Chương 2:
Editor : Bạch Lộc Thời + Phương Huyền
Người đàn ông nắm tay cô cúi đầu nhìn, không có phản ứng gì.
Chỗ anh đứng ngược sáng, Lâm Bảo Bảo nhìn không rõ thần sắc của anh, nhưng lại cảm thấy ánh mắt bây giờ của hắn mười phần kinh khủng, khiến lòng không hiểu sao khẩn trương.
Cô há miệng trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
Bởi vì... tất cả đều không bằng sự xuất hiện đột ngột của anh làm cô kinh ngạc.
Các nữ sinh ở xung quanh ban đầu còn có chút tò mò người kia là ai, vì sao lại nắm tay Lâm Bảo Bảo, mà khi thấy rõ bộ dáng của người đàn ông kia đều sững sờ. Bởi vì... người đàn ông đột nhiên xuất hiện này đẹp trai vô cùng, dưới ánh mặt trời, tay áo sơ mi trắng vén lên đến khuỷu tay, quần tây trang màu đen, nổi bật lên chân dài, khiến cho tất cả mọi người ảo giác có một loại hương vị đặc biệt khó tả, phảng phất như là một người không cùng một thế giới với bọn họ.
Chỉ là không biết tại sao không hiểu có chút không dám mở miệng, bởi vì trên thân người đàn ông đang nắm tay Lâm Bảo Bảo này có một loại khí thế kinh người khó tả.
Một loại cảm giác không phải cùng giống loài của mình, là một cảm giác không lương thiện.
"Nhị Bảo, cậu quen hắn à?" Lâu Linh phá vỡ trầm mặc.
Lâm Bảo Bảo cuối cùng lấy lại tinh thần, nhàn nhạt ừ một tiếng, muốn rút tay về lại phát hiện đối phương nắm thật chặt không có cách nào rút lại, không khỏi có chút tức giận, lạnh lùng nói: "Đàm Đại Thiếu gia, có chuyện gì thì nói, đừng có lôi lôi kéo kéo như vậy."
Cô tự nhận chẳng quen hắn quen đến mức độ này.
Tầm mắt của đối phương ở trên mặt cô biểu lộ sự băn khoăn, dùng một loại ánh mắt cô nhìn không hiểu nhìn mình -- rất kinh khủng.
Lâm Bảo Bảo không khỏi nghĩ, mình đây không phải đã đắc tội hắn chứ?
Nửa ngày, anh mới mở miệng nói: "Em... Đi theo anh."
Thanh âm của anh khàn khàn nhưng bên trong lại thêm mấy phần cứng nhắc, hoàn toàn không có thái độ kiêu căng ngạo mạn khinh thường như trong trí nhớ của cô, nghe vậy trong lòng Lâm Bảo Bảo nhảy một cái, trực giác là người này có vấn đề.
Lâm Bảo Bảo đương nhiên không muốn đi cùng anh, không giải thích tự dưng xuất hiện, không giải thích tự dưng lại nắm tay cô, hành vi này quái dị người có đầu óc cũng sẽ không đi cùng hắn có được chứ?
" Tôi không muốn..."
Lời còn chưa nói hết, đối phương dựa vào động tác đang nắm tay cô kéo cô đi.
Lâm Bảo Bảo suýt chút nữa bị cái tên gia hoả cố tình gây sự này làm tức chết, nhưng sức của anh lớn đến kinh người cô căn bản là không có cách tránh, nhìn Lâu Linh phía sau đuổi theo, bộ dáng lo lắng, vội nói: "Linh Linh, mình có chút chuyện, các cậu đi trước nhé, một lát mình đi tìm các cậu."
Một đám người trơ mắt nhìn người đàn ông kia đem Lâm Bảo Bảo lôi ra cửa trường học, nhét vào một chiếc xe màu đen nhìn ra được giá cả không hề rẻ, nhanh chóng rời đi, không khỏi hai mặt nhìn nhau sau đó nhìn về phía Lâu Linh.
Lâu Linh nghĩ nghĩ, nói: "Nhị Bảo gọi hắn là Đàm đại thiếu gia, mình nhớ Nhị Bảo đã từng nói, Đàm gia có quen biết với cậu ấy."
Một đám nữ sinh sau khi nghe xong cuối cùng không còn lo lắng nhưng mà lại không nhịn được tò mò nổi lên.
Lâm Bảo Bảo ngồi ở trong xe, nhìn kiến trúc ngoài cửa sổ xe lao ngược đường với tốc độ rất nhanh, nhịn không được liếc về phía người đàn ông ngồi bên cạnh.
Gọi là người đàn ông cũng không có sai, tuy thực ra anh còn nhỏ hơn một tuổi so với cô, nhưng có ít người trời sinh đã có vẻ thành thục, hai người đứng chung một chỗ không ai nghi ngờ tuổi của anh, anh phảng phất như là một người đàn ông thành thục có thể một mình đảm đương một phía, mà không phải là nam sinh ba năm trước lúc xuất ngoại còn muốn gây sự ầm ĩ với cô.
Nhìn anh bây giờ phi thường khủng bố.
Trên gương mặt anh tuấn khiến rất nhiều cô gái điên cuồng không lộ vẻ gì, môi mỏng mím chặt, gân xanh trên trán hơi nhảy, lúc này đang nửa khép mắt tựa ở sau ghế, cả người tràn ngập một loại khí thế khủng bố.
Áo sơ mi trắng trên người của anh áo sơ mi trắng, nút thắt ở cổ áo không chặt, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện, quần Tây ngược lại vẫn hoàn chỉnh, chỉ là Đàm Đại thiếu gia luôn luôn chú ý vẻ bề ngoài, ở phương diện chỉnh trang bề ngoài đã đạt đến một loại cản giới, anh sẽ không cho phép mình ở trước mặt người ngoài lộ ra bề ngoài không được chỉn chu.
Lâm Bảo Bảo âm thầm nhíu lông mày, không biết vì sao anh đột nhiên xuất hiện ở trong trường học của cô, lại còn đột nhiên đem cô kéo lên xe.
Theo như cô biết, vị thiếu gia này là vị ưu tú nhất ở Đàm gia, ba năm trước đây sau khi xuất ngoại vẫn luôn ở nước ngoài, học chương trình học tinh anh của Đàm gia quanh năm suốt tháng chả thấy về nước được một lần.
Nếu như không phải anh đột nhiên xuất hiện, Lâm Bảo Bảo cũng không biết anh vậy mà đã về nước.
Đương nhiên, những thứ này cùng cô chả có quan hệ gì.
Suy nghĩ rồi Lâm Bảo Bảo thu ánh mắt lại, trên gương mặt em bé bình tĩnh, lạnh nhạt tự nhiên, phảng phất như không để Đàm Đại thiếu gia đang ngồi cùng xe để vào mắt.
Ngược lại đối phương cũng không đem cô để vào mắt.
Xe một đường chạy rất nhanh liền lái vào một tiểu khu cao cấp.
Lúc xe dừng lại, phía trước truyền đến âm thanh của tài xế: "Đàm thiếu, đến rồi."
Lúc Lâm Bảo Bảo còn đang kỳ quái đây là nơi nào liền bị Đàm Mặc kéo tay ra khỏi xe.
Lực của anh mạnh vô cùng, lấy một động tác không cho phép nghi ngờ đem cô kéo xuống xe, Lâm Bảo Bảo bị anh kéo đến lảo đảo, hoài nghi vị đại thiếu gia xưa nay cao ngạo này bây giờ có bệnh, tức giận nói: "Anh muốn dẫn tôi đi đâu? Buông tay, anh làm đau tôi..."
Đàm Mặc quay đầu nhìn cô, Lâm Bảo Bảo nhìn không hiểu ánh mắt của anh bây giờ, sau đó anh tiếp tục bất vi sở động mà kéo cô đi về phía trước, tiến vào một tòa nhà cao tầng, quẹt thẻ lôi cô vào thang máy.
Thời gian dần qua khiến Lâm Bảo Bảo có chút khẩn trương.
Mặc dù cô cảm thấy với tính cách của Đàm Đại Thiếu gia sẽ khinh thường làm ra chuyện gì đối với cô, chỉ cần hai người cùng một chỗ chỉ có lạnh lùng và tranh cãi, nhưng đó là trước đây, hôm nay Đàm Đại Thiếu gia quá kỳ lạ, khiến cho lòng cô có chút bất an, hận không thể nhanh chóng cách xa hắn.
Đinh một tiếng, thang máy dừng lại.
Đàm Mặc đem cô kéo ra ngoài, tầng này chỉ có một nhà duy nhất, Đàm Mặc một lần nữa quẹt thẻ mở cửa, đem cô kéo vào.
Cửa sau lưng đóng lại, Lâm Bảo Bảo chống ở trên tủ giày, phòng bị nhìn anh hỏi: "Đàm Mặc, đến cùng anh muốn làm cái gì?"
Đàm Mặc không trả lời, chỉ là nhìn cô, dùng loại ánh mắt khiến cô hãi hùng khiếp vía.
Thấy anh không nói lời nào, Lâm Bảo Bảo không thể làm gì khác hơn là nói: "nếu như anh không có việc gì, tôi đi đây."
Anh vẫn như cũ không nói lời nào.
Thấy thế, Lâm Bảo Bảo thử thăm dò đi ra cửa, nhưng mà tay còn chưa có sờ đến tay cầm cánh cửa, liền bị một khí lực lớn lôi trở lại, thẳng cho đến đến khi bị người đẩy ngồi lên ghế sa lon ở phòng khách.
Đàm Mặc ngồi ở đối diện cô.
Lâm Bảo Bảo đối diện ánh mắt của hắn, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng xác định vị Đàm Đại Thiếu gia này bị bệnh rồi.
Chẳng lẽ ba năm hắn xuất ngoại, thực ra không phải là đi học giáo dục tinh anh cái gì, mà là xuất ngoại để chữa bệnh? Đã có bệnh, Đàm thúc sao lại thả hắn như vậy ? Ông nội Đàm gia như thế nào lại không coi chừng hắn?
Lâm Bảo Bảo bình thường gan rất lớn, chỉ là bây giờ đối diện với Đàm Đại thiếu gia đang phát bệnh lại có chút sợ.
Trong lúc nhất thời toàn bộ trong phòng yên lặng, yên lặng đến cả âm thanh hô hấp cũng không thể nghe thấy.
Thẳng đến lúc âm thanh ùng ục vang lên, cặp mắt đen của Đàm Mặc rơi xuống trên bụng của cô, Lâm Bảo Bảo sắc mặt có chút lúng túng, thẹn quá thành giận nói: "Nhìn gì? Đói bụng không được à? sáng nay tôi có một tiết còn chưa có ăn cơm trưa đâu..."
Vốn là cùng bạn đi tới tiệm thịt nướng nổi tiếng nào biết được lại bị cái tên phát bệnh đưa đến đây, bị hắn dùng ánh mắt không rõ nhìn chằm chằm, Lâm Bảo Bảo trong lòng tức giận.
Nếu không phải là nể bệnh tình của hắn bây giờ, cô nhất định cầm ba lô đập tới.
Cuối cùng, Đàm Mặc mở miệng nói: "em muốn ăn cái gì?"
Thanh âm của hắn khàn khàn nhưng lại lạnh lẽo cứng rắn, phảng phất như đã rất lâu không nói chuyện, nghe vâyh Lâm Bảo Bảo nhíu mày. Trước kia Đàm Đại Thiểu gia là một người ý tứ, cái gì cũng đều xem trọng, xem xét chính là một cái bị giáo dưỡng phải cực tốt hào môn tinh anh quý công tử, là tâm huyết Đàm gia dốc hết sức bồi dưỡng, so với cha dượng mẹ kế của cô hoàn toàn không giống nhau
Khi đó cô cũng không thích đi tới Đàm gia, kiên trì giữ khoảng cách với người Đàm gia, tất cả đều bình an vô sự.
"Tùy, tôi bây giờ đói bụng ăn cái gì cũng được." Lâm Bảo Bảo ôm bụng nói.
Đàm Mặc liếc cô một cái, tiếp đó đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Lâm Bảo Bảo nháy mắt, ý thức được hắn muốn làm gì, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Đàm đại thiếu gia mười ngón không dính nước không phải là muốn đích thân làm đồ ăn cho cô chứ? Giờ khắc này, Lâm Bảo Bảo cuối cùng xác định Đàm Đại thiếu gia quả thật bị bệnh rồi.
Nàng len lén tới gần phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy anh đang mở tủ lạnh, mở tủ lạnh xong lại đi lấy ra một cái nồi mới.....
Lâm Bảo Bảo nín hơi nhẹ nhàng từng bước rời khỏi phòng bếp, ánh mắt nhìn đến cửa lớn mang theo túi đeo lưng của nàng, lặng lẽ ra cửa muốn nhân cơ hội rời đi.
"Lâm Nhị Bảo!"
Trong phòng bếp vang lên âm thanh cảnh cáo của Đàm Mặc, động tác Lâm Bảo Bảo ngừng một lát, tức giận nói: "ai là Lâm Nhị Bảo? Không cho phép gọi tôi như vậy!" Nàng tức giận quay trở lại ngồi ở trên ghế sa lon.
Người trong phòng bếp không nói chuyện, chỉ có âm thanh nước chảy.