Cái chai mà Bạch Ánh Sơn xoay, chỉ về phía Lý Mộng Tiều.
Lý Mộng Tiều hầu như muốn nhảy dựng lên, hưng phấn mà kêu: "Đại mạo hiểm."
Lý Mộng Ngư dùng ánh mắt chán ghét liếc đệ đệ một cái, "Ngươi quả thực là muốn leo lên nóc nhà lật ngói à."
Lý Mộng Tiều cũng không để bụng, "Nếu Bạch chân nhân nói muốn ta lên, ta sẽ lên."
Bạch Ánh Sơn cũng không muốn làm khó Lý Mộng Tiều, nghĩ nghĩ liền nói: "Không được dùng linh lực, bịt kín mắt, ở tại chỗ xoay mười vòng, sau đó cõng người mà ngươi đụng tới trước tiên, đi một vòng quanh đại điện."
Mọi người đều cười rộ lên. Phương Lưu Vân lấy ra một sợi dây cột tóc, trực tiếp bịt kín đôi mắt của Lý Mộng Tiều.
Lý Mộng Ngư dắt Lý Mộng Tiều đứng dậy thối lui ra sau một chút, ở tại chỗ xoay vòng.
Thần Huy bắt đầu đếm đếm, còn cố ý đếm ít đi, làm cho Lý Mộng Tiều xoay thêm mấy vòng.
Lý Mộng Tiều cũng không quá so đo, cho dù không dùng linh lực, vài vòng như vậy không đến mức khiến cho y thật sự đầu óc choáng váng, chỉ là lúc dừng lại, nhiều ít có chút mất thăng bằng, dưới chân có chút lảo đảo.
Lý Mộng Ngư duỗi duỗi tay, Thần Huy lập tức liền quát bảo ngưng lại, "Không được đỡ."
Lý Mộng Tiều cũng không muốn cho ca ca mình đỡ, bằng không y đụng tới người đầu tiên chính là ca ca y.
Cõng ca ca y thì có gì vui chứ?
Đôi mắt bị che kín nhìn không thấy, nhưng thính lực cùng khứu giác lại không bị ảnh hưởng.
Lý Mộng Tiều có thể nghe được tiếng cười của mọi người, có thể ngửi được mùi thơm của rượu thịt.
Còn có một mùi hương cơ thể thiếu nữ như có như không rung động lòng người.
Lý Mộng Tiều bước chân có chút nghiêng ngã, nhưng lại hoàn toàn không có do dự đi về phía Trình Như Phong.
Thần Huy nhướng mày, đưa mắt ra hiệu cho Trình Như Phong, để nàng né tránh.
Bên cạnh nàng chính là Bạch Ký Lam, nếu Lý Mộng Tiều bắt được Bạch Ký Lam, vậy thì có thể có trò hay để xem rồi.
Trình Như Phong bắn trở về cho Thần Huy một cái ánh mắt xem thường.
Nếu thật để cho Lý Mộng Tiều bắt được Bạch Ký Lam... mọi người liền có thể trở về tắm rửa đi ngủ rồi, còn chơi cái quỷ gì.
Lý Mộng Tiều vốn dĩ cũng không cách xa cho mấy, thời gian sư huynh muội Trình Như Phong mắt đi mày lại, thì y đã tới trước mặt, duỗi tay liền muốn bắt lấy nàng.
Bạch Ký Lam đúng lúc này kéo Trình Như Phong ra phía sau mình, Lý Mộng Tiều liền trực tiếp bắt được cánh tay Bạch Ký Lam.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngay cả Thần Huy vốn dĩ có loại chủ ý này cũng có chút không biết như thế nào cho phải.
Lý Mộng Tiều lại tự mình xoay người qua, ngồi xổm xuống, một bộ dáng chờ Bạch Ký Lam đi lên, lại hỏi: "Vòng bên trong đại điện một vòng, hay là bên ngoài đại điện một vòng?"
Bạch Ký Lam lúc này mới tính là có ý thức được, không cho Lý Mộng Tiều cõng Trình Như Phong, thì Lý Mộng Tiều sẽ phải cõng hắn.
Nhưng... Là chính hắn nói tiếp tục chơi, vốn dĩ đến phiên hắn bị gian lận nhảy cho qua, hiện tại chính hắn chủ động đi lên, chẳng lẽ còn muốn nhảy cho qua sao?
Hắn chưa từng chơi trò gì, nhưng nếu muốn chơi, nếu là quy tắc, hắn cũng không thể vẫn luôn làm đặc thù, ngược lại có vẻ giống như mình chơi không được.
Cho nên tuy rằng sắc mặt không quá khó coi, Bạch công tử rốt cuộc vẫn là áp tới trên lưng Lý Mộng Tiều.
Mọi người đều sửng sốt một lần nữa.
Lý Mộng Tiều đỡ chân Bạch Ký Lam đứng lên, cái đầu bị bịt mắt quay sang trái sang phải nói: "Ta nhìn không thấy, các ngươi chỉ đường cho ta."
Thần Huy cùng mọi người mới "Bên trái" "Bên phải" mà kêu lên.
Lý Mộng Tiều kỳ thật cũng không phải thật phân không rõ phương hướng, nhưng lúc này, lại là một bộ dáng mê mang, cõng Bạch Ký Lam, nghe theo lời bọn họ xiêu xiêu vẹo vẹo bước lung tung.
Mọi người cười lớn, càng thêm xằng bậy, cả đạp vũ bộ Thất Tinh Cửu Cung gì đó đều chỉ ra.
Bạch Ký Lam không thể nhịn được nữa, nói: "Ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy, ta chỉ đường cho ngươi. Đi về phía trước bảy bước."
Hắn đã mở miệng, mọi người cũng chỉ là cười, không còn nói bậy nữa. Hai người thực nhanh mà vòng một vòng trở về.
Bạch Ký Lam hầu như là giống như tia chớp nhảy trở về vị trí của mình.
Trình Như Phong cười cười rót ly rượu cho hắn, "Vất vả rồi."
Hắn có vất vả gì, xoay vòng lại không phải hắn... Nhưng Bạch Ký Lam vừa nhìn thấy ánh mắt Trình Như Phong, là biết được ý tứ của nàng, nàng hiểu rõ lấy tính cách cùng thói sạch sẽ của hắn, để hắn bị một nam nhân vừa mới gặp mặt hôm nay cõng một vòng, đúng là nhẫn nhịn thật vất vả mà.
Bạch Ký Lam không nói chuyện, yên lặng mà uống ly rượu kia.
"Đến phiên ta rồi đến phiên ta rồi." Lý Mộng Tiều duỗi tay xoay cái chai, cái chai liền chuyển hướng về phía Trình Như Phong.
"Đại mạo hiểm." Trình Như Phong nói.
Trước mặt một bàn nam nhân, nếu nàng chọn lời thật lòng ... Đó chính là tự tìm đường chết.
Lý Mộng Tiều đem mấy cái xúc xắc khi nãy cho nàng, "Chính nàng ném số đi, từ bên trái đếm qua, cởi trung y của người đó mặc hôm nay ra."
Trình Như Phong thiếu chút nữa hộc ra, đây là muốn nàng ở trước mặt mọi người cởi quần áo của người khác sao?
Người khác còn đỡ, còn ăn mặc như Thần Huy thì, cởi ra thì không phải trần truồng ra trận sao?
Mà Bạch Ký Lam cùng Liễu Phượng Ngâm đều bắt đầu đỏ mặt.
Bọn họ đương nhiên bị Trình Như Phong thoát y không ít, nhưng mà ở trước mặt mọi người... Như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn là có chút thẹn thùng.
Nhưng không khí lúc này, mới tính chân chính tiếp cận trò chơi "lời thật lòng đại mạo hiểm" trong trí nhớ của Trình Như Phong.
Nàng cũng không ngượng ngùng, cầm lấy xúc xắc ném một cái.
6 điểm.
Từ tay trái đếm qua, đúng là Sở Dương.
Sở Dương chỉ muốn trực tiếp quỳ xuống.
Trình Như Phong lúc này cũng thật là có chút say, lắc lư vặn vẹo mà đi qua, duỗi tay câu cằm Sở Dương, "Cô bé, là chính ngươi tự cởi, hay là để "Đại gia" tới giúp ngươi cởi?"
Sở Dương:...
Hắn muốn quay về Ngọc Nữ Phong.