Như là hiểu lầm sự trầm mặc của hắn, Trình Như Phong lại nói: "Có cái gì không đúng? Lòng yêu cái đẹp ai mà không có, nam nhân các ngươi chẳng lẽ không phải cũng là trước hết đều chọn mỹ nhân xinh đẹp sao?"
Bạch Ánh Sơn mím môi, nghĩ thầm thị thiếp trong phủ hắn so với Trình Như Phong xinh đẹp hơn cũng không phải không có, nhưng hắn không phải vẫn không được sao?
Nhưng việc này hắn cũng không muốn để Trình Như Phong biết, chỉ nói: "Bạch Liên Nhạc so với ta tuấn tú hơn."
Trình Như Phong lại cười rộ lên, dẫm lên nước ngẩng đầu lên, ở trên mặt hắn hôn một cái, "Nhưng y nhìn không thuận mắt bằng ngươi."
Tâm tình của Bạch Ánh Sơn lúc này mới tốt hơn một chút, nhưng vẫn là vỗ lên trên mông nhỏ của nàng một cái, nói: "Miệng lưỡi trơn tru."
"Ai nha, là ngươi muốn hỏi mà, nói ra rồi ngươi lại không vui..." Trình Như Phong làm bộ vẻ mặt bất đắc dĩ, "Rốt cuộc muốn thế nào hả?"
Bạch Ánh Sơn ưỡn hông dùng côn thịt đã cương cứng đụng vào người nàng một cái, cắn răng nói: "Ta muốn biết... cái gì mới gọi là cá nước thân mật!"
Trình Như Phong bị hắn đụng đến ưm một tiếng, chủ động dính lên thân thể cường tráng của hắn, duỗi tay bám lấy bờ vai dày rộng của hắn, ở bên tai hắn thấp giọng nỉ non: "Vậy tới đi."
Bạch Ánh Sơn lại dừng lại, có chút dở khóc dở cười mà nhìn nàng, "Nàng có phải không nhớ rồi hay không?"
Trình Như Phong mờ mịt mà chớp chớp mắt, "Cái gì?"
... Nàng lúc trước chính là như vậy câu dẫn Bạch Liên Nhạc.
Bạch Ánh Sơn chỉ cảm thấy ngực giống như bị nghẹn một cái, nhưng cũng lười nhắc đến.
Nhưng Trình Như Phong chính mình lại nhớ ra, duỗi tay ở trên người hắn nhéo một cái, giận dỗi nói: "Đã là chuyện khi nào rồi, lời nói ngay lúc đó ngươi thế nhưng vẫn còn nhớ rõ! Họ Bạch của các ngươi, có phải đều là bao dấm hay không?"
Bạch Ký Lam tự nhiên ghen với Bạch Ánh Sơn, Bạch Ánh Sơn thì... ngay cả nàng thuận miệng chọc người khác một câu cũng nhớ rõ như vậy ...
Quả thực...
Nhưng nàng nói "Đều là", Bạch Ánh Sơn thực tự nhiên cũng liền nhớ tới Bạch Ký Lam, thân thể không khỏi lập tức cứng đờ.
Trình Như Phong cảm giác được.
Cái chuyện này... cái người này... Mặc kệ bọn họ trước đó lảng tránh như thế nào, nói đến cùng vẫn là có chút xấu hổ.
Nàng ho nhẹ một tiếng, buông hắn ra, "Không làm, thì ta lại bơi hai vòng?"
Bạch Ánh Sơn đem nàng kéo trở về.
"Như Phong." Hắn thực đứng đắn hỏi, "Nàng đối với Ký Lam, có phải thật sự không có một chút tình ý nào không?"
Trình Như Phong không biết phải trả lời như thế nào.
Không có sao?
Nàng thật không biết.
Ít nhất ở sự dịu dàng thắm thiết của Bạch Ký Lam, lúc chuyên chú nhiệt tình nhìn nàng chăm chú, nàng kỳ thật là đã dao động qua.
Nàng không lừa được chính mình.
Cho nên lúc này cũng chỉ có thể cười gượng một tiếng, nói: "Sao lại đột nhiên hỏi cái này?"
Bạch Ánh Sơn nói: "Nếu nàng thật sự một chút cũng không thích đệ ấy, vậy ta ..."
Trình Như Phong nhào qua đi hôn lên môi hắn, đem câu nói kế tiếp của hắn đều nuốt trở về.
Bạch Ánh Sơn lui ra phía sau một chút, "Như Phong, nàng để ta nói hết đã..."
Trình Như Phong vẫn như cũ không để hắn nói xong, trực tiếp liền đoạt nói trước: "Ta sẽ không gả cho Bạch Ký Lam, cũng sẽ không gả cho ngươi."
Bạch Ánh Sơn ngậm miệng.
Trình Như Phong nhìn hắn, cẩn thận thử lại gần nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn một cái.
Bạch Ánh Sơn không có tránh đi, nhưng cũng không có đáp lại.
Trình Như Phong nhẹ nhàng nói: "Ta như vậy... không thể gả cho người được."
Một bụng đè nén của Bạch Ánh Sơn, đột nhiên liền xẹp xuống.
Hắn vỗ về tóc nàng, cũng nhẹ nhàng nói: "Không được nói mình như vậy."
Trình Như Phong lại hôn hôn hắn, "Nhưng ta thật sự không có cách nào làm thê tử của ai. Đạo lữ cũng vậy, phu thê thế tục cũng vậy, không những là trách nhiệm, mà còn là lời hứa hẹn của nhau. Cái đó đối với ta mà nói, là trang nghiêm thần thánh không thể xâm phạm. Nhưng hoàn cảnh từ nhỏ mà ta sinh sống, thì chú định ta làm không được."
Dục Linh Tông cái loại địa phương đó.
Công pháp tu hành của nàng.
Từ dị thế mà đến chú định linh hồn không thể nào hòa hợp.
Nàng bị dạy dỗ đến mẫn cảm như thế còn sa vào thân thể tính dục...
Sao có thể gả chồng?
Có nam nhân bình thường nào có thể chấp nhận?
"Như Phong, nàng thực tốt. Thật sự mà." Bạch Ánh Sơn lại có chút đau lòng, cũng nhẹ nhàng mà hôn lại nàng, "Nàng xem, mấy ngày nay, chúng ta cùng nhau tu hành, cùng nhau sinh hoạt, không phải thực tốt sao?"
Trình Như Phong liền cười rộ lên.
"Ngươi sẽ có ý nghĩ như vậy, là bởi vì nơi này chỉ có chúng ta, quen thuộc lẫn nhau, sẽ cảm thấy có thể sống lâu dài bên nhau. Nhưng chờ khi đi ra ngoài, tự nhiên sẽ bất đồng. Ta có sư phụ sư huynh linh sủng cùng các nam nhân khác, ngươi cũng có tông môn gia tộc huynh đệ thị thiếp... Đến lúc đó ngươi bình tĩnh suy nghĩ lại, thì sẽ cảm thấy chúng ta không thích hợp ..."
Bạch Ánh Sơn hiện giờ liền cảm thấy chính mình đã lạnh thấu rồi.
Hắn biết nàng nói đều là sự thật.
Thật sự đi ra ngoài rồi, cái thứ nhất bọn họ tránh không được chính là Bạch Ký Lam.
Hắn phải thuyết phục Ký Lam như thế nào?
Không có biện pháp.
Hắn so với Trình Như Phong hiểu rõ sự chấp nhất mà Bạch Ký Lam đối với nàng.
Cho dù Trình Như Phong thật sự đứng về phía hắn, việc này nháo ra, bọn họ cũng chỉ có một loại kết quả là phản bội huynh đệ.
Sau đó thì sao?
Còn có thể có sau đó gì sao?
Nhưng...
Cứ như vậy từ bỏ sao?
Hắn sao có thể cam tâm?
Hắn trực tiếp kéo chân Trình Như Phong ra, tìm được huyệt khẩu của nàng, côn thịt vẫn luôn cứng rắn mạnh mẽ đâm vào.
"A..."
Trình Như Phong kêu sợ hãi ra tiếng.
Mới nãy lúc có cảm giác hắn không làm, lúc này không hề dự liệu mà lại vọt vào.
Tuy rằng có nước ao bôi trơn, nhưng không có bước dạo đầu khai thông, hoa huyệt của nàng lại so với người thường chặt khít hơn, lần này thật là đau đến nước mắt nàng cũng chảy ra.
Đôi mắt của Trình Như Phong ửng đỏ, ủy khuất mà nhìn hắn, dỗi nói: "Gấp cái gì... cũng không phải hiện tại bây giờ ta cắt đứt quan hệ với ngươi ..."
Vốn dĩ Bạch Ánh Sơn cảm thấy lòng tràn đầy chua xót, nghe được những lời này của nàng, liền biến thành đầy ngập lửa giận, dùng sức ưỡn hông một cái, hung hăng cắm vào đến cùng, cắn răng nói: "Sao nào? Nàng còn tính toán vừa rời khỏi đây là coi như không phát sinh chuyện gì sao?"
Trình Như Phong bị thao đến lại hét lên một tiếng, thân thể đều hầu như phải bị cuộn sóng do động tác của hắn tạo ra mà muốn văng ra ngoài, nàng vội vàng ôm cổ Bạch Ánh Sơn, giọng nói êm ái: "Sẽ không, chỉ cần ngươi không dấu diếm, ta sao lại không nhận? Nhưng... Ưm a... ngươi chậm một chút... ngươi như vậy mọi người đều nói chuyện không được ..."
Bạch Ánh Sơn mỗi một lần đều đem côn thịt thối lui đến huyệt khẩu, lại hung hăng mà cắm đi vào. Nước ao bị hắn đẩy mạnh vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt của Trình Như Phong, hòa cùng xuân thủy của nàng, xoay chuyển trong đáy huyệt nàng.
Kích thích khác thường này, khiến cho Trình Như Phong nhanh lên đỉnh hơn so với bình thường.
Nàng mềm nhũn mà dựa vào trên người Bạch Ánh Sơn, đầy mặt xuân tình, môi đỏ hé mở, con ngươi bị tình dục xâm nhiễm mông lung, chỉ khiến người hận không thể hung hăng mà khi dễ nàng.
Bạch Ánh Sơn ôn nhu hôn môi nàng, hạ thân lại là hung ác tương phản khác hẳn, côn thịt vừa thô vừa cứng nóng bỏng cọ xát lên trên vách thịt mềm mại chặt khít của hoa huyệt, đem không gian trong hoa huyệt đều lấp đầy, quy đầu nóng bỏng cong lên, mỗi một lần đâm vào đều đè lên nhụy hoa non mềm.
Luật động kịch liệt ở trong nước mang theo từng đợt sóng cuộn, đánh ra, lại quay về, cọ rửa thân thể hai người, tựa như thêm một lần an ủi nữa.
Đôi tuyết lê của Trình Như Phong càng dao động ở trong nước tạo ra nhũ sóng nhìn đến hoa mắt.
Bạch Ánh Sơn duỗi tay cầm lấy, một mặt vuốt ve, một mặt ở bên tai nàng nhẹ nhàng hỏi: "Rốt cuộc phải ... như thế nào... mới có thể giữ nàng ở bên cạnh ta?"
Âm thanh nhỏ nhẹ mà ẩn nhẫn, lộ ra thương cảm vô tận.
Trình Như Phong không khỏi giật mình.
Nàng giơ tay đem mái tóc ướt nhẹp của hắn vén qua sau tai, ngón tay ôn nhu mà mơn trớn gương mặt hắn, "Vì sao một hai phải giữ ta ở bên người? Cứ như vậy không tốt sao? Gặp nhau, có hứng thú, cứ như vậy vui vẻ làm một trận. Quay đầu lại, ngươi vẫn là đại thiếu gia của Bạch gia Thiên Kiếm Tông, ta vẫn là cái tiểu yêu nữ của Dục Linh Tông, ai cũng tốt ..."
"Tốt ở chỗ nào?"
Bạch Ánh Sơn cắn chặt răng, từ khi hắn quen biết nàng, thì không tốt được rồi.
Trình Như Phong dán chặt vào thân thể hắn, thân thể mềm mại không xương ở trên người hắn quấn quanh cọ cọ, giống như con rắn uốn éo mông vuốt ve côn thịt hắn, hoa huyệt gắt gao bao vây lấy hắn, bên trong tầng tầng lớp lớp thịt non mềm thật giống như sống, liếm mút giảo lộng, tiêu hồn thực cốt.
Nàng giương mắt nhìn hắn, mị nhãn như tơ, thổi khí như lan, "Không tốt sao?"
Không tốt.
Hắn muốn không chỉ là cái này.
Bạch Ánh Sơn nghĩ như vậy, thân thể lại hoàn toàn nhịn không được.
Hắn thật giống như bị kích phát ra bản năng nguyên thủy nhất, ôm chặt Trình Như Phong, giống như dã thú liên tục không ngừng mạnh bạo va chạm hoa huyệt mẫn cảm của nàng, cho đến lên cao trào, tinh dịch giống như hồng thủy vỡ đê phun ra tràn vào trong đáy huyệt nhỏ hẹp của nàng.
Trình Như Phong hầu như cùng lúc cũng bị hắn đưa lên tận trên mây, phục ở trên người hắn, sau một lúc lâu cũng không có phục hồi tinh thần lại.
Bạch Ánh Sơn dùng nước trong hồ rửa sạch thân thể của hai người, mới ôm Trình Như Phong lên bờ.
Trình Như Phong vẻ mặt thoả mãn mà rút ở trong lòng ngực hắn, cọ cọ ngực hắn, nỉ non khen hắn, "Ánh Sơn, ngươi thật tốt."
Nhưng ... hắn có tốt đến đâu ... Nàng vẫn là không chịu gả cho hắn?
Bạch Ánh Sơn lòng tràn đầy chua xót, nhưng nhìn nàng vẻ mặt thỏa mãn dáng vẻ hạnh phúc, rồi lại nói không nên lời.
Hắn an tĩnh thật lâu.
Suy ngẫm lại những cái vui mừng đơn giản của nàng...
Suy ngẫm lại những cảm động đơn giản của nàng ...
Nhớ lại Thương Ngô dễ dàng để nàng lưu lại bên cạnh bọn họ hầu như còn tính là người xa lạ...
Nhớ lại nàng lần đầu tiên say rượu ở trước mặt hắn, nói một số lời khi ở trong lòng ngực hắn cọ tới cọ lui...
Bạch Ánh Sơn liền thở dài, đem nàng ôm chặt hơn một chút nữa, nhẹ nhàng nói: "Như Phong, không cần phải sợ."
Trình Như Phong giật mình, nâng mắt lên nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên nói câu này.
Bạch Ánh Sơn cúi đầu, ôn nhu thương tiếc mà hôn lên trán nàng.
"Ta sẽ vẫn luôn ở đây. Sẽ không vứt bỏ nàng, sẽ không phản bội nàng, sẽ không khiến nàng cô đơn một mình. Chỉ cần nàng muốn, ta vẫn ở bên nàng. Cho nên, không cần phải sợ, suy xét kỹ lại xem có thể thích ta hay không, có được không?"
Trong nháy mắt kia, Trình Như Phong liền cảm thấy giống như bị lôi kiếp đánh trúng, nơi sâu nhất trong linh hồn cũng cứng đơ.
Nàng nhìn Bạch Ánh Sơn.
Lẳng lặng yên tĩnh.
Thật lâu.
Mãi cho đến khi phát hiện mình nhìn không rõ khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc của hắn.
Mới phát hiện nàng đã rơi lệ đầy mặt.
(Lời tác giả muốn nói:
Ô ô ô, ta thật là quá thích đại Bạch mà.)