Lúc Trình Như Phong tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn thấy trước tiên là chiếc cằm có đường cong tuyệt đẹp của Bạch Ánh Sơn.
Nàng cọ qua đi hôn một cái.
Bạch Ánh Sơn liền mở to mắt, ôn nhu hôn lên trán nàng. "Tỉnh rồi?"
"Ừ." Trình Như Phong đáp lời, ngẩng đầu lên.
Bọn họ còn nằm ở trên chiếc ghế dài bên bờ hồ, nhưng nhìn sắc trời hẳn là buổi sáng.
Trình Như Phong kinh hoảng bật ngồi dậy, "A, ta ngủ đến ngày hôm sau?"
Bạch Ánh Sơn cười cười, "Sợ quấy nhiễu nàng, vẫn luôn ở nơi này không di chuyển." Dù sao tu vi của nàng đã là Kim Đan rồi, ở bên ngoài ngủ một đêm cũng sẽ không sao.
"Ngươi cứ như vậy bồi ta cả đêm?"
"Dù sao ta cũng không có việc gì ..."
Bạch Ánh Sơn còn chưa dứt lời, Trình Như Phong đã bò trở về trong lòng ngực hắn, duỗi tay khoanh eo hắn lại, mặt dán ở trên ngực hắn, thấp giọng nói: "Ngươi vẫn luôn đối với ta tốt như vậy, khiến ta phải làm thế nào mới được đây..."
Bạch Ánh Sơn không đáp lời.
Thứ mà hắn chân chính muốn, Trình Như Phong hiện tại lại làm không được, hà tất phải nhiều lời?
Hắn chỉ là ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
Trình Như Phong ở trong lòng ngực hắn một hồi, đột nhiên nói: "Ngươi có muốn tiến vào Cập Thời Hành Lạc Đồ không?"
Bạch Ánh Sơn ngẩn ra một lát, "Tiến vào Cập Thời Hành Lạc Đồ là chuyện gì?"
"A Bảo nói muốn gặp ngươi một lần. Nhưng ta hiện giờ cũng không có biện pháp để A Bảo rời khỏi Cập Thời Hành Lạc Đồ..." Trình Như Phong nhíu mày, Mặc Uyên sư phụ có thể lấy hình người xuất hiện trước mặt người ngoài, còn có thể rời khỏi Thương Ngô sư phụ chạy đi khắp nơi, theo lý mà nói Mặc Bảo hẳn là cũng có thể như vậy. Cũng không biết là phải có pháp thuật đặc thù gì hay không, hay là tu vi của nàng chưa đạt tới, về sau nàng phải nghiên cứu một chút. Nhưng hiện tại A Bảo muốn gặp Bạch Ánh Sơn, cũng chỉ có thể để hắn tiến vào Cập Thời Hành Lạc Đồ.
Bạch Ánh Sơn gật gật đầu, "Được."
"Ngươi đồng ý cũng quá nhanh mà." Trình Như Phong liếc nhìn hắn một cái, "Ngươi phải biết rằng, ở trong Cập Thời Hành Lạc Đồ không thể dùng linh lực, còn sẽ ảnh hưởng thần trí của người, nếu đi vào, ngươi xem như là tùy người xử trí."
Bạch Ánh Sơn chỉ nói: "Ta tin tưởng nàng."
Trình Như Phong:...
Đột nhiên cảm thấy rất có áp lực.
Nói thực ra, nàng cũng không biết A Bảo vì sao muốn gặp Bạch Ánh Sơn, vạn nhất A Bảo phải làm cái gì đó, nàng cũng không biết có thể ngăn cản được hay không.
Nhưng Bạch Ánh Sơn tin tưởng nàng như vậy, trong lòng nàng lại có vài phần vui vẻ, liền cũng không nói gì nữa, nắm tay Bạch Ánh Sơn, mang theo hắn cùng nhau tiến vào Cập Thời Hành Lạc Đồ.
Vừa đi vào, Bạch Ánh Sơn còn chưa biểu hiện ra cái gì, Trình Như Phong chính mình đã ngây dại trước.
Hoàn cảnh trong Cập Thời Hành Lạc Đồ lại thay đổi.
Lúc ban đầu, trên cơ bản nó chính là phục chế lại Cao Ninh Thành.
Sau đó tới trong tay Trình Như Phong, bởi vì năng lượng không đủ, chỉ bảo lưu lại một tòa cung viện.
Sau nữa thì bởi vì bắt một ít người tiến vào, Mặc Bảo lại làm thêm một cái thôn trang nhỏ.
Mà hiện tại, lại biến thành cảnh tượng thành thị hiện đại cao ốc building.
Ngay cả Mặc Bảo xuất hiện ở trước mắt nàng cũng thay đổi mặc một bộ áo sơmi quần tây.
Trình Như Phong há mồm, nhất thời thế nhưng nói không ra lời.
"Thích không?" Mặc Bảo hỏi.
Trình Như Phong gật gật đầu, lại vẫn là có chút không dám tin, "Nhưng mà... Nhưng mà... Ngươi sao lại..."
"Giữa chúng ta có huyết khế tương liên, cho dù ta không ở bên cạnh nàng, khi nàng độ kiếp ta cũng sẽ có cảm ứng."
🔻Huyết khế: khế ước
Đây chính là linh hồn trói buộc trong truyền thuyết sao? Trình Như Phong thầm thở dài một hơi, nàng nói mà sao lúc ấy sát khí nặng như vậy, thì ra không chỉ có Thiên Hương Đằng, ngay cả Mặc Bảo cũng có phần. Chiếu theo tính tình của vị này hở chút là phải giết chết mọi người, ngày đó nàng còn có thể tỉnh táo lại thật là may mắn vạn lần.
"A Bảo ngươi thích thành thị như vậy sao?"
Trình Như Phong một mặt hỏi, một mặt quan sát kỹ lưỡng cảnh sắc chung quanh.
Kỳ thật hiện tại nếu nói nơi này là một tòa thành thị, chi bằng nói nó chỉ là một cái mô hình.
Vả lại Cập Thời Hành Lạc Đồ cũng không có bao nhiêu người.
Cảnh tượng thành thị trong trí nhớ của nàng, thiếu đi đám người đi lại nhộn nhịp tấp nập như nước chảy không ngừng, thiếu đi xe cộ nối đuôi nhau chạy trên đường cái, tóm lại cảm thấy vẫn là thiếu đi vài phần chân thật.
"Không phải ta thích, là nàng." Mặc Bảo nói, "Cái gọi là tâm ma, chính là thứ trong lòng chấp nhất nhất. Một người nào đó, một sự kiện nào đó, thứ nào đó, chỗ nào đó... là ảo tưởng hay là giả của tâm ma. Nhưng chấp nhất ở trong lòng nàng không bỏ xuống được, lại là chân thật."
Trình Như Phong an tĩnh lại.
Tâm ma là từ trong lòng nàng ra đời, đương nhiên không thể dấu diếm.
So với đời này ngắn ngủn mười mấy năm, nàng thật để ý kiếp trước của mình.
Những bi thảm, khuất nhục, không cam lòng.
Những gian khổ, phấn đấu, giãy giụa.
Những ngây ngô, thống khổ, tịch mịch, ngọt ngào, tình cảm vi diệu không thể cùng người nói ra giấu ở nơi sâu nhất trong đáy lòng.
Thậm chí lúc Cố Ngôn nói đến truyền tống cự ly thật xa, nàng trước tiên nhớ tới, chính là có thể trở về thế giới hiện đại được hay không.
Mà nay Mặc Bảo cho nàng một cái.
Tuy rằng chỉ là một cái phỏng chế, nhưng đối với nàng hiện tại mà nói, cũng là một loại an ủi lớn lao.
Trình Như Phong hơi đỏ mắt, duỗi tay ôm lấy Mặc Bảo, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ngươi, A Bảo."
Mặc Bảo nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, "Ta đã nói rồi chờ nàng kết Đan thành công sẽ khen thưởng cho nàng."
Nhưng Trình Như Phong cũng thật không ngờ tới sẽ là khen thưởng cái dạng này.
Nàng thật là vui mừng khôn xiết, ôm chặt Mặc Bảo, lại nói tiếng cảm ơn.
Bạch Ánh Sơn lúc này mới phục hồi tinh thần.
Hắn là đích tử trưởng tôn của Bạch gia Thiên Kiếm Tông, cũng coi như có kiến thức rộng rãi, nhưng hắn bình thường nhìn thấy nhiều là tiên gia khí tượng quỳnh lâu ngọc vũ, bất chợt nhìn thấy kiến trúc hiện đại như vậy, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại chấn động.
Đang muốn phát biểu cảm khái, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Trình Như Phong cùng một người nam nhân ôm chặt nhau.
Bạch Ánh Sơn:...
Đệ đệ nhà mình, Liễu Phượng Ngâm, sư huynh của nàng, nô bộc của nàng... đã đủ khiến cho tim hắn bị nghẹn rồi. Thế nhưng cả pháp bảo cũng muốn chen một chân vô?
Bất quá suy nghĩ lại, nếu không có như thế, Trình Như Phong sao có thể thu phục ma bảo thượng cổ như vậy?
Trước đó Bạch Ánh Sơn cùng Mặc Bảo từng có thần niệm giao lưu ngắn ngủi, lúc này xem như là lần đầu tiên gặp mặt.
Ở trong mắt Bạch Ánh Sơn, Mặc Bảo tuy rằng ăn mặc kỳ lạ, nhưng cảnh giới và khí chất kia, một chút cũng không giả.
Bạch Ánh Sơn vốn muốn nhìn xem cảnh giới cụ thể của khí linh, chỉ cảm thấy ánh mắt của Mặc Bảo đảo qua đây, liền mang theo uy lực áp bức vô cùng, khiến người hầu như ngay cả cũng đứng không vững.
Bạch Ánh Sơn chua xót trong lòng.
Vị lão tổ tông này muốn gặp hắn, đại khái chỉ là vì cho hắn cái ra oai phủ đầu xác định một chút thân phận địa vị của mình chứ gì?
Cũng may Mặc Bảo cho Trình Như Phong mặt mũi, cũng không có làm gì quá đáng, ngược lại hơi gật đầu, nói với Bạch Ánh Sơn: "Ngươi không tồi."
Bạch Ánh Sơn cũng chỉ có thể chắp tay hành lễ, khiêm nhường cung kính nói: "Tiền bối tán thưởng, thật không dám nhận."
Mặc Bảo nhìn mớ tóc bạc nơi thái dương của Bạch Ánh Sơn, hơi híp mắt, nói: "Lúc trước ngươi vì cứu nàng, bị tổn thương đến căn nguyên..."
Mặc Bảo còn chưa dứt lời, Trình Như Phong liền la hoảng lên, "Cái gì?"
"Chẳng lẽ nàng không nhìn ra sao?" Mặc Bảo liếc nàng một cái, "Sư phụ của nàng rốt cuộc dạy nàng như thế nào?"
... Lại nghe đến câu này, Trình Như Phong bổng nhiên có chút hoài niệm. Nàng ngượng ngùng mà cười, lại nhìn về phía Bạch Ánh Sơn.
Nàng thật là...
Tuy rằng vẫn luôn không tin Bạch Ánh Sơn nói là luyện công gặp sự cố gì đó, nhưng cũng thật sự không nghĩ tới nghiêm trọng như vậy.
Mặc Bảo chê xong rồi, vẫn là giải thích cho nàng, "Sau khi kết Đan, Kim Đan sẽ theo khí tức của nàng vận chuyển, cho dù nàng không đi khống chế, mỗi một cái hô hấp, thân thể đều sẽ tự động hấp thụ linh khí của thiên địa, tôi dưỡng thân thể. Nếu không có thọ tẫn năm suy, là không có khả năng xuất hiện lão thái. Hắn lại không phải Yêu tộc Ma tộc có trời sinh tóc bạc. Cho dù nàng nhìn không ra, bắt mạch một cái cũng có thể phát hiện đi?"
Nàng...
Trình Như Phong trong lòng áy náy không thôi.
Nàng có nghĩ tới muốn bồi thường Bạch Ánh Sơn, nhưng cho dù bọn họ ở đoạn thời gian kia vẫn luôn song tu, nàng cũng hoàn toàn không có chủ động đi tra xét một chút. Tóm lại cảm thấy Bạch Ánh Sơn nếu không muốn nói ra, là có lý do của hắn, bọn họ bất quá chính là quan hệ pháo hữu, tích cực chủ động quá mức ngược lại không tốt. Chính mình nhớ kỹ ân tình của hắn là được rồi.
🔻Pháo hữu: bạn giường
Nàng không ngờ tới sau đó sẽ biến thành quan hệ như vầy, cũng không ngờ tới Bạch Ánh Sơn trao ra so với trong tưởng tượng của nàng còn nhiều hơn. Hiện tại thật là... Ngực của nàng bị nghẹn đến cả lời nói cũng nói không nên lời.
Bạch Ánh Sơn lại cướp lời, nói: "Không trách Như Phong, là ta cố ý dấu diếm. Khi đó tu vi của nàng mới Trúc Cơ, nhìn không ra cũng bình thường. Hơn nữa cái này cũng không phải chuyện lớn gì, điều dưỡng cho tốt một đoạn thời gian, cũng sẽ bồi bổ trở lại."
Trình Như Phong mím môi, nước mắt liền trượt ra, "Ánh Sơn..."
Mặc Bảo trực tiếp cắt ngang lời nói của nàng, nói: "Nơi này của ta có một bộ công pháp, một tờ phương đan. Chẳng những có thể bồi bổ củng cố lại căn nguyên, ngay cả trước đó ngươi luyện kiếm bị thương lưu lại đến giờ cũng có thể điều trị. Ngươi cầm đi."
Nói xong cũng không cho Bạch Ánh Sơn cơ hội cự tuyệt, ngón tay bắn ra, một vệt ánh sáng trắng đã hoàn toàn đi vào ấn đường của Bạch Ánh Sơn.
Bạch Ánh Sơn đối với loại phương thức truyền công này cũng không xa lạ, thực nhanh liền tiếp thu rồi.
Mặc Bảo sinh ra thần trí đã mấy ngàn năm, thay đổi mấy đời chủ nhân, Cập Thời Hành Lạc Đồ cũng không biết nhốt bao nhiêu người, công pháp phương đan gì đó, nếu không phải thứ tốt Mặc Bảo căn bản đều chướng mắt, càng không cần phải nói lấy ra để tặng người.
Bạch Ánh Sơn nói được nhẹ nhàng, nhưng chân chính muốn điều dưỡng trở về, ít nhất cũng đến mười mấy năm, còn sẽ ảnh hưởng đến thăng cấp về sau. Được bộ công pháp này, thì khác rồi.
Tuy là hắn luôn luôn lão luyện thành thục, cũng không khỏi ánh mắt sáng lên, vui mừng ra mặt nói: "Đa tạ tiền bối."
Mặc Bảo hơi gật đầu, sau đó vung tay lên, liền đem Bạch Ánh Sơn từ Cập Thời Hành Lạc Đồ ném văng ra ngoài.