Giữa trưa Trình Như Phong quả nhiên đi tìm huynh đệ Bạch gia ăn cơm, Liễu Phượng Ngâm cũng đi cùng.
Bạch Ký Lam nhìn chằm chằm Liễu Phượng Ngâm, ánh mắt lạnh đến có thể rớt ra băng vụn.
Liễu Phượng Ngâm lại không để ý chút nào.
Sau khi chào hỏi qua, nên thế nào thì thế nấy.
Bạch Ánh Sơn nói chuyện với y, y sẽ ôn nhã đáp lại, Bạch Ký Lam không để ý tới y, y cũng chỉ là mỉm cười mà chống đỡ.
Quả thực thật giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, y ở trường hợp bình thường gặp gỡ huynh đệ Bạch gia, sẽ giao lưu bình thường, vả lại trước kia Bạch Ký Lam kỳ thật cũng không quá để ý đến người khác.
Trong lòng Bạch Ký Lam nghẹn một ngọn lửa bực tức, không thoải mái, không khách khí hỏi: "Ngươi chừng nào thì đi?"
Liễu Phượng Ngâm đang múc chén canh cho Trình Như Phong, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi chỉ cái gì?"
Y giả bộ hồ đồ, Bạch Ký Lam càng tức, nhìn lướt qua Trình Như Phong, mới lại miễn cưỡng đè xuống nói: "Liễu công tử cũng không có khả năng cả đời ngốc tại Dục Linh Tông đi?"
Liễu Phượng Ngâm rất rõ trong lòng, cho dù là Trình Như Phong, cũng không có khả năng cả đời đều ngây ngốc ở tại nơi này.
"Như thế nào thì cũng phải đợi chuyện của Như Phong được giải quyết xong." Liễu Phượng Ngâm nói.
Ba nam nhân đều an tĩnh một lát.
Bọn họ có thể xác định Trình Như Phong không phải ma tu, nhưng chuyện Cập Thời Hành Lạc Đồ, cho dù nàng cắn chết không nhận, chỉ sợ cũng không dễ dàng qua được.
Vả lại hiện giờ thái độ của mọi người đối với ma tu là thà giết lầm chứ không tha, đặc biệt là trong đó còn liên quan tới ma bảo Cập Thời Hành Lạc Đồ.
Tài bảo động lòng người. Lòng tham muốn của con người là không thể đo lường. Phàm là còn có một chút ngờ vực, đều sẽ có người nhìn chằm chằm vào Trình Như Phong.
Huống chi, Bạch Ánh Sơn từng tiếp xúc với Cập Thời Hành Lạc Đồ, còn Liễu Phượng Ngâm là trải qua cùng với Trình Như Phong, lúc ấy Bạch Ký Lam là người chạy vào trong thành trước nhất, trong lòng họ cũng rõ, Cập Thời Hành Lạc Đồ đích xác ở trên tay Trình Như Phong.
"Nếu..." Bạch Ánh Sơn đã mở miệng trước, "Bọn họ thật không chịu buông tha Như Phong thì sao..."
Bạch Ký Lam không cần nghĩ ngợi nói: "Trước hết phải hỏi qua kiếm của đệ."
Liễu Phượng Ngâm cũng nói: "Cho dù mấy người chúng ta không thể đối kháng toàn bộ Tu Chân giới, nhưng che chở cho Như Phong đào tẩu, hẳn là vẫn có thể."
Ba người nhìn nhau liếc mắt một cái, hiện giờ chiến lực tối cao ở Thúy Hoa Phong đã đạt thành ý kiến nhất trí về việc này.
Trình Như Phong buông chén xuống, nhìn bọn họ.
Cảm xúc cuồn cuộn, nhưng lại cái gì cũng nói không nên lời.
Lấy thân phận tu vi của bọn họ, căn bản không cần vì nàng làm đến độ này.
Nhưng bọn họ đã quyết định như vậy, nàng nếu nói thêm nữa, mới thật là không biết tốt xấu.
Nàng yên tĩnh một lát, liền mở miệng hỏi Bạch Ánh Sơn, "Đan phương điều dưỡng lần trước, có thể cho ta nhìn xem không? Ta xem xem có thể luyện được hay không."
Kỳ thật nàng đương nhiên cũng có thể đi hỏi Mặc Bảo, nhưng Mặc Bảo đã đưa cho Bạch Ánh Sơn, nàng hỏi Bạch Ánh Sơn càng tôn trọng hơn.
Bạch Ánh Sơn làm đệ tử thế gia, cơ bản về luyện đan luyện khí kỳ thật đều có học qua, nhưng chính y cũng không thành thạo, đan này vốn dĩ cũng là muốn tìm người khác luyện, nếu Trình Như Phong muốn thử xem, đó đương nhiên không thể tốt hơn.
Chỉ là dược liệu còn thiếu một ít.
Liễu Phượng Ngâm giúp đỡ tìm, cũng còn thiếu hai thứ.
"Lát sau ta hỏi lại Phương sư huynh thử xem, nếu Thúy Hoa Phong có thì lấy dùng trước. Nếu như không có, thì kêu Phương sư huynh hỏi thăm xem trong tông môn có ai có không."
Phương Lưu Vân là dân bản xứ ở Dục Linh Tông, tin tức linh thông quen biết lại nhiều, trong ấn tượng Trình Như Phong hình như không có thứ Phương Lưu Vân tìm không ra.
Trình Như Phong lại nói, "Cũng không biết chúng ta phải bị vây ở chỗ này bao lâu, sớm chút luyện đan, ngươi cũng có thể sớm chút trị thương cho tốt."
Đây đều là lẽ phải, vạn nhất đến cuối cùng vẫn là không tránh được phải đánh nhau, Bạch Ánh Sơn cũng là chiến lực quan trọng.
Cho nên Bạch Ánh Sơn cũng gật đầu không có từ chối.
Trình Như Phong lại cùng Mặc Bảo thương lượng một chút, đem cây cầm lúc trước Liễu Phượng Ngâm để ở Cập Thời Hành Lạc Đồ lấy ra trả lại cho y.
Chỉ nói là phần tạ lễ cho lễ vật ngày hôm qua.
Huynh đệ Bạch gia đối với cầm không hiểu biết, nhưng Liễu Phượng Ngâm, cầm của chính mình sao có thể không nhận ra?
Đó chính là "Minh Tuyền" pháp bảo bổn mạng của y. Lúc trước Liễu Phượng Ngâm ở Cập Thời Hành Lạc Đồ biến thành "Tiểu hầu gia", sau đó cũng chưa từng thấy qua. Dùng cây cầm hiện giờ tuy rằng cũng không tồi, nhưng rốt cuộc vẫn là thiếu đi vài phần tâm ý tương thông.
Liễu Phượng Ngâm tuy rằng đối với tung tích của Minh Tuyền có chút suy đoán, nhưng Trình Như Phong trực tiếp lấy ra như vậy, kỳ thật cũng coi như là tín nhiệm y.
Lúc này, so với vui vẻ khi mất mà tìm lại được, Liễu Phượng Ngâm ngược lại càng nhiều thêm vài phần sầu lo, đem cầm tiếp nhận, nhẹ giọng than thở, nói: "Nàng không nên vào lúc này đưa cho ta."
"Có quan hệ gì?" Trình Như Phong cười nói, "Lại không có người ngoài."
Bọn họ nói thật mờ ám, Bạch Ký Lam cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy thật là đang nói đến lễ vật và tạ lễ, trong lòng lại dâng lên một trận không vui.
Hắn không nói chuyện, nhưng ánh mắt của hắn thật sự làm người không thể bỏ qua.
Trình Như Phong quay đầu nhìn hắn.
Bạch Ký Lam trầm mặt đối diện nhìn nàng.
Bạch Ánh Sơn xem bọn họ ấu trĩ trừng mắt nhìn nhau như vậy, thật sự có chút dở khóc dở cười, bèn trực tiếp lấy cớ muốn nghỉ ngơi đuổi người.
Trong lòng Bạch Ánh Sơn biết rõ, xuẩn đệ đệ nhà mình cũng sẽ không làm gì Trình Như Phong, mà nếu như không có những người khác ở đây, Trình Như Phong muốn dỗ ngọt Bạch Ký Lam cũng khẳng định dễ như trở bàn tay, vẫn là sớm một chút đi thôi, đừng ở nơi này chướng mắt y. Dù sao hiện tại y muốn dưỡng thương cũng không thể làm gì được.
Bạch Ánh Sơn là người bệnh, y nói muốn nghỉ ngơi, mọi người đương nhiên sẽ không tiếp tục quấy rầy y, nên cùng nhau đi ra ngoài.
Liễu Phượng Ngâm thì ở tại cách vách, xoay người liền đi trở về, chỉ còn lại có Bạch Ký Lam và Trình Như Phong.
Bạch Ký Lam nhìn khu viện Bạch Ánh Sơn đang ở, lại nhìn khu viện của Liễu Phượng Ngâm, hắn nhíu mày lại.
Thực hiển nhiên, những tiểu viện này không khác gì nhau, là nơi Thúy Hoa Phong tiếp đãi khách, vị khách giống hắn như vậy, trực tiếp ở tại chỗ Trình Như Phong đang ở, kỳ thật là không quá hợp phép tắc. Chỉ là Dục Linh Tông không có những lễ giáo câu thúc đó, hiện giờ trên Thúy Hoa Phong lại không có trưởng bối, không ai so đo cái này mà thôi.
Tuy rằng cảm thấy thất lễ, nhưng... Hắn cũng đã cầm trường kiếm xông thẳng vào tông môn của người ta rồi, lại còn nói phép tắc quy củ gì?
Chẳng qua nghĩ đến Ánh Nguyệt Lâu cũng là nơi ở của Thần Huy, trong lòng hắn lập tức không thoải mái.
Trình Như Phong theo ánh mắt hắn, nhìn về phía cái viện còn trống bên cạnh "Như thế nào? Ngươi cũng muốn ở tại bên này à?"
Hắn là suy nghĩ muốn cùng nàng dọn lại đây.
Nhưng ngẫm lại bố trí trong Ánh Nguyệt Lâu đều lộ ra tâm tư của chủ nhân, nơi đó còn là nơi nàng sinh hoạt khi còn nhỏ, bởi vì hắn không thích mà phải dọn đi, lại cảm thấy có chút không có nhân tình.
Nhưng chính hắn qua đây ở?
À, Bạch Ký Lam tự giễu cười, hắn không ở bên nàng, chỉ sợ nàng vừa quay đầu thì căn bản nhớ không nổi hắn ở nơi nào! Vả lại có một bàn nam nhân đang chờ cùng nàng ân cần với họ.
Trình Như Phong cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì, dù sao dỗ ngọt trước lại nói sau. Liền duỗi tay ngoéo một ngón tay hắn, giọng nói nhỏ nhẹ, "Được rồi được rồi ngươi lại tức giận cái gì? Hiện giờ Thúy Hoa Phong chỉ có mấy người chúng ta, trừ bỏ động phủ của sư phụ cùng sư tỷ ta ra, ngươi thích ở nơi nào đều được. Nếu đều không thích, ngươi chọn lựa một nơi, chúng ta dựng lên một cái."
Hắn là vì loại sự tình này mà tức giận sao?
Nhưng mà, đại ca và Liễu Phượng Ngâm đều không tức giận, hắn để ý như vậy, thoạt nhìn thật giống như thật sự chỉ có hắn đặc biệt không phóng khoáng, cực đoan táo bạo không thể hiểu được... Tuy rằng về chuyện này, hắn đích xác chính là nhỏ mọn như vậy. Nhưng mà, hắn lại không có biện pháp với Trình Như Phong, càng không muốn đem nàng đẩy đến bên cạnh người khác.
Hơn nữa Trình Như Phong nói "Chúng ta", cũng đích xác đã trấn an hắn.
Cảm xúc của Bạch Ký Lam liền dịu đi một chút, nói: "Không cần thiết, tùy tiện an bài cho ta một cái viện trống là được ."
Hắn kỳ thật về phương diện ăn, mặc, ở, đi lại cá nhân hưởng thụ... , thật không chú trọng gì. Lúc trước ở trong thạch động cái gì cũng không có, cũng ở nhiều năm như vậy.
Trình Như Phong lôi kéo tay hắn, chớp chớp mắt, "Ngươi không thích ở cùng ta sao?"
"Đương nhiên không phải." Bạch Ký Lam nhớ đến ngày hôm qua, liền nhịn không được lại nghiến răng, "Ta chỉ là không thích lúc cùng nàng ở bên nhau, có người khác xông tới."
Trình Như Phong cũng nhớ tới biểu tình quẫn bách của hắn ở ngay lúc đó, cười đến dựa vào người hắn, một mặt dùng ngọc bài liên lạc Phương Lưu Vân lại đây, đem việc Bạch Ký Lam muốn dọn ra cùng với Bạch Ánh Sơn thiếu hai vị thuốc nói với Phương Lưu Vân.
Phương Lưu Vân mở cửa khu viện trống, Bạch Ký Lam cũng không để Phương Lưu Vân an bài phàm nô tới quét tước hầu hạ, chính mình làm Thuật Thanh Khiết, sau đó bày ra cấm chế, bên trong ba tầng bên ngoài ba tầng cấm chế.
Cấm chế của Nguyên Anh tu sĩ. Trình Như Phong nghĩ, cái khu viện không nổi bật này, hiện tại được tính là nơi an toàn nhất của Thúy Hoa Phong. Bạch Ký Lam không gật đầu, Cố Ngôn cũng không có biện pháp ra vào.
Sau đó nàng đã bị Bạch Ký Lam kéo đi vào.