Phương Lưu Vân vốn còn đang suy nghĩ Trình Như Phong bị đôi song sinh song long như vậy, tiểu huyệt có thật bị căng to ra hay không, kết quả đến khi chính y cắm vào, mới phát hiện thịt non nơi đó vẫn như cũ chặt chẽ bao vây lấy y, một khe hở cũng không có.
Này thật đúng là... Phương Lưu Vân không khỏi hít sâu một hơi, cho dù là Kim Đan chân nhân, sức khôi phục như vậy, chỉ e là toàn bộ Dục Linh Tông cũng không có ai.
Lần này có người ở đây, y cũng không có chơi cái dạng gì khác, chỉ là ôm nàng, giao hợp bình thường, đều là sảng khoái đến mất hồn không thể dùng ngôn ngữ miêu tả, căn bản không nỡ buông tay.
Y là như thế, những người khác đương nhiên cũng vậy.
Vì thế mãi cho đến ngày hôm sau, Phương Lưu Vân mới tìm được thời gian rảnh cùng Trình Như Phong nói chính sự.
Trình Như Phong nhờ Phương Lưu Vân tìm dược liệu, còn thiếu một thứ Xích Long Nha, ở Dục Linh Tông đại khái là không có.
Lúc này Trình Như Phong đã thu thập đến sạch sẽ thoải mái thanh tân, đang được huynh đệ Lý gia hầu hạ ăn cơm.
Nàng nghe vậy, động tác khựng lại.
Phương Lưu Vân nói: "Thuộc hạ vô năng, thỉnh chân nhân trách phạt."
Trình Như Phong vội vàng buông chiếc đũa, kéo y ngồi xuống. "Phương sư huynh không cần như thế, vốn dĩ chính là ta cầu huynh hỗ trợ, đâu đáng để nói những thứ đó."
Việc này vốn dĩ cũng không thể trách Phương Lưu Vân.
Mặc Bảo đưa cho, khẳng định là phương thuốc cổ truyền của mấy ngàn năm trước, lúc trước Mặc Bảo cùng Thiên Minh đưa cho cái pháp trận độ kiếp, tài liệu bày trận cũng tìm không đủ. Đan phương này có một hai thứ hiếm thấy cũng là bình thường. Huống chi ở Dục Linh Tông người biết luyện đan vốn dĩ không nhiều lắm, nhiều nhất chính là chuẩn bị một ít dược liệu thường dùng mà thôi.
"Nếu đã như vậy, chỉ có thể sau này lại đi Tứ Phương Lâu mua."
Trình Như Phong nhíu mày, nàng bị giam lỏng cũng không biết tới khi nào.
Cũng may vấn đề của Bạch Ánh Sơn cũng không phải là lập tức sẽ muốn mệnh, từ từ nghỉ ngơi dưỡng thương cũng được.
Mấy người họ đang một bên ăn cơm một bên nói chuyện, có người tới thông báo, Yến Vân công tử tới chơi.
Trình Như Phong ngạc nhiên nhướng mày, vị Yến công tử này, là thuộc họ Tào Tháo sao? Nói đến liền đến.
Đương nhiên gặp khẳng định là phải gặp, cho dù Trình Như Phong cảm thấy giữa nàng và Yến Vân có lẽ không tính là có giao tình gì, nhưng tốt xấu gì người ta cũng cho nàng nhiều thứ tốt như vậy, là người có tiền có của ...
Nàng không khỏi lại liếc nhìn hai huynh đệ song sinh một cái.
Huynh đệ Lý gia hiển nhiên cũng thật giật mình, đang nhìn nhau.
Ý tứ trong ánh mắt trao đổi giữa hai anh em có thể so với cái liếc mắt này của Trình Như Phong còn phức tạp hơn nhiều.
Trình Như Phong cũng không nói thêm gì, đứng dậy đi chính điện gặp Yến Vân.
Yến Vân là được người của Ưng Dương Phủ dẫn đi cùng đến đây.
Nàng ta vẫn là ăn mặc một bộ nam trang, ngọc quan hồng bào, diễm lệ lại trương dương.
Trình Như Phong tiến lên làm lễ chào đón, phân chủ khách ngồi xuống, Yến Vân hướng người của Ưng Dương Phủ làm một cái ánh mắt ra hiệu, người nọ liền lui đi ra ngoài, chỉ canh giữ ở ngoài điện.
Trình Như Phong cười cười, "Bọn họ hôm nay thật là dễ nói chuyện mà."
Ưng Dương Phủ trông chừng nàng nhiều ngày như vậy, cũng thật coi như canh phòng nghiêm ngặt, lúc tam đường hội thẩm, bọn họ đều canh giữ ở bên cạnh. Hiện tại thế nhưng bởi vì một ánh mắt của Yến Vân liền thối lui.
Yến Vân nói: "Tứ Phương Lâu cùng Ưng Dương Phủ hợp tác nhiều năm, bọn họ ít nhiều gì cũng nể mặt ta vài phần."
Lúc này huynh đệ Lý gia dâng trà lên.
Đôi song sinh ở trong trường hợp này, lại an tĩnh nhanh nhẹn, mắt nhìn thẳng dâng trà xong liền thối lui đến phía sau.
Trình Như Phong còn đặc biệt lưu ý Lý Mộng Ngư, hắn cũng không có biểu hiện gì khác thường, cụp mi rũ mắt an tĩnh mà đứng ở nơi đó.
Yến Vân căn bản không có để ý đến hạ nhân dâng trà, đánh giá Trình Như Phong, cười nói: "Còn tưởng rằng muội bị nhốt lại thê thê thảm thảm, thoạt nhìn qua cũng không tệ lắm?"
Trình Như Phong liền bỏ cái tâm tư khác xuống, cũng cười trả lời: "Nhờ phúc của công tử. Lần trước đi Tứ Phương Lâu không thể nhìn thấy công tử, còn chưa có chúc mừng Yến công tử tiến giai..."
Yến Vân xua xua tay, nói: "Thời gian có hạn, chúng ta không cần khách sáo nói lòng vòng. Lần này ta tới, là muốn cùng muội làm cuộc giao dịch."
Yến Vân nhìn Trình Như Phong, tâm tình kỳ thật cũng có chút phức tạp.
Lần trước gặp mặt, Trình Như Phong vẫn còn là một tiểu Trúc Cơ, mặc cho Yến Vân nặn tròn bóp dẹp, hiện giờ cũng đã có tư cách giao dịch với Yến Vân.
Cái gọi là kỳ ngộ... Thật là thiên mệnh của mỗi người.
"Tứ Phương Lâu có thể chứng minh, lúc trước muội ở Cao Lũng Thành là bị người bắt cóc."
Yến Vân vừa nói những lời này ra, Trình Như Phong không khỏi ngay cả lưng cũng thẳng băng.
Nàng không biết Yến Vân là tính làm chứng cứ giả, hay là lúc trước Tứ Phương Lâu thực sự có người đã nhìn ra, nhưng chỉ cần Tứ Phương Lâu nguyện ý làm chứng, đối với tình cảnh hiện tại của nàng thì có lợi hơn nhiều.
"Ta là chủ nhân hiện tại của Tứ Phương Lâu, nhưng Tứ Phương Lâu lại không phải là của một mình ta." Yến Vân dừng một chút, "Ta nói như vậy muội có hiểu không?"
Yến Vân tiếp xúc với Trình Như Phong kỳ thật cũng giới hạn trong buổi tối kia, hiểu biết về Trình Như Phong có hạn. Mà tuổi tác cùng xuất thân của Trình Như Phong, khiến cho Yến Vân không thể không đem lời nói thẳng ra.
Trình Như Phong lại gật gật đầu.
Tứ đại công tử có thể được công nhận là Tứ đại công tử, trừ bỏ bản thân xuất sắc ra, gia thế bối cảnh đương nhiên cũng là rất quan trọng. Nếu như là một tiểu tán tu không môn không phái, lớn lên lại xinh đẹp, cũng không có khả năng được tôn xưng "Công tử".
Tứ Phương Lâu có thể ở mở khắp toàn bộ Tu Chân giới, thế lực sau lưng đương nhiên sẽ không đơn giản.
Yến Vân liền nhẹ nhàng thở ra, "Nếu như là cá nhân ta mà nói, đừng nói tới cơ hội tiến giai lúc trước, cho dù chỉ là nể mặt Bạch Ký Lam và Liễu Phượng Ngâm, giúp muội một phen cũng là việc nên làm. Nhưng lập trường của Tứ Phương Lâu không giống nhau, đầu tiên làm buôn bán phải nhìn đến lợi ích, tiếp theo, muội xem, Ưng Dương Phủ có thể nể mặt mũi ta để cho ta tới xem muội, chúng ta cũng không nên đắc tội với bọn họ được."
Trình Như Phong lại gật gật đầu, "Ta hiểu, Yến công tử chỉ lo nói, điều kiện giao dịch là cái gì?"
Yến Vân nói: "Ta đương nhiên cũng sẽ không làm khó dễ muội, chúng ta chỉ muốn đan phương Bổ Thiên Đan."
Trình Như Phong trầm ngâm suy nghĩ.
Bổ Thiên Đan thứ này tuy rằng hiếm thấy, nhưng Tứ Phương Lâu chẳng lẽ không có.
Đan phương mà, từ xưa đến nay, truyền thừa của mỗi vị đan sư không giống nhau, khẳng định cải tiến cũng có rất nhiều. Cố ý tới tìm nàng muốn đan phương, đại khái là bởi vì nàng lần trước lúc ở Tứ Phương Lâu luyện đan bị bọn họ chú ý tới.
Thứ này muốn nói trân quý, đương nhiên cũng là trân quý. Hơn nữa có một số đan phương có thể là tâm huyết cả đời của đan sư, thậm chí có khả năng một môn phái chỉ dựa vào một tờ đan phương để kiếm cơm, chỉ hận không thể giấu đến kín mít. Chuyện chỉ vì công pháp đan phương giết người cướp của, cũng không hiếm thấy.
Nhưng Trình Như Phong kỳ thật không có ý quý trọng những thứ này, dù sao đan phương này cũng là nhặt được từ Cửu Trọng Sơn. Bất luận Yến Vân ở ngay lúc này đưa ra loại giao dịch này, là đưa than ngày tuyết cũng được, hay là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng được, nàng đều cảm thấy dùng đan phương Bổ Thiên Đan tới đổi lời chứng minh của Tứ Phương Lâu là rất có lời.
Cho nên không suy xét bao lâu, nàng liền gật đầu. "Có thể. Có điều, ta bên này vừa lúc có mấy vị dược liệu chưa gom góp được, Yến công tử nếu đã tới, ta có thể mua của Tứ Phương Lâu không?"
"Kia đương nhiên không thành vấn đề." Yến Vân sảng khoái đồng ý, "Muội đem tên liệt ra cho ta, ta kêu người đưa tới."
Trình Như Phong cầm một cái Ngọc Giản trống, đem đan phương của Bổ Thiên Đan lưu vào cho Yến Vân, lại liệt ra một đống lớn dược liệu.
Nàng dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, trừ bỏ thay Bạch Ánh Sơn luyện đan ra, những đan dược thường dùng, tỷ như chữa thương, bổ linh khí, không ngại cũng luyện luyện, hơn nữa ... vạn nhất đến cuối cùng vẫn là phải đánh nhau, cũng coi như có cái chuẩn bị.