Lúc Trình Như Phong tỉnh lại, đã đến buổi sáng hôm sau.
Không biết khi nào, đã về tới phòng trong khoang thuyền.
Thuyền còn đang chạy trên biển, từ cửa sổ có thể nhìn thấy trời lam nước biếc ở bên ngoài.
Giường to rộng, chăn mềm mại.
Trình Như Phong lúc này nằm nghiêng, đầu gối lên đầu vai Lý Mộng Tiều, mà Bạch Ánh Sơn thì dán xát ở trên lưng nàng, ôm nàng từ phía sau, côn thịt còn cắm ở trong hoa huyệt của nàng không có rút ra.
Trình Như Phong vừa cử động, Bạch Ánh Sơn cũng cử động theo, tựa như bọn họ ở trong trận pháp đã làm qua vô số lần như vậy, thân mật mà từ phía sau hôn cổ nàng, côn thịt cũng run run mà cứng lên, ngo ngoe rục rịch.
Trình Như Phong nhíu mày, lắc mông tránh hắn ra, một mặt ôn nhu xin tha, "Không muốn. Thật sự không được, nếu làm lần nữa ta chỉ sợ liền phải ở chỗ này độ kiếp mất thôi."
Tu vi hiện giờ của nàng, mặc dù không chủ động vận hành công pháp, thân thể cũng sẽ tự động hấp thụ dương khí trong tinh dịch bắn ở trong cơ thể nàng.
Vốn dĩ từ khi ra khỏi trận pháp trên đảo Sương Mù, cũng đã sắp đến điểm giới hạn rồi. Ngày hôm qua mấy người bọn họ lại nháo đến nghiêng trời lật đất, ba nam nhân giống như phân cao thấp mà làm nàng, nàng phía trước phía sau từ trên xuống dưới, tất cả các lỗ đều bị rót đầy nồng tinh trắng đục, mãi cho đến khi nàng ngất xỉu mới thôi... Nàng lúc này thật là có cảm giác tùy thời đều có khả năng sẽ dẫn đến lôi kiếp.
Không hề chuẩn bị mà trực tiếp độ kiếp... là đại kiếp nạn khi kết Đan, cơ bản chẳng khác nào tìm chết.
Đây là chuyện sống còn, Bạch Ánh Sơn đương nhiên biết nặng nhẹ, hắn cười cười lại hôn nàng một ngụm, mới buông nàng ra, từ trong cơ thể nàng rời ra.
Mà Lý Mộng Tiều đã dậy trước một bước, không biết từ nơi nào bưng một chậu nước ra, ôn nhu mà thay Trình Như Phong chà lau thân thể.
Bạch Ánh Sơn sững sờ ở nơi đó.
Hắn lúc này mới ý thức được, nơi này không chỉ có mình hắn cùng Trình Như Phong.
Đêm qua...
Hắn...
Bọn họ...
Hoang dâm vô độ như vậy, hành vi phóng đãng như vậy, chỉ nghĩ lại... Bạch Ánh Sơn liền cảm thấy quả thực không chỗ dung thân.
Nhìn Bạch Ánh Sơn cứng đờ, Lý Mộng Tiều cười một tiếng, "Thì ra Bạch chân nhân là loại người làm xong việc mới thẹn thùng sao?"
Hắn mới không phải thẹn thùng, nhưng...
Trong lòng Bạch Ánh Sơn thật sự rối loạn, căn bản không thể phân biệt được tâm tình hiện tại của hắn là gì.
Làm một người nam nhân, Lý Mộng Tiều kỳ thật cũng có thể lý giải, có ai thật tình muốn cùng người khác chia sẻ nữ nhân của mình đâu? Ai mà không muốn nữ nhân mà mình thích chỉ thuộc về chính mình?
Có biện pháp nào sao?
Bọn họ là đã sớm chấp nhận số mệnh, nếu không cùng Trình Như Phong, chính là bị bán cho người khác, kết quả tốt nhất là lưu lại hầu hạ Yến Vân, còn không bằng hiện tại, tốt xấu gì Trình Như Phong còn có thể phân biệt rõ ràng y cùng ca ca y, ai là ai.
Bạch Ánh Sơn sao...
Đại khái cũng là mệnh không tốt, gặp gỡ cái tiểu yêu tinh như vậy.
Y cúi đầu, hôn Trình Như Phong một ngụm, thấp giọng, nói: "Tiểu Trân Châu, nàng thật đúng là nghiệp chướng nặng nề."
Trình Như Phong liếc y một cái, trong lòng cũng hiểu rõ ý tứ của y, nhưng... trách nàng sao?
Nàng bất quá là...
Thôi được, coi như đều là nàng sai đi.
Trình Như Phong thở dài, để Lý Mộng Tiều hầu hạ mặc quần áo, quay đầu lại, Bạch Ánh Sơn còn có chút chưa bình tĩnh lại.
Có lẽ đối với hắn cái loại đệ tử danh môn luôn giữ thân trong sạch tự hạn chế mà nói, 4P gì đó... thật là quá sức tưởng tượng.
Lý Mộng Tiều dùng ánh mắt hỏi, làm sao bây giờ?
Trình Như Phong cũng không biết làm sao bây giờ?
Sau một lúc lâu, nàng mới nói: "Cơm sáng đâu? Ăn cơm trước đi."
Mặc kệ thế nào, ăn no trước đã rồi nói sau.
Lý Mộng Ngư đã sớm chuẩn bị xong bữa sáng.
Hai anh em đứng ở bên cạnh hầu hạ, an an tĩnh tĩnh, quy quy củ củ.
Thật giống như đêm qua điên cuồng dâm loạn căn bản là người khác.
Bạch Ánh Sơn cảm thấy loại cảm giác này thật là phi thường vi diệu, thậm chí có điểm tò mò, bọn họ rốt cuộc như thế nào làm được bình tĩnh tự nhiên như thế?
Ăn cơm xong, Trình Như Phong vẫn là không biết phải làm dịu cảm xúc của Bạch Ánh Sơn như thế nào. Ở dưới tình huống nàng không thể hứa hẹn cái gì, thì nói cái gì cũng đều sai cả, huống chi đối mặt với Bạch Ánh Sơn, ngẫm lại đêm qua, nàng cũng có chút chột dạ khi dễ người thành thật, đơn giản liền lấy cớ muốn áp chế cảnh giới một chút trực tiếp trở về phòng.
Bạch Ánh Sơn cũng về phòng tu hành một hồi, nhưng vẫn không tĩnh tâm được, vẫn là lại đi ra ngoài, một mình đứng ở trên boong tàu hóng gió.
"Bạch chân nhân."
Thiếu niên tuấn mỹ mặc áo xanh bưng trà ra cho hắn, thái độ cung kính, tươi cười ôn hòa.
Ấn tượng của Bạch Ánh Sơn đối với Lý Mộng Ngư so với Lý Mộng Tiều tốt hơn nhiều, nhẹ giọng nói cảm tạ, lại hỏi: "Đệ đệ của ngươi..."
Thiếu niên cười ra tiếng, cắt lời của hắn, nói: "Ta chính là đệ đệ."
Bạch Ánh Sơn sửng sốt, "Ngươi..."
Lý Mộng Tiều cười bày bàn ghế ra, ngồi xuống ở bên người hắn, "Tiểu Trân Châu lại không ở đây, thái độ của ta không tốt một chút, thật sự bị Bạch chân nhân đánh chết thì làm sao bây giờ?"
Bạch Ánh Sơn:...
Thật sự rất muốn đánh chết y.
"Thật sự khó có thể tiếp thu như vậy ư?" Lý Mộng Tiều hỏi.
Bạch Ánh Sơn câm miệng không nói.
"Vậy ngươi đi đi." Lý Mộng Tiều nói.
Bạch Ánh Sơn:...
Hắn liền biết tiểu tử này sẽ không có lời hay!
Hắn cười lạnh một tiếng, "Ngươi cho rằng làm ta tức giận rời đi, Như Phong là có thể của ngươi sao?"
Lý Mộng Tiều cười ra tiếng, "Xem xem, ngươi không phải rất rõ ràng sao? Tiểu Trân Châu nàng à, chính là vô tình như vậy đó. Không có ngươi, cũng có người khác. Ai cũng không thể chân chính có được nàng, nàng chính là của chính nàng. Nàng muốn ai thì muốn người đó, nàng không muốn... Ai cũng không sờ tới lòng nàng được đâu."
Bạch Ánh Sơn lại lần nữa trầm mặc.
Đúng vậy, hắn rất rõ.
Hắn đại khái so với huynh đệ Lý gia còn sớm hiểu rõ sự thật này hơn.
Nữ hài tử kia, thật giống như tên nàng.
Khi ôn nhu giống như gió thổi phơ phất, khi vui vẻ giống như gió lạnh thoải mái thanh tân, nàng ở bên cạnh ai, luôn là làm cho người đó cảm thấy thoải mái.
Nhưng vĩnh viễn đều giữ lại không được.
Ngươi nếu muốn duỗi tay đi bắt, kết quả là cũng chỉ là hai tay trống trơn.
Hắn chỉ là... ở trong cái trận pháp kia đơn độc cùng nàng lâu rồi, không khỏi liền sinh ra tham niệm.
Muốn càng nhiều.
Muốn toàn bộ.
Trình Như Phong so với hắn thanh tỉnh hơn nhiều, cho nên mới nói sau khi ra khỏi hắn sẽ hối hận.
Hiện tại... thật sự hối hận sao?
Bạch Ánh Sơn nghĩ, không biết làm sao thì có, nhưng một chút cũng không hối hận.
Nếu như lập lại một lần nữa, hắn cũng sẽ bị nàng hấp dẫn, cũng sẽ cứu nàng, cũng sẽ cùng nàng song tu, cũng sẽ ...
Hắn nhìn nhìn biểu tình của Lý Mộng Tiều vẻ mặt cười như không cười, thở dài, "Ngươi cũng thật coi như là dụng tâm lương khổ."
"Không có cách nào mà. Ngươi xem chúng ta những nam nhân của tiểu Trân Châu, nếu không có chút tác dụng đặc biệt, người thứ nhất bị bài trừ, khẳng định là ta nha."
Những nam nhân...
Bạch Ánh Sơn lại bị nghẹn một cái.
Cái Lý Mộng Tiều này, thật là mỗi một câu nói đều đào hố, lòng dạ giống như cái sàng, mười phần có bảy phần đều không thể tin. Nhưng mà, những câu sau này, đại khái hẳn là tính ở trong ba phần kia.
Lý Mộng Tiều đối với vị trí của mình ở bên người Trình Như Phong thập phần hiểu rõ.
Vậy, hắn thì sao? Bạch Ánh Sơn nghĩ, vị trí của hắn, rốt cuộc là cái gì?
🦋Lời tác giả: Tiểu Trân Châu của chúng ta bắt đầu bại lộ bản chất tra nữ rồi...🤭🤭