Chereads / Khoa Kỹ Thuật Thần Kinh / Chapter 5 - Chương 5

Chapter 5 - Chương 5

Cuộc đời của Anon đã có tất cả của chàng Anol rồi.

Bất kể là áo đồng phục khoa cũ nát, áo khoác khoa, chìa khóa phòng, sách giải tích. Có tất cả ngoại trừ sự quan tâm của anh ta.

Hôm qua chúng tôi về kí túc xá trong bộ dạng người ngợm dơ bẩn. May là có áo khoác nên áo sinh viên màu trắng không thu hút quá nhiều ánh nhìn. Nhưng dù vậy, tôi vẫn chưa dám gửi tin nhắn cảm ơn. Có lẽ do tao đi rình mò mà bị bắt quả tang nên chẳng còn mặt mũi nào để nói chuyện nữa.

"Thằng Arm, P"Wan xóa hình kia rồi."

Giọng của roommate cực thân thiết vang lên trong khi tôi đang dành thời gian vào việc vừa ngồi ỉa vừa chơi điện thoại.

"Cái gì? Như thế nào? Kể mau." Tôi hét với ra bên ngoài.

"Chị ấy xóa hình hôm qua rồi. Tao cũng không biết. Không những vậy, hình ảnh mà những người khác chụp P"Arc cũng không còn nằm trong danh sách check-in của quán nữa." Hổooo. Tức là giải quyết gọn ghẽ rồi. Hay là họ lén lút qua lại với nhau nhỉ.

"Thế tóm lại là sao?"

"Không biết. Nhưng thấy P"Wan đăng hình mới trông khùng lắm."

"Đến cỡ đó?"

"Ừm. Tao nghĩ có lẽ P"Arc không có ý gì."

Nếu thật sự như vậy thì mày đúng là đẹp trai được chọn rồi đấy, tên khốn. Cỡ hoa khôi khoa mà còn bị từ chối. Trong thâm tâm tôi thầm cảm thấy ghen tỵ.

"Nếu vậy thì mày có hi vọng rồi."

"Không biết nữa. Nhưng tao nghĩ giờ chắc phải tiến tới thôi. Tao sẽ không rút lui đâu. Dù gì Trội trăng cũng lùi lại cho tao tiến thêm một bước rồi." Tự biên tự diễn xong xuôi, tôi nghe thấy tiếng bước chân rời khỏi cửa phòng tắm. Tôi nghĩ thời khắc quan trọng của thằng bạn thân chính là tiến lên dốc toàn lực theo đuổi con gái người ta.

Còn tao hả? Ỉa cái đã, ế iếc gì tính sau.

10 phút sau, tôi đi về giường nằm chơi điện thoại. Được một lúc thì cửa phòng bị gõ. Tôi quay qua nhìn về hướng phát ra tiếng động, thấy thằng Pipo bạn thân áp mặt lên khung cửa trước khi lên tiếng một cách háo hức.

"Huyết chiến*. Tối nay huyết chiến."

(*) Từ gốc là แดงเดือด, ý chỉ cuộc chiến giữa MU và Liverpool do 2 đội đều mang màu áo màu đỏ.

"Ai tới kỳ vậy chứ?"

"Đùa nhảm nhí." Anh giữ hình tượng không cười mà mong tao giỡn cùng. Và người kia có vẻ không hài lòng với vẻ mặt chán ghét của tôi nên vẫn tiếp tục luyên thuyên.

"Muộn muộn đi quán rượu đi. Tối nay có trận lớn đấy." Nghe thấy thế, tôi nhanh chóng bật người dậy ngồi khoanh chân.

"Chắc tao không đi được. P"Arc quán triệt tao từ lần trước rồi. Với lại hôm qua vừa mới gây chuyện xong." Thật lòng mà nói thì không còn mặt mũi nào gọi điện xin phép anh ta nữa.

"Sao mà được chứ, thằng Arm? Thiếu mày cũng như thiếu mất trái tim vậy đó." Coi nó nói kìa. Trong lòng lung lay liền.

"Thế có những ai đi?"

"The gang kí túc xá nam. Lần này đảm bảo không có ai gây sự."

"Nhưng...vụ này tao xin kiếu thật." Trong lòng tôi đúng muốn đi luôn, cơ mà phải từ chối vì không muốn đem tính mạng ra mạo hiểm với tốc độ của bác cùng mã số. Ấy thế mà tụi bạn vẫn nài nỉ tao không thôi.

"Mày đi đi. Lần này không đi Bangon Pochana nữa đâu."

"Quán nào cũng không đi."

"Mày sợ cái gì lắm thế? Có cả đàn anh năm 2 nữa mà. Các anh ấy chăm sóc mày được."

"Đó mới là vấn đề."

"Tin tao. Tối nay không có vấn đề gì đâu. Với lại chắc chắn P"Arc không thể nào biết được." Thằng Po với thằng Sand thay phiên nhau không ngừng thuyết phục.

Trời ạ. Tao muốn dọn lên sao Hỏa luôn cho rồi. Chính tụi mày đã xúi tao block mạng xã hội của anh ta không phải sao? Thế mà đến khi xảy ra chuyện thì lủi đi mất, bỏ lại người mỏng manh như tôi một mình giải quyết vấn đề. Lần này đừng hòng chơi được tao.

"Sao mà anh ta không biết được? Khóa của hắn ngồi đầy ở quán rượu."

"Tao nhờ đàn anh năm 2 bao che giúp cho."

"Lỡ P"Arc gọi thì sao?"

"Thì mày chạy vào xe liền đi. Giữ yên tĩnh."

"Nếu hắn video call kiếm tao thì phải làm sao?"

"Dựng cảnh đi, thằng quần. Tao làm hoài. Tin tao đi."

Cãi thêm một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng chịu thua sức thuyết phục của thằng Po và thằng Sand.

9 giờ hơn, tất cả tắm rửa lên đồ mới thơm phức. Tôi mặc áo đá bóng của quán quân 18 mùa* trong sự tự hào trước khi hướng thẳng tới một quán ăn kết hợp quán bar. Ở đây hầu như chỉ có con trai vì quán rượu là nơi tập trung của người xem đá bóng mỗi khi có cơ hội.

"Tụi năm nhất đến rồi. Chơi hết mình đi."

Đàn anh năm 2 đặt một bàn dài gồm 4 bàn. Mọi người bắt đầu rót rượu và ngồi nhâm nhi trong lúc xem đá bóng. Chỉ có mình tao ngồi tu nước lọc một cách cool cool.

Rrrr...!

Ngồi ăn chưa đầy một tiếng đồng hồ, tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Tôi đút tay vào túi quần trước khi nhận ra tên của người nào đó xuất hiện ngay trước mắt.

Chết rồiiiiiiiiiiii. Ba gọi tới!!

"Pipo. Thằng quỷ Po." Tôi hét vào tai người bên cạnh trước khi nó quay qua lườm.

"Có chuyện gì?"

"P"Arc gọi."

"Ừm...Hả!" Người kia mở mắt to hết cỡ trước khi tức tốc bật dậy khỏi ghế rồi kéo tay tôi và thằng Sand ra bãi đậu xe.

Tiếng chuông điện thoại vẫn reo không ngừng nghỉ. Và quan trọng là anh ta chơi trò call video nữa chứ. Chỉ khổ 2 đứa bạn tôi phải phủ mền lên ghế sau rồi kéo căng chăn ra giả vờ như vẫn đang ở trong kí túc xá của mình.

Khốn kiếppppppp. Sao tao phải đầu tư đến cỡ này cơ chứ. Vợ thì chẳng phải. Việc gì phải care. Hưu...

"Thằng Arm, nằm xuống."

"Trời tối P"Arc sẽ không nghi ngờ hả?"

"Thì mày nói xạo là tắt đèn đi ngủ rồi. Chúc may mắn nhé, bạn hiền."

Rầm!! Tiếng cánh cửa bị đóng lại. Tôi chui rúc người dưới chăn trước khi mau chóng bấm nút nghe.

"Ngưu. P"Arc. Gọi làm gì? Người ta đang ngủ mà." Đủ trơn tru chưa? Giọng nghe được đấy, cơ mà biểu cảm thì không biết bởi xung quanh tối mịt.

Hỏi rằng có tự thấy ngượng không? Nói luôn là ngượng muốn chết, vậy nhưng bắt buộc phải làm.

[Mới 10 giờ mày đã ngủ rồi hả?] Giọng nói từ đầu dây bên kia đáp lại.

"Ừ phải. Tắt đèn đi ngủ rồi. Anh gọi có chuyện gì không?"

[Cũng không có gì. Chỉ gọi điện hỏi thôi. Thấy mấy đứa năm nhất cổ vũ bóng đá ở quán rượu. Tưởng mày ở cùng tụi nó.]

"Ối, tao không đi đâu. Anh đã nói rồi, sao dám trái lời được chứ."

[Ờ, tốt. Vì nếu tao biết, mày no đòn là cái chắc.]

Ui...Mô Phật. Cầu cho ngày đó không bao giờ tới. Con lúc nào cũng làm việc thiện. Xin Đức Phật hãy bảo vệ con.

"Chắc chắn không làm ạ."

Tôi thấp giọng nói rồi nhìn dáng vẻ của người thân cao xuất hiện trong màn hình. Ế...Trông nó quen quen, giống như là đã từng thấy ở đâu rồi. Vậy nên tôi không nhịn được mà hỏi ra.

"Thế anh đang ở đâu?"

[Tao hả? Tao ở bãi đậu xe.]

"Bãi đậu xe nào?"

[Không biết. Chỉ biết ở đây có xe bạn mày đang đậu.]

"Hả!!"

Còn chưa kịp đáp gì, cửa xe đã bị bật mở. Tiếng nhạc và ánh sáng đột ngột len lỏi vào bên trong. Tôi cố gắng chui người ra khỏi đống chăn trước khi nhìn thấy bác cùng mã số trong chiếc áo đá bóng đội MU đứng sừng sững trước mặt. Không những vậy, người kia còn nhìn tôi với ánh mắt đọc không ra.

"Anh, tao..."

"Buồn ngủ lắm hả mà ra đây nằm?" Tông giọng hung ác cất lên làm tao muốn khóc thật sự.

"Xin lỗi."

"Mày cứng đầu thật mà. Đi ra!"

"Anh đừng làm gì tao nha. Hưu."

"Bảo đi ra."

Không còn lời gì để nói, tôi chỉ biết cúi đầu làm theo mệnh lệnh mà bước ra khỏi xe, sau đó đứng yên một phút mặc niệm cho bản thân. Đợi đến khi định thần lại cũng là lúc bị búng một cái đau điếng vào trán.

"Sao anh lại đến đây?"

"Bạn tao ở đây thì tao phải đến chứ."

"Nhưng bạn em bảo là anh..." Nhớ ra mình đang ném phân qua cho tụi bạn, tao lập tức ngậm miệng.

"Cái gì?"

"Không có. Nh...nhưng em chưa về được không? Đang cổ vũ bóng đá vui vẻ mà." Quan trọng là Liverpool đấu với MU đó. Nói thẳng ra thì muốn dẫn dắt đội đạt được ước mơ cơ.

"Lớn gan lớn mật đến rồi, ai mà dám đuổi mày nữa. Mau đi vào lại." Câu nói của P"Arc làm tôi mỉm cười, cảm giác phấn khởi hơn trước gấp đôi, vội vàng lon ton đi theo sau người thân cao trở vào bên trong.

Chỗ ngồi đã bị đàn anh năm 3 chiếm mất, vì vậy tôi buộc lòng phải ngồi chen chúc với bác cùng mã số một cách miễn cưỡng, trong khi 2 thằng bạn thân của tao chỉ biết cười giả lả liên tục với idol của tụi nó. Chắc là do thấy có lỗi khi đã đồng lõa nói dối và dựng cảnh diễn sâu.

"Chúng ta dự đoán xem tối nay ai thắng mấy bàn đi." Bạn thân P"Arc trông có vẻ hơi mọt sách lên tiếng. Theo như tôi nhớ thì hình như anh ấy tên Pond, biệt danh 100 điểm.

Sở dĩ gọi như vậy không phải vì bồ bịch lăng nhăng gì đâu, mà là vì anh ấy thi được điểm tuyệt đối trong tất cả các môn.

"Hỏi thằng Arm đi." Thằng cha Copp, sao mày cứ thích ném phân qua cho tao vậy.

"Em không đoán đâu. Mất công các anh lại hùa nhau trêu."

"Hới, lần này không trêu. Đoán đi."

"Em nghĩ trận này Liverpool chắc chắn thắng MU." Tuyên bố một cách tự hào với tư cách của thiên nga đỏ, dù chúng tôi đã xa vời khỏi chức vô địch từ lâu đi chăng nữa.

"Mấy bàn?"

"Chắc là 7-0."

"Hổooooo. Thằng Arc, em mày đúng hoang tưởng." Một tên bạn thân của Trội trăng hét lớn. Anh này tên Bloom. Khuôn mặt toát lên vẻ cao quý của sự giàu có lan tỏa khắp người, khiến tôi mấy lần muốn đăng ký vào gia tộc mã số của anh ấy.

"Em không có hoang tưởng. Nói theo kiểu trung lập đấy nhé."

"Làm như Liverpool chơi với nón chóp* ấy. Thắng cỡ này không chỉ làm nhà vô địch giải châu Âu đâu. Kia kìa! Mày đi mà giành chức vô địch vũ trụ đi, thằng quần."

(*) Cái dành cho cầu thủ luyện tập chuyền bóng

"Thì em có đến để chơi đâu."

"À, mày đến để thua." P"Arc góp thêm.

"Đây là cháu cùng mã số đấy nhé. Là người sao có thể làm vậy với nhau."

Lũ mất nết!

Tao nói thì cho là tao chém gió. Không nói thì lại kiếm cớ cạy miệng cho đến khi nào trả lời mới thôi. Tụi năm 3 này đúng là mâu thuẫn, làm tao theo không kịp nữa rồi.

Và khoảng thời gian vừa uống vừa cổ vũ bóng đá vẫn tiếp tục. Một lát sau, điện thoại thông báo có tin nhắn. Tôi cầm lên đọc trước khi hiểu ra thằng Sand cần gì.

Nó muốn tôi dò hỏi chuyện P"Wan với bác cùng mã số ấy mà. Triển luôn!

"Này, hôm qua tình cờ dễ sợ, gặp anh ở quán cơm. Hồi đầu cũng muốn qua chào hỏi, cơ mà thấy anh đi cùng gái nên không muốn làm phiền." Tôi vừa nói vừa quan sát biểu hiện của đối phương.

"Đừng quên mang áo khoác trả cho tao."

Hỏi một đường trả lời một nẻo. Mày giỏi ghẹo gan lắm.

"Biết rồi. Ngày mai đem trả liền. Thế rốt cuộc cô gái đó là ai?"

"Mày giặt sạch áo tao chưa?"

"Giặt rồi. Còn thơm nữa đó. Anh trả lời câu hỏi của tao đi đã."

"Hỏi cái gì cơ?"

"Cô gái đi cùng anh hôm qua là ai?"

"Hoa khôi khoa."

"Cái này em biết." Chậc...Chuyện đó thì có gì khó tìm. Khó là khó ở chỗ làm sao cho anh mở miệng khai ra kìa. Khó nhằn chết đi được.

"Mày muốn câu trả lời theo kiểu nào?"

"Thì kiểu là bạn gái, là bạn bè hay đang tìm hiểu gì đó đại loại vậy."

"Ở đây ồn. Khi nào về hẵng hỏi tiếp."

"Sao được? Em về với bạn mà."

"Lát tao đưa về."

"Không chịu."

"Vậy tao cũng không trả lời câu hỏi của mày." Tao khóc rồi đâyyyyyyyyyy.

Cuối cùng tôi đành phải thỏa hiệp với cái sự thích làm gì thì làm của người ta. Tôi chỉ là phận em út, lấy gì ra mà phản kháng. Với lại trong lòng cũng muốn nhiều chuyện xem hai người thật ra có quan hệ thế nào. Ít nhất thằng Sand sẽ biết nên làm gì tiếp theo.

Đêm huyết chiến ngập tràn sự phấn khích. Tiếng cổ vũ vang khắp quán khi hết trái bóng này đến trái bóng kia được đá vào lưới. Cái đám cổ vũ MU la hét trong suиɠ sướиɠ sau khi cầu thủ siêu sao thành công lập nên hattrick.

MU dẫn trước 3-0.

Làm Solanke của tao đi thất thểu ở giữa sân.

"Không sao. Nhất định phải đá cho thủng lưới luôn!" Tôi hét lớn. P"Arc kéo đầu tôi xoa xoa rồi an ủi như thường lệ của đàn anh cùng mã số.

"Thua cũng không sao."

"Hưu..."

"Dù sao cũng thua hoài rồi."

Tên khốn!!

Rốt cuộc hết trận, tao thua 4-0. Cảm giác muốn viết thư cho câu lạc bộ đổi gấp huấn luyện viên. Lý do chính không phải vì đội thua trong trận này mà là vì tao xấu hổ với bạn bè vì đã quả quyết trận này chắc chắn phải thắng 7-0.

Tỷ số thì gần giống đấy, cơ mà sai ở chỗ người thắng không phải Liverpool. Nam mô a di đà Phật...

Tao bị trêu không ngừng luôn.

Trận cầu kết thúc lúc 12 giờ hơn. Mọi người bắt đầu chia tiền đống rượu bia trên bàn trước khi mạnh ai nấy về. Bỗng nhiên tiếng của P"Bloom - một mẩu trong nhóm của Trội trăng - vội cất lên.

"Arc, đi tiếp không? Còn một quán mở tới sáng." Bình thường tụi đàn anh không chỉ dừng lại ở một quán thôi đâu. Lần nào cũng đi thêm tăng. Bia rượu nó ăn sâu vào trong mạch máu rồi.

"Không."

"Gái sεメy không đấy nhé."

"Lần sau đi."

"Chết tiệt. Bỏ bạn hả?"

P"Arc đứng thẳng dậy rồi kéo cổ tay tôi theo.

"Tối nay tao không rảnh."

"..."

"Nhóc con nào đó phải về kí túc xá trước 1 giờ."

"..."

"Đi trước đây. Mai gặp."

Rồi tôi bị người thân cao lôi đi giữa tiếng la ó chòng ghẹo mà tôi chẳng hiểu...

Tại sao lại ghẹo nữa.

"Tóm lại cô gái kia là gì với anh?"

Ngay khi chen người vào xe, tôi lập tức đặt câu hỏi cho người bên cạnh.

P"Arc im lặng một lúc. 2 tay nắm chặt vô lăng, ánh mắt tập trung ở trên đường, dù vậy khóe miệng lại cười gian manh xứng đáng bị ăn tát. Điệu bộ này là muốn khơi mào chiến tranh với tao chứ gì.

"Anh, còn tỉnh không đó?"

"Nói lý do sao lại muốn biết xem."

"Bạn em, thằng Sand nó thích."

"Thích tao hả?"

"Chết tiệt! Thích P"Wan chứ." Trời ạ. Ai thèm thích anh chứ. Ghẹo gan cỡ này đủ làm nhau phát điên.

"Vậy mày muốn tao trả lời thế nào?" Người kia hỏi ngược lại.

"Trả lời theo sự thật."

"Sự thật là cô ấy thích tao."

"Húiiiiiii. Thế còn anh? Anh có thích chị ấy không?"

"Không. Tao có người tao thích rồi."

Tim bỗng nhiên đập mạnh. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mình thật sự cảm nhận được tình yêu qua giọng nói của đối phương. Lạ thật. Bình thường trước giờ P"Arc không bao giờ thể hiện ra anh ấy thích ai. Người trong mã số chỉ biết nói như vậy mãi cho đến khi được nghe từ chính miệng.

Trội trăng cũng có trái tim đó nha.

"Ai thế? Muốn biết. Em có quen không?"

"Quen chứ."

Húiiiiiiiiiii. Kể đi, kể đi, kể đi.

"Vậy người ấy là ai? Bật mí xíu thôi cũng được. Đảm bảo sẽ khóa chặt miệng lại luôn."

"Người ấy hả? Mẹ nó, vừa ngốc vừa hơi nhiều chuyện một chút."

"..."

"Giống mày ấy."

Hôm qua tôi đã biết được bí mật cực lớn của P"Arc.

Anh ta trông thông minh thế mà lại đi thích người ngốc. Haha.

Thật ra tôi cũng muốn biết cô gái xui xẻo kia là ai. Tuy nhiên, vì đó là chuyện riêng tư nên tạm thời nhiêu đây trước đã. Nhưng chắc chắn một điều là thằng Sand có thể thoải mái tiến tới mà theo đuổi P"Wan được rồi, bởi vì không có Trội trăng cản đường nữa.

Và để ăn mừng hành động mở đường lần này của P"Arc, thằng bạn roommate yêu dấu liền dắt tôi đi chè bánh lọt ở quán nổi tiếng gần trường nhằm đền đáp công lao hóng hớt.

Ăn xong thì P"Yeepun nhắn Line vào group. Giống như sợ tôi ăn chưa no nên chị ấy rủ đi ăn Bingsu tiếp. Rồi làm gì có chuyện người thích ăn chùa như tôi bỏ lỡ.

Sau khi tạm biệt 2 thằng bạn thân, tôi lập tức hướng thẳng đến tiệm Bingsu.

"Arm tới rồi. Yeah yeah." Đôi tình nhân ngọt ngào đã ngồi đợi sẵn. Không những vậy còn xử trước một tô rồi. Tô còn lại của ai không biết, cơ mà tôi nghĩ chắc gọi cho tôi.

"Em chào P"Jet, P"Yeepun."

"Chào em. Ngồi đi." Ông nội cùng mã số đã có lời nên tôi ngồi xuống phía đối diện, cúi đầu nhìn tô Bingsu trước mặt rồi nuốt nước miếng ừng ực. Tao đúng là không biết đủ biết no là gì thật mà.

"Arm gọi đi. Muốn ăn vị nào cứ chỉ nhé." Menu được đặt ra trước mặt, sau đó có ông nội cùng mã số ân cần hướng dẫn tôi.

"Ơ, thế cái này của ai ạ?"

"Của thằng Arc."

"Hả? P"Arc cũng đến sao?"

"Ừ. Nó vào nhà vệ sinh rồi. Chắc tí nữa ra."

Chưa kịp nói hết câu, thân hình cao cao đã xuất hiện ngay lập tức. Đã thế hôm nay còn trong hình tượng bad boy. Áo đồng phục khoa Kỹ thuật mới mua ở câu lạc bộ thu hút ánh nhìn ghê gớm.

"Húiiii. Mặc áo mới luôn." Tôi chào hỏi người lớn tuổi hơn, nhưng người kia lại đẩy đầu tôi một cái trước khi chen người ngồi xuống bên cạnh, không chỉ với biểu cảm cực kỳ chán ghét mà còn kiếm chuyện móc mỉa nhau.

"Thua bóng đá mà còn miệng mồm quá nhỉ."

"Rồi sẽ có ngày em thắng. Nhớ lấy. Cứ đợi mà xem cái ngày em tỏa sáng."

"À, ok."

Diễn sâu muốn chết mà anh ta phản ứng hời hợt dễ sợ.

"Nếu trận tới em thắng, anh sẽ cho cái gì?"

"Thử xin xem."

"Bắt anh mặc áo thiên nga đỏ một ngày. Làm được không?"

"Dễ ợt. Chơi luôn! Vậy nếu mày thua thì sao?"

"Em sẽ mặc áo MU rồi đăng hình trên IG."

"Mày nói rồi đấy nhé."

"Một lời đã nói quyết không rút lại."

"Deal!"

"Bác cháu không cãi nhau nhé. Tóm lại Arm ăn gì đây?" P"Yeepun vẫn là người kết thúc khẩu cuộc chiến giữa chúng tôi như mọi lần. Tôi bèn chỉ tay vào hình Bingsu dưa lưới rồi đợi đồ ăn mang ra. Trong lúc này, cặp đôi hoa khôi - nam khôi liền khơi gợi chủ đề tán gẫu. Hiện tại chủ đề này đang rất hot trên mạng xã hội và tôi cũng vừa mới biết hồi trưa.

"Arm biết kết quả vote trên page Engineer Cute Boy chưa? Em là người thắng cuộc đó. Yeah yeah." Người đối diện vừa nói vừa múa may một cách vui vẻ.

"À, em thấy rồi ạ. Bọn bạn nó đưa cho xem. Mẹ nó, đúng hoang đường luôn."

Sở dĩ thắng được là nhờ P"Arc chứ sao. Một mình tôi mà thắng được nam khôi như thằng Theme chắc.

"Người đẹp trai thì thắng là xứng đáng rồi. Vậy nên bữa này là muốn ăn mừng cho Arm đó."

"Hổ. Cảm ơn ạ." Anon không từ chối đâu. Vẫn muốn ăn chùa dài dài.

"Là như vầy. Theo như chị biết...người thắng cuộc sẽ được đặt làm hình profile của page trong 1 tháng. Lần lượt cho từng năm."

"Hả? Sao em không biết ta?"

"Tại thấy trên page có người yêu cầu nên admin phải chiều lòng thôi." Hứ! Em nghĩ chị tự bày ra thì có.

"Admin là ai?" Lần này P"Jet cắt ngang.

"Thì...thì người đó đó."

"Người đó đó là Pun chứ gì."

Tôi ngồi nghệt mặt ra sau khi nghe câu nói đó thốt ra từ miệng của ông nội cùng mã số. Cái gì? Như thế nào? Bị lộ rồi hả?

"P"Jet, Pun không có cần đóng nhé. Chuyện này chúng ta đã giải quyết với nhau xong từ tối qua rồi mà không phải sao?"

"Thì phải. Chỉ muốn nói trong mã số biết với nhau thôi. Bảo sao trên page toàn hình anh. Hình Arm cũng có. Hóa ra là người trong mã số bày trò." Nam khôi trường nói một tràng dài. P"Yeepun chỉ biết nuốt nước miếng một lúc lâu. Không biết đối phương đã lén nhìn thấy bí mật gì rồi, cơ mà tôi nghĩ chắc vẫn chưa biết chuyện tôi cũng là một admin của page đâu.

"Sao anh biết?" Thanh âm trầm thấp của P"Arc cất tiếng hỏi.

Cặp mắt tinh anh nhìn đàn anh cùng mã số một cách bất động. Điệu bộ có vẻ không bồn chồn với điều vừa nghe lắm.

"Tối qua tao chơi máy tính của Pun thì thấy đang mở page nên bắt được quả tang."

"Yeepun là admin page hả?" Gương mặt đẹp trai hơi nghiêng qua, chăm chú nhìn đối phương như muốn ép cung. Tình cảnh của chúng tôi lúc này không khác gì ở trong phòng bắt nói dối.

"Phải ạ. Lén thấy P"Arc inbox nữa."

"Inbox gì?"

"Bảo rằng Arm dễ thương." Tôi quay qua nhìn người kế bên, thấy P"Arc vẫn bất động.

"Đấy là bạn anh gõ."

Thấy chưa, tao nói rồi mà. Người như anh ta mà khen tao ư.

"Đứa bạn nào?" P"Jet mau chóng hỏi, khiến cho tình cảnh xung quanh lập tức căng thẳng hơn.

"Bạn trong nhóm."

"Phải tụi thằng Copp, thằng Pond với thằng Bloom không?"

"Ừ."

"Hửmmmmmmmm. Thật chứ?"

"Anh bị cái quái gì vậy?"

"Chúc mừng nhé. Tối đó bạn mày ở cùng tao trong quán rượu."

"..."

"Là ai đã inbox trên page vào lúc đêm hôm khuya khoắt nếu không phải mày?"

Tôi không chắc chúng tôi ăn Bingsu hay chơi game The Weakest Link nữa.

Gia tộc mã số thần thánh luôn luôn ẩn chứa những bất ngờ. Và lần này đến lượt của P"Arc bị P"Jet dồn vào tròng.

Cái gì? Như thế nào? Hừm...Có chuyện gì, khai mau!

"Đừng im lặng chứ, thằng Arc. Tóm lại là con chó nào nhắn?" Ông nội cùng mã số vẫn liên tục tra hỏi. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người thân cao vốn đang trở thành mục tiêu không chớp mắt. P"Arc chẳng có vẻ gì chột dạ mà chỉ ngồi trơ mặt ra như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Ờ, là em nhắn."

Bình thản, êm đềm tựa như nước chảy róc rách...

Hả?! Hồi nãy anh nói gì cơ!

"Thừa nhận là nó đáng yêu, nhưng nếu nói về tính cách thì cũng phiền phức lắm."

Đáng yêu!

P"Arc mà bảo tao đáng yêu á!

Tôi không muốn tin vào tai mình, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm há hốc miệng của hoa khôi khoa, tôi liền biết ngay tai mình chắc chắn không bị lãng. Lời nói vừa rồi thật sự phát ra từ miệng P"Arc. Thế nhưng điều tôi vẫn chưa hiểu đó là tại sao không nói trực tiếp với nhau. Không những vậy còn đổ thừa cho bạn bè vô tội nữa chứ.

"Tao biết ngay mà. Rốt cuộc mày có ý gì với thằng Arm đây?" P"Jet vẫn gặng hỏi, còn tôi bỗng nổi da gà một cách tự động. "Chẳng có ý gì cả. Là đàn em cùng mã số thôi."

"Cái này tao biết. Nhưng mà trước giờ mày chả cư xử như em nó phiền phức lắm còn gì. Sao đột nhiên lại muốn giúp đỡ nó vậy chứ?"

"Em chỉ không muốn gia tộc mã số phải mất mặt. Nó thua thì tất cả đều bẽ mặt."

"Mày không nghĩ như vậy đâu."

"Hứ!"

"Thật sự nếu muốn động viên thì cứ nhắn vào trong group Line. Việc gì phải lén lút nói trên page. Mày đúng là đồ khẩu xà tâm Phật."

"Sợ nhóc con nó tự phụ. Mặt mũi có nhiêu đó, nên biết khiêm tốn."

"À. Vậy hảaaaaaaaaaa?"

"Hỏi xong chưa? Ăn cho xong đi để còn về." P"Arc đánh trống lảng, đồng thời hướng mắt sang phía khác.

"Chưa."

"Vậy ngồi ăn trước đi. Em vào nhà vệ sinh."

"Mày vừa vào mà."

"Đi lần nữa không được hả?" Không đợi nghe câu trả lời từ đàn anh năm 4, thân hình cao cao của người bên cạnh đã đứng dậy, bỏ ra đằng sau theo hướng nhà vệ sinh của tiệm, bỏ lại đôi tình nhân hoa khôi - nam khôi ngồi cười khúc khích như khùng như điên.

"P"Jet, P"Arc lạ thật." Tôi lẩm bẩm, không cần bất cứ câu trả lời gì mà chỉ nói vu vơ vậy thôi. Thật ra như đã biết, tính cách anh ấy rất khó hiểu, chưa kể còn bất ổn.

"Có gì lạ đâu. Bình thường nó vốn như thế rồi." Đối phương đáp, nhưng vẫn cười.

"Bình thường chỗ nào?"

"Bình thường như vậy với mày ấy."

"Không hiểu."

"Ngày nào đó nó muốn cho mày hiểu thì sẽ tự giải thích thôi."

Là câu trả lời vô cùng trừu tượng nên tôi không có ý định đào sâu thêm mà chỉ ngồi múc Bingsu bỏ vào miệng. Tuy nhiên, lần này người kia không có vẻ gì sẽ ngồi ăn tiếp dù rằng cái tô đồ ngọt trước mặt vẫn còn đầy ắp.

"Em trả tiền Bingsu cho mọi người rồi. Em xin phép về trước."

"Cái gì của mày vậy chứ, Arc? Ngồi ăn đi đã. Vội đi đâu?"

"Bạn kiếm."

"Bạn nào?"

"Anh không cần biết đâu. Đi đây."

"Ừ. Đi đâu thì đi đi." P"Jet phủi tay như đuổi tà trước khi mọi ánh mắt đều tập trung nơi Trội trăng đang sải bước đi về hướng khác. Thế nhưng chưa qua được cửa đã bị P"Jet gọi lại. "Thằng Arc. Arc!"

Người kia nhanh chóng quay ngoắt lại rồi cất tiếng với tông giọng có phần hơi bực bội.

"Cái gì?"

"Mày ra lộn cửa. Đó là nhà bếp. Lối ra ở bên này."

"Đang tính nói."

"Mắc cỡ đến nỗi lag luôn hả mày?"

P"Arc không đáp trả mà chỉ nhíu mày, xoay người đi về cửa phía bên kia trước khi thân ảnh của anh ấy biến mất khỏi tầm mắt. Trong tích tắc ngay sau lúc đó, cặp tình nhân chung mã số phá ra cười một cách hả hê.

Và thật sự kỳ lạ khi tôi lại có cảm giác...P"Arc hôm nay dễ thương hơn mọi ngày.

Năm nhất một lần nữa bị triệu tập vào buổi chiều là điều gì đó đúng gây lười biếng, bởi vì nó đã bóc lột thời gian trở về kí túc xá chơi game với bạn của tôi.

Tất cả ngồi tập trung trong hội trường của khoa. Rất nhiều câu hỏi được đặt ra làm xôn xao cả một khu vực. Tôi và the gang cũng không phải ngoại lệ.

"Đặt tiền đi. Đoán xem đàn anh gọi chúng ta làm gì." Thằng Po khơi mào.

"Giải thể thao trường. Tao đặt 2 baht." Thằng Sand đáp ngay lập tức.

Đúng trâu bò luôn.

"Giải thể thao trường nói rồi. Bây giờ tao nghĩ chắc chắn là hoạt động của khoa. Thấy đàn anh bảo chúng tao phải dọn dẹp Langear*." Tôi góp lời. Người nghe thấy vậy liền đồng tình.

(*) Biểu tượng bánh răng trước cổng khoa

"Các em ơi, hôm nay tụi chị triệu tập các em đến không phải vì chuyện dọn dẹp Langear như tin đồn đâu nhé."

"Ơ." Thấy mẹ rồi. Đá đểu tao thẳng mặt vậy đó.

"Oáiiiiiiiii. Thằng Arm. Không nên nói mà."

"Nghiệp chướng."

"Tội nghiệp ghê."

"Đàn chị phải chịu trách nhiệm vì đã làm tao mất mặt."

"Nhảm nhí."

"Ơ. Im lặng đi đã." Tiếng ồn ào lúc ban đầu bắt đầu giảm dần cho đến khi hoàn toàn yên ắng, bởi lẽ đàn chị năm 4 đứng trước phòng nhất quyết không chịu nói. Đợi đến khi tất cả sẵn sàng hợp tác cũng tốn mất mấy phút. "Là như thế này. Năm nay chúng ta được chọn đứng ra tổ chức sự kiện Khoa Kỹ thuật kết nối."

"Wowwwwwww."

Lập tức gây nên tiếng xôn xao. Duy chỉ có tao là vẫn gãi đầu. Sự kiện gì mà sao mọi người trông háo hức vậy ta.

"Nhiều người có thể chưa biết. Sự kiện này là sự kiện lớn thường niên của sinh viên khoa Kỹ thuật. năm nào cũng tổ chức bởi một trường đại học trong khối có tổng cộng 5 thành viên. Năm nay đặc biệt hơn một chút là có thêm 3 trường mới nên tăng lên thành 8."

"Ô hổooooooooo."

Nghe vậy tôi liền nổi da gà ngay lập tức. Vụ này thể nào cũng toàn gái xinh khoa Kỹ thuật đến từ các trường khác. Càng nghĩ càng phấn khích. Trí tưởng tượng bay cao bay xa trước khi tâm trí bị thức tỉnh một lần nữa bởi tiếng của đàn chị.

"Sự kiện lần này chúng ta sẽ có giải thể thao giao hữu, cuộc thi người trong mộng khoa Kỹ thuật, thi cổ động, bao gồm cả hoạt động chia sẻ kiến thức giữa các trường đại học. Vì vậy hôm nay chúng ta sẽ chọn ra đại diện năm nhất để thực hiện các nhiệm vụ trên."

"..." Tất cả im lặng, căng người ngồi mong chờ.

"Người trong mộng năm nay là nhiệm vụ của hoa khôi - nam khôi năm nhất. Thi cổ động thì chúng ta có hoạt náo viên của khoa rồi. Những bạn năm nhất xung phong muốn thi đấu các môn thể thao sau khi hết giờ thì đăng ký tên ở phía sau phòng nhé. Riêng việc thi đứng cổ động, chúng ta sẽ sử dụng toàn bộ năm nhất. Vì vậy ai không có nhiệm vụ phải tập cổ đứng cổ động nhé."

Thấy mẹ rồi. Người chả bao giờ góp mặt vào bất kỳ sự kiện quan trọng nào, cuối cùng chỉ còn lại nhiệm vụ này để đùn đẩy cho thôi.

Bẩm sinh chơi thể thao không giỏi. Hoạt náo viên cấp khoa thì không phải. Mặt mũi lại chả đẹp trai đẳng cấp nam khôi khoa. Có ích như người ta cũng tốt, cơ mà sẽ tốt hơn nếu tao không phải làm gì hết.

"Khoan đã các em ơi. Đừng vội bàn tán. Chúng ta vẫn còn một chuyện quan trọng nữa." Đàn chị vẫn tiếp tục nói.

"..."

"Do năm nay chúng ta là chủ nhà của Khoa Kỹ thuật kết nối, truyền thống hằng năm của chúng ta là ghép buddy và take (care). Các em năm nhất và tất cả anh chị năm 4 sẽ phải chăm sóc buddy khác trường của mình. Câu lạc bộ đã chọn ngẫu nhiên cho các em rồi. Cảm phiền vào xem danh sách trong group Facebook của khoa nhé."

Không hẹn mà làm, tất cả đồng loạt cầm điện thoại lên bấm trong khi đàn chị trong câu lạc bộ vẫn thao thao bất tuyệt.

"Nhiệm vụ của chúng ta ngoài đón tiếp buddy thì nên là một chủ nhà tốt. Chúng ta sẽ có thời gian tự do đưa buddy đi dạo quanh trường hoặc địa điểm mà các em muốn giới thiệu cho người đó. Nhưng nói trước là năm nay dẹp ngay quán rượu nhé. Đổi thành tiệm sữa hay gì đó cũng được."

Sau đó, một đống thông tin được nhồi nhét vào tai khiến tôi không tài nào tiêu hóa nổi bởi âm thanh đang phát qua micro cạnh tranh với tiếng xì xào của tụi năm nhất đang bàn tán một cách say mê. Cuối cùng đàn chị đành để cho chúng tôi đăng ký theo nhiệm vụ của mình.

Và chắc chắn người như thằng Arm, thằng Sand và bạn Pipo không thể làm gì khác ngoài...đứng cổ động.

Thì là kiểu...tao phải tập lắc bông cổ vũ, vẫy cờ, giơ bảng huỳnh quang theo bài Za za za. Vụ này vui chắc luôn mày. Và thời gian kiếm chuyện vô nghĩa làm của chúng tôi cũng ít đi.

"Thấy gợi ý của buddy mày chưa?" Thằng Yo, thủ lĩnh ngành EN đi tới bắt chuyện.

"Chưa."

"Gái xinh chắc luôn. Háo hức ghê." Nó vỗ vai tôi bộp bộp trước khi bỏ đi hướng khác.

Tôi nhíu mày, rút điện thoại ra mở xem trong lúc đi theo sau thằng roommate thân thiết. Thằng Sand và thằng Po than ngắn thở dài vì gợi ý mà tụi nó nhận được là con trai. Tất nhiên rồi. Khoa Kỹ thuật khó kiếm con gái lắm. Riêng tôi thì...

"Tên liên quan đến tự nhiên. Phạm vi rộng lớn và ở nơi cao nhất của thế giới."

"Cái gì chứ? Có người tên Himalaya nữa hả?" Tôi lẩm bẩm thành tiếng. Thằng Po táng đầu tôi một cái.

"Trời ạ, thằng trâu. Gợi ý nhiêu đây rồi mà mày vẫn còn ngu. Tên thuộc về tự nhiên lại còn ở trên cao thì là Pra Athit* chứ còn gì nữa."

(*) Vầng thái dương

"Người gì mà tên Pra Athit."

"Ờ ha. Thế còn cái gì ở trên cao nữa?"

"Mek*."

(*) Mây

"Mek cái đầu mày ấy mà rộng lớn."

"Ơ hay. Thế nhiều mây thì không lớn hả, thằng trâu?"

"Có tên khác không?"

"Thong Fah* đó."

(*) Bầu trời

Tôi sững sờ sau khi nghe thằng Sand đưa ý kiến. Đệtttttt. Thế có nghĩa buddy của tôi là con gái rồi. Ngúi. Phấn khích chết đi được. Người tên Thong Fah kiểu gì cũng dễ thương cho mà xem.

Ngoài đưa ra gợi ý, đàn chị còn đính kèm thêm tên trường và mã số gear để tiện cho việc tìm kiếm buddy của mình. Mọi người sẽ có thời gian một ngày trước khi làm lễ khai mạc sự kiện chính thức vào buổi chiều. Tuy nhiên, vấn đề không nằm ở buddy nữa rồi. Hiện giờ vấn đề nằm ở lịch tập cổ động vừa thông báo.

Buổi chiều các ngày thứ 2-4-6 là khoảng thời gian tôi và the gang thật sự mất đi tự do.

Vậy nên vụ này phải gấp rút báo cho nghiệp chướng là thằng cha Arc ngay. Sợ mất công hắn nổi cơn điên vì không có ai ngồi trông chừng ở sân lúc tập.

Tôi quyết định gọi số máy được lưu trong điện thoại. Đợi máy lâu ơi là lâu, cuối cùng đối phương cũng đáp một cách vô cảm.

[Alo.]

"P"Arc có đang rảnh không?"

[Không rảnh.]

"Ok. Vậy có gì em gọi lại."

[Rảnh rồi. Có chuyện gì?] Ghẹo gan chết đi được...

"Sự kiện Khoa Kỹ thuật kết nối sắp tổ chức ở trường chúng ta ấy. Em có nhiệm vụ trong đội đứng cổ động nên phải tập thứ 2-4-6. Có lẽ không rảnh đi trông chừng anh ở sân đâu."

[Ừ.]

"Rồi anh có thi đấu bóng đá cho trường chúng ta không?"

[Không.]

"Ơ. Sao vậy? Cái người không yêu khoa gì hết."

[Lười. Giải của trường thôi đã mệt muốn chết mà còn kêu tao đi đá. Vậy thôi đúng không?]

"À..." Tôi toan cúp máy, nhưng rồi tiếng ồn lọt vào tai ngày càng lớn khiến tôi không khỏi tò mò. "Rốt cuộc anh đang ở đâu? Ồn quá."

[Trước phòng.]

"Hả? Làm gì mà ở trước phòng?"

[Đang thuyết trình. Bạn đang đợi đây này.]

Tên chết tiệt. Rồi sao không nói với tao trướccccccccc. Hỏi có rảnh không thì bảo rảnh.

"Vậy mau cúp máy đi. Em xin lỗi. Em không biết. Hưu..."

[Thầy chưa vào lớp. Nói chuyện được.]

"Nói chuyện được cái gì chứ. Thật tình mà! Vậy thôi nhé. Mau thuyết trình tiếp đi."

[Ừm...]

Cuộc gọi bị ngắt, đi kèm theo đó là một sự ê mặt. Tôi cảm thấy có lỗi khi đem lại phiền phức cho anh ấy. Theo như tôi nhớ thời khóa biểu của ngành Dân dụng năm 3 thì giờ này là thời gian rảnh cơ mà. Thế mà cuối cùng lại thành tôi không biết giờ giấc gì hết. Hớ ~

Nhưng điều làm tao khó hiểu hơn cả là tại sao vẫn nghe điện thoại chứ. Cúp máy là xong chuyện mà. Trội trăng đúng thật là khó hiểu.

Cuộc sống trăm ngàn hỗn loạn bắt đầu vào buổi chiều ngày thứ 2 của tuần. Sau khi tan học, tụi kí túc xá nam kéo nhau đến nơi tập đứng cổ động. Chúng tôi được phát mỗi người một tờ giấy. Trong này ghi các chi tiết liên quan đến bài hát và dấu hiệu dùng để giải mã ký tự làm tôi hoa hết cả mắt.

Nhìn thôi mà tao đã muốn ngất rồi. Cuộc đời phải đảo điên như thế này thêm cả tháng nữa sao?

Chết tiệt. Tao khóc rồi đây.

Nhưng khi nhìn sang tụi khóa trên phụ nhau ngồi chăm chỉ dựng cảnh cho buổi biểu diễn trên sân khấu hay tổ lo địa điểm đang bù đầu chạy tới chạy lui khắp chỗ tổ chức hoạt động, tôi bỗng thấy mình bẩn tính ngay lập tức. Sự kiện này là hoạt động của khoa. Giúp gì được thì phải giúp.

Trích nỗi lòng của người cúp buổi tập trung khoa. Haha.

"Tao phải ngoác miệng ra rống thêm cả tháng nữa hả? Chán chết đi được." Thằng bạn thân bắt đầu than vãn.

"Làm đi. Rồi cũng sẽ qua thôi."

"Tốn mất thời gian tao đi tán P"Wan."

"Ờ, đang định hỏi đây. Rốt cuộc chị ấy với mày sao rồi? Có tí nào mở lòng chưa hay vẫn đang thả thính qua lại?"

"Chị ấy cũng tốt với tao. Hình như dần dần chấp nhận từng chút một." Nét mặt của thằng Sand có vẻ tốt hơn ngày hôm đó nhiều. Xem chừng tình yêu ảm đạm lúc ban đầu đã bắt đầu có sức sống hơn rồi.

"Tốt quá."

"Hôm nay đi quán rượu không? Cổ vũ UEFA." Lần này thằng Po là đứa đề xuất. Tôi lập tức quay ngoắt qua nhìn nó.

"Còn chưa tởn nữa hả? Lần trước P"Arc chửi tao thúi đầu. Ngồi trong phòng cổ vũ với the gang kí túc xá nam không?" Với cả tôi cũng không hào hứng lắm nếu trận đó không phải vòng chung kết hoặc có Liverpool đá. Vậy nên việc cố gắng kỳ kèo lôi tôi đi quán rượu có lẽ một chuyện khó khăn.

"Các em, làm ơn giữ im lặng một chút. Hôm nay chúng ta sẽ tập bài đầu tiên. Bây giờ nhờ P"Klong tách nhịp cho..." Giọng nói có phần hơi cao cắt ngang cuộc hội thoại của chúng tôi trước khi vòng xoáy cuộc đời thê lương bắt đầu.

Cứ xoay vòng như thế các ngày thứ 2-4-6, không có ngày nghỉ.

May sao P"Arc thương tình nên không bắt tôi trông chừng vào thứ 3 và thứ 5. Riêng thứ 7, chủ nhật, tôi dừng hết mọi hoạt động ăn chơi, dành toàn bộ thời gian nằm phơi bụng trong phòng. Chỉ có nhóm Line của bạn và gia tộc mã số thần thánh là vẫn biến động.

Chắc chắn một điều rằng mặt của tôi đã được đặt làm hình profile của page Engineer Cute Boy. Không những vậy còn nhận được phản hồi tích cực hơn mức bình thường. P"Yeepun bảo sẽ để hình này cho đến hết sự kiện Khoa Kỹ thuật kết nối. Mà đảm bảo đến lúc đó sẽ hốt thêm một mớ con gái chung trường và khác trường.

Tự hào về bản thân thật sự. Nghĩ mà muốn gọi điện khoe với ba. Tôi sẽ kể cho người đang làm việc nghe rằng con trai quý ngài Anirut cũng hot không nhẹ đâu.

Một ngày trôi qua thật nhanh do việc học và lịch tập cổ động đã ngốn mất khá nhiều thời gian sinh hoạt. Đã 2 tuần trôi qua mà tôi vẫn chưa thấy mặt mũi thằng cha Arc. Chưa kể hắn còn chơi trò lặn mất tăm trên nhóm chat nên không ai biết được tình hình.

Tụi fanboy năm nhất theo dõi cuộc sống của Trội trăng cũng lâu rồi không update động tĩnh của đối phương do đã bỏ mạng ở ổ tập đứng cổ động mất rồi.

Mãi cho đến ngày hôm nay. Hôm nay tôi được rũ bỏ tất cả mệt nhọc nên chạy qua phòng thằng Yo với sự háo hức.

"Thằng Arm tới rồi. Ngồi đi. Trận đấu sắp bắt đầu."

Phòng ngủ thằng Yo là căn cứ của con dân ngành Điện. Chúng tôi ngồi chen chúc nhau trên giường, mắt chăm chú nhìn vào chiếc máy tính phiên bản upgrade đặt trên bàn không lơi là. Trận bóng trên sân sắp bắt đầu. Tối nay đến lượt Liverpool phải xuống sân đấu với Sevilla.

"Woo woo. Sevilla!" Tiếng cổ vũ vang lên ngay khi cầu thủ bắt đầu chuyền bóng.

"Đấu lại hả? Hôm nay mày gặp chân Coutinho chắc luôn."

"Đá vào một trái rồi hẵng vênh váo nhé, thằng Arm."

"Đúng khốn nạn."

"Ý là ai cơ? Mày hay bóng?"

"Tao nói mày ấy."

"Lát nữa sẽ biết đứa nào khốn nạn, đứa nào không."

"Chơi luôn!"

Tôi vẫn luôn luôn giữ slogan của Liverpool. You"ll never walk alone.

Vì vậy trận này không được thua nhé. Chúng ta phải thắng. Phải cho thế giới biết đội chúng ta cũng giỏi.

Nhưng sau khi trận đấu bắt đầu được 10 phút, cảm xúc hồ hởi lúc ban đầu dần biến thành nỗi lo lắng. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trán. Lòng bàn tay ướt đẫm như thể ngồi nhúng tay vào bồn nước. Hai bên kèn cựa nhau rất quyết liệt. Mỗi giây trôi qua trận đấu càng nảy lửa. Trong lòng tôi không khỏi lo sợ rằng trận này sẽ lặp lại tình cảnh cũ.

Và nó đúng như vậy thật. Không biết do linh cảm quá mạnh hay do sự xui xẻo của tôi đã làm cho đội thất bại. Cơ mà mùa này các anh đá với ai trận nào cũng thua là không được đâu nhé. Hưu...

"Nào nào. Thằng Arm, khóc rồi hả?" Bạn bè bắt đầu nửa trêu chọc nửa tội nghiệp khi thấy tôi mếu máo ngồi nhìn màn hình đang hiển thị kết quả.

"Tao không có khóc."

"Ok. Không khóc nhưng đang rất đau khổ. Về phòng mà dằn lòng đi. Trận sau lại đặt hi vọng tiếp." Lũ bạn khốn nạn nhào tới ôm tôi cho đến khi ngã dúi dụi trên sàn. Sau đó, thằng Po và thằng Sand xung phong vác tôi về giường trong bộ dạng tổn thương sâu sắc.

Trong lòng đinh ninh rằng bạn bè sẽ ở cạnh an ủi một chút, nhưng không. Trốn đi ăn mừng thắng lợi hết rồi.

Được thôi! Tao nằm khóc tiếp vậy.

Sáng hôm sau, tôi vẫn thức dậy đúng giờ giấc như mọi khi. Tắm rửa thay đồ xong xuôi, cuộc hội thoại nghe được vẫn không nằm đâu xa ngoài chuyện tối qua. Kí túc xá nam luôn luôn là như vậy. Đông người xem bóng đá. Ai cũng có đội mình thích. Sau khi trải qua một trấn đấu lớn, nghe tụi nó bàn luận chủ đề cũ vốn là lẽ thường tình. Nhưng mà mẹ nó, có lẽ sẽ đỡ hơn nếu Liverpool cũng chiến thắng như người ta.

Muốn bêu rếu tụi bạn. Muốn mọi người ghen tỵ.

Hôm nay đến lượt đổi qua dùng xe thằng Sand nên chúng tôi hẹn nhau ăn sáng ở căn tin kí túc xá. Thế nhưng còn chưa kịp bước chân sang đường để băng qua tìm chỗ ăn, tiếng la hét nho nhỏ đã vang đến màng nhĩ khiến tôi phải truy tìm nguồn gốc trước khi nhận ra thân hình cao cao của người nào đó đã đứng đợi từ trước.

Bác cùng mã số của tôi đây mà. Con người Trội trăng.

"Idol tao tớiiiiiiiii. Muốn rớt nước mắt." Thằng Po vội rảo bước thật nhanh để đi tới chỗ P"Arc. Nó chào hỏi đối phương không ngừng trước khi tôi đi tới.

"Anh đến làm gì thế?"

"Đến đòi lại lời hứa." Thấy chưa. Với những chuyện vô nghĩa này, mày chưa bao giờ quên nhỉ.

"Em vẫn chưa mua áo. Nhưng anh không cần sợ em sẽ nuốt lời đâu."

"Lên xe tao chở." Hỏi một đường trả lời một nẻo chính là tính cách của anh ta.

"Hôm nay phải đi ăn với bạn."

"Nói thằng Po rồi. Còn mày đi kiếm gì ăn với tao."

"Hả?"

"Nhanh. Đừng để phải lặp lại."

"Ok ok. Sao cũng được." Giây phút tiếp theo, tôi vội xoay người qua xin phép bạn. Thằng Po và thằng Sand đúng tự hào trong việc bắt tao dâng cho bác cùng mã số. Cuối cùng tôi buộc lòng phải chen người vào xe rồi hướng thẳng tới quán cơm mà người lớn tuổi hơn là người đưa đi.

"Học hành sao rồi?" P"Arc đặt câu hỏi sau khi chúng tôi an vị ở quán cháo huyết trong truyền thuyết và đang múc lấy múc để.

"Cũng tốt ạ. Nhưng mệt mỏi với hoạt động quá."

"Rồi sẽ qua thôi." Nói rồi bàn tay dày dùng muỗng liên tục múc huyết qua tô cho tôi.

"Anh múc cho em làm gì. Tự ăn đi."

"Tao không ăn huyết."

"Rồi gọi ra làm gì không biết."

"Tao muốn ăn ăn cháo huyết mà không có huyết đấy. Có vấn đề gì không?"

Tao có vấn đề nàyyyyyyyyyyy. Nếu ăn như vậy thì mày nên gọi cao lầu đi, thằng cha chết tiệt. Cơ mà tôi không dám nói ra đâu vì sợ mình sẽ bị trả đũa lại, thế là bèn kiếm chủ đề nói chuyện mới để đánh trống lảng.

"Mấy tuần nữa là đến sự kiện Khoa Kỹ thuật kết nối rồi. Tóm lại anh thi đấu môn gì?"

"Không thi." P"Arc tỉnh bơ đáp.

"Thế làm nhiệm vụ gì?"

"Không làm."

"Sao được?"

"Được chứ." Ờ, tao chịu thua rồi. Vì mày là Trội trăng mà. Ai cũng không động đến được.

"Ghép buddy chưa? Là con gái hay con trai?"

"Không chọn." Tụt cả hứng muốn biết muốn nhìn.

"Anh nghĩ em nên tặng gì cho buddy? Cái gì mà nhìn vào là ấn tượng và tạo được kỷ niệm với trường ấy."

"Mua áo đi." Người trước mặt gợi ý. Tao lắng tai nghe rồi hỏi lại một cách mong chờ.

"Áo hả? Kiểu nào cơ để em tạt vào xem."

"Áo đá bóng MU."

Tên chết tiệtttttttttt. Tưởng đâu hắn quên rồi. Hóa ra là đợi thời cơ cắt một nhát nhẹ bâng. Đây này. Có bác cùng mã số xấu xa nên chết tức tưởi. Thậm chí đến giây phút cuối cùng cũng vẫn chọc ngoáy nhau.

"Dạo này em nhường đội khác nên mới thua như vậy thôi. Đợi đến khi làm thật đi."

"Đợi khi nào thắng hẵng khoác lác." Anh ta không thèm để ý, cúi đầu tiếp tục ăn. Mặc dù đôi lúc có vẻ như đối phương thấy tôi phiền phức, nhưng cũng có điểm tốt ở chỗ mỗi lần đi cùng nhau, P"Arc luôn là người móc hầu bao ra trả.

Chúng tôi trở về xe một lần nữa. Tuy nhiên, vừa đặt mông xuống, ghế còn chưa kịp ấm, một miếng vải đã được ném lên đùi một cách không nể nang. Nó không phải thảm chùi chân mà là áo đá bóng câu lạc bộ Manchester United của Trội trăng.

"Tối qua mới thua đá bóng mà anh đã chạm vào nỗi đau của tao nữa rồi. Trái tim làm bằng gì vậy chứ?" Tôi quay qua hỏi người bên cạnh. P"Arc nhún vai kiểu ghẹo gan rồi đáp một cách

bình thản.

"Mày đừng có mà lảng tránh."

"Em đã nói là sẽ tự đi mua cơ mà."

"Của tao có thì mặc đi. Xong rồi mau mau giặt sạch rồi ngày kia trả lại cho tao."

"Hổ. Du di thời gian cho nhau xíu đi."

"Không."

"Ok." Không cãi nhau với mày nữa. Tao mệt...

Xe chuyển động trên khung đường cũ mà tôi quen thuộc, với tài xế có gương mặt đẹp trai man rợ. Xe thì sang, máy lạnh thì mát, nhạc lại còn hay. Bầu không khí kiểu hiếm khi mới có được nên tôi phải tận hưởng cho thật đã. Mãi cho đến khi xe dừng lại ở lối đi trước tòa nhà học chung, nơi tôi phải học hôm nay.

P"Arc lập tức đuổi đứa cháu cùng mã số là tôi xuống xe.

"Mau đi đi."

"Cảm ơn đã dắt em đi ăn và đưa em đi học nhé."

"Tao phải vào workshop ngành Dân dụng. Dù gì cũng tiện đường."

"Tiện đường hồi nào? Mỗi nơi một phương trời thì có."

"Còn ghẹo gan lâu nữa không?"

"Còn chưa kịp làm gì hết mà. Chỉ thắc mắc vậy thôi."

Tôi bước chân xuống xe, sau đó vẫy tay tạm biệt Trội trăng trước khi anh ấy lái xe rời đi, không thèm nhìn tao lấy một cái. Tôi chỉ biết bĩu môi rủa thầm trong miệng rồi đi vào tòa nhà như thường lệ.

Hôm nay chúng tôi sử dụng phòng học chung. Điều đó có nghĩa là sẽ có thêm bạn bè ở các khoa khác. Tất cả đều có chỗ ngồi được giữ trước của mình. Thật ra không có quy định nào bắt buộc phải ngồi đâu, nhưng bản tính của con người là sẽ ngồi chung với những người thân thiết. Vậy nên con dân ngành Điện tập hợp nhau ở phía trên cùng của căn phòng dạng dốc. Những khoa khác cũng có khu vực của riêng mình.

"Thằng Arm tới rồi. Hôm nay idol tao thế nào, mày kể ra cho bằng hết."

Bọn bạn chung ngành luôn luôn đợi tôi. Và đây chả phải cảnh tượng lạ lùng gì so với mọi lần tôi đi cùng P"Arc, bởi cái tụi này nó muốn nghe kể sự ngầu lòi của Trội trăng, người vốn là idol và thánh sống của tụi nó. Nói thật, chỉ cần P"Arc lái xe đậu trước cửa kí túc xá, đám kí túc xá nam đã hú hét điên loạn còn hơn tụi con gái rồi.

Tôi đành phải tìm chuyện của bác cùng mã số ngồi kể cho tụi nó nghe, sau đó cùng nhau trầm trồ, cùng nhau khen ngợi, đến nỗi đó đã trở thành chuyện bình thường.

"Kể chuyện idol tao xong rồi, giờ qua chuyện của mày." Mọi con mắt quay sang nhìn tôi.

"Cái gì?"

"Báo cáo nhóm đâu? Lát còn lên trình bày trước phòng."

"Ờ nhỉ. Đợi một tí." Nói rồi tôi mở túi ra. Trong lòng tê liệt từ đầu đến chân vì nhớ ra mình không cầm bìa kẹp báo cáo theo. Trong này chỉ còn lại áo đá bóng, bóp tiền và hộp bút chì rẻ tiền mà thôi.

Thấy...mẹ...rồi!

Tao lỡ để quên bìa hồ sơ trong xe P"Arcccccccc. Bây giờ việc bị bạn mắng còn không đáng sợ bằng việc bị bác cùng mã số cho ăn chửi té tát. Tao bị cái gì nhập mà lại để quên như vậy chứ. Thật muốn trút giận lên người mình mà.

"Mày, tao quên báo cáo trong xe P"Arc."

"Thằng Arm!"

"Để tao gọi anh ấy đã. Tụi mày bình tĩnh."

"Mau lên, trước khi thầy vào lớp."

"Khoan hẵng mắng tao. Tao thấy tội lỗi không kịp."

Tiếng cằn nhằn vẫn vang lên không ngừng. Tôi rút điện thoại từ túi quần ra trong tình trạng 2 tay run rẩy. Trong lòng chỉ biết thầm mong sao đối phương chửi mình ít nhất. Nhưng còn chưa kịp nối máy, tiếng xôn xao đã vang lên khắp phòng ngay khi cánh cửa bật mở và người nào đó bước vào trong.

"Phải P"Arc không? P"Arc ngành Dân dụng."

"Đúng rồi. Hưuuuuuu. Đẹp trai quá trời."

"Trội trăng."

"Chịu thua rồiiiiiiiiiii."

Không chỉ có dân khoa tôi phát điên. Bất kể là khoa này hay khoa kế bên, tất cả đều đồng loạt dõi theo người vừa đến. Đã thế hôm nay hắn còn đúng ngầu vì mặc áo đồng phục đi học. Camera điện thoại của đám sinh viên trong phòng được sử dụng hết một lượt. Cúi đầu nhìn lại bản thân, tôi thất vọng vô cùng khi đẹp trai kém hơn anh ta một chút.

"Ngành Điện ngồi ở đâu ạ?"

"Íiiiiiiiiiiiiiii." Chậc. Mới hỏi nhiêu đó mà đã la làng rồi. Người ngồi phía trước chết chưa vậy?

"Anh, tao ở đây."

Không để cho người thân cao có cơ hội thu hút sự chú ý về mình lâu thêm nữa, tôi lập tức lên tiếng. P"Arc ngẩng đầu lên nhìn, tuy nhiên 2 chân vẫn không chịu động đậy.

"Đi xuống. Mày quên báo cáo trong xe tao."

"À..." Sao mọi người phải nhìn tao nữa nhỉ.

Cảm giác khuôn mặt mình dần nóng bừng, tôi đứng dậy, quyết định chạy xuống bậc thang hình dốc để đi đến chỗ Trội trăng đang đứng đợi. Đó là sự khác biệt của giai cấp. Mỗi lần đứng cùng anh ấy, tôi luôn cảm thấy thấp kém.

"Cảm ơn nha. Rồi sao anh biết em học phòng này?"

"Thời khóa biểu của mày trong Reg."

"Xin lỗi vì làʍ ŧìиɦ làm tội anh nhé."

"Mày làʍ ŧìиɦ làm tội tao hoài mà."

"Hả?"

"Đi đây. Chú tâm học vào đấy."

"Ừ."

"..."

"Anh cũng...chú tâm học nhé."

"Ayyyyyyyyyyyy."

Bùm!

Như thể 10 quả pháo hoa nổ tung trong đầu tôi. Tiếng la ó của bọn bạn trong phòng vang lên không ngừng trước khi chủ đề bàn tán được khơi mào khắp nơi cùng với sự hỗn loạn. P"Arc đi rồi, nhưng câu chuyện về anh ấy vẫn trở thành đề tài chính của mọi người.

Bởi lẽ cảnh tượng hạ gục người trong phòng hôm nay chính là Trội trăng mặt lạnh trong truyền thuyết mà người người nhắc tới hóa ra...

Cũng biết cười.

"Ơ, đổi câu lạc bộ rồi hả?"

"Thằng Arm, bị cái gì nhập mà mặc áo này vậy?"

"Tao thấy rờn rợn. Sợ MU thua vì thằng Arm mặc áo đội này quá."

"Ơ, bạn Arm."

Và còn rất nhiều âm thanh mà tôi nghe được trong lúc đi ngang. Chỉ việc tao mặc áo đội đối thủ đi ăn cơm trong kí túc xá thôi mà đã trở thành đề tài hot của khoa. Như đã nói, bạn bè đều biết tôi là fan cứng của Liverpool. Ấy thế mà một ngày đẹp trời nào đó tôi lại mặc áo đội đối thủ nên tụi nó cảm thấy hiếu kỳ cũng phải.

Nhưng tao chưa bao giờ nghĩ sẽ bị hỏi nhiều đến cỡ này!

Nếu biết sẽ thua, có lẽ tôi đã không mạnh miệng cá cược với P"Arc. Bởi lẽ theo như thỏa thuận, tôi phải mặc cái áo này suốt cả một ngày trước khi đăng hình công khai trên Instagram cho bạn bè cười cợt chế giễu. Đau lòng quá đi. Lần sau không dám nữa. Cổ vũ trong im lặng, không quá khích chắc sẽ tốt hơn.

Chừng nào thắng hẵng trêu chọc người khác. Còn bây giờ cứ chui nhủi ngồi ăn cơm tiếp vậy.

Tôi phải nhịn nhục cho bạn bè trêu chọc suốt một ngày. P"Arc có lẽ vẫn chưa biết. Cơ mà đó không phải là vấn đề. Chỉ cần mặc áo thôi cũng xem như là làm đúng theo lời cá cược rồi.

Buổi chiều, tôi tức tốc trở về phòng ngồi lau mồ hôi trên giường sau khi cố gắng chạy trốn khỏi đám bạn kí túc xúc nam bằng hết sức bình sinh. Thế mà cuối cùng vẫn bị thằng roommate nhìn chằm chằm.

"Định hỏi từ sáng rồi. Tóm lại mày mặc áo ai?" Nét mặt thằng Sand lúc này ngập tràn sự hóng hớt khiến tôi không khỏi sợ hãi.

"Của P"Arc." Tôi thật thà đáp.

"Mặc xong rồi đưa tao. Tao sẽ giặt cho idol."

Holllllllllllll. Thích người ta đến mức đó, mày không cần tán P"Wan nữa đâu, thằng trâu.

"Tao tự giặt thì hơn. Đành từ chối mày vậy. Lỡ thằng Po với mấy đứa kia nhìn thấy áo anh ấy, đảm bảo nó sẽ thành giẻ rách."

"Tùy mày."

"Ờ, thằng Sand. Dù gì mày cũng rảnh. Chụp giùm tao tấm hình đi." Khuôn mặt đẹp trai chết tiệt của nó ngẩng lên trước khi hỏi bằng giọng ra vẻ hiếu kỳ.

"Chụp làm gì?"

"Tao cá cược với P"Arc là nếu Liverpool thua sẽ mặc áo MU một ngày, rồi còn phải đăng hình lên IG nữa."

"Mày chơi cái gì không chơi. Đưa điện thoại đây."

Thằng bạn thân ngoắc ngoắc ngón tay. Tôi bèn không chậm trễ đưa điện thoại cho nó trước khi tạo dáng cho mình trông đẹp nhất, bất chấp chiếc áo đang mặc kia sẽ khiến cho danh dự của một chú thiên nga đỏ mất sạch đi chăng nữa.

"Mày làm ơn cười một xíu được không?" Thằng Sand bắt đầu tìm góc trong lúc giơ điện thoại lên chuẩn bị chụp.

"Mày kêu tao cười làm sao. Tao có thích đội này đâu."

"Cười đại đi. Không là không đẹp trai đâu nhé."

"Làm mặt nào tao cũng đẹp trai hết. Chụp đại đi. Phiền phức."

Tách!

Tiếng shutter vang lên 2, 3 lần trước khi thằng bạn thân trả điện thoại cho tôi. Tôi kiểm tra hình một lúc, sau đó quyết định đăng lên Instagram mà không chèn thêm bất kỳ filter nào. Bình thường không chỉnh ảnh nên chọn cách lướt qua hết.

Thằng cha Arc. Tao làm theo lời hứa rồi đấy nhé. Thấy hay không là chuyện của mày.

Armm01

Ngưng hỏi ở đội nào được rồi. Tôi vẫn ở đội cũ, chỉ là hôm nay không có áo mặc. : (

Chỉ vậy thôi, Instagram của tôi hot ngay tức khắc, đặc biệt là đám bạn kí túc xá nam nhảy vào bình luận như súng liên thanh. Đa phần đều không tránh khỏi chuyện trêu chọc như thường lệ. Tôi cũng không có căng thẳng đến mức đó. Chọc hả? Cứ tự nhiên đi. Bởi vì tao đẹp trai, tao tha thứ cho mọi người. Haaaaaaaaaa.

SeeOFsand Cho xin credit người chụp đi. Nếu tao không chụp, mặt mày còn tởm hơn.

K.kkkop Mới thua bóng đá bữa trước. Thật không dám tin mày đã dứt lòng đổi đội. Thồ. Bạn hiền.

PeepoLovindDolls Mày chính là con sâu ăn mòn Liverpool.

Kitti_James Thồ...Không nên mà. Trận tới mày cổ vũ đội nào để tao khỏi phải cổ vũ.

TOR_EN Người ngay thẳng quá em.

YeepunJP Arm đáng yêu. >///<

X_envi Không điên không làm được đâu. Trân trọng sự siêu cấp hèn nhát.

Jet.Jessada Áo thằng Arc đây mà. Ưm ưm ưʍ.

Ngay cả P"Jet cũng chơi đểu tao. Không những vậy còn ném quả bom cỡ đại khiến bạn bè nhảy vào comment hỏi hóng hớt. Tuy nhiên, tôi vẫn giả ngu không đáp mà chỉ tiếp tục đọc bình luận. Mãi cho đến khi....

Người mà ai cũng biết là ai xuất hiện.

Arc_anol Sau lần thi đấu thứ 3 triệu 7 trăm ngàn, Liverpool vẫn chưa biết từ "thắng" là gì.

Ô hổ!! Gõ giọng điệu này khiến tôi ngứa tay ngay lập tức.

Tôi không biết mình bị cái gì nữa. Lúc người khác chế giễu hay chọc ghẹo, tôi vẫn chọn cách bình tâm rồi mặc kệ nó trôi qua. Nhưng với P"Arc thì thật sự không nổi. Hắn rất giỏi khuấy đảo cảm xúc của tao. Tôi bèn không chậm trễ gõ bình luận phản bác lại ngay.

Armm01 @Arc_anol Giúp promote cho đội anh rồi mà còn nói nhau nữa.

Arc_anol @Armm01 Đây mà là giúp ư? Làm mặt như vậy lúc chụp hình, người ta chả chạy đi thích đội khác hết ấy.

Armm01 @Arc_anol Muốn gì nói đi.

P"Arc không trả lời lại ngay. Nhưng thay vì IG yên ắng, bạn anh ta lại kéo nhau lũ lượt vào comment dưới hình của tôi, khiến tao không biết phải làm sao vì vừa trả treo với bác cùng mã số xong.

CoppC.E. Húiiiii. N"Arm. Đổi đội hả? Đúng đáng yêu luôn.

bbloom Trận tới đi cổ vũ bóng đá với tụi tao ở quán rượu nhé.

CallmeiamPond Nếu bữa sau không có áo mặc thì qua mượn của tao.

Rồi P"Arc cũng trả lời lại...

Arc_anol @Armm01 Không cần mặc áo người khác. Tội nghiệp đội người ta.

Đúng đau luôn, đồ khốn. Hưuuuuu.

Tao sẽ gọi điện méc quý ngài Rangsan, để cho ba đập anh một trận đến nỗi phải khóc lóc mà xin lỗi tao cho coi.

Tôi tự than thở với chính mình. Comment vẫn tăng liên tục. Hơn nữa, tình hình lúc này không có vẻ gì sẽ lắng xuống do đang cãi nhau hăng máu. Cơ mà các anh có quên không vậy...Đây là IG tao đó nha.

CoppC.E. @Arc_anol Tao không câu nệ. Mặc được.

CallmeiamPond @Arc_anol Mày còn đem áo cho thằng Arm mặc cơ mà.

Arc_anol @CallmeiamPond Một lần duy nhất thôi. Cũng tội nghiệp đội mình chứ.

Tôi tìm kiếm câu trả lời để phản bác lại đàn anh năm 3 với hi vọng lấy lại niềm tin cho mình. Tuy nhiên, tôi đã chậm một bước khi có người nào đó vừa phản hồi lại. Và điều đó khiến cho tôi...

Không cách nào trả lời được gì nữa.

Bbloom @Arc_anol Tội nghiệp hồi nào. Lúc xem hình thằng Arm, tao còn thấy mày ngồi cười cơ mà.

Khoa Kỹ thuật kết nối đến rồiiiiiiiiiii.

Bầu không khí của khoa Kỹ thuật lập tức sôi nổi hơn khi 10 chiếc xe bus nối đuôi nhau tiến vào bãi đậu xe. Năm nay chúng tôi là chủ nhà nên phải chăm sóc chu đáo sinh viên các trường khác, từ việc xếp hàng chào đón, hát nhạc sinh hoạt và nhiệt tình vỗ tay.

Tụi con gái trường khác dễ thương lắmmmmmmmm. Dễ thương đến nỗi phải kêu trời luôn. Ngóc đầu nhìn theo thiếu điều muốn trật khớp cổ dù người ta đã lướt qua xa thật xa đi chăng nữa.

Nhiệm vụ chính của năm nhất sẽ là tiếp đón và biểu diễn. Năm 2 và các năm cao hơn sẽ làm hết từ khâu đăng ký, phát áo và đồ ăn, sắp xếp lịch thi đấu các môn thể thao, bao gồm cả hoạt động trao đổi kiến thức. Sự kiện lần này diễn ra trong 5 ngày nên cũng khá bận rộn.

Sau khi rồng rắn nhau đón tiếp các bạn trường khác xong, mọi người được nhận áo thun phát hành riêng cho Khoa Kỹ thuật kết nối. Điểm nổi bật của nó là màu đỏ bộc đô có thể nhìn thấy từ xa kèm theo logo gear Khoa Kỹ thuật kết nối được thiết kế rất đẹp.

Từ buổi sáng cho tới buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi dành cho sinh viên các trường khác sau khi đi một quãng đường dài. Tuy nhiên, sinh viên trường chúng tôi biết bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi mà nó là thời khắc quan trọng để chúng tôi đi tìm buddy phải chăm sóc và tặng quà.

Có vẻ như thằng Po đã biết mình ghép đôi với ai, vì nó đã search ra tên Facebook và lén làm quen với đối phương từ mấy ngày trước. Vậy nên nó tách ra đi hướng khác để hẹn gặp với buddy. Còn thằng Sand và tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm. Mãi đến tận 4 giờ chiều, cuối cùng thằng roommate thân thiết cũng tìm thấy buddy của mình.

Thế còn tao...

"Ờ, xin lỗi. Tôi muốn hỏi bạn có quen người tên Sky hay Thong Fah năm 4 không?" Tôi không chắc đối phương tên gì, cơ mà cứ đánh bạo hỏi thử đám sinh viên ở Chiang Mai xem sao, không chừng thu hoạch được gì đó.

"Sky ở năm 3 không phải sao?" Cô gái bị tôi hỏi quay sang nói chuyện với bạn.

"P"Sky hả? Cơ mà khoan. Buddy của cậu học ngành gì?" Dứt lời, người kia quay sang hỏi tôi tiếp.

"Ngành Điện."

"Ơ, P"Sky học IE cơ mà. Không phải rồi. Thế chắc là P"Thong Fah."

"Thong Fah..." Tôi lẩm bẩm.

"Tụi mình nhìn thấy P"Fah lúc đi đường. Bây giờ cũng không chắc đang ở đâu nữa. Xin lỗi nha."

"Không sao. Cảm ơn nhiều nha."

Tôi rời đi, mắt nhìn theo đám đông người rồi vò đầu cho bớt rối bời. Cho dù có xới tung đất lên tìm, tôi vẫn không tài nào gặp được người tên Thong Fah. Đã thế còn không có contact gì để liên lạc. Cuối cùng tôi đành mặc kệ, bởi lẽ hiện tại đã đến giờ làm lễ khai mạc và ăn cơm tối rồi. Vì vậy thời gian dành cho việc đi tìm buddy đã hết.

Do chỗ tổ chức hoạt động của khoa Kỹ thuật khá nhỏ nên chúng tôi buộc phải chuyển qua tổ chức sự kiện ở phòng hội trường lớn của trường, vì ở đây rộng rãi và có điều hòa mát lạnh. Tất cả đồ ăn được bày ra chiếc bàn chân ngắn và mọi người sẽ ngồi thành vòng tròn. Mỗi bàn có 10 người. Ngay phía trước là phần sâu khấu, nơi MC đang thực hiện nhiệm vụ giao lưu của mình một cách lưu loát.

"Thức ăn có ngon không?"

"Ngon lắmmmmmmmm." Tất cả đáp lại một cách hào hứng.

Tôi ngồi chung với 10 đứa the gang ngành Điện, nhưng hình như người vui vẻ nhất thấy rõ chính là thằng Po. Bởi lẽ nó đang share hình trong điện thoại mình cho tôi xem.

"Người bên tay trái kia kìa. Tao có IG nữa đó." Nghe thấy vậy, tôi liền quay đầu nhìn theo hướng đầu ngón tay nó chỉ.

Nhìn thấy một cô nàng dễ thương đang ngồi chung với bạn, tôi không khỏi mỉm cười theo. Cô nàng đến từ trường đại học ở tỉnh Khon Kaen. Mặt mũi trắng bóc. Màu tóc, thân người, khuôn mặt và đôi môi. Chỉ có thể thốt lên một câu rằng cô nàng là perfect girl.

"Xinh thật." Tôi đáp theo sự thật.

"Là hoa khôi khoa của năm nhất đó nha. Mày nhìn đi. IG tận 190k người follow. Mô Phật!"

"Chết tiệtttttt. Vào follow ngay." Thằng Yo chen ngang. Mọi người trong bàn không thèm để ý đến đồ ăn trước mặt nữa vì đang bận lôi điện thoại ra bấm follow gái.

Chúng tôi để cho thời gian trôi qua. Cho đến khi đồ ăn sạch bách thì trên sân khấu cũng bước vào thời khắc quan trọng.

"Và giờ sẽ là truyền thống hằng năm của Khoa Kỹ thuật kết nối, đó là tiết mục ghép buddy...y...y...y..."

"Yay!!"

Tiếng "yay" vang vọng khắp phòng, không chừa một người nào.

"Đây là hoạt động cực kỳ hồi hộp vì chúng ta sẽ có màn tặng quà. Chị tin rằng một số người đã tìm thấy buddy của mình rồi. Vậy nên chúng tôi sẽ để mọi người có cơ hội đi trò chuyện với buddy khác trường ngay bây giờ."

"Íiiiiiiiiiiiiiiiii." Và chỉ vậy thôi, thế giới liền rơi vào hỗn loạn. Đứa thì chạy, đứa thì hét. Riêng tôi chỉ biết chậm rãi ngồi dậy, ngơ ngác đứng giữa một rừng người tìm thấy cặp đôi, trong khi trái tim của thằng Arm quá sức hiu quạnh.

Thong Fah của Anon đang ở đâu thế? Mau xuất hiện cho tao đá đít nào.

20 phút trôi qua, màn hỗn loạn lúc ban đầu lắng xuống, đi cùng với nó là một vấn đề vẫn chưa được giải quyết. Thế nhưng đàn chị vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ.

"Ai chưa tìm được buddy của mình thì giơ tay nào." Tôi từ từ giơ tay theo câu lệnh. Đếm sơ bằng mắt thì có khoảng 20 người.

"Vậy để chị giúp đọc tên nhé. Bắt đầu từ..."

Cạch!

Cửa phòng hội trường bị đẩy ra. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía người vừa đến trước khi tiếng xôn xao vang lên không dứt vì sự xuất hiện của ai đó. Cái người chả biết giờ giấc gì cả, nhưng mỗi lần xuất hiện đều là grand opening.

"Đẹp trai quá mày ơi. ~~~"

"Phải nam khôi khoa không? Hay là nam khôi trường?" Bạn bè các trường khác bắt đầu bàn tán. Riêng tôi chỉ biết nhìn theo anh ấy suýt thì gãy cổ.

"Chào mừng Trội trăng. Đây là niềm nửa tự hào nửa không tự hào của trường chúng tôi."

"Haha." Nghe MC giới thiệu, sinh viên trường chúng tôi lập tức phá ra cười.

"Arc tìm thấy buddy chưa?" Người cầm micro vẫn làm tốt nhiệm vụ. 2 chân của P"Arc sải bước trên lối đi, nhưng nhất cử nhất động đều nằm trong tầm mắt của mọi người trong phòng hội trường.

"Chưa."

"Vậy đi lên trước sân khấu đi. Chúng ta sẽ tìm phụ buddy cho Trội trăng."

"Íiiiiiiiiiiiiiiii."

Háo hức ghê...

Phải thừa nhận chàng Anol thật sự đẹp trai rung chuyển trời đất. Hào quang tỏa ra từ cửa phòng kéo đến tận lối đi. Ai ai cũng phải để ý. Hơn nữa lần này còn bị gọi lên đứng trước sân khấu. Ánh đèn spotlight càng khiến anh ấy thu hút ánh nhìn hơn trước gấp mấy lần.

"Cho hỏi một xíu là Trội trăng đã nhận được gợi ý để đi tìm buddy chưa nhỉ?"

"Nhận được rồi."

"Gì chứuuuuuuuuuuuu?" Bọn Kỹ thuật bị sao thế. Đáp một câu hét một câu. Tao sắp ngất đến nơi rồi đây.

"Được trường gì vậy?"

"MEU năm nhất."

"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii."

Sinh viên của Khon Kaen nữa chứ. Làm cho góc bên kia đồng loạt cứng người mong chờ.

"Cảm phiền đọc gợi ý cho tụi mình nghe một chút được không?"

Trong tích tắc, bàn tay dày cho vào túi quần, lôi điện thoại ra mở đọc dòng chữ trên màn hình trước khi cất lên giọng nói trầm thấp đặc trưng của mình.

"Da trắng, mắt to, đáng yêu, vui vẻ. Đôi lúc cư xử ghẹo gan. Hơn nữa còn là người nổi tiếng của khoa."

"Ô hổ. Mới nghe nhiêu đây thôi đã biết buddy của Arc chắc chắn phải đáng yêu dữ lắm. Thế có mã số gear không?"

"Có."

"Đủ để biết là ai không?"

"Nghĩ là đủ."

"Vậy thì làm đi, Trội trăng. Bước tới tìm buddy đi nào." Thời khắc này nói luôn là mong chờ còn hơn đợi công bố xổ số vì không biết P"Arc sẽ đi tới chỗ ai. Thậm chí người nhìn từ xa như tôi cũng cảm thấy trái tim đập mạnh theo. Dường như mọi người đều đang đón chờ xem Trội trăng sẽ dừng lại ở ai và người đó sẽ xinh xắn, đáng yêu đến mức nào.

Nhưng có vẻ như đối phương càng bước đi, tất cả lại càng kỳ lạ.

"Arc. Arc. Lộn trường rồi. Chọn buddy khác trường cơ mà." Từ bên kia, P"Copp hét lớn qua sau khi người thân cao tiến tới chỗ tôi ngày càng...ngày càng gần...

Cái gì của anh vậy chứ. Đi qua bên kia kìa.

Tôi muốn cãi lại, nhưng lại chẳng thể nói gì vì vẫn đang sững sờ.

Cùng lúc đó, đám bạn năm 3 vẫn liên túc la hét về phía Trội trăng. Ấy thế mà gương mặt đẹp trai kia lại nhìn tôi chằm chằm, 2 chân vẫn tiếp tục sải bước cho đến khi dừng lại ở trước mặt.

"Thằng Arc, buddy mày ở bên này."

"MEU ở bên này." Lâu thật lâu sau mới có tiếng đáp lại.

"Tìm thấy buddy rồi. Tên Arm."

"Không phải. Đó là em mày."

"Không lấy. Lấy người này."

"Thằng Arc!"

"Lấy người này."

Bùm!!

Bỗng nhiên trong đầu tôi, tất cả nổ tung thành từng mảnh...

Trái Đất quay lơ lửng.

Hệ thần kinh ngừng hoạt động.

Tôi ngồi im, mắt nhìn chằm chằm người thân cao đang đứng trước mặt với vẻ bình thản giữa sự hỗn loạn của những người xung quanh. Tôi không cách nào tiêu hóa nổi những âm thanh ồn ào vang lên trong tai, chỉ biết rằng...

P"Arc mẹ nó làm cái quái gì thếeeeeeee!

"A...anh đi lộn đường rồi. Người ta đâu có cho take...người chung trường đâu."

Lâu thật lâu sau tôi mới lấy lại được bình tĩnh, sau đó quyết định nói thẳng với bác cùng mã số. Nhưng hình như người kia vẫn bất động. Tất cả mọi người đều đang đợi câu trả lời từ anh ấy một cách mong chờ. Thật ra thì nói gì cũng được, chỉ cần đừng im lặng như lúc này.

"P"Arc." Tôi gọi tên Trội trăng một lần nữa trước khi nhận được sự hồi đáp.

"Không được hả? Thật ra take ai mà chả được."

Không được nhaaaaaaaaaaaaaaaaa.

"Người ta bảo take người mà anh được phân cơ mà."

"Là mày."

"Không. Em không học ở MEU."

"Nhưng mày đáng yêu."

"Em không học ở MEU."

"Thì mày đáng yêu."

"Người đáng yêu có cả trăm."

"Tao chọn mày." Đúng ghẹo gan luôn. Ghẹo gan đến nỗi khiến người khác phát điên.

"Thằng Arc, mày đừng có mà chơi lớn. Qua đây. Buddy mày ở đây. Tao hỏi cho rồi." Không để cho tôi cãi nhau với đối phương lâu hơn, đàn anh là P"Copp và P"Bloom gấp rút kéo Trội trăng đi. Chính vào lúc đó, tiếng cười của người trong phòng bắt đầu vang lên, át cả tiếng của MC trên sân khấu.

"Hahahahahahahaha!"

Mọi người lao tới mục tiêu nơi P"Arc đang bị lôi sang bên kia. Tiếng bàn tán xen lẫn tiếng cười vang lên không dứt. Hơn 10 phút sau, tất cả mới trở lại tình trạng như cũ.

Tôi gãi đầu, cúi gằm mặt móc điện thoại ra nghịch để né tránh ánh nhìn tọc mạch của những người xung quanh. Chẳng bao lâu sau, đàn chị MC năm 3 lên tiếng giải thích. Tất cả mọi chuyện xảy ra đều do sự khó ở của Trội trăng, không muốn làm quen với ai ngoài đứa cháu cùng mã số là tôi mà thôi.

Do hiểu rằng P"Arc khá khép mình với người khác nên chẳng ai có thể làm quen với anh ấy một cách nghiêm túc, vì vậy tôi hi vọng anh ấy sẽ có thêm bạn bè thân thiết mới từ sự kiện Khoa Kỹ thuật kết nối.

Hoạt động đi tìm buddy vẫn tiếp diễn. Chỉ còn lại một mình tôi chưa tìm thấy cặp đôi của mình, vì đàn anh bên Chiang Mai đi tới bảo rằng buddy tao trốn đi chơi rồi, lát mới về.

Thấy mẹ thật chứ...

Con gái con lứa kiểu gì mà dám phá vỡ luật lệ như vậy.

"P"Arc được hoa khôi khoa của MEU làm buddy thật hả? Tên gì nhỉ? Phải Brink không?" Thằng Sand cất lời. Ánh mắt nhìn theo cô gái trong Instagram mà nó vừa mở.

Lượng follow 190k. Chưa từng cảm mến ai. Lúc hai người đó ngồi chung với nhau trông lại càng xứng đôi. Mẹ nó...Tao cũng muốn được như vậy. Xinh xinh cỡ này được không?

"Phải thế thôi. Đàn anh chọn cho cỡ đó mà. Idol tao xong phim." Lần này thằng Po phản bác lại với tông giọng yếu ớt như thể con tim đang tan nát. Tôi biết nó không có giữ kỹ hoa khôi đâu. Nó giữ kỹ P"Arc đấy. Thằng nghiệp chướng...

"Ơ, chọn cho hả? Tao tưởng là bốc thăm." Tôi hỏi một cách ngờ vực.

"Hứ! Mọi cái tên đều do đàn anh chọn cho. Thậm chí cả của mày."

"Tao?"

"Đúng. Đàn anh chọn người tên Thong Fah cho mày."

"Hiểu rồi."

"Nhưng mà mẹ nó, thế giới không công bằng gì hết. Tại sao phải chọn người đẹp trai đi chung với người đẹp gái? Thời đại nào rồi? Mẹ nó, không nên tạo bức tường thành ngoại hình chứ."

Thế là đành ngồi nghe 2 đứa nó huyên thiên với nhau.

Tôi cắm mặt chơi game trong điện thoại. Được một lúc thì chuyển sự chú ý qua người trên sân khấu lúc này đang mời những người gan dạ lên tham gia các hoạt động. Bầu không khí của sự kiện Khoa Kỹ thuật kết nối đầy ắp sự náo nhiệt. Mãi cho đến khi thời gian trôi qua gần nửa tiếng thì có ai đó xuất hiện. Không những vậy còn đứng cao quá đầu tôi.

Người ấy là một chàng trai thân trắng. Trắng đến nỗi không muốn tin đây là nước da của người Thái. Gương mặt đẹp trai, cao ráo, đôi môi hình hạt dẻ cùng mái tóc undercut càng tạo cảm giác vừa đẹp trai vừa ngầu. Hồ...Tao lại nảy sinh ý nghĩ ghen tỵ với người đẹp nữa rồi.

"Tên Arm Anon phải không?" Người ấy hỏi bằng giọng đều đều.

Sao biết tao được nhỉ. Chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau một lần nào cơ mà. Tuy nhiên, tôi giữ thắc mắc đó lại trong lòng, thay vì vậy chọn cách hỏi đối phương.

"Phải."

"Ừ. Tao tên Thong Fah."

"Hả?"

"Chúng ta là buddy của nhau mà nhỉ."

Buddy của tao là con trai!

Thong Fah là con traiiiiiiiiiiiii. Vui thật mà.

"Thong Fah không phải con gái hả?" Người kia không đáp mà chỉ thả người ngồi xuống bên cạnh trước khi mặt tỉnh bơ đưa bịch nước trái cây cho tôi, không thèm giải thích một câu nào. Đợi đến khi hiểu ra đây là quà đối phương mua cho cũng mất một lúc đúng lâu. Tôi vội lấy ra món đồ đã chuẩn bị sẵn.

"Cái này của buddy."

"Gọi Fah thôi cũng được." Miệng nói nhưng tay vẫn xòe ra nhận món đồ từ tôi.

Vì không biết mua gì nên tôi đành mua bánh theo bọn bạn rồi hốt thêm áo có logo khoa từ văn phòng câu lạc bộ làm quà lưu niệm. Biết đâu 10 năm sau, chiếc áo này sẽ gợi nhớ kỷ niệm từ thời xa xưa.

Và toàn bộ chuỗi hành động này đều lọt vào tầm mắt của tất cả những người xung quanh. Có được buddy mặt mũi xuất chúng xem như là sự xui xẻo lớn. Bởi lẽ không chỉ cảm nhận được sự so sánh về ngoại hình, bạn sẽ phải chịu cảnh ngột ngạt vì luôn bị những người xung quanh để ý. Cơ mà tôi giỏi. Tôi biết làm thế nào để mình không cảm thấy lép vế.

Điều đầu tiên tôi chọn làm chính là bắt chuyện.

"P"Fah, lúc nãy khi mọi người chọn buddy, anh đi đâu vậy?" Người bị hỏi dời ánh mắt khỏi phía trước sân khấu, một lần nữa nhìn về chỗ tôi.

Khốn nạn! Đẹp trai chết đi được.

Từng là nam khôi khoa đúng không? Thảo nào hào quang lại dữ dội như vậy.

"Tao có việc. Đi tìm người."

"Tìm người?"

"Ừm."

"Thế đã ăn gì chưa?"

"Ăn rồi." Chết tiệt...Ghét mình ghê. Không thể ngừng nhìn anh ta được. Tao muốn sinh ra đẹp trai như thế kia. Tóm lại ai tôi cũng muốn đẹp trai như người ta ngoại trừ chính bản thân mình. Thúi!

Nếu hỏi rằng buddy tên Thong Fah này có ngoại hình khác gì so với P"Arc thì tôi chỉ có thể nói rằng khác nhau mọi thứ. Thậm chí cả tính cách cũng mỗi người một nơi. Thong Fah trông có vẻ im im, mặt mũi sáng sủa. Còn bác cùng mã số của tao...

Mẹ nó, là trung tâm của sự cáu kỉnh thứ thiệt.

Hoạt động trên sân khấu vẫn tiếp diễn một cách sôi nổi trước khi chuyển qua phần giới thiệu hoa khôi - nam khôi năm nhất cho cuộc thi sẽ diễn ra vào đêm tiếp theo. Tiếng hò reo vang lên không ngớt. Tôi nhìn thằng bạn chung khoa là thằng Theme. Hôm nay nó đẹp trai hơn mọi ngày do bị các đàn chị lôi đi trang điểm, làm tóc.

Nhưng tin tôi đi. Đấy là vì có lẽ một số sinh viên trường khác vẫn chưa biết nam khôi mà mọi người la hét muốn rách phổi hiện tại...thật ra đã có người yêu rồi. Hơn nữa còn man hơn nó gấp mấy lần. Nghĩ mà liên tưởng ngay đến nam khôi khoa Khoa học Chính trị, người giành được danh hiệu nam khôi trường.

Năm đó P"Warm nhận được danh hiệu nhờ gương mặt điển trai. Chuyển cảnh qua thằng cha Arc của tao. Mẹ nó, không thèm bất cứ thứ gì hết. Cơ mà P"Yeepun từng kể cho tôi nghe rằng cái danh xưng Trội trăng cũng có được cùng một ngày.

"Húiiiiiiiiiii. P"Arc."

Ánh mắt không còn tập trung nơi sân khấu nữa khi tiếng xôn xao vang lên. Tôi quay qua nhìn xung quanh trước khi nhận ra thân hình cao cao của Trội trăng năm 3 đang đứng quá đầu. Không những vậy còn cúi xuống nhìn tôi một cách chăm chú.

"Thằng Arm, nhích qua." Người kia chỉ nói có vậy. Tuy nhiên, do vẫn đang mơ hồ nên tôi không hỏi gì cả mà chỉ nhích người qua theo mệnh lệnh.

P"Arc chen người ngồi chắn chính giữa tôi và buddy, trong khi đó lũ bạn thân của tôi chỉ biết vui mừng vì idol của tụi nó chuyển qua ngồi chung. Chắc chỉ có mình tao là thấy khó hiểu. Cái gì của anh vậy chứ.

"Qua đây ngồi làm gì?"

"Chán." Coi hắn trả lời kìa.

"Buddy anh thì sao? Chăm sóc người ta chu đáo chưa?"

"Là buddy, không phải vợ."

Trả lời kiểu này, sợ chân nó bay qua sút miệng thật sự.

"Rồi có quyền gì mà ngồi chen giữa em và P"Fah không biết?"

"Quyền của người trong mã số."

"Ô hổ. Cảm giác nó không có to lớn như vậy đâu."

"Thế phải là gì mới có quyền?"

"..." Tôi cứng họng. Bầu không khí chết chóc xuất hiện vì cãi không lại. Không ngờ người khơi mào cuộc đối thoại một lần nữa lại là người lớn tuổi nhất trong bàn là Thong Fah.

"Tên Arc hả? Nghe nói là người nổi tiếng của khoa."

Chủ nhân cái tên quay ngoắt qua trừng mắt nhìn đối phương làm tôi thật muốn lôi anh ấy ra khỏi phòng hội trường dạy cho một bài học. Tôi rất sợ sẽ xảy ra màn đấm bốc ngay tại đây.

"Chắc không nổi bằng mày. Nam khôi trường cơ mà."

Đệt...Nam khôi trường.

"Sao mày biết?"

"Có gì khó đến mức đó đâu."

"Biết trước rồi hả?" P"Fah hỏi lại.

"Biết từ lúc có gợi ý là buddy thằng Arm rồi."

"Là gì với Arm?"

"Chung mã số." Tôi không để tâm lắm đến những lời sau cùng mà chỉ mải chìm đắm trong câu nói trước đó của P"Arc khi bảo rằng biết ai là buddy của tôi ngay từ lúc có gợi ý. Vậy có nghĩa là anh ấy âm thầm điều tra hết rồi hả? Xấu xa chết đi được. Buddy của mình thì chả thấy đầu tư như vậy.

Tôi để cho cả hai nửa nói chuyện nửa cự cãi một lúc lâu. Sau đó một câu hỏi chợt nảy lên trong đầu nên tôi bèn hỏi thành tiếng.

"Ngày mai P"Fah có thi đấu môn gì không? Em sẽ mua đồ tiếp ứng cho."

"Tao hả?" Chủ nhân cái tên nhìn tôi chằm chằm. "Ngày mai tao đá bóng."

"Ngày mai tao cũng đá bóng." Rồi trong tích tắc ngay sau đó, câu nói cục súc của Trội trăng lập tức chen ngang.

Khoan đã! Cái gì của anh vậy chứ.

"Sao anh bảo không ra thi đấu cơ mà?" Tôi mau chóng dời ánh mắt sang bác cùng mã số trước khi nhận được câu trả lời mơ hồ.

"Vậy hả? Tao có nói sao?"

"Phải. Anh từng nói."

"Giờ thi rồi. Bọn bạn đăng ký tên giùm."

"Vậy thì thi tốt nha. Đừng làm mất danh dự trường." Tôi nói nửa đùa nửa thật, nhưng ánh mắt kia lại nghiêm túc đến nỗi nổi cả da gà.

"Mày đi cổ vũ tao đi."

"Đằng nào em cũng ghé vào sân mà. Phải tiếp ứng đồ ăn cho P"Fah."

"Cho cả tao nữa."

"Khoan khoan. Chúng ta có phải buddy của nhau đâu." P"Arc không đáp. Im ắng, lặng thinh, nhưng lại trừng mắt nhìn tôi như thể đang dọa dẫm. Cơ mà người như thằng Arm sẽ care sao? Vội vội vàng vàng quay sang nhìn hướng khác và kiếm chuyện nói với lũ bạn trong nhóm.

Hoạt động trên sân khấu liên tục nối tiếp nhau. Nửa tiếng sau, P"Yeepun xuất hiện cùng chiếc máy ảnh DSLR trong tay. Nhìn điệu bộ phấn khích của chị ấy, tôi liền hiểu ngay mục đích của việc đến tận bàn kiếm là gì.

"Arm, buddy đẹp trai quá nha." Hoa khôi khoa vừa nói vừa mỉm cười. Thấy vậy, tôi thật muốn cầm điện thoại lên gọi cho P"Jet dễ sợ. Tố cáo cái tội khen người khác quá lời.

"Tên là P"Thong Fah ạ."

"Muốn chụp hình đăng page Cute Boy ghê." Không đợi người kia giải thích thêm, tôi lập tức quay qua hỏi ý buddy khác trường.

"P"Thong Fah. Đàn chị của em muốn chụp hình anh đăng page được không ạ?"

"Được chứ."

Chỉ cần nghe thấy thế, đàn chị cùng mã số của tao lập tức chạy qua chỗ anh ấy, giơ máy ảnh lên chuẩn bị chụp một cách chuyên tâm. Nhưng do vướng P"Arc ngồi chắn chính giữa nên tôi phải uốn éo người, né tránh người thân cao để nhìn thấy người đang được chụp hình.

Thằng cha Trội trăng ghẹo gan tao liên tục. Tôi nhúc nhích người, hắn cũng nhúc nhích theo. Hắn dùng thân mình che đối phương nên tôi chẳng thể thấy cái khỉ mốc gì hết ngoài gương mặt đẹp trai của bác cùng mã số.

"Anh đừng che tao." Tôi nói huỵch toẹt sau khi sự nhẫn nhịn đã gần hết.

"Tao che cái gì?"

"Em muốn nhìn P"Yeepun chụp hình buddy."

"Nhìn làm gì?"

"Thì muốn nhìn."

Tôi nghe thấy tiếng thở dài não nề trước khi bàn tay dày giơ ra giữ lấy 2 gò má của tôi, sau đó cố định bắt nó nhìn thẳng vào mắt người trước mặt.

"Nhìn tao đi."

"Nhìn anh rồi em được gì?" Tôi thậm chí không dám chạm mắt với P"Arc. Chẳng biết tại vì sao trong khi chúng tôi thường xuyên đụng mặt, lại còn là người trong cùng mã số. Thế nhưng biểu cảm, hành động, bao gồm cả tính cách thờ ơ mà đối phương thể hiện ra đều khiến tim tôi đập mạnh. Không những vậy, bây giờ tôi còn sắp trở thành nạn nhân của sự đẹp trai không biết khuôn phép của hắn.

"Muốn được cái gì nói đi."

"Em chả muốn gì hết. Mau thả em ra. Mẹ nó, người ta nhìn hết rồi kìa."

"Vậy đồng ý trước đi rồi tao thả."

"Đồng ý cái gì?"

"Nói đồng ý đi đã."

"Em còn chưa biết anh xin cái gì mà."

"Đồng ý ngay lập tức."

"Ok ok. Đồng ý. Thả ra được chưa?" P"Arc ngoan ngoãn thả tay ra trước khi để lộ một nụ cười hạ gục người khác mà tôi hiếm khi nhìn thấy. "Tóm lại bắt em đồng ý thế này là anh đang xin cái gì?"

"Đi cổ vũ tao nữa."

"Chuyện có nhiêu đây. Có gì đâu mà khó khăn đến vậy."

"Cổ vũ cho một mình tao thôi nhé."

"Sao được? Dù mỗi người một trường nhưng em vẫn phải động viên buddy chứ."

"Buddy mày có người cổ vũ rồi."

"Anh cũng có nhiều người cổ vũ mà."

"Không giống nhau." Người trước mặt khẽ giọng đáp trước khi chúng tôi một lần nữa chạm phải mắt nhau. "Không giống mày."

"..."

"Mày cổ vũ tao không được sao?"

Bùmmmmmmmmmm! Nổ tung thành Koko Krunch.

P"Arc thay đổi rồi. Biến thành ai không biết, nhõng nhẽo như con nít. Rồi hỏi bây giờ tôi thế nào hả? Có lẽ chỉ có thể đáp lại một câu rằng...Tao chết.

"CNU cố lên."

"SSU cố lên."

"Rồi sẽ biết mùi ngay."

"Ai thua làm mèo. Chủ nhà không chịu thua đâu."

"Chiang Mai tới để tàn sát."

Đội cổ vũ 2 bên làm nhiệm vụ rất tích cực. Trận đấu đầu tiên bắt đầu từ đầu ngày. Cặp đối thủ đầu tiên là đội Chiang Mai và đội trường của tôi. Vụ này chúng tôi không quá nghiêm túc vì chỉ là trận tranh đấu giao hữu mà thôi. Nhưng hình như đội cổ vũ lại không nghĩ như vậy.

"Ra sân rồi. Đội đầu tiên trong màu áo màu đỏ bọc đô đến từ chủ nhà CNU. Người nổi bật phía xa xa kia không phải đội trưởng mà là Trội trăng của khoa. Bangon Pochana...a...aaaaa."

"Íiiiiiiiiii. P"Arc cố lên."

"Cổ vũ cho chàng siêu đẹp trai."

"Rangsan!!"

Chao ôi, thằng trâu. Ba hắn mà còn đem ra ghẹo. Nhưng khi quay qua rồi nhìn thấy đó là đám bạn trong băng của P"Arc, tao liền chửi không nên lời vì có lẽ họ thân nhau lắm. Hôm nay cậu chủ xuất hiện trong bộ đồ đá bóng của khoa. Đằng sau áo in tên quán rượu nhà tài trợ như mọi lần.

Hưu. Nếu không phải vì đẹp trai, tao chửi thật đó. Bộ mày không thấy nhột cái tên này mỗi khi bình luận viên thông báo hả?

"Bên còn lại cũng không kém cạnh. SSU cũng có hàng premium để đấu lại. Thong Fah đến từ ngành Điện...iện...iện...iện."

Mày echo làm cái gì?!

"Íiiiiiiiiii. P"Thong Fah."

Đội cổ vũ có vẻ hào hứng hơn bình thường vì có đặc sản dành cho mắt để mà hò hét khản cổ. Tôi ngồi dưới khán đài, cầm túi nước và khoáng chất đợi đến lúc nghỉ giải lao. Trong lúc đó, tôi nhìn bình luận viên giới thiệu từng cầu thủ một.

Do hôm nay vẫn chưa thi đấu đứng cổ động, thế cho nên ai muốn ngồi đâu cũng được. Tuy nhiên, chỗ ngồi hiện tại đã chật kín bởi sinh viên các trường nên không còn chỗ trống nữa.

"Mày nhìn idol tao kìa. Đúng ngầu luôn." Nói mà thiếu điều muốn bò qua liếm giày động viên.

"Bình tĩnh đi, thằng Sand." Tụi kí túc xá nam ngồi túm tụm một chỗ. Mỗi đứa góp vài câu tâng bốc một cách thái quá khiến cả khu vực chưa bao giờ yên ắng, lúc nào cũng huyên náo.

Hoétttttttttttttt.

Tiếng huýt còi vang lên báo hiệu trận đấu bắt đầu. Cầu thủ 2 đội bắt đầu tranh giành trái bóng giữa sân. Những bài nhạc cổ động liên tục cất lên đồng thanh với tiếng vỗ tay cổ động.

Tôi tuy ngồi ở đây nhưng vẫn có thể nhìn thấy người nào đó nổi bật trong tầm mắt. Hôm nay P"Arc chẳng có vẻ gì uể oải. Ánh mắt vẫn tập trung và nghiêm túc như mọi lần.

"Bangon Pochana chuyền bóng cho Ốp bỏ gỗ*. Ốp bỏ gỗ chuyền bóng lộn hướng vì lỡ gọi tên Oshi của mình. Vì vậy hiện tại bóng đang ở bên phía SSU một cách bất ngờ."

(*) Trong một chương trình game show, thành viên nhóm BNK48 đã chơi trò nhìn hình đoán chữ. Sau khi nhìn hình con ếch, thay vì nói là กบ (con ếch) thì cô lại nói là อ๊บ (ốp), vì vậy mà bị chế giễu rất nhiều. Ngoài ra cụm từ กบไสไม้ (ếch bỏ gỗ) có nghĩa là dụng cụ bào gỗ.

"..."

"Nhưng Oppa đẹp trai đã giành được bóng. Chuyền...chuyền...Oppa chuyền bóng cho Hoành thánh chiên chế Samruay."

"..."

"Hoành thánh chiên chế Samruay đá bóng sang bên trái. Đại ca Yong tất 3 đôi 20 tiền chạy ra đón kịp. Và...và...và...Chạm xà ngang! Ốiiiiiiiii. Ai dạy ai dỗ mà đặt cái tên lạ lùng. Tôi bình luận không kịp."

Không chỉ nản vì đống tên mà tôi còn nản vì bình luận viên nữa. Nói quá trời quá đất, không khác gì trong cuộc thi đua thuyền rồng. Nghe mà thấy mệt thay. Làm tao thở không ra hơi. Thằng Sand với thằng Po căng người mong đợi. Móng tay bấu chặt vào chân tao tạo thành dấu. Tôi liền đạp cho tụi nó rớt khỏi khán đài luôn.

Thảm hơn thế chính là lúc bên chúng tôi bị thủng lưới, để cho đội Chiang Mai dẫn trước và vẫn tiếp tục dẫn trước.

Hết hiệp đầu, trường tôi thua đội đối thủ 2 trái. Trong khi đó, lũ bạn kí túc xá nam ngồi ôm cổ nhau khóc hu hu vì chứng kiến P"Arc ngả chổng vó ra giữa sân. Trời ạ. Đám chết tiệt. Khóc như sắp chết đến nơi ấy. Phiền phức!

Cầu thủ đi về chỗ nghỉ ngơi của vận động viên. Tổ hậu cần làm việc rất tích cực. Tôi ngồi dậy, đi thẳng tới chỗ cầu thủ của đội Chiang Mai trước tiên. Nhìn thấy P"Thong Fah đang ngồi cười đùa với bạn, tôi bèn chậm rãi tiến tới một cách lịch sự.

"Ơ, Arm." Người kia gọi một cách vui vẻ.

"Em chào anh. Hôm nay anh đúng đỉnh."

"Ừ. Đá vui thôi ấy mà. Mà sao lại qua đây?"

"Em mua đồ cho." Là quà tiếp đón rất đỗi bình thường. Có nước uống, khoáng chất và khăn lạnh.

"Cảm ơn nhiều nhé."

"Không có gì ạ."

"Mày ngồi đây cổ vũ luôn cũng được. Không nóng nực như ở khán đài đâu."

"Ờ..." Tôi không trả lời ngay, tuy vậy mắt vẫn liếc qua phía bên kia, nơi các cầu thủ trường mình đang ngồi. P"Arc cũng ở bên đó. Hơn nữa còn đang nhìn về phía tôi. "Không thì hơn ạ. Thôi em đi đây."

"Ok. Có gì chiều gặp."

"Vâng."

Bước ra khỏi chỗ tập trung của vận động viên, tôi lập tức rảo bước về phía bên kia. Nhìn y hệt chồng đi theo chiều chuộng vợ lớn và vợ bé. Cơ mà biết làm sao được. Bên đó là buddy, bên này là bác cùng mã số. Hơ...

"P"Arc." Tôi gọi tên đối phương. Chủ nhân cái tên quay qua ngó một cái trước khi dời mắt sang chỗ khác. Nhìn từ điệu bộ lúc này, tao sợ bị anh ấy tóm lại sút cho gãy chân mất, can tội dám làm Trội trăng giận.

"Đến làm gì?" Người thân cao hỏi bằng giọng đều đều ngay khi tôi vừa dừng chân trước mặt anh ấy.

"Mua nước cho anh này."

"Không cần." Miệng thì nói vậy trong khi bản thân lại không chịu đụng đến đồ tổ hậu cần chuẩn bị cho. Arc đúng thật là đứa trẻ thích làm theo ý mình mà.

"Đừng vậy mà. Đây này. Có khăn lạnh nữa đó. Hiệu này tốt lắm." Chẳng nói chẳng rằng, tôi vội xé lớp vỏ bọc, lấy khăn lạnh ra đưa cho đối phương một cách nhanh nhẹn. P"Arc ngoan ngoãn nhận lấy, tuy vậy lại chả nói năng gì. Vậy nên tôi đành kiếm chuyện hỏi tiếp.

"Hồi nãy thấy anh ngã. Đau không?"

"..." Im lặng.

Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không có tín hiệu.

"Có nước nữa này. Anh uống nước đi." Tao mở nắp chai cho rồi nhé. Với người nhà, tao còn chưa phục vụ thế này đâu.

Bàn tay dày ngoan ngoãn cầm lấy trước khi tu một hơi hết nửa chai. Rề rà nhưng rốt cuộc cũng uống. Bộ dạng khát nước như vậy mà còn có bày đặt làm giá nữa.

"Thua mất 2 trái." Rồi đột nhiên anh ấy cất giọng kiểu không kèn không trống.

"Biết. Em cũng xem mà. Cơ mà không cần sợ đâu. Đội cổ vũ đông quá trời. Con gái cổ vũ anh cũng nhiều."

"Thì sao?"

"Ơ. Thì sẽ được động viên đó. Nhắc tới buddy của anh lại càng ghen tỵ. Em thấy người ta mua đồ ăn cho anh trước trận đấu này."

"Thì sao?" Mẹ nó, cứ lặp lại câu cũ hoài.

"Take care người ta xíu đi."

"Không muốn care người khác. Muốn care một mình người nào đó."

"Người có tình yêu hay nói như vậy đấy. Tóm lại người ta đến cổ vũ bóng đá hả?"

"Chắc vậy." Sao tôi bỗng có cảm giác tim nhẹ bẫng vậy ta. Trong khi tôi thậm chí còn không biết người xui xẻo đó là ai.

"Vậy trình diễn hết mình nhé. Thể nào người ta chả thích anh."

"Có lẽ không. Chúc tao xíu đi."

"Chúc cho bị đau."

"Ghẹo gan."

"Trình diễn nhé."

"Cái gì?"

"Tao sẽ trình diễn cho mày xem. Đi đây."

"Kh...khoan đã..."

Bạn đã bao giờ bị như vậy chưa? Không hề có cảm giác kỳ lạ mà mẹ nó, đúng câm nín và tim thì đập mạnh chưa từng có.

Vì hắn đấy...Duy nhất một mình hắn thôi.