Chereads / Dục Linh Thiên Hạ / Chapter 97 - Chương 97: Sư bá rất đẹp

Chapter 97 - Chương 97: Sư bá rất đẹp

Cố Ngôn quả nhiên qua ngày hôm sau thì đến.

Hắn đương nhiên không phải đến một mình, tính luôn cả hắn, Kim Đan chân nhân của Dục Linh Tông có ba người, mỗi người còn mang theo không ít đệ tử. Cả U Tuyết cũng đi theo.

Thần Huy mang theo Trình Như Phong lên chiếc thuyền hoa lệ của Dục Linh Tông.

Cố Ngôn đối với Trình Như Phong đi theo Thần Huy cùng nhau kêu hắn là sư bá thì có chút bất ngờ, "Là môn hạ của vị chân nhân nào?"

Thiếu nữ nho nhỏ, cốt linh bất quá mới mười lăm, có thể đạt đến Trúc Cơ đã xem như là nhân tài trát tuyệt, thế nhưng còn đạt tới Trúc Cơ tầng thứ sáu, hắn trước đây thế nhưng chưa bao giờ gặp qua?

Thần Huy cũng có chút ngạc nhiên, "Sư bá không nhớ sao? Tám năm trước, sư bá cố ý thay sư phụ tuyển đệ tử đó."

Cố Ngôn vẻ mặt mờ mịt.

Trình Như Phong:...

Quả nhiên, năm đó chưởng môn đại nhân đại khái chính là nhất thời nổi hứng, sau đó thì hoàn toàn quên đi ở sau đầu. Đương nhiên cũng nói không chừng là bởi vì hắn tùy tiện như vậy ném đệ tử tới Thúy Hoa Phong quá nhiều đi.

Tuy rằng nói không nhớ rõ, nhưng Cố Ngôn vẫn là rất có phong phạm của một sư bá, trực tiếp cho Trình Như Phong một túi linh thạch làm lễ gặp mặt.

U Tuyết lại có chút không kiên nhẫn nhìn bọn họ ở tại đây nhận thân, trực tiếp liền bắt lấy Thần Huy hỏi mấy ngày nay có tin tức của sư phụ hay không.

Thần Huy bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Hiện tại vùng biển đi đến đảo Sương Mù có hải yêu lui tới, các tu sĩ đều phải kết bè kết đội mới có thể đi qua, tin tức cũng không có thông thuận như trước đó, trước mắt cũng không có tin tức mới truyền về."

"Cần ngươi có ích gì!" U Tuyết con mắt đỏ ửng, trực tiếp quăng cho Thần Huy một cái bạt tai.

U Tuyết dùng hết sức lực, Thần Huy vạm vỡ như vậy cũng bị đánh đến cả người nghiêng ngã.

"Sư huynh." Trình Như Phong sợ hãi kêu lên, vội vàng duỗi tay đỡ Thần Huy.

"Không có việc gì." Thần Huy đứng thẳng người lại, "Ta thật vô dụng."

Giọng nói của Thần Huy nặng nề, tràn ngập áy náy.

Trình Như Phong vội vàng nói: "Việc này sao có thể trách sư huynh? Lúc sư phụ xảy ra chuyện, huynh cũng không có ở bên cạnh mà. Bên kia hiện giờ tình huống phức tạp như vậy, vừa là hải yêu lại vừa là môn phái tranh đấu, Ưng Dương Phủ cũng xảy ra chuyện, một mình huynh thì có thể làm gì?"

U Tuyết lạnh lùng liếc Trình Như Phong một cái, "Nếu sư phụ thật sự xảy ra chuyện, các ngươi cũng đừng nghĩ có thể sống yên."

Trình Như Phong:...

Tuy rằng sớm biết Đại sư tỷ là người điên, nhưng mà... thật không ngờ tới loại sự tình này cũng có thể phát điên.

Thương Ngô sư phụ muốn đi đâu, sẽ gặp phải chuyện gì, là bọn họ có thể quản được sao?

Có Mặc Uyên sư phụ cái loại kiếm linh một kiếm xử lý một vị Kim Đan ở bên cạnh cũng vô dụng, bọn họ chỉ là Trúc Cơ nho nhỏ có thể thế nào?

Trình Như Phong nhíu mày, đang muốn cãi lại, Thần Huy lại giữ nàng lại, nói: "Không có việc gì, sư tỷ chỉ là quá lo lắng cho sư phụ mà thôi."

Trong lòng Trình Như Phong vẫn là có vài phần khó chịu, lo lắng cũng không thể giận chó đánh mèo như vậy chứ. Chẳng lẽ nàng không lo lắng sao? Không lo lắng nàng sao có thể không màng nguy hiểm bại lộ chính mình mạo hiểm tới Nam Hải?

Sư huynh chẳng lẽ không lo lắng sao?

Cũng đều là đồ đệ, dựa vào cái gì mà la mắng?

Tỷ ấy thích sư phụ thì ghê gớm sao?

Trình Như Phong cảm thấy, cha nó sắp nổi nóng lên rồi.

Nhưng nếu Thần Huy đã ngăn cản nàng, nàng cũng không muốn ở chỗ này cãi nhau, rầu rĩ mà ngậm miệng.

Nhìn nữ hài dựa ở bên người Thần Huy, tuy rằng không nói chuyện nữa, nhưng rõ ràng vẫn là bộ dáng tức giận, Cố Ngôn không biết vì sao liền cảm thấy có chút đáng yêu, thậm chí muốn chọc ghẹo một chút.

Hắn vẫy tay gọi nàng, "Đến đây, đến bên cạnh sư bá."

Trình Như Phong ngẩng đầu nhìn Thần Huy một cái, sau đó mới ngoan ngoãn đi qua.

Cố Ngôn duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng, "So với sư phụ, tiểu Trân Châu càng thích sư huynh hơn sao?"

Trình Như Phong:...

Chưởng môn nhà nàng... cùng Vân Tiểu Cửu là một đội sao?

Đây là câu hỏi gì?

Lúc này, hỏi cái loại vấn đề này là muốn làm cái gì?

U Tuyết đều sắp muốn giết người rồi ngươi nhìn không ra sao?

Còn nữa, hỏi thì hỏi, vì sao phải nhéo má nàng?

Coi nàng là đứa trẻ năm tuổi sao?

Trong lòng Trình Như Phong có một vạn con lạc đà Alpaca lao nhanh qua, trên mặt lại chỉ có thể treo nụ cười có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Người ta thích nhất là chưởng môn sư bá."

Cố Ngôn thiếu chút nữa phun ra, bèn đem nàng ôm đến ngồi trên đầu gối của mình, hỏi: "Vì sao?"

"Sư bá rất đẹp." Trình Như Phong trả lời thật lòng.

Đây không phải là lời nói dối, nếu luận về điểm này, từ trước đến giờ, Cố Ngôn vẫn là người đẹp nhất mà nàng từng gặp qua.

So với Thương Ngô tuấn mỹ hơn, so với Mặc Uyên nhu hòa hơn, so với Bạch Ký Lam nhiều thêm vài phần phong tình, so với Liễu Phượng Ngâm lại nhiều thêm vài phần tự phụ, ngay cả vị Ma Quân trong Cập Thời Hành Lạc Đồ, cũng không có ma mị lưu chuyển giữa sóng mắt câu hồn nhiếp phách như hắn.

Còn về Thần Huy, Phương Lưu Vân, huynh đệ Lý gia, nếu ra bên ngoài cũng đều là tuấn mỹ xuất sắc, nhưng ở trước mặt Cố Ngôn, quả thực cũng không cần nhắc đến.

Cố Ngôn lấy thân nam tử, xếp vào hàng mười đại mỹ nhân trong thiên hạ, các loại từ ngữ ca ngợi đương nhiên sớm đã nghe qua vô số, nhưng lúc này thiếu nữ nhỏ xinh ngồi ở trên đùi hắn, hơi ngửa đầu, một đôi mắt sáng lấp lánh, đơn giản nói trắng ra là hắn đẹp, thế nhưng làm cho tâm tình của hắn rất là sung sướng.

Hắn đương nhiên biết Trình Như Phong không phải thật sự ngây thơ như vậy, ở Dục Linh Tông, không có hậu thuẫn mạnh mẽ, hài tử ngây thơ sống không đến Trúc Cơ. Nàng nếu là bị hắn tùy tay ném tới Thúy Hoa Phong, nghĩ đến cũng không có bối cảnh gì, thế nhưng chính hắn cũng quên mất.

Hắn biết rõ nàng chỉ là đang lảng tránh vấn đề của hắn.

Nhưng mà... phương thức lảng tránh như vậy ... hắn vẫn là rất thích.

Hắn cười lại nhéo nhéo mặt Trình Như Phong.

Da thịt thiếu nữ non mềm mịn màng, nhéo đến quả thực có thể khiến người nghiện.

Nhưng cũng đích thật quá non, hắn mới bất quá nhéo hai cái, thì nhìn thấy trên mặt nàng nổi lên dấu đỏ.

"Một đứa bé gái lanh lợi. Sư bá hiện giờ phải đi gặp người của Nam Hải Kiếm Phái, một lát trở về sẽ nhìn kỹ ngươi một chút." Cố Ngôn sửa nhéo thành vuốt, vuốt nhẹ lên cái mũi cao của Trình Như Phong, đem nàng thả xuống dưới.

Thần Huy nghe được Chưởng môn nói muốn "nhìn kỹ" tiểu sư muội, thiếu chút nữa sắc mặt đều thay đổi.

Hắn vừa mới tìm tiểu sư muội trở về mà!

Nhưng...

Có biện pháp nào sao?

Đây là Dục Linh Tông.

Nếu không phải tiểu Trân Châu vẫn luôn ở bên ngoài, nàng một cây cải thìa tươi mới nõn nà hơn mười tuổi đã đạt đến Trúc Cơ, vốn dĩ cũng không tới phiên hắn độc chiếm.

Thần Huy đột nhiên liền có điểm lý giải, vì sao tiểu sư muội không muốn trở về.

Thương Ngô là sau khi tới chúc thọ Từ Khánh Châu mới xảy ra chuyện, Hải Nam Kiếm Phái lại là đầu rắn ở nơi này, Cố Ngôn tới nơi này rồi, đương nhiên phải đi bái kiến trước.

Môn phái kiếm tu, từ trước đến nay chướng mắt Dục Linh Tông tà đạo như vậy.

Nói Thần Huy vô dụng, tuy rằng là U Tuyết dưới tình thế cấp bách nói không lựa lời, nhưng Thần Huy ở chỗ này đích thật còn không bằng tán tu, Hải Nam Kiếm Phái căn bản khinh thường không để ý tới Thần Huy, hắn cũng chỉ có thể ở nơi này thuê nhà dân mà ở, chỉ e thực sự có tin tức gì mới, hắn cũng không nhận được.

Nhưng Cố Ngôn ra mặt, tình huống đương nhiên lại không giống nhau.

"Hiện giờ trên cơ bản có thể xác định, trên đảo Sương Mù hẳn là nơi thí luyện của môn phái nào đó thời thượng cổ. Trên đảo có bố trí trận pháp, sau khi mỗi người đi vào, đều sẽ bị phân cách ra, ai cũng có cửa ải khảo hạch không giống nhau, có khả năng là cơ quan, cũng có khả năng là yêu thú. Nhưng cửa ải đó đều chỉ có thể dựa vào thực lực của chính tu sĩ để hoàn thành, pháp bảo, đan dược, linh sủng... tất cả vật ngoài thân, tất cả đều không thể dùng."

Sau khi Cố Ngôn trở về, triệu tập mọi người mở họp, nói tới đây, sắc mặt liền có chút trầm trọng.

Thương Ngô trước nay có thể tung hoành thiên hạ, cùng với linh kiếm mà Thương Ngô đem từ bí cảnh Dục Linh Tông ra là không rời một bước, nếu pháp bảo linh sủng đều không thể dùng... Thực lực của Thương Ngô liền sẽ suy giảm rất nhiều, trách không được Mệnh bài đều nứt ra.

Linh Vận chân nhân cũng có chút lo lắng sốt ruột, "Vậy chúng ta đi qua... chẳng phải là cũng vô dụng sao?"

Bản lĩnh của Dục Linh Tông, một nửa là ở song tu, một nửa thì ở linh sủng... Trên đảo cái loại tình huống này, đệ tử Dục Linh Tông cơ bản chẳng khác nào phế đi.

Cố Ngôn trầm ngâm một hồi, nói: "Đến lúc đó Linh Vận các ngươi không cần lên đảo, mang theo các đệ tử ở ngoài đảo tiếp ứng. Một mình ta đi lên xem sao."

"Như vậy sao được?" Linh Vận chân nhân nói, "Cố sư huynh một mình đi trước không khỏi quá mức mạo hiểm sao."

Một vị Hồng Quang chân nhân cũng nói: "Sư huynh chưởng môn chí tôn, sao có thể dễ dàng phạm nguy hiểm như vậy? Nếu như có vạn nhất... Tông môn làm sao bây giờ?"

Cố Ngôn lại xua xua tay, "Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời. Trước khi sư phụ lâm chung không yên lòng nhất chính là tiểu sư đệ, hiện tại đệ ấy tung tích không rõ sống chết không biết, không tìm thấy đệ ấy, ta không yên lòng. Chuyện trong tông môn, trước khi rời đi ta đã giao phó rõ ràng, nếu ta không về, Thái trưởng lão sẽ tự chủ trì."

Hai vị chân nhân nhìn nhau liếc mắt một cái, cũng không nói nữa.

U Tuyết lại nói: "Con đi cùng sư bá."

Cố Ngôn nói: "Trên đảo nếu như có bày trận, người nhiều hay ít cũng không có gì khác nhau. Ngươi theo Linh Vận sư thúc ở trên thuyền chờ thì hơn."

U Tuyết không đồng ý, nghẹn ngào nói: "Con chờ không nổi nữa... Sư bá để con đi đi, con làm chút chuyện khiến trong lòng dễ chịu một ít..."

Cố Ngôn thở dài, nói: "Vạn nhất sư phụ ngươi không có việc gì, ngươi lại gặp nguy hiểm, sư bá phải giao phó như thế nào với sư phụ ngươi?"

U Tuyết căn bản không nghe khuyên bảo, "Tóm lại con nhất định phải đi, sư bá không đồng ý, con sẽ tự mình đi."

Thần Huy lần này ngược lại đứng cùng một phía với sư tỷ, nói: "Đệ tử cũng muốn lên đảo đi tìm sư phụ. Tuy rằng nói sẽ bị phân ra, nhưng con nghe người trở về nói, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp gỡ những người khác. Nói không chừng vận khí của chúng ta tốt thì sao?"

"Hồ nháo." Cố Ngôn khiển trách, "Đây là chuyện có thể dựa vào vận khí làm xằng bậy sao?"

"Nhưng mà..." Trình Như Phong nhỏ giọng, "Con thấy có một số người trở về, căn bản không cường đại bằng sư phụ, ngược lại có thể toàn thân lui về, có thể thấy được thật là có thể trông vào vận khí của mình."

Cố Ngôn liếc nàng một cái, hơi nhíu mày.

Trình Như Phong theo bản năng liền rụt rụt ở phía sau Thần Huy.

Cố Ngôn lại không có tức giận, trầm ngâm một hồi, nói: "Thôi, nếu là nơi thí luyện của tông môn thời thượng cổ, qua được cửa ải cũng có chỗ tốt. Nói không chừng cũng là cái cơ duyên. Lát nữa thông truyền xuống, nếu là có đệ tử nào muốn lên đảo đánh cuộc, nguyện ý đi thì đi."