mỗi khi có hoạt
động gì đó của khoa, mọi người luôn nhận được xô bánh làm đồ ăn giải buồn. Lần này cũng không ngoại lệ. Đã thế giải 3 còn được tận 5 xô. Đám năm 2 đổ ra đĩa phân chia theo nhóm ngồi ăn cơm với tốc độ ánh sáng.
"Mày ăn đi."
"Mày ăn đi. Tao buồn nôn."
Đứa này không ăn. Đứa kia thoái thác. Đĩa bánh bị đẩy qua đẩy lại trên đất một lúc lâu trước khi P"Arc chấm dứt trận chiến phiền phức này bằng cách nhặt một miếng bánh dứa lên ăn đầu tiên. Rồi làm gì có chuyện tụi phát cuồng Trội trăng không làm theo. Vội vội vàng vàng lao vào giành giật.
Trong đĩa có bánh que, bánh dứa và Thong muan*.
(*) Một dạng bánh quế
Loại cuối cùng không ăn thường xuyên như những loại bánh khác nên tôi dằn lòng thay phiên tống vào miệng vừa cơm vừa bánh.
Phía trước có dựng phần sân khấu nhỏ nhỏ dành riêng cho màn trình diễn đặc biệt. Buổi chiều sẽ thi đấu bóng rổ. Buddy của tôi là P"Fah cũng phải tham gia thi đấu.
"Sau cái này có bận việc ở đâu không?" P"Fah hỏi. Tôi liền dời mắt khỏi cơm để ngước lên nhìn chủ nhân giọng nói.
"Không ạ. Có gì không anh?"
"Không. Chỉ là muốn mày qua cổ vũ."
"Được chứ anh. Em sẵn sàng mà." Tôi vừa nói vừa mỉm cười với buddy trước khi đưa mắt nhìn lại đĩa cơm của mình.
Thằng cha Arc. Đồ khốn.
"Hứuuuu. Anh, của tao." Tôi kêu lên ngay khi nhìn thấy Thong muan vừa cắn được một nửa trong đĩa đã nằm chễm chệ trong miệng của người mà ai cũng biết là ai. Hơn nữa còn chẳng hề có biểu hiện sợ sệt gì mà đáp lại bằng giọng điệu cực kỳ ghẹo gan.
"Thì sao?"
"Tao cắn rồi. Thấy không?"
"Thấy."
"Lấy cái mới mà ăn đi chứ." Ướt nước miếng của tao hết rồi mà còn dám ăn tiếp.
"Không cần. Tao chỉ ăn thử thôi."
"Thì anh lấy cái mới mà thử. Sao phải ăn của em chứ?"
"Giữ kỹ hả?"
"Không phải. Nhưng chỗ anh ăn vào dính toàn cao răng của tao."
"Tao không ngại." Ô hổ. Cạn lời thật chứ.
Nhiều khi chúng ta không thể đưa ra lý do với loại người này đâu. Hành động của P"Arc đâu có giống người bình thường. Và tôi nghĩ dù cho chúng tôi có quen biết nhau nhiều hơn đến thì cũng vẫn vậy. Vướng mắc ở chỗ tao không hiểu được anh ta. Vậy nên tiếp tục ăn cơm thịt xào trứng chiên thì hơn.
Bác cùng mã số của tôi để cho tụi bạn kí túc xá nam vừa hỏi han vừa ca tụng. Riêng P"Fah bị bạn chung trường gọi đi trước nên tôi biến thành chú cún không ai quan tâm. Mãi cho đến khi nhóm xô bánh một lần nữa rơi vào tình trạng sững sờ.
Thằng bạn nghiệp chướng vỗ chân tôi thật mạnh sau khi nhìn thấy ai đó tiến tới chỗ nhóm.
"Cho ngồi chung với nha."
Mặt xinh, da trắng, dáng chuẩn. Người thơm dễ sợ!
Đệt!! Brink xinh đẹp trăm ngàn follow trong truyền thuyết.
"Đ...được chứ. Được quá chứuuuuuuuu." Có vẻ như bạn tao nhiệt tình tìm chỗ ngồi cho người đẹp còn hơn idol của tụi nó nữa. Chắc chắn một điều rằng đó không phải cơ hội dễ dàng có được. Dù vậy, chúng tôi đều biết việc cô nàng ngồi ở đây không phải vì bất cứ ai mà chỉ vì một mình P"Arc.
Hoa khôi khoa chen người ngồi xếp bằng bên cạnh buddy của cô nàng, trong tay cầm hộp cơm và túi đồ uống. Sở dĩ biết được là vì tất cả mọi hành động đều nằm trong tầm mắt của tôi.
"Chui ra từ đâu đấy?" Câu hỏi này là của P"Arc, khiến lũ bạn tôi sửng sốt vì với người đẹp mày cũng chả bao giờ trau chuốt lời nói. Đồ không có trái tim. Đồ cục súc.
"Chui ra từ thiên đường."
"Bộ chết rồi hả?"
"P"Arcccccc, Brink là thiên thần nhé."
"Ờ."
"Em mua nước cho nữa này. Cơ mà nếu nói nhau như vậy thì khỏi cần uống cũng được."
"Ai muốn uống đâu chứ."
"Có nói đùa không vậy?"
"Nói thật."
Ờ...2 người này nói chuyện với nhau có vẻ thân thiết ghê. Mới gặp có mấy ngày mà trông điệu bộ giống như quen biết từ lâu lắm rồi. Chưa kể việc 2 người ở chung một chỗ càng thu hút nhiều ánh nhìn của những người xung quanh.
Ghen tỵ chết đi được! Nhưng hình như cảm xúc này...Không biết nữa. Lạ lạ sao đó.
Bao tử có vẻ không tiếp nhận đồ ăn vào nữa. Tôi buông muỗng xuống rồi đóng nắp hộp, sau đó cầm chai nước lên tu, mắt nhìn cặp đôi hot kế bên trò chuyện với nhau một cách vui vẻ. Đám bạn tôi cũng im thin thít. Có lẽ là vì chúng tôi biết rõ không ai có thể thu hút sự chú ý của cả hai ra khỏi nhau được.
Đây chính là sức hút lẫn nhau.
Chỉ hi vọng người mà P"Arc thích trước đó sẽ không biết. Cơ mà có biết cũng chẳng sao. Đẹp trai được chọn mà.
"Cho uống nước với." Thanh âm trầm thấp cất lên.
"Được chứ. Mua cho anh mà." Brink một cách vui vẻ. Chết tiệt. Gì mà dễ thương dữ vậy.
"Không. Đang nói với cháu cùng mã số."
"Hả?" Tôi bừng tỉnh nên bất giác lỡ miệng chửi thề.
"Cho uống nước với."
"Em uống mất rồi. Còn đụng luôn cả miệng chai nữa."
"Ờ, đưa đây."
"Không cho." Tôi giật chai nước rồi ôm thật chặt.
"Mày muốn bị cắn hả?"
"Tưởng em sợ hả? Cắn được thì cắn đi." Tôi thách thức, thế nhưng ai mà ngờ được P"Arc lại làm thật. Hắn dùng cánh tay nặng trịch của mình khóa cổ tôi trước khi ép chặt vào ngực bằng lực siết không thua gì con rắn. Ốiiiiiiiiiiii. Đồ khốn. Tao thở không nổi rồi đây.
"Chịu thua chưa?" Anh ta hỏi. Tôi cố mở miệng đáp nhưng không có sức, đành phải đá mạnh vào chân đối phương thay cho lời đầu hàng.
"Cầm đi. Muốn uống bao nhiêu thì lấy." Sau khi được thả tự do, tôi lập tức ném chai nước cho bác cùng mã số. Ấy vậy mà lũ bạn thay vì thương cảm, đằng này tụi nó lại giơ ngón tay và vỗ tay tấm tắc khen idol của tụi nó là người ngay thẳng. Trời ạ, lũ trâu. Yêu bạn bè với!
"Có vậy thôi mà."
"Đau đó nha. Anh nhìn đi. Mẹ nó, cổ đỏ hết rồi này." Nói rồi tôi không chậm trễ lật cổ áo cho anh ta xem. Và hình như người kia không hề bấn loạn mà chỉ kéo cổ tôi lại gần rồi thì thầm vào tai để chỉ 2 người có thể nghe thấy.
"Muốn động chạm ghê."
Lông tơ trên người dựng đứng một cách tự động. Tôi liếc mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai trước khi đặt câu hỏi.
"Ai cơ? Đừng nói là buddy nha. Đồ xấu xa."
"Xấu xa thế nào?"
"Anh muốn động chạm người ta."
"Vậy thì không sao."
"..."
"Vì thật ra tao muốn động chạm mày cơ."
Tôi ngồi nhìn chương trình thi đấu hiển thị trên projector sau khi đám bạn bắt đầu giải tán. Đứa thì đi take care buddy, đứa thì xuống thi đấu, có mấy đứa lại rủ nhau đi tán gái. Thật ra cái gì tôi cũng muốn làm, cơ mà ngặt nỗi mang trên mình sứ mệnh cao cả đó là đi cổ vũ P"Thong Fah thi bóng rổ.
Đồng hồ kĩ thuật số hiển thị 1 giờ 30 chiều. Tôi đứng dậy, định bụng hướng thẳng tới sân bóng rổ trước tiên nếu P"Yeepun không hớt hải chạy đến.
"Armmmmmm." Điệu bộ và mặt mũi kiểu này, thể nào cũng có chuyện cho tôi làm cho xem.
"Vâng."
"Hôm nay chị phải đi xem P"Jet thi bóng bàn. Arm có bận việc gì nữa không?"
"Không ạ. Chỉ đi động viên buddy vậy thôi."
"Vậy thì tốt quá. Arm cầm máy rồi chụp hình cute boy cho chị với." Bàn tay mỏng manh lôi máy ảnh DSLR ra khỏi balo rồi đưa cho tôi mà không thèm hỏi ý kiến tao một câu.
"Sao phải là em chứ ạ?"
"Arm là admin page mà. Quên rồi hả?"
"Nhưng bạn bè vẫn chưa biết em là admin. Lỡ cầm máy đi theo chụp ảnh thì lộ bí mật mất."
"Người cầm máy trong sự kiện có cả trăm, không ai biết đâu. Vậy nên lần này chị xin kiểu siêu cấp đẹp trai nhé, để còn đem đi kêu gọi sự chú ý trên page."
"Nếu siêu cấp đẹp trai thì chỉ có mỗi em thôi."
"Hôm nay quên ăn cơm phải không? Tâm trí bay xa quá vậy, Arm."
Đúng đau. Chửi vậy thà gọi người đến đập một trận còn sướng hơn...
P"Yeepun gửi gắm sứ mệnh quan trọng cho tôi một lúc trước khi tách ra đi hướng khác, vứt lại công việc và chiếc máy ảnh cực nặng. Dù có chút miễn cưỡng không muốn làm, cơ mà đây là việc không thoái thác được.
Mục tiêu đầu tiên ắt hẳn là sân bóng rổ. Ít ra thì một cute boy phải được chụp hình đăng lên page chính là P"Fah. Trùng hợp làm sao, các cầu thủ vẫn chưa xuống sân nên tôi lập tức lao thẳng tới chỗ người thân cao.
"P"Fah, cho em xin chụp hình nha." Chủ nhân cái tên trong chiếc áo sát nách cực ngầu quay qua nhìn tôi.
"Lấy làm gì?"
"Có đàn chị nhờ em chụp. Thấy anh đẹp trai nên xin."
"Ờ, làm gì thì làm đi."
"Húiiiiii. Vừa đẹp trai vừa tốt bụng. Vậy anh đứng tạo kiểu ngầu ngầu xíu đi." Người kia ngoan ngoãn làm theo, tạo cơ hội cho tôi bấm shutter mấy tấm.
"Đủ chưa?"
"Đủ rồi. Em tin hình của anh người ta nhất định đổ xô vào like sập page luôn cho xem."
"Không chụp hình thằng Arc hả? Nó nổi hơn tao nhiều."
Ngay khi nghe thấy tên của người nào đó, tôi bỗng có cảm giác tim đập mạnh không rõ lý do. Mấy lần tôi nhớ về anh ấy và cũng mấy lần hành động của đối phương khiến tôi cảm thấy không tin tưởng. Lúc ăn cơm đã là một lần rồi. Dù vậy, tôi không dám hỏi mà chọn cách im lặng rồi rời đi sau khi hoạt động buổi chiều sắp bắt đầu.
Ai mà ngờ đâu trốn tránh cái người tên này, cuối cùng lỗ tai vẫn phải nghe thấy.
"Em không chụp P"Arc đâu. Nhìn chán rồi."
"Mong là thật."
"Hả?"
"Không. Tao sắp bắt đầu thi rồi. Mày chụp hình quanh đây trước đi. Chừng nào trận đấu kết thúc thì dắt tao đi ăn gì đó."
"Được ạ. Cố lên nha anh."
"Ờ." P"Fah vẫy tay rời đi trước khi tiếng huýt còi báo hiệu vang lên. Cầu thủ 2 đội ra sân. Riêng tôi cắm rễ ở gần đó để chụp hình các vận động viên, bao gồm cả đội cổ động của các trường.
Nói luôn là vụ này mắt được chiêu đãi một đống đồ ăn. Tôi được quyền chiếm dụng máy ảnh của P"Yeepun một lúc để chụp lén mấy đứa con gái về lưu trong bộ nhớ. Chắc chắn một điều rằng page Cute Boy chỉ đăng người đẹp trai lên thôi. Cơ mà máy tính của tôi thì phải được tự do đăng hình gái chứ.
"Thằng Arm."
"Ơ, P"Copp." Bạn P"Arc đây mà. Khi không lại qua chào hỏi.
"Lâu rồi không gặp."
"Tức là không đủ đẹp trai."
"Ghẹo gan nha mày. Rồi hôm nay chơi trò biếи ŧɦái hả? Lén lút chụp trộm người khác."
"Hồi nào chứ. Em được nhờ chụp hình đăng page thì có."
"Thế chụp hình tao đi. Tao cho phép."
"Thôi. Tốn bộ nhớ."
"Chả trách thằng Arc cứ than thở muốn cắn mãi. Cư xử dễ cưng quá rồi đó mày." Lại là P"Arc. Đã thế lời nói của P"Arc còn có vẻ lạ lạ thế nào ấy.
Con người không thể cưng nhau bằng việc cắn được!
"Đây là đang khen hay đang chửi vậy?"
"Kệ đi."
"Vậy em xin phép đi chụp hình đây."
"Đợi đã. Tao có cái này hỏi chút." Bàn tay dày giữ cánh tay tôi lại. Sứ mệnh săn lùng những gương mặt đẹp trai vì thế mà bị tạm ngừng.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
"Mày có bạn gái chưa?"
"Anh bị cái gì nhập mà hỏi câu này thế?"
"Trả lời đại đi." Bạn P"Arc cũng nhiều chuyện ghê.
"Chưa có ạ."
"Thế thích người như thế nào?"
"Thích người xinh đẹp."
"À, tóm lại mày thích người có ngoại hình bắt mắt, đúng không?"
"Ai mà không thích chứ. Nhưng mà đợi đã. Hỏi em như vậy là muốn gì đây không biết. Nói trước nha, nếu muốn làm mai thì nói thẳng luôn là bây giờ em mở lòng đợi sẵn rồi đó. Có thể hẹn hò được. Biết cọ bồn cầu."
Chỉ vừa nói xong một tràng dài đó thôi, P"Copp lập tức phá ra cười khiến tôi ngu ngơ như gà mắc tóc, vì lâu thật lâu sau đối phương mới đáp lại.
"Ờ. Có người thích mày."
"Thật không!!" Mắt tao mở to thiếu điều muốn rớt ra ngoài rồi đây. "Ai thế? Anh nói với tao đi."
"Không nói được."
"Vậy thì đoán. Người đó có ở trong khoa chúng ta không?"
"Có."
"Đệttttttttt. Thế...Thế có phải năm nhất không?"
"Không."
"Ối, không sao. Em thích người lớn tuổi. Thích người có kinh nghiệm." Cuộc sống tình cảm của tôi bắt đầu tươi sáng hơn rồi. Thấy mùi là phải bỏ thằng Po cô đơn một mình nữa đây, do thằng Sand cũng đang cực kỳ in love.
"Chưa biết là ai mà mày đã thích rồi hả? Dễ dãi quá vậy."
"Mở lòng đợi sẵn đâu có mất mát gì. Cơ mà khi nào em mới được làm quen với người đó?"
"Đi hỏi thằng Arc đi."
"Người đó quen P"Arc nữa hả?"
"Trời. Thân nhau đó mày. Cơ mà nó có nói hay không lại là một chuyện khác."
"Vậy phải lấy bí mật đổi lấy bí mật. Em biết P"Arc đang thích một người, nhưng mà không biết là ai. Anh nói cho em để em trao đổi qua lại với P"Arc được không?" P"Copp làm mặt gian tà, để bật ra tiếng cười gây kinh hãi trong cổ họng trước khi lên tiếng bằng giọng điệu hài hước.
"Tại sao tao phải đem bí mật của bạn nói cho mày chứ?"
"Hả?"
"Người này thật sự không động đến được. Có vẻ như nó nghiêm túc."
"Bộ trước giờ không nghiêm túc hả?"
"Trước giờ tao chưa từng biết nó thích người như thế nào, bởi lẽ chưa thấy nó nói thích ai lần nào. Ấy vậy mà cách đây không lâu, tao mới biết mẫu người của thằng Arc là như thế nào. Thế nên đợi nó nói ra thì hơn."
"Gì mà giấu giấu diếm diếm dữ vậy."
"Nói chuyện gì đấy?" Tôi giật bắn người khi người được nhắc đến đang đi thẳng tới chỗ chúng tôi. Không những vậy, ánh mắt còn hung dữ khiến tôi không khỏi e sợ.
Sao lại đến đây cơ chứ.
"Không có. Vậy tao đi đây. Nhờ chăm sóc N"Arm nhỏ nhắn của tao nữa nhé." Đang yên đang lành, P"Copp bỗng nhiên nói năng kiểu chọc tức. Ấy vậy mà người nghe mới là người phải lo lắng, bởi không biết P"Arc bị cái gì mà lại trả lời gần như lập tức.
"Của ai? Mày nói lại."
"Của tao."
"Lấy chân không?"
"Cảm ơn nhưng tao không thích chân lắm. Tao thích em mày cơ. Dễ chọc."
"Lượn đi."
"Thằng Arm, mày có hứng thú qua ngồi uống Coke với nhóm tao không?" Nói rồi P"Copp vẫy tay gọi. Nhưng thay vì đi theo đàn anh năm 3, tôi lại bị bàn tay dày giữ lấy cổ tay.
"Nó là ba mày hay sao mà nghe lời nó?"
"Anh cũng có phải ba tao đâu, sao lại phải nghe lời?"
"Phiền phức."
"Phiền phức." Tôi lặp lại.
"Ăn đòn cho coi."
"Đòn gì cơ?"
"Mày không nghĩ ra hả?"
"Sợ quá đi à. Sợ ghê vậy á."
"Cãi nhau tiếp đi. Phiền phức." Đàn anh man rợ bỏ đi, chỉ còn lại tên cục súc đang nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Em...Em không có nhắc đến anh đâu nhé. Tụi em nói chuyện linh tinh thôi. Chuyện thi đấu bóng rổ, chụp hình, page Cute Boy. Cái gì đó đại loại vậy."
"Có tật giật mình."
"Không có mà."
"Chột dạ."
"Ô hổoooo. Hoạt náo viên trường khác đẹp trai ghê. Phải chụp hình cho P"Yeepun mới được." Tôi vội đánh trống lảng, lôi kỹ năng lươn lẹo ra dùng bằng cách giơ máy ảnh lên sát mắt rồi bấm shutter chụp liên tục.
Nhưng mà ế...?
"Anh né ra." Anh ấy thế mà lại ló mặt vào focus của tao. Hơn nữa còn che mất mục tiêu mà tôi muốn chụp.
"Chụp tao đi."
"Anh giữ kỹ hình muốn chết. Né ra. Người ta đang làm việc."
"Thì làm đi." Miệng nói nhưng người vẫn ở nguyên. Thế là tôi đành dời bước ra chỗ khác.
Trận đấu trên sân bóng rổ đang đến hồi gay cấn. P"Thong Fah liên tục ghi được cú ném 3 điểm cùng với tiếng reo hò cổ vũ không ngớt. Tôi chỉnh speed shutter một chút để có thể chụp ra những tấm hình đẹp lúc anh ấy đang nhảy lên ghi điểm. Tuy nhiên...
Thằng cha Arc chết tiệt.
Hình ảnh phía sau tao mờ căm vì nó đang focus vào mặt anh đấy.
"Né. Không né em chụp anh đăng page đó."
"Làm đi."
"Đừng có thách. Làm thật đó nha."
"Không có thách. Muốn chụp thì chụp đi. Hôm nay tao cho phép." Không dám tin câu này lại thốt ra từ miệng của Trội trăng, người giữ kỹ hình còn hơn cả mạng sống. Tôi không biết P"Arc đang chơi trò chọc tức gì với tôi, cơ mà một khi đã có cơ hội thì phải tóm lấy.
"Vậy đứng im ở đó nhé. Em chụp đây."
Anh ấy không đáp mà chỉ đứng yên theo yêu cầu. Chiếc máy ảnh DSLR được giơ lên sát mắt một lần nữa để cho lens bắt được focus thân hình cao cao ở mode portrait, sau đó tôi bắt đầu bấm shutter.
Tách!
Mẹ nó, đẹp trai kinh khủng...
Thậm chí nhìn qua lens mà vẫn đẹp trai cỡ này. Tim rung động liền luôn. Ngay cả gặp nhau thường xuyên, cùng chung mã số, hơn nữa là con trai với nhau mà tôi còn đến mức này. Thật không muốn nghĩ tụi con gái mến mộ P"Arc mà ở trong vị trí của tôi liệu có chết hay chưa.
"Chụp chưa?" Người kia hỏi.
"Ơ...ờ, chụp rồi. Nhưng mà để em chỉnh lại ánh sáng đã."
"Hồi nãy thằng Copp nói về tao đúng không?"
"À. Em không có nhiều chuyện đâu nhé. Tự P"Copp nói chứ bộ." Sau khi cúi đầu kiểm tra hình chụp một lúc, tôi nâng máy lên sát mắt một lần nữa để chụp tấm đẹp hơn.
"Thế nó nói sao?"
"Thì nói anh chưa bao giờ nghiêm túc với ai cho đến khi gặp người này. Không tin được luôn đó."
"Là sao?"
"Ban đầu em tưởng anh đào hoa lắm. Đẹp trai được chọn ấy. Cỡ buddy xinh như thế anh còn chẳng rung động."
"Có người khiến tao rung động hơn."
Tách!
Tôi bấm shutter một lần nữa và vẫn cố tranh thủ thời khắc để ấn liên tục.
"Mừng thay cho người đó."
"Có gì đáng mừng đâu."
"Tại sao chứ?"
"Người đó không biết."
"Thì anh nói với người đó đi."
"Vậy nói thông qua ống kính được không?"
"Rồi, nói đi."
"Tao thích mày."
"...!!"
Tách!
Đúng lúc đó, tay tôi vô tình bấm shutter. Thế nhưng trong lens ống kính mà tôi nhìn thấy được ấy, khuôn mặt đẹp trai của P"Arc đang mỉm cười thật tươi. Và nó đủ nhiều để khiến trái tim tôi bỗng chốc đổ sụp.
Dù tôi không phải người anh ấy muốn tỏ tình đi chăng nữa...
Nam mô a di đà Phật...
Trận đấu bóng rổ kết thúc. Đội Chiang Mai giành chiến thắng một cách êm đẹp.
Tôi đeo máy ảnh lên cổ, sau đó kiểm tra hình trong thẻ nhớ dung lượng khổng lồ mà không có mặt ai khác ngoài P"Arc. Vụ này P"Yeepun gϊếŧ tao chết chắc.
Đã thế người kia còn chẳng thèm đi đâu, cắm rẽ chọc tức tôi như nghiệp chướng. Thậm chí ngay cả khi buddy trở về sân, Trội trăng vẫn ở đây.
"Thằng Arm, tao đói rồi. Đi kiếm gì ăn đi." P"Thong Fah lên tiếng rủ. Cả người ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn tỏa ra nét quyến rũ.
"Đi ăn chung với. Tao cũng đói."
"Ok."
"Arm, mày vào xe đợi. Tao nói chuyện với buddy mày đã."
"Vâng."
Tôi không có ý tọc mạch nên khi bị P"Arc đuổi đi, tôi chỉ làm theo, để cho nam khôi trường và Trội trăng bàn chuyện với nhau. Tận 10 phút sau, thân hình cao cao của bác cùng mã số đi tới bãi đậu xe, thiếu vắng bóng dáng của P"Thong Fah.
"P"Arc, P"Thong Fah đâu?"
"Bận việc với tụi năm 4."
"Thế có phải đợi không?"
"Không cần. Tao với mày đi ăn 2 người thôi."
"Vậy hả? Thế cũng được. Thôi thì lát về mua bánh cho anh ấy vậy."
"Ừ."
Mất hết một bữa ăn với sự đau đầu lên đến đỉnh điểm vì gặp phải người ghẹo gan đẳng cấp. Ăn cơm, chí chóe, ngồi xem hình được một lúc, P"Arc lái xe đưa tôi về khoa để tham gia tiếp hoạt động.
Tối muộn, chúng tôi có bất ngờ siêu đặc biệt, đó là buổi biểu diễn âm nhạc Khoa Kỹ thuật kết nối. Engineer Rock Band vốn là ban nhạc chủ lực của khoa đang chuẩn bị lên trình diễn. Tuy nhiên, trước đó chúng tôi vẫn có nhóm folk song của năm 3 chơi mở màn.
Đêm nay là đêm thả ma* trước khi tất cả quay trở lại căng thẳng với ngày hội kiến thức vào sáng ngày mai. Vậy nên càng vui được bao nhiêu thì càng tốt.
(*) Đại ý là đêm bung xõa
Đám bạn kí túc xá nam lắc lư theo tiếng nhạc dễ chịu, miệng hát theo một cách nhập tâm. P"Arc tách ra đi với bạn. Mọi người dành thời gian quý giá với người thân thiết. Tôi cũng muốn nhảy nhót cùng buddy nên quay sang hỏi từng đứa bạn một.
"Có ai nhìn thấy P"Fah không?"
"Không. Sau khi thi đấu bóng rổ thì thấy tót qua ngồi ăn cơm với tụi thằng Yo."
"Ơ, không phải anh ấy bận việc với năm 4 à?"
"Thời gian nghỉ ngơi mà, thằng trâu. Cơ mà mày ấy, sao không chăm sóc buddy? Để cho anh ấy ăn cơm với người khác. Tệ bạc." Thằng Sand lắc đầu, người vẫn đu đưa hông liên tục.
"Thì P"Arc bảo..." Tôi nói không hết câu trước khi sực nhớ chuyện gì đã xảy ra. "Lát tao về."
"Thằng Arm, mày đi đâu?"
"Nói chuyện với bác."
2 chân không ngừng sải bước về phía trước, xuyên qua bóng tối và ánh đèn gây choáng váng của hoạt động để đi tới vị trí của người thân cao. P"Arc khoanh tay đứng cùng bạn ở một góc. Có lẽ anh ấy cũng nhìn thấy tôi đi tới nên tách ra tiến về phía tôi.
Chúng tôi gặp nhau ở nửa đường...
"P"Arc."
"Có chuyện gì?"
"Anh nói gì với buddy em vậy? Bạn em bảo P"Fah phải ăn cơm với người khác vì em không chăm sóc."
"Chả nói gì hết."
"Nói chuyện thẳng thắn đi."
"Thì chỉ nói mày khổ tâm với việc chăm sóc buddy nên muốn đi ăn cơm 2 người với tao."
"Ốiiiiiiiiiii. Biết ngay mà. Sao anh có thể nói như vậy? P"Fah buồn đó."
"Sao mày biết nó buồn?"
"Không biết. Em phải đi xin lỗi P"Fah đã. Anh đừng trốn đi đâu đấy. Lát về em xử lý."
"Cứ tự nhiên. Mau về nhé."
"Lát nữa đi rồi biết." Tôi chỉ mặt cảnh cáo rồi xoay người rời đi. Ánh mắt cố gắng quét một lượt khắp đám đông người ở buổi biểu diễn, cộng với tiếng nhạc ồn ào ảnh hưởng đến khả năng nghe ngóng, điều đó khiến tôi quyết định gọi cho buddy một cách khó khăn.
P"Fah nghe máy không lâu sau đó. Tuy nhiên, đợi đến khi nói chuyện hiểu nhau và tìm được vị trí cũng mất vài chục phút.
"Và thời khắc để mọi người nhảy nhót thỏa thích cũng đã đến."
"Íiiiiiiiiiiiiiiiii."
"Sẵn sàng chưa?"
"Sẵn sàngggggg."
"Không nghe gì hết. Sẵn sàng chưa, các bạn sinh viên khoa Kỹ thuật?"
"Sẵn sàngggggggggg.~"
Phụt!!
Ánh đèn trong phòng tắt ngúm. Tiếng reo hò vang lên một cách náo nhiệt. Dù cho bóng tối ở khắp mọi nơi, tiếng nhạc sôi động khiến cho việc nói chuyện giữa tôi và P"Thong Fah trở nên khó khăn. Tuy vậy, tôi vẫn phải làm...
"Anh, hôm nay tao xin lỗi nha."
"Xin lỗi cái gì?"
"Vì đã để cho anh phải đi ăn cơm với bạn. Thật sự em không hề biết P"Arc lại nói như vậy."
"Mày nói gì cơ?" Người nghe khom người về phía trước hỏi lại như thể không hiểu lắm điều tôi vừa nói. Vì thế vụ này tao đành phải translate lại một cách chậm rãi.
"Em biết P"Arc nói gì với anh."
"Hửm? Mày biết hả?" Người kia tỏ vẻ hơi bất ngờ.
"Đúng vậy. Thật ra em đâu có muốn đi ăn cơm 2 người với P"Arc đâu. Với cả cũng không cảm thấy khổ tâm khi phải chăm sóc anh luôn."
"Mày có biết tao với thằng Arc nói chuyện gì thật không thế?" Lần này P"Fah là người hỏi ngược lại.
"Em biết mà."
"Mày không biết rồi."
"Em biết. P"Arc nói rồi."
"Nói là...?"
"Nói là em khổ tâm khi phải đi ăn cơm với anh."
"Arc không nói như vậy."
"Thế anh ấy nói gì ạ?"
"%$#&@!*%$..."
"Anh nói lại đi. Em không nghe gì hết." Bỗng dưng tiếng nhạc ồn ã bất thình lình cất lên. Giọng hát của ca sĩ lấn át tất cả câu chữ mà người trước mặt vừa nói, khiến tôi không tài nào hiểu được.
P"Fah cố gắng lặp lại mấy lần nhưng vô ích. Cuối cùng đành phải để cho bài hát kết thúc, khi đó mới có cơ hội làm rõ với nhau. Và nó cũng không lâu đâu. Chỉ 3 phút mà thôi...
Sự yên ắng một lần nữa trở lại.
"Rốt cuộc P"Arc nói gì với anh?"
"Nó nói là..."
"..."
"Đừng động đến người của tao!"
Tôi quay ngoắt sang hướng phát ra giọng nói. Khuôn mặt trầm ngâm cùng với đôi mắt cực kỳ thân thuộc ở cách tôi chưa tới vài cm. Tôi thật không muốn tin câu nói này lại thốt ra từ miệng của anh ấy.
Là câu nói duy nhất gỡ bỏ mọi thắc mắc trong lòng tôi.
Tôi là của anh ấy tổng cộng bao nhiều lần rồi chứ. Đếm không xuể thật mà...
Tôi ngồi tựa vào đầu giường, nghe tiếng nước chảy từ vòi sen gần 10 phút đồng hồ. Do tất cả đều đã mệt nhoài sau sự kiện Khoa Kỹ thuật kết nối nên khi về đến kí túc xá, tụi nó không ngồi tụ tập tám chuyện hay hẹn chiến game như mọi khi nữa.
Thằng Sand là đứa đầu tiên lao vào tắm. Sở dĩ chậm như vậy chắc là vì vừa tắm vừa hát tình ca một cách say sưa. Như đã nói, nó biến thành người đang chìm đắm trong lưới tính đến nỗi không thể rút mình ra. Nếu không vì phải cởi đồ thoa xà bông, không chừng nó đã video call với hoa khôi khoa rồi.
Rrrr...!
Tiếng chuông điện thoại thu hút sự chú ý từ người trong phòng tắm chuyển sang cái tên hiển thị trên màn hình.
Vừa nhìn thấy đầu dây bên kia là ai, đầu óc tôi như thể máy tính bị bấm Delete một cách tự động. Nó trống rỗng vô cùng. Tôi cảm thấy hồi hộp chưa từng có, không biết nếu bấm nghe thì nên nói hay thổ lộ điều gì.
"Thằng quỷ Arm, nghe máy đi chứ. Ồn vô tận nhà vệ sinh tao rồi này." Thằng Sand ló cái đầu ướt sũng của nó ra rồi chửi không ngớt miệng. Không những vậy, nó còn không chịu đi vào tắm tiếp cho đến khi gây áp lực bắt tôi nghe điện thoại xong.
"Ờ, biết rồi."
"Rề rà quá nha mày. Chủ nợ gọi đòi tiền hả?"
"Không có. Nghiệp chướng của tao ấy mà." Nói xong, tôi cầm điện thoại lên bấm nghe.
Người mà ai cũng biết là ai đợi đến mức phát bực rồi. Và đúng như vậy thật. Thanh âm đáp lại như thể sắp sửa trút cơn thịnh nộ lên tao.
[Làm cái gì? Sao nghe máy chậm thế?]
Mày là bác cùng mã số hay là vợ tao không biết. Đanh đá quá trời.
"Em...Em đang cởi đồ chuẩn bị tắm."
Rrrr...!
Tao vừa nói xong câu đó thôi, thằng cha Arc video call ngay lập tức. Chết tiệt! Đáng nguyền rủa chết đi được. Làm tôi giật mình rồi lỡ tay bấm đồng ý. Lần này thì bị bắt quả tang những gì vừa nói ban nãy toàn bộ đều là nói xạo.
[Đâu? Có thấy mày cởi đồ đâu nào.]
"Ghẹo gan hả? Em chỉ nói giỡn thôi mà."
[Nhóc con hay nói xạo.]
"Rồi anh vội vàng video call đến làm gì? Muốn gì ở xã hội vậy chứ."
[Chỉ muốn biết xem mày về phòng chưa thôi.]
"Về tới rồi. Đang đợi thằng Sand tắm. Không biết cậu Anol có chuyện gì không?" Tôi không muốn nói chuyện lâu hơn. Càng nhìn thấy mặt đối phương xuất hiện trong máy, tôi càng thấy bất ổn. Đôi lúc tôi không biết mình nên bày ra vẻ mặt nào trước anh ấy.
[Đang định hỏi vụ hình trong máy mà mày chụp. Đừng để tao thấy trên page đấy.]
"Biết rồi mà. Người giữ kỹ mình như anh, ai dám để chuyện đó xảy ra." Tôi vừa nói vừa bĩu môi. "Rồi tóm lại em phải làm gì với đống hình đây? Gửi vào group gia tộc mã số thần thánh không? Cho P"Yeepun hú hét chơi."
[Mày xóa đi.]
"Ơ."
[Dù sao cũng chẳng dùng vào việc gì.]
"Thế anh còn kêu người ta chụp làm gì?"
[Muốn trêu nhóc con.] Khốn nạn. Ba cái chuyện chọc tức tao này giỏi quá ha.
"Phiền phức ghê."
[Đó là chuyện của mày. Mau đi tắm đi. Đừng để tao thấy mày ngồi thơ thẩn ở quán rượu nào đấy. Nếu không mày ăn đòn cái chắc.]
"Sợ rồi màaaaaaaaa. Em không đi đâu. Không có tiền trả tiền rượu."
[Ờ, gọi nói nhiêu đó thôi.]
"Ok. Vậy ngủ ngon nha." Tôi nhìn người mặt lạnh trong máy, đợi đến khi đối phương bấm cúp máy. Nhưng niềm hi vọng đó có vẻ mập mờ như mọi lần, bởi lẽ P"Arc vẫn không chịu nhúc nhích. "Anh cúp máy đi."
[Ừ.]
Nhưng đợi lâu ơi là lâu mà khuôn mặt người kia vẫn hiện trên màn hình như cũ.
"Anh, nếu không tắt tao tắt đó nha."
[...] Lại im lặng. Rồi tao nào có đủ dũng khí để làm vậy.
"Muốn sao đây?" Buồn cười ở chỗ ngồi cãi nhau vì một chuyện vớ vẩn như cúp video call. Hắn đúng là nghiệp chướng của tao mà.
[Mày dễ nổi nóng ghê.]
"Tất nhiên. Sôi sùng sục rồi đây này."
[Giỏi ghẹo gan.]
"Anh ghẹo tao trước mà."
[Vậy thôi nhé. Nhìn thấy nhóc con nổi nóng là yên tâm rồi.]
"Như vậy cũng được hả?"
P"Arc không đáp mà chỉ làm mặt ghẹo gan trước khi video bị ngắt, bỏ lại nỗi hoang mang tột độ cho một đứa như tôi. Ngoài môn giải tích khó nhằn kia ra thì chuyện của P"Arc cũng là thứ mà tôi ngốc nghếch đến nỗi không hiểu mô tê gì cả...
"Hú hí gì với nhau đấy." Giọng nói châm chọc cất lên ngay khi cuộc hội thoại trong nội bộ mã số kết thúc. Tôi nhìn về hướng phát ra tiếng động thì thấy thằng Sand đang một thân ướt sũng đứng tựa vào cánh cửa cách đó không xa.
Nói luôn là trông rất ngầu nếu khăn tắm của mày không cũ mèm rách nát, thằng quỷ.
"Nhiều chuyện."
"Thấy nói chuyện với P"Arc."
"Ờ đấy. Có vấn đề gì không biết."
"Lạ lạ sao đó." Tôi nhìn thằng roommate tỏ vẻ nghi ngờ trong khi 2 chân bước vào phòng rồi thả người ngồi xuống cuối giường của nó. "Y hệt người yêu của nhau vậy."
Ô hổooooo. Tao muốn nhào lên táng đầu mày thật sự. Cái gì khiến mày nghĩ như vậy chứ, bạn hiền?
"Đùa mắc cười ghê."
"Tao không đùa mà nó lạ thật sự. Nói trước nhé. Đừng có mà dụ dỗ idol tao, nếu không đừng trách tao không nhắc nhở."
"Ai mà dám dụ dỗ Trội trăng của màyyyyyyy. Vớ vẩn."
"Nói rồi đấy. Nói luôn là giữ kỹ."
"Hỏi thật. Có lúc nào mày yêu tao chưa?" Vì theo như trong trí nhớ thì không có đứa bạn nào trong nhóm ra mặt bênh vực tôi một lần nào. Rặt một lũ bán đứng.
"Tao phải yêu mày nữa hả? Ok ok."
Chơi nhầm bạn một cái mà chết tươi.
Vì không muốn khoét sâu thêm nỗi đau, tôi quyết định quay đầu ra phía sau, không nhìn mặt nó nữa, sau đó cầm laptop lên mở chơi cho đỡ bực.
Thằng Sand không mảy may dò hỏi thêm mà chỉ huýt sáo rồi thay đồ một cách vui vẻ. Xong xuôi thì nhảy lên giường nằm chơi điện thoại tiếp. Tôi cũng rảnh không có gì làm nên cắm thẻ nhớ máy ảnh vào để chọn lọc hình chụp buổi trưa.
Chắc chắn một điều rằng trong máy chỉ có hình của người đẹp, nếu không phải...
80% số hình trong đó đều là của thằng cha Arc.
Cảm giác lưỡng lự lập tức nảy ra trong đầu. Tôi đặt ngón tay trên bàn phím, lướt xem hình hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không quyết tâm xóa được, dù chủ nhân của nó đã có lời đi chăng nữa.
Đẹp trai quá.
Tiếc ghê...
Bỏ công bỏ sức ra chụp rồi. Hơn nữa có mấy tấm anh ấy còn cười nữa. Chụp được mấy tấm như vậy đâu có dễ.
"Mày." Tôi quay đầu gọi thằng bạn thân. Thằng Sand ngóc đầu dậy rồi nhíu mày một cách khó hiểu. "Kiểu như là...mày có bao giờ thấy tiếc tấm hình nào đó mà mày từng chụp không?"
"Nổi hứng nghệ sĩ khỉ gió gì nữa vậy?"
"Làm ơn trả lời đúng trọng tâm câu hỏi đi bạn." Cứ chọc tức rồi ăn chân thật nha.
"Đương nhiên là có rồi. Hình chụp là ký ức. Xóa đi ký ức là chuyện buồn muốn chết."
"Ừ đấy. Rồi mày quyết tâm xóa bằng cách nào?"
"Ơ. Không care nữa thì xóa được thôi."
Chết đứng! Đang romantic mà cua một cái khét lẹt rớt thẳng xuống địa ngục vì sự vô tình của mày đấy.
"Vậy nếu tao không xóa được tức là tao care hả?"
"Ờ."
Nghĩ không thông rồi. Chắc là do quan hệ giữa người trong mã số khắng khít quá. Có đôi lần tôi cảm giác P"Arc quan trọng. P"Yeepun và P"Jet cũng vậy. Chỉ có điều...sự quan trọng đó không bằng nhau.
"Rồi mày đang làm gì đấy?" Tôi quay qua nhìn mặt người đối diện trước khi đóng màn hình xuống một cách tự động.
"Không có. Tao chỉ xem hình cute boy chụp được thôi. P"Yeepun nhờ tao chụp giùm để đăng page."
"Chị ấy là admin hả?"
"Ừm. Bị P"Jet phát hiện nên công khai luôn."
"Tao thấy có gì phải giấu diếm đâu. Đó là công việc mà. Cho xem với. Có hình tao không?"
"Không có. Mày làm gì đẹp trai đến cỡ đó." Tôi vội đẩy laptop ra phía sau giấu. Cơ mà tao đã quá ngu khi quên mất hành động kiểu này càng đáng ngờ, khiến cho thằng Sand nheo mắt nhìn một cách nghi ngại.
"Mày đang giấu diếm cái gì?"
"Không có."
"Vậy đưa tao xem."
"Đợi xem trên page đi. Ngày mai P"Yeepun đăng hình rồi."
"Tao xin xem trước không được hay sao? Tao là bạn mày đó nha." Tôi đắn đo, không biết nên đồng ý hay từ chối. Thế nhưng thằng Sand đã nhanh tay hơn ở chỗ nó bước chân xuống giường rồi mau chóng lao tới chỗ tôi.
Chết tiệtttttttttt. Không kịp nữa rồi, bởi vì nó đã vươn cái tay trâu của nó ra mở laptop tao xong xuôi.
"Wooohoooooo. Idol."
"P"Yeepun chụp."
"Ai hỏi đâu?"
Khốn nạn!
"Không ai hỏi mà tự muốn trả lời đó, có vấn đề gì không?"
"Hớ hớ." Thằng Sand quay qua cười khùng khục trước khi ánh mắt chuyển sang tập trung vào màn hình laptop. Tôi cảm giác tim mình đập mạnh khi đối phương liên tục bấm lướt xem hình ảnh hiện trên đó. "Arm."
Tôi giật bắn người. Gương mặt đỏ bừng chưa từng thấy. Thanh âm đáp lại cũng lắp bắp.
"C...có chuyện gì?"
"P"Yeepun chụp hình P"Arc không hả?"
"Ờ. Còn tao đi theo chụp P"Arc có 1, 2 tấm à."
"Vậy hả?"
"Ờ. Mày xem đi. Góc máy không giống nhau. Tài nghệ cũng cực kỳ khác."
"Rồi mày chụp ai?"
"Thì đây này. P"Thong Fah."
"2 tấm thôi á? Người khác mà mày chụp có mỗi 2 người. Còn lại toàn bộ đều là P"Arc."
"Thì tại tao chụp không giỏi."
"Lạ ghê. Thời gian mày chụp hình P"Fah với P"Arc chỉ cách nhau có chút xíu, làm sao P"Yeepun trở về từ sân bóng bàn nhanh vậy được? Chưa kể chụp xong rồi còn đưa máy cho mày nữa."
"..."
"Chị ấy không lấy máy lại hả?"
"..."
"Úi. P"Arc cười nữa này. Đúng là idol."
"Xem xong rồi thì trả lại đây."
"Tấm này ai chụp thế?" Nó bắt đầu dò hỏi. Tôi đành giả vờ bình thản. Đã lỡ nói dối rồi thì tao phải làm cho trót.
"P...P"Yeepun."
"Đỉnh ghê. Không chỉ khiến P"Arc đứng yên cho chụp mà còn có thể làm anh ấy cười nữa."
"Nhỉ."
"Đợi một chút. Tao có cái này cho xem." 2 hàng lông mày của tôi bắt đầu nhíu lại đầy thắc mắc. Dù vậy, tôi không hề có ý định mở miệng nói gì mà chỉ nhìn thằng roommate phóng về giường, sau đó quay lại cùng với chiếc điện thoại. "Mày xem cái này đi, thằng Arm."
Thằng Sand bấm vào album hình, sau đó mau chóng lướt màn hình điện thoại đống hình mà nó chụp vào buổi trưa trước khi nhận ra...
"Cho tao xem làm gì?"
Trong đó chẳng có gì ngoài bản mặt chết tiệt của nó. Nhưng không lâu sau đó, người kia bấm kéo to tấm hình về phía sau.
Zoom.
Zoommmmmm.
Zoom nữaaaaaaaaaaa.
"Ta đaaaaaaaaaaaaaaaaa.~"
"...!!"
"Đây phải mày với P"Arc không? Chụp hình với nhau vui vẻ quá ha."
"Ờ..."
"Trả lời đàng hoàng đi. Nếu không đúng ý, chuyện này đảm bảo đến tai tụi kí túc xá nam."
Thấy mẹ rồi. Tao sai rồi. Tao xin lỗi. Hưuu...
Và rồi ngày hội kiến thức của Khoa Kỹ thuật kết nối cũng đã đến.
Tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi thằng Sand không có ở đây mè nheo vì phải đi cổ vũ cho ông nội cùng mã số đang đại diện booth thuyết trình.
Tối qua đợi đến khi được đi ngủ, lưng cũng ướt đẫm mồ hôi. Bị thằng bạn vắt bằng sạch. Tôi không biết phải chối làm sao nữa nên đành thừa nhận rằng mình chính là người chụp. Nhưng như đã biết, tất cả xảy ra cũng chỉ vì cái tính thích gì làm nấy của P"Arc.
Mẹ nó, hắn không cho tôi chụp người khác. Vì thế cho nên hình trong máy chỉ có nhiêu đó. Với lại chúng tôi chung mã số nên từ chối cũng khó.
"Quầy nào cũng hết chỗ. Đặc biệt là quầy của buddy mày. Tính sao giờ?" Thằng Po lẩm bẩm. Ánh mắt quét một lượt nhìn xung quanh trước khi thở dài thườn thượt.
"Đi xem của người khác trước cũng được. Ví dụ như...project của ngành Điện trường khác."
"Tao ói ra diode* bây giờ. Vụ này xin khiếu được không?"
(*) Một loại linh kiện bán dẫn
"Vậy không biết cậu chủ Pipo muốn làm gì ạ?"
"Tao muốn trốn đi gắp thú bông ở trung tâm thương mại."
"Khốn kiếp."
"Mày ở lại đi xem quầy khác trước cũng được. Chừng nào tới hoạt động buổi chiều tụi mình lại gặp nhau."
"Rồi."
Hoạt động mà chúng tôi nói đến diễn ra vào khoảng 3 giờ chiều. Chúng tôi sẽ tặng quà cho buddy lần cuối trước khi họ lên đường trở về vào ngày mai. Nhưng đặc biệt hơn thế chính là đàn chị bảo chúng tôi sẽ có tiết mục tặng hoa và quà cho người mình quý mến trong sự kiện lần này. Nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi.
Tôi cũng mua thêm một món quà để chuẩn bị cho người ấy. Thật ra nói vậy cũng không hẳn vì tôi làm gì có người trong lòng. Cơ mà chiều hôm qua, tôi bị tụi kí túc xá nam dụ dỗ mua quà cho cô gái có thể tặng hoa cho mình. Biết đâu cuối cùng lại phải lòng mà spark nhau giữa sự kiện rồi phát triển tình cảm tiếp cũng nên.
"Tao đi trước đây."
"Đừng để đàn chị bắt được đấy. Rồi về lẹ cho đúng giờ nữa."
"Vâng, thưa ba." Thằng Po chắp tay chào tạm biệt một cách trêu ngươi trong lúc xoay người lặng lẽ đi xuyên qua đám đông.
Tao bơ vơ chứ sao. Ngẩn người đứng giữa sự kiện, không biết đi hướng nào.
Do hôm nay là ngày trưng bày đồ của các anh chị khóa trên nên các quầy kiến thức đều nhộn nhịp và không hề tẻ nhạt như đã nghĩ. P"Thong Fah cũng chuẩn bị công trình để trưng bày một cách kì công, khiến cho khu vực biểu diễn chật kín người.
Có thể quan sát được luôn người nào hot, người nào nổi. Những quầy đó sẽ có mặt đông đủ tụi con gái khoa Kỹ thuật. Và nếu hỏi rằng quầy của P"Arc như thế nào thì phải nói là trống trải vô cùng. Bởi lẽ anh ta có thèm đến đâu, để cho bạn bè ra mặt, còn mình thì biến mất dạng. Ngay cả tôi cũng không biết bây giờ Trội trăng đang ở đâu hay làm gì.
"Arm." Giọng nói có phần cao vút cực kỳ quen thuộc vang lên. Tôi nhìn trái nhìn phải một cách lúng túng. Không lâu sau, chủ nhân giọng nói hớn hở chạy tới.
"Vâng."
Đàn chị cùng mã số của tôi đây mà. Hôm nay trông dễ thương hơn mọi ngày. Chắc là cố tình kêu gọi sự chú ý, hoặc không thì cũng đang chọc cho P"Jet nổi điên.
"Arm có cầm theo máy ảnh không? Chị muốn chụp cute boy."
"Có đem ạ." Nói rồi tôi đút tay vào balo, sau đó lấy ra chiếc máy ảnh DSLR hàng xịn đưa cho chủ nhân.
"Cảm ơn em nhiều nha. Hôm qua chụp được nhiều hình không?"
"Không nhiều ạ. Em cảm thấy đẹp trai nhất vẫn là em."
"Chị rớt nước mắt rồi đây."
Đúng khốn nạn. Khuôn mặt này đúng chán chường luôn.
P"Yeepun cầm máy ánh lên mở. Tay bấm lướt xem từng hình một cách hài lòng. Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì không còn sót tấm hình nào của P"Arc trong đó nữa, sau khi tôi quyết định xóa nó đi kể từ tối qua.
Ý là xóa trong máy ảnh thôi nhé, còn điện thoại tôi lại là một chuyện khác.
"Nhiêu đây cũng câu được một đống like trên page rồi. Cảm ơn nha." Bàn tay thanh mảnh đóng màn hình lại rồi nhét máy ảnh vào túi xách Louis Vuitton mà có lần chị ấy bảo là họ fake giống dễ sợ. "Cơ mà Arm mua quà đặc biệt cho buddy chưa?"
"Mua rồi ạ."
"3 giờ chiều chuẩn bị nhé." Chị ấy vừa nói vừa cười. Riêng tôi lại gãi đầu.
"Chuẩn bị gì cơ?"
"Ốiiiiiiiiii. Thì chuẩn bị nhận hoa với quà chứ gì nữa. Em của chị vừa đẹp trai vừa hot thế này, thể nào mà chả được nhiều người yêu mến." Ngoaaaaaaa. Nghe mà thấy mắc cỡ. Dù vậy tôi cũng không muốn phủ nhận, bởi vì nó là sự thật.
"Không đến mức đó đâu ạ." Thôi nào, giả điên tí xíu, dù P"Yeepun có biết tỏng bụng dạ tôi hết rồi đi chăng nữa.
"Đừng làm tổn hại danh tiếng mã số thần thánh nhé. Mỗi năm chúng ta sẽ thi xem ai nhận được quà nhiều nhất. Như năm ngoái thì P"Jet thắng. Chị tiếc quá trời. Ít hơn có 2 món thôi."
"Ơ, thế còn P"Arc ạ?"
"P"Arc mất tích luôn. Năm nay cũng chẳng biết có tham gia hoạt động không."
Ờm...Vâng! Được thôi.
"Tóm lại bạn bè em đi đâu hết rồi mà bỏ Arm đứng ngây ngốc một mình thế?" Chốc chốc lại quay về kiếm chuyện đả kích tao cho bằng được.
"Bạn em tách ra đi xem các quầy kiến thức rồi. Em lại chả biết đi đâu, thôi thì cho em mượn chị sánh đôi cỡ 2, 3 tiếng được không?" Dù gì cũng từng có ý định tán tỉnh, giờ lại mang tư cách đàn chị cùng mã số. Đã vậy tôi xin phép sử dụng quyền lợi của đứa làm em cho xứng đáng một chút.
"Được chứuuuuuuu."
Tâm trạng bơ vơ lúc ban đầu bị đập vỡ tan tành, bởi P"Yeepun chưa bao giờ ở yên một chỗ. Đi theo chụp người này một tí, người kia một chút. Chốc chốc lại dắt đi bào đồ ăn đến nỗi no căng bụng. Sau đó thì lôi đi chào hỏi một vài người bạn khác trường làm mệt bã cả người. Mãi cho đến khi gần đến thời gian quan trọng, chị ấy mới chịu thả cho tôi về kí túc xá lấy quà.
Thằng Po ôm về 10 con thú bông. Chia 1 con cho buddy, 9 con còn lại để dành phát cho gái.
Thằng Sand ngồi đếm tiền ở cuối giường. Nó bảo chuẩn bị sẵn để trả tiền hoa cho gái. Thồ, thằng nghiệp chướng. Quên luôn mình đang nói chuyện qua lại với hoa khôi năm 3.
Còn tôi cũng không kém cạnh. Một món cho P"Fah. Món còn lại dành cho someone.
Tôi không biết đại đa số con gái thích hay ghét gì. Khiếu mua quà thì tệ. Hôm qua đi vào tiệm túi cũng vơ đại, vì đám bạn thân đều bảo tụi con gái chắc chắn sẽ thích. Dễ tin người ghê.
"Mày nghĩ tụi con gái sẽ thích balo hình Kitty thật hả?" Tôi hỏi lại sau khi tất cả nối đuôi nhau rời khỏi kí túc xá, hướng thẳng tới chỗ tổ chức hoạt động của khoa Kỹ thuật.
"Ờ. Con gái vốn thích mấy cái dễ thương mà." Thằng Po hùa vào trước khi thằng Sand đồng tình đáp để củng cố sự tự tin.
"Thật."
"Ok. Tao tin."
"Mau đi thôi. Ờ...Cơ mà tao nghĩ nên gặp nhau ở khoa thì hơn."
"Không đi chung hả..." Còn chưa kịp nói hết câu, toàn bộ sự chú ý của tôi đã dừng lại nơi người thân cao trước mặt. P"Arc đậu xe ngay lối đi trước cửa kí túc xá như thể đang đợi chờ người nào đó.
"Sao anh đến được đây?" Tôi tiến tới chỗ người trước mặt trong khi 2 thằng bạn đã tách ra đi hướng khác.
"Lái xe đến." Phải rồi. Chứ không lẽ mày bay tới.
"Không thấy anh ở khoa. Tưởng đâu nằm ngủ trong phòng nữa chứ."
"Sao ngủ được. Hôm nay có hoạt động khoa mà."
"Không muốn tin luôn đó. Nghe nói năm ngoái anh có thèm đến đâu không phải sao?"
"Cái gì mày cũng biết đấy nhỉ."
"Thì tại em giỏi. Hơn nữa còn đẹp trai." Tôi nói một cách tự hào.
Hôm nay tất cả sinh viên khoa Kỹ thuật đều mặc áo đồng phục khoa theo trường. P"Arc có áo mới, còn tôi lấy áo mà anh ấy từng cho vào ngày sinh nhật ra mặc. Mà trông nó cũng ngầu không kém.
"Rồi kia là cái gì?" Anh ấy hỏi. Tôi cúi đầu nhìn món đồ trong tay mình.
"À, quà tặng buddy."
"Cái balo này ấy hả?"
"Không phải. Cái này mua cho gái. Lỡ có ai tặng hoa, em sẽ tặng lại cho cô ấy."
"Con gái không thích balo kiểu này đâu."
"Sao anh biết?" Dập tắt hi vọng dễ sợ.
"Trông ngớ ngẩn."
"Hả? Đau lòng đó nha."
"Tặng quà cho buddy mày là đủ rồi."
"Tiếc tiền quá. Em lỡ mua rồi. Đắt lắm đó."
"Ờ, để đó giữ cho. Mau lên xe tao chở đi." Là phận em nên phải nghe theo lời anh. Tôi muốn mở miệng ra cãi nhưng thừa biết không có ích gì, vì thế đành ngoan ngoãn chen người ngồi vào trong xe.
P"Arc lái xe chở tôi đi, sau đó thì cầm luôn chiếc balo Kitty biến đi đâu mất cùng hội bạn.
"Và rồi thời khắc quan trọng cũng đã đến. Mọi người háo hức không ạaaaaaaa?"
"Háo hức."
"Hãy cho tôi nghe tiếng của những bạn sinh viên khoa Kỹ thuật muốn tỏ tình đi nào."
"Quýttttttttttttt. Quýt quiu."
MC đứng trên sân khấu là người dẫn dắt hoạt động. Siêu năng lực đặc biệt của chị ấy là có thể nói không cần thở trong vòng mấy phút. Chưa kể có thêm tuyệt chiêu nói liên tục đến nỗi phát thanh viên quốc gia còn phải thấy hổ thẹn. Đợi đến khi ban nhạc của khoa bước lên hát cũng mất gần cả tiếng đồng hồ. Bây giờ chính là thời khắc báo hiệu hoạt động tặng quà bắt đầu.
Toàn bộ nơi tổ chức ngày hội kiến thức nhanh chóng bị biến thành chỗ để thể hiện tình yêu.
Tiệm bán hoa xếp thành hàng dài theo sở thích của người mua, kèm theo đó là promotion siêu đặc biệt để thu hút một lượng lớn khách hàng. Hoa hồng và hoa cúc có lẽ bán chạy nhất. Ai thích lạ một chút sẽ mua vòng hoa cúc vạn thọ.
Tôi nhấc điện thoại lên, định bụng gọi cho P"Thong Fah. Tuy nhiên, còn chưa kịp làm như vậy thì người muốn gặp đã tiến tới cùng ai đó.
"P"Fah."
"Mày sao thế? Đứng ỉu xìu vậy." Tôi không nhìn mặt người nói mà ánh mắt lại tập trung nơi người cao hơn tôi một chút nhưng lại siêu cấp đáng yêu.
Ừm...Người đó là con trai. Tuy vậy, có một số người thật sự hợp với từ "đáng yêu".
"Giới thiệu trước đi vậy. Đây là June, học năm 2. Còn June, đây là Arm, người từng kể cho nghe đó." Màn giới thiệu bắt đầu đơn giản và kết thúc chóng vánh.
"Em chào P"June." Tôi chắp tay chào trước khi sực nhớ ra món quà đã chuẩn bị. "Em có quà tặng buddy. Đây là...bóp tiền chất nhất thế giới." Mẹ nó, nghĩ không ra sẽ mua gì. Đi vào tiệm túi, nhìn thấy cái nào ngầu thì lấy tất.
"Cảm ơn nha. Còn đây là của mày." Bàn tay dày giơ ra nhận quà, đồng thời đưa chiếc túi màu nâu cho tôi. Tôi lén nhìn trộm, trong lòng thầm mong có một xấp tiền trong đó. Nhưng rồi giấc mơ tan tành khi tao lại nhận được một chai nước ép lựu có buột nơ.
Mất hi vọng với cuộc đời.
"Cảm ơn anh nhiều ạ. Thấy mà thiếu điều muốn chảy nước mắt." Tao ghét lựu.
"Còn cái này của người yêu tao. Người đó muốn mua cho mày."
"Hả?" Không để cho tôi thắc mắc lâu, P"Thong Fah chìa thêm một túi nữa. Lần này rớt còn nhiều nước mắt hơn trước vì tao nhận được áo thun in câu "Có tất cả ngoại trừ tương lai".
Trời ạaaaaaaaaaaaaa. Thật sự nhìn thấy được bước tiến của cuộc đời mà.
"Thấy vui vui nên mua cho. Thích không?" Người đứng bên cạnh P"Fah hỏi. Nhưng do tôi vẫn đang sững sờ nên không đáp được gì.
"..."
"Người yêu tao hỏi thích không kìa?" Cho đến khi buddy
hỏi thêm một lần nữa, tôi mới bình tâm lại. Chết tiệttttttttttt.
Người yêu Thong Fah là con trai.
Người yêu Thong Fah là con trai!
Người yêu Thong Fah là con trai!!
Không những vậy còn đáng yêu muốn chết. Nam mô a di đà Phật.
"Th...thích ạ. Nhưng mà...anh chưa bao giờ nói với em là có người yêu rồi." Đang sững sờ đây. Có điều tính nhiều chuyện thì vẫn còn nhiều lắm.
Tôi hết nhìn buddy rồi lại nhìn người yêu của anh ấy. Dù không hề quen mặt, cơ mà nhìn từ áo đồng phục thì liền biết ngay là sinh viên trường hàng xóm. Đã thế trường chúng tôi chỉ cách nhau có mấy trạm.
"Hồi đầu cũng định nói mấy lần rồi mà không có cơ hội. Hôm qua vừa dắt đi nói chuyện với thằng Arc nên June mới muốn gặp mày."
"Liên quan gì đến P"Arc ạ?"
"Giữ kỹ quá chứ sao. Tao phiền phức nên dắt người yêu đến giải quyết chuyện cho xong."
"Ơ, 2 anh có chuyện với nhau hả?"
"Kệ nó đi."
Đúng ghét cái câu "kệ nó đi" dùng để chấm dứt cuộc hội thoại luôn. Thế là tôi không có khoảng trống để hỏi tiếp nữa, buộc lòng phải đứng nói chuyện với cặp tình nhân khác trường. Một số sự thật mà tôi chưa bao giờ biết giờ đã sáng tỏ.
Anh ấy tên là June. Tên thật là Mithuna*. Học năm 2. Nảy sinh tình cảm với buddy của tôi là P"Thong Fah vào sự kiện Khoa Kỹ thuật kết nối năm ngoái. Không biết là do Trái Đất tròn, định mệnh hay ma quỷ sai khiến mà cả hai quyết định yêu đương dẫu ở cách nhau tới hơn 600km.
(*) Trong tiếng Thái có nghĩa là tháng 6
Khoảng cách không ảnh hưởng đến tình cảm là có thật.
"Tao với June đi trước đây. Hình như nhiều người có ý định tặng hoa cho mày rồi đấy. Không muốn cản trở sự nổi tiếng. Rất vui được gặp mày. Có gì gặp sau..." P"Thong Fah nói một tràng dài với khuôn mặt tươi rói. Tôi cũng vậy.
"Cảm ơn anh ạ. Rất vui được gặp nhau. Nếu có cơ hội, em muốn gặp lại anh. Muốn gặp cả P"June nữa."
"Chắc chắn sẽ gặp thôi."
Ánh mắt nhìn theo tấm lưng của cả hai cho đến khi mất hút. Đôi khi tình yêu không thể giới hạn bởi giới tính. Nó còn nhiều hơn thế. Tôi có thể cảm nhận được sự dễ thương và hợp nhau của 2 người, khiến tôi không khỏi đặt câu hỏi cho bản thân rằng nếu một ngày nào đó tôi có được tình yêu như vậy tìm đến, liệu mình sẽ bỏ chạy hay sẵn sàng chấp nhận nó một cách tự nguyện.