Chereads / Dục Linh Thiên Hạ / Chapter 168 - Chương 168: Ta quay về bế quan

Chapter 168 - Chương 168: Ta quay về bế quan

Thiên Hương Đằng đã kết Đan tuy rằng không có chính thức tham dự vào, nhưng nó cùng Trình Như Phong là một thể, nó cắm rễ ở trong đan điền của nàng, tỉ mỉ dò ra xúc tu hấp thu thể dịch giao hợp của hai người, chẳng những truyền đạt vui sướng cho Trình Như Phong, thỉnh thoảng còn xuất ra lục dịch chu cấp ngược lại khiến cho thân thể nàng dễ chịu, giúp nàng phục sức, việc này làm cho lần song tu này trở nên càng thêm kịch liệt mà dài lâu, vui sướng tràn trề.

Không cần phải nói đến Trình Như Phong, ngay cả thể lực như Bạch Ký Lam, lại được tích góp dục vọng cùng với ... bị đè nén phẫn nộ lâu như vậy, đều thật hưng phấn.

Song tu xong, hắn ôm Trình Như Phong, cảm thụ được dư vị sung sướng của thân thể sau cao trào, thể nghiệm cảm giác thoải mái âm dương chi khí giao hòa trong kinh mạch, thỏa mãn mà thở dài một hơi, nói: "Nàng nên kết Đan sớm một chút..."

Trước kia khi bọn họ ở bên nhau, nàng vừa mới lên Trúc Cơ, hắn lại là cái trạng thái kia, luôn sợ chính mình sẽ mất khống chế làm nàng bị thương.

Sau khi trùng phùng, lần thứ nhất là bởi vì lâu quá không gặp nên có chút gấp gáp, lần kế tiếp là bị cắt ngang... Tóm lại, lần này là sảng khoái nhất.

Trình Như Phong cười ra tiếng, "Ta mới mười bảy tuổi."

Bạch Ký Lam bị nghẹn một cái.

Đúng vậy, Kim Đan cốt linh mười bảy, còn muốn sớm hơn thế nào?

Khi hắn mười bảy tuổi ... Còn đang dưỡng kiếm.

Đại khái là bởi vì Trình Như Phong bình thường thoạt nhìn thật không giống thiếu nữ hơn mười tuổi không rành thế sự, nàng có đôi khi thậm chí cảm giác so với hắn còn muốn thông thạo đời hơn, mới làm hắn thường bỏ qua điểm này.

Nghĩ như vậy, hắn lại có chút đau lòng.

Chỉ có hài tử lớn lên trong sự nuông chiều, mới có thể ngây thơ hồn nhiên.

Tất cả trưởng thành, cho dù là tu vi hay là tâm tính, đều đến từ trắc trở.

Hắn ôm Trình Như Phong chặt hơn một chút nữa, thấp giọng nói: "Về sau thì tốt rồi."

Trình Như Phong nằm ở trong ngực hắn, nhu thuận mà lên tiếng đáp lại.

Bạch Ký Lam từ bản chất mà nói là cái người thực biết hạn chế, phát tiết qua, thỏa mãn rồi, liền đứng đắn bắt đầu tu hành.

Trình Như Phong cũng ở bên cạnh, cùng nhau tu luyện.

Bạch Ký Lam nói thật không sai, nàng mới vừa kết Đan, vốn dĩ cũng cần củng cố.

Mà mấy ngày nay đến giờ, nàng cũng hút không ít dương khí, nhưng thật đúng là không có hấp thu tốt, cùng nhau bế quan cũng vừa lúc.

Có điều, công pháp tu hành đều không giống nhau, nàng so với Bạch Ký Lam thì lười nhác hơn nhiều, hơn phân nửa thời gian, đều chỉ là đang ngắm hắn.

Khi hắn luyện kiếm thì không nói, ngay cả khi ngồi thiền không nhúc nhích, nàng cũng có thể nhìn không chớp mắt mà nhìn thật lâu.

Vả lại dung mạo của hắn đẹp như vậy mà.

Ngắm thế nào cũng không chán.

Bạch Ký Lam đương nhiên có thể cảm thấy được ánh mắt của nàng.

Nghiêm túc mà nói, loại nhìn trộm này là tối kỵ của người tu hành, có thể xem là quấy nhiễu, bắt được đánh chết cũng không oan ức.

Nhưng Trình Như Phong ngắm hắn như vậy, đừng nói là quấy nhiễu, hắn quả thực là cả người thư thái tràn ngập nhiệt tình.

Bế quan như vậy, hắn có thể bế đến thiên hoang địa lão.

Đáng tiếc đến ngày thứ ba, đã bị cắt ngang.

Cố Ngôn cùng đi với người trong tổ điều tra tới tìm Trình Như Phong và Liễu Phượng Ngâm, muốn xác nhận một lần nữa chuyện ở Cập Thời Hành Lạc Đồ.

Đây là việc Trình Như Phong không thể cự tuyệt.

Bạch Ký Lam cũng không có khả năng để Trình Như Phong đối mặt một mình.

Có hắn ở đây, đối phương ít nhất cũng không thể giống như đám người Chu chân quân lần trước, trực tiếp liền chụp mũ nàng.

Nhưng hắn không ngờ tới, tổ điều tra lần này, cũng có người của Thiên Kiếm Tông.

Là một Kim Đan trung kỳ, hắn nhớ rõ là họ Trịnh, nhưng cũng không có thâm giao gì, chỉ là quen biết mà thôi.

Trịnh chân nhân thấy Bạch Ký Lam bồi Trình Như Phong đi ra, sắc mặt không quá tốt.

Chân quân nhà mình, vừa mới xuất quan, ngay cả lễ kết Anh cũng chưa làm, trực tiếp liền chạy đến đây chống lưng cho một yêu nữ tà tông, còn là đã đến thì ở không đi.

Loại sự tình này thật không phải người nào cũng có thể hiểu được, đối với một người nào đó mà nói, thậm chí có thể nói là mang tai mang tiếng vô cùng nhục nhã. Nếu không phải đánh không lại, nói không chừng họ sẽ thay Thiên Kiếm Tông thanh lý môn hộ.

Nhưng trong lòng có khó chịu bao nhiêu, Trịnh chân nhân vẫn là bước lên hành lễ với Bạch Ký Lam trước.

Mặc kệ nói như thế nào, dù sao cũng là Nguyên Anh của bổn môn, không thể thất lễ.

Bạch Ký Lam chỉ hơi nâng tay, liền quay đầu đi nhìn những người khác.

Trịnh chân nhân cắn chặt răng, nhưng cũng không có biện pháp.

Ngạo Nguyệt công tử mà, trước nay chính là như vậy, mắt không nhìn xuống.

Trình Như Phong lại hơi câu khóe miệng một cái, ở trong thế giới của nàng, cái này đại khái chính là "Ta chính là thích nhìn thấy ngươi có bộ dáng chướng mắt ta lại đánh không lại ta".

Cùng Cố Ngôn tới có ba vị Kim Đan chân nhân, trừ bỏ Trịnh chân nhân ra, còn có La chân nhân của Vân Hải Tông, cùng một vị cao tăng Phật môn.

Nếu ấn theo lập trường của huynh đệ Bạch gia, Thiên Kiếm Tông hẳn là sẽ nghiêng về phía Trình Như Phong, cho nên cái phối trí này xem như không nghiêng không lệch, nhưng xem thái độ của Trịnh chân nhân... Trình Như Phong liền cảm thấy khả năng rất khó nói.

Quả nhiên, chờ sau khi nàng cùng Liễu Phượng Ngâm đem chuyện xảy ra ngày đó nói lại một lần nữa.

Trịnh chân nhân liền nói: "Nhưng y theo lời lúc trước chúng ta dò hỏi Bạch Nguyên Khánh chân nhân của Thiên Kiếm Tông, là ông ta sợ chất nhi của ông ta bị ngươi mê hoặc, nên mới đem ngươi đưa khỏi Thiên Kiếm Tông, cũng không có chuyện cường bắt đi. Chuyện ngươi bị người bắt cóc tiến vào Cao Ninh Thành, Trình chân nhân có thể chứng minh không?"

Việc này không nói rõ ràng được, vậy thì mức độ tin cậy trong lời nói của Trình Như Phong liền phải giảm thật lớn.

Nếu căn bản không có cái vị chân nhân cường bắt nàng, hoặc là nàng cùng vị chân nhân kia vốn dĩ chính là đồng lõa, vậy Cập Thời Hành Lạc Đồ tám chín phần chính là nàng có được.

Nhưng việc này... Trình Như Phong thật đúng là không có biện pháp nói rõ ràng.

Bạch Nguyên Khánh không có ý tốt là sự thật, nhưng nếu ông ta muốn nói ông ta chỉ là đem nàng ném ra Thiên Kiếm Tông, cũng không phải không nói được, việc này người duy nhất có thể chứng minh chính là Tư Không.

Nhưng Tư Không ngày đó cũng chỉ nói là ở ven đường nhặt được nàng.

Huống chi y từ khi tiến vào Cao Ninh Thành liền biến mất đến sạch sẽ, có thể từ tên đến diện mạo bên ngoài đều là giả, hiện giờ nàng phải đi đâu tìm?

Cho dù có thể tìm được... Nàng phải chứng minh bọn họ không phải đồng mưu như thế nào?

Vả lại cho dù lúc trước có người nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, Tư Không đối với nàng thái độ thật thân mật, còn hở một cái là kêu nương tử.

Trình Như Phong dứt khoát thành thật lắc đầu.

"Ta không biết. Lúc trước ta đã từng nói, lúc ấy ta say rượu hôn mê, như thế nào đến Cao Lũng Thành thì ta không biết. Khi tỉnh lại là ở trong tay người nọ. Ta chỉ muốn thỉnh các vị suy nghĩ một chút, cho dù là ta bị Bạch Nguyên Khánh đuổi ra khỏi Thiên Kiếm Tông, nếu ta không phải thân bất do kỷ, vì sao không ở nơi đó chờ Bạch Ký Lam? Vì sao không đi tìm sư phụ ta? Vì sao không trở về Dục Linh Tông?" Nàng ngoái đầu nhìn thoáng qua Bạch Ký Lam, "Chỉ cần ôm chặt đùi Bạch Ký Lam, ta nghĩ muốn cái gì mà không có? Ta lúc ấy chỉ là Trúc Cơ, vì sao phải bỏ gần tìm xa, bỏ dễ tìm khó, ngàn dặm xa xôi đi vào Cao Ninh Thành nguy hiểm như vậy?"

Lúc đó nàng còn phát tin phù cho Bạch Ánh Sơn, hẹn ở Cao Lũng Thành chờ.

Cái này đều không sợ tra ra.

Ôm đùi loại lời này tuy rằng thô tục, nhưng dễ hiểu lại chân thật.

Đừng nói nàng một đệ tử Dục Linh Tông, cho dù nữ tu danh môn chính phái, nếu như có cơ hội tiếp cận Ngạo Nguyệt công tử, khẳng định cũng tuyệt đối sẽ không chọn Cao Ninh Thành.

Mà hành động sau đó của Bạch Ký Lam, cũng coi như chứng minh lời nói của nàng.

Bạch Ký Lam tìm nàng từ trên trời xuống đất, không tiếc lật mặt với thúc phụ của mình, nàng nếu không phải thân bất do kỷ, đã sớm nên giống như bây giờ ra vào có đôi.

Trịnh chân nhân lại hỏi: "Sau khi sương đen ở Cao Ninh Thành tiêu tán, ngươi lại không ở trong đó, hơn nữa thời gian lâu như vậy hành tung không rõ, lại là chuyện thế nào?"

"Ta không biết mà." Trình Như Phong vẫn là lắc đầu, "Cái này ta cũng nói qua rất nhiều lần. Khi đó ta cùng nhóm người của Liễu công tử phân công nhau đi tìm khí linh, lại lọt vào mê cung, giống như bị quỷ bịch mắt không đi ra được, sau đó đột nhiên thì hôn mê. Sau khi tỉnh lại đã bị người đưa tới núi sâu rừng già không biết là nơi nào. Thật vất vả mới thoát ra được, đi đến địa phương có dân cư, liền nghe nói sư phụ ta đã xảy ra chuyện."

La chân nhân của Vân Hải Tông hừ một tiếng, "Hỏi cái gì đều nói không biết, ta xem là ngươi cố ý dấu diếm, không bằng trực tiếp lục soát hồn, thì rõ ràng liền."

Bạch Ký Lam hơi híp mắt lại, kiếm khí sắc bén chợt phát ra.

La chân nhân thậm chí chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy đỉnh đầu chợt lạnh, nửa cái búi tóc đã rớt xuống.

Ông ta hoảng sợ đến sắc mặt kinh biến, "Bạch công tử, ngươi không nói một lời liền nổi nóng đả thương người, là cái đạo lý gì?"

Bạch Ký Lam lạnh lùng nói: "Chân tướng chưa rõ, ngươi hở chút là phải lục soát hồn đối với đạo lữ của bổn chân quân, lại là cái đạo lý gì?"

Đạo lữ!

Tuy rằng Bạch Ký Lam từ ngàn dặm đến, lại canh giữ ở Dục Linh Tông không đi, cũng đã xem như biểu lộ thái độ của hắn, nhưng lúc này mở miệng nói rõ ra, phân lượng lại không giống nhau.

Những người ở đây không khỏi đều yên tĩnh.

Kết quả vẫn là Trình Như Phong mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh, nói: "Chuyện ở Cao Ninh Thành, ta tự nhận không thẹn với lương tâm, cho nên các tiền bối muốn điều tra như thế nào, hỏi cái gì, ta đều phối hợp. Nhưng lúc ấy ta chỉ là Trúc Cơ sơ giai, vẫn là một đệ tử Dục Linh Tông không am hiểu chiến đấu, ở nơi đó, tùy tiện xách một người ra đều so với ta mạnh hơn. Mất đi ý thức cũng không phải do chính ta muốn, nhưng ta có biện pháp nào sao? Ta cũng không muốn hỏi cái gì cũng không biết, ta cũng muốn nhanh chóng điều tra rõ chân tướng trả lại trong sạch cho mình, nhưng không biết thì là không biết."

Đây cũng là sự thật.

Một cái tiểu Trúc Cơ, khi hữu dụng thì tùy tiện chộp tới mà dùng, dùng xong rồi tiện tay ném đi, ai còn sẽ đặc biệt giải thích với nàng?

Hơn nữa Bạch Ký Lam còn cho nàng một thân phận mới, mấy người họ cũng không tiếp tục cưỡng bức. Ghi chép lại, để nàng đóng dấu, hôm nay liền tạm thời như vậy.

Cố Ngôn vẫn luôn không nói gì, nhưng đối với kết quả này, cũng xem như vừa lòng, chỉ chỉ Trình Như Phong, nhỏ giọng nói: "Qua mấy ngày nữa ta xong việc sẽ đến thăm ngươi."

Trình Như Phong cười đáp lại.

Bạch Ký Lam nhíu mày một cái, không hiểu sao có chút khó chịu, nhưng câu này nghe ra lại không có gì lạ cả.

Mà bên kia, Trịnh chân nhân vốn dĩ đã phải rời đi thì dừng lại, lại quay đầu nói với Bạch Ký Lam: "Chân quân muốn kết đạo lữ, cũng coi như là việc trọng đại của Thiên Kiếm Tông chúng ta, quan trọng nhất, mong rằng chân quân bàn bạc kỹ hơn, suy nghĩ kỹ trước khi làm."

Bạch Ký Lam chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.

Trịnh chân nhân tức khắc cũng cảm thấy đỉnh đầu có chút lạnh, cũng không dám nói cái gì nữa, hành lễ đi rồi.

Bạch Ký Lam ngoái đầu nhìn nhìn Trình Như Phong, sắc mặt không tốt lắm.

Trình Như Phong ngược lại cười cười với hắn, trấn an mà vỗ vỗ tay hắn, "Ngươi không cần so đo với bọn họ. Dù sao ta hiện tại cũng không có việc gì."

Sao có thể không so đo!

Nữ nhân mà hắn thích.

Hắn nhiều năm như vậy chỉ thích một nữ nhân này.

Thế nhưng còn phải bị người ta nói suy nghĩ kỹ trước khi làm.

Bạch Ký Lam lần nữa lĩnh hội vì sao Trình Như Phong không thích Thiên Kiếm Tông.

Nói đến cùng vẫn là hắn không đủ lớn mạnh.

Nếu hắn có thể giống Tần tổ sư như vậy... Ai còn dám nói ra nói vào?

Bạch Ký Lam hít sâu một hơi, cúi đầu hôn hôn Trình Như Phong, "Ta quay về bế quan. Nàng có việc kêu ta bất cứ lúc nào."