Nguyên bản trò chơi "Lời thật lòng, đại mạo hiểm" ở trong thế giới của Trình Như Phong, có thể coi là trò chơi phổ biến. Quy tắc đơn giản, lại không cần đạo cụ đặc thù gì, lúc nào nơi nào đều có thể chơi được, đặc biệt thích hợp vào trường hợp náo nhiệt như uống rượu quan hệ hữu nghị.... , mang chút không khí ái muội thì càng tốt.
Quy tắc tuy rằng vừa nói là hiểu liền, nhưng vòng thứ nhất vẫn là bắt đầu từ Trình Như Phong, xem như là làm mẫu.
Nàng cầm một cái chai đặt lên bàn rồi xoay, lúc cái chai dừng lại, miệng cái chai đối diện Phương Lưu Vân.
Trình Như Phong hỏi: "Phương sư huynh là muốn chọn lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?"
Phương Lưu Vân do dự một hai giây, liền nói: "Đại mạo hiểm đi."
"Ồ, vòng đầu tiên, chúng ta chơi đơn giản đi." Trình Như Phong nghiêng nghiêng đầu, "Vậy thỉnh Phương sư huynh bay vòng quanh Thúy Hoa Phong một vòng, kêu to ba tiếng "ta là heo"."
Nàng vừa dứt lời, Lý Mộng Tiều liền phụt ra tiếng cười.
Tuy rằng Phương Lưu Vân có xuất thân ti tiện, nhưng vẫn là làm quản sự lâu năm ở môn hạ của Kim Đan chân nhân, từ trước đến nay đều là ôn tồn lễ độ, muốn Phương Lưu Vân chạy ra kêu to "Ta là heo", kia thật đúng là...
Cũng chỉ có Trình Như Phong mới nghĩ đến biện pháp này.
Cái này là "Đại mạo hiểm" gì?
"Đại trừng phạt" mới đúng chứ?
Mọi người trên bàn nhìn nhau vài lần, tự nghĩ vạn nhất đến phiên mình thì sắc mặt họ bắt đầu biến ảo.
Bản thân Phương Lưu Vân càng quẫn bách vạn phần.
Trình Như Phong cười nói: "Phương sư huynh nếu làm không được, cũng có thể lựa chọn bị phạt rượu."
Nhưng như vậy thì không thú vị rồi.....
Phương Lưu Vân ho nhẹ một tiếng, đứng lên, "Ta đi."
Trình Như Phong, Lý Mộng Tiều và Thần Huy đều cùng đi ra ngoài xem.
Phương Lưu Vân quả nhiên đứng trên pháp bảo, bay một vòng quanh Thúy Hoa Phong, lẽ ra cái độ cao này, hắn ở phía trên nói cái gì, kỳ thật người ở phía dưới cũng nghe không được gì, nhưng hắn lại thành thành thật thật mà dùng linh lực, giọng nói lanh lảnh kêu lên ba tiếng "Ta là heo."
Trong lúc nhất thời toàn bộ người ở Thúy Hoa Phong đều bị kinh động.
Nhóm phàm nô ai cũng kinh hoàng thất sắc, Phương Lưu Vân ở Thúy Hoa Phong làm quản sự nhiều năm, rất nhiều người đều quen thuộc giọng nói của hắn, đột nhiên hơn nửa đêm chạy ra kêu "Ta là heo", đây là tình huống gì?
Bị yêu heo nhập xác chăng?
Chiến binh Ưng Dương Phủ trông coi Thúy Hoa Phong cũng bị kinh động.
Tấn Khang đối với một kiếm trước đó của Bạch Ký Lam còn sợ hãi trong lòng, nhưng lại không thể không ra xem xét lần nữa.
Hơn nữa Phương Lưu Vân cũng đã bay lên trời, ai biết là muốn làm cái gì? Vạn nhất muốn chạy trốn thì sao?
Phương Lưu Vân vòng về cửa chính điện, Tấn Khang cũng vừa vặn đuổi tới.
Tấn Khang trầm mặt hỏi: "Đây là đang làm cái gì nữa vậy?"
"Uống rượu vui chơi mà thôi." Phương Lưu Vân trả lời, "Cái này cũng không được sao?"
Mấy người Trình Như Phong ở cửa vỗ tay xem náo nhiệt, còn mấy người khác quây quần ngồi cùng nhau uống rượu ăn lẩu. Thoạt nhìn thật là buồn chán đến tìm chút trò gì đó cho vui.
Tấn Khang còn có thể nói cái gì?
Trong lòng y có một vạn câu "c.m.n" muốn nói ra, nhưng y dám nói sao?
Không đợi Bạch Ký Lam mở miệng lần nữa kêu y cút đi, chính y đã rời đi trước, còn một bên cắn răng ra lệnh cho thuộc hạ: "Sau này chỉ cần bọn họ không chạy trốn, mặc cho bọn họ làm gì thì làm, coi như không nhìn thấy đi."
Phương Lưu Vân làm chuột thí nghiệm một lần, mọi người cũng coi như đã biết trò chơi này rốt cuộc chơi như thế nào rồi.
Kế tiếp liền đến phiên Phương Lưu Vân xoay cái chai, miệng cái chai hướng về phía Liễu Phượng Ngâm.
Phương Lưu Vân cũng học theo Trình Như Phong, hỏi trước: "Liễu công tử chọn lời thật lòng hay là đại mạo hiểm?"
Nghĩ đến cảnh tượng Phương Lưu Vân nói "Ta là heo" dưới sự chứng kiến của hơn chục tu sĩ, mấy ngàn phàm nhân, Liễu Phượng Ngâm liền cảm thấy "Đại mạo hiểm" không phải là sự lựa chọn tốt, liền nói: "Ta chọn lời thật lòng."
Phương Lưu Vân chần chừ một lát, lại hỏi Trình Như Phong: "Hỏi cái gì đều có thể sao?"
Trình Như Phong gật gật đầu, "Ừ, hỏi cái gì đều phải trả lời thật nha." Nàng lại nhớ tới hoàn cảnh đặc thù của Tu Chân giới, nàng lại bổ sung, "Đương nhiên, đây là người nhà chúng ta chơi trò chơi, giết người phóng hỏa hoặc là đề cập đến lệnh cấm gì đó của tông môn thì không được."
"Chuyện riêng tư có thể hỏi không?"
"Có thể."
Sở dĩ nói trò chơi này phù hợp với bầu không khí ái muội, còn không phải là bởi vì có thể hỏi một số chuyện riêng tư một cách mịt mờ sao?
Thế là Phương Lưu Vân liền hỏi: "Liễu công tử là thời điểm nào mất nguyên dương?"
Lý Mộng Tiều lại lần nữa phun ra một tiếng cười.
Trình Như Phong cũng có chút không lường trước được, nàng cũng không ngờ tới Phương Lưu Vân vừa mở miệng liền hỏi cái vấn đề này, kỳ thật không hổ là đệ tử Dục Linh Tông mà.
Lý Mộng Tiều cố ý vòng tới sau lưng Trình Như Phong, nhẹ giọng nói: "Nàng xem, ta đã nói với nàng Phương Lưu Vân là âm hiểm nhất. Bình thường nhìn y cùng với Liễu công tử qua lại rất tốt, vừa mở miệng liền chọc thẳng vào điểm yếu hại."
Một bàn người ngồi ở đây, đều tính là nam nhân của Trình Như Phong, nhưng thẳng thắng mà nói, chỉ có nguyên dương của Bạch Ký Lam và huynh đệ Lý gia là cho nàng.
Một đao này của Phương Lưu Vân, chọc đến không chỉ là Liễu Phượng Ngâm.
Giọng nói của Lý Mộng Tiều tuy nhỏ, nhưng những người đang ngồi ở đây đều là tu sĩ, ai còn không nghe thấy hả?
Gương mặt của Liễu Phượng Ngâm tức khắc đỏ bừng, nhìn Trình Như Phong, vẫn là đáp: "Lúc 73 tuổi, mới vừa kết Đan không lâu."
Trình Như Phong vừa nghe được tuổi, hầu như giật mình, nhưng nghĩ đến lần đầu tiên của Bạch Ký Lam càng trễ hơn, nếu không phải bị quái bệnh kia, còn không biết đồng thân của hắn đến thời điểm nào mới có thể phá thân. Tu Chân giới không thể dùng cốt linh làm phán đoán, hơn nữa chuyện bế quan một cái là đã trôi qua vài thập niên cũng không hiếm thấy. Mọi người vẫn là quen với việc dùng cảnh giới tới phân, cho nên Liễu Phượng Ngâm cũng là vậy.
Thần Huy chậc lưỡi, "Ngươi cũng thật biết nhẫn."
Phương Lưu Vân lúc này lại thay Liễu Phượng Ngâm phân giải nói: "Liễu công tử luyện cầm, vốn dĩ phải chú ý thanh tâm quả dục."
"Người muốn thanh tâm quả dục, hôm nay sao lại ngồi ở chỗ này? Huống chi không chỉ có một mình tiểu Trân Châu?"
Thần Huy từ trước đến nay không lựa lời, huống chi còn cùng Liễu Phượng Ngâm cùng ngủ trên một chiếc giường cùng chung một nữ nhân, càng thêm không cố kỵ chỗ nào.
Không khí tức khắc liền có chút vi diệu.
Trình Như Phong đột nhiên có chút hiểu ra dụng ý của Phương Lưu Vân khi hỏi câu này.
Muốn nói âm hiểm, mách lẻo, tranh sủng gì đó, đại khái cũng có, nhưng càng nhiều là vì muốn trực tiếp nói ra, mọi người đều từng có kinh nghiệm về tính với người khác, về việc này thì không cần so đo quá nhiều.
Nói đến cùng, là Phương Lưu Vân sợ nàng đến lúc đó khó xử, giúp nàng đánh cái phủ đầu trước.
Trình Như Phong nhìn Phương Lưu Vân với ánh mắt cảm kích.
Phương Lưu Vân chỉ cười nhẹ một cái.
Liễu Phượng Ngâm nhận lấy cái chai, tùy ý xoay một cái.
Lần này đến phiên Sở Dương.
Sở Dương chọn đại mạo hiểm.
Liễu Phượng Ngâm hôm nay mới quen biết Sở Dương, hắn còn là bị người xem là lễ vật đem tặng, Liễu Phượng Ngâm kỳ thật cũng không để trong lòng, lúc này lại có chút không biết phải ra yêu cầu gì mới được.
Thần Huy thò qua, giới thiệu nói: "Tiểu tử này vào Dục Linh Tông cùng chung thời điểm với Trân Châu, tính ra, là người quen biết nàng sớm nhất trong số chúng ta."
Thần Huy vừa nói như thế, hầu như ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Sở Dương.
Sở Dương run bần bật, chỉ cảm thấy chính mình tựa hồ phải bị lăng trì bởi sát khí trong những ánh mắt đó.
Thần sư huynh, không, nên gọi Thần chân nhân rồi, thật là đã giúp hắn lôi đến một mớ cừu hận.
Nhưng, cái này cũng là sự thật.
Mấy năm trước, Sở Dương còn nói với Trân Châu kêu nàng chờ hắn tới thao nàng, kết quả..... ha ha.
Hiện giờ người ở trước mắt, hắn dám động đến một đầu ngón tay sao?
"Đã là thanh mai trúc mã với Như Phong rồi, không bằng ta đem cái mạo hiểm này nhường cho Như Phong ra đề đi?" Liễu Phượng Ngâm nghiêng đầu nhìn về phía Trình Như Phong, tươi cười ôn hòa, rồi lại thấp thoáng lộ ra vài phần thăm dò.
Trình Như Phong chỉ cảm thấy đau đầu, "Chỉ là một trò chơi mà thôi, ngươi muốn cho hắn làm cái gì thì làm cái đó, đều để cho ta ra đề thì còn có ý tứ gì?"
Liễu Phượng Ngâm liền quay đầu lại nhìn Sở Dương.
Sở Dương lại tiếp tục phát run.
Đừng nói chỉ là một trò chơi, cho dù là ngày thường, Liễu công tử muốn hắn làm cái gì, hắn dám không làm sao?
Có điều, Liễu công tử vẫn là người chú ý đến văn nhã, cuối cùng cũng không ra đề làm chuyện gì quá mức, chỉ nói: "Vậy nhảy một điệu đi."
Sở Dương thở phào nhẹ nhỏm.
Lại nghe Trình Như Phong bổ sung nói: "Nếu là ta, ta sẽ kêu hắn múa thoát y."
Sở Dương hầu như lập tức liền cảm nhận được sát khí lần nữa. Hắn ngồi ở trên ghế nhịn không được run bần bật, hắn chỉ muốn rút xuống dưới gầm bàn.
Mà chính Trình Như Phong lúc này cũng không quá dễ chịu.
Bạch Ký Lam trầm mặt, bắt lấy tay nàng, hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng, âm thanh hầu như là phát ra từ kẽ răng, "Nàng còn muốn nhìn hắn múa thoát y?"