Ngay lúc Trình Như Phong cảm thấy mình có thể phải bám trên người Nam Cung Hữu đến thiên hoang địa lão, thì đột nhiên một cái hoảng thần, phát hiện mình đã trở về đến cái mật thất kia.
Nàng nhìn tay mình, lại nhìn ngực mình... thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Còn tốt, thật sự đã trở về với thân thể của mình.
Trình Như Phong đứng lên hoạt động gân cốt một chút, một bên suy nghĩ, cái cửa ải này rốt cuộc là như thế nào?
Là khảo nghiệm tâm cảnh sao?
(Tâm cảnh: cảnh giới trong nội tâm)
Nhưng mà nàng bám vào trên người Nam Cung Hữu, lại không thể đả động đến hành động của hắn. Vậy thì coi là cái dạng khảo nghiệm gì?
Nàng đang buồn bực, đột nhiên nghe được một tiếng vang, bức tường ngăn chính giữa thế nhưng bắt đầu chậm rãi trượt xuống, hiện ra một nửa phòng bên kia.
Trình Như Phong quay đầu lại, thấy bên kia có một người nam nhân cao lớn tuấn tú đang đứng đó.
—— quả nhiên là Nam Cung Hữu.
Nếu là trước đây, nói không chừng nàng sẽ muốn quen biết vị Trường Không công tử này một chút, hiện tại chỉ muốn xoay người bỏ chạy.
Nháy mắt nàng liền nghĩ thông suốt, cửa ải khảo nghiệm này, chỉ sợ hiện tại mới thật sự bắt đầu.
Hai người bị phân cách ở hai bên trong căn phòng âm dương, nàng bám vào người Nam Cung Hữu nhìn trộm một phần ký ức của hắn, Nam Cung Hữu tất nhiên cũng thấy được ký ức của nàng.
Phản ứng sau khi hai người gặp mặt, mới có thể nhìn ra tâm tính của người này.
Đã biết bí mật của người đối diện, sẽ xử lý như thế nào?
Uy hiếp, lợi dụng? Cổ vũ, an ủi? Hay là mỉm cười?
Người đối diện có thể đã biết bí mật của mình, phải đối mặt như thế nào?
Khẩn trương sợ hãi? Hối lộ kết bè mượn sức? Hay là tự nhận quang minh lỗi lạc, nhưng cũng có một số việc không thể nói cho người khác biết?
Trình Như Phong không biết người khác sẽ như thế nào, nhưng nếu trước đó nàng nhìn thấy thật là ký ức của Nam Cung Hữu, như vậy, hắn khẳng định chỉ có một cái lựa chọn —— giết người diệt khẩu.
Đại khái nàng nói chỉ nhìn đến một ít chuyện râu ria không quan trọng, giả ngu xin tha còn chưa dùng, nói chung chính hắn đã nói qua, có một số việc, hắn chỉ tin tưởng người chết.
Nếu như cái đảo này thật chỉ là một nơi khảo luyện của thượng cổ tông môn gì đó, nơi này đương nhiên cũng sẽ có sư trưởng theo dõi, sẽ không thật sự nháo ra mạng người.
Nhưng hiện tại...
Đáy lòng Trình Như Phong nổi lên một tia chua xót.
Vách tường ngăn chính giữa toàn bộ trượt xuống, nơi này chính là một cái mật thất hình tròn, không có cửa ra vào không có cửa sổ, không có chỗ nào có thể trốn.
Yến Vân có nói qua, tu vi của tứ đại công tử cũng không kém là bao, chính là nói Nam Cung Hữu ít nhất cũng là Kim Đan tầng thứ bảy, hắn muốn giết nàng... Ha ha... quả thực dễ như trở bàn tay.
Mà lúc này Nam Cung Hữu ở đối diện cũng đã thấy rõ Trình Như Phong.
Chuyện Trình Như Phong có thể nghĩ đến, hắn đương nhiên cũng có thể nghĩ đến, một đôi mắt đen nhánh hơi híp lại.
Trình Như Phong chỉ cảm thấy một luồn hàn ý từ gót chân dâng lên, theo bản năng nắm chặt tay lại.
Phải làm sao mới có thể tránh được kiếp này?
Bên kia Nam Cung Hữu đã lên tiếng trước, "Người có túc tuệ chuyển kiếp?"
Túc tuệ chuyển kiếp, là chỉ một số nhân vật lợi hại, khi gần sắp đến thọ mệnh, lấy bí pháp bảo vệ nguyên thần, như vậy khi nhập vào luân hồi lần nữa, thì sẽ chứa ký ức của đời trước, tu hành sẽ là việc ít công gấp bội.
Trình Như Phong không biết chính mình xuyên qua cái loại này có phải cũng coi như là vậy hay không, nhưng Nam Cung Hữu hẳn là đã thấy được ký ức kiếp trước của nàng.
Bởi vì diện mạo cũng không giống nhau, cho nên mới có câu hỏi vừa rồi.
Trình Như Phong cắn răng, bèn học theo bộ dáng của Thiên Minh, nâng giá trị bản thân lên, hơi nhướng mày, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Thiên Minh cái loại khí thế của đại Ma Quân nàng đương nhiên là học không được, nhưng vẻ bề ngoài kiêu căng, ngược lại cũng có thể học ba bốn phần. Cộng thêm bản thân nàng đã trải qua một đời, thấy rõ tình đời, ánh mắt so với thân thể mười lăm tuổi thâm trầm hơn nhiều, miễn cưỡng cũng có thể hù người.
Nam Cung Hữu quả nhiên ngừng lại một chút, sau một lúc lâu mới hướng nàng chắp tay, nói: "Tại hạ Nam Cung Hữu."
Trình Như Phong gật đầu, lộ ra một chút thưởng thức, "Thì ra ngươi chính là Trường Không công tử mấy năm gần đây tiếng tăm lừng lẫy ở giới Tu Chân, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên."
"Tiền bối quá khen." Nam Cung Hữu khiêm tốn mà mỉm cười, "Nếu có thể ở chỗ này tương phùng, cũng coi như có duyên, còn chưa thỉnh giáo tôn hào của tiền bối?"
"Phái Hoa Sơn, Nhạc Bất Quần." Trình Như Phong báo một cái tên giả, nàng có quyết tâm vẽ lại bản đồ của thế giới này, đương nhiên đã nhìn kỹ qua các loại bản đồ nguyên bản, nơi này cũng không có chỗ nào kêu Hoa Sơn, càng không có phái Hoa Sơn gì hết.
Nam Cung Hữu đương nhiên không biết người này, nhưng luân hồi đầu thai chuyển kiếp loại sự tình này, hoàn toàn không thể khống chế, ấn theo các loại tư liệu văn hiến ghi lại, có người chết sau vài thập niên mới chuyển thế, cũng có người ngàn năm sau mới trở về nhân thế. Hắn bèn trực tiếp hỏi: "Thứ cho tại hạ kiến thức hạn hẹp, không biết đời trước của tiền bối... là thời điểm nào?"
Trước đó thần thức của hắn bám vào trên người một nữ tử, tai nghe mắt thấy, đều là cảnh tượng chưa từng nhìn thấy chưa từng nghe thấy, lầu lớn chọc trời cao ngất trong mây, ánh đèn đủ mọi màu sắc, bốn vòng xe kiệu không cần súc vật hay linh thạch là có thể chạy nhanh như bay ... cho dù là hắn, cũng không khỏi thập phần tò mò, nơi đó rốt cuộc là thế giới gì thời đại nào?
Trình Như Phong lại không trực tiếp trả lời, chỉ khe khẽ thở dài, nói: "Đều đã qua rồi... chuyện hiện tại là, ta vốn định đi lấy đồ của mình về, lại không biết tại sao mà tới nơi này..." Giọng nói của nàng tang thương, lại mang theo loại không cam lòng trơ mắt nhìn thấy tài phú kếch xù không lấy được đến tay.
Nàng cố ý dụ Nam Cung Hữu cắn câu.
Tựa như Thiên Minh đã từng có ý giao dịch với nàng.
Bảo tàng của vị có năng lực có thể mang theo túc tuệ chuyển kiếp, thử hỏi có ai mà không động lòng?
Chỉ cần hắn động lòng, là có thể tạm thời sống sót, đến lúc đó lại nghĩ cách khác.
Nhiều nhất là đem cái ngân phiếu khống của Thiên Minh đại nhân cho hắn trước.
Ánh mắt của Nam Cung Hữu lập loè, quả nhiên nói: "Không biết đồ của tiền bối đặt ở nơi nào? Tại hạ đối với trận thế trên đảo này thật ra có biết một vài cái, nói không chừng có thể giúp tiền bối tìm thử xem."
Trình Như Phong không khỏi nhướng mày, bề ngoài là vì có thể tìm về đồ vật của mình, kỳ thật lại suy nghĩ, chẳng lẽ Ưng Dương Phủ thật sự có trận đồ?
Nàng làm ra biểu tình do dự, cuối cùng lại chỉ nói: "Từ nơi này đi ra ngoài trước rồi nói sau."
"Đúng vậy phải nên như thế. Kỳ thật muốn từ phòng này đi ra ngoài cũng không khó, chỉ cần..." Nam Cung Hữu gật đầu, đi đến bên cạnh Trình Như Phong, một bên còn đang nói, một bên lại chợt hướng tới ngực Trình Như Phong chưởng một cái.
Trình Như Phong tuy rằng sớm có đề phòng, nhưng thực lực hai bên kém nhau thật sự quá lớn, mặc dù nàng kịp thời tránh thoát, chỉ là sức gió của chưởng quét qua, nàng cũng bị đánh đến cả người bay ngược đi ra ngoài.
Nàng chỉ cảm thấy nửa bên thân người đều bị một kích này chấn đến tê dại, linh khí trong kinh mạch hỗn loạn, khí huyết cuồn cuộn trong ngũ tạng lục phủ, "Ộc" nàng phun ra một búng máu.
Nàng vừa mới cố chống đỡ thân thể, Nam Cung Hữu đã đến bên người nàng, vừa duỗi tay ra liền bóp lấy cổ nàng.
"Có thể tránh thoát một chưởng này... còn xem là rất cẩn thận, nhưng có ý nghĩa gì? Đơn giản chỉ là bị chết càng thêm thống khổ hơn mà thôi." Ngữ khí của Nam Cung Hữu bình tĩnh, nào có nửa điểm tham lam vừa mới lộ ra khi nãy?
Thực rõ ràng, Trình Như Phong muốn dẫn hắn cắn câu, hắn cũng bất quá là tương kế tựu kế dẫn dụ nàng lơ là cảnh giác mà thôi.
Trình Như Phong hô hấp khó khăn, gian nan nói: "Ngươi thật sự không nghĩ muốn bảo tàng của ta sao?"
"Muốn chứ, sao lại không muốn?" Nam Cung Hữu cười cười, "nhưng không nhất thiết phải để ngươi sống sót, chỉ chừa tàn hồn, cũng có thể tìm ra. Còn về bản thân ngươi ... Vẫn là chết đi ta mới yên tâm." Hắn nói xong câu đó, trên tay bỗng nhiên phát lực.
Trình Như Phong tựa hồ liền ở ngay lúc đó, lại phun ra một búng máu, trực tiếp dùng tới Huyết Độn thuật.
Cả thần hồn của nàng Nam Cung Hữu cũng không tính buông tha, lúc này không dùng, còn đợi khi nào?
Mắt thấy người trong tay mình đột nhiên liền biến thành một đám sương máu, sau đó biến mất không thấy, con ngươi của Nam Cung Hữu chợt co rụt lại, "Ma tu?"
Cái phát hiện này làm hắn quá mức khiếp sợ, vả lại trước đó lâu như thế, hắn cũng không có cảm ứng được một chút ma khí nào.
Nhưng hắn không có phát hiện, một tia hoả tinh đỏ tươi, bị che ở trong đám sương máu đang từ từ tản ra, lặng lẽ dính vào vạt áo của hắn.