Chereads / Sợ chỉ đỏ / Chapter 11 - Chương 11

Chapter 11 - Chương 11

Một tiếng gọi "Ba..." duy nhất khiến cả căn phòng rơi vào khoảng không im lặng. Krit nhất thời không thể tin nổi, hết nhìn cha rồi lại nhìn người con trai đang ôm đứa cháu của mình đứng giữa căn phòng. Khi nhận được tin báo đã tìm được Parm, ông vui mừng tới nỗi ngã khụy. Ánh mắt của ba ông vào lúc ấy như nài nỉ hãy để người đi cùng tới đây. Lúc đầu, không một ai dám tin vào điều đó, mọi người còn nghĩ ba ông đang mê sảng, nhưng khi Krit nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt của ba, ông đã sai người chuẩn bị xe và cùng nhau tới căn hộ này. Suốt dọc đường, Sin đã kể lại toàn bộ câu truyện anh biết về hai người có cái tên Korn và In. Mới nghe thì cảm thấy thật sự hoang đường, nhưng những gì đang diễn ra trước mắt họ lúc này là minh chứng cho những gì Sin đã nói.

Người đàn ông cao lớn với nước da bánh mật, không thể lẫn vào đâu được, chính là anh trai của ông...P'Korn.

"Khôooong muốn...." Tiếng gào thét của Parm biểu lộ rõ rệt những gì cậu đang phải trải qua lúc này.

Thân hình nhỏ bé run lên cầm cập. Hình ảnh giữa quá khứ và hiện tại lượn qua lượn lại trong đầu khiến Parm trở nên lẫn lộn. Gương mặt cậu tái nhợt, hai mắt mở to, chằm chằm nhìn người đang ngồi trên xe lăn

----------

Kinh tởm!

Mày là thằng ngu ngốc!

----------

"Không muốn!!!!Cút đi...cút ra ngoài đi!!!"

"Parm!!!!' Dean cố gắng giữ lấy cơ thể đang run lên của cậu nhóc "Parm, anh ở đây. Nhìn anh này, Parm!!!"

Parm ngước cặp mắt hoảng loạn, đỏ ngầu lên nhìn người yêu, lắc đầu lia lịa. Cậu khóc nấc lên, túm ngực áo như người hụt hơi, giọng nói đứt đoạn

"Người đó....có súng...không muốn...không muốn điều đó..."

Người yêu nằm đó, máu chảy lênh láng khắp nơi...Cậu không muốn thấy điều đó tái diễn, không muốn một chút nào...

Dean ôm Parm thật chặt, cho dù Parm đang dùng sức cào cấu anh tới ứa máu, Dean cũng chẳng hề bận tâm. Điều anh lo sợ lúc này là nếu anh buông tay, người yêu bé nhỏ của anh sẽ không thể nào quay trở về được nữa.

"Không có chuyện gì nữa đâu, nha" Dean mạnh mẽ hôn lên thái dương "Không súng, không ai làm sao hết, bình tĩnh lại nào, cậu bé ngoan". Anh vỗ nhẹ trên lưng cậu, thì thầm bên tai cậu, xoa dịu tâm hồn đang chấn động của cậu. Nhưng thay vì bình tĩnh, Parm lại khiếp đảm đẩy Dean ra.

"Đừng lại gần đây"

Parm dồn sức thoát khỏi người yêu, giật lùi co ro về một góc tường, hô hấp hết sức nặng nề hệt như người đang trong cơn hấp hối. Parm nhìn chằm chằm vào sô fa ngay trước mặt, hình ảnh đau thương trong quá khứ đột ngột hiện ra, dáng người cao lớn tắm trong vũng máu nằm yên trên đó, bất động.

"Khôngggg! P'Korn!! Đừng bỏ em mà đi, P'Korn!!!"

Parm ôm đầu la thất thanh rồi đổ sụp xuống sàn. Cho dù Dean có kịp lao tới đỡ lấy cậu, đem cậu ôm vào lòng, gương mặt Parm cũng đã chuyển màu tái mét.

"Parm!!!"

Mẹ cậu vừa vội vàng từ sân bay về tới đây, mục đích khiến cậu con trai bất ngờ thì ngược lại, bị chính cậu dọa cho hoảng hốt. Bà đã không thể tin khi nghe câu chuyện từ Sin, nhưng nhìn thấy những triệu chứng của con lúc này thì quả thực không bình thường. Mẹ Parm lau nước mắt, muốn chạy ngay đến bên đứa con trai yêu quý mà ôm lấy nó.

Từ khi nào con bà bắt đầu mơ thấy những điều như vậy? Đã bao lâu rồi nó phải chịu đựng nỗi đau đến thế?

Thế nhưng, trước khị mẹ Parm kịp lao tới, một bàn tay to khỏe đã giữ bà lại "P'Krit?"

"Intouch" ông chậm dãi bước từng bước về phía hai người, cánh tay đưa lên hướng về phía họ, được nửa đường Krit đột ngột dừng lại, trước ánh mắt van ơn của hai chàng trai đang nhìn mình "Không ai có thể chia rẽ hai người lần nữa". Ông khom lưng, ánh mắt nhu hòa hướng tới cháu trai nói "Ba đã buồn lắm, hai đứa biết không?"

"Căn hộ này...không, tòa nhà này ba đã mua lại cả" người đàn ông đã ngoại ngũ tuần dịu dàng mỉm cười "Căn phòng này được lau dọn hằng ngày, được bảo quản từng chút một trong suốt ba mươi năm" ông chỉ khắp không gian xung quanh. Lúc này Krit trên cương vị của ba ông, thay ông nói ra những điều đau khổ nhất trong cuộc đời của người "những đồ vật trong chiếc hộp sắt nhỏ ấy là ba cất giữ chúng". Ông nói rồi quay sang đối diện với ánh mắt màu ghi xanh tưởng chừng như vô cùng lạ lẫm ấy.

Cái ngày, ba nhặt chiếc chìa khóa trong vũng máu, lúc cầm nó trên tay, nhìn thấy cái tên của người con lớn được khắc phía sau cũng là lúc cuộc đời của ông chìm trong nước mắt.

"Ba...lúc nào cũng yêu anh, nhớ anh, P'Korn..."

Giọt nước mắt nóng hổi chờ trực nơi hốc mắt trào ra, chảy dài xuống hai gò má, nhỏ tí tách xuống làn da. Giọng nói chan chứa tình cảm ấm áp ấy giống như ngày xưa, khi mỗi lần đứa em trai nhỏ muốn đàm phán với anh điều gì. Dean rời ánh mắt qua người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe lăn, trái tim như thắt lại khi nhìn thấy trên gương mặt gầy gò của ông hai hàng nước mắt.

Ba anh đã già yếu.

Ba anh đã làm rất nhiều.

Người cha đầy quyền lực, cũng tới lúc trở nên yếu đuối.

"Intouch..." Krit nhìn đứa cháu trai nhẹ giọng, đôi mắt Parm vẫn đang vô cùng sợ hãi "Ba cậu cũng đã rất ân hận."

"hicc..." Cậu nhóc òa khóc nức nở, bấu chặt lấy vạt áo sơ mi của người yêu. Một tiếng "Ba" làm trái tim cậu bồi hồi day dứt.

"Ba cậu cũng đã khóc rất nhiều."

Krit nhớ về khoảng thời gian đã rất xa nhưng ông vẫn còn nhớ như in chưa thể nào quên được.

------------------------------------------------------------

Sau khi làm việc với cảnh sát và dọn dẹp hiện trường vụ án, xác của hai người bọn họ cũng được lau sạch sẽ và mặc trang phục chỉnh tề. Nhìn qua chỉ giống như hai người đang ngủ một giấc ngủ dài. Cả hai gia đình dự định tổ chức tang lễ chóng vánh vì họ đều không thể chịu đựng được nỗi đau khi mất đi người thân yêu nhất.

"Để tôi làm..." ba của Intouch nói bằng giọng khản đặc. Bên cạnh ông là cô con gái đôi mắt đỏ ngầu đang phải đứng thay ở vị trí của mẹ vì bà không chịu đựng nổi nỗi đau này mà ngất lịm. "Tôi đã yêu cầu ban lễ tang của hai đứa để đặt chúng cạnh nhau trong cùng một quan tài." Nước mắt ông chảy dài, không ngừng tuôn rơi khi phải nói ra những lời đau lòng đó.

Chính ông là người đã ngăn cấm tình yêu của hai đứa trẻ, đến nỗi cướp đi mạng sống của cả hai, ít nhất ông cũng muốn làm một điều gì đó cho chúng, cho dù đã quá muộn mằn.

Cả hai gia đình đều trải qua cú sốc quá lớn, không ai có lý do gì mà phản đối việc này. Trước khi đặt xác hai người vào quan tài, ba Intouch đau đớn vuốt ve khuôn mặt con trai, cúi đầu hôn lên trán con lần cuối.

Đứa con ông đã mong mỏi trong suốt một thời gian dài.

Đứa trẻ ông yêu nhất trên đời đang nằm say ngủ.

"Ba không phải là một người cha tốt" ông cẩn thận cầm một đầu sợi chỉ đỏ cuốn quanh cổ tay con "nhưng ba yêu con, yêu rất nhiều" buộc thành một vòng chắc chắn, rồi ông kéo đầu kia đưa sang người bên cạnh. Ông nhìn chàng trai đã dùng cả trái tim để yêu con mình, cố kìm tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, gật đầu với người cha còn lại, người cũng đang cầm cánh tay lạnh ngắt của con trai mình, buộc lên cổ tay nó một đầu dây đỏ thắm.

"Sợi chỉ đỏ sẽ mang hai đứa đến bên nhau" ông nói trong chậm dãi và yếu đuối "hai đứa đã không thể bên nhau kiếp này, kiếp sau, xin ông trời để hai đứa gặp lại nhau lần nữa." Những gì ông đang làm chẳng đáng gì nhiều, nhưng ông ấy đã cố gắng hết sức "Ba để lại In cho con chăm sóc, Korn. Chăm sóc In giúp ba..."

....và cũng là, chăm sóc trái tim của ba đã ra đi theo nó...

------------------------------------------------------------

"...Ba...Ba..." Parm dường như lấy lại được ý thức, nhưng nước mắt cũng đã chảy tới khô cạn. Nếu bây giờ có thể chảy thêm được nữa, thì đôi mắt ấy chắc chỉ rỉ máu mà thôi. Trái tim Intouch cũng đang rỉ máu, người đang ôm cậu vào lòng cũng đang rỉ máu.

Dean biết rằng bản ngã của Korn trong anh, cũng đang hối hận và oán trách chính bản thân mình. Ân hận vì đã đầu hàng, ân hận vì đã gây ra những điều tồi tệ, ân hận vì để để lại sự dằn vặt cho biết bao nhiêu con người. Định mệnh đã mang họ trở lại, cho họ ký ức về kiếp trước, để họ nếm trải nỗi đau do chính mình gây ra.

Tự sát không phải là giải pháp. Tự sát chỉ là sự lựa chọn ích kỷ mà thôi.

Krit gạt nước mắt. Khi biết tin anh trai tự sát, Kann đã tức giận đến nỗi đoạn tuyệt với cha. Nó đóng cửa phòng khóc ròng rã cả tháng trời, cuối cùng, Kann chọn cách rời xa gia đình và đến Mỹ du học, cho tới khi gặp được mẹ của Parm.

-------------------------------------------------------------

"P'Krit, con trai em chào đời rồi"

Hôm ấy, nhận được cuộc gọi từ người em trai lâu ngày xa cách đã khiến nhân viên cảnh sát xin lệnh nghỉ phép của cấp trên, đưa cả gia đình sang thăm nhà người em trai nhỏ.

"Dễ thương quá."

Krit nựng má đứa bé nhỏ xíu đang nằm trong nôi, cái miệng đáng yêu đang ti sữa và dần dần di vào giấc ngủ. Nhìn thằng bé rất ngoan và thân thiện.

"Tên con trai em, là Parm nha Phi" Kann vuốt ve bàn tay nhỏ xíu "Parm có nghĩa là sức mạnh để vượt qua mọi thủ thách của cuộc đời."

Người chú cúi đầu, bất giác mỉm cười khi thấy khoé môi cậu bé khẽ cong lên, như hiểu được ý nghĩa cái tên của chính mình.

"Chào mừng con nhé...Parm!"

P'Korn, anh có nghe thấy không? cháu của chúng ta, thằng bé có cái tên anh đặt, đã chào đời rồi.

-----------------------------------------------------------

Từ khi tốt nghiệp ở Mỹ, Kann chưa một lần quay về Thái Lan thăm Ba, vì vậy Kann không hề hay biết, ông đã đau khổ như thế nào sau cái chết của người anh cả. Ông nói, đó là sự trừng phạt cho những gì mà ông đã gây ra khi phải tận mắt chứng kiến máu của con trai mình đổ ra. Hơn thế nữa khi đứa con út vì sự việc đó mà sinh bệnh nặng, trở thành một bóng ma im lặng với chính người thân trong gia đình. Kann khi đó còn nằm viện điều trị nên việc ba cậu rửa tay gác kiếm đối với việc cho vay nặng lại và làm ăn phi pháp, giữ bản thân trong sạch cũng như lời hứa với con trai cậu không hay biết gì.

"P'Korn...sau đám tang, gia đình chúng ta vẫn vẫn giữ liên lạc với gia đình Intouch cho tới ngày Ba In bệnh nặng và qua đời. Ba đã hứa với ông ấy, sẽ chăm sóc tốt mọi thứ về hai người, bao gồm cả những người thân của Intouch hay căn hộ chung cư này."

Ông không chỉ giúp chăm sóc Anhkita, người chị gái duy nhất của Intouch hiện đang sống một mình mà còn chăm sóc nhà cửa, đất đai cho gia đình In. Ngay cả khu chung cư này, ông đã tự mình mua lại. Cuối tháng này, những cư dân cuối cùng của tòa nhà sẽ chuyển đi, ông đang cố gắng hoàn thành tất cả mọi việc trước khi sức khỏe của mình không cho phép nữa.

"Đừng giận ba nữa, P'Korn. Đừng giận ông ấy nữa, In. Cha của cả hai người cũng đã trải qua nửa đời người trong nỗi thống khổ."

Dean siết chặt cơ thể nhỏ bé của đối phương vào lòng. Anh nhìn vào mắt cậu, lời ban phước của thầy tu trong ngày đầu tiên của năm mới khi hai người lên chùa cầu an vang lên trong tâm thức.

Tha thứ là điều quan trọng nhất.

"Anh xin lỗi" Người đàn ông trẻ nâng đôi bàn tay của người yêu hôn lên, thì thầm "Anh xin lỗi vì đã không đủ mạnh mẽ, xin lỗi vì đã khiến mọi người đau khổ." Dean cúi đầu hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi, giọng điệu ôn nhu bên tai Parm nói "bởi vì anh đã ngu ngốc và ích kỷ. Nhưng từ bây giờ, anh sẽ bù đắp cho tất cả, sẽ yêu thương ba mẹ, yêu thương anh em...và yêu In". Dean cụng trán mình vào trán người yêu dịu dàng "thực sự, thực sự xin lỗi, em yêu."

Anh không muốn nhìn thấy em đau khổ trong giận dữ thêm nữa.

Parm nhìn người yêu bằng ánh mắt bối rối, chạm vào gương mặt đẹp như tạc của anh, một đường sờ lên vết bớt mờ nhạt nơi thái dương bằng trái tim run rẩy. Cảm giác của Intouch trong con người cậu cũng vì vậy run lên. Parm rời mắt nhìn sang mọi người, dừng lại ở gương mặt đầy nước mắt của người đàn ông già nua, ở tiếng nấc nghẹn nghào của mẹ đang lo sợ đứa con trai yêu quý bỏ mình mà đi.

Intouch đã một lần mắc sai lầm. Cậu không thể để điều đó tái diễn.

Intouch luôn nghĩ, mình là một người mạnh mẽ, nhưng thực tế thì không phải vậy. Cậu là một chàng trai yếu đuối, lúc chết đi tâm hồn còn lại toàn bộ là sự tức giận. Vì cậu yêu rất mãnh liệt nên cũng giận dữ rất nhiều, thất vọng rất nhiều, đau khổ rất nhiều. Sự việc xảy ra trong quá khứ, Korn chấp nhận đó là lựa chọn của mình, báo ứng và hậu quả, anh cam tâm gánh chịu, nhưng In thì khác. Đứa trẻ cứng đầu đang cố quên đi những ký ức đau thương, không chịu chấp nhận sự thật, chẳng còn cách nào khác là trốn chạy và đổ lỗi cho người mình yêu.

"Em...xin lỗi"

Chàng trai nhỏ bé nức nở "Xin lỗi...."

Cánh tay cậu vòng qua bờ vai vững chãi của người yêu, mạnh mẽ kéo vào lòng. Cậu vùi mặt vào ngực anh, nước mắt cứ để tự nhiên rơi lã chã "Em yêu anh".

*******

"Em yêu anh, P'Korn"

*******

Tình yêu

Tình yêu

Tình yêu sẽ thắp lên ánh lửa, mở lối cho họ vượt qua những ký ức đau thương, dẫn họ tới con đường có thể bên nhau bước về phía trước.

Người đàn ông trẻ lắc đầu, mỉm cười trong nước mắt của sự hạnh phúc. Anh nhớ em, nhiều lắm

"Anh cũng yêu em, In"

Lần đâu tiên trong suốt 30 năm bị cái chết chia lìa, hôm nay... là ngày họ đã thực sự gặp lại.

Sợi chỉ đỏ sẽ mang những người có tình trở về bên nhau...

--------------------------------------------------------------

Sau sự việc ngày hôm đó, Parm phải nhập viện một tuần vì bị sốt cao, kiệt sức và khó thở. Dean luôn túc trực ở viện vì không chỉ có cậu mà cả ông Nội của cậu cũng phải điều trị ở đó. Tình trạng của ông Nội Parm đã không thể cứu chữa được nữa. Đến giai đoạn này, bệnh viện cũng chỉ dùng thuốc để giảm bớt sự đau đớn do ung thư mang lại. Ông cũng không ăn được gì. Dean ở bên cạnh ông, với tư cách một người con bên cạnh cha của mình. Anh nắm bàn tay già cỗi, giúp ông lau người bằng nước ấm, chỉ cần như thế yên lặng ở bên ông. Anh chăm sóc ông bằng cả tấm lòng, ngay cả khi người cha gầy yếu rơi nước mắt, nhìn anh và liên tục gọi tên Korn...

Dean đang cố gắng hết sức hoàn thành bổn phận làm con, ở bên động viên ông trong những ngày cuối đời.

Cho tới khi, ý thức của ông mất dần theo nhịp tim yếu ớt, Dean cũng cùng mọi người trong gia đình tiễn đưa ông về cõi vĩnh hằng. Dean thì thầm vào tai ông, khẽ khàng hết sức để giúp người cha cảm thấy sự an ủi, thì thầm cho tới khi dấu hiệu của sự sống hoàn toàn lụi tắt.

"Yên nghỉ nhé, Ba!"

Tang lễ được tổ chức đơn giản. Ba mẹ Dean chỉ biết cậu tới dự đám tang ông nội người yêu, còn đối với Anhkita, bà không thể không có mặt. Người phụ nữ lớn tuổi ôm cháu trai vào lòng, vuốt khuôn mặt anh nói lời động viên an ủi. Bà hít một hơi thật sâu khi nghe câu chuyện Dean kể, phải đấu tranh một lần nữa khi chấp nhận việc em trai bà đã thực sự ra đi.

Đứa trẻ mang linh hồn em trai bà vẫn rơi nước mắt, vẫn chưa hết ân hận vì những gì kiếp trước mình đã gây ra, vì đã khiến ba mẹ bà mất đi người con trai độc nhất.

"Đừng khóc nữa, mắt con sưng lên rồi." Bà giúp cậu nhóc lau gương mặt ướt nhòa "Ba và mẹ đều yêu In nhiều lắm, vì thế, In phải hạnh phúc chứ, đúng không nào?" bà ôm lấy cậu nhóc, dịu dàng xoa lưng vỗ về "hạnh phúc cả phần của In nữa. Bà sẽ bảo vệ con, không ai có thể làm tổn thương con, bà hứa."

Parm gật đầu, ôm lấy bà thật chặt, mùi hương cơ thể của người phụ nữ này khiến Parm dịu lòng. Cậu bình tình trở lại, giới thiệu cho mẹ và em trai gặp Bà Ngoại của Dean.

Trong suốt lễ tang, Parm chứng kiến người yêu giúp đỡ những công việc gia đình còn hơn người cháu nội thực thụ là mình. Cậu thấy Dean nói chuyện với chú Krit, hướng dẫn khách đến phúng viếng. Đột nhiên, một nỗi niềm âu lo khác dâng lên trong lòng.

-----------------------------------------------------------

Nửa đêm tại căn hộ chung cư nhỏ, chủ nhân của nó lăn qua lăn lại trên giường, sau khi đã làm nhiều cách mà vẫn không ngủ được, Parm quyết định ngồi dậy, rửa mặt cho tỉnh táo rồi bó gối trên Sô-fa trước Tivi. Mẹ và em trai của Parm đã quay về Mỹ, họ nói với cậu sẽ trở về Thái vào dịp nghỉ dài hơn, lần này do bất ngờ về quá gấp gáp nên có nhiều chuyện chưa sắp xếp ngay được. Mẹ Parm cũng hỏi liệu cậu có thể ở lại Thái Lan một mình được không hay muốn về Mỹ cùng với hai người? Parm đã từ chối, cậu mỉm cười nói rằng mình ổn.

Nhưng sự thật, không ổn chút nào.

Cậu nhóc tự cười bản thân mình, đây không phải là đêm đầu tiên Parm mất ngủ. Không phải bởi vì cậu sợ gặp ác mộng. Những giấc mơ về Korn và In không còn rõ ràng và dằn vặt như trước đây, cứ như thể hai người họ đã ra khỏi ký ức của Parm và để lại cho cậu phần quá khứ tốt đẹp, tươi sáng.

Không còn cái chết cứ lặp đi lặp lại, không còn tiếng súng nổ, không còn tiếng gọi khắc khoải của P'Korn.

Parm đưa tay sờ lên thái dương, vết bớt ở đó mờ đi nhiều, tình trạng Hô hấp cấp của cậu ngày càng được cải thiện. Cho tới giờ, cả tiếng pháo hoa hay những tiếng động lớn cũng không còn dọa cậu giật mình như trước nữa.

Mọi thức đều đã dần phai nhạt...

"Hic..."

Parm khóc.

Vậy còn tình yêu của cậu và Dean? Giữa họ có tồn tại tình yêu đích thực, hay chỉ bởi vì sợi chỉ đỏ mang hai người lại với nhau? Khi sợi chỉ ấy đã hoàn thành nhiệm vụ của nó đồng nghĩa với việc tình yêu của hai người đã đến hồi kết thúc?

Những lời yêu thương, nụ cười, sự dịu dàng và những cái ôm ấm áp...

Tất cả sẽ trở thành quá khứ sao? Tình cảm yêu đương da diết ấy là thật hay chỉ là ảo giác?

"Mình nên làm gì đây...?"

Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má, Parm cúi đầu, vục mặt vào đầu gối nức nở.

Cậu thực sự rất sợ...

-------------------------------------------------------------

"Uiiii, Lookchub"

Manow tươi cười rạng rỡ khi nhìn thấy chiếc hộp đựng đầy những viên Lookchub rực rỡ sắc màu. Cô nàng lập tức nhón một viên bỏ vào miệng.

"Cậu lấy đâu thời gian mà làm vậy? hôm qua thầy cho nhiều bài tập về nhà quá trời."

Parm chỉ cười. Bởi vì không ngủ được cả đêm, nên cậu mới làm món đồ ăn vặt như thế này.

"Mất ngủ à?" Team dụi mí mắt thâm quầng của bạn, một tay vuốt ngược tóc cậu lên như bình thường, mở to mắt nhìn cho rõ.

"Chết rồi Parm!!!" Manow lập tức đổ nước lạnh trong chai vào chiếc khăn tay, chườm lên quầng thâm trên mắt "Mắt cậu sưng hết lên rồi". Manow sợ hãi khi nhìn khuôn mặt bạn. Cô nhận thấy mấy ngày gần đây Parm có vẻ kỳ lạ, nhưng hôm nay tình trạng còn tệ hơn nhiều.

"Cậu có chuyện gì à? Cãi nhau với P'Dean?" Team giúp bạn bằng cách giữ cái khăn chườm. Sự quan tâm, lo lắng của những người bạn khiến Parm cảm thấy ấm lòng. Manow, Team và cả Del đều là những người bạn tốt mà cậu phải thầm cám ơn ông trời đã đối đãi với mình.

"chỉ là khó ngủ thôi" cậu nhóc lắc đầu "gần thi rồi, mình bị căng thẳng quá".

Sắp đến đợt thi cuối kỳ, sau đó trường sẽ đóng cửa và nghỉ lễ. Parm không có việc gì để làm, cậu đang nghĩ tới việc có nên quay về Mỹ như lời mẹ nói.

"Chiều nay P'Dean sẽ tới đón cậu chứ?" Manow lo lắng hỏi. Với tình trạng này của Parm, không thể để cậu ấy tự lái xe một mình.

"Uhm, ảnh sẽ đón mình. Chiều nay tụi mình có hẹn." Cậu mỉm cười đáp lời cô bạn, khiến Team giả bộ ghen tị túm lấy đầu cậu vò thật mạnh.

"À mà, đừng lo nếu đêm nay mình lại mất ngủ và ngày mai không thể đến trường, mình sẽ báo trước với các cậu một tiếng." Parm mỉm cười ngây thơ nhưng lại khiến người có trí tưởng tượng phong phú như Manow bịt miệng vì xấu hổ

"Điên quá! Hai người tính làm gì hả? woyyyy!!!"

Thật chẳng ngờ câu nói vô tình lại lôi cậu trở về câu chuyện trên chiếc nhà nổi ngày hôm đó!!!

*******

5pm

Trước tòa nhà khoa kinh tế, chiếc xe ô tô màu đen trong bãi đậu đang đợi một vị khách cố định như thường lệ. Parm vẫy tay tạm biệt những người bạn rồi đi nhanh về hướng có người đang đợi mình trong tiếng trêu chọc của mọi người. Cậu thở dài, mệt mỏi vì một ngày học hành vất vả.

"Em đói chưa?" Dean yêu chiều xoa đầu cậu nhóc.

Parm nắm chặt hai bàn tay trước khi ngước nhìn Dean nở một nụ cười "Em muốn ăn kem".

Người yêu cậu lẽ ra định mở lời trách mắng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cậu nhóc, như tất cả mọi lần khác, tim anh lại nhũn ra

"Ăn cơm trước rồi ăn kem."

Chấm theo thang điểm 10, cá 10 điểm là Dean luôn gục trước ánh mắt này của cậu.

Dean đã mua cho Parm một hộp kem thật lớn rồi ghé qua quầy đồ tươi để mua thực phẩm về nấu cơm. Hôm nay họ ăn trứng ốp la, súp cua và cơm cà ri. Bữa cơm đơn giản nhưng hấp dẫn khiến Dean nhanh chóng chén bay cả đĩa. Người đàn ông trẻ tuổi tráng miệng bằng Lookchoob trong khi cậu nhóc ôm cả hộp kem, vừa xúc vừa xem tivi.

"Đừng ăn cả hộp đó nhé" Dean bất lực nhắc nhở người yêu bé nhỏ. Còn cái người thích ăn kem đến phát khóc quay đầu nhìn anh mỉm cười, tự hỏi có thật người yêu đang nghiêm túc cảnh cáo mình hay không.

Ti vi vẫn chiếu bộ phim truyền hình quen thuộc, nhưng hôm nay không có âm thanh bàn luận, trao đổi về bộ phim như mọi lần. Hai người họ đều trong trạng thái tĩnh lặng. Parm không ngủ, còn Dean vẫn đang để mắt vào màn hình. Parm ngồi bên cạnh anh, nhìn bàn tay to lớn của anh đang chống xuống sàn, nhưng lại không dám chạm vào nó.

Bàn tay ấm áp đã từng bí mật nắm lấy tay cậu trong quán cà phê.

Bàn tay ấm áp đã từng dẫn cậu đi tham quan khắp các tòa nhà.

Bàn tay ấm áp đã từng ôm lấy cơ thể cậu.

"...Parm đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói trầm thấp vang lên khiến chủ nhân của cái tên giật mình. Parm vội vã ngẩng mặt mới phát hiện ra không biết Dean đã nhìn mình như vậy từ khi nào.

"Em..." Cậu nhóc lúng túng không nói nên lời. Mối bận tâm của Parm suốt những ngày qua đang xoay trong tâm trí.

Ánh mắt Dean ngập tràn lo lắng, anh cảm nhận được có điều gì đó không ổn. Kể từ lúc Parm gọi điện hẹn hôm nay hai người dùng bữa, anh đã nhận thấy giọng điệu run rẩy của người yêu. Ánh mắt của Parm khi nhìn thấy anh xuất hiện như đang cố kìm nén điều gì đó để không bật khóc thành tiếng. Suốt thời gian họ cùng nhau nấu ăn, Parm không nhìn thẳng vào mắt anh lấy một lần, thậm chí khi xem phim cùng nhau, Parm luôn ngồi trong lòng anh thì bây giờ, đầu ngón tay cũng không hề chạm.

Một nỗi sợ hãi vô hình bóp nghẹt trái tim Dean.

"P'Dean..."

Dean nắm chặt hai tay, tự dằn lòng đừng nghĩ quá nhiều. Anh nhắm mắt lại khi bàn tay nhỏ bé của Parm dịu dàng vuốt ve gò má, đôi môi mềm mại rất nhanh đặt lên môi anh rồi lập tức rời đi.

Đôi mắt màu ghi xanh mở to, hình ảnh đầu tiên anh thấy là nụ cười quá đỗi ngọt ngào của Parm vẫn vẹn nguyên như ngày hai người gặp gỡ.

"Chúng mình chia tay đi."

Lời nói cuối cùng làm Dean chết lặng.

Parm vẫn mỉm cười trong nước mắt. Cậu muốn dành ba tháng của kỳ nghì dài hơi này để tự vấn lại lòng mình, và cũng là dành thời gian cho Dean suy nghĩ vì sao bọn họ yêu nhau? Là tình yêu đích thực hay chỉ vì định mệnh sắp đặt?

Cho dù Dean không nói ra nhưng cậu biết anh cũng có cùng suy nghĩ. Giữa họ bây giờ không còn bất cứ sự ràng buộc nào nữa, không còn sợi chỉ đỏ, không còn ký ức về quãng đời đã qua.

Giờ là thời gian cho họ hiểu được chính bản thân mình...

__________________________________

Lại là ad, xin hỏi cảm xúc mọi người đã bình ổn lại chưa?

chỉ còn 1 chap cuối cùng là câu truyện dài của chúng ta kết thúc. Cho hai người thời gian để họ tìm câu trả lời, cho ad thời gian 1 tuần đi công tác.😌😌😌

Bye cả nhà, nợ chap cuối đến hết tuần sau nhé!!! yêu thương!!!💕💕💕💕

Sau tất cả những biến cố, mọi thứ lại trở về nhịp sống bình thường. Trong suốt một kỳ nghỉ dài, Parm vẫn quyết định không quay về Mỹ, thay vào đó cậu đăng ký một khóa học hè ở trường cùng với hội bạn bè thân thiết: Manow, Team, Del. Sự kiện bộ phim ngắn của CLB điện ảnh được giải bạc trong liên hoan phim khiến CLB này trở thành nơi thu hút rất nhiều thành viên tới đăng ký, cùng với việc hoạt động ngoại khóa được tính làm điểm học phần thì CLB nấu ăn nơi Parm là thành viên cũng đón không ít người mới.

Hôm nay, CLB nấu ăn tổ chức một buổi trải nghiệm cho sinh viên năm nhất. Parm cùng với chủ tịch CLB làm mẫu cách để chế biến một món bánh cho các thành viên trong đội. Rất nhiều dụng cụ từ cắt gọt, đến luộc hấp cùng nhau tạo thành một đống hỗn độn. Với mỗi bước thực hiện cụ thể, Parm đều dùng tay hướng dẫn một cách thành thục và cảm thấy hạnh phúc khi thành quả làm hài lòng khẩu vị của mọi người. Cá nhân Parm, cậu đam mê làm những món đồ tráng miệng của Thái.

"Parm, nước cốt dừa xong rồi."

P'Deck, một thành viên nam với cơ thể cao to lực lưỡng giúp cậu nhóc đổ phần thạch vào phần nước cốt. Hôm nay Parm sẽ dùng hai nguyên liệu là kem dừa cùng với nước ép lá nếp để tạo ra hương vị thơm ngon cho món ăn.

"Đây là phần nước được ép từ lá dứa" Parm đặt một tô màu xanh thẫm sang bên cạnh.

Cậu chăm chú nhìn thứ nguyên liệu quen thuộc ấy trong lòng lại chẳng thể gượng cười. Nó làm Parm nhớ tới hình ảnh bàn tay to lớn của ai đó đã từng vụng về giúp cậu ép lá, đến nỗi làm mọi thứ lung tung lộn xộn cả lên.

"Hôm nay mình sẽ hướng dẫn các bạn làm một món tráng miệng, thường được ăn như một món quà chiều, tên gọi Inthanin. Đây là một món ăn truyền thống khá lâu đời, ngày nay còn rất ít người biết đến nó." Parm bắt đầu bước đầu tiên bằng cách đổ bột năng vào tô nhào, thêm phần nước ép trộn đều để tạo thành một hỗn hợp màu xanh nhạt.

"Thực ra chúng ta ko cần thêm bất cứ thành phần nào nữa, nhưng cái khó nhất là làm sao để hỗn hợp này được nấu chín một cách hoàn hảo và việc này sẽ tốn khá nhiều thời gian." Parm thêm vào hỗn hợp một chút nước rồi từ từ đổ hỗn hợp sang một chiếc thau đồng, nhẹ nhàng đảo đều tay. Mùi hương của lá nếp tỏa ra khiến dạ dày của hầu hết mọi người có mặt ở đó đều đồng loạt lên tiếng.

Từ một hỗn hợp chất lỏng sền sệt có thể khuấy lên dễ dàng, nguyên liệu dần cô đặc lại và trở nên trong suốt như thạch, cùng với màu xanh vô cùng bắt mắt.

"Khi bột đã đạt độ trong như thế này, chúng ta vặn nhỏ lửa và cho thêm đường."

Vừa nói Parm vừa cho thêm đường vào hỗn hợp, đảo cho tới khi chúng tan ra quyện vào lớp bột mịn.

"Trước khi hoàn thành, đem hỗn hợp này để vào khay đá, sẽ giúp chúng nhanh nguội và trở nên cứng hơn".

Trong khi chờ cho bột nguội, Parm chuẩn bị những chiếc cốc nhỏ, đổ vào đó hỗn hợp nước cốt sữa dừa thơm ngon.

"Giờ sẽ múc bột thành từng miếng nhỏ, thật đều tay" Sau khi rửa tay sạch sẽ, Parm dùng ngón tay nặn bột thành từng viên nhỏ, rồi múc vào phần nước cốt dừa đã được chuẩn bị sẵn cho mọi người.

"Sau cùng thêm đá và dừa non là hoàn thành một món ăn ngon mắt"

P'Deck múc từng thìa đá cho vào chén nhỏ để mọi người thưởng thức. Mùi thơm của lá dứa kết hợp với vị ngọt dịu của nước cốt dừa gây ấn tượng mạnh mẽ cho những người lần đầu tiên được thưởng thức. Phần bột bánh và dừa non mềm đến nỗi không cần phải nhai. Nhiều người giơ tay xin thêm cho tới khi món chè nhanh chóng hết sạch.

Trước khi buổi nấu ăn thực nghiệm kết thúc, mọi người lục đục ra về, Parm ngồi xuống mở cuốn sổ ghi chép, suy nghĩ xem buổi sau sẽ làm món gì tiếp theo. Có thể được làm những món tráng miệng mình thích và tham gia vào hoạt động của CLB là cách để cậu quan tâm tới bản thân mình hơn và cũng để bắt đầu nhìn nhận lại cảm xúc của chính mình.

Đã ba tháng nay, dù cậu và P'Dean không hề gặp nhau nhưng mỗi ngày Dean đều nhắn tin hỏi han cậu những điều vụn vặt trong cuộc sống. Đơn giản như những việc ăn uống, ngủ nghỉ hoặc chỉ là để hỏi cậu đã sao rồi. Dù Dean có đồng ý với việc cả hai cho nhau thời gian và khoảng cách để tự vấn lại tình cảm thì Dean vẫn là Dean. Parm cũng vậy. Cậu vẫn hằng ngày trả lời tin nhắn hay đôi khi chụp một bức hình về món tráng miệng cậu làm gửi lại cho anh.

Cứ như thể họ vừa mới quen nhau.

Team thậm chí còn trêu chọc rằng, hai người họ đang trong giai đoạn đầu của việc tán tỉnh.

"Parm...và Dean vẫn còn bên nhau chứ?"

Deck đang thu dọn đống chén đĩa từ những thành viên khác của CLB tiến lại gần đứng cạnh đàn em. Thật không bình thường khi lâu rồi anh không nhìn thấy bạn trai của cậu nhóc này xuất hiện lấy một lần, cộng với việc Parm cũng lâu rồi không còn nhắc đến người đó nữa.

Parm mở cuốn sổ tay, ngay trang đầu tiên là tờ giấy note với dòng chữ viết tay đầy hoài niệm. Vậy mà đã gần một năm, cậu vẫn còn giữ mảnh giấy nhỏ. Cái lần đầu tiên nhận được nó cùng với chai nước ép màu vàng như một món quả cám ơn cậu nhận từ người đó.

"Em và P'Dean chưa từng rời bỏ nhau."

Cái thời kỳ gọi là "tạm chia tay" này không có nghĩa là họ sẽ rời bỏ nhau vĩnh viễn, không đồng nghĩa với việc họ sẽ ngừng quan tâm tới đối phương. Đây chỉ là biện pháp phù hợp nhất thời để cả hai cùng suy nghĩ về tình cảm của chính mình.

"P'Deck, nói em nghe anh định làm món gì cho tuần tới?" Parm đổi chủ để bằng một câu hỏi cho đàn anh.

Deck giãn hàng lông mày, xoa đầu cậu nhóc rồi dúi một tờ giấy vào tay đàn em.

"Sao không thử hỏi người được ăn món đó nhỉ?" Anh gật đầu, trong khi Parm trưng ra một bộ mặt khó hiểu.

Parm nhìn mảnh giấy còn được gấp trong tay, bần thần khi nhìn thấy dòng chữ viết tay quen thuộc, giống hệt với nét chữ trên tờ giấy nhớ mà cậu vẫn giữ bấy lâu nay.

Không thể nào quên.

Parm mím cặp môi mỏng, mắt nhắm lại cố giữ để mặt mình không đỏ lên.

"Em nghĩ mình biết nên làm món gì rồi" Cậu đặt lại mảnh giấy vào trong cuốn sổ, chắc chắn nên tìm hồ để dính nó bên cạnh tờ giấy note kia.

Deck nhếch lông mày mỉm cười.

"Món gì vậy?"

"Leum Gleun".

************************************************

Chỉ còn vài ngày nữa là kỳ nghỉ hè kết thúc. Nhóm của Parm đón một tin vui bất ngờ. Del tiết lộ rằng cô ấy đã đồng ý hẹn hò với P'Alex. Người con gái xinh đẹp với đôi mắt màu ghi xanh thông báo cùng với một nụ cười rạng rỡ. Lúc đầu, mục đích của Alex vì không ưa Dean và đã coi cô em gái này như một điểm yếu của anh nên mới tìm cách tiếp cận cô ấy. Chẳng ngờ sau một thời gian liên lạc, chuyện trò, họ dần biết nhau rồi hẹn nhau đi ăn, đi xem phim và đến một ngày phát hiện ra cảm xúc tốt đẹp dành cho nhau.

Del cũng nhìn thấy mối quan hệ giữa P'Dean và P'Don ngày càng gần gũi, hai anh em chơi cùng nhau rất nhiều.

Ngay khi cô bạn thân nhất của mình thú nhận rằng cô ấy không còn độc thân nữa, Manow cũng giơ tay để tiết lộ bí mật của mình. Cô đang khởi đầu một mối quan hệ với một anh chàng trong CLB bơi. Có vẻ như việc thường xuyên lui tới CLB để cổ vũ cho bạn, Manow đã được trời ban cho một anh chàng năm tư tốt bụng như một món quà đối đáp. Team sẽ nhân chuyện này, khi đến CLB sẽ tìm cách trêu chọc đàn anh tới đỏ mặt tía tai cho biết.

"Phải rồi, Parm" Team đột nhiên nhớ tới một người. Cậu do dự nắm lấy ba lô, đắn đo không biết có nên hay không.

"Hửm" Parm rời mắt khỏi màn hình điện thoại.

"Về món tráng miệng Leum Gleum, mọi người trong ClB đều gửi lời cám ơn cậu."

"Ờ....uh"

Parm nở một nụ cười rồi lại dán mắt vào dòng tin nhắn trên ứng dụng Line chat. Ứng dụng màu xanh quen thuộc báo tin về một bức ảnh, ai đó mà cậu nhớ nhung sâu sắc vừa mới đăng lên. Món tráng miệng mang đầy hoài niệm có cái tên 'Bánh quên nuốt'. Gò má trắng trẻo của cậu nhóc ửng hồng vì dòng tin nhắn như một thông điệp mà Dean muốn gửi cho cậu.

Trái tim cậu cũng vì thế đập rộn ràng.

***********************************************

Trong cơn mơ màng, cậu nhóc đứng giữa một căn phòng, cơ thể cậu run lên khi nhận ra nơi mình đang đứng. Vẫn bộ sô pha ấy, chiếc bàn ăn ấy... trong ký ức của mình cậu vẫn chưa thể nào quên được.

Căn hộ chung cư của Korn và In.

Parm run rẩy, cảm thấy như bị ai đó đánh cho nát bấy. Cậu chưa sẵn sàng để đối diện với những ký ức đau thương đó một lần nữa. Rồi có tiếng mở cửa làm cậu giật nảy, hình ảnh ai đó đang bước vào căn phòng khiến cậu sợ tái đi.

Chàng trai trắng trẻo, dáng người mảnh dẻ đang cười đùa thoải mái trong khi người còn lại rượt đuổi phía sau. Cả hai tranh luận một lúc sau đó ôm ghì lấy nhau với gương mặt vô cùng hạnh phúc.

Là Korn và Intouch.

Không phải là ký ức ảm ảnh mà Parm vẫn luôn sợ hãi, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc đang lấp đầy.

Parm cảm nhận được như chính mình cũng đang trải qua niềm hạnh phúc ấy. Rồi Intouch dừng lại, quay đầu nhìn về phía cậu.

Parm quay trái quay phải, xác định xem có đúng là Intouch đang nhìn mình hay không.

Intouch đang ôm người cậu ấy yêu thật chặt, khuôn mặt vùi vào lồng ngực vững chãi của người ấy nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào cậu nhóc đang đứng trước mặt mình, dịu dàng nở một nụ cười. Đôi môi Intouch mấp máy, nói với Parm bằng khẩu hình dù chẳng hề phát ra âm thanh, nhưng lặp đi lặp lại trong tâm trí của cậu. Hai chữ

Cám ơn!

Parm cũng đáp lại bằng một nụ cười. Ngay sau đó, hình ảnh trước mắt cậu nhoà đi. Đôi mắt Parm đỏ lên, hai hàng nước mắt nóng hổi từ từ lăn dài trên gò má như lời từ biệt với một phần cuộc đời của chính mình. Cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Chỉ mất một lúc, hình ảnh cậu thấy lại trở nên rõ ràng. Ở một góc khác của căn phòng, người đàn ông cậu yêu xuất hiện, vẫn mãi là ánh mắt dịu dàng thuỷ chung nhìn cậu, khiến cậu không ngăn được nước mắt của mình tuôn rơi.

Tình cảm của Parm như vậy đã rõ, cậu đã tìm được cho mình câu trả lời. Giờ Parm đã có thể tự tin mà khẳng định, cậu thực sự yêu, rất yêu người đàn ông ấy.

"P'Dean.....!"

[Nức nở]

Từ trong cơn mơ, chàng trai nhỏ bừng tỉnh. Ánh sáng duy nhất từ chiếc đồng hồ điện tử hiện thị 2am le lói trong màn đêm tĩnh mịch. Parm sờ lên hai gò má đã ướt đẫm tự bao giờ.

Anh chỉ muốn nói là em mặc bộ này...thật dễ thương.

Parm phùng miệng ra nhìn giống con cá nóc.

Tin anh không?

Anh đã đợi em từ rất lâu rồi... giờ anh không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa.

Hứa với anh, nha.

Anh yêu em.

Parm, đừng rời xa anh nhé.

Những lời thì thầm của Dean không to không nhỏ, quẩn quanh khắp căn phòng. Parm nắm chặt tấm thẻ bạc mà anh đã trao cho cậu trước đó trong tay, nước mắt trào ra, rơi lã chã cả lên quần áo.

"Em có thể đi đâu được...." Parm lặp lại câu nói của mình trong vô thức "...khi em đã thuộc về anh mất rồi."

Parm chăm chú nhìn chiếc vòng bạc trên tay, nghĩ về cái ngày cậu gặp anh ở khoa Quản trị, giữa những tiếng trêu đùa của bạn bè khi sợi chỉ đỏ ngẫu nhiên Parm chọn, vô tình đầu còn lại buộc trên ngón tay út của P'Dean.

Hai người đúng là...trời sinh một cặp.

Cậu nhớ hình như đã có ai đó nói như vậy.

Parm siết chặt chiếc vòng cổ trong lòng bàn tay.

Nếu như sợi chỉ đỏ tồn tại giữa họ đã bị cắt đứt, vậy thì tại sao chính họ không tạo ra một sợi chỉ đỏ khác cho riêng mình?

Cậu nhóc lật chăn rồi lập tức leo xuống giường. Parm bật đèn, vội vàng tìm chìa khoá xe và điện thoại, chẳng cần quan tâm đã mấy giờ rồi, chỉ cần biết cậu phải gặp Dean ngay tức khắc. Cậu muốn gặp anh, muốn gặp người mà cậu yêu bằng cả trái tim, muốn nói cho anh tất cả những cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt.

Tìm được những thứ mình cần, Parm lao ngay ra cửa. Nhưng ngay khi cửa phòng bật mở, cậu nhóc bất ngờ va phải một lồng ngực cứng cáp, theo quán tính bật ngửa về phía sau. Rất may, khuỷu tay của cậu đã được một bàn tay ai đó nắm lấy, lôi trở về đúng lúc.

Parm mở to hai mắt nhìn thật kỹ vị khách không mời lúc nửa đêm. Rồi khoá phòng, khoá xe, điện thoại đang cầm trên tay bỗng chốc bị lãng quên nhất loạt rơi xuống đất. Cậu nhoài người, dùng tất cả sức lực, tình yêu và nỗi nhớ nhung, chờ đợi, đem cơ thể cao lớn của đối phương, ôm ghì vào lòng.

"Anh!!!!!!!" Parm khàn giọng hét, tay nhéo hai bên má của Dean để xác định đây không phải là một giấc mơ.

"Em nhớ anh!" Parm nói trong nước mắt.

"Em yêu anh, yêu nhiều lắm!!!" Cậu liên tục lặp lại trong tiếng nức nở không ngừng.

Dean ôm cơ thể nhỏ bé của người yêu vào lòng, hôn lên gương mặt dàn dụa nước mắt với mọi cung bậc của cảm xúc. Vừa mới đây thôi, Dean cũng đã mơ thấy Korn ôm Intouch như thế. Gương mặt của hai người vô cùng hạnh phúc, Korn đã mỉm cười nhìn anh và thì thầm chi đó, cho đến khi hình ảnh của người anh yêu xuất hiện trong giấc mơ. Trái tim Dean như thắt lại, nỗi nhớ nhung giày vò anh, khiến anh không chịu đựng nổi, cho đến khi lái xe ra đường lúc nửa đêm, chỉ để tới đây gặp được Parm lúc này.

Anh không thể chờ đợi thêm được nữa. Anh đã bỏ lỡ mất quá nhiều thời gian rồi!

"Anh cũng yêu Parm, anh cũng nhớ Parm. Nhiều lắm."

Dean vừa nói, vừa đóng cửa phòng, đẩy người yêu vào bên trong "Anh không thể đợi được nữa, anh không chịu đựng nổi nữa". Dean ịn môi mình lên cánh môi mềm mại của Parm, hôn lên nó, cắn mút nó. Nụ hôn mãnh liệt khiến Parm không thở nổi, khiến phiến môi hồng đỏ tấy sưng lên.

"Em biết...em biết...em xin lỗi..."

Parm nhắm nghiền hai mắt. Cơ thể họ cứ thế quấn lấy nhau, cùng xô ngã lên chiếc giường êm ái. Chăn gối theo đà hỗn loạn. Bộ quần áo ngủ lập tức bị lột ra một cách dễ dàng, vứt lung tung dưới sàn nhà. Cả cơ thể ấm áp của Dean trùm lên người cậu. Parm hé môi, tiếp đón đầu lưỡi mềm mại của đối phương. Cả hai cuồng loạn sờ mó khắp cơ thể, chỉ hận không thể đem cả hai hoà tan vào thành một.

Parm run run lột bỏ từng lớp quần áo vướng víu trên người Dean, rất nhanh, chỉ còn lại hai cơ thể trần trụi, da thịt kề sát. Người đàn ông cao lớn, ôm trọn lấy cơ thể bé nhỏ của đối phương trong lòng mình.

Bàn tay của Parm xoa khắp tấm lưng trần vạm vỡ, cảm giác đụng chạm đầy vương vấn, mùi hương cơ thể thân thuộc tỏa ra từ người Dean khiến toàn thân cậu nóng như có lửa. Nụ hôn mạnh bạo khiến Parm muốn ngừng hơi thở. Nỗi nhớ như có một chất xúc tác mãnh liệt đem hai cơ thể mơn trớn nhau không ngừng.

"Ahhhh..."

Parm nhíu chặt hàng lông mày, cảm nhận đôi môi nóng rực của đối phương kéo dài một đường từ miệng, cổ, xương quai xanh, rồi đến bụng. Cái lưỡi của Dean liếm một vòng, răng khẽ cắn vào bên hông làm cả người Parm run rẩy. Lồng ngực rộng rãi ấm áp chơi đùa với hạt đậu nhỏ trên ngực Parm, xoa nắn khiến nó trở nên đỏ lựng.

"P'Dean..." Parm rên rỉ trong hơi thở đứt quãng, cơ thể thành thật phối hợp nhịp nhàng với người yêu, trôi theo ham muốn đang trào dâng mãnh liệt. Hành động ấy lại như một chất kích thích, càng làm cho kẻ xâm chiếm kia khát khao "bắt nạt" cậu nhiều hơn nữa.

Yêu thương! Nhung nhớ! Ham muốn tới tận cùng.

Cậu nhóc lật người, rên lên khi cảm nhận được đầu lưỡi ướt át của đối phương tìm tới điểm bí ẩn sau cặp mông láng mịn đang nhếch lên cao. Parm xấu hổ tới nỗi không dám nhìn. Cơ thể cậu nhóc căng cứng, chịu đựng đầu lưỡi nóng rực thâm nhập sâu hơn vào hang động nhỏ. Dean tiếp tục chơi đùa ở vị trí đó cho tới khi nó ướt đẫm. Anh dùng một ngón tay thăm dò điểm nhạy cảm trong cơ thể Parm làm cậu đứng ngây ngất. Cả ngón tay Dean như bị nuốt trọn.

Dean ngậm lấy 'cậu nhỏ' của Parm vào miệng, cúi đầu, để vòm họng bao bọc từ gốc tới ngọn. Tay còn lại cũng chẳng rảnh rang, dừng lại ở bụng dưới của Parm mà vuốt ve âu yếm. Anh chỉ dừng lại khi cảm nhận được hai bắp đùi của Parm đã cứng ngắc.

"...uhm...Parm..."

"Đủ...đủ...rồi..." khuôn mặt Parm đỏ bừng, nói với người yêu bằng giọng lắp bắp "...anh...vào đi..." rồi vươn tay nắm lấy vật hình trụ căng cứng của người yêu.

Dean trầm mình đưa bộ phận nóng bỏng xâm nhập vào bên trong hang động chật hẹp. Parm cắn môi tới bật máu, ngăn không cho nước mắt chảy ra. Parm vẫn cảm thấy đau đớn nhưng hạnh phúc và trên tất cả là cảm giác ấm áp tràn ngập khắp cơ thể.

"Ôm em...ôm chặt em..." Parm vòng hai cánh tay qua cổ Dean, đầu ngón tay vô thức bấm vào vai anh vì đau đớn.

Chỉ khi không thể vùi chính mình vào sâu hơn nữa, Dean mới dừng lại thở hắt ra. Cơ thể nhỏ bé của người yêu được Dean ôm ghì lấy, cùng lúc nâng cả hai người lên. Cậu nhóc nhỏ cũng phối hợp nương theo, bám lấy luồng hơi ấm đang phủ bên trên người cậu.

"Yêu em..." giọng nói trầm khàn mang theo hơi thở ướt át vang lên bên tai

...và rồi bắt đầu quá trình di chuyển...

Theo mỗi nhịp chuyển động của hai cơ thể cùng với tiếng thở hổn hển gấp gáp, chiếc giường chật hẹp mạnh mẽ rung lên. Parm vùi mặt vào gối đầu phát ra tiếng rên rỉ. Cả người bị Dean kẹp dưới thân phát run, miệng "Aaa" lên khi anh liên tục cọ sát vào điểm nhạy cảm bên trong cơ thể cậu. Parm cong người chịu đựng sự kích thích tột độ. Vật nóng khổng lồ của Dean như muốn đâm sâu vào tới bụng, thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ

"Phi...sâu quá...nữa đi..."

Những lời lảm nhảm trong vô thức của cậu nhóc càng châm ngòi cho dục vọng của Dean bùng phát mãnh liệt hơn.

Dean tách hai cặp đùi trắng nõn, cúi đầu ngăn chặn cái miệng nhỏ loạn ngôn kia lại. Lưỡi anh càn quấy vào sâu bên trong, di chuyển khắp vòm miệng. Nụ hôn sâu phát ra những âm thanh xấu hổ. Cậu nhóc đưa tay xuống, chạm vào phần liên thông giữa hai người, cảm nhận được sự ướt át trơn nhầy cùng với nhịp di chuyển càng lúc càng mãnh liệt.

Muốn ôm ghì lấy nhau bằng toàn bộ sức lực.

Muốn yêu nhau bằng tất cả tâm hồn.

Parm vòng tay ôm lấy bờ vai rắn chắc của anh. Dean phát ra tiếng lầm bầm khi vật nóng của anh ở phía dưới của Parm ngày càng siết chặt. Anh di chuyển càng nhanh cùng với tiếng rên không ngừng của người phía dưới. Mặt Parm đã đỏ như gấc, cả người căng cứng, rên rỉ liên tục gọi tên người yêu

"Dean...Anh Dean...ugh...ahhhh..."

Rồi đạt đến điểm thăng hoa và giải phóng dục vọng căng tràn.

Hình ảnh trước mắt cậu như mờ ảo, Parm nhắm nghiền, thở dốc, cảm nhận một dòng nóng ấm màu trắng đục chảy đầy trên bụng. Bộ phận nóng hổi của người yêu vẫn còn ở bên trong cậu, lưu luyến chẳng chịu rời đi.

"Em ổn chứ?" Dean ịn một nụ hôn ngọt ngào lên trên gò má ướt đẫm mồ hôi, dịu dàng lật Parm nằm ngay ngắn trên giường. Ánh mắt quan tâm nhìn cơ thể lờ đờ vì mất sức của cậu nhóc. Nhưng Parm lại giơ hai tay, kéo anh vào lòng.

"Ôm em đi"

Ôm chặt lấy em và không bao giờ chia cắt nữa.

************************************************

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua tấm rèm cửa sổ, Dean kéo rèm để ánh sáng lọt vào dễ dàng hơn. Cả anh và Parm đêm qua đều không ngủ. Họ chỉ lặng lẽ ôm nhau, nhìn nhau và trao cho nhau những cái hôn ấm áp.

"Em có muốn ngủ chút không?" Dean lo lắng xoa xoa đôi mắt sưng đỏ của Parm.

Cậu nhóc lắc đầu, chỉ tiếp tục rúc vào lòng người yêu, chiếm trọn lấy nguồn hơi ấm tự nhiên ấy.

Dean nói cho tới khi học kỳ tiếp theo bắt đầu, họ sẽ dành trọn thời gian bên nhau

"Em nhớ anh, Dean" Parm dịu dàng nói.

Dean nhéo gò má ửng hồng của cậu nhóc "Parm là người yêu cầu chia tay na" giả bộ giận dữ khiến cậu nhóc xấu hổ tiếp tục vùi sâu vào trong chăn.

Parm chỉ để lộ ra hai con mắt, làm mặt hối lỗi.

"Vì khi đó...em bối rối."

Dean xoay người nằm ngửa, kéo cậu nhóc phủ lên trên người mình "Bây giờ thì sao?"

"Hết rồi" Parm nở một nụ cười rạng rỡ "Em yêu anh". Cậu trườn bên trên người anh, mổ chóc vào môi anh.

"Anh cũng yêu Parm" Dean xoa đầu Parm âu yếm.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Dean ngồi dậy, để Parm ngồi trong lòng mình. Anh đặt cằm lên bờ vai mảnh dẻ của cậu nhóc, kéo cơ thể bé nhỏ của cậu trong vòng tay

"Ba tháng qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều..."

"..."

"...anh đã đổi Họ của mình"

"Hả?!?" Parm mở to hai mắt, quay lại nhìn người yêu bối rối "Đổi họ? Vì sao? Để làm gì ạ?"

Phản ứng kích động của cậu nhóc làm anh mỉm cười.

"Anh không còn là Ratthanon Wongnate nữa mà là Ratthanon Chatpokin"

...

Chatpokin

...

"Phi..." Cậu nhóc dường như chưa dám tin.

"Anh muốn nhận được sự tha thứ từ Ba In, và muốn xin lỗi In..."

"...hic..."

"...shhhh...đừng khóc...ngoan" Dean hôn lên mu bàn tay cậu nhóc.

Parm bật cười trước những lời dỗ dành giống trẻ con của Dean. Cậu bĩu môi, ôm người yêu lần nữa.

"Cám ơn..."

Dean dịu dàng xoa lưng cậu nhóc, đôi mắt sắc sảo đẹp đẽ bất chợt dừng lại ở chiếc bàn cạnh giường, nơi chiếc ví của anh đang nằm yên ở đó. Dean huých nhẹ khuỷu tay hất hàm

"Lấy giùm anh cái ví"

Dù cảm thấy hơi khó hiểu Parm vẫn nhích người lấy bóp tiền đưa cho Dean. Đầu lông màu cậu nhóc hơi chau lại khi cảm nhận được sự đau đớn phía hạ thân. Dáng di chuyển kỳ quặc khiến Parm đỏ mặt vì xấu hổ. Nhưng người đàn ông trẻ tuổi vẫn đủ tinh ý để nhận ra điều đó, anh dịu dàng massage cho Parm. Thật không đếm được hôm qua bọn họ làm chuyện đó bao nhiêu lần nữa.

"Em mở ra đi"

Parm vô tư mở bóp của Dean ra, vô tình nhìn thấy giờ giấy nhớ với dòng chữ viết tay của chính mình khi xưa làm cậu vui vẻ đỏ mặt.

"Hồi đó anh đã biết là em?" Cái ngày Parm dán tờ giấy này vào tài liệu để lại cho Dean trong thư viện nhưng không hề viết tên mình lên trên.

"Tất nhiên rồi".

Dean hôn lên thái dương Parm, kéo cậu ngả người dựa hẳn vào lòng mình "Em mở ngăn đựng xu ra đi"

Parm kéo khóa, thò ngòn tay vào ngăn đựng tiền chật hẹp, mò mẫm tìm thứ Dean cất kỹ trong đó. Ngay khi đầu ngón tay cậu chạm vào nó, Parm ngỡ ngàng, bối rối nhìn người yêu.

"Phi...Dean"

"Lấy ra đi" Đôi mắt đẹp của Dean ôn nhu quá đỗi khiến người nhìn nó cảm thấy run rẩy. Cuối cùng, ngón tay dài của Parm móc vật đó ra.

Là nhẫn của Intouch.

"Bà Ngoại đã đưa nó cho anh. Chiếc nhẫn của dòng họ Chatpokin được truyền lại cho người con trai lớn nhất của gia đình, bây giờ anh là người đó."

Dean đặt chiếc ví xuống bên cạnh, nâng bàn tay người yêu nhẹ nhàng hôn lên "Nó không phải là thứ gì đắt đỏ, nhưng đây là vật quan trọng và đáng giá nhất mà anh đang giữ."

Dean cầm chiếc nhẫn, lồng vào ngón tay Parm, đặt lên đó một nụ hôn lần nữa. Một giọt nước mắt hạnh phúc, nghẹn ngào nhỏ xuống mu bàn tay Parm.

Parm vội vã ôm lấy Dean, để cho anh được khóc.

Cậu im lặng vùi mặt vào bờ vai rộng rãi, không biết dùng từ ngữ nào để có thể diễn tả hết tình yêu của mình dành cho anh.

"Sau khi tốt nghiệp, mình về sống với nhau na" Dean thì thầm.

Parm gật đầu.

"uhm"

"Bên nhau đến hết cuộc đời này"

"uhm"

"không bao giờ chia cách nữa."

"sẽ không bao giờ nữa..."

Hứa sẽ tìm nhau cho tới ngày gặp lại.

Hứa sẽ bên nhau mãi mãi không xa rời.

-----------------------------------------------------------

Sau khi tốt nghiệp, Dean tiếp tục dành 2 năm thạc sĩ ở chính ngôi trường anh từng theo học rồi mới về làm việc cho công ty của ba. Người đàn ông trẻ đã cố gắng rất nhiều tự dựa vào sức mình trong công việc chứ không lạm dụng vị trí là con trai của chủ tập đoàn. Nhưng điều thay đổi lớn nhất trong cuộc đời của anh là khi có thêm nhiều người thân bước vào đó. Cứ mỗi kỳ nghỉ, Dean và Parm luôn luôn dành thời gian tới thăm chú Krit. Cho dù có bị P'Sin trêu chọc tới phát cáu, điều đó cũng chẳng hề gì. Thi thoảng, anh mượn những cuốn sách của Korn về đọc, những cuốn sách đó có lẽ là sở thích chung của cả hai người.

Còn với Parm, sau khi ông Nội qua đời, cậu cũng đã mở lòng hơn rất nhiều. Mảnh đất nơi có căn hộ chung cư cũ của Korn và In giờ đã chuyển sang cho Parm sở hữu. Cả chú Krit và bà Ngoại muốn đầu tư để dỡ bỏ tòa nhà cũ và xây trên đó một ngôi nhà mới. Cả Dean và Parm đã phải đấu tranh với người lớn để đi tới một thỏa thuận chung. Người lớn sẽ bỏ tiền xây cho hai đứa một căn nhà hai tầng xinh xắn, còn Dean sẽ tự mình mượn tiền của ba trước, xây một nhà hàng ngay đó dành riêng cho người anh yêu như đã hứa. Tất nhiên, Parm đã có kế hoạch kinh doanh nhà hàng một cách chăm chỉ để mau chóng trả lại tiền cho ba chồng.

Sau khi Parm tốt nghiệp, mọi thứ đã sẵn sàng cho một cuộc sống mới.

Một nhà hàng Thái vừa phải, không quá cách xa trục đường chính với 5-6 chỗ đậu xe đã đi vào hoạt động, dù không quảng cáo gì nhiều nhưng lúc nào cũng đông khách. Thực khách truyền tai nhau về những món ăn được trình bày tỉ mỉ và mang hương vị đặc trưng của nhà hàng. Muốn tìm tới đây thưởng thức, nhiều khi cần gọi điện đặt chỗ trước. Vào một số ngày đặc biệt, họ còn có cơ hội được phục vụ những món tráng miệng truyền thống lâu đời, lạ mắt của Thái Lan. Những món ăn vừa đẹp mắt vừa ngon miệng như leum gleun, lookchub, hom hwan, bulan dan mekh, phra pai, và cả chor muang có thể bán hết một cách nhanh chóng.

Nhà hàng không có quá nhiều nhân viên, nhưng ai cũng làm việc một cách chăm chỉ. Sau khi đã truyền dạy cho nhân viên đến khi họ tự tin với kỹ năng nấu nướng của mình, Parm mới có chút thời gian để nghỉ ngơi chút đỉnh. Thay vì việc cậu phải thức dậy lúc 4 giờ sáng để chuẩn bị cho cửa hàng thì giờ cậu có thêm thời gian để ngủ nướng và chuẩn bị cho người bạn đời của mình bữa sáng.

"Uhmmm..."

Giọng điệu ngái ngủ phát ra từ cơ thể cao lớn trên giường. Điều hòa không khí đã tắt chế độ làm lạnh, chỉ để lại chút quạt gió dễ chịu. Dean nhích người mò mẫn sang bên cạnh, có lẽ người yêu dấu của anh đã thức dậy trước đó một lúc rồi.

Người đàn ông 28 tuổi, vừa hoàn thành việc cá nhân vào buổi sáng, quần áo chỉnh tề, chỉ còn chừa lại duy nhất chiếc cà vạt trên bộ vest bảnh bao. Dean bước xuống cầu thang, đi tới căn bếp dưới tầng trệt. Mùi cà phê thơm nồng cùng bữa sáng khiến anh rảo bước nhanh hơn.

"Anh dậy rồi sao?"

Dù không cần quay đầu lại, người đang bận rộn trong căn bếp vẫn có thể chào anh một cách vui vẻ. Parm múc một bát cháo nóng hổi đặt lên bàn ăn.

"Uh, vừa dậy" Dean cúi xuống hôn lên môi cậu, rồi ngồi xuống ghế nhấp một ngụm cafe. Sự kết hợp giữa cafe và đường nâu luôn làm cho hương vị của nó trở nên đậm đà.

Sau khi Parm tốt nghiệp, Dean đã xin phép mẹ để hai người kết hôn, tất nhiên mẹ cậu luôn là người ủng hộ mọi việc con trai bà làm. Hai người tổ chức một bữa tiệc đính hôn nho nhỏ giữa thành phố NYC hoa lệ với sự chứng kiến của ba mẹ hai bên và một vài người bạn thân thiết.

Không cần khoa trương, chỉ cần hai người bọn họ trao nhẫn cho nhau là đủ. Cặp nhẫn của đôi bạn trẻ cũng vô cùng đơn giản, cũng chẳng hề bắt mắt. Parm vẫn đeo cả chiếc nhẫn của gia đình Chatpokin, chỉ khi nào cậu làm những món tráng miệng truyền thống của Thái, cậu mới tháo hai chiếc nhẫn ra.

Khi tổ ấm của hai người được xây lên, họ đã thiết kế hai phòng ngủ để mời bà Ngoại tới sống cùng. Tuy nhiên P'Anh từ chối. Bà muốn trông nom căn nhà của In đến cuối đời, thay vào đó, Parm sẽ về thăm bà dịp cuối tuần để hai người cùng nhau ăn cơm. Căn phòng ngủ còn trống kia sẽ để dành cho em trai Parm khi nó quyết định quay về nước học đại học.

Vài năm sau đó, Del đã trở thành một diễn viên, cô thông cáo với báo chí việc kết hôn với người cùng giới nghệ thuật là Alex, cũng là người cô hẹn hò suốt từ thời đại học. Mặc dù ban đầu, hai người anh của cô có phần phản đối cuộc hôn nhân này, nhưng sau đó cũng đành chấp nhận sự thật là hai người bọn họ yêu nhau.

Manow giờ đã là một tiếp viên hàng không xinh đẹp. Cô hạnh phúc vì được đi đây đi đó và vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với đàn anh trong CLB bơi năm nào.

Phó chủ tịch của CLB bơi sau khi tốt nghiệp thì sang Anh du học hai năm lấy bằng thạc sĩ rồi trở về tiếp quản sự nghiệp đồ sộ của gia đình. Mái tóc vàng cá tính của anh buộc phải nhuộm đen trở lại, khuyên lỗ khắp người cũng bắt phải tháo ra, điều này khiến anh cằn nhằn cả mấy tháng trời.

Team được gọi vào đội tuyển bơi lội quốc gia và tập trung hoàn toàn cho sự nghiệp đó, tất nhiên, cậu vẫn không từ bỏ được thói quen phát cuồng vì món đồ ăn vặt mang tên snack khoai tây.

"P'Dean, nhanh không muộn giờ" Parm nhắc người đàn ông bắt đầu múc từng thìa cháo.

Parm giờ đã là chàng trai 26 tuổi. Cậu trưởng thành hơn, quyết đoán hơn, can đảm hơn và cũng thêm phần cằn nhằn hơn, bướng bỉnh hơn đã không ít lần làm Dean đau đầu. Nhưng điều quan trọng hơn cả là tình yêu giữa họ ngày cành sâu đậm.

Dean nhìn đồng hồ, anh bắt đầu ăn nhanh hơn vì thật sự đang bị trễ.

"Chiều nay Parm làm TomYum na. À đúng rồi, P'Sin và P'Sorn có hẹn ăn tối cùng chúng ta."

Dean đứng dậy để cho cậu thắt cà vạt giúp. Parm hoàn thành một cách khéo léo, tươi cười nói

"Xong. Đẹp trai rồi. Tối nay em sẽ nấu Tomyum, chờ nha. Làm việc tốt nà"

Cậu nhún chân, hôn lên cằm người yêu, làm tâm trạng của Dean vô cùng thoải mái. Anh định cúi đầu hôn lại người bạn đời tinh nghịch nhưng cậu đã tránh được trong tích tắc. Parm lùi lại phía sau, híp mắt cười.

Dean lắc lắc ngón tay, muốn phạt người yêu thì đã bị cậu nhanh tay đẩy ra cửa đi làm.

Chiếc xe hơi màu bạc kiểu dáng Châu Âu sang trọng rời khỏi nhà. Đây là món quà ba mẹ dành cho Dean sau khi tốt nghiệp. Dean bật nhạc, nhịp tay trên bánh lái theo giai điệu du dương của bài hát. Anh đã quen với việc giao thông ở Bangkok vẫn ùn tắc như tất cả mọi ngày, phải cảm ơn vì nhà của hai người không quá xa nơi anh làm việc.

Đèn đỏ, thời gian đếm ngược tới 120 giây.

Dean ngả người ra sau ghế, lẩm nhẩm lời bài hát một cách hạnh phúc. Chiếc điện thoại đặt bên cạnh nhấp nháy, báo hiện tin nhắn vừa được gửi đến.

Dean chạm tay vào ứng dụng màu xanh lá, cặp lông mày đen nháy nhếch cao rồi theo tiếng cười phát ra trong cuống họng bởi những gì anh vừa nhìn thấy trên màn hình.

"Thôi rồi, lại phạm quy nữa rồi"

Sự ấm áp lấp đầy trái tim anh. Cho dù thời gian có trôi đi bao lâu, điều đó cũng sẽ không bao giờ phai nhạt.

Tình yêu

Tình yêu

Tình yêu

Là điều mãi mãi họ sẽ dành cho nhau.

#Ph@m#: Chào buổi sáng thứ 2! Em sẽ nhớ anh lắm đấy!

Như một giấc mơ dịu dàng lúc sớm mai, như một giai điệu của bài ca cổ tích

Như sợi chỉ đỏ gắn kết tình yêu bất tận

Nếu không thể bên nhau, hãy cùng vượt qua để biến giấc mơ thành hiện thực

Nếu cuộc đời cho chúng ta sinh ra lần nữa, nguyện sinh ra trong tình yêu chảy mãi không ngừng.

-END-