Trình Như Phong hơi bình phục lại, liền cảm thấy có chút xấu hổ buồn bực.
Vốn là nàng tới đùa bỡn Phương Lưu Vân.
Kết quả thế nhưng bị hắn làm cho tiết thân trước.
Nàng xoay người lại, tự giận tự oán mà liếc nhìn hắn, "Phương sư huynh đây là đang gian lận a."
Trên mặt của Phương Lưu Vân ướt dầm dề, ở dưới ánh trăng phản xạ ánh quang nhàn nhạt, ánh mắt nhìn nàng, vừa ôn nhu, lại vừa vô tội.
Trình Như Phong nhịn không được cúi đầu hôn hắn, một mặt thỏ thẻ hỏi: "Phương sư huynh có phải đã sớm muốn đối với người ta như vậy hay không, mới cố ý đưa bộ quần áo này cho người ta?"
Phương Lưu Vân hơi đỏ mặt, muốn giải thích, nhưng lại bị nàng chặn miệng lại.
Giữa môi lưỡi giao nhau tất cả đều là hương vị xuân thủy dâm mĩ của nàng, hơi thở ái muội mê say quanh quẩn ở giữa hai người.
Phương Lưu Vân nhịn không được lại ưỡn eo, côn thịt cọ cọ lên trên đùi của Trình Như Phòng đang nằm ở trên người hắn, mượn cái này để giảm bớt lửa nóng xao động ở trong lòng.
Trình Như Phong nhu mị cười khẽ, khép hai chân lại, kẹp lấy cái thứ đang tác loạn, cắn lỗ tai hắn nói: "Phương sư huynh muốn muội sao?"
Hơi thở của Phương Lưu Vân thô nặng, khàn giọng, nói: "... Muốn."
"Cầu xin muội đi..." Trình Như Phong liếm mút vành tai hắn, âm thanh có chút hàm hồ, nhưng ý tứ lại rõ ràng.
"Cầu muội..." Phương Lưu Vân thuận theo mở miệng nói, vừa cảm thấy thẹn, lại vừa khẩn cấp, "Cho ta đi vào..."
"Đi vào đâu?" Trình Như Phong hỏi, còn cố ý dùng sức kẹp kẹp cái côn thịt nóng rực đang động đậy lung tung.
Phương Lưu Vân hít sâu một hơi, nâng tay lên muốn ôm nàng, lại bị Trình Như Phong đè lại.
Nàng cúi đầu, ở trên đầu ngón tay của hắn cắn một cái, "Không được nha, thủ đoạn của Phương sư huynh muội cũng xem như đã lĩnh giáo rồi, không có sự cho phép của muội, không cho phép huynh lộn xộn."
Thân thể của Phương Lưu Vân mẫn cảm, chính nàng cũng không phải như thế sao?
Phương Lưu Vân lại là "Tuyển thủ chuyên nghiệp" đã quen làm cái này, nếu để hắn động thủ, chỉ e lại sẽ không đến vài phút liền phải bị đánh cho không còn mảnh giáp.
Nàng lại không muốn như vậy.
Hôm nay... từ đầu tới cuối đều là do nàng làm chủ mới được.
Một cái cắn này của nàng, mang theo ý tứ trừng phạt, tất nhiên là không nhẹ, lại là ngón tay nơi xúc giác nhanh nhạy nhất. Tuy rằng đối với tu sĩ mà nói, cũng không đến mức trầy da chảy máu, nhưng Phương Lưu Vân vẫn là cảm thấy đầu ngón tay truyền đến một trận đau nhức, hắn kêu rên một tiếng, thân thể lại không tự chủ được mà run rẩy.
Dương cụ dưới thân cũng càng thêm hưng phấn, thậm chí lại run run mà phun ra một chút dịch, dính một mảnh lên trên đùi Trình Như Phong.
Trình Như Phong nói: "A, như vậy đã chờ không kịp rồi sao?"
Phương Lưu Vân gần như đã đạt đến giới hạn của sự kiên nhẫn, thân thể run nhè nhẹ chảy ra mồ hôi lấm tấm, nước mắt chan đầy đôi mắt, nhưng lại lộ ra dục hỏa mãnh liệt, giọng nói so với bình thường càng thêm trầm thấp, hơi thở hỗn loạn, vô cùng mê người.
"Trân Châu tốt ... cầu xin muội...cho ta đi vào đi... Ta thật sự nhịn không được... Trân Châu tốt ... Thao ta đi..."
Trình Như Phong trải qua quá nhiều tính sự, giường chiếu chi gian cầu hoan xin tha đều là tình thú, có nàng cầu người, cũng có người khác cầu nàng, nhưng một người nam nhân bị nàng đè ở dưới thân mị thanh cầu thao, đây vẫn là lần đầu tiên.
Tuy rằng nàng kỳ thật cũng không có cái loại công năng này, nhưng mà loại tâm tình này cho nàng khoái cảm đã siêu việt hết thảy.
Nàng chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, lại không rảnh lo tiếp tục dằn vặt hắn nữa, tách chân ra, nhấm ngay côn thịt cao cao chót vót của hắn ngồi xuống.
Hoa huyệt của nàng trời sinh chật hẹp, nhưng khi nãy đã qua một lần cao trào, lúc này lại bị trêu đến hưng động, xuân thủy đầm đìa, côn thịt của Phương Lưu Vân tuy rằng thô dài, đi vào còn xem là thông thuận, trong nháy mắt bị lấp đầy cùng bị bao chặt lấy, hai người đều kích sảng đến ngâm kêu ra tiếng.
Phương Lưu Vân chân chính tiếp xúc đến thân thể của Trình Như Phong kỳ thật cũng không nhiều, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có ít ỏi vài lần.
Nhưng mà Thần Huy ở trước mặt hắn nói qua rất nhiều lần.
Thần Huy ở loại sự tình này hơi có chút ấu trĩ, mang theo vài phần khoe khoang tranh giành tình cảm, thường thường sẽ chạy tới nói với hắn mị thái ở trên giường của tiểu Trân Châu. Đặc biệt khi Thần Huy thật sự ăn được rồi, còn Phương Lưu Vân thì chưa nhìn thấy Trân Châu sau khi lớn lên, càng là hận không thể đem mỗi cái chi tiết đều chia sẻ cho Phương Lưu Vân biết.
Nhưng mà, bất luận là Thần Huy miêu tả như thế nào, hay là Phương Lưu Vân chính mình tưởng tượng ra, đều không bằng một phần vạn khoái cảm cực hạn hiện tại thật sự cắm và trong tiểu huyệt của nàng.
Mặc dù vẫn không nhúc nhích, cảm thụ được tầng tầng lớp lớp mị thịt đè ép liếm mút , đều đủ để khiến người mất hồn đoạt phách.
Giờ khắc này, trong lòng Phương Lưu Vân đều chỉ có câu đánh giá kia của Thần Huy.
Nàng thật đúng là cái tiểu yêu tinh trời sinh mà!
Trình Như Phong cưỡi ở trên người hắn, chậm rãi lắc mông phập phồng, đôi tay chống ở trên cơ ngực rắn chắc của hắn, nhìn hai má phiếm đỏ của hắn, ánh mắt mê ly mà thở dốc rên rỉ, đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Phương sư huynh, muội muốn nhìn huynh một chút..."
Phương Lưu Vân cả người đều hãm ở trong khoái cảm nhục dục, nhất thời có chút mờ mịt: "Muội không phải đang nhìn sao?"
"Không đủ rõ ràng..." Trình Như Phong nói.
Tu vi đến trình độ của bọn họ, đêm có thể thấy mọi vật cũng không phải việc gì khó, huống chi hôm nay ánh trăng thật sáng.
Cho nên trước đó nàng vẫn luôn không có đốt đèn.
Tu sĩ chiếu sáng, phần lớn sẽ dùng dạ minh châu, hoặc là đèn làm bằng linh thạch.
Nhưng ở nơi này của Phương Lưu Vân là nến.
So với tu chân pháp bảo, hắn xưa nay yêu thích phong nhã của nhân gian , pha trà điều hương trồng hoa... Không gì không giỏi, ngọn nến cũng là đặc chế.
Sau khi thắp sáng, tràn ngập ánh sáng, mùi hương thoang thoảng quanh mũi.
Trình Như Phong cầm ngọn nến trong tay, ánh nến nhu hòa chiếu đến trên mặt hắn, cùng với dưới ánh trăng nhìn thấy, lại không giống nhau.
Thiếu đi vài phần thanh lãnh, nhiều thêm một sắc màu ấm áp.
Tựa như cấp cho Phương Lưu Vân vốn dĩ đắm chìm ở trong tính dục mặt đầy xuân sắc, thêm một lớp kính sắc tình.
Gợi cảm ngon miệng.
Trình Như Phong nhịn không được cúi người xuống, nhẹ nhàng liếm liếm nước mắt bởi vì hắn vừa mới nhẫn nại quá độ mà trượt ra khỏi hốc mắt .
Ngọn nến ở trong tay cũng theo đó mà nghiêng qua, sáp nến nhỏ lên trên người Phương Lưu Vân.
Bị bỏng đến Phương Lưu Vân kêu ra tiếng.
Nhưng khoái cảm cực lớn lại kích thích làm hắn theo tính phản xạ mà ưỡn thẳng eo, côn thịt đâm thật mạnh đến nơi sâu nhất trong hoa huyệt của Trình Như Phong, trực tiếp bắn ra.
Trình Như Phong cũng bị dương tinh bất thình lình của hắn làm nóng đến một trận không tự chủ được mà run run, hai chân nhũn ra, ngã nằm ở trên người Phương Lưu Vân.
Nàng kiều suyễn liên tục, nhìn Phương Lưu Vân, nhìn ngọn nến trong tay mình, lại nhìn làn da ửng đỏ bị sáp làm bỏng, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ, "Phương sư huynh... thì ra huynh là thật sự thích SM à..."
Phương Lưu Vân không có đáp lại.
Hắn cũng không hiểu SM là cái gì, nghĩ thầm nàng ở bên ngoài thật là học được nhiều từ kỳ quái. Nhưng lúc này không nói lời nào, chỉ là bởi vì vừa hổ thẹn lại xấu hổ.
Bởi vì những cái đam mê bí ẩn của mình bị bại lộ ở trước mắt nàng, cũng bởi vì... thế nhưng hắn bắn ra sớm đến như vậy.
Trình Như Phong lại không buông tha hắn, tò mò mà truy hỏi: "Phương sư huynh là từ lúc nào bắt đầu cảm thấy có khoái cảm khi bị tính ngược?"
Phương Lưu Vân hổ thẹn liếc nàng một cái.
"Nói nói đi mà." Trình Như Phong làm nũng lắc lắc hắn.
Nàng là thật sự tò mò.
Nàng trước kia kỳ thật chưa từng chơi qua, nhưng mà ở chỗ này có mấy lần cảm thấy bị thô bạo đối đãi, ngược lại có loại khoái cảm khác thường. Nàng rất tò mò chân chính tâm lý và ý nghĩ là cái dạng gì.
Phương Lưu Vân đỏ mặt, lại không thể cãi lời nàng, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Lúc mới đầu... là cảm thấy... Rõ ràng là chuyện dơ bẩn không vui thích ... Lại nhịn không được sa vào trong đó... thân thể như vậy, cần thiết phải tiếp thu trừng phạt..."
Cảm giác không sạch sẽ cùng cảm giác tội lỗi nên tự mình trừng phạt... Trình Như Phong mím môi, an tĩnh lại.
"Sau đó ..." Phương Lưu Vân dừng một chút, âm thanh trở nên càng nhỏ đi, "Đau đớn mới có thể làm ta có cảm giác chính mình tồn tại."
Trình Như Phong nhìn hắn.
Đột nhiên cảm thấy, Phương Lưu Vân đại khái so với nàng càng giống một người xuyên Việt hơn.
Thân thể bị hãm trong gông cùm xiềng xích, linh hồn không thích ứng.
Phản kháng không lại vận mệnh trời sinh, lại không tiếp thu được chính mình.
Cho nên, mới có thể đối với nàng như vậy.
Nàng là nổi khát khao ở nơi sâu nhất trong linh hồn hắn.
Nàng đột nhiên cúi đầu, lại lần nữa hôn môi hắn, một mặt nói: "Phương sư huynh, chúng ta ước định một cái chốt mở đi."
Phương Lưu Vân không rõ nguyên do, "Cái gì?"
"Một động tác, hoặc là một cái từ, nếu vượt qua phạm vi kích thích cùng khoái cảm, khi thật sự làm huynh thống khổ, lập tức nói ra. Chúng ta liền dừng lại. Được không?"
Phương Lưu Vân mở to mắt.
Trình Như Phong lại hôn hôn hắn, "Trên giường, loại sự tình này, có người thích ở bên trên, có người thích ở bên dưới, có người thích dùng đạo cụ, có người thích dùng dược, còn có người thích đồng tính... Thích bị ngược đãi cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. Nếu huynh là thật sự thích, chúng ta đương nhiên cũng có thể chơi như vậy. Nhưng mà, chỉ có chính huynh mới biết được huynh có thể chịu đựng tới trình độ nào, cho nên huynh có quyền lợi kêu dừng lại ..."
Phương Lưu Vân nói: "Ta bất quá là đệ tử chấp sự xuất thân từ phàm nô, muội muốn đối với ta thế nào đều có ..."
Trình Như Phong đè môi hắn lại, không để hắn nói hết lời.
"Cái này không có quan hệ đến thân phận của huynh. Quan trọng là, muội không muốn thật sự làm huynh bị thương." Nàng nhẹ nhàng nói, "Hơn nữa ... muội thích huynh như vậy ..."
Phương Lưu Vân chỉ cảm thấy trong đầu nháy mắt trống rỗng.
Tim đập đến không kềm chế được.
Sau đó liền nhớ tới Thần Huy đối nàng có một cái đánh giá khác.
Thần Huy kêu nàng là kẻ lừa gạt.
Nói nàng đầy miệng hoa ngôn xảo ngữ, cho dù biết rõ là giả, đều có thể bị dỗ ngọt đến tâm hoa nở rộ.
Tựa như năm đó, nàng đối với hắn nói tâm sạch sẽ thì như thế nào cũng sẽ không dơ.
Tựa như hiện giờ.
Nàng...Phương Lưu Vân trong lòng thầm than, thoáng nâng mắt lên nhìn nàng.
Sau đó liền giật mình ở nơi đó.
Đôi mắt của Trình Như Phong giống như thủy tinh trong sáng thanh khiết, lại giống như ngọn lửa nóng cháy chân thành tha thiết.
Hắn nhìn ra được, nàng là nghiêm túc. Ít nhất ở trong chuyện này, là nghiêm túc.
Trái tim của Phương Lưu Vân lại lần nữa đập mất khống chế.
Sau đó liền cảm thấy yết hầu bị nghẹn.
Sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng hộc ra một từ."Tuy nam."
Hắn nói, "Cái chốt mở kia, chính là "tuy nam "."
Trình Như Phong ngẩn ra một lát, sau đó mới nhớ tới, thật lâu trước đó có một ngày, khi nàng ở Tàng Thư Các gặp phải Phương Lưu Vân, đang xem sách, chính là "Tuy Nam Sơn Xuyên Chí".
Lần đó, đại khái xem như bọn họ lần đầu tiên thổ lộ tình cảm đi?
"Được." Trình Như Phong đồng ý, lại nói, "Phương sư huynh, huynh theo muội đi đi."
Đây là lần thứ hai nàng cùng Phương Lưu Vân nói lời này.
Trình Như Phong nắm tay hắn, "Muội mang huynh đi Tuy Nam, chúng ta đi xem chân chính Tuy Nam Sơn Xuyên." (sông núi Tuy Nam)
Phương Lưu Vân nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy tầm mắt có chút mơ hồ.
Nước mắt trượt ra.
Thật không tiền đồ mà, ở trước mặt nữ hài tử chính mình nhìn lớn lên khóc ra.
Hắn nghĩ như vậy, xoang mũi chua xót, nhất thời nói không ra lời.
Trình Như Phong lại cho rằng hắn cùng năm đó giống nhau đang do dự, lại nói: "Hiện tại tình huống không giống nhau, muội kết Đan rồi, quang minh chính đại mang huynh đi cũng sẽ không có ai nói gì."
Đúng vậy.
Kim Đan chân nhân ra ngoài hành tẩu, mang mấy đệ tử tùy thân hầu hạ, ai dám nói không được?
Chính là thân thuộc hắn lưu tại trong tông môn, cũng sẽ bởi vì hắn có thể đi theo Kim Đan chân nhân mà nước lên thì thuyền lên, được đến đãi ngộ càng tốt, hắn hoàn toàn không cần cố kỵ cái gì nữa.
Kỳ thật hắn băn khoăn là, là vị trí của mình ở bên cạnh Trình Như Phong, nhưng nàng đều đã nói như vậy rồi, lại còn có cái gì để suy nghĩ thêm nữa?
Phương Lưu Vân gật đầu thật mạnh, "Được."
Trình Như Phong liền ngọt ngào cười rộ lên, cúi người hôn lên nước mắt của hắn, một mặt lắc mông kẹp lấy côn thịt của hắn còn cắm ở trong tiểu huyệt của nàng, "Chuyện đi theo muội, chúng ta đợi sau đại lễ kết thúc lại thương lượng sau, hiện tại thì ... Phương sư huynh vừa mới bắn trước, người ta còn không có tận hứng, huynh nói làm sao bây giờ mới được đây?"
Đôi tay của Phương Lưu Vân nắm lấy eo nàng, nhấc lên "Cách trời sáng còn có hai canh giờ, Lưu Vân bất tài, đương nhiên hầu hạ đến Chân nhân vừa lòng mới thôi."