Trình phụ Trình mẫu chỉ rối rắm một chút thì đã tiếp nhận chuyện Trình Như Phong là tu sĩ, vả lại sự thật đã bày ra trước mắt. Nhưng càng khó tiếp thu, là chuyện nàng giết người.
Còn giết nhiều người như vậy.
Trình Như Phong cũng không có dấu diếm bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh mà nói nàng tiêu diệt phân đàn Hoàng Cực Kim Dương Giáo, và những chuyện sau này. Cho dù nàng không nói, chờ Hồ trưởng phòng thật sự tìm tới cửa, cũng là giấu không được.
Trình mẫu vẻ mặt khiếp sợ, nhịn không được kêu lên, "Con sao có thể như vậy? Con sao biến thành như vậy? Đó là mạng người a, mẹ vẫn luôn là dạy con như thế nào, con..."
"Xin lỗi, mẹ, phụ lòng mẹ dạy dỗ từ trước tới nay." Trình Như Phong mím môi, "Nhưng chuyện này... con không cảm thấy mình làm sai. Lúc bọn họ động tay với ba, chẳng lẽ còn cố kỵ cái gì sao? Nếu không phải có con, nếu con trễ một bước, ba sẽ chết. Mà bọn họ sẽ không chịu bất cứ trừng phạt gì, thậm chí không có ai biết ba rốt cuộc là chết như thế nào. Lấy oán báo oán, lấy đức trả đức. Chuyện bọn họ làm, cuối cùng cũng phải trả giá mới được. Hơn nữa, có một số người, là không có cách nào cảm hóa được, chỉ có đánh cho họ đau, họ mới có thể thu liễm..."
"Con tưởng là con nít đánh nhau sao?" Trình mẫu cắt lời của nàng, "Đó là mạng người sống sờ sờ. Mặc kệ con là tu chân hay là tu cái gì, con ngay cả cơ bản kính trọng đối với sinh mệnh cũng không có, cả cơ bản đạo lý làm người cũng ném xuống, còn có thể tu ra cái gì? Con quả thực chính là một cái..." Trình mẫu nhìn chằm chằm Trình Như Phong, lời nói càng nghiêm trọng rốt cuộc cũng không có nói ra, mà là ngã ngồi xuống sô pha, che mặt khóc.
Trình phụ ôm vợ, trấn an mà vỗ vỗ lưng Trình mẫu, đồng dạng lấy một loại ánh mắt thương cảm lại bi thống nhìn Trình Như Phong. "Trên đời này, đích thật có người tội ác cực kỳ, nhưng chính nghĩa của cá nhân không nên áp đảo ở trên pháp luật và trật tự. Mặc dù bọn họ thật sự đáng chết, cũng không nên do con ra tay."
"Vậy thì do ai đi làm?"
Trình Như Phong cũng thừa nhận Trình phụ nói không sai, cha nuôi là người tốt, nhưng không khỏi có chút quá lý tưởng chủ nghĩa. Pháp luật của thế giới này còn chưa tới mức hoàn hảo, còn chưa nói đến có quá nhiều phép tắc ngầm đen tối có thể bao trùm ở trên pháp luật.
"Tựa như chuyện lần trước ba sinh bệnh, nếu con gọi điện thoại báo nguy với cảnh sát, nói có người dùng chú pháp giết người, ba đoán có cảnh sát tới hay không?"
Trình phụ nhất thời nghẹn lời, nửa ngày mới thở dài, "Ba không biết. Có lẽ thế giới này đích xác có rất nhiều bất công, lập trường không giống nhau, đạo lý cũng không giống nhau, nhưng ba trước sau cảm thấy vẫn là phải có một chút điểm mấu chốt, ít nhất, giết người là không đúng."
Đúng vậy, giết người là không đúng.
Ai đều biết điểm này.
Nhưng... Luôn có một số tình huống, không giết người chính là mình bị chết. Không giết không đủ để giải uất ức, không giết không đủ để giải hận, không giết không đủ để lập uy.
Thiên Hương Đằng ở trong ý thức của Trình Như Phong giương nanh múa vuốt.
Trình Như Phong đột nhiên có chút bực bội, nàng hỏi: "Cho nên, ba mẹ muốn con thế nào? Đi tự thú sao?"
Trình mẫu vừa mới nãy còn ở thiếu chút nữa muốn mắng Trình Như Phong là quỷ giết người đột nhiên nhảy dựng lên, "Tự thú cái gì, không được. Mẹ đây liền thu thập đồ đạt cho con, con chạy nhanh đi, đi thật là xa, đừng để bọn họ bắt được."
Trình phụ nhíu nhíu mày, nhưng cũng không có ngăn cản vợ mình.
Bọn họ ý thức được thiện ác cùng kiên trì của mình, nhưng mà tại một khắc này đây, vẫn là lựa chọn bảo hộ con gái mà chính mình nuôi lớn.
Trình Như Phong mím môi, kéo Trình mẫu, "Mẹ đừng hoảng hốt, không có người muốn bắt con."
Trình phụ nói: "Người bên quốc an sẽ không dùng cái này uy hiếp con chứ?"
Trình Như Phong lắc đầu, "Bọn họ không dám. Con chỉ lo lắng bọn họ sẽ quấy rầy cuộc sống của ba mẹ."
"Bọn họ có thể làm gì với chúng ta? Chúng ta cả đời tuân thủ pháp luật, đây chính là cái xã hội pháp chế." Trình mẫu nói.
Trình phụ cũng gật gật đầu, "Con cũng không cần quá cố kỵ chúng ta, ba đây..." Trình phụ cầm tay Trình Như Phong, thở dài, "Ba hy vọng con có thể làm một người tốt. Nhưng ba cũng hy vọng con có thể có cuộc sống mà mình thích. Có năng lực cũng không phải là sai lầm của con, ba cũng hy vọng con có thể đem nó dùng ở mặt tốt, nhưng tiền đề là chính con nguyện ý đi làm, mà không phải bị miễn cưỡng bức bách."
Trong ngực của Trình Như Phong thật giống như đột nhiên bị cái gì đó lấp kín, xoang mũi chua xót, hốc mắt đỏ lên, nàng quỳ xuống, đem mặt dán ở trên mu bàn tay của Trình phụ, nhẹ nhàng nói: "Con sẽ nhớ kỹ. Đời này, chuyện mà con may mắn nhất chính là gặp được ba mẹ... con thật sự không muốn liên lụy đến ba mẹ... xin lỗi, ba, xin lỗi, mẹ."
"Đứa nhỏ ngốc, nói lời ngốc gì vậy." Trình mẫu đem nàng kéo lên, duỗi tay ôm lấy, "Con đối với cha mẹ, nào có cái gì liên lụy hay không liên lụy? Con mới là bảo bối trân quý nhất mà chúng ta đời này gặp được."
Trình phụ đem hai mẹ con cùng nhau ôm, nhẹ vỗ về lưng của hai người "Chúng ta chỉ hy vọng con được bình an sống tốt."
Trình Như Phong nghẹn ngào, gật đầu thật mạnh.
Trình Như Phong cũng không có đào tẩu, vẫn giống như bình thường đi học tan học. Trình phụ Trình mẫu cũng đi làm theo thường lệ, nhưng vì để ngừa vạn nhất, Trình Như Phong vẫn là cho bọn họ mỗi người một hạt giống Thiên Hương Đằng.
Lại qua một đoạn thời gian bình yên, ngay khi Trình Như Phong cảm thấy quốc an có thể đã từ bỏ ý tưởng mời chào nàng, đột nhiên cảm ứng được hạt giống đặt ở trên người Trình mẫu xuất hiện biến động dị thường, sau đó... biến mất.
Nàng vội vàng gọi điện thoại cho Trình mẫu nhưng vẫn không có người nghe.
Nàng lại gọi cho Trình phụ, lần này lại thông, nhưng người nghe máy cũng không phải cha nuôi nàng mà là Hồ trưởng phòng.
"Trình tiên sinh làm khách ở chỗ chúng ta..."
Trình Như Phong ngắt lời của ông ta, "Tôi đã cảnh cáo ông."
"Trình tiểu thư đừng vội tức giận, Trình tiên sinh là khách quan trọng của chúng tôi, tôi bảo đảm ông ta ở chỗ này ăn ngon ngủ ngon, thập phần an toàn, chỉ cần Trình tiểu thư giúp chúng tôi một việc..."
Trình Như Phong ngắt điện thoại.
Nàng thật không ngờ tới, bọn họ thật sự có thể làm ra chuyện bắt cóc.
Uổng cho đôi vợ chồng họ Trình còn tin tưởng đây là một cái xã hội pháp chế! Còn tin tưởng pháp luật và trật tự!
Nhưng nàng cũng thật là khinh địch.
Tuy rằng bên quốc an muốn mời nàng, cũng không có nghĩa là bọn họ thật sự không có người tài ba. Hạt giống Thiên Hương Đằng tương đương với phân thân của nó, đối phó người thường đương nhiên dư sức, nhưng đối phương chắc cũng là có chuẩn bị mà đến, chỉ là một viên hạt giống phân thân, làm khó không được bọn họ, lúc này đã bị gϊếŧ mất một hạt.
Trình Như Phong cảm ứng được vị trí của một hạt khác, vội vàng đuổi đến.
Đó là một kho xưởng bỏ phế ở vùng ngoại thành.
Kho xưởng trống không, chỉ có chính giữa bày một cái bàn, trên bàn đặt một cái bình thủy tinh, bên trong hơn phân nửa bình là chất lỏng màu xanh nhạt, hạt giống Thiên Hương Đằng ngâm ở bên trong.
Hiển nhiên là cái bẫy.
Trình Như Phong cười lạnh một tiếng, "Xuất hiện đi."
Thật là có người theo tiếng mà bước ra, là một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ màu vàng đất, hướng Trình Như Phong hành lễ, "Đạo hữu mời."
Trình Như Phong "Hứ" một tiếng, "Cái loại người như ông chỉ ra tay với phàm nhân bình thường, cũng xứng xưng đạo hữu với tôi sao?"
Ông ta da mặt run lên, "Tôi khuyên Trình tiểu thư vẫn là nên biết rõ tình cảnh của chính mình, đừng có nhất thời miệng lưỡi cực nhanh."
"Tình cảnh?" Trình Như Phong cười nhạo, "Là cái trận pháp mèo ba chân này sao?"
Nàng dậm dậm chân, trên mặt đất quả nhiên dâng lên một tấm chắn như có như không, đem cả người nàng vây ở trong đó.