Chereads / Dục Linh Thiên Hạ / Chapter 187 - Chương 187: Cơn tức của Bạch Ký Lam

Chapter 187 - Chương 187: Cơn tức của Bạch Ký Lam

Trình Như Phong tiễn Cố Ngôn ra cửa, quay đầu lại, phát hiện đôi huynh đệ song sinh đang lôi kéo Phương Lưu Vân chuẩn bị thu xếp yến hội.

"Trầm oan đắc tuyết, đương nhiên là muốn chúc mừng."

🔻Trầm oan đắc tuyết: đã được giải oan

Mấy người họ đều rất vui mừng.

Trình Như Phong cũng thật cao hứng vui vẻ nói, "Ờ, cũng nên chúc mừng đến vô cùng náo nhiệt một phen."

Nàng đích thân đi tìm Bạch Ký Lam.

Bạch Ký Lam đã xuất quan.

Người của Ưng Dương Phủ đã đi hết, loại sự tình này, hắn đương nhiên không có khả năng không biết. Chỉ là khi nãy Cố Ngôn đến đây tìm Trình Như Phong đó là chuyện nhà của Dục Linh Tông, nếu Cố Ngôn không mở miệng mời bọn họ tới, bọn họ cũng không tiện tham gia.

Hắn lúc này đang ở cùng Bạch Ánh Sơn.

Bọn họ đang thương lượng một số chuyện sau này.

"Như Phong chắc là muốn đi tìm Thương Ngô. Ta muốn đi cùng nàng." Bạch Ánh Sơn nói, "Chúng ta không rõ tình huống phía bên kia của Truyền Tống Trận, có lẽ phải nên chuẩn bị tốt cho trường hợp không về được."

Bạch Ký Lam nhìn huynh trưởng, không hiểu sao tự nhiên có chút bực bội.

Hắn đương nhiên cũng muốn đi cùng Trình Như Phong, nhưng lại không muốn cùng với nhiều người như thế.

Nhưng mà.....

"Chuyện của Bạch gia" Bạch Ánh Sơn dừng một lát, "Món nợ nhị thúc hại đệ, hại Như Phong, chúng ta phải tính rõ ràng, nhưng sau khi vấn đề được tính xong thì phải thế nào, ta là phải đi, đệ chắc là cũng không muốn quản sự, vị trí gia chủ.... "

Bạch Ký Lam không kiên nhẫn mà xua xua tay, "Giao cho lão tổ an bài."

Bạch gia đích thực còn có một vị Nguyên Anh lão tổ, bình thường đều không quản những chuyện trong tông. Nhưng nếu thật đến lúc thay đổi gia chủ, thỉnh ông ta xuất sơn cũng là chuyện đương nhiên.

Chỉ là....

Bạch Ánh Sơn im lặng. Hắn tuy rằng sớm đã hạ quyết tâm muốn đi cùng Trình Như Phong, nhưng hắn là trưởng tôn của Bạch gia, đã chịu sự dạy dỗ của Bạch gia và Thiên Kiếm Tông nhiều năm nay, hưởng thụ vinh quang và tôn quý mà gia tộc mang đến, đương nhiên cũng có một phần trách nhiệm cùng đảm đương.

Nếu thật sự muốn cái gì cũng mặc kệ phủi tay liền rời đi, trong lòng vẫn là có chút không thoải mái.

Bạch Ký Lam đại khái có thể đoán được ý nghĩ của ca ca mình, nhưng cũng không biết nên nói cái gì mới được.

Tâm tình của Bạch Ký Lam cũng phức tạp giống như vậy.

Tuy rằng hắn vẫn luôn là một kiếm si, cũng không quá để ý tới chuyện trong nhà, nhưng cũng không phải không hiểu lý lẽ.

Nếu như không phải sinh ở Bạch gia, hắn muốn chuyên tâm luyện kiếm cũng tuyệt đối không có khả năng.

Cho dù nhị thúc muốn hại hắn, trước đó không lâu còn ở bên ngoài làm bại hoại thanh danh của huynh đệ bọn họ, nhưng Bạch gia không chỉ là của một mình Bạch Nguyên Khánh.

Bạch Ánh Sơn và Bạch Ký Lam, bất luận đi đến nơi nào, vẫn là tử đệ của Bạch gia. Huyết mạch thân duyên, ân tình đạo nghĩa, không thể dứt bỏ dễ dàng như vậy.

Lúc hai anh em ngồi đối diện không nói gì, thì Trình Như Phong vừa lúc đi đến đây.

"Việc này có thể coi như là đã qua rồi. Tối nay chúng ta phải chúc mừng một phen, đuổi vận đen đi." Trình Như Phong một bên nói chuyện một bên bước vào, mới phát hiện thần sắc hai người không đúng lắm.

"Xảy ra chuyện gì?" Nàng hỏi.

Bạch Ký Lam không nói chuyện, Bạch Ánh Sơn cười cười, đứng dậy tiếp đón nàng ngồi xuống, "Không có gì. Nàng gần dây chịu nhiều ủy khuất rồi, là phải nên chút mừng náo nhiệt một chút."

Kim Đan mười bảy tuổi, nếu đặt ở môn phái nào, nếu không phải khí phách hùng hổ, thì cũng là toàn tông môn từ trên xuống dưới xem như bảo bối nâng niu?

Kết quả tiểu Như Phong nhà hắn, đại lễ kết Đan còn chưa làm xong đã bị nhốt lại, nghĩ lại cũng đau lòng.

Bạch Ký Lam cũng hừ một tiếng, nói: "Không thể cứ như thế tiện nghi cho bọn họ!"

Trình Như Phong đương nhiên nhìn ra được huynh đệ bọn họ khi nãy nói chuyện không phải là những việc này, chỉ là bọn họ nếu không nói, nàng cũng không hỏi, chỉ lôi kéo tay Bạch Ký Lam nói:

"Đừng tức giận mà, ta cũng đâu có sao. Huống chi có các ngươi bồi ta, không biết có bao nhiêu người hâm mộ ta nữa đó."

Bạch Ký Lam lại hừ một tiếng, không có cái chữ "các" mới tốt làm sao.

Trình Như Phong cười rộ lên, cọ cọ lên người hắn, hỏi: "Hôm nay sư bá nói trận đồ của Truyền Tống Trận trên đảo Sương Mù đã sửa xong, chỉ chờ tìm đủ nguyên liệu tài liệu là có thể dùng. Ta muốn đi tìm sư phụ, các ngươi thì sao?"

"Chúng ta cùng đi với nàng." Bạch Ánh Sơn mới nãy tuy rằng rất rối rắm, nhưng lúc này Trình Như Phong hỏi, vẫn là cho đáp án thực xác định, "Chỉ là ta muốn về Thiên Kiếm Tông một chuyến trước đã."

Trình Như Phong không hỏi hắn trở về làm cái gì, chỉ đem chuyện Cố Ngôn cho nàng danh ngạch nói lại một lần.

Bạch Ký Lam lập tức liền nói: "Chúng ta cùng đi với nàng."

Bạch Ánh Sơn cũng gật gật đầu.

Trình Như Phong liền bắt đầu ở đó tính người, Thần Huy cùng Phương Lưu Vân có thể đi tranh danh ngạch dư lại của Dục Linh Tông, huynh đệ Lý gia, huynh đệ Bạch gia là bốn người, thêm Liễu Phượng Ngâm, thêm nàng, nàng còn đáp ứng Tư Không hình như không đủ chỗ.

Đến lúc đó nếu là thật sự không được, chỉ có thể đem huynh đệ Lý gia thu vào Cập Thời Hành Lạc Đồ mang đi thôi.

Tuy rằng Lý Mộng Ngư Lý Mộng Tiều cũng coi như có thể tin tưởng, nhưng vừa mới là bởi vì Cập Thời Hành Lạc Đồ làm ra phong ba lớn như thế, không chừng còn có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nàng, không đến lúc bất đắc dĩ, nàng thật đúng là không muốn dùng đến Mặc Bảo.

Bạch Ký Lam thấy nàng nhíu mày, liền hỏi: "Nàng hỏi qua Liễu Phượng Ngâm chưa?"

Trình Như Phong nói: "Còn chưa có hỏi."

Bạch Ký Lam hừ nói: "Để y hồi Tiên Âm Phái đi."

Những người ở trên Thúy Hoa Phong, chướng mắt nhất chính là Liễu Phượng Ngâm.

Còn lại những người khác.... Ngạo Nguyệt công tử kỳ thật căn bản không để vào mắt.

"Đừng keo kiệt như thế mà." Trình Như Phong có chút dở khóc dở cười.

"Ta muốn đi đâu, không nhọc Bạch chân quân lo lắng."

Giọng nói của Liễu Phượng Ngâm vang lên, y ở ngay cửa tiếp lời.

Y vốn dĩ ở tại cách vách, huynh đệ Bạch gia nói chuyện với nhau, y sẽ không đến để tự làm mất mặt, nhưng Trình Như Phong cũng lại đây, y liền thuận tiện đến xem, kết quả là ở cửa liền nghe được Bạch Ký Lam muốn đuổi y đi.

Liễu công tử hàm dưỡng có tốt đi chăng nữa, cũng sẽ không nhượng bộ chuyện này.

Y nhẹ nhướng mày, "Hiện giờ ta không nhà không cửa, không gì vướng bận, Như Phong đi nơi nào thì ta đều có thể bồi nàng, băn khoăn của hai vị Bạch công tử chỉ e là so với ta nhiều hơn chứ không ít đâu?"

Giọng nói của y thật ôn hòa, Bạch Ký Lam lại nghe đến chói tai, sắc mặt lập tức nặng nề.

Trình Như Phong càng thêm bất đắc dĩ, còn nói muốn Chúc mừng cùng với mọi người nữa chứ, đây này còn chưa đến hai câu, quả thực đều phải muốn đánh nhau rồi.

Bạch Ánh Sơn thở dài, nói: "Ưng Dương Phủ tuy rằng đã rút đi, nhưng nguy cơ cũng không có hoàn toàn giải trừ, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào Như Phong, hiện giờ chúng ta nội loạn, không phải khiến người chế giễu sao?"

Liễu Phượng Ngâm gật gật đầu: "Ưng Dương Phủ cũng không có xử trí Nam Cung Hữu. bây giờ thanh danh của y đã hủy, nhất định rất hận Như Phong, ai biết y sẽ làm ra chuyện gì? Hai vị lại phải về Thiên Kiếm Tông, ta đương nhiên là càng không rời khỏi Như Phong rồi."

Bạch Ánh Sơn cảm thấy an bài như vậy cũng tốt.

Tuy rằng Liễu Phượng Ngâm là tu sĩ không phải am hiểu chiến đấu, nhưng có vị tu vi Kim Đan hậu kỳ ở chỗ này, lại am hiểu phụ trợ, Trình Như Phong chính mình cũng kết Đan, hơn nữa còn có Thần Huy, Nam Cung Hữu cũng không thể làm gì được nàng. Bọn họ vừa lúc có thể an tâm trở về xử lý xong chuyện của Bạch gia.

Nhưng Bạch Ký Lam hiển nhiên không nghĩ như thế.

Hắn trực tiếp đứng lên liền đi ra ngoài.

"Ngươi đi đâu?" Trình Như Phong vội vàng đứng lên, gấp gáp hỏi.

Bạch Ký Lam không quay đầu lại, nói: "Ta đi giết Nam Cung Hữu."

Trình Như Phong giật mình sửng sốt, phục hồi tinh thần lại vội vàng đuổi theo, Bạch Ký Lam đã hóa thành một đạo kiếm quang biến mất ở chân trời.

Trình Như Phong:...

Đây là nổi nóng gì vậy!