Động tác của Sở Dương dã man thô bạo lại còn hung dữ, thật giống như thật sự muốn đâm thủng xé rách thiếu nữ dưới thân, đem chính mình chen vào, hòa hợp thành một thể.
Cơ bắp cả người y căng chặt, hơi thở nóng bỏng, từng tia từng sợi dọc theo chỗ da thịt dán vào nhau của hai người xuyên vào thân thể Trình Như Phong.
Khoái cảm một đợt tiếp một đợt mà thấm vào đánh sâu vào, Trình Như Phong chỉ cảm thấy cả đầu ngón tay cũng phải tê dại đi.
"Sở Dương..."
Nàng gọi tên của y.
Giọng nói nhỏ nhẹ, như là muốn khóc, lại như là đang khát cầu nhiều hơn.
Sở Dương cúi đầu, hôn lấy đôi môi anh đào của nàng.
Lần này không giống khi nãy, thật cẩn thận tỉ mỉ, dịu dàng lưu luyến không rời, thậm chí mang theo vài phần thành kính, coi như trân bảo.
Trình Như Phong đương nhiên cảm nhận được.
Nàng mở mắt ra nhìn y, ở dưới lông mi dài, ánh mắt của y nhu hòa dịu dàng như nước.
Sở Dương lại dời qua hôn đôi mắt nàng: "Ta thật là... giống như đang nằm mơ ..."
Trình Như Phong cười rộ lên, ôm chặt y, hoa huyệt mềm mại ấm áp cũng quấn chặt côn thịt của y, theo động tác thọc vào rút ra mà mấp máy co rút lại, giống như có vô số môi lưỡi liếm mút , khiến người mất hồn.
Nàng bám vào bên tai y, thỏ thẻ nói: "Ngươi ở trong mộng đã làm loại sự tình này với ta rồi sao? Ta ở trong mộng, có làm ngươi thoải mái như vầy hay không?"
Sở Dương nơi nào chịu được cái này?
Côn thịt cắm ở trong cơ thể Trình Như Phong cũng trướng lớn thêm vài phần, tốc độ nhanh hơn hướng đến nơi sâu nhất trong tiểu huyệt, mỗi một cái đều đâm thật mạnh lên hoa tâm non mềm của nàng.
Lực đạo thô bạo, va chạm ra tiếng vang bạch bạch bạch, hòa cùng với tiếng rên rỉ thỏ thẻ uyển chuyển của Trình Như Phong, vang quanh quẩn ở trong phòng.
"Trân Châu..." Hơi thở của Sở Dương thô nặng, khàn khàn mà kêu nàng, "Ta muốn bắn..."
"Ừ, bắn đi..." Trình Như Phong bị y thao đến sắc mặt đỏ bừng, cả người xụi lơ, lại còn vươn cái lưỡi nhỏ hồng nhạt, liếm nhè nhẹ lên trên người y, "Bắn vào đáy huyệt của ta...lấp đầy ta..."
Sở Dương bóp lấy eo nàng, hung hăng đâm tiến vào cổ đáy huyệt, không thể nào khắc chế mà đem dục vọng tích lũy nhiều năm tất cả đều phun ra.
Tinh dịch nguyên dương vừa nhiều vừa nóng, giống như núi lửa phun trào ra dung nham, rót thẳng vào hoa huyệt của nàng, đồng thời đem Trình Như Phong đưa lên cao trào tuyệt mỹ.
Nhưng người sảng nhất vẫn là Sở Dương.
Đây coi như là lần đầu tiên y chân chính đạt đến cao trào về mặt ý nghĩa.
Là cùng với cô nương mà y mơ ước tha thiết.
Đó là vui sướng mất hồn không gì sánh kịp của tâm linh cùng thân thể hợp hai làm một.
Dục tiên dục tử.
Y run rẩy, ôm chặt Trình Như Phong, cảm thụ được nguyên dương của mình bị nàng hấp thu, cảm thụ được linh lực chuyển động ở trong kinh mạch của hai người, chỉ hận không được vĩnh viễn như vậy cùng nàng kết hợp ở bên nhau, cho dù bị nàng hút khô cũng cam tâm tình nguyện.
Trình Như Phong mặc cho y ôm, mềm mại làm tổ ở trong lòng ngực y, giống như một con mèo đã ăn uống no say.
Cái này làm cho Sở Dương thực vui vẻ, y nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Trình Như Phong, thân mật ôn tồn, nỉ non gọi nàng, "Trân Châu..."
"Ừm." Trình Như Phong cũng chưa mở mắt ra, lười nhác mà lên tiếng.
Sở Dương lại kêu: "Trân Châu."
"Ừ."
"Trân Châu."
Trình Như Phong mở mắt ra nhìn y, duỗi tay nhéo nhéo mặt y, "Làm cái gì vậy?"
Sở Dương nghiêng đầu hôn ngón tay nàng, "Không có gì, chỉ là... rất vui vẻ. Muốn gọi tên nàng."
Trình Như Phong cười rộ lên, lại nhéo y một cái, "Có ngốc không hả?"
Sở Dương ôm nàng, thỏ thẻ hỏi: "Nếu không phải chưởng môn sư bá, nàng có phải căn bản không muốn chạm vào ta hay không?"
"Đừng nghĩ lung tung." Trình Như Phong nói.
Sở Dương biết lúc này nói những thứ này có chút gây mất hứng, nhưng vẫn là nhịn không được nói: "Ta biết nàng vẫn luôn ghét bỏ ta, thu nhận ta cũng là không muốn làm phật lòng sư phụ. Ta như vầy, còn không bằng một ngón tay của Bạch công tử... Nàng không muốn cũng là chuyện bình thường... Nhưng ta muốn nàng... Vẫn luôn muốn nàng, muốn đến điên rồi, khi ta ở Ngọc Nữ Phong ... Đem mỗi người đều tưởng tượng thành bộ dáng của nàng... Mặc kệ hôm nay nàng xuất phát từ tâm tình gì... Ta đều thật vui vẻ, là thật đó."
Trình Như Phong trở mình, đè ở trên người y, duỗi tay sờ lên mặt y: "Đã nói kêu ngươi đừng có suy nghĩ lung tung rồi, đều là cá giãy giụa trong vũng bùn, ta ghét bỏ ngươi cái gì. Ta chỉ là ... Trước kia chúng ta là không có đường lựa chọn, hiện giờ có thể miễn cưỡng có một chút không gian tự do, ta hy vọng ngươi có thể có nhiều..."
Sở Dương lại lần nữa ôm chặt nàng, không để nàng nói xong, "Ta chỉ muốn nàng. Mặc kệ khi nào, ta đều chỉ muốn nàng."
"Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ. " Trình Như Phong cúi đầu hôn y, "Lưu lại chính là sẽ vẫn luôn bị khi dễ nha."
Tình huống mấy ngày này của Sở Dương nàng đương nhiên đều biết cả, chỉ là cũng không thể làm được gì.
Tu Chân giới chính là thế giới dùng thực lực để nói chuyện.
Ngoài mặt lại không có người làm chuyện gì quá phận, nàng cũng không có khả năng vì Sở Dương mà đi cảnh cáo những người khác.
Đương nhiên chính y cũng hiểu rõ, nhưng... lấy tư chất tu vi của y, ở nơi nào không phải cũng giống nhau sao?
Ấn theo tiêu chuẩn của Kim Đan chân nhân ở Dục Linh Tông mà nói, người bên cạnh Trình Như Phong đã tính rất ít rồi, hơn nữa huynh đệ Bạch gia, Liễu Phượng Ngâm đều là tu sĩ chính đạo có thân phận, cũng không có khả năng đối với y làm cái gì.
Không nói cái khác, lúc trước y ở Ngọc Nữ Phong, ngày tháng trôi qua cũng không phải thật tốt.
Sư huynh sư tỷ mỗi một giây đều dạy y làm người, nhưng y lạnh lùng nhìn thấy, các sư huynh sư tỷ chỉ có thảm hại hơn. Được sủng ái đại diện cho bị thải bổ càng lợi hại hơn, không được sủng ái chính là không có tài nguyên, mỗi người đều lục đục với nhau, mỗi năm đều có người "Bất ngờ ngã xuống". Cũng chỉ có y còn chưa lên Trúc Cơ, uy hiếp đối với các sư huynh sư tỷ không tính là lớn, sư phụ còn chờ muốn nguyên dương của y, mới miễn cưỡng có thể sống sót.
So sánh, thì Thúy Hoa Phong quả thực xem như thiên đường.
Nhưng y cũng không có nói thẳng ra.
Y kỳ thật trước nay đều không ngốc.
Bằng không chỉ sợ đã sớm chết ở Ngọc Nữ Phong rồi.
Y hiện tại đúng là yếu nhất.
Cho nên, yếu chính là ưu thế của y.
Y ôm Trình Như Phong, bàn tay to rộng dao động ở nơi mẫn cảm trên người nàng, thủ pháp xảo diệu, khiến nàng phát ra giọng mũi thoải mái.
Sau đó nhẹ nhàng lướt qua cánh tay mượt mà, dừng ở giữa hai đùi nàng ấn nhẹ khêu khích.
"Sở Dương..." Hô hấp của Trình Như Phong rối loạn ở dưới lực độ lúc mạnh lúc nhẹ của y, nhỏ giọng kêu tên y ra.
Ngón tay của Sở Dương xoa nắn lên cánh hoa đã bắt đầu ẩm ướt của nàng, một mặt ngẩng đầu hôn lên môi nàng, "Cho nên... nàng phải thương yêu ta nhiều một chút ..."
Đệ tử Dục Linh Tông còn có thể sống sót, ở loại chuyện này, ai mà không có một chút thủ đoạn?
Trình Như Phong vốn dĩ mẫn cảm, cao trào mới nãy thối lui chưa được bao lâu, thực nhanh đã bị y khích động tình dục .
Mùi thơm của cơ thể bốc lên trong bóng đêm, đôi mắt phủ đầy hơi nước, như sắp nhỏ giọt.
Nàng chủ động mở chân ra, nuốt lấy côn thịt cương cứng lên lần nữa của Sở Dương.