Ngày hôm qua Trình Như Phong kêu rên quá lợi hại, giọng nói có chút nghẹn ngào. Một tiếng này lại so với bình thường mềm mại ngọt ngào hơn, càng nhiều thêm vài phần câu hồn.
Phương Lưu Vân không khỏi nao nao, quay đầu nhìn nàng.
Trình Như Phong cười cười, đơn giản vươn một cái tay khác về phía hắn, "Huynh ôm muội đi."
Bước chân của Phương Lưu Vân khựng lại, cả thân thể đều cứng đờ.
Trình Như Phong không nói nữa, chỉ nhìn về phía hắn, cố chấp thò tay qua.
Phương Lưu Vân lại trầm mặc một lát, mới duỗi tay qua, ôm nàng ra khỏi nhuyễn kiệu.
Trình Như Phong ôm cổ hắn, điều chỉnh tư thế mà mình cảm thấy thoải mái, rút vào trong lòng ngực hắn, mặt liền dán ở cần cổ hắn, hít một hơi thật sâu.
Phương Lưu Vân khẽ run lên, "Trình chân nhân..."
Trình Như Phong dùng chóp mũi cọ cọ bên gáy của hắn, nhỏ nhẹ nói: "Muội trở về, có phải làm cho huynh thực thất vọng hay không?"
Phương Lưu Vân ôm nàng, chậm rãi đi về phía trước, một mặt ôn nhu nói: "Đương nhiên sẽ không, chân nhân vì sao lại nghĩ như vậy?"
Trình Như Phong nâng mắt lên nhìn hắn, cũng không có nhìn thấy cái gì, cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này, chỉ nói: "Muội muốn ngủ một lát, huynh chờ muội tỉnh ngủ nha, muội có đồ muốn cho huynh."
Phương Lưu Vân nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại.
Trình Như Phong liền dựa ở trong lòng ngực hắn, nhắm mắt ngủ.
Nhưng chờ nàng tỉnh ngủ, lại phát hiện canh giữ ở bên người nàng chính là Lý Mộng Tiều.
Trình Như Phong chớp chớp mắt, ánh mắt quét một vòng quanh phòng ngủ của mình, hỏi: "Phương Lưu Vân đâu?"
Lý Mộng Tiều liền không vui, thò qua ủy khuất nói: "Người ta canh giữ cho nàng nửa ngày trời, vừa mở mắt liền tìm người khác."
Trình Như Phong ôm chầm Lý Mộng Tiều hôn một cái, "Ừ, biết ngươi rất tốt với ta. Đừng ăn dấm bậy bạ, ta tìm huynh ấy có việc."
Lý Mộng Tiều thuận thế liền hôn trở về, hôn đến nàng hầu như thở không nổi, mới nói: "Liễu Phượng Ngâm muốn chuyển đến Thúy Hoa Phong, Phương Lưu Vân đi an bài chỗ ở cho hắn."
Trình Như Phong có chút bất ngờ, "Hả? Liễu công tử sao đột nhiên muốn dọn đến đây?"
"Chắc là bị quấy rối đến chịu không nổi rồi."
Kỳ thật Dục Linh Tông tuy rằng các loại chay mặn đều không kỵ, nhưng đạo đãi khách vẫn phải có. Các vị khách khác cũng chưa chắc sẽ có bao nhiêu người đi quấy rối.
Nhưng Liễu Phượng Ngâm thì khác.
Vả lại có thanh danh của Tứ Đại Công Tử.
Trước đó Thần Huy nói Liễu Phượng Ngâm như vậy sẽ bị kéo đi, tuy rằng có khoa trương một chút, nhưng Phượng Cầm công tử nhân vật như vậy, bình thường vốn là khó gặp, cho dù là đi đến tông môn khác, thậm chí ngay tại Tiên Âm Phái của bọn họ, cũng sẽ có nữ đệ tử tìm các loại cớ tiếp cận hắn. Huống chi là Dục Linh Tông vốn trọng dục? Cho dù không dùng cưỡng bách, các loại thủ đoạn câu dẫn dụ hoặc, cũng không thể thiếu, cho dù cái gì cũng không làm, nhìn thêm một chút cũng là được rồi.
Thúy Hoa Phong thì thanh tĩnh hơn nhiều.
Thương Ngô chân nhân là dị loại của Dục Linh Tông, tuy rằng Thương Ngô không phản đối song tu, nhưng từ trước tới nay không cùng đệ tử trong môn làm loạn qua, đối với các nữ đệ tử đưa tới cửa, thái độ trước nay đều nghiêm khắc, nếu bị chọc phiền thậm chí trực tiếp dùng kiếm nói chuyện.
Trình Như Phong lúc trước cũng thật tin Thương ngô là kiếm tu "Thần thánh không thể xâm phạm", sau đó mới hiểu được, cái gọi là dùng kiếm nói chuyện, đại khái thật sự chỉ là kiếm đang nói chuyện. Mặc Uyên sư phụ bị chọc phiền, tính tình so với Thương Ngô sư phụ thì khó chịu hơn, Mặc Uyên sư phụ ghen, càng là lục thân không nhận diệt thiên diệt địa, tự mình nhảy ra chém người thì tính là cái gì? Không đem Dục Linh Tông san thành bình địa thì tính không tồi rồi.
Tóm lại, Thương ngô chân nhân không gần nữ sắc, U Tuyết tiên tử lại là cái bệnh tâm thần cuồng luyến sư, Thúy Hoa Phong quả thực là cấm địa dừng bước của nữ đệ tử.
Hiện tại tuy rằng Thương Ngô và U Tuyết không ở đây, nhưng lại có Thần Huy và Trình Như Phong hai vị đại thần mới tấn Kim Đan tọa trấn, không ai dám ở Thúy Hoa Phong làm xằng bậy.
Trình Như Phong nghĩ tới Liễu Phượng Ngâm bị nhóm nữ đệ tử đuổi đến muốn tới Thúy Hoa Phong tị nạn, liền không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, từ trên giường bò dậy, "Hắn ở nơi nào? Ta đi xem hắn."
Lý Mộng Tiều lòng tràn đầy không tình nguyện, nhưng vẫn là hầu hạ nàng mặc quần áo trang điểm.
Đệ Tử Nhãn của Trình Như Phong bị nàng ném ở Cửu Trọng Sơn, lần này trở về lại vội vàng kết Đan, còn chưa có bổ sung. Cho nên không thể dùng Đệ Tử Nhãn liên hệ với Phương Lưu Vân, nhưng cũng không sao, người ở Thúy Hoa Phong rất ít, đất đai khai phá cũng chỉ có bao lớn. Nơi có thể ở, cũng chỉ nhiêu đó.
Liễu Phượng Ngâm ở trong viện dành cho khách của Thúy Hoa Phong.
Viện dành cho khách cũng không lớn, giống như một khu viện nhỏ. Liễu Phượng Ngâm ở nơi đó, trong viện có một cây ngô đồng tươi tốt. Lúc Trình Như Phong đến, hắn đang ở dưới cây ngô đồng đánh đàn.
Còn không phải chỉ có một người.
Bạch Ánh Sơn thản nhiên ngồi ở bên cạnh nghe đàn, mà Phương Lưu Vân đang pha trà.
Tiếng đàn du dương, hương trà thơm ngát.
Gió thổi lá rung, một cây xanh bích.
Dưới tàng cây, mỹ nhân như ngọc, phong nghi khác nhau, lại đều như chi lan ngọc thụ, tiêu sái xuất trần. Lúc này tụ ở bên nhau nghe đàn pha trà, lại có một loại mỹ cảm hài hòa an bình, giống như là một bức họa thần tiên.
Trình Như Phong nhất thời ngắm nhìn đến ngây người.
Mặc dù Lý Mộng Tiều đi cùng với nàng sắc mặt có khó chịu, nhưng ở trước hình ảnh như vậy cũng đều không đành lòng ra tiếng.
Ngược lại là người bên trong chú ý tới bọn họ trước.
Bạch Ánh Sơn đứng dậy trước đi nghênh đón nàng, "Như Phong."
Trình Như Phong có điểm chột dạ mà ho nhẹ một tiếng.
Nàng vốn dĩ nói muốn dẫn Bạch Ánh Sơn du lãm Thúy Hoa Phong, kết quả đều đã qua vài ngày... Nàng hôm nay lại đây vẫn là bởi vì Liễu Phượng Ngâm dọn đến đây...
Cũng may Bạch Ánh Sơn cũng không ở ngay lúc này so đo với nàng, chỉ kéo tay nàng dắt nàng đi vào, một mặt nói: "Tại sao tới rồi lại không lên tiếng?"
Tay của Liễu Phượng Ngâm vẫn đánh đàn không ngừng, cũng ngẩng đầu cười cười với nàng.
Phương Lưu Vân không có lên tiếng, chỉ là yên lặng lấy ra thêm hai chung trà.
Ánh mắt của Trình Như Phong lưu chuyển ở trên người bọn họ, cười nói: "Hình ảnh quá đẹp, không muốn cắt ngang."
Bạch Ánh Sơn đỏ mặt, Liễu Phượng Ngâm lại nói: "Vậy Như Phong có muốn vẽ lại không?"
Trình Như Phong lắc đầu, "Đáng tiếc ta không biết vẽ tranh, có điều, ta nhớ tới một bài thơ.
"Dật khí giả hào hàn, thanh phong tại trúc lâm.
Đạt thị tửu trung thú, cầm thượng ngẫu nhiên âm."
Đây là bài thơ "Tẩy Nhiên Đệ Trúc Đình"của Mạnh Hạo Nhiên, phía trước còn có một nửa, nhưng Trình Như Phong cảm thấy mấy câu này rất thích hợp, cho nên chỉ đọc phần sau của bài thơ.
"Đem rừng trúc đổi thành ngô đồng, đem rượu đổi thành trà, thì rất hợp với tình cảnh hiện giờ." Trình Như Phong nói.
Lý Mộng Tiều lại cười nói, "Nhưng cũng vẫn là thiếu một người múa bút thi họa, ta suy nghĩ xem có thể chọn ai ..."
Trình Như Phong ngoái đầu trừng mắt Lý Mộng Tiều, chỉ hận đến nghiến răng.
Lý Mộng Tiều lại ủy khuất mà chớp chớp mắt, "A, nàng không thích sao? Ta nhớ rõ lúc trước lần đầu tiên nói cho nàng biết tên của chúng ta, nàng cũng ngâm thơ. Không muốn tìm người biết làm thơ, gom thành một bàn mạt chược sao?"
Trình Như Phong:...
Nàng đã tạo cái nghiệt gì mà thu nhận một cái yêu nghiệt không thích người ta có thời khắc yên ổn tuyệt đẹp, lúc nào cũng muốn gây sóng gió?
Lý Mộng Tiều vừa quấy rối, không khí hài hòa tốt đẹp giữa ba người Liễu Phượng Ngâm tự nhiên cũng liền trở thành thoáng một cái không còn.
Liễu Phượng Ngâm không đàn nữa.
Nhưng hắn cùng Bạch Ánh Sơn liếc nhìn nhau, ẩn ẩn lại tựa hồ nhất trí đạt thành hiệp nghị đối ngoại.
Việc cấp bách, là không thể có thêm người mới nữa.
Gom thành một bàn mạt chược gì, sớm đã không chỉ một bàn.
Căn bản đã sớm phân không xuể rồi, có được không?