Trình Như Phong thật không có thải bổ Liễu Phượng Ngâm, nhưng linh lực của Liễu Phượng Ngâm ôn hòa thuần hậu, buông lỏng như vậy cùng nàng song tu, chỗ tốt lợi ích nàng có được cũng là tương đối lớn.
Mà Liễu Phượng Ngâm ôm nàng cả đêm, cảm xúc cũng coi như ít nhiều gì đã được trấn an xuống.
Trình Như Phong không khỏi suy nghĩ, có đôi khi, hành vi tiêu chuẩn của Dục Linh Tông "Không có cái gì là phạch phạch phạch một lần mà giải quyết không được, nếu như có, vậy làm thêm một lần nữa.", kỳ thật cũng rất hữu dụng.
Nhưng đến sáng hôm sau, bọn họ đang âu yếm nhau, Phương Lưu Vân truyền tin cho Trình Như Phong.
Có khách đến.
Còn là đặc biệt tới tìm Liễu Phượng Ngâm.
Trình Như Phong nhìn Liễu Phượng Ngâm, cả hắn cũng rất bất ngờ.
Hai người sửa sang xong cùng nhau đi ra ngoài.
Khách đang ở đại điện, Phương Lưu Vân đang uống trà với khách.
Lý Mộng Tiều ở bên này chờ Trình Như Phong, nhắc nhở trước một tiếng, "Tố Hinh tiên tử của Tiên Âm Phái. Là nữ nhi của Linh Hoa chân quân, sư muội của Liễu công tử." Y híp mắt nói tiếp, là "Thanh mai trúc mã."
"Ồ 〜" Trình Như Phong kéo dài âm thanh.
Sư huynh sư muội sao, quả thực tự nhiên liền mang theo vài phần ái vị.
Liễu Phượng Ngâm ngày hôm qua còn ăn dấm với nàng, hôm nay sư muội của mình liền tìm tới cửa.
Liễu Phượng Ngâm liếc Lý Mộng Tiều một cái, thấp giọng giải thích: "Tố Hinh sư muội đã thành thân. Phu quân là Dịch Vũ chân quân của tông ta."
Còn gả cho một Nguyên Anh.
Trình Như Phong không nói gì nữa, cùng Liễu Phượng Ngâm đi vào đại điện.
Tố Hinh tiên tử là một mỹ nhân.
Một thân váy lụa màu trắng như mây tựa khói, khuôn mặt nhỏ xinh, ánh mắt tựa giận tựa oán, long lanh, nhìn thấy mà thương.
"Sư huynh."
Nàng ta nhẹ nhàng gọi một tiếng, âm thanh nhu mỹ uyển chuyển, khiến người say mê.
Liễu Phượng Ngâm nhàn nhạt thi lễ.
Tố Hinh cũng không nhìn Trình Như Phong một cái, nói: "Có thể để sư huynh muội chúng ta đơn độc nói chuyện không?"
Trình Như Phong cười một tiếng, cũng không tiếp lời Tố Hinh, ngoắc tay với Phương Lưu Vân: "Phương sư huynh, muội dẫn huynh đi xem cá vàng."
Phương Lưu Vân cũng không biết đây là ý gì, nhưng Trình Như Phong nói như thế, hắn đương nhiên là muốn đi.
Lúc hai người đi ra đại điện, nghe Liễu Phượng Ngâm trầm giọng nói với sư muội mình: "Tố Hinh, muội quá thất lễ."
Tố Hinh liền khóc lên.
Trình Như Phong chậc lưỡi "Sư muội này của Liễu công tử là kẻ thích khóc à."
Phương Lưu Vân thấp giọng nói: "Ta vừa mới dò xét vài câu, chỉ e là nàng ta tới tìm Liễu công tử trở về."
"Ồ." Trình Như Phong đáp lại một tiếng.
Nhân vật như Liễu Phượng Ngâm, kỳ thật nàng cũng không nghĩ tới là có thể bên nhau lâu dài, huống chi lễ vật ly biệt người ta cũng đã tặng cho nàng rồi. Có thể thấy được trong lòng hắn cũng sớm có tính toán.
Hắn không thể giống như đệ tử Dục Linh Tông đối với quan hệ hỗn loạn này xem như là chuyện đương nhiên mà tiếp thu, thật đúng là không bằng mắt không thấy, tâm không phiền.
Chính là nghĩ đến Liễu Phượng Ngâm thật sự phải đi, Trình Như Phong tâm tình cũng vẫn là không tránh được có chút buồn.
Nàng duỗi tay về phía Phương Lưu Vân, "Ôm ôm."
Phương Lưu Vân bế nàng lên, cũng không nhiều lời, chỉ hỏi: "Đi đâu?"
"Bên bờ hồ." Trình Như Phong dựa vào đầu vai Phương Lưu Vân, dán ở trên cổ hắn hôn một cái, "Đã nói dẫn huynh đi xem cá vàng mà."
Những ngày tháng Phương Lưu Vân ở Thúy Hoa Phong còn nhiều hơn nàng, đỉnh núi này có cái gì mà hắn không biết?
Trong hồ có cá vàng cái rắm!
Trình Như Phong cởi hết quần áo xuống nước bơi lội.
Đường cong tuyệt đẹp, động tác thật giống như con cá thoải mái lưu loát.
Phương Lưu Vân cười nói: "Muội là muốn cho ta tới xem muội sao?"
Trình Như Phong nổi lên trên mặt nước nhìn hắn, cười nói: "Đẹp không?"
"Đẹp."
"Vậy huynh còn không mau xuống đây cùng muội?"
Phương Lưu Vân nói: "Xuống dưới sẽ nhìn không rõ."
Trình Như Phong cười rộ lên, lại bơi trở về bờ hồ, tạt nước lên người Phương Lưu Vân.
Hắn mang theo chút bất đắc dĩ mà nhìn nàng, "Vui vẻ rồi?"
Trình Như Phong nói: "Huynh xuống đây cùng với muội, muội mới vui vẻ."
Phương Lưu Vân cúi đầu hôn nàng.
Nàng liền trực tiếp kéo hắn xuống nước.
Dù sao cũng là tu sĩ, bất chợt rơi xuống nước, Phương Lưu Vân cũng không hoảng, môi hôn nàng không rời, tay liền duỗi tới giữa hai chân nàng, đầu ngón tay len lõi thâm nhập vào tiểu huyệt nho nhỏ của nàng, làm khuếch trương rộng ra.
Chờ đến hai người lại nổi lên mặt nước để thở, côn thịt thô dài kia của hắn đã cắm vào trong cơ thể nàng.
Trình Như Phong thoải mái mà dựa vào đầu vai hắn, thân thể lắc lư theo sóng nước, thịt non mềm trong hoa huyệt cũng theo tần suất lúc lỏng lúc chặt mà đè ép hắn.
Phương Lưu Vân cũng không vội vàng động, chỉ hỏi: "Luyến tiếc Liễu công tử như thế sao? Lúc Bạch công tử bọn họ đi cũng không thấy muội như vậy"
Trình Như Phong ngẩn ra một chút, mở mắt ra nhìn Phương Lưu Vân.
Bạch Ký Lam...
Nói thực ra Bạch Ký Lam đi thật đột ngột, nàng căn bản cũng không kịp có cảm xúc gì.
Kỳ thật nàng cũng không phải bởi vì Liễu Phượng Ngâm, chỉ là...
Nàng vẫn luôn biết thân phận của mình. Nàng biết Thiên Kiếm Tông không có khả năng tiếp nhận nàng, Tiên Âm Phái cũng không có khả năng tiếp nhận nàng.
Nhưng.... kỳ thật mà nói, cả đời này của nàng cũng còn tính thuận lợi.
Khi còn nhỏ có Thần Huy và Phương Lưu Vân sủng ái yêu thương, đi ra ngoài vừa mới gặp phải chút nguy hiểm, đã được sư phụ cứu, sau đó tuy rằng nói là làm thuốc cho Bạch Ký Lam, nhưng huynh đệ Bạch gia đối với nàng thật tốt.
Lúc sau Tư Không cũng tốt, Yến Vân cũng tốt, cho dù Nam Cung Hữu muốn giết nàng, cũng không có toát ra ý tứ khinh thường nàng rõ ràng.
Cho đến khi nãy, cái thái độ "Nhìn ngươi một cái bẩn con mắt của ta" của Tố Hinh, khiến cho nàng thật sự hiểu rõ, vì sao Phương Lưu Vân khát vọng tự do như vậy, lại lựa chọn ở Thúy Hoa Phong đóng cửa không ra.
Nàng cười cười, ôm chặt Phương Lưu Vân.
"Phương sư huynh, chúng ta phải nỗ lực tu hành." Nàng nói
Kim Đan còn không tính là cái gì.
Muốn kết Anh.
Muốn Hóa Thần.
Muốn cho mọi người, ở trước mặt nàng không dám nhìn thẳng!