Chereads / Dục Linh Thiên Hạ / Chapter 105 - Chương 105: Vậy Bạch chân nhân có muốn song tu cùng ta không?

Chapter 105 - Chương 105: Vậy Bạch chân nhân có muốn song tu cùng ta không?

Trình Như Phong tỉnh lại từ trong nhập định, thở hắt ra.

Nàng cuối cùng cũng đã củng cố xong tu vi tầng thứ tám của Trúc Cơ.

Trong trận pháp không có biến hóa thời gian và độ ấm, cũng không có nhật nguyệt luân phiên, nàng cũng không biết hiện giờ rốt cuộc đã qua bao lâu.

Trình Như Phong đứng lên, vận động một chút, liền nhìn thấy Bạch Ánh Sơn cách đó không xa.

Hắn ngồi xếp bằng ở dưới tàn cây đại thụ, cũng đang tu hành.

Trình Như Phong suy nghĩ, gen của Bạch gia thật là không tồi, Bạch Ánh Sơn tuy rằng so ra kém hơn Bạch Ký Lam Bạch Liên Nhạc, nhưng cũng là mày kiếm mắt sáng, phong thần như ngọc. Chỉ là...

Mớ tóc bạc nơi thái dương thật là quá chói mắt.

Trình Như Phong có chút đau lòng.

Nàng lại không phải ngu ngốc.

Nàng từ Nam Cung Hữu nơi đó chạy thoát ra, vốn dĩ chính là trọng thương, hơn nữa huyết độn mất máu rất nhiều, sao lại tự nhiên khỏi hẳn, tu vi còn tiến hai giai?

Trận pháp này hạn chế không thể dùng đan dược và pháp bảo, Bạch Ánh Sơn lại không phải tu y thuật, có thể chữa thương cho nàng bằng cách nào?

Lại còn cố tình ở sau khi nàng tỉnh lại coi như cái gì cũng không có phát sinh.

Trình Như Phong không biết hắn là sợ nàng có gánh nặng, hay là ngại... Bạch Ký Lam...

Vả lại lúc trước nháo đến không vui vẻ như vậy.

Hơn nữa, Bạch Ánh Sơn đã từng khuyên nàng cả đời chỉ cùng Bạch Ký Lam, kết quả quay đầu chính mình lại...

Tuy rằng nói là vì cứu nàng nhất thời tình thế cấp bách... Nhưng sau khi cứu xong, trong lòng khẳng định sẽ băn khoăn ngại ngùng.

Nói chung hắn chính là người như vậy.

Trình Như Phong có thể hiểu cho hắn, cho nên hắn không nói, nàng coi như không biết gì cả.

Hai người cùng nhau ở chỗ này, bình thường thì tự người nào người nấy tu hành, nàng có vấn đề gì thì sẽ thỉnh giáo Bạch Ánh Sơn, Bạch Ánh Sơn ngẫu nhiên cũng sẽ bồi nàng luyện kiếm, hoặc là cùng đi vào sơn cốc săn thú, cùng nhau ăn cơm.

Trình Như Phong có đôi khi cảm thấy, sinh hoạt như vậy quả thực thật giống như cuộc sống nơi thế ngoại đào nguyên trong kế hoạch của nàng.

Nhưng mỗi lần nhìn mớ tóc bạc của hắn, ngực lại bị nhói đau.

Nàng và Bạch Ký Lam... còn có thể coi như là theo nhu cầu của mỗi người, nàng ở Bạch Ký Lam nơi đó thăng mấy cấp, Bạch Ánh Sơn lại cho nàng thù lao cũng đầy đủ, thật là không ai nợ ai, Bạch Ánh Sơn hoàn toàn không cần thiết lấy tu vi của mình đi cứu nàng.

Lên tới Kim Đan, muốn tiến một cấp khó bao nhiêu?

Nhìn xem Yến Vân cũng mê tín thì biết liền.

Bạch Ánh Sơn lại...

Khi Bạch Ánh Sơn mở mắt ra, nhìn thấy Trình Như Phong nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn.

Bạch Ánh Sơn hoảng sợ, "Làm sao vậy?"

Trình Như Phong hít hít cái mũi, nghẹn ngào nói: "Lòng ta đau."

Bạch Ánh Sơn nhất thời không có phản ứng, chỉ cho rằng vết thương cũ của nàng tái phát, vội vàng kéo tay nàng qua bắt mạch, "Sao lại đột nhiên đau? Không phải rõ ràng..."

Mạch tượng của Trình Như Phong bình thường, Bạch Ánh Sơn liền ngưng lại câu nói phía sau.

Hắn đột nhiên ý thức được cái gì, lại không dám ngước mắt đi nhìn thiếu nữ trước mặt.

Bạch Ánh Sơn buông tay nàng ra.

Nhưng lại bị nàng trở tay bắt lấy tay hắn.

Một giọt nước mắt liền nhỏ xuống trên tay hắn.

"Vì sao ..."

Hắn nghe thấy Trình Như Phong hỏi, nhưng yết hầu của hắn hình như bị mắc nghẹn cái gì đó, phát không ra âm thanh.

Hắn cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Vì sao muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Nói là vì cứu mạng, nhưng nếu chỉ là vì cứu mạng, có một hai lần cũng là đủ rồi, hắn hiện giờ như vậy, hoàn toàn là kết quả do hắn phóng túng.

Vì sao muốn dấu diếm chuyện này? Là vì nàng? Vì Bạch Ký Lam? Không, trong lòng Bạch Ánh Sơn rất rõ ràng, chỉ là vì chính hắn. Bởi vì biết Trình Như Phong đối với hắn vô tình, nếu làm rõ, hắn không có khả năng tiếp tục ở lại bên cạnh nàng.

Vì sao rõ ràng đã làm cái chuyện không bằng cầm thú, lại còn muốn ở trước mặt nàng coi như không có việc gì mà làm bộ cái gì thầy tốt bạn hiền?

Nói là vì tốt cho nàng, kiến nghị nàng ở chỗ này tu hành, kỳ thật bất quá là luyến tiếc nàng...

Hắn quả thực... so với Nam Cung Hữu với cái vẻ bề ngoài đạo mạo còn muốn dối trá hơn. Có lỗi với Bạch Ký Lam, có lỗi với Trình Như Phong, thậm chí có lỗi với chính lương tâm của mình.

Giờ khắc này... hắn thật là áy náy đến không chỗ dung thân.

Chỉ cảm thấy giây tiếp theo nếu Trình Như Phong cho hắn một nhát kiếm cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng Trình Như Phong lại cúi người xuống, đem mặt mình dán vào trong lòng bàn tay hắn, nức nở lẩm bẩm: "... Vì sao... phải đối với ta tốt như vậy..."

Bạch Ánh Sơn ngơ ngẩn, ngay cả âm thanh cũng có chút run rẩy, "Như Phong?"

Giọng nói của Trình Như Phong từ dưới lòng bàn tay hắn truyền đến, càng thêm rất nhỏ đê mê: "... Phải làm sao bây giờ... mới tốt đây..."

Bạch Ánh Sơn chỉ nghe rõ mấy chữ như vậy, không khỏi lại gọi một tiếng, "Như Phong? Nàng... không trách ta sao?"

Trình Như Phong ngước mắt nhìn hắn.

Đôi mắt to xinh đẹp của thiếu nữ còn đọng nước mắt, long lanh ánh nước.

"Bạch chân nhân." Nàng nhẹ nhàng nói, "Ngươi thật là một người tốt."

Bạch Ánh Sơn có chút không tiếp lời được.

Hắn như vậy... cũng coi là người tốt sao?

Trình Như Phong duỗi tay qua, nhẹ nhàng vén lên mớ tóc bạc của hắn, "Nhưng mà... ngươi phải đối với mình cũng tốt một chút."

Đầu ngón tay mềm mại của thiếu nữ lướt qua sườn mặt hắn, Bạch Ánh Sơn không khỏi cứng ngắt.

Cho nên... Nàng vừa mới nói đau lòng, không phải bởi vì hắn lừa nàng, mà là bởi vì...

Đau lòng cho hắn?

Hắn là trưởng tử Bạch gia Thiên Kiếm Tông, Kim Đan chân nhân tiền đồ vô lượng, thanh danh hiển hách, thân gia phong phú.

Trình Như Phong một đệ tử Trúc Cơ của Dục Linh Tông thế nhưng đau lòng cho hắn?

Lời này nói ra... quả thực giống như chê cười.

Nhưng Bạch Ánh Sơn lại chỉ cảm thấy tim của mình đập đến độ mất khống chế.

Hắn theo bản năng liền nắm chặt tay Trình Như Phong.

Trình Như Phong mặc cho hắn nắm, lại nhẹ nhàng nói: "Chúng ta song tu đi."

Bạch Ánh Sơn sửng sốt.

Nước mắt trên mặt Trình Như Phong còn chưa khô, đôi mắt còn đỏ ửng, nhưng ánh mắt lại phi thường trong sáng, nửa điểm tìиɦ ɖu͙ƈ cũng không có.

Mấy chữ kia, lại nói đến rành mạch rõ ràng.

Bạch Ánh Sơn hít sâu một hơi, mới nói: "Như Phong, nàng không cần như thế. Ta... nếu nói ta không có nghĩ tới cùng nàng tiếp tục... đó khẳng định là giả. Nhưng nàng không cần dùng cái này... ta không có tốt như nàng nghĩ như vậy, ta có tư tâm, lần này, nếu đổi là một người khác, ta sẽ không cứu. Ta thích nàng, cho nên..."

Hắn nói ra thật khó khăn, đứt quãng.

Trình Như Phong lập tức cắt lời nói của hắn, "Ta không phải muốn báo ân, cũng không phải muốn bồi thường."

Bạch Ánh Sơn dừng lại nhìn nàng.

Trình Như Phong nhẹ nhàng nói: "Ta đã từng có một đoạn thời gian, thực chướng mắt với phương thức tu hành của Dục Linh Tông. Nhưng... không thể không thừa nhận, hiện tại loại tình huống này, song tu là cách nhanh nhất, đối với ngươi và ta mà nói đều tốt cả."

Bạch Ánh Sơn biết nàng nói chính là tình hình thực tế.

Nơi này linh khí dư thừa, nếu cộng thêm song tu, âm dương giao hòa, tu hành tuyệt đối là làm ít công to.

Nhưng...

Trình Như Phong lại nói: "Bạch chân nhân có công pháp song tu không? Không có thì ta có thể dạy ngươi Âm Dương Giao Hoan Đại Lạc Phú."

"Không phải cái này..." Bạch Ánh Sơn có điểm xấu hổ, "Như Phong chúng ta..."

"Ngươi để ý Bạch Ký Lam sao?"

Trình Như Phong hỏi ra thản nhiên như vậy, Bạch Ánh Sơn ngược lại không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể cười khổ một tiếng.

Trình Như Phong nói: "Ta sẽ không gả cho Bạch Ký Lam, ta cũng không chỉ có một nam nhân là Bạch Ký Lam, từ Thiên Kiếm Tông ra thì có người khác, thậm chí còn có nữ nhân."

Bạch Ánh Sơn:...

Tuy rằng đã sớm biết thái độ của nàng đối với chuyện này, nhưng vẫn là cảm thấy đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị đâm một nhát.

Tuy rằng nói là Bạch Ký Lam, nhưng hắn đồng cảm như bản thân mình.

Hắn không khỏi lại nghĩ tới lúc trước chính mình đánh giá nàng.

Thẳng thắn, thiên chân, mà tàn nhẫn.

"Như Phong." Hắn dở khóc dở cười mà gọi nàng.

Kỳ thật không cần thẳng thắn như vậy. Thật sự không cần.

Trình Như Phong lại hỏi: "Ngươi cảm thấy ta dơ sao?"

Bạch Ánh Sơn lắc đầu.

Loại sự tình này, nào có cái gì dơ hay không dơ?

Nếu nói Trình Như Phong như vậy tính là dơ, vậy hắn từng có thị thiếp lại có thể sạch sẽ đến cỡ nào?

Trình Như Phong lại lần nữa nắm tay hắn, "Vậy Bạch chân nhân có muốn song tu cùng ta không?"

Bạch Ánh Sơn nhìn nàng thật lâu, rốt cuộc cũng gật đầu.