Dây đằng màu xanh lục cùng với làn da trắng nõn của thiếu nữ vốn đã tác động mãnh mẽ đến thị giác, vậy mà nàng còn nhìn hắn như vậy, Thần Huy chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, không có cách nào nhẫn nại nữa.
"Vậy thì chơi hư luôn đi."
Hắn vừa nói xong, đẩy dây đằng ra, lộ ra huyệt khẩu nho nhỏ.
Rõ ràng khi hắn vừa mới rút ra, còn là một cái huyệt lớn không thể khép kín, chỉ trong chốc lát như vậy, lại chặt khít giống như ngay cả một ngón tay cũng chen vào không lọt.
Thần Huy có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể đem đầu ngón tay bỏ vào khai thác rộng ra, một mặt nói: "Sau này để cho Thiên Hương Đằng biến lớn giống như côn thịt của ta, giống khi còn nhỏ như vậy, muội vẫn luôn hàm chứa nó. Miễn cho mỗi lần đều phải làm như vầy một hồi."
Côn lthịt của hắn đã gấp đến độ khó dằn nổi, nhưng lại không muốn làm nàng bị thương, chỉ có thể chịu đựng trước. Trướng căng đến phát đau.
Trình Như Phong chỉ tưởng tượng đến mình mỗi ngày từ sớm đến tối mà hàm chứa cái thứ lớn như vậy, liền nhịn không được không ngừng lắc đầu, "Không được... thô như vậy dài như vậy...nếu hàm chứa... cái gì cũng không làm được..."
"Muội còn muốn làm gì? Chỉ cần ngoan ngoãn bị ta làm là được rồi." Thần Huy lại cho thêm một ngón tay vào, lúc sâu lúc nông đút vào lấy ra. Trình Như Phong chỉ cảm thấy trong hoa huyệt một trận bủn rủn, một đợt xuân thủy trào ra, một số bị ngón tay của hắn nhét trở về, một số lại theo dây đằng trượt xuống phía sau.
Ánh mắt Thần Huy nhìn theo, dừng ở trên cúc hoa nhỏ phấn nộn nhắm chặt.
Nơi đó dính xuân thủy, ướt nhẹp, lại sáng bóng đáng yêu, tràn ngập dụ hoặc.
Một cái tay khác của Thần Huy liền duỗi qua, ấn nhè nhẹ lên, "Bên này... có người chạm qua chưa?"
Trình Như Phong kỳ thật sớm đã nghĩ cho hắn chơi phía sau, nhưng khi hắn sờ lên, nàng vẫn là theo bản năng mà co rụt lại, nhỏ giọng nói: "Không có."
Thần Huy nghĩ đến những nam nhân của nàng, người khác thì thôi, nhưng... hắn hơi hơi nheo mắt lại, "Vân Bát Vân Cửu cũng chưa chạm qua sao?"
"Không có." Nàng dừng một chút, lại ngoan ngoãn bổ sung, "Vân Cửu muốn làm, nhưng muội không đáp ứng."
"Ồ? Vì sao không đáp ứng?" Hai tay của Thần Huy phân biệt chơi hai cái tiểu huyệt trước sau của nàng, xem nàng hơi thở hỗn loạn mà xoắn thân mình ở giữa không trung lắc nhẹ, "Bọn họ là song sinh, trọng điểm chính là cái này... Lại đặc biệt được dạy dỗ qua, hai người cùng nhau, có thể làm nữ nhân sảng lên trời..."
Trình Như Phong kiều suyễn thở phì phò, "Vân Cửu ... cũng nói như vậy... Nhưng... muội muốn cho sư huynh... lần đầu tiên... A..."
Nàng còn chưa dứt lời, liền dừng lại thét một tiếng.
Thần Huy dùng ngón tay đem nàng đưa lên mây.
Hắn vươn người tới hôn môi nàng, âm thanh ôn nhu, "Đây là khen thưởng cho bé ngoan."
Nhưng thừa dịp Trình Như Phong còn ở trong dư vị của cao trào, côn thịt lớn của hắn đã chen vào cúc huyệt của nàng.
Trình Như Phong lại lần nữa hét lên, lần này thật là đau.
Nào sợ bị làm rách ra, có xuân thủy của nàng bôi trơn, nhưng kích cỡ của Thần Huy không phải người bình thường có thể chịu được. Huống chi lại là dùng phía sau.
Nàng đau đến nước mắt đều chảy ra.
Nàng theo tính phản xạ mà xoắn thân thể ý đồ muốn trốn tránh, khóc lóc kêu, "Sư huynh... đau quá... huynh chậm một chút..."
"Đừng nhúc nhích." Thần Huy bắt lấy nàng, "Lấy ra, một hồi muội còn phải đau một lần nữa."
Trình Như Phong liền thật không dám động, một mặt khóc thút thít, một mặt nỗ lực mà tận lực thả lỏng thân thể.
"Ngoan..." Thần Huy ôm nàng, nhẹ giọng trấn an, "Một lát thì tốt rồi."
Hắn cắm ở trong cúc huyệt của nàng không nhúc nhích, chỉ ở trên thân thể mềm mại như không xương của nàng mà vuốt ve khẽ hôn, một tay vuốt ve nhũ phong cao vút của nàng, một tay khảy khảy cánh hoa phía dưới của nàng, lại mang theo dây đằng cọ xát hoa đế, thực mau khiến cho thân thể của nàng lại lần nữa nổi lên dục hỏa. Hoa huyệt trào ra từng luồng xuân triều, ngay cả hậu huyệt tựa hồ cũng phân bố ra dâm dịch.
Thần Huy cảm giác được nàng đã thích ứng, mới bắt đầu chậm rãi trừu động, chỉ cảm thấy độ ấm trong cúc huyệt của nàng so với hoa huyệt còn cao hơn, cái loại chật hẹp mỹ diệu này làm hắn hưng phấn không thôi.
Trình Như Phong cũng dần dần có thể cảm nhận được hưng phấn không giống như trước, từng đợt tê dại vui sướng, làm nàng nhịn không được ngâm nga ra tiếng.
"Muội thật là một tiểu yêu tinh mà... Cúc hoa vừa mới khai bao cũng có thể nhanh như vậy liền bắt đầu sảng... Thật là tất cả động đều dâm lãng như vậy... Trời sinh chính là muốn cho người thao mà ..."
Thần Huy vốn dĩ còn kiềm chế tính tình chậm rãi thọc vào rút ra, nhưng nghe được nàng kêu rên, côn thịt lớn thô dài trực tiếp liền hung hăng thọc mạnh vào.
Trình Như Phong bị dây đằng treo ở giữa không trung, bị động tác này của hắn đẩy về phía sau, lại quay trở về, ngược lại đem côn thịt của Thần Huy nuốt đến càng sâu, nguyên một cây.
Tay chân đều bị cột lấy, thân thể treo trên không, nàng vốn liền có một loại khủng hoảng theo bản năng, mà cách làm tình như vầy giống như chơi đánh đu càng khiến cho trong lòng nàng hoàn toàn không an tâm, không biết giây tiếp theo có thể bị bay ra hay không, không biết côn thịt của Thần Huy sẽ cắm đến nơi nào, quả thực thật giống như đang chơi trò BUNGEE JUMP, vừa kích thích lại vừa khẩn trương, hơn nữa cái côn thịt lớn kia vừa nóng vừa cứng cho nàng mang đến khoái cảm cực hạn, khiến nàng không bao lâu thì cả người run rẩy, lại lần nữa lên cao trào.
"Lại đến nữa sao?" Thần Huy tấm tắc miệng, rút ngón tay ướt đẫm từ trong hoa huyệt của nàng ra, đem xuân thủy tuôn ra khi nàng đạt đến cao trào bôi lên trên cặp tuyết lê cao ngất, lại cúi người liếm hôn, "Nhanh như vậy... tiểu Trân Châu có phải đặc biệt thích bị cắm phía sau hay không a?"
"Không... không phải..." Trình Như Phong nhìn Thần Huy, nhỏ nhẹ nói, "Bởi vì là sư huynh."
Thần Huy biết rõ mỗi một nơi mẫn cảm trên người nàng, nàng kỳ thật cũng hiểu biết hắn.
Khiêu khích trên thân thể, hắn một tài xế già đầy kinh nghiệm, có lẽ muốn đầy đủ mới lạ mới có thể chân chính hưng phấn, nhưng ở thời điểm thích hợp, hắn kỳ thật càng chịu không nổi loại trêu chọc trên ngôn ngữ của nàng.
Trình Như Phong ra mệnh lệnh cho Thiên Hương Đằng, làm cho nó buông lỏng tay chân của mình ra, nàng ngã về phía trước, câu lấy cổ Thần Huy, chân câu lấy eo hắn, cả người đều treo ở trên người hắn.
Nàng ôm chặt hắn, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nỉ non, "Bởi vì... lần đầu tiên dùng phía sau... Là cùng sư huynh..... muội nghĩ đến cái này, liền cảm thấy rất vui vẻ. Sư huynh thì sao? Huynh thích không?"
Hắn sao lại không thích?
"Tiểu yêu tinh." Thần Huy cắn răng, nắm lấy eo nàng, ở trong cúc huyệt của nàng hung hăng đảo lộng, ưỡn hông đâm tới nơi sâu, phóng xuất ra.
Thần Huy nói chuyện giữ lời, sau khi bắn ra, cũng chỉ an an ổn ổn ôm Trình Như Phong nghỉ ngơi.
Trình Như Phong làm tổ ở trong lòng ngực hắn, thỏ thẻ hỏi: "Từ khi gặp lại đến giờ đều là muội kể, còn sư huynh thì sao? Mấy năm nay thế nào?"
Mấy năm nay...
Thần Huy vốn dĩ cảm thấy, mình sẽ có một vạn câu nói muốn nói ra.
Nàng không trở về hắn lo lắng biết bao nhiêu, hắn không tin nàng sẽ chết ở nơi đó, Thúy Hoa Phong không có nàng tịch mịch biết bao nhiêu, hắn đào tẩu khỏi nơi đó như thế nào, hắn tìm nàng tìm đến vất vả biết bao, khi hắn nhận được tin tức của nàng vui vẻ biết bao, hắn đối với chuyện nàng cùng Bạch Ký Lam tức giận biết bao nhiêu ...
Nhưng...
Nàng thân thể nho nhỏ mềm mại dựa ở bên người hắn, chóp mũi đều là mùi hương quen thuộc trên người nàng. Hắn đột nhiên cảm thấy cái gì cũng không muốn nói ra, chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, nói: "Không có gì, khá tốt."
Trình Như Phong lại suy nghĩ, sư huynh ở Tứ Phương Lâu... quả nhiên là như cá gặp nước đi, tu vi đều thăng thêm một tầng. Có thể là bởi vì hắn chủ động đi "Làm công", còn bên kia hạ cấm chế cho hắn cũng dễ dãi cho qua, phỏng chừng thải bổ cũng không ít.
Phương thức tu hành của Dục Linh Tông chính là như vậy, nàng cũng không có gì có thể nói.
Nàng bình tĩnh, lại thử thăm dò hỏi: "Vậy Thúy Hoa Phong thì sao? Có thay đổi gì không?"
Thần Huy giương mắt nhìn nàng.
Trình Như Phong không biết vì sao liền có chút chột dạ, bèn đem mặt chôn ở trong lòng ngực hắn.
Thần Huy nói: "Muốn hỏi Phương Lưu Vân thì trực tiếp hỏi. Thúy hoa phong chỉ có mấy người? Tung tích của sư phụ không rõ, ta ở chỗ này, muội còn có thể nhớ đến Đại sư tỷ sao?"
Trình Như Phong càng không dám ngẩng đầu.
Nàng thật ra là muốn hỏi trực tiếp, nhưng năm đó nàng chỉ là đi cáo biệt, trở về Thần Huy liền hắc hóa, nàng lại không phải không nhớ rõ. Làm sao dám trực tiếp mạo hiểm cái sơ suất lớn này?
Thần Huy lại chỉ thở dài, nói: "Hẳn là không có gì thay đổi đi. Từ khi ta quen biết y, y cứ cái dáng vẻ kia. Ai tới ai đi, y đều giống nhau. Dù sao đến khi ta đi, cũng không nhìn ra y có cái gì bất đồng."
Trình Như Phong âm thầm thở phào ra, chẳng lẽ hắn không nhìn ra lúc trước là Phương sư huynh một lòng giúp nàng đào tẩu sao?
Thần Huy người này, không phải là nói hắn khinh xuất, hắn đối với chuyện của Trình Như Phong vẫn đều có thể đẩy ra những đám sương mù chỉ thẳng đến trung tâm.
Nói đến cùng, hắn chỉ là không thèm để ý Phương Lưu Vân mà thôi.
Cái này cũng bình thường, hắn vì sao phải để ý một nam đệ tử ngoại môn?
Trình Như Phong không nói nữa, nằm ở trong lòng ngực hắn nhắm mắt lại.
Dù sao nàng cũng tính phải đi về rồi, trở về là có thể biết Phương sư huynh ra sao.