Lúc Trình Như Phong tỉnh lại, còn chưa có mở mắt, đã ngửi thấy một mùi thơm.
Là... mùi thịt nướng.
... rất đói.
Nàng hít hít cái mũi, mở mắt ra.
Nàng nằm trên mặt đất, cách đó không xa có đốt một đống lửa.
Có một nam nhân đang ngồi ở bên đống lửa, đang nướng cái gì đó.
Từ góc độ của Trình Như Phong, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn, từ bóng dáng mà xem, nam nhân có hình thể cao gầy cân xứng, lúc này chỉ mặc lớp áo trong màu trắng, lộ ra vai rộng eo gầy.
Trình Như Phong cảm thấy cái bóng dáng này giống như có chút quen thuộc.
Nhưng mà nam nhân Kim Đan sơ kỳ...
Đợi đã...
Nàng đột nhiên giật mình, nàng vì sao có thể nhìn ra tu vi của hắn?
Bình thường mà nói, tu vi kém quá xa, cấp thấp mà nhìn cao giai, thì không có khả năng nhìn ra được.
Cho dù là Kim Đan sơ kỳ, nàng một cái Trúc Cơ... Chờ một chút...
Trình Như Phong vận chuyển công pháp xem một chút, thình lình phát hiện, nàng đã là Trúc Cơ tầng thứ tám.
Trình Như Phong kinh ngạc ngây ngốc tại nơi đó.
Nàng nhớ rõ nàng ở dưới tay Trường Không công tử Nam Cung Hữu không hề có lực đánh trả, trọng thương huyết độn...
Vì sao ngủ một giấc, thế nhưng đã tiến giai? Còn là tiến hai cấp?
Vết thương trên người tự nhiên cũng đều lành hẳn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trình Như Phong cau mày ngồi dậy.
Nam nhân bên đống lửa quay đầu lại, cười cười.
"Tỉnh rồi à?"
"Bạch chân nhân?" Trình Như Phong mở to mắt.
Sao lại là Bạch Ánh Sơn?
Hắn cũng tới đảo Sương Mù sao?
Đợi đã... nàng lắc lắc đầu, nàng nhớ rõ Bạch Ánh Sơn lúc trước hẳn là Kim Đan trung kỳ, tại sao chỉ có mấy tháng, không tiến giai ngược lại lại lùi đi?
Bạch Ánh Sơn đi đến bên người Trình Như Phong, đem con thỏ đã nướng chín đưa cho nàng, "Có đói bụng không? Nơi này không có gia vị gì, chỉ là nướng chín mà thôi, cô miễn cưỡng ăn một chút đi?"
Tu sĩ kỳ Kim Đan có thể ăn sương uống gió, kỳ Trúc Cơ lại vẫn là phải ăn cơm. Trình Như Phong cũng không khách khí, duỗi tay tiếp nhận lấy, đang muốn nói lời cảm tạ, lại nhìn thấy mái tóc của Bạch Ánh Sơn thế nhưng nhiều thêm một mớ tóc bạc.
Tu sĩ kỳ Kim Đan, thọ mệnh ít nhất cũng có sáu bảy trăm năm, bình thường thì đến cuối mới có thể hiện ra trạng thái già nua, cơ bản đều có thể vẫn duy trì vẻ bề ngoài trẻ tuổi, hắn như thế nào lại...
Nàng không khỏi hỏi ra tiếng: "Bạch chân nhân ngươi đã xảy ra chuyện gì?"
Bạch Ánh Sơn theo ánh mắt của nàng nhìn mớ tóc bạc kia, tự mình cầm lên vuốt vuốt, không để ý chút nào nói: "Không có gì, luyện công xảy ra chút sự cố."
Hắn nói thật nhẹ nhàng tiêu sái, Trình Như Phong nhất thời cũng không có nghĩ nhiều, bắt đầu ăn. Nàng cũng là thật đói bụng, cho dù là con thỏ nướng chín không có gia vị gì, nhưng ăn rất ngon.
Bạch Ánh Sơn ngồi ở bên cạnh nhìn nàng ăn.
Hắn xuất thân tu chân thế gia, từ nhỏ tu hành, vẫn luôn đều thừa hành phép tắc tu thân chính thống, giữ mình trong sạch, không coi trọng ngoại dục, cũng không có ham mê đặc biệt gì.
Nhưng từ khi quen biết Trình Như Phong, thấy nàng nhìn thấy mỹ thực thì hai mắt sáng lấp lánh ... Hắn liền cảm thấy, cảm giác thưởng thức mỹ vị tựa hồ cũng không tồi.
Nếu là có thể cùng nàng cùng nhau ăn, vậy thì càng tốt.
Vả lại bộ dáng nàng ăn đáng yêu như vậy.
Đúng vậy, cho dù hiện tại Trình Như Phong tay miệng cùng sử dụng một lúc, ăn đến đầy mặt toàn là dầu mỡ, thì ở trong mắt Bạch Ánh Sơn đều thực đáng yêu.
Trình Như Phong ăn no bụng rồi, thỏa mãn mà khẽ thở dài một tiếng, lúc này mới hỏi: "Đây là nơi nào? Ta sao lại cùng ở chung với Bạch chân nhân?"
Bạch Ánh Sơn làm một cái Thanh Khiết thuật đem nàng biến sạch sẽ, rồi mới nói: "Nơi này là đảo Sương Mù. Ta cũng đang muốn hỏi cô, ta mới vừa hoàn thành cửa ải này, thì nhìn thấy cô xuất hiện cả người đều là máu. Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bị thương như vậy?"
"Vẫn còn ở trên đảo Sương Mù sao?" Trình Như Phong nhíu mày một cái.
Thiên Minh dạy cho nàng Huyết Độn thuật rất cao cấp, lấy tu vi của nàng, xa nhất có thể độn hơn ngàn dặm. Chắc có lẽ là bị trận pháp trên đảo này ảnh hưởng, bị hạn chế ở trong đảo.
Còn may gặp phải người quen.
Nếu như không phải Bạch Ánh Sơn, đổi thành người khác, đừng nói nàng vốn dĩ đã bị trọng thương, chỉ là nhìn thấy nàng dùng huyết độn, cũng đem nàng coi thành Ma tu trực tiếp đánh chết rồi còn gì?
Còn nếu như vừa lúc gặp phải cửa ải không người, nàng đã mất đi ý thức, nếu không có yêu thú thì cũng sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Lúc ở Cập Thời Hành Lạc Đồ, nàng cùng Mặc Bảo cũng không để ý chuyện này —— đừng nói Ma tộc trời sinh da dày thịt thô, cho dù so với Ma Tu hấp thu tinh huyết tu hành, máu dính trên người nàng cũng thật sự không ít.
Đương nhiên, hiện tại nếu mà đi chất vấn Mặc Bảo, hơn phân nửa cũng chỉ sẽ được một cái ánh mắt xem thường "Ai kêu ngươi yếu như thế".
Trình Như Phong không khỏi có chút lo sợ.
"Đa tạ Bạch chân nhân." Nàng đứng dậy hành lễ, mới phát hiện mình mặc chính là một kiện áo ngoài màu trắng.
Đây là chế thức pháp y của Thiên Kiếm Tông, nàng đã thấy qua rất nhiều lần, chắc là của Bạch Ánh Sơn.
Bạch Ánh Sơn cũng chú ý tới, giải thích nói: "Trữ vật pháp bảo đều không thể dùng, quần áo vốn dĩ cô mặc tất cả đều là máu ..." Hắn ngừng lại, hơi mang xấu hổ mà khụ một tiếng, "Xin lỗi, tạm thời chỉ có thể ủy khuất cô mặc áo của ta..."
Tư thái của hắn, hạ thấp đến làm Trình Như Phong có chút bất ngờ.
Nàng giật mình mới nhớ tới lúc rời khỏi Thiên Kiếm Tông, câu cuối cùng nói với hắn là "không bao giờ muốn nhìn thấy các ngươi", không khỏi cũng cảm thấy xấu hổ.
Kỳ thật Bạch Ánh Sơn xấu hổ, trừ bỏ cái này ra, còn có một loại chột dạ chính mình nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cùng với áy náy phản bội đệ đệ, hắn so với Trình Như Phong càng không muốn nhắc tới chuyện cũ, vội vàng lại hỏi: "Cô sao lại bị thương thành như vầy?"
"Nam Cung Hữu." Trình Như Phong cũng không gạt hắn, "Y muốn giết ta."
Bạch Ánh Sơn hoảng sợ, "Ai?"
"Trường Không công tử Nam Cung Hữu." Trình Như Phong nói rõ ràng minh bạch lại một lần.
Bạch Ánh Sơn mở to mắt, "Chuyện như thế nào? Y vì sao muốn giết cô?"
"Giết người diệt khẩu." Trình Như Phong bèn đem chuyện chứng kiến khi bám vào người cùng sau đó gặp lại Nam Cung Hữu nói đơn giản cho hắn nghe.
Bạch Ánh Sơn thoắt cái đứng lên.
Sự nhận thức của hắn đã chịu đả kích thật lớn, tới tới lui lui đi dạo vài vòng, mới tính bình tĩnh trở lại.
Hắn thở hắt ra một hơi "Thì ra là thế. Ta đã nói mà vì sao Tống Quan Lương cái loại tư chất thiên phú lại chỉ như phù dung sớm nở tối tàn."
Trình Như Phong nhìn hắn, "Ngươi biết chuyện này?"
Bạch Ánh Sơn lắc đầu, "Loại tin diềm pha dan díu cùng goá phụ trưởng bối trong môn, Ưng Dương Phủ đương nhiên sẽ bịt kín, người ngoài sao có thể biết? Ta chỉ biết Tống Quan Lương, cái người này là một trong số thiên tài trẻ tuổi của Ưng Dương Phủ. Nhưng y sau đó lại đột nhiên biến mất, thì ra là bởi vì cái này."
Trình Như Phong không khỏi nhướng mày "Ta nói vậy mà ngươi tin liền?"
Nói chung lúc ấy trạng thái của nàng, nếu nói là bám vào người, nhưng vạn nhất chỉ là ảo cảnh thì sao?
Bạch Ánh Sơn ngoái đầu nhìn nhìn nàng, "Cô sẽ gạt ta sao?"
... Nhưng... Nói không chừng...
Ánh mắt hắn chân thành tha thiết, Trình Như Phong lại là một trận chột dạ. Nàng, người như vậy... nếu thật bị bức đến cùng, ai biết sẽ làm ra cái gì?
Bạch Ánh Sơn lại nói tiếp: "Huống chi Nam Cung Hữu muốn giết cô, thì chứng minh trong lòng y có quỷ, ký ức không dám đối mặt với người, cho nên cũng chứng minh chuyện này là sự thật."
Nhưng Nam Cung Hữu muốn giết nàng, cũng chỉ là lời nói một phía của nàng ... Nói đến cùng, phán đoán của Bạch Ánh Sơn chính là dựa vào sự tín nhiệm đối với nàng.
Tâm tình của Trình Như Phong có chút phức tạp, lại có chút ấm áp.
"Bạch chân nhân..." Trình Như Phong gọi hắn một tiếng, câu tiếp theo nói không nên lời, sau một lúc lâu mới thở dài, thay đổi tuyến đường, "Nếu như sau này, Y nói y muốn giết ta, là bởi vì ta là Ma Tu thì sao?"
"Sao có thể?" Bạch Ánh Sơn không hề nghĩ ngợi liền phủ định, "Cô có phải Ma Tu hay không, chẳng lẽ ta nhìn không ra?"
Trình Như Phong không nói tiếp.
Nàng xác thật không phải là Ma Tu, nhưng nàng ở trước mặt Nam Cung Hữu dùng công pháp Ma tộc, nàng còn thu phục bảo vật trấn giáo của Ma giáo, ở trong bảo vật trấn giáo của Ma giáo, còn có cái Ma Quân chân chính... bất kỳ điểm nào bại lộ ra ngoài, nàng cũng chỉ có thể bị "Trừ ma vệ đạo".
Mà Bạch Ánh Sơn cũng đã bắt đầu tính toán tương lai cho nàng.
"Mặc kệ nói như thế nào, tu vi hiện tại của cô vẫn là quá thấp, Nam Cung Hữu thật sự muốn giết chết cô, thì cô cũng không phải là đối thủ của y. Đảo Sương Mù đối với cô mà nói, đã quá nguy hiểm, cô không thể tiếp tục nữa, vạn nhất ở cửa ải nào lại đụng phải y thì làm sao? Nhưng nếu đi ra ngoài ...chuyện cô nói không có chứng cứ, y lại có tiếng tăm ở bên ngoài, còn có Ưng Dương Phủ ... Hiện giờ có tung tích của Thương Ngô chưa?"
Trình Như Phong lắc lắc đầu.
Bạch Ánh Sơn mím môi, "Vậy chỉ có thể như vầy, nơi này là cửa ải của ta, dựa theo quy luật của trận pháp này, chỉ cần ta không đi ra, nơi này sẽ không khởi động lại, người khác cũng không vào được. Nơi này linh khí dư thừa, cũng không có nguy hiểm, cô cứ an tâm ở chỗ này tu hành, chờ cô kết Đan, tình thế sẽ không giống nhau rồi."
Không sai, lúc nàng là Trúc Cơ, Nam Cung Hữu muốn giết nàng, duỗi tay bóp chết là được.
Nhưng nếu là Kim Đan thì không giống nhau.
Chưa nói đến sức chiến đấu của Kim Đan, địa vị cũng hoàn toàn bất đồng.
Tu sĩ Kim Đan của mỗi môn phái đều là rất ít, Nam Cung Hữu muốn giết nàng, cũng phải giải thích.