"Khởi bẩm chưởng môn, Bạch chân quân tới."
Giọng nói của đệ tử thông báo truyền lời vào bên trong đều run rẩy.
Không có biện pháp, một thân sát khí hiện giờ của Bạch Ký Lam, gã cách xa như thế đều cảm thấy cả người rét run, cả chân cũng run lên, có thể nói nên lời đã tính không tồi rồi.
Đặc biệt là trong tay Bạch Ký Lam còn cầm một người đầu.
Mới tươi, còn đang nhỏ máu.
Ai mà biết vị Bạch công tử này một cái không vui có thể cũng cho gã một kiếm hay không.
Cũng may bên trong Cố Ngôn thật nhanh đã lên tiếng, "Mời hắn vào."
Cửa điện tự động mở ra, Bạch Ký Lam nhấc chân đi vào, đầu tiên đã ngửi thấy mùi u hương quen thuộc.
...Còn tốt.
...Nàng còn sống.
Cơn tức giận trong ngực hắn đã dịu đi đôi chút, gương mặt lạnh lùng hỏi Cố Ngôn đang lại đây , "Nàng ở đâu?"
"Còn đang chữa thương." Cố Ngôn cũng không để ý đến sự vô lễ của Bạch Ký Lam, y trước tiên đã nhìn thấy được đầu người trong tay hắn.
Thấy Cố Ngôn nhìn qua, Bạch Ký Lam liền thuận tay ném xuống.
Đầu người còn nhỏ máu cuộn tròn trên mặt đất, tóc tai tản ra, lộ ra một gương mặt như tro tàn. Đúng là Nam Cung Hữu.
Cố Ngôn mở to mắt, "Ngươi thật sự đã giết y?"
Bạch Ký Lam nhướng mày, "Không được ư?"
"Cũng không phải... " Cố Ngôn nhíu mày, "Nhưng chỉ giết y cũng vô dụng, Ưng Dương Phủ cũng đã vận dụng nỏ Tru Tiên..."
Bạch Ký Lam lập tức ném một thứ khác xuống đất.
Một chiếc nỏ, chuẩn xác mà nói, là phế tích của một chiếc nỏ.
Những bộ phận tương đối hoàn chỉnh còn có thể nhìn ra tạo hình tinh tế vốn có của nó, sử dụng đều là vật liệu kiên cố vững chắc nhất, phía trên có khắc trận pháp phức tạp pháp trận.
Thậm chí còn có thể cảm giác được linh khí áp lực và uy lực của pháp bảo.
Nhưng hiện giờ đã bị chặt đứt từ giữa, nối cũng không nối lại được rồi.
Cố Ngôn:.....
Được thôi, ngươi mạnh ngươi tùy hứng.
Y hít sâu một hơi, mới tính đã tiếp nhận sự thật Bạch Ký Lam đã giết chết Nam Cung Hữu, chặt đứt nỏ Tru Tiên.
Cố Ngôn đột nhiên nghĩ đến mớ tóc bạc của Bạch Ánh Sơn, kỳ thật không thể hoàn toàn trách Trình Như Phong đúng không? Có một đệ đệ như thế, tóc cũng phải bạc sớm.
Nhưng y vẫn là thở dài, nói: "Được, ta đã biết, chuyện kế tiếp để ta. Ngươi đi xem Như Phong trước đi, nàng ở phía sau."
Nhìn Bạch Ký Lam cất bước đi liền, Cố Ngôn lại kêu hắn một tiếng, "Ta phải nhắc nhở ngươi trước một câu, nàng là đệ tử Dục Linh Tông của ta, phương thức chữa thương nhanh nhất chính là song tu.... "
Bước chân của Bạch Ký Lam khựng lại, sau đó vẫn là trực tiếp đi đến phía sau.
Đúng vậy, hắn nên biết.
Đó là cách Bạch Ánh Sơn cứu nàng lần trước.
Nhưng khi hắn vén rèm lên, nhìn thấy Trình Như Phong và Thần Huy ở trên giường trần trụi dây dưa dính liền nhau, ánh mắt hắn vẫn là không khỏi toát ra sự lạnh lùng.
Thần Huy đang thọc vào rút ra, chỉ cảm thấy sau lưng đột nhiên chợt lạnh, quả thực giống như là sát khí.
Y theo bản năng ôm lấy Trình Như Phong lăn quay một bên, rồi mới nhìn thấy là Bạch Ký Lam.
"Là ngươi à." Thần Huy nhẹ nhàng thở ra, "Ngươi tới đúng lúc."
Y gia tăng tốc độ, nhanh chóng ra vào hơn mười cái, sau đó bắn ra ở trong hoa huyệt Trình Như Phong, rồi mới lập tức rút ra, đưa Trình Như Phong vào đến trong lòng ngực Bạch Ký Lam.
Bạch Ký Lam ngược lại lại giật mình.
Thần Huy vội la lên: "Ngươi còn thất thần làm cái gì? Lúc này nàng còn chưa tỉnh, nếu như không thể tiếp tục gia tăng dương khí, thì có thể sẽ phiền toái rồi."
Thần trí của nàng đích thực còn chưa khôi phục, nhưng thân thể lại cử động trước, theo bản năng dựa vào trong lòng ngực Bạch Ký Lam, xé y phục hắn ra, dùng âm hoa còn dính xuân thủy tinh dịch cọ cọ ở giữa háng hắn.
Bạch Ký Lam nhắm mắt lại, nói giọng khàn khàn: "Đi ra ngoài."
Những lời này đương nhiên là nói với Thần Huy.
Thần Huy có chút không yên tâm, nhưng cũng không dám cãi lời, chỉ nói: "Vậy, ta đi ra ngoài điều tức trước, một hồi ngươi nếu như không... "
"Cút!"
Bạch Ký Lam trực tiếp đánh gãy lời nói của y, đồng thời một luồn uy lực của Nguyên Anh tu sĩ phát tán ra, bức cho Thần Huy trực tiếp thối lùi ra sau.
Thần Huy không dám nói nhiều, thuận thế lui đi ra ngoài.
Trình Như Phong trong lòng ngực Bạch Ký Lam lại tựa hồ không bị ảnh hưởng của uy lực, lúc này đã kéo vạt áo của hắn ra, dán khuôn mặt lên trên ngực hắn, phát ra tiếng than nhẹ nho nhỏ không rõ ý vị.
Ở đây không có ai khác, Bạch Ký Lam vung tay lên liền cởi bỏ y phục của mình, nằm phủ lên trên thân thể nàng.
Kỳ thật dương cụ của hắn còn chưa cứng lên.
Nhìn thấy cô nương mà mình yêu thích biến thành như vầy, hắn thật là không có tâm tình gì.
Ngay khắc hắn cảm ứng được cấm chế mà mình bày ra đã vỡ vụn, ngay khắc nhìn thấy Nam Cung Hữu đắc ý cười to, ngay khắc phát hiện toàn bộ đỉnh núi Thúy Hoa Phong đã không còn nữa.
Trong cuộc đời của hắn lần đầu tiên cảm nhận được sợ hãi.
Cho dù là hiện giờ, hắn ôm nàng, vuốt ve làn da nàng lạnh hơn so với bình thường, nghe nhịp tim yếu ớt của nàng, hắn cũng còn rất sợ, nhịn không được phát run.
Hắn thiếu chút nữa, thật sự muốn mất nàng rồi.
"Như Phong." Hắn hôn môi nàng, thỏ thẻ gọi tên nàng.
Nhưng người dưới thân không đáp lại, chỉ là không kiên nhẫn mà nâng người lên, dán chặt vào hắn, vô ý thức muốn hút lấy dương khí của hắn.
Bạch Ký Lam mím môi, cảm thấy chỉ giết chết một Nam Cung Hữu, hoàn toàn không đủ bình ổn lửa giận trong lòng hắn.
Có điều trước mắt phải cứu Trình Như Phong trước, để nàng tận mắt nhìn thấy, thậm chí tự tay đi báo thù mới tốt nhất.
Hắn hít sâu một hơi, tách chân nàng ra, cố nén xuống cảm giác khó chịu khi thấy hoa huyệt của nàng còn có tinh dịch của người khác, cắm đi vào.