Khi Trình Như Phong từ Cập Thời Hành Lạc Đồ đi ra, bên ngoài mới qua chưa đến một khắc, Bạch Ánh Sơn còn ngồi ở tại chỗ, đang nhắm mắt tìm hiểu công pháp mà Mặc Bảo cho hắn.
Trình Như Phong liền trực tiếp xuất hiện ở trong lòng ngực hắn.
Hai má ửng đỏ, đôi mắt sáng long lanh ánh nước, đuôi lông mày khóe mắt đều là xuân tình chưa tan.
Hơn nữa hơi thở còn chưa đều, da thịt trong suốt trơn bóng, chẳng những là được thấm nhuần qua, mà hầu như cả thần hồn bị tổn thương trước đó cũng khôi phục rất nhiều.
Bạch Ánh Sơn không khỏi âm thầm kinh ngạc cảm thán. Nhưng ngẫm lại Mặc Bảo tồn tại mấy ngàn năm, tùy tay đem công pháp cho mình cũng có thể bằng với thứ trân quý của Thiên Kiếm Tông, có biện pháp đặc thù gì trợ giúp cho Trình Như Phong chữa thương cũng không kỳ lạ.
Huống chi Trình Như Phong vốn dĩ chính là đi theo con đường song tu.
Trong lòng Bạch Ánh Sơn có chút bị đè nén, nhưng vẫn là vui mừng cho nàng.
Vả lại Trình Như Phong còn có đại địch ở bên, có thể sớm một ngày khôi phục đều là tốt.
Chỉ là...
Hắn vuốt vuốt những sợi tóc rối bên tai Trình Như Phong, nhỏ nhẹ nói: "Chuyện nàng được Cập Thời Hành Lạc Đồ, ngàn vạn không thể để lộ ra."
Một kiện ma bảo, cũng đã đủ thần kỳ rồi, hơn nữa còn có Mặc Bảo loại khí linh tồn tại mấy ngàn năm, vạn nhất bị truyền ra ngoài, chỉ e ngay cả sư trưởng Dục Linh Tông nhà mình cũng phải động tham niệm.
Loại đồ vật có nhân tính này, tốt nhất vẫn là không cần đi khảo nghiệm.
Trình Như Phong sửng sốt.
Khi nãy một tia buồn bực trong chốc lát hiện lên trong mắt Bạch Ánh Sơn, nàng nhìn thấy được, chính nàng cũng cảm thấy... Nàng mới cùng Mặc Bảo chơi trò bác sĩ bệnh nhân, cái gì cũng còn chưa lau khô, mang theo một thân khí tức cùng mùi vị của nam nhân khác, liền xuất hiện ở trong lòng ngực Bạch Ánh Sơn, hình như thật không tốt lắm, vốn đang suy nghĩ phải dỗ ngọt hắn như thế nào, kết quả Bạch Ánh Sơn lại mở miệng nói cái này trước.
Nàng chỉ cảm thấy ngực nóng lên, ôm chặt Bạch Ánh Sơn, đem mặt vùi vào trong lòng ngực hắn.
"Như Phong?" Bạch Ánh Sơn nhẹ gọi một tiếng.
Lại nghe Trình Như phong thấp giọng nỉ non: "Ta thật là... Có tài đức gì..."
Bạch Ánh Sơn liền không nói nữa, chỉ giống như dỗ dành đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.
Lý Mộng Tiều đúng lúc này tới đây, nói có chấp sự Kim Chung Sơn cầu kiến.
Người tới chính là Tiếu sư tỷ lần trước đưa Trình Như Phong về, Phương Lưu Vân bồi nàng ta ở phòng khách uống trà.
Thấy Trình Như Phong cùng Bạch Ánh Sơn cùng nhau tới đây, trong mắt Tiếu sư tỷ hiện lên một tia cực kỳ hâm mộ, nhưng thực mau liền che dấu đi, đứng dậy chào hỏi Trình Như Phong.
Nàng ta lần này tới chủ yếu có hai việc, một là kêu Trình Như Phong mau chóng đi Tổ Từ lưu lại mệnh bài, đây là quy định trong tông, mỗi một vị tu sĩ Kim Đan đều phải đặt một cái. Vả lại tu đến Kim Đan đã xem như là lực lượng trung kiên trong tông môn, không thể không coi trọng. Hơn nữa tu sĩ Kim Đan bế quan một cái, động một chút là mấy năm mười mấy năm, tốt xấu gì cũng phải để cho tông môn có thể biết về tình huống của bản thân, vạn nhất xảy ra chuyện, cũng có thể có phản ứng.
🔻Tổ Từ = từ đường, nơi thờ tổ tông
Đây là chuyện phải làm, chính là Trình Như Phong gặp phải sư phụ mọi chuyện đều mặc kệ, bằng không rất nhiều đệ tử chân truyền Trúc Cơ đều đã làm mệnh bài.
Thứ hai, chính là nàng ta tới để xác nhận với Trình Như Phong quá trình của đại điển kết Đan ngày mai.
Dục Linh Tông đã có bao nhiêu năm không có lễ mừng như vậy, huống chi còn là hai sư huynh muội cùng nhau. Hơn nữa bởi vì chuyện Truyền Tống Trận, trước mắt còn có rất nhiều người của các tông môn khác làm khách ở Dục Linh Tông, gặp phải chuyện như vậy, đương nhiên không có khả năng không tham gia, có vẻ phá lệ long trọng long trọng. Các chấp sự trong tông đương nhiên cũng không dám chậm trễ, cố gắng đạt tới mỗi trình tự đều làm đến hoàn mỹ.
Hai chuyện này đều xem như là chuyện tốt, Trình Như Phong không có ý kiến gì, thực tích cực phối hợp.
Nhưng Tiếu sư tỷ đã nói xong, lại không muốn rời đi, ngồi ở chỗ kia tìm đề tài để nói, nhưng ánh mắt chỉ hướng đến trên người đôi huynh đệ song sinh đang ở một bên hầu hạ.
Trình Như Phong đương nhiên nhìn ra ý tứ của nàng ta.
Đây là Dục Linh Tông mà, nô bộc đệ tử gì đó, lấy ra chiêu đãi khách khứa cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Tư sắc tu vi của huynh đệ Lý gia, ở chỗ này đã xem như hiếm có, huống chi còn là song sinh, ngẫm nghĩ một chút đều có tư vị mới lạ.
Kiếm tu Kim Đan, Tiếu sư tỷ không dám cầu, nhưng hai cái tôi tớ Trúc Cơ, vẫn là có thể suy ngẫm một chút.
Nhưng Trình Như Phong lại không muốn như ý nàng ta.
Nàng sớm đem khế ước bán thân trả lại cho huynh đệ Lý gia, bọn họ đã không phải nô lệ, lưu tại bên người nàng chính do bọn họ lựa chọn, nàng cũng không thể cưỡng bách bọn họ đi làm cái gì.
Hơn nữa, nàng cũng sẽ không đem nam nhân của mình đưa cho người khác đùa bỡn.
Nếu chính bọn họ coi trọng người khác phải rời đi, nàng sẽ không lưu lại, thậm chí giống như Thần Huy như vậy tùy lúc chạy đi cùng người khác làm một phát, nàng cũng sẽ không để ý, nói chung là ngươi tình ta nguyện mà, nàng cũng không có biện pháp có thể toàn tâm toàn ý, hà tất cưỡng cầu người khác toàn tâm toàn ý với mình?
Nhưng muốn nàng tự tay chủ động đem bọn họ đóng gói dâng tặng? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Cho nên nàng chỉ coi không nhìn thấy, kêu Lý Mộng Ngư đi cầm bình đan dược tới đưa cho Tiếu sư tỷ, làm lễ vật cảm tạ nàng ta đặc biệt chạy tới đây một chuyến.
Dục Linh Tông cũng không am hiểu luyện đan, cho dù có mấy cái tu sĩ biết một chút, cũng chỉ là tay nghiệp dư, không thể so được với Trình Như Phong đã khảo hạnh chứng thực chuyên nghiệp, một lọ Bổ Linh Đan này của Trình Như Phong, cho dù tặng cho tu sĩ Kim Đan của Dục Linh Tông, cũng coi như đã đủ thành ý, huống chi Tiếu sư tỷ chỉ là chân chạy thôi.
Ánh mắt của Tiếu sư tỷ chuyển từ trên người Lý Mộng Ngư sang bình đan dược trong tay y, tuy rằng có điểm không cam lòng, nhưng vẫn là lựa chọn đan dược.
Hơn nữa thái độ của Trình Như Phong đã thực rõ ràng, nàng chịu lấy ra đan dược tặng cho, Tiếu sư tỷ nếu còn mơ ước người của nàng, bước tiếp theo, nói không chừng liền phải trở mặt.
Đây là ở Thúy Hoa Phong, bản thân Trình Như Phong chính là Kim Đan, bên cạnh còn có Bạch Ánh Sơn là Kim Đan hậu kỳ, nếu muốn trở mặt Tiếu sư tỷ còn có thể đòi thứ tốt được hay không? Huống chi Trình Như Phong đã lấy ra tạ lễ như vậy rồi, nếu kiện tụng tới Chưởng môn nơi đó, Tiếu sư tỷ cũng không thể nói gì hơn.
Tiếu sư tỷ cũng không muốn đắc tội với Trình Như Phong. Hơn nữa Trình Như Phong tuổi trẻ như vậy liền kết Đan, tiền đồ vô hạn, cho dù nàng ta là đệ tử của Chưởng môn, cũng không dám làm gì với Trình Như Phong.
Tiếu sư tỷ vừa đi, Lý Mộng Tiều liền trực tiếp nhào đến trên người Trình Như Phong, "Ta liền biết nàng đối với ta tốt nhất."
Trình Như Phong vỗ vỗ cánh tay Lý Mộng Tiều, "Ta sớm đã nói qua rồi, các ngươi là tự do. Ở trong phạm vi khả năng cho phép của ta, đương nhiên sẽ không miễn cưỡng các ngươi đi làm chuyện mà các ngươi không muốn làm."
Lý Mộng Tiều giống như một con mèo ở trên mặt nàng cọ cọ, "Vậy chuyện mà người ta muốn làm, nàng có cho phép không?"
Trình Như Phong có điểm bất đắc dĩ mà đem Lý Mộng Tiều đẩy ra, "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Nàng nói đi?" Lý Mộng Tiều giống như kẹo mạch nha dính trở về, chẳng những tiếp tục cọ mặt nàng, còn ưỡn ưỡn eo, dưới háng cái cây côn thịt đã cương cứng ngắc cũng ở trên người nàng cọ cọ, nhỏ giọng nói, "Nàng tính thử xem, người ta có bao nhiêu lâu không có chạm qua nàng?"
Kỳ thật muốn nói "Chạm vào", Lý Mộng Tiều bình thường hầu hạ Trình Như Phong ăn, mặc, ở, đi lại, cũng không thiếu nhân cơ hội chiếm tiện nghi cọ cọ sờ sờ hôn hít, nhưng đao thật kiếm thật ra trận, vậy thì thật đúng là tính từ lúc Trình Như Phong mới từ đảo Sương Mù ra, ở trên biển lần đó.
Trước đó Trình Như Phong chuẩn bị kết Đan phải cấm dục, mọi người đều chịu đựng, thì không tính.
Nhưng nàng sau khi kết Đan thành công, mấy ngày nay cũng chưa nhàn rỗi, Lý Mộng Tiều ở bên cạnh nàng, hầu như cả ngày đều có thể ngửi được mùi hương trên người nàng bởi vì tình dục mà kích phát ra, hòa lẫn với mùi tinh dịch của nam nhân khác, lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến huyết mạch sôi sục... Như thế nào còn có thể nhẫn nhịn được?
Lý Mộng Tiều đã nhường trước cho Thần Huy Liễu Phượng Ngâm Cố chưởng môn Bạch chân nhân, thế nào đi nữa cũng nên đến phiên y chứ?
Lý Mộng Tiều ở trên người Trình Như Phong nhẹ nhàng cọ xát, trên tay đã dùng tới thủ đoạn khiêu tình, dán bên lỗ tai nàng, nhẹ giọng nỉ non, "Ta nhớ nàng đều nhớ đến sắp nổ tung rồi..."
Cả người Trình Như Phong có chút nhũn ra, nhưng nhìn Bạch Ánh Sơn ở bên cạnh, vẫn là nhẹ thở gấp kháng cự nói: "Đừng nháo, chờ..."
"Chờ không được." Lý Mộng Tiều dẫn tay nàng đi sờ côn ŧɦịŧ đang nóng lên của mình, một mặt theo ánh mắt nàng nhìn thoáng qua Bạch Ánh Sơn, "Hắn đã ôm nàng một ngày một đêm, còn chưa đủ sao? Cùng lắm thì cũng cùng nhau làm là được rồi, lại không phải chưa từng có..."
Bạch Ánh Sơn:...
Một ngày một đêm ... Được đi, ôm, tuy rằng là vẫn luôn ôm, nhưng thật là chưa làm gì mà. Nói thực ra, khi Bạch Ánh Sơn nhìn thấy mị thái kia của Trình Như Phong từ Cập Thời Hành Lạc Đồ đi ra, kỳ thật trong lòng cũng là có điểm ngứa ngáy, nếu không phải Lý Mộng Tiều đến nói có khách tới, nói không chừng hắn đã làm rồi.
Lúc này... Bạch Ánh Sơn thật sự cũng đi qua, trực tiếp hôn lên môi Trình Như Phong.
Trong lòng Trình Như Phong lại không cố kỵ, một mặt cùng hắn môi lưỡi giao triền, một mặt nắm côn thịt của Lý Mộng Tiều, xoa nắn vuốt ve.
Lý Mộng Tiều phát ra rên rỉ sảng khoái, đang muốn đi cởi bỏ đai lưng của Trình Như Phong, liền nghe được nơi cửa truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Là Phương Lưu Vân tiễn đưa Tiếu sư tỷ xong, đã quay trở lại.