Bạch Ký Lam ngự kiếm bay đi, cũng không có người nào có thể đuổi kịp.
Trình Như Phong quay đầu lại, nhìn Bạch Ánh Sơn đang đi ra, "Hắn sẽ không thật sự giết sạch Ưng Dương Phủ chứ?"
Bạch Ánh Sơn cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng vẫn là nói: "Nàng không cần quá lo lắng, Ký Lam là có chút ngay thẳng, nhưng không đến nỗi lỗ mãng."
Cái này đã không thể dùng ngay thẳng để hình dung.
Trình Như Phong thở dài, "Dùng Truyền Tin phù kêu hắn trở về?"
Bạch Ánh Sơn lắc đầu, "Đại khái... Không kêu trở về được."
Hắn biết rõ, gần đây Bạch Ký Lam có chút áp lực.
Vốn dĩ xuất thân tốt, thiên tư lại cao, tu hành lại nhanh, thật là muốn cái gì có cái nấy, nhưng mấy ngày nay..... về mặt tình cảm, cũng thật sự không có biện pháp cưỡng cầu.
Ký Lam nếu là không phát tiết ra, chỉ e từ đây tâm niệm sẽ không thể thông suốt.
Kiếm tu mà, biện pháp tốt nhất đương nhiên là đánh một trận.
Người bên cạnh Trình Như Phong, Ký Lam không thể động, chỉ có thể đi tìm kẻ thù.
Bạch Ánh Sơn cũng thở dài một hơi, nói: "Nếu đã như vậy, ta cũng sớm chút trở về Thiên Kiếm Tông, làm tốt phối hợp tác chiến với Ký Lam."
Bạch Ký Lam sẽ không lỗ mãng đến trực tiếp giết sạch Ưng Dương Phủ, nhưng có xung đột là không thể tránh được.
Bạch Ánh Sơn phải trở về phất đại kỳ của Thiên Kiếm Tông lên.
Đây là chuyện quan trọng, Trình Như Phong đương nhiên sẽ không lưu hắn lại, Bạch Ánh Sơn cũng đi rồi.
Thần Huy vội vàng chạy tới, gặp phải Trình Như Phong tiễn đưa Bạch Ánh Sơn, liền nhíu mày hỏi: "Muội cãi nhau với Bạch Ký Lam hả?"
"Không có."
"Vậy sao Bạch Ký Lam cứ như thế mà rời đi?"
Trình Như Phong liền nói chuyện vừa mới nãy cho Thần Huy nghe.
Thần Huy nửa ngày cũng không nói gì.
Chưa được một lát Cố Ngôn truyền tin tới hỏi.
Không có biện pháp, một kiếm này của Bạch Ký Lam bay ra, động tĩnh thật là không nhỏ, tất cả mọi người đều kinh động.
Có điều, có Bạch Ánh Sơn phụ trợ. Trình Như Phong đích thật cũng không quá lo lắng.
Bạch Ký Lam tu vi thực lực bày ra đó, người bình thường đánh không lại hắn, đánh thắng được hắn đều là lão yêu quái rồi, nếu muốn từ bỏ mặt mũi đánh với hắn, Thiên Kiếm Tông cũng có lão yêu quái, cuối cùng khẳng định cũng là một đống bùn nhão trét lên tường thì xong rồi.
Nếu nàng đi theo ngược lại thêm phiền.
Dù sao Bạch Ánh Sơn cũng sẽ liên hệ với nàng bất cứ lúc nào, vậy thì cứ an tâm tiếp tục ở Thúy Hoa Phong chờ tin tức là được.
Có điều, huynh đệ Bạch gia vừa rời đi, tiệc chúc mừng gì đó, đương nhiên cũng hủy bỏ.
Có lẽ có người ngược lại còn vui vẻ trong lòng , nhưng tóm lại cũng không biểu hiện ra ngoài trắng trợn đến như vậy.
Trình Như Phong chỉ gọi mọi người cùng nhau tới, nói về chuyện danh ngạch của Truyền Tống Trận.
"Ta là khẳng định muốn đi." Trình Như Phong nói, "Các ngươi tự suy xét xem?"
"Sư phụ đã đi qua đó rồi, ta đương nhiên cũng muốn đi." Thần Huy nói.
Hắn là cô nhi do Thương Ngô nhặt về, nếu không phải sư phụ, sớm cũng không biết đã chết từ bao lâu rồi. Hiện giờ mệnh bài của sư phụ nứt thành như vậy, hắn không đi tìm, sao có thể an tâm.
Phương Lưu Vân nói: "Ta đi theo Trình chân nhân."
Sở Dương lập tức gật đầu theo.
Phương Lưu Vân lại nói: "Mấy người chúng ta có thể đi tranh mấy danh ngạch còn dư lại trong tông môn, như vậy thì cũng không cần chiếm năm cái này."
Trình Như Phong liền nhíu mày.
Nếu thật là muốn đi tham gia cuộc tỷ thí của Dục Linh Tông, Thần Huy hẳn là không thành vấn đề, suy cho cùng cũng đã kết Đan rồi.
Phương Lưu Vân là Trúc Cơ hậu kỳ, ở trong Dục Linh Tông cũng coi như trung thượng đẳng, chỉ là Sở Dương.... có chút nguy hiểm.
Nhưng Sở Dương lại không buồn rầu, chỉ nói: "Ta đi tranh trước, nếu thật tranh không được thì tính cái khác."
Nghe thấy bọn họ nói chuyện thật náo nhiệt, Lý Mộng Tiều cũng cười hì hì nói: "Vậy hai chúng ta cũng đi chung tham gia náo nhiệt, chúng ta là nô bộc của Trình chân nhân, đương nhiên cũng có thể tính là người của Dục Linh Tông rồi, đúng không?"
Y một bên nói, một bên dùng tay thọc thọc ca ca nhà mình.
Lý Mộng Ngư lại vừa lúc thất thần, bị thọc nhưng hắn chỉ chớp chớp mắt, không có nói tiếp.
Lý Mộng Tiều hơi nhíu mày.
Trình Như Phong cười rộ lên, nói: "Cố sư bá nơi đó tổng cộng chỉ còn năm cái danh ngạch, các ngươi là muốn bao hết sao?"
"Bao hết mới được." Lý Mộng Tiều cười cười ôm lấy nàng, "Đến lúc đó chỉ có người trong nhà chúng ta, làm cái gì cũng tiện!"
Trình Như Phong hứ một tiếng, "Qua Truyền Tống Trận ngươi muốn làm cái gì?"
"Sai, ta đâu có nói lúc qua Truyền Tống Trận muốn làm gì, đương nhiên nếu nàng muốn, kỳ thật cũng có thể thử xem"
Trình Như Phong tức giận đá văng Lý Mộng Tiều ra, "Cút."
Nói giỡn về nói giỡn, Dục Linh Tông cho các đệ tử tỷ thí, cho dù Cố Ngôn nói sẽ không có nhiều người muốn đi, nhưng chỉ sợ là muốn nể mặt mũi chưởng môn, người báo danh cũng không phải ít. Bọn họ muốn thắng, vẫn là phải nghiêm túc nỗ lực hơn mới được.
Tới tối, huynh đệ Lý gia hầu hạ Trình Như Phong tắm rửa, Lý Mộng Tiều còn nói, có phải chúng ta nên đi trước thám thính hay không, rốt cục là so tài gì. Dục Linh Tông nơi này, là giống với các tông môn khác so tu vi quyền cước pháp thuật sao? Hay là muốn so công phu trên giường?
Lý Mộng Ngư vẫn không nói chuyện.
Khi hắn duỗi tay qua giúp Trình Như Phong chà lau cánh tay, Trình Như Phong liền đè tay hắn lại, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi có phải không muốn đi hay không?"
Trong lòng Lý Mộng Ngư vẫn luôn nghĩ đến Yến Vân.
Nhưng Tứ Phương Lâu gia thế lớn sự nghiệp lớn, Yến Vân chưa chắc sẽ mạo hiểm. Dẫu sao nàng ta cách kết Anh vẫn còn sớm, càng không cần phải nói đến Hóa Thần hư không xa vời.
Ai cũng không biết Truyền Tống Trận bên kia là tình huống gì, đi qua đó còn có thể trở về hay không, nói không chừng lần này đi sẽ không còn được gặp lại.
Lý Mộng Ngư rũ mắt, nhất thời không có trả lời, Lý Mộng Tiều lại cướp lời, nói: "Huynh ấy đương nhiên sẽ đi. Chúng ta đã từng thề vĩnh viễn đi theo tiểu Trân Châu mà."
"Ngươi câm miệng." Trình Như Phong trừng mắt liếc y một cái, "Mỗi người đều có suy nghĩ của chính mình, không cần ngươi cảm thấy như thế nào thì làm chủ thay cho người khác, cho dù là huynh đệ song sinh cũng không được."
Lý Mộng Ngư lúc này mới nhẹ nhàng nói: "Ta không biết....Trong lòng thật loạn."
Hắn vốn là nghĩ chờ Trình Như Phong bên này xong rồi, liền phục Bổ Thiên Đan thử kết Đan.
Nếu như có thể tiến giai, không nói sẽ cùng Yến Vân như thế nào, ít nhất có thể đường đường chính chính đứng trước mặt nàng nói chuyện.
Nhưng lần trước Yến Vân lại đây....
Hắn kỳ thật tâm cũng có chút lạnh đi.
Nhưng lần này, nghĩ đến sau này có khả năng sẽ không còn gặp lại, hắn lại sinh ra vài phần do dự.
Rốt cục là....
"Huynh điên rồi sao? Trong mắt Yến công tử người ta, huynh cũng coi là người sao?" Lý Mộng Tiều kéo ca ca, quay đầu nói với Trình Như Phong, "Ca ca ta chắc có lẽ đầu óc hồ đồ rồi, ta dẫn huynh ấy đi thanh tỉnh một chút trước."
Trình Như Phong kỳ thật cũng không cảm thấy Lý Mộng Ngư có cái gì sai, dẫu sao ai mà không có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm muốn dứt mà không được đâu?
Nhưng ở lập trường của nàng, cũng thật sự không thể nói nhiều cái gì, hắn không muốn đi cũng được, huynh đệ cãi nhau cũng được, nàng cũng không muốn can thiệp nhiều, tùy bọn họ đi qua một bên xử lý, còn mình thì vẫn như cũ ngâm mình trong bồn tắm với những cánh hoa trôi nổi bồng bềnh.
Không bao lâu, có đôi tay duỗi lại đây, đặt ở trên vai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trình Như Phong phát ra giọng mũi thoải mái, một mặt hỏi: "Bàn xong rồi à?"
"Bàn cái gì?" Giọng nói của thiếu niên réo rắt vang lên ở bên tai nàng, căn bản không phải giọng nói của đôi song sinh.
Trình Như Phong thoắt cái mở mắt ra, cả người giật mình, nhưng thực mau liền thả lỏng lại, khẽ thở dài, "Ngươi thật đúng là xuất quỷ nhập thần. Lần này lại muốn như thế nào?"
Người kia từ phía sau dán lên thân thể nàng, lần này lại thay đổi một khuôn mặt, là một thanh niên soái khí mày kiếm mắt sáng.
Y cười khẽ, tiếp tục mát xa cho nàng, đồng thời cúi đầu, hôn lên sau cổ nàng.
"Lần này, đương nhiên là tới thu nợ."