Tư Không thở hổn hển, nằm xuống bên cạnh Trình Như Phong.
Trình Như Phong không ngất đi như trước, chỉ là cảm giác do cao trào mang lại cùng với dương khí ẩn chứa trong tinh dịch nóng bỏng của Tư Không, khiến cho nàng giống như say rượu, say ngất ngưởng, mềm mại như bông, không muốn cử động một chút nào.
Nàng chỉ hơi nâng mí mắt lên, liếc nhìn người nam nhân bên cạnh.
Lúc này nhìn y, khác hẳn với khi nãy.
Hiện giờ khuôn mặt này kỳ thật cũng rất anh tuấn, mặc dù không đẹp bằng mỹ nhân Bạch Ký Lam, Liễu Phượng Ngâm, nhưng khuôn mặt đoan chính, hình dáng rõ ràng, ngũ quan cũng rất dễ coi, đặc biệt là đôi mắt, con ngươi đen nhánh, ánh mắt linh hoạt, lúc này thấy Trình Như Phong đang nhìn y, lại mang thêm vài phần ý cười.
Trình Như Phong không khỏi than nhẹ "Thuật biến hóa của ngươi, thật là thần kỳ."
Tư Không cười hì hì, duỗi tay sờ mặt mình, nói: "Đây là gương mặt của ta mà. Nói ra vẫn là nương tử lợi hại, đều hút ta về nguyên hình rồi."
Trình Như Phong: ....
Đây là cái lời gì!
Có điều mới vừa rồi nàng cũng đích thật không có chừa lại, hấp thu một lượng lớn dương khí và linh lực từ trên người y, có lẽ thật là nhất thời linh khí không ổn, không duy trì pháp thuật được.
Tư Không nhướng người qua hôn nàng một cái, "Nương tử có vừa lòng không?"
Trình Như Phong không biết y chỉ cái gì, cũng lười trả lời, duỗi tay nhéo mặt y, xúc cảm và nhiệt độ của làn da kỳ thật cùng với lúc trước cũng thật là không có gì khác nhau, khiến nàng càng thêm cảm thấy thần kỳ.
Tư Không nghiêng mặt qua, ngậm lấy ngón tay của nàng, hàm hồ hỏi: "Thú vị sao?"
Trình Như Phong gật gật đầu.
Tư Không lại hỏi: "Muốn học không?"
Trình Như Phong liền trợn to mắt, "Ngươi chịu dạy?"
"Đây chính là độc môn tuyệt kỹ nhà ta, người bình thường muốn học, ta khẳng định sẽ không dạy." Tư Không nói, "Nhưng nàng là nương tử của ta mà, chúng ta là người trong nhà, đương nhiên cái gì cũng dễ nói."
Trình Như Phong trợn trắng, "Hôm nay ta mới nhìn thấy gương mặt thật của ngươi, cả tên thật của ngươi cũng không biết, xem là người trong nhà cái rắm."
"Ta chưa từng lừa gạt nương tử, ta thật sự kêu là Tư Không. Họ kép Tư Không, tên chỉ có một chữ Ký." Tư Không một bên nói, một bên dùng ngón tay viết chữ "Ký" lên trên người Trình Như Phong, lại nói, "Chữ này khó viết quá, chính ta cũng không cần."
Cái này cũng kêu là chưa từng lừa gạt nàng?
Còn có, tên khó viết quá thì không cần, ngươi là học sinh tiểu học sao?
Nàng bèn không đề cập tới cái này, chỉ hỏi: "Thuật biến hóa thật sự có thể dạy ta sao?"
"Kỳ thật không khó." Tư Không nói, "Hơn nữa vẫn là có sự hạn chế, mỗi lần biến hóa chỉ có thể duy trì khoảng một canh giờ, giữa chừng nếu như linh lực không đủ, giống như ta vừa mới nãy, thì sẽ mất đi hiệu lực. Cho nên nếu như dùng trong thời gian dài, vẫn là dùng mặt nạ thì tốt hơn."
Trình Như Phong nhớ lại lần đó ở Cao Ninh Thành, sau khi y ăn vào ma đan, thật là trên người có nổi lên ma văn, nhưng trên mặt lại không có, thiết nghĩ lần đó là y đeo mặt nạ rồi.
Lúc này y nói ra điều này ở trước mặt Trình Như Phong, cũng coi như là tự bại lộ khuyết điểm của mình, cũng xem như đã biểu lộ thành ý rồi.
Trình Như Phong không khỏi liền nghiêm túc nhìn y, rồi lại nghe y nói: "Nếu nương tử có thể giúp ta tìm được tung tích của Cập Thời Hành Lạc Đồ, ta chẳng những có thể dạy nàng thuật biến hóa, mà còn làm cho nàng mấy cái mặt nạ để chơi."
Trong lòng nàng giật mình một cái.
Người này còn không từ bỏ Cập Thời Hành Lạc Đồ.
Nàng tức giận trừng mắt với y, "Đừng nhắc đến bức tranh quỷ kia với ta lần nữa, ta bị hại đến còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn ta đi đâu hỏi thăm dùm ngươi?"
"Rốt cục chỉ có bốn người các ngươi là còn tỉnh táo ở Cao Ninh Thành, tiểu hòa thượng khẳng định không có, Từ Trú chỉ là một tiểu nhân, căn bản không quan hệ đến y. Nếu nương tử cũng không biết, vậy thì chỉ còn lại Liễu công tử." Tư Không cười cười, cọ cọ lên trên người nàng, tiếp tục nói "Nương tử đi dò hỏi hắn đi."
"Ngươi điên rồi sao?" Trình Như Phong một chân đá văng y ra, "Liễu công tử là bởi vì việc này, bị giam lỏng cùng ta lâu như thế, còn tranh cãi với sư phụ của mình, ngươi biểu ta hoài nghi hắn sao?"
Tư Không bị đá cũng không giận, vẫn cười cười như cũ: "Tri nhân tri diện bất tri tâm, nàng thật sự biết Liễu Phượng Ngâm là dạng người gì sao? Trước khi nàng bị cuốn vào Cao Ninh Thành, căn bản cũng không quen biết hắn. Hơn nữa, nàng xem, Nam Cung Hữu cũng là một trong tứ đại công tử đó."
Trình Như Phong tức khắc bị nghẹn một cái.
Tư Không liền nói tiếp: "Nàng suy nghĩ cẩn thận một chút xem, lúc ấy toàn bộ Cao Ninh Thành , chỉ có Liễu Phượng Ngâm là có tu vi tối cao. Nàng là bởi vì công pháp tu hành cho nên bản thân sẽ thích hợp với nơi đó, mà hắn là tự mình thanh tỉnh. Rồi sau đó cái tàn hồn của Ma tộc cũng là truyền pháp cho hắn, nàng sao có thể tin lúc hắn truyền lại cho các ngươi không có giấu giếm hả? Cao Ninh Thành vốn không có linh khí, Liễu Phượng Ngâm lại vừa ra khỏi là lập tức tiến giai, thật sự chỉ là vận khí sao?"
Trình Như Phong ngẩn ra, nếu không phải Cập Thời Hành Lạc Đồ ở trên người nàng, bị y phân tích như thế, nàng cũng nhịn không được thật sự phải hoài nghi Liễu Phượng Ngâm rồi.
"Cho nên, nương tử là bởi vì ma bảo mà chịu nhiều ủy khuất như thế, chẳng lẽ không muốn biết nó rốt cuộc ở đâu sao?" Tư Không tiếp tục mê hoặc, "Nàng suy nghĩ kỹ một chút xem, Liễu công tử có chỗ nào kỳ lạ hay không? Trên người hắn có ma văn hay không?"
"Phi" Trình Như Phong nói, "Ngươi đừng ở chỗ này châm ngòi ly gián, ta chịu ủy khuất căn bản đều là bởi vì ngươi! Liễu công tử rất tốt với ta."
(phi: động tác phun nước bọt)
Tư Không nói: "Nàng có biết rằng hắn đối tốt với nàng là bởi vì để nàng chịu tội thay hay không?"
Trình Như Phong nắm đồ vật bên cạnh mình ném vào người y, "Nói hươu nói vượn, cút đi cút đi."
Nàng thật không muốn tiếp tục nghe y nói xàm, cũng là sợ mình nhiều lời sẽ lộ tẩy, ngược lại lại bị y nắm bắt được, bèn trực tiếp đuổi người.
Tư Không cũng không có tiếp tục kiên trì, chuyển biến tốt thì ngừng lại, y cũng không trông cậy mình thuận miệng nói ra, Trình Như Phong liền tin tưởng y, nhưng gieo hạt giống hoài nghi trước, từ từ cũng có thể nhìn ra manh mối.
Y từ trong túi đựng pháp bảo lấy ra một bộ trang phục phàm nô Thúy Hoa Phong, thong thả ung dung mà mặc vào, rồi mới nheo mắt với Trình Như Phong, "Qua mấy ngày nữa ta lại đến."
Trình Như Phong trực tiếp ném bình hoa về phía y.
Tư Không thuận tay tiếp lấy, bèn thu vào túi đựng pháp bảo, vẫy vẫy tay, thong thả ung dung mà đi.
Trình Như Phong hừ một tiếng, nhưng trong lòng lại không khỏi khẩn trương.
Người này thật là không thể thả lỏng cảnh giác một chút nào.
Vả lại, y không có từ bỏ Cập Thời Hành Lạc Đồ, những người khác ở bên ngoài khẳng định cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy. Bất quá là bởi vì ngoài mặt không chiếm lý, chỉ có thể tạm lui một bước mà thôi.
Tư Không đang hoài nghi Liễu Phượng Ngâm, vậy những người khác thì sao?
Nàng phải đi nhắc nhở Liễu Phượng Ngâm một tiếng.