Trình Như Phong còn chưa có mở mắt ra, nhưng đã cảm giác được khoái cảm phong phú và cọ xát trong hoa huyệt.
Như thế nào lại.....
Nàng còn chưa suy nghĩ xong thì nhớ lại trạng thái của mình trước khi mất đi ý thức.
Lý Mộng Ngư đã chết, Lý Mộng Tiều trọng thương.
Cập Thời Hành Lạc Đồ hao hết năng lượng.
Thiên Hương Đằng trọng thương.
Nàng còn sống sót.
Nhưng mà cũng bị thương thực nặng.
Cho nên đây là song tu chữa thương?
Là ai?
Trình Như Phong từ từ mở mắt.
"Như Phong."
Bạch Ký Lam kêu tên nàng, động tác ở hạ thân cũng không có ngừng lại, nhưng rõ ràng đã nhẹ nhõm đi, cúi đầu hôn môi nàng.
Trình Như Phong không nói chuyện, khống chế công pháp vận chuyển của mình trước, rồi mới đẩy hắn cách ra một chút, tỉ mỉ đánh giá hắn.
Bạch Ký Lam lập tức hiểu được ý tứ của nàng, để mặc cho nàng nhìn, còn kéo tay nàng đặt lên vị trí đan điền của mình, nhỏ nhẹ nói: "Đừng lo lắng, ta không có việc gì."
Nói chung tu vi của hắn và Bạch Ánh Sơn bất đồng, huống chi sự chênh lệch giữa Nguyên Anh và Kim Đan, so với sự chênh lệch giữa Kim Đan và Trúc Cơ, đâu chỉ là khác nhau như trời với đất?
Lại nói, hắn rốt cuộc là tiếp nhận giữa đường, tuy rằng điểm này làm hắn thập phần khó chịu, nhưng hao tổn cũng không có lớn như vậy.
Trình Như Phong lúc này mới ghé sát vào trong lòng ngực hắn, duỗi tay ôm chặt lấy hắn.
Bạch Ký Lam cũng ôm lại nàng, dán ở bên tai nàng, thỏ thẻ nói: "Xin lỗi, rõ ràng đã nói qua sau này sẽ không.... nhưng..... lại là ta sai, ta không nên xúc động như vậy, ta không nên rời khỏi nàng.... xin lỗi...."
Trình Như Phong lắc đầu.
Việc này đương nhiên không thể trách hắn.
Ưng Dương Phủ vốn đã có dự mưu, chính là chờ cao thủ bên người nàng đều rời đi hết, mới vận dụng nỏ Tru Tiên. Cho dù trước đó Bạch Ký Lam không có xúc động rời đi, bọn họ cũng có biện pháp tính kế để hắn rời đi.
Lần này nếu như không phải có Tư Không, người mà không một ai biết đến, ở giữa chắn một tên, nàng căn bản cũng không kịp chạy vô cấm chế mà Bạch Ký Lam lưu lại,..... chắc chắn là phải chết.
Trình Như Phong nhớ lại tình cảnh ngay lúc đó, còn nhịn không được từng đợt run rẩy.
Cả người nàng dán ở trong lòng ngực Bạch Ký Lam, run bần bật: "Ta sợ hãi."
Đây không phải là làm nũng, hoặc là áy náy lợi dụng hắn.
Nàng là thật sự đang sợ hãi.
Cho dù là đã sống lại một đời, nhưng tới trước sống chết, nàng vẫn sợ hãi.
Nàng không muốn chết.
Bạch Ký Lam ôm nàng càng chặt hơn một chút, cũng không nói lời bảo đảm gì nữa, lần trước cũng nói rồi, nhưng.... lại không làm được.
Hắn chỉ là ưỡn eo, để cho mình đi vào càng sâu một chút, một mặt nói: "Tiếp tục vận công, đừng có dừng lại. Chúng ta tiếp tục song tu, nàng phải mau chóng khỏe lại."
Mau chóng khỏe lại.
Mau chóng tiến giai.
Mau chóng kết Anh.
Mới không có kẻ nào còn dám khi dễ nàng!
Trình Như Phong thật giống như lại về tới ở động phủ Bạch Ký Lam khi đó.
Ngày đêm, tỉnh lại hay trong mộng, Bạch Ký Lam cũng không có rời khỏi thân thể của nàng, cuồn cuộn không ngừng vận chuyển linh lực và dương khí cho nàng.
Mặc dù thương thế của nàng đã khôi phục hơn phân nửa, có thể hoạt động bình thường rồi, nhưng hắn cũng không có dừng lại.
"Ký Lam... "
Trình Như Phong mềm mại bám ở trên người hắn, lay động theo động tác của hắn, giọng nói đã khàn khàn, "Ta không được nữa rồi.... Đừng làm nữa... "
Bạch Ký Lam lại tựa hồ giống như ma chướng, càng dùng sức bóp lấy eo nàng, đâm lên hoa tâm, hai mắt đỏ đậm, cắn răng nói: "Không, còn chưa đủ..... "
"Đủ rồi."
Trình Như Phong nâng lên tay, vén mấy cọng tóc rối trên trán hắn ra, lòng bàn tay dán lên mặt hắn, "Đừng như vậy, chuyện này thật sự không trách ngươi được, ngươi đừng tự trách mình như vậy.... , là do bản thân ta tu hành không đến, hiện giờ ngươi có đem toàn bộ ngươi cho ta, ta cũng hấp thu không được... , từ từ, được không? Chúng ta còn có cả đời ở bên nhau, đúng hay không?"
Nghe nàng như thế nói, Bạch Ký Lam mới cả người cứng ngắt.
Hắn duỗi tay ôm chặt Trình Như Phong, dán mặt mình lên ngực nàng.
Giọng nói run rẩy, nhỏ đến gần như không thể nghe thấy.
"Ta cũng..... rất sợ hãi."
Trình Như Phong trước nay không ngờ tới mình sẽ nhìn thấy Bạch Ký Lam như vậy.
Hắn là Ngạo Nguyệt công tử mà.
Từ trước đến nay đều nên cao cao tại thượng, bễ nghễ chúng sinh.
Tu hành lại là thẳng tiến không lùi, kiếm ý sắc bén vô tình.
Hắn sợ qua cái gì sao?
Nhưng mà chính là một người như vậy, lúc này lại nằm ở trong lòng ngực nàng run rẩy.
Hắn không sợ chết, hắn sợ nàng chết.
Trình Như Phong đau xót trong lòng, nhịn không được cũng ôm chặt hắn.
"Ừm, ta sẽ khỏe lên, sẽ sống tốt, tu hành cho tốt... sẽ có một ngày nào đó, không để ngươi lo lắng cho ta nữa....."
Trình Như Phong vặn vẹo thân mình, đưa tuyết nhũ đẫy đà đến bên môi Bạch Ký Lam, lại dùng thịt non trong hoa huyệt kẹp chặt côn thịt vẫn nóng rực thô cứng.
"Nhưng bây giờ ngươi không tiếp tục thao ta nữa sao?"
Bị nàng hỏi như vậy, cảm xúc lúc nãy của Bạch Ký Lam, nháy mắt liền biến thành tình dục.
Hắn nâng mắt lên nhìn nàng, giọng nói khàn khàn: "Mới nãy ai nói không làm nữa?"
"Ta không muốn tiếp tục song tu nữa." Trình Như Phong cúi đầu hôn môi hắn, ngậm lấy trái tai hắn nỉ non, "Nhưng ta muốn làm tình với ngươi."
Bạch Ký Lam vẫn là lần đầu tiên nghe được hai chữ "Làm tình".
Không cần người dạy, lập tức là có thể cảm nhận được hai chữ đó là có ý gì.
Hai chữ kia ở đầu lưỡi dạo qua một vòng, hắn còn chưa thể nói ra khỏi miệng, thì mặt đã hơi đỏ, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù.
Côn thịt còn chôn ở trong cơ thể nàng trở nên cứng hơn.
Thậm chí lại trướng to thêm một vòng.
Hắn đè mông nàng lại, đâm về phía trước, trực tiếp phá mở cửa tử cung.
"A!! Rất sâu.. " Trình Như Phong kêu ra.
"Nàng không thích sao?"
Bạch Ký Lam hỏi, từ từ rút côn thịt lớn ra, lại mạnh mẽ thọc vào.
Thịt mềm trong hoa huyệt bị căng ra, co rút lại mấp máy hút chặt thân gậy chi chít gân xanh, xuân thủy trơn trượt theo động tác của hắn tràn ra, lại bị đẩy trở về.
Trình Như Phong nhấc chân quấn lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của hắn, đôi tay véo vào cơ bắp rắn chắc trên lưng hắn.
"Thích .. " Nàng rên rỉ, "Rất thích."
Tiếng rên rỉ mang theo khí âm, tựa như cổ vũ, lại tựa như khen thưởng.
Bạch Ký Lam chỉ cảm thấy xương cụt tê dại, đĩnh động eo hông một cách không thể khống chế, giống như gió bão ra vào càng quét hai bên.
Khoái cảm giống như điện lưu ở trên người họ du tẩu khắp nơi, trong kinh mạch tràn đầy vui thích vô cùng, hai người giống như đang trôi nổi trên mây, lại đồng loạt xông lên đỉnh, thích ý mê say, như bước vào tiên cảnh