Giường chiếu đơn sơ rung động lắc lư kẽo kẹt, hơi thở thô nặng của nam nhân cùng với tiếng rên rỉ kiều mị của thiếu nữ lẫn vào nhau, đan xen tạo ra âm thanh vô cùng dâm mĩ. Mà thân thể cường tráng màu đồng của nam nhân cùng với thân thể nhỏ nhắn xinh xắn oánh bạch như ngọc của thiếu nữ giao nhau rung động khiến cho thị giác càng thêm mãnh liệt, càng là hương diễm tuyệt luân.
Trình Như Phong cũng không nhớ rõ chính mình rốt cuộc lên cao trào bao nhiêu lần, nhưng côn thịt của Thần Huy vẫn như cũ vừa cứng vừa nóng, không hề có hiện tượng muốn bắn tinh, giống như dã thú không biết mệt mỏi, cứ đâm thọc ở trong hoa huyệt của nàng.
Trình Như Phong chỉ có thể cầu xin tha, "Sư huynh... muội không được rồi... sắp bị sư huynh làm hư rồi... để muội nghỉ ngơi một lát, lần sau chuẩn bị cho tốt có được không?"
"Sao lại không được?" Thần Huy căn bản là không để ý tới nàng, "Không phải nói bị Bạch Ký Lam nhốt ở động phủ không ngủ không nghỉ mà làm hai tháng trời sao? Lúc này mới tới đâu?"
Cái quỷ gì vậy!
"Không có chuyện này. Sư huynh huynh đừng tin cái loại tin đồn nhảm nhí này." Trình Như Phong một mặt cãi lại, một mặt lại nhịn không được nhớ tới chuyện lúc trước ở trong động phủ của Bạch Ký Lam.
Nói thực ra, Bạch Ký Lam vừa mới xoá bỏ lệnh cấm, đích thật rất đáng sợ. Nếu không phải hướng Bạch Ánh Sơn cầu viện... Hắn có phải thật có thể nhốt nàng lại làm đến hai tháng hay không ?
Tưởng tượng đến cái khả năng đó, Trình Như Phong liền không khỏi rùng mình.
Hoa kính phía dưới cũng co rụt theo.
Côn thịt vốn dĩ đã bị tầng tầng lớp lớp mị thịt trong hoa huyệt của nàng gắt gao bao vây lấy, nháy mắt thậm chí bị siết đến phát đau, Thần Huy kêu rên một tiếng, cắn chặt răng, vươn ngón tay ra vói vào trong miệng Trình Như Phong đùa bỡn chiếc lưỡi đinh hương của nàng, một mặt lại đem côn thịt mạnh mẽ tiến vào trong đáy huyệt của nàng, chế nhạo nói: "Cái miệng nhỏ ở trên nói không được, cái miệng nhỏ ở dưới lại cắn chặt đến không nhả ra, muội kêu ta tin cái nào?"
Trình Như Phong bị hắn cắm đến cả người run lên, nhưng lại bởi vì ngón tay hắn ở trong miệng nàng mà nói không nên lời, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ phát ra tiếng nức nở nho nhỏ.
Hai mắt của nàng rưng rưng, sóng nước mênh mông, tóc tai hỗn độn phô ở trên giường, ngẫu nhiên có một hai sợi bị mồ hôi làm dính lên làn da phiếm hồng bởi tình dục , làm nổi bật lên những dấu hôn dấu tay do Thần Huy tạo ra, thoạt nhìn thật là một mảnh ngổn ngang bị chơi đùa quá mức, đáng thương mà.
Thần Huy có chút mềm lòng, nhưng thân thể của nàng thật là giống như trời sinh phù hợp với hắn, thoải mái như vậy, mặc dù là từ buổi chiều làm đến tối, hắn đều vẫn như cũ cảm thấy không đủ, không muốn qua loa kết thúc như vậy.
Hắn cử động vòng eo, tiếp tục không nhanh không chậm mà cắm làm, một mặt nhỏ giọng, nói: "Làm ta bắn ra... Hôm nay liền tha cho muội..."
Trình Như Phong quả thực muốn thật sự khóc ra.
Dục Linh Tông có nhiều sư tỷ như vậy, người nào người nấy đều mang tuyệt kỹ thân kinh bách chiến? Danh khí thiên phú kỹ thuật công pháp, cái gì cần có đều có, nhưng Thần Huy còn không phải ở bên trong bọn họ hỗn ra cái thanh danh "Chỉ vào không ra" sao, khiến sư tỷ muội toàn tông vừa ái lại vừa hận?
Muốn cho hắn bắn ra, nào có dễ dàng như vậy?
Hắn bắn một lần trước đó, bất quá là bởi vì rốt cuộc đã có được tiểu Trân Châu mà hắn thương nhớ, thỏa mãn về mặt tâm lý trước rồi.
"Sư huynh..." Trình Như Phong đem tay hắn từ trong miệng mình lấy ra, lại duỗi đầu lưỡi ra, lấy một loại tư thái cực kỳ yêu mị, ôn nhu nói, "Bằng không... hay là để muội dùng miệng nha?"
Thần Huy nhìn cái lưỡi đinh hương mị hoặc nhân tâm, không khỏi liền nhớ tới buổi tối hôm đó.
Ngày đó ở trong miệng nàng... Thật là lần đó hắn đã bắn ra nhanh nhất.
Hắn đích thật có chút tưởng nhớ.
"Thiên Hương Đằng của muội đâu?" Thần Huy hỏi.
"Ở đây."
Thiên Hương Đằng lập tức liền xuất hiện, vẫn là một viên tròn vo xanh mượt, nó thử lấy lòng mà nhảy nhảy lên ở bên tay của Thần Huy.
Thần Huy nhíu mày một cái, "Sao vẫn là cái dạng này, cũng chưa lớn ra sao?"
"Sư huynh muốn cho nó thành cái dạng gì?"
"Tốt xấu gì cũng nên dài ra như dây mây chứ?"
Trình Như Phong tâm niệm vừa động, Thiên Hương Đằng liền mọc ra dây đằng, to như ngón tay, vòng một vòng ở trên tay Thần Huy.
"Có thể dài bao nhiêu?" Thần Huy sờ sờ cằm, rất có hứng thú hỏi.
Trình Như Phong tức khắc liền có dự cảm không tốt, ý đồ muốn làm lực chú ý của Thần Huy từ trên Thiên Hương Đằng dời đi, thậm chí không tiếc nhấc chân kẹp lấy eo hắn, yêu kiều nói: "Sư huynh chỉ lo hỏi không ngừng... Huynh động động đi. Bên trong của người ta rất ngứa ngáy..."
Nhưng Thiên Hương Đằng nhà nàng không hổ chuyên hố chủ mà, đặc biệt là đối với Thần Huy, thật là không hề có nguyên tắc để nói, chỉ có hai chữ có thể hình dung, đó chính là "Nịnh nọt".
Nàng không hạ lệnh không ra tiếng, tự Thiên Hương Đằng bắt đầu tiếp tục mọc dài ra, một mét hai mét ba mét... tựa hồ muốn phủ kín toàn bộ chiếc giường.
Thần Huy thậm chí cũng không rảnh lo Trình Như Phong ở bên cạnh phát tình kêu ngứa ngáy, trực tiếp đem côn thịt từ trong cơ thể nàng rút ra, xoay qua cầm lấy sợi dây đằng.
Trình Như Phong theo trực giác mà muốn chạy trốn.
Lại bị hắn bắt lấy chân kéo trở về, dùng dây đằng kia trói lại.
Trói đến rất có kỹ xảo, nhưng cũng không có siết thật chặt, nhưng dây đằng ma sát lên trên làn da mang đến kích thích cùng khoái cảm cho nàng.
Dây đằng vòng qua cổ, dọc theo ngực đi xuống, xuyên qua giữa hai chân, thắt rút sau lưng, lại vòng về trước ngực, giao nhau trói ra hình thoi, vừa lúc đem song nhũ đầy đặn của nàng ép nhô cao ra.
Hai chân cũng bị trói thành hình dạng mở rộng ra, vừa lúc có thể làm nổi bật lên hoa huyệt bị dây đằng siết chặt.
Dây đằng màu xanh lục ở trong cánh hoa phấn nộn của nàng, thắt một cái gút ngay âm đế, cũng không cần Thần Huy làm cái gì nữa, chỉ là trong quá trình buộc chặt, đã cọ cọ đến xuân thủy của nàng tuôn ra liên tiếp.
Thần Huy đem dây đằng còn dư lại ném qua xà giường, mệnh lệnh, "Treo lên."
Mệnh lệnh đương nhiên là ra lệnh cho Thiên Hương Đằng, Thiên Hương Đằng cũng thực trung thực mà chấp hành.
Trình Như Phong cả người đều bị dây đằng treo ở giữa không trung.
Lảo đảo lắc lư, chiếc giường dưới thân cũng bị lắc đến vang lên. Trình Như Phong cảm thấy Thần Huy còn muốn chơi cái kiểu gì nữa, thì có lẽ chiếc giường này cũng phải sụp luôn.
"Sư huynh..." Nàng run run mà kêu lên, "Đừng như vậy... muội sợ..."
Thật là có chút sợ.
Hai đời nàng cũng chưa chơi đùa loại buộc dây này.
Ở Cập Thời Hành Lạc Đồ bị Thiên Hương Đằng trói lại cũng chỉ là quấn quanh bó chặt bình thường mà thôi, nào có chuyên nghiệp như vậy?
"Sợ mà còn chảy nhiều nước như vậy?"
Nơi riêng tư của Trình Như Phong đã bị treo ở trước mắt Thần Huy, tất cả phản ứng hắn đều có thể xem đến rõ ràng, nhìn tiểu trân châu của nàng sưng đỏ đứng thẳng dưới sự cọ xát của dây đằng, nhìn huyệt khẩu của nàng bởi vì ngứa ngáy khó nhịn mà hơi hơi khép mở, nhìn xuân thủy róc rách dọc theo dây đằng màu xanh lục từng giọt chảy ra.
Hắn thuận tay liền đem dây đằng kéo ra, lại làm cho nó búng trở về.
"A a a ~" Trình Như Phong phát ra thét chói tai, xoắn thân mình muốn tránh, nhưng bị treo ở giữa không trung, hoàn toàn không có điểm tựa, cảm giác trên người bị kích thích ngược lại càng rõ ràng hơn.
Phản ứng đáng yêu của nàng làm cho Thần Huy cười rộ lên. Hắn bắt lấy chân nàng ổn định thân thể của nàng, nhỏ giọng nói: "Kêu đến động tình như vậy, là đau thật sao? Hay là chơi như vậy so với trực tiếp thao muội càng có cảm giác hơn?"
Trình Như Phong không biết phải trả lời như thế nào.
Kỳ thật cũng không có đau lắm, Thiên Hương Đằng không có gai nhọn, cũng hoàn toàn không thô ráp. Thần Huy bó đến lại chuyên nghiệp, lực đạo bị treo lên cũng không làm nàng khó chịu.
Nàng chỉ là...
Nàng xác thật...
Trình Như Phong nói không nên lời, chỉ có thể nước mắt lưng tròng mà nhìn Thần Huy, "... Sắp bị sư huynh chơi hư rồi..."
🦋Tiểu kịch trường:🔥🔥🔥
Trình Như Phong: Thiên Hương Đằng ngươi là cái đồ ngu xuẩn, nịnh nọt.
Thiên Hương Đằng: Ô... Ta chỉ là muốn học tập một chút mà thôi ...