Trình Như Phong vừa mới về đến Ánh Nguyệt Lâu, trực tiếp bị Thần Huy ấn lên trên giường.
Trình Như Phong xem như bị giam lỏng ở Thúy Hoa Phong, Thần Huy ở chỗ này cùng nàng, đương nhiên cũng không thể ra vào tùy ý.
Hắn cũng không phải là cái tính tình có thể cấm dục.
Mà hiện tại ở Thúy Hoa Phong, cũng chỉ có mình Trình Như Phong là nữ tu, phàm nô nữ tính thật ra có rất nhiều, nhưng đối với Thần Huy mà nói, phàm nhân quả thực ngay cả giải khát cũng không tính, còn không bằng không chạm vào.
Cố tình Bạch Ký Lam lại ở đây, hắn đều không thể đụng vào, hai ngày trước thậm chí ngay cả người cũng không thấy đâu.
Hiện tại Bạch Ký Lam đang bế quan ở khách viện, Trình Như Phong quay về một mình, hắn sao có thể tiếp tục kiềm chế?
Trình Như Phong bị hắn hôn loạn cho một trận phủ đầu che mặt làm cho tê tê ngứa ngứa, vội vàng một bên trốn tránh, một bên duỗi tay chống lên ngực hắn, "Sư huynh... Chờ một chút... Gấp gáp cái gì..."
"Chờ không được. Muội mỗi ngày đều ăn dương tinh của tu sĩ Nguyên Anh, người no không biết cái khổ của người đói mà..." Thần Huy bắt tay nàng ấn xuống dưới háng mình, "Nhìn xem tiểu sư huynh đáng thương của muội... Đều thành cái dạng gì rồi..."
Côn thịt cương cứng thô to như cánh tay của trẻ sơ sinh, nóng rực nảy nảy ở trong lòng bàn tay nàng.
Trình Như Phong có chút bất đắc dĩ, nắm lấy, nhẹ giọng nói: "Lại không phải không cho huynh lộng, nhưng sư huynh lớn như vậy... Người ta vừa mới bị tam đường hội thẩm, nhất thời cảm xúc không tốt ... Sao có thể đi vào được? Phải bị thọc hư mất ... Sư huynh trước chờ một chút, chậm rãi chơi được không?"
Nàng kéo dài giọng nói làm nũng, Thần Huy chỉ cảm thấy thân thể tê rần hết nửa người, lại không nghĩ cứ như vậy buông tha nàng, bèn cởi quần xuống, côn thịt lớn đưa tới bên môi nàng, "Vậy ngậm vào trước đi."
Trình Như Phong nhịn không được giận liếc hắn một cái.
Ừ, đối với vị sư huynh này của nàng mà nói, cái miệng phía trên và cái miệng phía dưới đều giống nhau, nếu không phải song tu, hắn nói không chừng còn thích khẩu giao hơn.
Nhưng lúc này đối với nàng mà nói, đích xác ngậm lấy so với bị hắn trực tiếp thọc vào thì dễ tiếp thu hơn.
Thân thể của nàng thực mẫn cảm, nhưng vẫn là không phải tùy lúc tuỳ chỗ đều phát xuân, mới nãy chỉ sợ bị người nhìn ra manh mối của Cập Thời Hành Lạc Đồ, toàn bộ tinh thần đều căng thẳng, đương nhiên không rảnh lo nghĩ đến cái màu vàng phế liệu gì, nhất thời không chuyển nhanh như vậy, lúc này phía dưới còn thực khô khốc, cái loại kích cỡ này của Thần Huy ... Ngẫm lại nàng cũng cảm thấy đau.
Trình Như Phong há mồm ngậm lấy quy đầu của Thần Huy, lại giơ tay xoa lên hai hòn ngọc của hắn.
Làm cho hắn ở trong miệng nàng bắn ra một lần trước đã, thân thể của nàng cũng không sai biệt lắm, hẳn là có thể chuẩn bị tốt.
Thần Huy thoải mái mà hừ hừ, lại còn ngại có điểm không đủ.
Hắn quay đầu kêu: "Vân Tiểu Cửu."
Lý Mộng Tiều hầu như là lập tức liền xuất hiện, "Chân nhân có gì phân phó?"
Thần Huy kéo chân Trình Như Phong ra, "Tới liếm hoa huyệt của tiểu yêu tinh này."
Trình Như Phong còn ngậm lấy côn thịt hắn, ngay cả lời nói cũng nói không được, chỉ có thể hung hăng mà trừng mắt nhìn hắn liếc một cái.
Nhưng cũng không có phản đối.
Thủ đoạn của Lý Mộng Tiều nàng từ trước đến nay đều thích.
Cá tính của y thì không nói đến, về mặt tính sự, y đích xác phù hợp với xuất thân nguyên bản của y. Hết thảy động tác, đều là vì lấy lòng đối tượng mà y phục vụ, luôn có thể thực nhanh khiến cho nàng đạt cao trào.
Lý Mộng Tiều lúc này đã cúi người xuống, đôi môi mềm mại hôn lên cánh hoa.
Thần Huy bên kia, bàn tay to cũng bóp lấy tuyết nhũ đầy đặn của nàng, không ngừng vuốt ve nhào nặn.
Hai bút cùng vẽ như vậy, da thịt trắng nõn của Trình Như Phong thực mau nổi lên ửng hồng, trong mắt cũng che kín một tầng hơi nước long lanh, nàng há to miệng, đem côn thịt của Thần Huy ngậm đến càng sâu, xoang mũi bật ra tiếng than nhẹ ngọt lịm.
"Cái gì mà cảm xúc không tốt? Còn không phải chỉ sờ hai cái là được rồi sao?" Thần Huy thở hổn hển, thẳng lưng đưa đẩy ở trong miệng nàng, một mặt nói, "Vừa muốn có bầu không khí, vừa muốn có cảm xúc, muội lừa những tên ngốc tử danh môn chính phái thì được, ta còn không hiểu biết muội sao? Muội chính là cái tiểu yêu tinh trời sinh thiếu bị thao mà..."
Trình Như Phong muốn phản bác, nhưng phản ứng của thân thể lại không hề có lực thuyết phục.
Trong không khí đã bắt đầu tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, đó là chứng cứ rõ ràng nhất nàng đã hưng phấn.
Đầu lưỡi linh hoạt của Lý Mộng Tiều cũng đang ở trong khe hở giữa hai cánh hoa quét từ dưới lên trên, câu ra một sợi chỉ bạc nhàn nhạt.
"Đã bắt đầu ướt nha." Lý Mộng Tiều cười nói, vói một ngón tay vào tiểu huyệt hồng nhạt kia, lại cúi đầu xuống, ngậm lấy âm đế đã cứng lên của nàng.
Khoái cảm xẹt qua mỗi một sợi dây thần kinh, Trình Như Phong theo bản năng mà cong người ưỡn ra, nếu không phải còn ngậm côn thịt của Thần Huy, khẳng định muốn kêu ra tiếng.
Thần Huy cũng duỗi tay sờ sờ hoa huyệt của nàng, "Lại làm khuếch trương ra đi... Mỗi lần đều phải lao lực như vậy, đã sớm nói với muội kêu muội tìm cái gì đó nhét vào ..."
Hắn là nghẹn đến mức bốc lửa, nhưng cũng không muốn thật sự làm nàng bị thương.
Trình Như Phong lúc này cũng lười so đo lời nói này của hắn, hai ngón tay to lớn khác biệt của hai nam nhân khoáy động ở trong hoa kính của nàng, khoái cảm khác thường làm cho Trình Như Phong nhịn không được cả người đều run rẩy lên. Vách thịt non mềm trong con đường nhỏ cũng co rút lại, xoắn chặt ngón tay bọn họ.
Hai nam nhân không hẹn mà cùng hít hà một hơi, quả thực có thể tưởng tượng côn thịt bị xoắn lấy như vậy sẽ là mất hồn cỡ nào.
Thần Huy có chút khó xử, hắn thật muốn cắm vào ngay bây giờ, nhưng lại luyến tiếc rút ra khỏi cái miệng của nàng. Khoang miệng ấm áp ướt át cùng với chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt của nàng, lại là một loại hưởng thụ cực hạn khác.
"... Nếu có thể có hai cây côn thịt thì tốt rồi." Hắn nói.
Trình Như Phong đều phải bị hắn làm tức cười, phun côn thịt của hắn ra, trừng hắn một cái, "Trong đầu óc của huynh toàn là những thứ gì! Rắn mới có hai cây. Nếu có hai cây cũng không thể một trên một dưới mà."
Nàng nếu như đã phun ra, thì đỡ cho Thần Huy phải đi lựa chọn, hắn đẩy Lý Mộng Tiều ra, nhắm ngay huyệt khẩu của nàng, thẳng thương mà đâm vào.
Côn thịt nóng rực cứng rắn thô dài cắm thẳng tới nơi sâu nhất, Trình Như Phong ngâm nga ra tiếng, theo phản xạ mà giơ tay bám lấy cái lưng khoan rộng rắn chắc của hắn, một cây hay là hai cây vấn đề này liền ném qua một bên.
Thần Huy lại ở bên tai nàng nói: "Muội thấy qua Hàn Ngọc Mãng Xà của Chưởng môn sư bá chưa?"
Linh sủng của Cố ngôn không chỉ một con, Thần Huy nhắc đến Hàn Ngọc Mãng Xà, lúc ở trên biển, Trình Như Phong đã từng thấy qua một lần, là một con bạch xà, lúc quấn ở trên tay Cố Ngôn thì nhỏ nhắn đáng yêu, lúc biến thân xuống biển thì uy phong lẫm lẫm.
Trình Như Phong lúc ấy còn rất hâm mộ, chỉ là không biết Thần Huy vì sao nhắc tới nó vào lúc này.
"Đó là con mãng xà đực." Thần Huy nói, "Sư bá có đôi khi sẽ đem nó thả ra cùng nhau thao nữ nhân, chẳng khác nào có ba cây ..."
Trình Như Phong:...
Nàng vốn dĩ cho rằng nàng đối với "biết chơi" của Cố Ngôn đã rất hiểu biết, nhưng thật không nghĩ tới còn có thể chơi như vậy.
Đệ tử Dục Linh Tông cùng linh sủng tâm ý tương thông còn có thể cùng chung cảm quan, như vậy quả thực chính là khoái cảm gấp ba lần.
Nhưng nàng trừ bỏ lúc ở Cập Thời Hành Lạc Đồ chính mình bị Thiên Hương Đằng thao qua, nhiều nhất cũng chính là đem Thiên Hương Đằng coi như đạo cụ trợ tính, buộc chặt hay làm trứng run gì đó, thật không ngờ tới còn có thể dùng nó tới thao người khác...
Nếu nói như vậy, trước kia lúc Thần Huy mang nàng đi gặp U Tuyết, đại sư tỷ hình như cũng là kêu người khác thao linh sủng của tỷ ấy?
Quả thực giống như lại mở ra một cánh cửa mới.
Thần Huy không quá vừa lòng khi thấy nàng thất thần, hung hăng va chạm, "Đang nghĩ cái gì vậy? Có phải muốn đi tìm sư bá thử một lần cái mùi vị ba cây cùng nhau lên hay không?"
"Đừng nói bậy, muội mới không có."
Trình Như Phong thật là vừa mới suy nghĩ đến Thiên Hương Đằng, bị hắn hỏi như vậy, Trình Như Phong liền nghĩ đến Cố Ngôn có nói xong chuyện sẽ tới thăm nàng, nói không chừng thật có thể... Nhưng... vẫn là cảm thấy nàng có chút muốn tìm kiếm cái lạ và khẩu vị nặng.
Hơn nữa nàng cảm thấy Thiên Hương Đằng của mình ... Chỉ xem như là đạo cụ, nếu như là Hàn Ngọc Mãng Xà, thì chính là nhân thú đi?
Thiên Hương Đằng truyền đến tín hiệu bất mãn, cũng trực tiếp chủ động hiện thân.
Nó tuy rằng còn so ra kém hơn Hàn Ngọc Mãng Xà của sư bá, nhưng tốt xấu cũng là linh thực đã kết Đan.
Nó cũng là có ý thức có linh hồn!
Sao có thể chỉ đem nó coi là đạo cụ?
Nó cũng có thể có kê kê! (kê kê cách gọi khác của côn thịt )
Nó đầy người đều là kê kê!
Trình Như Phong nhìn dây Đằng "Giương nanh múa vuốt" phủ kín toàn bộ chiếc giường, lại quay đầu hỏi Thần Huy, "Huynh mới vừa nói muốn mấy cây?"