Khi cấm chế nơi ở vừa bị người động vào, Phương Lưu Vân liền tỉnh ngủ.
Hắn vừa mới ngồi dậy, liền thấy được người tiến vào.
Là Trình Như Phong, nàng bọc một chiếc áo choàng đen từ đầu bao đến chân.
Phương Lưu Vân ngẩn ra một hồi, vội vàng khoác áo vô, mới đứng dậy hành lễ, "Trình chân nhân." Hắn dừng một chút, lại nói, "Chân nhân nếu có việc gì phân phó, dùng Đệ Tử Nhãn gọi ta là được. Sao nửa đêm hạ mình đến đây?"
Trình Như Phong cười cười, nói: "Tuy rằng muội không tính toán tham gia cái Hợp Hoan Yến gì đó, nhưng Phương sư huynh lo lắng giúp muội chuẩn bị xiêm y, đương nhiên phải mặc cho huynh xem trước một cái."
Nàng nâng tay lên, nhẹ nhàng cởi dây áo choàng ra.
Áo choàng màu đen chậm rãi trượt xuống, bên trong là tầng tầng lụa mỏng màu hồng nhạt, như mây như khói.
Chất liệu vải mỏng đến có thể lộ ra làn da trắng như tuyết tinh tế của thiếu nữ, một đóa hoa màu bạc được thêu thật tinh xảo che khuất nơi mẫn cảm làm cho tâm người ngứa ngáy khó nhịn.
Trình Như Phong chậm rãi đi về phía Phương Lưu Vân.
Ưu nhã mà bước đi như mèo bước, giống như người mẫu cao cấp bước trên sàn diễn.
Mỗi một bước đi làm cho lụa mỏng nhẹ tung, bộ ngực sữa, chân dài, eo thon như ẩn như hiện dưới lớp lụa mỏng, vô cùng nhuần nhuyễn mà bày ra đường cong hoàn mỹ, đồng thời tạo ra thần bí cùng gợi cảm đặc biệt của nữ nhân.
Giống như bước trên mây lung linh mộng ảo, lại lộ ra cực kỳ dụ hoặc khiến người huyết mạch sôi sục.
Phương Lưu Vân không khỏi cứng đờ ở nơi đó, căn bản không dời ánh mắt ra được.
Chỉ cảm thấy toàn thân đều bắt đầu nóng lên, máu giống như dung nham, không thể khống chế mà chảy về phía hạ thân.
Yết hầu của hắn trượt lên xuống, gian nan mà nuốt một ngụm nước dãi, giọng nói khàn khàn, "Chân nhân..."
Trình Như Phong đã đến trước mặt hắn, vươn một ngón tay ấn lên trên môi hắn, ôn nhu hỏi: "Đẹp không?"
Phương Lưu Vân gật gật đầu, "Đẹp."
Trình Như Phong liền cười rộ lên, giọng nói lại càng nhẹ nhàng, hầu như là dán ở bên tai hắn nỉ non, "Lúc Phương sư huynh chuẩn bị bộ quần áo này, cũng đang tưởng tượng muội mặc vào sẽ là bộ dáng như thế nào có phải hay không?"
Thân thể của Phương Lưu Vân nháy mắt lại cứng đờ lần nữa.
Lần này cứng đơ cùng với khi nãy không giống nhau.
Chút tâm tư nhỏ khổ tâm che lấp cho tới nay, cứ như vậy đột nhiên không kịp phòng bị mà trực tiếp bị xốc lên.
Hắn cảm thấy mình thật giống như một loài sâu bọ sống trong bóng tối bất chợt bị bại lộ ở dưới ánh mặt trời chói chang.
Trong lúc nhất thời không còn có ý nghĩ nào khác, bộ vị sung huyết đều từ dưới thân biến thành hai má.
Vừa thẹn lại vừa quẫn, chân tay luống cuống.
Trình Như Phong lại làm như không có nhìn thấy, tiếp tục hỏi: "Là bộ dáng trong tưởng tượng của huynh đẹp hơn, hay là bộ dáng hiện tại của muội đẹp hơn?"
Phương Lưu Vân mím môi, không biết phải trả lời như thế nào, rồi lại không dám không trả lời, ngày cả giọng nói cũng hơi phát run, "Bộ dáng hiện tại của Chân nhân càng đẹp hơn..."
"A, rất vui ~" Trình Như Phong làm nũng cọ cọ lên trên người hắn, rồi lại nói, "Nhưng mà ... Huynh đang sợ cái gì?"
Đúng vậy, sợ cái gì?
Không nói đến ý dâm trong tưởng tượng, cho dù trực tiếp câu dẫn cầu hoan, Dục Linh Tông mà, loại sự tình này tính là cái gì? Cho dù nàng thành Kim Đan chân nhân, cũng sẽ không bởi vì cái này mà lập tức giết chết hắn.
Nhưng cố tình ở trước mặt nàng, hắn chính là hổ thẹn, không chỗ dung thân.
"Huynh biết không?" Trình Như Phong đem hắn ấn ngồi xuống ở trên giường, từ trên cao nhìn hắn, duỗi tay nâng cằm hắn lên, làm hắn hơi ngẩng mặt, "Bộ dáng này của Phương sư huynh, tựa như... năm đó... ở trong đại điện... lúc kêu muội "đừng nhìn" ..."
Giọng nói của nàng thực nhẹ, rất chậm, đứt quãng, không thành câu, nhưng Phương Lưu Vân lại giống như thật sự bị đưa về ngày hôm đó, giờ khắc đó.
Tất cả đê tiện cùng không cam chịu, bị người dùng phương thức thô bạo nhất, xé rách ở trước mặt nàng, lộ ra không còn gì có thể che dấu.
Phương Lưu Vân nhắm mắt lại.
Trình Như Phong cúi đầu, ở trên mí mắt hắn khẽ hôn một cái, "Chính là, vì sao không cho muội nhìn? Muội cảm thấy Phương sư huynh như vậy... thật là cực kỳ xinh đẹp..."
Khiến người nhịn không được muốn hung hăng khi dễ một phen...
Lông mi của Phương Lưu Vân hơi hơi rung động vài cái.
Lông mi của hắn rất dài, Trình Như Phong lại dán thật gần, chỉ cảm thấy làn da bị lông mi của hắn quét qua, hơi ngưa ngứa.
Nàng nhịn không được cả người đều tiến sát vào trong lòng ngực hắn, nhẹ nhàng cọ xát, mang theo giọng mũi hỏi: "Phương sư huynh đã sớm muốn muội có phải hay không? Vẫn luôn chịu đựng, là sợ Thần sư huynh sao?"
"Không phải." Phương Lưu Vân hít sâu một hơi, mới mở mắt ra nhìn nàng. "Lúc trước... nghĩ đương nhiên là có nghĩ tới, vả lại Thúy Hoa Phong cũng không có nữ đệ tử nào khác."
Hắn chỉ đạo nàng tu hành, thay nàng điều chế hương, điều phái vật tư, an bài sinh hoạt... Nơi nơi đều ở dùng phương thức của chính mình lưu lại dấu hiệu, chỉ chờ nàng lớn lên đến một ngày có thể ăn được.
"Nhưng mà... muội không giống như họ."
Phương Lưu Vân cũng không biết là từ khi nào bắt đầu phát giác.
Nàng cùng hắn không giống nhau.
Cùng tất cả đệ tử trong Dục Linh Tông đều không giống nhau.
Nàng nhìn bầu trời cao hơn xa hơn.
Hơn nữa, nàng có tiềm lực bay đến nơi càng xa hơn.
Hắn muốn thành toàn cho nàng.
Tựa như thành toàn cho hắn, một cái hắn khác.
Cho nên, tất cả ý niệm không thích hợp, đều biến thành khinh nhờn.
Không cần người khác mở miệng, chính hắn tự mình chặt đứt.
Nhưng mà... Hắn thật sự không nghĩ tới, nàng sẽ trở về.
Đi ra ngoài chính là tiểu Trân Châu, trở về đã là Trình chân nhân.
Nàng bay xa hơn so với dự đoán của hắn, quang hoa loá mắt, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nàng kết Đan rồi.
Nguyên bản là lồng sắt, đối với nàng bây giờ mà nói, đã không còn xem như là gông cùm xiềng xích, mà chẳng qua là cái nơi đặt chân.
Nhưng với hắn mà nói, vẫn như cũ là cái vũng bùn âm u, hắn hãm sâu trong đó, đục bẩn không chịu nổi.
Còn có cái gì có thể nghĩ đến?
Ngày đó những lời hắn nói với Thần Huy, đều là lời thật lòng.
Xem hiện tại bên người nàng đều là những người như thế nào?
Hắn thì tính là cái gì?
Hắn hiện giờ chỉ cầu, chẳng qua là có một vị trí ở bên cạnh nàng, cái khác cũng không dám nghĩ nhiều.
Phương Lưu Vân nhìn thẳng vào mắt Trình Như Phong, ánh mắt thanh thấu, "Ta chỉ là sợ chính mình làm ô uế muội."
Ở dưới ánh mắt như vậy, Trình Như Phong cũng không có hứng thú trêu cợt hắn, chỉ cảm thấy trong lòng một trận bủn rủn. Nàng cúi đầu xuống hôn môi hắn, đầu lưỡi cạy môi hắn ra, ở trong khoang miệng hắn tác loạn khắp nơi, nghe thấy hô hấp của hắn trở nên trầm trọng nặng nề, mới chuyển qua bên tai hắn, khẽ cắn nhẹ lên vành tai của hắn, mị nhãn như tơ, thở hổn hển lẩm bẩm, "Huynh muốn làm ô uế muội bằng cách nào? Muốn cường bạo muội sao? Hay là muốn dùng tinh dịch trét đầy thân thể muội, hay là muốn đem người ta biến thành bô thịt [1] ?"
Phương Lưu Vân thật không nghĩ tới nàng sẽ xuyên tạc như vậy, nhưng...
Nàng chỉ mặc một thân lụa mỏng, thân thể thướt tha kề sát ở trong lòng ngực hắn, còn cắn lỗ tai hắn nói lời như vậy...
Hắn kỳ thật không hiểu bô thịt là cái gì, nhưng tại loại ngữ cảnh này, không cần giải thích cũng biết là cái từ thật hạ lưu.
Hắn cảm thấy là nàng cố tình dâm đãng vô sỉ như vậy trêu chọc hắn...
Tâm tình của Phương Lưu Vân có chút phức tạp, nhưng thân thể lại không chịu khống chế mà có phản ứng.
Thân thể hắn... Chính là dâm tiện mẫn cảm như vậy.
Hắn là xuất thân từ phàm nô, từ nhỏ được dạy dỗ, cho dù tư tưởng hắn không tình nguyện đi nữa, thì vẫn như cũ sẽ bị dục vọng nguyên thủy nhất của thân thể chi phối.
Bọn họ dán đến gần như vậy, Trình Như Phong đương nhiên cũng đã nhận ra.
"A, đã cứng rồi sao?" Nàng duỗi tay sờ soạng một phen, thấp giọng cười, "Phương sư huynh huynh quả nhiên chính là cái muộn tao [2] nha."
Tác giả: rốt cuộc sắp ăn được Phương sư huynh rồi, vui vẻ không?
[1] (nhục tiện khí: là đồ đựng vệ sinh (cái bô, bồn cầu....) bằng thịt, danh như ý nghĩa, chính là bồn cầu bằng thịt người hay bô thịt, chậu thịt. Trực tiếp chỉ chính là nam hoặc nữ lấy miệng hứng lấy nước tiểu của người khác. Đảm đương bô thịt phần lớn là nữ, chủ yếu dùng ở chủ nhân dạy dỗ nữ tính nô. Cũng có một loại hàm ý SM, chỉ chính là nữ nhân lỏa lồ bị trói chặt chỉ lộ ra bộ phận sinh dục, để cho đông đảo nam nhân tùy ý ra vào, chỉ xuất hiện ở trên phim AV.)
[2] Muộn tao: loại người bề ngoài lạnh lùng, nội tâm cuồng nhiệt.