Phòng khách của Ánh Nguyệt Lâu cũng không lớn, trước mắt nhiều người như vậy, chật ních cả phòng.
Mọi người đều có một bụng lời muốn nói, nhưng lúc này ai cũng ngại mở miệng trước, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không khí vừa xấu hổ lại vừa áp lực.
Đặc biệt là Trình Như Phong.
Trước đó đối mặt với Chu chân quân, nàng cũng không có cảm giác áp lực lớn như vậy.
Lúc nàng đang suy nghĩ có nên tìm lấy cớ bỏ chạy hay không, thì Liễu Phượng Ngâm lên tiếng: "Hiện giờ ở đây cũng không có người ngoài, Như Phong nàng nói trước xem, nàng với Ưng Dương Phủ rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Ánh mắt của Bạch Ký Lam quét qua tất cả mọi người ở trong sảnh, nhiệt độ trong không khí tức khắc lại thấp đi vài phần!
Tốt cho cái không có người ngoài!
Những người không phải người ngoài này có phải đã quá nhiều một chút hay không?
Đôi huynh đệ song sinh thức thời cúi đầu liền đi pha trà, Phương Lưu Vân cũng mang Sở Dương mới đến Thúy Hoa Phong đi tìm chỗ an trí trước. Tóm lại là tranh không lại cũng không thể trêu vào, huống chi hiện tại cũng không phải thời điểm tranh giành tình cảm. Luận đến chính sự, chút tu vi này của bọn họ thật không giúp ích gì, hiện tại duy nhất có thể làm chính là đừng tạo thêm phiền toái cho Trình Như Phong.
Số người lập tức ít đi một nửa, nhưng Bạch Ký Lam vẫn là không vui.
Trình Như Phong liền kéo tay hắn, cáo trạng trước đã, "Nam Cung Hữu muốn giết ta."
"Y dám!"
Lực chú ý của Bạch Ký Lam quả nhiên lập tức đã bị phân tán.
Trình Như Phong liền đem chuyện ở đảo Sương Mù đụng phải Nam Cung Hữu tỉ mỉ nói một lần, cả chuyện cuối cùng nàng dùng Phẫn Tâm Dục Hỏa ám Nam Cung Hữu cũng kể ra không sót.
"Nhưng mà, hiệu quả như thế nào thì ta cũng không biết, lúc ấy ta chỉ lấy ra một tia nhỏ, lại dùng Huyết Độn thuật, kết quả thiếu chút nữa tinh huyết toàn thân đều bị cạn kiệt, nếu không phải đúng lúc gặp được Ánh Sơn, liền chết ở nơi đó rồi."
Bạch Ký Lam quay đầu nhìn về phía đại ca hắn, ánh mắt dừng ở mớ tóc bạc bên thái dương của Bạch Ánh Sơn.
Hắn nhớ rõ lúc ở Thiên Kiếm Tông, Trình Như Phong kêu hắn là Bạch Ký Lam, kêu đại ca hắn là Bạch chân nhân, hiện tại đã biến thành Ánh Sơn.
Ha ha
Bạch Ánh Sơn bị Bạch Ký Lam nhìn đến có chút chột dạ.
Suy cho cùng Trình Như Phong vốn là "dược" y tìm về chữa bệnh cho Bạch Ký Lam.
Kết quả chính y cũng không biết từ khi nào bắt đầu liền nhớ nhung trong lòng, còn lén lút ăn vụng sau lưng Bạch Ký Lam.
Bạch Ánh Sơn ho nhẹ một tiếng, nhưng không có giải thích.
Dù sao chuyện tới giờ, nói cái gì nữa cũng vô dụng.
Liễu Phượng Ngâm nói: "Nam Cung Hữu từ sau khi ra khỏi đảo Sương Mù liền thành thân, nói vậy chính là bởi vì do ảnh hưởng của Phẫn Tâm Dục Hỏa."
"Thành thân thì có ích gì?" Thần Huy lên tiếng, "Phẫn Tâm Dục Hỏa thứ này dính vào chỉ có thể dùng nghị lực thật cường mạnh chống lại, đừng động dục, nếu không làm một lần thì sẽ lớn mạnh thêm một phần. Y hoặc là đổi lại luyện công pháp song tu, hoặc chính là tinh tẫn nhân vong. Tóm lại Trường Không công tử cái danh hào này, xem như phế rồi."
Chính Trình Như Phong cũng không biết Phẫn Tâm Dục Hỏa thế nhưng lợi hại như vậy, trách không được lúc trước Mặc Bảo cũng sẽ kiêng kị.
Nàng nhìn về phía Bạch Ký Lam, đột nhiên nghĩ lại mà sợ.
Còn may năm đó nàng chỉ là dùng một tia lửa nhỏ hơi xung quanh hắn, nếu thật sự đốt lên trên người hắn, đem cái vị Ngạo Nguyệt công tử làm phế đi thì nàng tính là tội nhân thiên cổ rồi.
Bạch Ký Lam thấy nàng nhìn mình rét run, không khỏi liền phóng nhẹ âm thanh, nhu hòa hỏi: "Làm sao vậy?"
Trình Như Phong lắc đầu, "Ta thật là người không biết không sợ. Lần sau nhất định phải đem lá bài trên tay mình tìm hiểu rõ ràng trước mới dùng."
Bạch Ký Lam chỉ cho rằng nàng là nói Nam Cung Hữu, hừ một tiếng, nói: "Cái loại bại hoại này, bị phế thì phế đi."
"Nam Cung Hữu vốn là định tiếp nhận chức vụ phủ chủ Ưng Dương Phủ, lần này đại khái không được rồi." Liễu Phượng Ngâm khẽ thở dài, "Trách không được Ưng Dương Phủ gióng trống khua chiêng lớn như thế đến Dục Linh Tông, thù này cũng kết lớn thật."
"Chủ yếu là bọn họ không thể lấy chuyện của Nam Cung Hữu ra nói, bằng không phải giải thích nguyên nhân nguồn gốc bị Phẫn Tâm Dục Hỏa đốt, cho nên chỉ có thể đỗ cái tội danh khác cho Như Phong." Bạch Ánh Sơn nói, "Nếu có thể vạch trần gương mặt thật của Nam Cung Hữu, nói không chừng là có thể xoay chuyển khốn cảnh trước mắt."
Nhưng cái này cũng không dễ dàng.
Hiện tại chứng cứ duy nhất, là đoạn ký ức mà Trình Như Phong "nhìn thấy" kia. Nhưng nàng cũng không có biện pháp chứng minh.
Nữ nhân bên trong bị Nam Cung Hữu giết chết, ngay cả thần hồn cũng không còn, còn manh mối khác, khẳng định Nam Cung Hữu cũng sớm thu thập sạch sẽ rồi.
Còn về Nam Cung Hữu muốn giết Trình Như Phong.
Lúc ấy chỉ có hai người bọn họ, Nam Cung Hữu là chính đạo một trong tứ đại công tử, lời y nói ra khẳng định so với một đệ tử Dục Linh Tông càng dễ dàng khiến người tin tưởng hơn.
Tỷ như, nếu y nói Trình Như Phong câu dẫn y làm chuyện dục hành thải bổ, y tức giận muốn giết chết nàng, mọi người khẳng định đều sẽ tin.
Đệ tử Dục Linh Tông mà, còn không phải là dâm tiện như vậy sao?
Trình Như Phong căn bản không có biện pháp giải thích.
Trình Như Phong thở dài, "Xem bọn họ có thể tra ra kết quả gì đi."
"Là xem bọn họ tra ra kết quả trước, hay là Truyền Tống Trận hoàn thành phương án khôi phục trước." Liễu Phượng Ngâm nói, sư phụ của mình chính là vì Truyền Tống Trận tới, "Nếu cái Truyền Tống Trận kia thật sự có thể đến dị giới, một vị Trường Không công tử của Ưng Dương Phủ cũng không thể bỏ qua."
"Ngươi là nói, bọn họ sẽ lấy việc này tới cùng sư bá trao đổi Truyền Tống Trận?" Trình Như Phong nói.
"Nàng, Cập Thời Hành Lạc Đồ, Truyền Tống Trận." Liễu Phượng Ngâm đếm từng cái, "Lấy được cái nào thì bọn họ cũng không bị thiệt."
Trình Như Phong hơi mỉm cười, "Quả thật là kế hay."
Nhưng nàng thật không ngờ tới, giá trị của cái Truyền Tống Trận kia thế nhưng có thể đánh đồng với Cập Thời Hành Lạc Đồ.
"Đương nhiên là có thể." Liễu Phượng Ngâm nói, "Dục Linh Tông có điển tịch ký lục lịch sử hay không?"
Trình Như Phong nhìn về phía Thần Huy, Thần Huy với vẻ mặt "Liên quan gì đến ta". Y là người biết đọc sách sao?
Thôi đi.
Liễu Phượng Ngâm chỉ có thể tiếp tục nói: "Thế giới này, có thể kiểm chứng ngược dòng lịch sử, chỉ có mấy ngàn năm. Nhưng có ký lục của một số điển tịch, lại xa hơn so với thời gian này, trong đó có một số nơi, có một số môn phái, hiện giờ lại căn bản tìm không thấy. Tuy rằng nói, cái gì cũng có khả năng theo thời gian tan biến, nhưng nếu đã từng tồn tại, cũng phải lưu lại dấu vết chứ. Ngay cả thượng cổ tiên ma đại chiến đều có thể có di tích được phát hiện, vì sao những địa phương đó những môn phái đó, một chút ấn ký đều không có? Cho nên, cho tới nay, đều có một loại suy đoán, chính là thế giới mà hiện tại chúng ta đang ở, có thể là bởi vì một nguyên nhân gì đó mà bị tua nhỏ đi so với thế giới nguyên bản vốn có. Nàng đã đi qua Cửu Trọng Sơn, hẳn là nên biết, chiến tranh có trình độ giống như đại chiến tiên ma, dời núi lật biển trời sụp đất nứt cũng chẳng có gì lạ."
Trình Như Phong mở to mắt.
Ngay cả bản đồ của thế giới này nàng cũng còn chưa có vẽ xong, thì ra sớm đã có người bắt đầu hoài nghi có sự tồn tại ở ngoài thế giới này.
Bạch Ký Lam gật đầu bổ sung, "Nghe nói Tần tổ sư, cũng là sau khi chu du thế giới, mới trảm phá hư không mà đi."
Liễu Phượng Ngâm nói: "Hiện tại trên đời này, đã có mấy ngàn năm không có xuất hiện tu sĩ Hóa Thần, có lẽ cơ duyên đột phá, chỉ ở ngoài thế giới này."
Cho nên chuyện Truyền Tống Trận một khi truyền ra, mọi người mới nhịn không được hạ thấp thân phận chạy tới Dục Linh Tông.
Trình Như Phong suy nghĩ, so với có thể có cơ duyên Hóa Thần, thì một vị Trường Không công tử, hoặc là có lẽ không có Cập Thời Hành Lạc Đồ, đích thật không quan trọng như vậy.
Đó chỉ là suy đoán như vậy, nàng hiện tại cũng không làm được cái gì, vẫn là nên nghe theo lời sư bá ngoan ngoãn tu luyện thì hơn.