Ngoại truyện 1: Pocky day
"Pocky...Pocky...uhmm..."
Cậu sinh viên năm nhất khoa Kinh tế trường đại học T giật mình khi món đồ ăn vặt cậu cần, đã đi tới tiệm thứ 3 vẫn không thể tìm mua được.
Lý do không phải cậu đặc biệt thích loại đồ ăn này mà bởi một đàn chị trong CLB nấu ăn nhắn cậu mua về dùng trang trí cho món tráng miệng theo yêu cầu của khách, chỉ không ngờ món đồ ăn vặt phổ biến như vậy lại bán hết. Cậu nhóc đi một vòng cửa hàng tiện lợi, nhặt hai hộp bánh vòng, một hộp vị ngô, một hộp vị tự nhiên mang tới quần thu ngân.
Không sao, loại bánh này tự cậu có thể làm được.
Hôm nay, Parm không có tiết học buổi chiều. Cậu nhóc tới CLB nấu ăn, bóc hai hộp bánh mua được, mở tủ bếp của đội tìm thêm nguyên liệu. Parm chọn hai loại chocolate sữa và đắng rồi bẻ vụn rồi chưng chảy. Cậu nếm qua rồi thêm một ít chocolate đắng, quấy đều cho vừa miệng rồi nhanh chóng bắc bếp, giữ cho hỗn hợp chocolate chảy được mịn và không bị quá lửa. Bước tiếp theo cậu chỉ việc lấy bánh vòng, nhúng phần đầu vào hỗn hợp trên rồi chờ cho chúng khô lại.
Mặc dù không giỏi làm đồ tráng miệng kiểu Tây với nguyên liệu là bánh mì và chocolate nhưng mỗi lần thử làm một món mới Parm đều không ngừng thử thách bản thân. Pocky cậu làm ra ngoài hai màu đen trắng, còn có những màu sắc thú vị khác.
"Uh hứ, mùi hấp dẫn đấy".
Một đàn chị trong CLB đẩy cửa bước vào, theo sau là mấy người bạn, vừa đúng thời điểm pocky đạt tới độ khô hoàn hảo.
"Gì đây? Em nhắn line nói không mua được pocky ở cửa tiệm, vậy đây là gì? Pocky trang trí đó hả, dễ thương!!!" đàn chị nhanh tay nhặt những cây Pocky nhiều màu sắc mà đàn em vừa làm lên ngắm nghía.
"À, em mua bánh mì que rồi tự nhúng chocolate, cũng vui ạ"
"Giỏi nha, kiểu này thì chúng ta kịp làm bánh tráng miệng kem lạnh theo đơn đặt hàng rồi. Haizz, chỉ một yêu cầu đó thôi chiều nay cũng đủ căng thẳng rồi. Cám ơn nhiều nhé, Parm"
Cậu nhóc chỉ lắc đầu mỉm cười đaps lại rồi mặc tạp dề, chuẩn bị làm ra một ly kem lạnh xinh xắn. Đầu tiên dưới đáy ly, Parm dùng một lớp bỏng ngô, phủ bên trên là lớp kem tươi. Tiếp đó là chocolate béo ngậy và trên cùng là bọt cà phê bông mịn. Bước cuối cùng chỉ việc trang trí thêm một chút hoa quả tươi cắt lát và pocky mà cậu tự làm.
Có lẽ cậu nên thêm món này vào thực đơn đồ tráng miệng Thái luôn. Cậu nhóc xuất thân từ một gia đình kinh doanh hàng ăn Thái lan nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu với một loạt món ăn nảy ra trong đầu. Mãi mê suy tư cậu không để ý, thoáng cái đã gần 6 giờ tối. Pocky vẫn còn thừa lại nhiều nên đàn chị trong nhóm muốn các thành viên chia nhau mang về. Parm không lấy nhiều, cậu chọn một ít pocky chocolate đen và trắng rồi vội về nhà trước.
Trời đã chuyển tối vì thời tiết đang trở lạnh, trên con đường lấp lánh ánh đèn của trường đại học, Parm tung tăng với gói Pocky trong tay như chỉ huy dàn nhạc, miệng lẩm nhẩm một giai điệu dịu dàng.
[Ting]
Vừa đặt chân tới bãi đậu xe, tiếng báo tin nhắn Line vang lên giữa không gian tĩnh lặng, Parm lấy điện thoại, nhấc mắt đọc dòng tin nhắn.
[Dean: Hôm nay thứ mấy? ]
Parm nhíu mày. Không biết Dean đang hỏi nghiêm túc hỏi cậu hay đang chọc cậu vì cậu nhắn cho ảnh sticker "chào thứ hai".
[P@rm: thứ 6 ạ]
Không nghĩ xa xôi, Parm trả lời lập tức. Cậu đi lại bãi đậu xe, trong miệng ngậm một que pocky, tay thò vào túi quần tìm chìa khoá.
[Dean: Thế là ngày mấy?.]
Parm nhai thanh pocky ròn rụm, cảm thấy không tự tin khi trả lời câu hỏi của Dean. Hình như mỗi ngày qua, Dean luôn có cách trêu cậu càng nhiều.
[P@rm: 11/11 ạ.]
A, ngày thật đẹp!
Parm gật gù, nhấn nút mở khoá tự động rồi mở cửa sau cất đồ lên xe ô tô.
[Rầm]
"Rồi, có biết ngày 11/11 là ngày gì không?"
Cánh cửa bị một ai đó sập lại, Parm giật mình bởi mùi hương quen thuộc và một giọng nói trầm khàn thì thào bên vành tai như trấn an nỗi sợ hãi vừa rồi của cậu.
Parm từ từ quay đầu lại, nhìn gương mặt của kẻ chọc ghẹo không biết theo chân mình từ khi nào
Phi Dean...
Parm muốn mở miệng gọi nhưng thanh pocky còn đang cắn trong miệng, hơn nữa Dean còn chống hai tay ép cậu dựa lưng vào cửa xe.
"Thật nguy hiểm, anh gọi mà Parm không nghe thấy, còn mải mê hát suốt dọc đường, nên anh phải đi theo tới tận đây."
Người bị trách mắng lúc này đã nóng lên, gò má chuyển hồng vì xấu hổ. Vậy có nghĩa là Dean đi theo cậu từ lúc cậu...hát và cũng thấy được mọi điều cậu làm.
"Để trả lời cho câu hỏi của anh, hôm nay là ngày Pocky, em có biết không?"
Cậu nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, cậu chưa từng được biết điều này. Dean tặc lưỡi, khoé môi cong lên.
"Hôm nay là ngày cặp tình nhân ăn chung một que pocky...."
"Hảaaaaaa???" Từ khi sinh ra tới giờ Parm chưa hề nghe điều này trước đây.
"...mà là ăn từ miệng người này qua người khác..." đôi mắt đẹp đẽ của người này lim dim, không quên làm đối phương ngỡ ngàng.
Parm rũ mi, bắt đầu cảm giác kỳ quái, hai tay ôm chặt mấy cuốn sách.
"Parm..."
Dean tiếp tục thì thầm bên vành tai cậu, đôi môi nóng hừng hực lướt qua gò má như chơi đùa, khiến cậu nhóc đờ ra như khúc gỗ.
"...em có muốn cùng anh?"
Dean vừa hỏi vừa chuyển tầm mắt xuống thanh pocky đang được ngậm trong miệng Parm, giờ chỉ còn lại một nửa.
Parm do dự một chút, nếu nghĩ giống như việc đút cho Dean ăn, cậu cũng thấy không vấn đề gì, nhưng thanh pocky đã ăn dở chỉ còn lại một phần.
Đôi mắt sáng lấp lánh như sao nhìn sâu vào đôi mắt người đối diện rồi...gật đầu.
Parm tiến sát gần hơn tới khuôn mặt của Dean, định đút cho người yêu cắn lấy đầu kia của thanh pocky, nhưng sự thật không chỉ đơn giản giống như cậu nghĩ
Dean cúi đầu, ngậm thanh pocky ăn dở nhưng không hề rút ra. Mặt đối mặt, ánh mắt chạm nhau, gần đến nỗi tim của Parm đập như gõ trống, cảm giác nóng rần lan ra khắp mặt.
[rắc]
Thanh pocky càng ngắn lại, Parm càng run rẩy ác liệt, hai tay cậu ôm chặt mấy cuốn sách trong lòng.
[rắc]
Lại gần thêm chút nữa, gần đến độ cảm nhận được hơi thở nóng hổi của đối phương.
[rắc]
Cuối cùng một cảm giác ướt át chạm lên bờ môi cậu nhóc.
"..."
[rắc]
[cạch]
"Ahh.....uhmmm"
Dean nhanh tay mở cửa xe, đẩy thân hình nhỏ bé ngồi vào bên trong đồng thời nhấn môi mình xuống.
Đầu lưỡi ấm nóng, ướt át tìm vào khoang miệng đối phương, cảm nhận vị chocolate ngọt ngào còn vương trong đó.
Mấy cuốn sách rơi lung tung dưới sàn, đôi tay Parm bận rộn ôm lấy cánh tay vững chãi của người yêu. Cậu hé miệng đáp trả nụ hôn nồng nhiệt, phản xạ theo bản năng vuốt ve cơ thể đối phương.
...vị ngọt của chocolate khiến họ chuếnh choáng.
Parm rời đôi môi của Dean hít một ngụm khí, còn anh liên tục cắn mút bờ môi cậu cho tới khi chúng đỏ ửng, lúc lâu sau dịu dàng xoa gò má đối phương kêu gọi chút ý thức trở về. Quá rõ ràng, người đàn ông trẻ vừa lợi dụng người này, còn cậu nhóc, lại mảy may chẳng hề hay biết.
Cậu nhóc mím môi, cảm thấy kích động vì trái tim vẫn còn đập liên hồi. Anh chở cậu tới bãi đậu xe khoa Quản trị rồi xoa đầu rời đi, tự họ lái xe về nhà mỗi người.
Ngày Pocky sao??? Parm giật mình suy tư.
Khi về tới khu căn hộ, cậu quăng túi đồ sang một bên, lấy điện thoại gọi cho người bạn thân nhất
"Manow, mình có chuyện muốn hỏi? Cậu có biết gì về ngày Pocky không?"
["tất nhiên mình biết, hôm nay phải không"] câu trả lời kèm theo giọng cười vui vẻ từ đầu dây bên kia.
"Vậy...cậu có biết...về..." Parm hít một hơi thật sâu, dằn sự xấu hổ, ngượng ngùng đang muốn nuốt sống cậu "...nụ hôn pocky".
["ồ, một trò chơi phải không. Người Nhật họ nghĩ ra trò này. Hai người cùng ngậm hai đầu thanh pocky, ai cắn gãy trước là thua cuộc. Nếu hai người đều kiên định cắn đến cuối thì sẽ hôn đó. Ai giữ được phần pocky ngắn nhất là thắng đó."] Manow vừa giải thích vừa khucs khích cười ["Sao cậu lại hỏi chuyện này la?"]
Người nghe mặt mũi đỏ bừng, không dám hé môi. Nghĩ lại thì khi này, phần pocky còn thừa lại trong miệng của cậu cũng đã bị P'Dean chôm mất sạch...hơn nữa còn bằng...lưỡi.
"Umh...không có gì. Mình nghe mấy tiền bối nói chuyện thôi. Cám ơn cậu, Manow!"
Hai người bạn luyên thuyên với nhau thêm chút nữa rồi cup máy.
...
...
Phi Dean!!!! Anh gạt em!!!!!!
----------------
"Awww, anh đang ăn gì vậy phi?"
Del nhìn người anh cả đang ngồi trước sô pha xem tivi, trên đùi đặt một hộp đồ ăn vặt khá phổ biến màu đo đỏ, miệng liên tục nhai mấy thanh nhỏ nhỏ phủ chocolate giòn rụm.
Anh chẳng trả lời đứa em gái nhỏ, thay vào đó khoé môi không tự chủ cong lên không ngừng khiến cô nhóc nhíu mày nghi hoặc.
Người đàn ông mới chọc nghẹo người yêu cách đây ít phút, nhón tay lấy một thanh pocky khác bỏ vào miệng lầm nhẩm
"Ngày pocky hạnh phúc!!!"
Ngoại truyện 2: Chúc mừng năm mới [Happy New Year 2020]
[Bùm...bùm...bùm]
CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!!
Âm thanh của tiếng pháo giao thừa xuất hiện cùng với những chùm tia sáng rực rỡ vẽ lên trên bầu trời lấp lánh.
Thân thể nhỏ bé của một ai đó đang được một bờ vai vững chãi ôm vào, có khẽ giật mình một chút trước âm thanh của tiếng pháo nhưng ngay lập tức sự căng thẳng liền bị lãng quên bởi đôi môi được phủ lên bởi một đôi môi khác
"Uhm..."
Nụ hôn ngọt ngào và say mê quá đỗi, khiến cho người vừa suýt chút nữa bị dọa kia không còn đầu óc để tâm vào những điều khác nữa.
"Phi Dean...môi em...đau rồi"
Parm khẽ đẩy cằm của đối phương ra, cậu nhóc vừa bị đánh cắp nụ hôn đầu tiên của năm mới, đôi môi bị ngấu nghiến tới nỗi còn sưng đỏ lên.
"Uhm, ổn rồi na" Dean gõ đầu ngón tay lên môi người yêu.
Chùm ánh sáng có ít đi nhưng vẫn còn chút âm thanh lạch tạch lưu lại.
"uhm" Parm lắc đầu, rúc vào lồng ngực anh "em không sợ nữa, chỉ giật mình chút thôi".
Dean nhẹ nhàng hôn lên môi Parm thêm lần nữa rồi xoay cậu nhóc nằm quay lưng trong lòng mình. Bọn họ nằm bên nhau, lười biếng ngắm những chùm pháo hoa rực rỡ bên ngoài cửa sổ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Parm, cậu có thể bình yên ngắm chúng một cách trọn vẹn.
"Cám ơn vì đã ở bên em, P'Dean"
Dean mỉm cười dịu dàng, mạnh mẽ siết vòng tay nơi lồng ngực cậu thì thầm
"Vậy năm nào cũng cùng nhau ngắm pháo hoa nhé!"
Parm ôm người yêu vào lòng, gật đầu
"uh, đón giao thừa cùng nhau...mãi mãi!"
Ngoại truyện 3: Lần đầu gặp gỡ
Câu truyện đăng trên TK facebook của tác giả
-Feb 8, 2019-
Trên hàng ghế chờ tại một bệnh viện tư nhân, người đàn ông trẻ đang ngồi thấp thỏm, nóng lòng đón đợi điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình, bất chấp cả tiếng mưa đang phủ kín không gian. Đôi chân dài của anh không ngừng run rẩy, bàn chân vô thức táp táp thành tiếng trên sàn nhà. Gương mặt dễ mến của người này giờ đây cơ hồ ngập tràn sự lo âu, căng thẳng, hai bàn tay túm chặt lấy đầu gối.
[Thở hắt]
Vợ của anh đã được đưa vào Phòng Hộ Sinh cách đây nửa tiếng đồng hồ, sau khi trải qua cả một ngày dài trong cơn đau của quá trình trở dạ. Người đàn ông trẻ xoa khuôn mặt đã lấm tấm mồ hôi, miệng lẩm nhẩm cầu nguyện cho những người anh yêu thương được bình an vô sự.
"Trời đang mưa kìa!"
Tiếng trò chuyện to nhỏ của mấy cô y tá khiến sự căng thẳng của người đàn ông này giãn ra đôi chút.
Trời mưa sao?
Từ lúc bắt đầu trở dạ cho tới khi vợ anh được đẩy vào Phòng Hộ Sinh, cơn mưa lớn đã trút xuống thật không mấy dễ chịu. Anh nở một nụ cười nhàn nhạt, vậy là đứa con đầu lòng của mình được sinh ra trong một ngày mưa.
Oe....Oe...Oe...
Nghe tiếng khóc đầu đời của đứa trẻ vang lên, hồn vía của người làm cha như bị thổi bay đi đâu mất, tinh thần choáng váng, hai tay run rẩy. Khi chiếc xe nôi được y tá đẩy ra khỏi phòng hộ sinh, anh nhìn đứa trẻ đang cất tiếng khóc oe oe nằm trong đó
"Anh Karn Triwwinit ạ!"
"Vâng có tôi."
"Chúc mừng anh, một cậu nhóc nha. Hoàn toàn khỏe mạnh, cân nặng 3 kg."
Y tá đẩy xe nôi lại gần để người cha có thể nhìn con mình một cách rõ ràng hơn.
Đứa con bé bỏng của anh, nhỏ xíu, đỏ hỏn, mũm mĩm đang o oe... đáng yêu quá đỗi.
"Uhm, tôi...có thể sờ không?"
Ngay cả việc chạm vào con sợ như cũng trở thành thử thách. Cô y tá ưu ái mỉm cười, trước tiên hướng dẫn anh tiệt trùng bàn tay bằng cồn y tế.
Mềm mại
Đó là cảm giác đầu tiên khi chạm vào con, thằng bé mịn màng như tơ lụa.
"Ba cậu bé, tên con là gì nào?"
Người lần đầu trong vai trò làm cha mỉm cười hạnh phúc, dịu dàng chạm chiếc cằm nhỏ xinh của cậu con trai
"Nong Pham ạ. Ph trong từ SAMPHEA, A trong từ SRA, M trong từ MA. PHAM!"
Cái tên này...ba đã chờ đợi gần 10 năm để được đặt nó cho con.
"PHAM TRINIWIT".
-----------------
"Ba không muốn vào thăm sao?"
Người đàn ông ở cái tuổi ngũ tuần nhưng nhìn thoáng qua cơ thể còn rất gọn gàng, gương mặt và ánh mắt toát lên thần thái của sự thành đạt. Ông đứng trước một phòng kính rộng, phía bên trong là một hàng những chiếc nôi, đặt những em bé sơ sinh vừa mới chào đời. Ngay trước mắt ông là một cậu bé đôi má phúng phính, toàn thân quấn tã, đôi mắt đang nhắm lại. Chiếc nôi cậu bé đang nằm, tên người cha được viết lên trên
Cha Karn Triwwinit-Con trai Pham Triwwinit
Người đàn ông tự cười mình thầm nhủ
"Ngay cả đến họ ta, nó còn không muốn nhận."
"Ba..."
"Karn có lẽ không muốn thấy ta đâu." Người đàn ông vừa lên chức ông nội liếc nhìn đứa cháu trai rồi nói "Chuyển tiền làm quà cho Pham, nói với nó là do con gửi."
Krit im lặng trước câu nói của ba, đó là sự thật khó lòng phủ nhận. Chỉ cần em trai anh biết nguồn tiền đó từ cha mình thì nó sẽ nhất quyết không đụng, dù chỉ một bạt. Nhìn ba anh quay lưng về phía đứa cháu nhỏ, chuẩn bị rời đi, Krit cũng chẳng có cách nào để giữ ông lại lâu thêm một chút.
"Cái tên Pham, Anh tụi con là người đặt nó."
Thân hình cao lớn sừng sững cố gồng mình để không ngã khụy.
"Con và Anh trong một lần giỡn chơi, Anh nói với Karn, nếu nó có con trai thì đặt tên nó là Pham."
"..." Người nghe vẫn không quay đầu lại, chỉ thấy âm thanh nghẹn ngào từ cuống họng dâng lên.
"Pham ...có nghĩa là sức mạnh để vượt qua tất cả."
Bờ vai của ông bắt đầu run rẩy. Không ai nói thêm một lời nào nữa, ít phút sau mới có thể rời đi.
Một cuộc đời đã qua đi, một cuộc đời mới lại bắt đầu...
--------------
Oe....Oe...Oe...
Tiếng khóc của đứa trẻ tròn ba tháng tuổi, gương mặt phập phồng lúc đen lúc đỏ.
Karn cùng vợ mang con tới Phòng tiêm chủng định kỳ vào một ngày mưa to kèm theo sấm chớp. Trong vòng tay của người ba đang không ngừng dỗ dành, cậu bé Pham vẫn khóc ngằn ngặt vô cùng thảm thiết
"Ngoan ngoan, ba đây, ba đây!!! Sh ...Sh....đừng khóc!"
Trước cửa phòng chích ngừa, người cha vẫn luôn tay bế nựng cậu bé, cho tới khi cậu khóc đến khàn cả tiếng, mẹ cậu đứng kế bên nghẹn ngào.
"Có vẻ thằng bé sợ tiếng sấm."
"Phải rồi! Trời đang mưa". Cô lắc đầu
Không muốn ti sữa, không muốn bất cứ điều gì, chỉ cần ôm thằng bé vào lòng, đung đưa thương yêu dỗ dành nó.
"Con sợ gì hả con yêu?" Karn thì thào với đứa con nhỏ "Ba đây rồi, đây rồi. Không cần phải sợ."
Đứa bé vẫn còn nức nở, nhưng trong đôi mắt nước mắt vòng quanh, nó nhìn cha ánh lên niềm hạnh phúc.
"Con ngoan của ba, đứa bé ngoan, không cần phải sợ." Karn dịu dàng thơm lên bàn tay nhỏ.
"Tới lượt Pham Triwinit ạ"
Tiếng gọi của y tá vang lên từ phòng tiêm chủng cùng lúc với gò má hồng hào của cậu nhóc khẽ nhếch lên và cái miệng nhoẻn cười.
"Ohhh, vui rồi kìa!" Ba mẹ cậu bật cười trước sự thay đổi tâm trạng nhanh đến khó tin của trẻ con rồi vui vẻ bế cậu bé vào phòng.
Trước của phòng tiêm Vacxin khá đông người, bao gồm cả những người xếp hàng chờ tới lượt gọi tiêm và cả những người tới thăm nom người bệnh.
"Con đứng đó làm gì vậy?"
Người phụ nữ lớn tuổi cất tiếng gọi đứa bé trai 2 tuổi, là cháu ngoại của mình đi theo phía sau. Dù mới chập chững biết đi, đứa bé đã không chịu ngồi xe đẩy mà luôn tìm cách tự mình cất bước.
"Con muốn tìm gì vậy?"
"Hông ạ.." đứa nhỏ quay đầu
"Ngoan, lại đây Ngoại dắt đi thăm em con nha. Nhanh nào!" Bà đi tới nắm lấy tay đứa nhỏ.
Hôm nay là ngày con gái bà sinh em bé, vì thế hai bà cháu dẫn nhau tới đây thăm.
Cậu bé lắc đầu nhưng vẫn đồng ý để bà dắt tay đưa đi, đôi mắt màu ghi xanh lướt qua cánh cửa phòng chích ngừa vừa mới khép, như thể muốn tìm kiếm ai đó phía bên trong.
"Dean ngoan! Đi thôi nào!"
Nghe tiếng gọi, cậu bé dừng lại ngước mắt nhìn lên, rồi đôi chân nhỏ vội vàng lũn cũn bước theo. Một thứ cảm giác lạ lùng trong lồng ngực từ từ biến mất...
Còn lại một sợi chỉ đỏ mong manh kết nối giữa hai người họ, kiên nhẫn chờ đợi cho tới một ngày...
ngày họ gặp lại nhau lần nữa!
Ngoại truyện 4: Phía bên kia bầu trời (Beyond the Sky)
Nếu ai xem phim rồi cũng biết, trong Ep.3 của UWMA the series có xuất hiện một nhân vật là bạn của Intouch do Perth thủ vai. Mẩu truyện dưới đây về nhân vật này và góc nhìn của người thứ ba về tình yêu của hai người họ.
************************************************
"Đi đâu đó In?"
Sự xuất hiện của một cậu sinh viên đúng chất dân miền Nam với nước da ngăm đen, đầu cuốn một miếng băng vải để ngăn không cho mồ hôi chảy vào mắt. Cậu nhò đầu ra từ một đống gỗ lớn, một tay còn cầm nguyên chiếc rìu, tay còn lại lau đi mồ hôi trên mặt, cất tiếng hỏi người bạn cùng lớp khi thấy cậu ấy định rời đi.
"Mình đau đầu, chắc dính cảm rồi. Mình đi xin phép nghỉ 30 phút."
Intouch trả lời trong lúc một người bạn nữa của cậu đang mở nắp chai nước và bỏ vào đó mấy viên tăng lực, bọn họ đang gấp rút hoàn thành công việc ngoại khóa của trường đại học cho kịp thời gian.
"Ờ, cứ đi đi, nhìn tình trạng cậu như sắp chết vậy. Sao không xin về nhà luôn, hả?"
Cậu bạn với nước da ngăm đen kéo băng vải ra khỏi trán rồi lau khắp mặt mũi đầy mồ hôi, nheo mắt nhìn bạn đầy lo lắng.
"Ảnh nói là cậu về được rồi. Nhớ uống thuốc."
Cậu ném cho Intouch một túi thuốc màu trăng trắng rồi bắt đầu quay trở lại công việc còn đang dở.
Intouch gật đầu, nhét túi thuốc vào ba lô, đi tới nhặt theo một chai nước rồi tiến về phía tòa nhà văn phòng khoa yên tĩnh.
Intouch là một người dễ mến và tốt bụng, đối với hầu hết mọi người, ai cậu ấy cũng có thể dễ dàng kết bạn. Sở dĩ nói như vậy được vì toàn bộ đám sinh viên năm nhất, không ai là không biết In. Có nhiều người, thậm chí cả nam và nữ còn tìm cách tiếp cận cậu ấy, nhưng trong hầu hết mọi trường hợp Intouch đều từ chối với lý do 'chưa muốn có người yêu'.
Cho tới một ngày cách đây vài tháng, cậu nhóc đó đột ngột hỏi
"Anh, tên anh là gì?"
Từ lúc đó "P'Korn" ngày ngày trở thành cái tên phát ra trong miệng cậu ấy từng giây từng phút. Là con trai của một ông chủ nợ nổi tiếng, một gia đình Xã hội đen mà bất cứ ai đều không muốn dính vào, một người có vẻ luôn sống với thế giới của riêng mình, bỗng nhiên trở thành mối quan tâm hàng đầu của Intouch. Bạn bè cậu ngỡ ngàng bởi cách cậu tiếp cận anh ta mỗi khi có cơ hội. Intouch tán tỉnh anh một cách công khai, cho dù họ có ngăn cản thế nào đi chăng nữa. Cậu có thể ngồi đợi P'Korn cả ngày, từ sáng tới tối, bất kể người ấy có tới hay không. Điều này khiến những người bạn của cậu thực sự lo lắng, rằng một ngày nào đó, bản thân cậu sẽ vướng vào những điều chẳng lành.
Họ đã tự nhủ với nhau, đấy là việc nhất thời, sẽ tới lúc cậu cụt hứng, nhưng kết quả cuối cùng, việc P'Korn đồng ý hẹn hò cùng cậu đã trở thành chủ đề bàn tán lan truyền khắp trường. Nhiều người chủ động tránh xa Intouch vì sợ dính dáng tới người yêu bên cạnh cậu, nhưng suy cho cùng, người bạn điên rồ ấy cũng chẳng hề bận tâm. Điều mà Intouch thực sự để ý tới, chỉ duy nhất có một mình P'Korn.
Và cũng chính vì Intouch chẳng quan tâm điều gì khác ngoài P'Korn nên cậu ấy không thể suy nghĩ đến trường hợp, rằng biết đâu P'Korn chỉ muốn chơi đùa với tình cảm của cậu ấy hay việc tình yêu mà Intouch dành cho người này chỉ là tình đơn phương mà thôi...
Là lý do gì thì nếu hắn ta dám làm tổn thương bạn mình, mình cũng sẽ cho hắn một trận dù có phải đi tù chăng nữa.
Cậu bạn trẻ đi bộ ra phía sau của tòa nhà Khoa, nơi có những chiếc bàn gỗ được đặt cho sinh viên nghỉ ngơi, thư giãn. Bóng cây đổ dài trên mặt đất, đủ râm mát để người phía dưới tàng cây có thể nằm, cậu trông thấy bạn mình đang ngái ngủ cách đó không xa.
Cậu có ổn không?
"I....N..."
Lời chưa kịp cất ra khỏi miệng đã trôi tuột lại vào cuống họng khi cậu nhìn thấy đôi chân dài đang rảo bước về phía Intouch.
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Intouch, được biết đến với danh nghĩa là con trai của một kẻ cho vay nặng lãi máu lạnh, đang xoa đầu cậu ấy. Đôi mắt lo lắng nhìn Intouch dịu dàng tới nỗi cậu phải dụi hai mắt mình nhìn lại để chắc chắn đó không phải là ảo giác.
P'Korn đỡ Intouch dậy, buộc cậu ấy uống thuốc. Intouch nở một nụ cười đáp lại, cố nói điều gì đó, trong khi người yêu của cậu giả làm bộ mặt nguy hiểm, rút chiếc khăn tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt Intouch với bộ dạng hết mực yêu chiều.
Hai người bọn cùng nhau mỉm cười, trao nhau ánh mắt chưa hề mất đi sự ấm áp, dịu dàng sẵn có.
P'Korn ghé sát trán mình vào trán Intouch để kiểm tra nhiệt độ, rồi nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi khiến gò má còn tái nhợt của cậu ấy nhếch cao, và điều quan trọng nhất là, hai bàn tay họ suốt từ bấy giờ vẫn nắm lấy nhau, thật chặt.
Đó là thứ tình yêu vô cùng thuần khiết
được truyền tải tới đối phương không cần thông qua bất cứ ngôn ngữ nào.
Là tình yêu mà hai người bọn họ thực sự dành cho nhau.
Người bạn da màu đứng từ xa quan sát, vặn nắp chai nước nhấp vài ngụm rồi nhoẻn miệng cười cùng với một cảm giác ấm áp căng tràn trong lồng ngực.
Không phải tình yêu đơn phương...người đàn ông đó, thực sự đã trao cho bạn cậu toàn bộ trái tim của mình rồi.
Cậu ngửa cổ nhìn lên bầu trời trong xanh, vươn cao hai cánh tay cười rạng rỡ, gửi lên đó một ước nguyện
"Cậu phải thật hạnh phúc na, Intouch!"
-----------------------------------------------------------
Gara Somkid lúc nào cũng nhộn nhịp vì rất đông khách hàng mang xe hơi tới bảo dưỡng định kỳ. Người đàn ông cao lớn với nước da ngăm đen đang đứng phía trước một chiếc xe ô tô kiểm tra tiếng nổ của động cơ như một thói quen thường lệ.
"Oh, chiếc VIOS trắng này sửa xong rồi hả?"
Ông nhặt quyển sổ lưu danh sách những chiếc xe cần sửa. Tiếng nổ của động cơ khiến ông nhớ ra chiếc này đã được sửa xong rồi.
"Xong rồi. Chủ xe qua phía đằng này lái đi nhé."
Tiếng trả lời và cái gật đầu của con trai khiến ông ngoái lại.
Chàng trai trẻ trong bộ đồng phục sinh viên đang tươi cười nhận lại chiếc chìa khoá xe từ con trai ông cùng hoá đơn thanh toán phí sửa chữa. Đôi mắt sáng lấp lánh của cậu nhóc gợi lên cho ông một cảm giác lẫn lộn khó tả.
Có lẽ bởi vì ông nhìn chằm chằm cậu nhóc quá lâu khiến thằng bé bối rối nhìn lại, hai người vô tình giao tiếp qua ánh mắt. Nhưng thay vì phản ứng bằng thái độ khó chịu như mọi người khi đối diện với cái nhìn lạ lùng của ông chủ tiệm sửa chữa, cậu mỉm cười gật đầu đáp lễ khiến chính ông vô thức gật đầu theo.
Ánh mắt cùng nụ cười ấy gợi lại cảm giác thân thuộc đâu đó trong miền ký ức của ông.
Ông chủ tiệm sửa chữa định tiếp cận cậu nhóc hàn huyên đôi điều thì thợ ở xưởng gọi ông quay lại với công việc, khi ngoảnh ra, chủ nhân của chiếc xe Vios màu trắng đã lái đi tự lúc nào.
"Giống ai vậy nhỉ?"
Ông với tay lấy tập ghi chép lật ra coi lần nữa nhưng cũng không có ấn tượng gì với tên chủ nhân chiếc xe.
"Pham Triwinit..."
Hàng lông mày người đàn ông trung tuổi nhíu chặt, trầm mặc suy tư khiến thợ máy trong cửa tiệm phải đuổi ông chủ của mình ra chỗ khác nghỉ, tránh dọa sợ khách hàng. Lý do chính đáng đến như vậy, ông cũng không còn cách nào khác, đành quyết định đi dạo dọc theo con kênh đào phía sau cửa hàng. Mặc dù thời tiết không hẳn là lý tưởng, nhưng không gian thoáng đãng đủ làm cặp lông mày sắp dính vào nhau của ông giãn ra, ánh mắt cũng bớt lo âu, phần nào quay trở lại trạng thái bình thản khi hình ảnh của một người bạn đã xa cách lâu năm trong quá khứ ùa về.
"IN..."
Tên của người bạn cũ hiện lên trong dòng suy tư. Ông vẫn còn nhớ cái ngày cha của Intouch tới trường thông báo một tin như sét đánh rằng Intouch qua đời trong một tai nạn, còn người yêu của cậu ấy thì đã ra nước ngoài du học. Cả khoa của ông đều bàng hoàng khi mất đi một người bạn đáng mến nhưng đám tang lại được tổ chức quá chóng vánh, đến nỗi không một ai có cơ hội được tới tiễn biệt.
Ông bật cười chính mình, nghĩ lại cái này khóc muốn cạn khô dòng nước mắt. Sau đó bạn bè chỉ còn làm được một việc là quyên góp tiền cùng cầu siêu cho cậu ấy.
"ahh, chết tiệt thật..."
Nước mắt từ đâu lăn dài trên gò má, ông nâng hai cánh tay hướng về phía bầu trời, một lần nữa gửi lên đó điều nguyện ước
"Cậu đang hạnh phúc rồi, phải không In?"
Đâu đó phía bên kia bầu trời, Tạm biệt cậu.
Người bạn thân nhất của mình, sẽ luôn luôn hạnh phúc!
Ngoại truyện 5: Câu truyện tình yêu của Manow & P'Plug
Cô gái với mái tóc ngang vai gợn sóng, tay ôm sách vở, cùng bạn đi ngang qua khu bể bơi của trường đại học thường ngó vào xem như một thói quen vì cậu bạn thân của cô là thành viên trong CLB này. Trông thấy hình ảnh người bạn ấy đang bị vị phó chủ tịch của CLB rượt một vòng quanh hồ bơi, cô gái bật cười sảng khoái.
Manow nhắm mắt, lấy lại vẻ mặt nghiêm túc. Hôm nay, cô có buổi thử vai cho một bộ phim ngắn ở CLB điện ảnh. Băng qua nơi này, cô gái ấy không hề hay biết, ánh mắt ai đó đang dõi theo cô vui vẻ mỉm cười.
Bộ phim ngắn là sản phẩm hợp tác giữa CLB Kịch và CLB Điện Ảnh được dựa trên một điển tích cũ. Nhân vật chính là một cô gái Thái rất giỏi việc nấu ăn và trở nên nổi tiếng nhờ hương vị của các món ăn đó. Cho đến một ngày cô gái gặp gỡ một người anh hùng ngoại quốc và nảy sinh tình cảm với chàng. Hai con người khác nhau hoàn toàn về thân phận và địa vị xã hội nên tình yêu của họ bị ngăn cấm. Manow đảm nhận vai chị của cô gái, mặc dù không phải nữ chính nhưng lại là nhân vật chủ chốt giúp phát triển tuyến tình yêu của hai người. Bước đặt nền móng này được mọi người trong CLB diễn xuất đánh giá cao khiến Manow cảm thấy tự hào.
Ngày công bố kết quả cuộc bình chọn phim ngắn, cả CLB mừng phát khóc vì thành tựu nằm ngoài sự mong đợi. Dù không phải quán quân nhưng lọt top 3 bộ phim đẫn đầu đối với một sản phẩm đầu tay là điều cực tốt.
Hội trường nhà thể chất của trường hôm nay đặc biệt náo nhiệt. Ai nấy đều bận rộn, nhất là cặp diễn viên chính Del- Alex, hiển nhiên là trung tâm của sự chú ý. Manow chưa từng ghen tị với Del , cô thậm chí còn tự hào vì người bạn tốt nhất của mình trở nên nổi tiếng. Hai người đã có thời gian dài đọc kịch bản, tập thoại với nhau, nên Manow hiểu những vất vả và nỗ lực của Del như thế nào.
Manow tách khỏi đám đông ồn ào trong nhà thể chất đi ra, ngoài trời đã tối. Chiếc đồng hồ đeo tay cũng đã chỉ 8pm, có lẽ tiệc ăn mừng cũng sắp kết thúc. Cô mở điện thoại lên Facebook đọc tin tức. Đôi mắt cô nàng mở to, khúc khích cười trước những bình luận trêu chọc cậu bạn thân dễ thương của mình là Parm và anh người yêu Dean của cậu ấy.
"Haizz..." Manow thở dài.
Xem ra giờ chỉ còn lại mình là chưa có bồ, chắc có lẽ từ giờ tới lúc tốt nghiệp sẽ chống mắt coi tụi nó yêu nhau?
Cô nàng nhún vai.
Ờ, có bạn trai cũng tốt mà không có cũng vậy, cô cũng đâu để tâm tới chuyện này.
...chỉ có điều, cảm thấy hơi cô đơn một chút.
"Woyyyy, nghen tị quá!!!!"
Cảm xúc nhất thời bộc phát, cô nàng đứng ngay trước cửa nhà thể chất hét lớn.
Bỗng từ đâu một người thình lình xuất hiện trước mặt Manow khiến cô đứng hình giữ nguyên trạng thái miệng còn chưa kịp khép.
Xấu hổ quá!!!!
Chàng trai cao ráo, vóc dáng cân đối, nước da ngăm ngăm, chớp chớp mắt nhìn Manow qua cặp kính cận rồi bật cười trước gương mặt đỏ ửng của cô.
"Em...em...xin lỗi ạ"
Manow lập tức chắp tay xin lỗi. Nhìn cách ăn mặc của người này: trang phục thoải mái, không thắt cà vạt, tay áo sắn lên đến khuỷu, chắc hẳn là một đàn anh khóa trên.
"Không sao nha" chàng trai xua tay "Muộn vậy rồi? Em chưa về sao, N'Manow?"
Chủ nhân cái tên hơi chột dạ. Cô không biết người này, ngược lại, người này thế mà biết tên cô.
"Sao anh biết tên em?"
Manow bất giác lùi về phía sau mấy bước, để nhỡ có chuyện gì chẳng lành, cô còn bỏ chạy cho lẹ.
Nhìn thấy phản xạ cảnh giác của Manow, người đàn anh vỗi vã nói "Đợi chút, anh là thành viên của CLB Bơi."
"à..." Manow bình tĩnh cố lục lọi trí nhớ nhưng không dám chắc người này có đúng là thành viên của CLB Bơi hay không.
Người đàn ông trẻ thở dài, gãi đầu bối rối vì Manow không nhận ra mình.
"ờ, thôi bỏ đi"
Anh tiến lại gần hơn phía cô gái nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn để cho cô cảm thấy không bị đe dọa, từ đâu lấy ra một bó hoa đưa tới trước mặt Manow.
Không phải hoa hồng, cũng không phải cẩm chướng, không phải là loại hoa phổ biến cô thường thấy người ta tặng cho nhau. Đó là một bó những bông hoa trắng nhỏ li ti bọc bằng lớp giấy bóng kính màu tím nhạt cùng với một chiếc nơ ruy băng màu nâu xinh xắn buộc phía dưới.
Manow đón lấy bó hoa trong sự hoài nghi "Cái này cho Del ạ?" đó là câu duy nhất mà cô nghĩ tới lúc này.
Anh lại bật cười.
Tâm trạng thật tốt.
"Anh tặng nó cho em."
"Cho em?" Manow tự chỉ vào mình.
"Chúc mừng em đã thắng giải cho bộ phim ngắn"
Nụ cười dịu dàng của người này đang làm gò má Manow nóng lên.
"A, chỉ dành hạng nhì thôi ạ..." cô lí nhí trả lời, ngượng ngùng vì không nghĩ mình được ai đó tặng hoa.
"Hạng nào không quan trọng, chỉ cần là giải đã ghi nhận công sức của mọi người rồi. Anh đã xem phim của Manow, thật lòng rất hâm mộ em đó."
Người đàn anh trả lời một cách nghiêm túc, rồi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh niềm vui của cô nhóc đứng trước mặt mình, ngập ngừng đôi chút anh quyết định bước gần hơn, vươn tay xoa đầu cô bé
"làm tốt lắm."
Manow xúc động ghẹn lời "Cám ơn anh."
Chàng trai đáng mến mỉm cười, anh nhìn đồng hồ rồi nói với cô bằng chất giọng ấm áp pha lẫn lo âu
"Muộn rồi đó, về nhà cẩn thận nhé. À, đừng quên đi cùng với bạn đấy."
Thấy cô gật đầu, anh mới yên tâm rời đi, xong quay đầu nhìn Manow nói lớn
"Đó, em đã có hoa rồi, không cần phải ghen tị với bất cứ người nào nữa nhé."
"Oyyyyy" Manow giấu mặt vào bó hoa, chân giẫm xuống sàn nhà vì ngượng.
...
...
ủa đợi đã, anh tên là gì???
--------------------------------------------------------
Vào một ngày cuối tuần, cô gái nhỏ ngồi trước bó hoa đã được để khô nguyên trạng nhìn nó chăm chú. Từ hôm nhận được nó, Manow có tới CLB bơi nhưng không tìm được người như đã gặp. Điều đó làm cho cô có giảm giác mình bị lừa.
Cô nàng nhàm chán sờ những ngón tay lên bông hoa nhỏ, cánh trắng nhuỵ lấm tấm vàng. Đang rảnh không có việc gì làm, cô liền lên mạng tìm kiếm tên của loại hoa là lạ này.
"A, đây rồi. "cutter flower". huh, cái tên bất ngờ ha" Manow tiếp tục kéo xuống để xem ý nghĩa tên loài hoa này
(Ad biết loài hoa này nhưng không thể nhớ ra tên tiếng việt của nó. Ai biết cho xin tên nha. Tks!)
Ngay lập tức, cô nàng tròn mắt, đỏ mặt khi đọc thông điệp mà loài hoa này truyền tải
Nếu em không hướng về anh cũng không sao hết, vì đã có anh luôn hướng về em
Bình tĩnh nào, bình tĩnh Manow. Động não đi...Có thể ảnh không hề biết ý nghĩa của loài hoa này.
Manow thả người xuống giường, rúc mặt vào gối đầu lẩm nhẩm trấn an bản thân. Cô gái im lặng mấy giây rồi bắt đầu đập chân bình bịch xuống giường, ôm chặt gối la hét biểu lộ sự phấn khích.
Mình phải tìm bằng được anh ấy!
Nghĩ vậy, Manow lập tức nhổm dậy, lấy điện thoại gọi cho người bạn thân nhất. Nếu cô nhớ không nhầm, tuần tới sẽ là giải Bơi giữa các CLB ở trường Đại học K. Để chắc chắn, cô cần biết chính xác thời gian và địa điểm. Ngày hôm đó sẽ có rất nhiều vận động viên và cả đội cổ vũ, chính là thời điểm vàng cho cô tìm được người mình cần.
------------------------------------------------------------
Cuối cùng, ngày hôm ấy cũng tới. Giải bơi lội được tổ chức tại trường ĐH K, Chiang Mai.
Manow nhìn người bạn thân bên cạnh lúc này đang đeo cặp kính râm một cách kỳ quái. Cậu ấy hôm nay có vẻ không bình thường. Cô hỏi han nhưng cậu ấy chỉ cười mà không đáp, cho tới khi P'Dean tiến lại gần
Oyyyy, làm sao mà không ghen tị cho được?!?!?!
Ánh mắt của P'Dean chỉ dán lên người cậu ấy, quan tâm lo lắng cho cậu ấy tới nỗi cô gái chỉ còn cách quay sang Del, lập tức cùng nhau lên trang Facebook của hội hủ nữ mà hai người là admin để hú hét.
Nếu bạn cô hạnh phúc, cô cũng cảm thấy hạnh phúc lây.
Kết quả của vòng thi đấu đúng như mong đợi. Vị chủ tịch, phó chủ tịch và cả Team lần lượt ẵm huy chương. Người hâm mộ lập tức kéo đến phía họ chúc mừng tạo nên đám đông ồn ào. Manow nhìn quanh khắp lượt, nhưng dù có cố gắng cô vẫn không tìm được người cô muốn tìm.
Vậy là rõ, không còn nghi ngờ gì nữa, cô bị lừa rồi.
"Uiiii"
"xin lỗi ạ"
Manow vô tình va phải một người suýt ngã nên vội vàng túm lấy cánh tay của người này theo phản xạ. Người đang đỡ lấy Manow vẫn còn đang mặc bồ đồ bơi, trên cổ còn đeo lủng lặc một chiếc huy chương bạc. Manow nhớ, hình như là đàn anh ở làn bơi dành cho sinh viên năm cuối.
"Em có đau không?"
Chàng trai đỡ Manow đứng thẳng "Người anh còn đang ướt, xin lỗi nha."
Manow lập tức chắp tay, nói như tên bắn "Do em hậu đậu, xin lỗi, xin lỗi anh nha."
Anh chàng đứng trước mặt cô mỉm cười xoa đầu đáp "Manow đúng là hậu đậu hơn anh nghĩ nha"
hả?!?!?
Manow chớp mắt lia lịa, ngỡ ngàng, bối rối.
Sao người này lại biết tên cô khi mới chỉ vừa mới gặp mặt? Không phải ai đó đã bán đứng cái tên của cô đi đấy chứ?
Người trước mặt cô nhíu cặp lông mày. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt tròn đang chất chứa hàng vạn cậu hỏi vì sao của Manow thở dài
"Vẫn chưa thể nhớ ra anh sao?"
Anh mở nắp chiếc hộp trong tay, lấy một cặp kính đeo lên mắt "Là anh". Dù anh đã cố gắng tiếp cận cô nhóc nhiều lần nhưng dường như cô ấy luôn nhìn theo một hướng khác.
"Á!!!!" Manow vừa hét vừa lấy tay bịt miệng "....vì...vì..anh không đeo kính."
Người đàn ông trẻ bật cười.
"Em có thích hoa anh tặng không?"
Gò má Manow nóng bừng, lặng lẽ gật đầu.
Mày thật ngốc, Manow. Sao lại không nhận ra chỉ vì ảnh đeo kính và không đeo kính.
"Thật may. Anh đã tự chọn nó."
"Cám ơn anh nha" Manow chắp tay cúi người, bất chợt thấy tấm huy chương lọt vào tầm mắt "Chúc mừng anh đã dành giải nha Phi."
Chàng trai nhún vai "hạng nhì".
Manow nháy mắt "Em nhớ có người từng nói Hạng nào không quan trọng, chỉ cần là giải đã là sự ghi nhận."
Đột nhiên bị lời nói của chính mình phản bác, anh chàng cao lớn xấu hổ gật đầu "Cảm ơn em."
Tiếng gọi của huấn luyện viện tập hợp đội bơi vang lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người bọn họ. Chàng trai ngập ngừng nhìn cô gái trước mặt, lúng túng không nói nên lời.
"Cho em Line của anh được không Phi?"
Đàn anh bất ngờ nhìn cô nhóc, gò má ửng hồng, đang đưa điện thoại về phía mình bằng bàn tay run rẩy
...
Chết rồi!
Anh cười. Ngay lập tức nhấp tài khoản Line chat không chút do dự.
"Anh đang khóa máy, gọi cho anh trước nhé" anh nháy mắt với cô gái đang ngượng chín người "8pm, hãy gọi cho anh."
Manow gật đầu, trong lòng muốn hét lên thật lớn.
Anh xoa đầu cô lần nữa rồi quay người rời đi. Nhưng chỉ mới được vài bước liền quay đầu lại bởi tiếng gọi của cô nhóc...
"Anh, tên anh là gì?"
Một nụ cười ấm áp hiện lên trên khóe môi dịu dàng đang mấp máy với Manow
"Tên anh là..."
-----------------------------------------------
8pm
Manow: Tại sao hình đại diện của anh lại là hoa? trên Facebook cũng vậy, rất nhiều hoa.
Plug: Nhà anh là tiệm hoa tươi. Hoa anh chọn cho Manow cũng là anh tự gói. Hơn nữa, anh chọn hoa đó vì ý nghĩa của nó rất hợp với những gì anh muốn thú nhận.
Manow: (ngại ngùng rúc vào gối đầu) Vậy, loài hoa trên hình đại diện của anh tên gì?
Plug: là hoa Bách hợp.
(theo giải thích từ E.ver thì Plugs có nghĩa là một hợp âm, ad không tìm được loài hoa chính xác theo cái tên Plugs)
Manow: Liệu em có thể lưu tên anh là Dokmai như cũ được không?
Plug: Em thích là được! 😊😊😊
------------------------------------------------------------
P/S: Plug (P'Flower) sinh viên năm cuối khoa nông nghiệp, chuyên ngành Nông nghiệp nhiệt đới.
Gia đình kinh doanh trang trại hoa xuất khẩu.
Dokmai: cũng có ý nghĩa là Hoa, vì bó hoa được tặng mà không biết tên nên Manow đã dành nó lưu thành tên người tặng.
Ngoại truyện ngọt ngào đến đây là kết thúc. Chúc mọi người Valentine như Manow, vừa ăn cẩu lương hằng ngày miễn phí, vừa có bạn trai nam thần.
-Valentine's day 2020-