Chereads / Chiếm Hữu Tuyệt Đối / Chapter 28 - Chương 28: Em không chết

Chapter 28 - Chương 28: Em không chết

Editor : Phương Huyền + Bạch Lộc Thời

Bọn họ ăn khuya đến 3 giờ mới ngừng.

Sau khi tạm biệt Lâu Linh và Lâu Điện, Lâm Bảo Bảo cùng Đàm Mặc yên lặng đi chậm chậm trên đường phố, mặc dù đèn đường vẫn sáng như cũ, người đi đường lại trở nên thưa thớt, sự ồn ào náo nhiệt lúc nửa đêm đã không còn.

Rạng sáng nhiệt độ không khí càng lạnh hơn.

Lâm Bảo Bảo đem hai tay nhét vào trong túi áo lông, vẫn cảm thấy từng cơn rét run.

Cho đến khi Đàm Mặc đem khăn quàng cổ trên của anh cởi ra, quàng lên cổ của cô.

Anh quàng vài vòng, cơ hồ đem nửa gương mặt của cô đều che khuất, Lâm Bảo Bảo không thể không đưa tay kéo xuống một chút, bên trên khăn quàng cổ, cô ngửi được mùi hương trên cơ thể của anh, mang theo một chút hơi ấm, cùng một loại hương vị không thể nói rõ.

Không biết từ lúc nào, cô đã nhớ kĩ mùi hương của anh.

"Về nhà đi." Đàm Mặc kéo tay của cô nói, anh còn nhớ rõ bây giờ đang là thời kỳ đặc biệt của cô, cô cần phải được nghỉ ngơi thật tốt.

Anh có thể cùng cô đi lang thang đến 3h sáng, cũng như nhìn bộ dạng vui vẻ của cô khi gặp Lâu Linh.

Chỉ cần là việc có thể khiến cô vui vẻ, anh rất ít khi từ chối.

Lâm Bảo Bảo ừ một tiếng.

Lúc về đến nhà, đã xấp xỉ bốn giờ sáng.

Lâm Bảo Bảo đi tắm nước nóng, làm cho cơ thể của mình ấm áp hơn sau đó mới trèo lên giường, bên cạnh còn có một ly nước đường đỏ mà Đàm Mặc vừa pha cho cô.

Lâm Bảo Bảo muốn nói là không cần uống, nhưng nhìn anh kiên trì như vậy, không thể làm gì khác đành ngoan ngoãn uống.

Cô hiếm khi nhu thuận như vậy, không còn đối nghịch với anh giống như quá khứ, khiến cho tâm trạng của Đàm Mặc cũng tốt hơn.

Nhạy cảm như anh, làm gì có chuyện không biết đến sự thay đổi của Lâm Bảo Bảo? Mà sự thay đổi này, khiến lòng anh cảm thấy vui vẻ.

Đợi cô nằm xuống, lúc Đàm Mặc muốn đi ra ngoài, Lâm Bảo Bảo chần chừ một lúc, nói: "hôm nay không ngủ chung sao."

Đàm Mặc quay đầu nhìn cô.

Lâm Bảo Bảo cúi đầu, không có nhìn anh, "anh ở một mình, lại mất ngủ... Cơ thể của tôi khỏe hơn nhiều rồi, chỉ cần anh cách xa tôi một chút, sẽ không quá lạnh đâu..."

Cô nói có chút bừa bãi, nhưng Đàm Mặc nghe xong liền hiểu ý tứ của cô.

Trái tim của anh đập có chút nhanh, kiếp trước, ngay cả khi đối mặt với cái chết cũng không khiến anh kích động như bây giờ.

Anh biết người trên giường là một người có lòng tự trọng cực cao, có thể mềm lòng vì sợ anh mất ngủ đã là sự tiến bộ rất lớn rồi. Ngoài mặt anh không có biểu hiện nào khác thường, đáp nhẹ một tiếng, sau khi dọn dẹp gọn gàng, anh thay áo ngủ, rồi nằm dài trên giường.

Bọn họ cách nhau một khoảng.

Anh sợ làm cơ thể đang ấm áp của cô thấy lạnh, nên không dám ở quá gần cô, nhưng chỉ cần cảm thấy hơi thở của cô đang ở bên cạnh mình, anh liền cảm thấy yên tâm, cơn buồn ngủ của anh nhanh chóng ập đến, đã đến giờ mà anh thấy buồn ngủ.

Rất nhanh Đàm Mặc liền ngủ thiếp đi.

Ngược lại Lâm Bảo Bảo có chút không ngủ được.

Ngày đầu tiên của năm mới, Lâm Bảo Bảo ngủ một giấc đến buổi trưa mới tỉnh.

Khi tỉnh dậy Đàm Mặc còn đang ngủ.

Lâm Bảo Bảo phát hiện, chỉ cần anh ở trên giường của cô, cô lúc nào cũng dậy sớm hơn anh, ngược lại người nào đó trước kia có cuộc sống rất kỷ luật, hiện lại đang nằm ì trên giường.

Lâm Bảo Bảo nhìn xuống quầng mắt của anh, phát hiện ra không còn màu xanh đen do mất ngủ nữa, rõ ràng anh ngủ rất ngon, cuối cùng yên tâm, rón rén rời giường.

Việc trở thành thuốc ngủ của Đàm Mặc, cô cũng không cảm thấy ngại, ngược lại trong lòng lại có chút cảm giác vui vẻ.

Trong phòng lớn như vậy nhưng lại đem lại cảm giác vắng vẻ, không gian trong phòng cảm giác lạnh lẽo vì không có bất cứ vật trang trí nào hết, vào giữa mùa đông nơi này càng lộ ra sự lạnh lẽo.

Chân Lâm Bảo Bảo dẫm trên đôi dép lê mềm mại, chậm rãi đi xung quanh nhà.

Cô đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình và Đàm Mặc, cũng giống như mối quan hệ giữa Lâu Linh và Lâu Điện vậy.

Cô không nghĩ tới Lâu Điện sẽ đón giao thừa cùng với Lâu Linh.

Chẳng qua đây cũng là việc nằm trong dự tính, về sau kể cả hai người có đột nhiên tuyên bố kết hôn, Lâm Bảo Bảo chắc hẳn cũng không quá kinh ngạc, bởi vì đây là chuyện mà ai cũng có thể tiên đoán trước được.

Tối hôm qua khi gặp lại Lâu Điện, cô phát hiện trong lòng mình vẫn không có chút gợn sóng nào.

Cơ bản cái mà cô gọi là nam thần, cái gọi là yêu thích, chẳng qua là do cô tự đặt ra, bởi vì ngay từ đầu cô đã biết,chỉ với những người mà Lâu Điện đặc biệt quan tâm anh mới biểu hiện ra sự ôn nhu đó mà thôi, còn với người không liên quan thì đặc biệt keo kiệt, mà cô là một trong số những người không liên quan.

Điều này cũng rất tốt, Lâu Linh cũng không cần vì cô tùy hứng mà cảm thấy khó xử nữa.

Kỳ thực Lâm Bảo Bảo biết mình rất bốc đồng, tùy hứng lại ích kỷ, biết rõ Lâu Điện yêu thích Lâu Linh, cô là người ngoài không có chỗ để xen vào hai người họ, còn muốn trước mặt Lâu Linh làm những điều tùy hứng, việc này khiến cho Lâu Linh cảm thấy rất khó xử.

Nhưng hiện tại, mọi việc đang rất tốt.

Đàm Mặc mạnh mẽ trở về, mạnh mẽ tiến vào bên trong cuộc sống của cô, khiến cho cô cuối cùng đem ánh mắt từ trên người Lâu Điện rời đi, tránh khỏi việc khó xử lẫn nhau.

Ngay lúc đang Lâm Bảo Bảo suy nghĩ việc của chính mình, bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân vội vàng.

Cô quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Đàm Mặc vội vàng từ trong phòng ngủ lao ra.

Cô kinh ngạc nhìn phía sau, cho rằng có chuyện gì xảy ra, khẩn trương lên, "có chuyện gì vậy?"

Đàm Mặc không có trả lời, chỉ là yên lặng nhìn cô, ánh mắt chăm chú lại có chút điên cuồng.

Anh nhìn cô rất lâu, sau đó tiến lên phía trước, hung hăng đem cô ôm vào trong lòng, đem khuôn mặt chôn ở bên trong cổ của cô.

Lâm Bảo Bảo đứng yên để anh ôm, phát hiện thân thể của anh đặc biệt cứng ngắc, hô hấp có chút nặng nề, dường như vừa tỉnh lại từ cơn ác mộng.

Cô đưa tay ôm lấy eo của anh, ở trên lưng của anh nhẹ nhàng vỗ xuống, âm thanh trở nên ôn hòa hơn, "sao thế?"

m thanh của của Đàm Mặc phát ra từ bên gáy của cô, giọng nói khàn đặc, "Anh nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy em chết."

Khuôn mặt của Lâm Bảo Bảo trở lên cứng ngắc, bất đắc dĩ nói: "em vẫn tốt, sao có thể chết được?Chỉ là ác mộng thôi, không thể tin được."

"ừ, đúng đúng là ác mộng." Đàm Mặc thừa nhận.

Anh đã rất lâu không có ngủ một giấc thật ngon, có thể là bởi vì bên cạnh có cô, khiến anh rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Hiếm khi anh nằm mơ.

Ở trong mơ, anh mặc dù sống lại , nhưng tận thế lại một lần nữa buông xuống, vận mệnh của thế giới lại một lần nữa vận hành theo quỹ đạo của kiếp trước, cô vì báo thù cho Lâu Linh, cuối cùng chết ở trước mặt anh.

Mặc kệ anh sống lại mấy lần, cô vẫn chết.

Anh đau khổ tỉnh lại, dường như không phân biệt rõ thực tại cùng mộng cảnh, lao thẳng ra bên ngoài, thấy cô đang đứng ở cửa sổ, hướng anh mỉm cười, anh khó mà chịu đựng được vội tiến lên đem cô ôm vào trong ngực.

Cô còn sống!

Đàm Mặc cẩn thận ôm cô rất lâu, cho đến khi cơ thể hai người vì duy trì cùng một tư thế mà trở nên cứng ngắc, anh mới chậm rãi buông cô ra, cúi đầu nghiêm túc nhìn cô, dường như phải xác nhận xem cô còn sống hay không, có phải vẫn đang sống tốt hay không.

Cả người Lâm Bảo Bảo cứng đờ mặc kệ anh nhìn.

Cho đến khi bụng của cô phát ra tiếng kêu, dạ dày cũng không thoải mái mà đau, anh mới giật mình tỉnh lại.

"Em, em đói bụng sao? Anh lập tức đi làm cơm..."

"Không cần, em đã gọi đồ ăn nhanh, một lúc nữa sẽ đem tới." Lâm Bảo Bảo ngăn cản anh.

Đang nói, chuông cửa liền vang lên, Lâm Bảo Bảo đem anh đẩy ra, nhanh đi lấy đồ ăn nhanh.

Đàm Mặc như cái máy dập khuôn từng bước mà đi theo phía sau cô, hai người xuất hiện cùng một lúc, suýt chút nữa đã hù đến nhân viên giao đồ ăn nhanh.

Do trời lạnh, đồ ăn nhanh khi đến nơi đã không còn nóng, Lâm Bảo Bảo đành phải đi vào phòng bếp làm nóng lại.

Đàm Mặc vẫn như cái máy dập khuôn từng bước mà đi theo cô, dường như anh có cảm giác không an toàn. Lâm Bảo Bảo quay đầu nhìn anh một lúc, đối diện với ánh mắt gấp gáp, khẩn trường của anh, bị dọa sợ nhảy dựng lên, không khỏi có chút phát hoảng, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ anh.

Chỉ là, Lâm Bảo Bảo phát hiện, cho đến khi ăn cơm trưa xong, Đàm Mặc vẫn không có khôi phục ý thức.

Lâm Bảo Bảo muốn tìm một trò chơi để giết thời gian, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Đàm Mặc, cô quyết định cùng anh nói chuyện một chút để anh cảm thấy tốt hơn.

"Đàm Mặc, anh nằm mơ thấy ác mộng như thế nào?" Vẻ mặt cô hiếu kỳ, "Sao lại mơ thấy em chết đi?"

"Em không chết!" Đàm Mặc phản ứng có chút kịch liệt, khuôn mặt anh tuấn mười phần tái nhợt, thần sắc lại hết sức kinh khủng.

Lâm Bảo Bảo bị anh dọa sợ hết hồn, nhanh chóng trấn an, "em biết, em đương nhiên không chết, em không phải đang sống rất tốt hay sao?" Nói xong, cô tính tìm hướng tiếp cận để thăm dò anh, nhưng khi đưa tay chạm đến cánh tay anh, phát hiện thân thể của anh căng cứng đến đáng sợ.

Đàm Mặc trở tay nắm lấy tay của cô, cẩn thận nắm chặt tay của cô, đôi mắt vẫn gấp gáp mà nhìn chằm chằm vào cô.

Lâm Bảo Bảo: "......" Anh lại phát bệnh hay sao?

Hai ngày này, bởi vì không khí giữa cô cùng Đàm Mặc cực kì tốt, suýt chút nữa khiến cho cô quên mất anh vẫn đang bị bệnh.

Nếu như cơ thể có bệnh, chịu đau một chút, tiếp nhận điều trị rất nhanh sẽ khỏe lại.

Nhưng đây là bệnh tinh thần? Lâm Bảo Bảo đối với phương diện này không có chút nghiên cứu nào, chỉ có thể dựa vào bác sĩ mà thôi. Cô nghĩ, có phải bởi vì Đàm Mặc còn chưa khỏi bệnh, nên mới nằm mơ thấy cô chết đi?

Cho tới bây giờ Lâm Bảo Bảo còn chưa nghĩ tới việc mình sẽ chết.

Ừ, ít nhất không nghĩ tới việc mình chết trẻ, muốn chết cũng phải là chết già, phải sống bảy tám mươi tuổi mới có thể chết được.

"Chuyện này, Đàm Mặc, hiện thực luôn ngược lại với giấc mơ, anh không cần quá để ý đâu." Lâm Bảo Bảo thử trấn an thần kinh đang căng thẳng của anh.

Anh nhìn chằm chằm cô, yên lặng gật đầu.

Lâm Bảo Bảo thấy anh vẫn còn đang nghe, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "đúng rồi, sau tết, anh vẫn muốn ra nước ngoài à?"

Đàm Mặc lần nữa gật đầu.

Lâm Bảo Bảo cười nói: "Sau khi hết tết dương, chẳng mấy chốc sẽ đến lúc ăn tết âm lịch, khi đến tết anh về nước ăn tết, hay vẫn ở nước ngoài ăn tết bên cạnh ông nội Đàm?"

"Trở về." Anh không chút do dự nói.

Lâm Bảo Bảo hé miệng nở nụ cười, chỉ là còn chưa kịp cao hứng, lại nghĩ tới Đàm gia là một gia đình truyền thống, chán nản nói: "quên đi, đến lúc đó mọi người đều sẽ ăn tết ở cạnh Đàm thúc ."

Đàm Mặc không nói chuyện, vẫn như cũ nhìn cô chằm chằm.

Lâm Bảo Bảo bị anh nhìn đến mức toàn thân cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nhìn thấy tình huống của anh bây giờ có chút không đúng, cô thử cùng anh chậm rãi nói chuyện, trò chuyện một chút việc mà cả hai người đều biết, bầu không khí dần dần trở nên ấm áp hơn.

Cho tới bây giờ Lâm Bảo Bảo cũng không nghĩ tới, có một ngày, cô sẽ kiên nhẫn và nhẹ nhàng như thế.

"Không nghĩ tới, tối hôm qua Lâu Linh và Lâu Điện cũng sẽ đi đón giao thừa cùng nhau, còn đúng lúc gặp chúng ta, thật có duyên." Lâm Bảo Bảo hướng anh cười nói, "hơn nữa, anh không cần ở ngay trước mặt bọn họ nói câu như thế kia, rất lúng túng đó. Lâu Điện mặc dù đối với Lâu Linh có suy nghĩ kia, nhưng em biết Lâu Linh một mực coi anh ta là anh trai mà thôi."

Đàm Mặc không nói, trong lòng lại suy nghĩ, trong lúc tận thế, hai người họ dùng phương pháp thảm thiết nhất để kết thúc sinh mệnh, cho thấy bọn họ có để ý lẫn nhau, nếu như không có tận thế, bọn họ sẽ có thể tốt đẹp ở bên nhau, như vậy không phải là tốt hay sao?

Chỉ cần bọn họ ở cùng một chỗ, cũng khiến cô bỏ đi tưởng niệm, kể cả là đối với Lâu Điện hay là đối với Lâu Linh đều được.

Đương nhiên, so với Lâu Điện, Lâu Linh đối với cô có ảnh hưởng sâu sắc hơn.

"Này, anh cũng nói một câu đi." Lâm Bảo Bảo đẩy bàn tay của anh.

Đàm Mặc ngay thẳng nói: "không có gì để nói, bọn họ kiểu gì cũng sẽ ở bên nhau."

Lâm Bảo Bảo nhìn anh, nói "không phải hôm qua anh mới gặp Lâu Điện sao? Sao có thể biết được?"

"Nhìn ra được." Đàm Mặc nói.

Lâm Bảo Bảo đột nhiên trầm mặc.

Đàm Mặc đem cô ôm vào trong ngực, đem cái cằm đặt trên đỉnh đầu của cô, hồi tưởng lại, trong thời kỳ tận thế, sau khi cô biết Lâu Linh chết, cô đã khóc rất nhiều, nhẹ nói: "bất kể là Lâu Điện hay là Lâu Linh, bọn họ đều không thích hợp với em, chỉ có anh là người thích hợp với em nhất, chúng ta nhất định sẽ ở cùng với nhau."