Trình Như Phong nhìn tay mình.
Chính xác ra, là nhìn chồi non nho nhỏ mọc trên bàn tay thời thơ ấu của mình.
Nàng có đôi khi sẽ nghĩ, nàng đại khái đã quen với cái loại đột nhiên không thể hiểu được mà thay đổi địa điểm, nhưng lúc này đây... Có phải có chút không thích hợp hay không?
Nàng đương nhiên nhớ rõ tòa cô nhi viện này, nhớ rõ đám con nít cùng nàng cãi nhau, nhớ rõ cái người không phân xanh đỏ trắng đen thì xử phạt nàng...thật là những thứ mà nàng đã trải qua.
Nhưng hiện tại là chuyện như thế nào?
Nàng mang theo hai đời ký ức cùng linh sủng của mình, lại về tới hiện đại trong thân thể Trình Lệ còn ở trong cô nhi viện lúc năm tuổi?
Là ảo cảnh?
Mảnh nhỏ của ký ức?
Hay là thật sự đã trọng sinh?
Trình Như Phong không thể xác định, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước.
Cái phòng này vừa nhỏ lại vừa tối, nhưng lúc này lại tiện cho Trình Như Phong tu luyện, bằng không để cho những đứa con nít hoặc là các cô chú trong cô nhi viện nhìn thấy nàng ngồi thiền, chỉ e là thật coi nàng là một đứa điên.
Chỉ vận hành Thanh Mộc Tạo Hóa Quyết một cái, Trình Như Phong liền nhíu mày.
Thân thể này của nàng tư chất có chút kém, nhưng miễn cưỡng cũng coi như có thể tu hành. Nhưng thế giới này linh khí thật là quá loãng.
Nếu lấy độ dày linh khí ở Dục Linh Tông tới làm tiêu chuẩn cơ bản mà nói, Dục Linh Tông là 10, phàm thế bên ngoài đại khái là 1 đến 3, Thiên Kiếm Tông có thể 15, đảo Sương Mù đại khái có 30 đến 50. Mà nơi này, thì 0.01 cũng không có.
Trách không được kiếp trước nàng nghe được cái gọi là "Tu hành" đều là nói tu tâm dưỡng tính, căn bản không có đề cập đến linh lực pháp thuật, linh khí ở nơi này hầu như khô kiệt, người thường muốn dẫn khí nhập thể phỏng chừng cũng khó như lên trời, càng không cần phải nói đến pháp thuật.
Cũng may nàng mang hai đời ký ức, cũng không cần cảm ngộ linh khí lần nữa, tuy rằng mỏng manh, nhưng suốt một đêm liên tục không ngừng nỗ lực tu hành, trong cơ thể nàng còn có trữ một luồn linh khí nhàn nhạt. Vết thương trên người bởi vậy cũng đỡ hơn rất nhiều, nhưng vết bầm vẫn còn một chút, không còn sưng đến như vậy.
Cái này cũng khiến cho Lưu Văn Trân qua ngày hôm sau tới sớm mở cửa càng tin lời nói của A Cường "Chỉ là đánh nhẹ vài cái thôi", lại hung hăng phê bình Trình Như Phong một trận, mới để nàng đi ra ngoài ăn cơm.
Trình Như Phong sớm biết tính cách của cô ta, cũng lười so đo, đêm qua nàng không có ăn cơm chiều, vả lại chỉ là thân thể của một người thường, sớm đã đói đến ngực dán vào lưng, lúc này chỉ muốn chạy nhanh đi ăn cơm.
Nhưng một cảm xúc hung ác chợt bộc phát lên trong lòng nàng.
"Giết cô ta!"
Trình Như Phong ngẩn ra một chút mới ý thức được là Thiên Hương Đằng.
"Dám la mắng chủ nhân... đáng chết!" Thiên Hương Đằng tiếp tục truyền đạt cảm xúc của nó.
Táo bạo, hung ác mà khác máu.
Trình Như Phong nhất thời không đề phòng, thậm chí hầu như không bị khống chế mà quay đầu nhìn về phía Lưu Văn Trân, ngón tay mọc ra dây Đằng màu xanh lục...
"Con nhãi ranh trừng mắt với ta như vậy là muốn làm gì? Muốn tạo phản hả?" Lưu Văn Trân bị đôi mắt to tăm tối vô biên vô hạn của đứa bé gái làm cho hoảng sợ, nhưng ngược lại càng thêm lớn tiếng mà la rầy, "Mày có phải ngây cả bữa sáng cũng không muốn ăn hay không?"
Âm thanh bén nhọn của Lưu Văn Trân cùng trong bụng truyền ra tiếng lộc cộc làm thức tỉnh Trình Như Phong.
Nàng cũng hoảng sợ, vội vàng bưng kín cái tay mọc ra Thiên Hương Đằng, quay đầu chạy về phía nhà ăn.
Mới vừa rồi nàng thế nhưng thật sự muốn giết Lưu Văn Trân!
Đây là làm sao vậy?
Thiên Hương Đằng làm sao vậy?
Cái này quả thực thật giống như... bước chân của Trình Như Phong khựng lại.
——nhập ma.
Thiên Hương Đằng ở Cập Thời Hành Lạc Đồ đã từng ma hóa, nàng lại tiếp nhận A Bảo vun tưới. Thiên Minh dạy nàng Liễm Tức Thuật chỉ có thể che lấp ma khí, cũng không thể chân chính tiêu trừ ma khí. Mà sau đó, nàng còn luyện Huyết Độn...
Cho nên... Kỳ thật đem Cập Thời Hành Lạc Đồ mang đi cũng vô dụng, bản thân nàng, linh sủng của nàng, đều đã bị ma khí nhuộm đầy rồi.
Thiên kiếp...
Nàng có phải không đỡ nổi hay không?
Nàng có phải đã bị sét đánh chết rồi hay không?
Trình Như Phong lúc này đã chạy tới giữa sân, mặt trời mới nhô cao chiếu vào trên người nàng, ấm áp dào dạt. Nàng cúi đầu nhìn bóng dáng của mình.
Có thể phơi nắng, có bóng, hẳn là không phải quỷ?
Thân thể chân thật như thế, tiếng kêu nháo ồn ào của mấy đứa con nít bên cạnh cũng chân thật như thế, cả mùi thơm từ nhà ăn phía trước truyền đến cũng thật rõ ràng.
Trình Như Phong hít hít cái mũi, đem suy nghĩ lung tung rối loạn đều áp xuống.
Vẫn là ăn cơm quan trọng nhất.
Bữa sáng của cô nhi viện rất đơn giản.
Mỗi người một chén cháo loãng so với nước đặc hơn một chút, một cái màn thầu.
Những đứa trẻ nhỏ như Trình Như Phong như vậy còn đỡ, lớn hơn một chút, kỳ thật là ăn không đủ no.
Cho nên nhân lúc dì múc cháo không chú ý, liền có người đoạt màn thầu của người khác. Người bị đoạt, hơn phân nửa cũng không dám hé răng, bằng không ngược lại còn phải bị tấu.
Cá lớn nuốt cá bé, ở nơi nào cũng là luật rừng vĩnh viễn không thay đổi.
Trình Như Phong mới vừa nhận được bữa sáng của mình, A Cường liền tiến đến bên người nàng, duỗi tay lấy đi màn thầu của nàng.
Lúc trước Trình Như Phong là không có năng lực, lúc này thì... Tuy rằng không đến mức nghe theo tiếng kêu gào của Thiên Hương Đằng muốn giết người, nhưng cũng không muốn tiếp tục bị khi dễ.
Thiên Hương Đằng liền giống như một cây roi, hung hăng mà quất lên trên tay A Cường. Tốc độ nhanh như tia chớp, A Cường cũng chưa thấy rõ là cái thứ gì, liền cảm thấy mu bàn tay một cơn nóng rát đau đớn, theo tính phản xạ mà la lên một tiếng, rụt tay trở về.
Trình Như Phong lười nhìn đến nó, chỉ là sợ một hồi nó nháo lên bữa sáng của nàng cũng không được ăn, nàng nhanh cầm lấy màn thầu nhét vào trong miệng.
A Cường kêu to quả nhiên dẫn tới sự chú ý của mọi người, dì Triệu phân cơm cũng đi tới.
Trên mu bàn tay của A Cường phồng lên một vết roi, vừa đỏ lại vừa sưng, thoạt nhìn thập phần dọa người. A Cường thét to: "Lệ ngốc đánh con."
Mọi người đều nhìn về phía Trình Như Phong, chỉ thấy nàng ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, trong miệng nhét hơn phân nửa cái màn thầu, nghẹn đến hầu như đều phải trợn trắng mắt.
Dì Triệu sợ tới mức vội vàng đi qua, moi màn thầu ra khỏi miệng nàng, lại vỗ vỗ lưng nàng, giúp nàng thuận khí, một mặt vội vàng nói: "Ai da, tổ tông của ta, con có phải thật sự ngốc hay không? Màn thầu sao có thể ăn như vậy? Nghẹn chết thì làm sao bây giờ?"
Trình Như Phong là có chút đánh giá cao năng lực nuốt của mình lúc năm tuổi, cũng không đến mức thật sự bị nghẹn chết. Lúc này lại theo ý tứ của dì Triệu, nước mắt lưng tròng mà nức nở nói: "Con đói..."
Nếu nói trong cô nhi viện còn có ai thiệt tình đối đãi tốt với nàng, thì chính là dì Triệu trước mặt, đáng tiếc chỉ là nấu cơm mà thôi, cũng không có làm bao lâu. Ngay cả tên đầy đủ của dì Triệu gọi là gì nàng cũng không biết.
Thấy đứa nhỏ mới vài tuổi, trên mặt hơi xanh xao nước mắt lưng tròng đáng thương vô cùng mà kêu đói, Dì Triệu mẫu tính tức khắc liền tràn lan, ôm Trình Như Phong, lau nước mắt cho nàng, "Ngoan ngoãn, không khóc a, dì lại cho con một cái màn thầu, con từ từ ăn."
Trình Như Phong khụt khịt, đôi tay bưng lấy màn thầu, một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ mà cắn, thật giống như một con vật nhỏ.
Lòng của dì Triệu mềm đi, hầu như không nhớ rõ còn có A Cường.
A Cường chịu không được loại làm lơ này, huống chi tay còn đau, bèn khóc kêu lăn lộn trên mặt đất, "Đau chết con rồi, tay của con muốn gãy rồi. Lệ ngốc đem tay của con đánh gãy rồi."
Thiên Hương Đằng truyền tới sát khí hầu như lại muốn cho Trình Như Phong mất khống chế, nàng vội vàng trốn đến phía sau dì Triệu, không nhìn thấy A Cường mới đỡ một chút.
Dì Triệu chỉ cảm thấy nàng là bị dọa rồi, càng thêm cảm thấy phiền lòng đứa trẻ đang la lối khóc lóc lăn lộn trên mặt đất, trấn an Trình Như Phong hai câu, liền xách A Cường lên, dẫn nó đi phòng y tế xem tay.
Trình Như Phong ngồi trở lại vị trí của mình, tiếp tục ăn sáng.
Một đứa ngồi xuống đối diện nàng.
Trình Như Phong vừa nhấc mắt, lập tức giật mình cả người.
Nàng đương nhiên nhớ rõ đứa bé trai này.
Không còn có ký ức nào khắc sâu hơn so với hắn.
Hắn là nàng từ nhỏ đến lớn trong mười mấy năm kia, duy nhất mang lại ấm áp.
Sau đó...
Hắn hướng nơi đáy lòng mềm mại nhất của nàng hung hăng đâm một đao.